Chương 245
Cửa sổ mở ra, tiếng động trong phòng truyền vào tai Thẩm Thanh Lan. Vào giây phút đó, máu trong người cô như ngừng chảy. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn biết Nhan Tịch đang phải trải qua chuyện gì. Hai mắt cô đỏ ngầu, cô lập tức giật súng của người đàn ông đang khống chế mình, không chút do dự bóp cò. Tiếng súng vang lên liên tiếp, vài người liền ngã xuống trước mặt cô. Biến cố xảy ra quá đột ngột, gã đàn ông phương Đông còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị Thẩm Thanh Lan bẻ gãy hai tay.
Thẩm Thanh Lan không quan tâm đến gã mà đi thẳng vào trong, bóp cò vài cái, mấy tên đàn ông bên trong chưa kịp mặc quần thì đã mất mạng.
Nhan Tịch nghe tiếng súng thì hét lên, hoảng sợ trốn trong góc phòng, cơ thể run rẩy không một mảnh vải che thân, chỉ có vết thương dày đặc.
Trái tim Thẩm Thanh Lan như bị người ta đâm mạnh một cái. Cô bước lên, nhưng còn chưa tới gần Nhan Tịch, cô ấy đã hoảng loạn hét toáng lên: "A a a a a a."
Thẩm Thanh Lan vội dừng bước, nhìn Nhan Tịch như chim sợ cành cong, toàn thân run lẩy bẩy. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo, Thẩm Thanh Lan của bây giờ, giống như Thẩm Thanh Lan năm xưa, khi nhìn thấy Tần Mộc bị người ta đâm một dao vào tim ngay trước mặt cô.
Mặc kệ tiếng thét chói tai của Nhan Tịch, cô cởi áo khoác đã rách tơi tả trên người mình ra khoác lên người cô ấy, rồi đi ra ngoài.
Tiếng súng vừa rồi đã khiến những người khác chú ý. Bước ra khỏi phòng, Thẩm Thanh Lan nhìn cũng không nhìn mà liên tục bóp cò. Lợi dụng khoảng cách gần, cô kéo gã đàn ông phương Đông lên chắn trước mặt mình, vẫn tiếp tục điên cuồng nổ súng.
Phó Hoành Dật vừa mới nhảy vào cửa sổ đã nghe thấy tiếng súng vang lên liên tục. Mặt anh biến sắc, bên tai truyền đến giọng nói của Andrew, "Hình như bọn họ xảy ra chuyện rồi, chúng ta phải mau chóng tìm được Thanh Lan."
Phó Hoành Dật không trả lời Andrew. Anh nhìn xuyên qua phòng khách, thấy vài bóng người thì lắc mình trốn sau rèm cửa sổ. Thấy mấy kẻ đó vội đi vào một căn phòng, anh liền bám theo bọn họ, sau đó phát hiện ở đây có một lối đi dẫn xuống dưới lòng đất.
Tiếng súng truyền từ phía dưới lên. Thấy kim đồng hồ rung lên dữ dội, anh biết Thanh Lan đang ở dưới đó.
Trước mặt Thẩm Thanh Lan đã có một đám người ngã gục. Gã đàn ông phương đông Phương bị cô lấy làm lá chắn đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ, chết tức tưởi.
Cô cũng bị bắn trúng một phát, tuy không phải là chỗ hiểm, nhưng cũng hạn chế hành động của cô. Có điều vẻ mặt cô vẫn lạnh lẽo, như không hề cảm nhận được đau đớn trên người.
Bắn xong viên đạn cuối cùng, cô ném súng đi, rút một con dao ra, dứt khoát xoay người, đâm một dao vào lồng ngực kẻ muốn đánh lén cô. Cô lao đi rất nhanh, đâm vào, rút ra, máu chảy tung tóe, ấy vậy mà trên mặt cô không có một chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững cắt cổ một gã đàn ông khác.
Phó Hoành Dật giải quyết xong mấy người thì liền thấy một Thẩm Thanh Lan như vậy, hờ hững, lạnh lùng giết từng người.
"Thanh Lan..." Phó Hoành Dật gọi cô, cô liền chớp mắt, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với anh. Ánh mắt của cô vẫn lạnh lẽo, Cô lại cắt cổ một người ngay trước mặt Phó Hoành Dật, máu văng tung tóe lên người cô.
Phó Hoành Dật không kịp nói gì nữa, chỉ vội vàng lao vào cuộc chém giết.
Tiếng súng thu hút đám người kia, và cả nhóm Andrew đang tìm Thẩm Thanh Lan khắp nơi. Có bọn họ giúp một tay, áp lực của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật cũng giảm bớt rất nhiều.
Thấy sắp giải quyết xong một đám áo đen, Thẩm Thanh Lan lại trở về căn phòng kia. Nhan Tịch vẫn còn co ro người trong góc phòng, hai tay ôm đầu, cả người run rẩy. Cảm nhận được có người đến gần, thân thể cô lại càng co rúm lại, run dữ dội hơn.
"Nhan Tịch." Thẩm Thanh Lan dịu dàng gọi, muốn chạm vào người Nhan Tịch, nhưng cô lại hét ầm lên: "Tránh ra! Đừng chạm vào tôi! AAA! Không được chạm vào tôi! Tránh ra! Tránh ra!"
Thẩm Thanh Lan giữ chặt Nhan Tịch, để cô ấy nhìn mình, "Nhan Tịch, là chị, Thẩm Thanh Lan."
"A a a." Nhan Tịch điên cuồng lắc đầu, hét lên thất thanh.
Viền mắt Thẩm Thanh Lan đỏ hoe, ngực đau đớn như bị người ta đâm từng nhát từng nhát dao. Cô ôm Nhan Tịch vào lòng, "Nhan Tịch, không sao, không sao rồi, đừng sợ, chị dẫn em về nhà, chúng ta về nhà."
Nhan Tịch giãy dụa, ngón tay cào sau lưng của Thẩm Thanh Lan, cào trúng vết thương vốn đã ngừng chảy máu, khiến nó toét ra, máu lại đầm đìa chảy ra.
Thẩm Thanh Lan ôm chặt Nhan Tịch, không để cô giãy ra. Sicily chẳng biết đã đến từ lúc nào, vội đánh vào gáy Nhan Tịch một cái, khiến cô ngất lịm đi.
"An, ở đây quá nguy hiểm, chúng ta phải lập tức đi ngay." Vừa nói, Sicily vừa lấy áo khoác lên người Nhan Tịch.
Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên là biết phải rời khỏi nơi này trước, nên lúc Eden bước lên bế Nhan Tịch thì cô cũng buông tay ra.
Phó Hoành Dật bước đến kéo Thẩm Thanh Lan lên. Cô nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của hai người, tay Phó Hoành Dật sạch sẽ, còn tay cô dính đầy máu, tương phản rõ rệt. Cô rút tay ra, nhìn sâu vào mắt Phó Hoành Dật, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ, xoay người bước đi.
"Thanh Lan." Phó Hoành Dật gọi lại.
"Đi ra ngoài rồi nói." Thẩm Thanh Lan chỉ hờ hững nói.
Ánh mắt Phó Hoành Dật tối sầm lại. Bọn họ nhanh chóng ra khỏi biệt thự, bọn Andrew đi phía trước, Phó Hoành Dật đi sau. Mấy tên áo đen gặp ở phía trước, đều bị nhóm Andrew giải quyết hết.
Bởi vì đã gây ra động tĩnh quá lớn, nên bọn họ không thể yên lặng mà ra khỏi chỗ này được nữa, đành phải mở một đường máu để đi.
Trước khi đi, Thẩm Thanh Lan hỏi Sicily, "Có lựu đạn không?"
Sicily gật đầu, lấy một cái lựu đạn từ trong ba lô đưa cho Thẩm Thanh Lan. Cô mở kíp nổ ném ra xa, bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài trang viên.
Vừa mới lao ra khỏi trang viên, biệt thự sau lưng lập tức nổ tung, phát ra tiếng động rất mạnh, bị hủy trong nháy mắt.
"Đi mau!" Phó Hoành Dật kéo Thẩm Thanh Lan lên một chiếc xe jeep, Mạnh Lương nhanh chóng bước vào ghế lái, mấy chiếc xe lao đi, chỉ để lại từng làn khói.
"Đại ca, hình như chúng ta đã tới chậm." Một chiếc trực thăng đang dừng trên bầu trời trang viên.
Vẻ mặt Allen âm trầm, hắn nhìn căn biệt thự đã hóa thành tro bụi bên dưới, lạnh giọng nói: "Giải quyết hết những tên còn lại cho tao." KING dám động vào người của hắn, thì phải trả giá thật lớn.
"Vâng." Người đàn ông đáp.
***
Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan ngồi trên ghế sau. Từ lúc lên xe, Phó Hoành Dật luôn nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, dù cô có giãy như thế nào cũng không rút ra được.
Người của Ryan đã tới tiếp ứng bọn họ. Bọn họ không trở về căn cứ KA mà lên thẳng máy bay Ryan đã chuẩn bị cho bọn họ. Máy bay bay thẳng đến nước Y.
Trên máy bay, Eden nhìn vết thương không ngừng chảy máu của Thẩm Thanh Lan, nói: "An, anh lấy đầu đạn ra cho em trước, nhưng bây giờ anh không có thuốc gây tê, em cố chịu một chút."
Sắc mặt Thẩm Thanh Lan vẫn vậy, lạnh lẽo không hề thay đổi. Từ khi ra khỏi trang viên, cô vẫn chưa nói câu nào.
Thấy cô gật đầu, Eden lấy dao khử trùng đơn giản, đang định ra tay thì Mục Liên Thành không nhịn được nói: "Chị dâu, hay là đợi xuống máy bay hãy làm."
Không có thuốc gây tê, cho dù là một người đàn ông cũng không chịu được cảm giác đau đớn khi khoét thịt lấy đầu đạn ra.
Eden lạnh lùng nhìn Mục Liên Thành, "Nếu còn chần chừ, lấy đầu đạn ra muộn thì cánh tay này xem như tàn phế."
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, "Eden, bắt đầu đi."
Phó Hoành Dật ôm cô vào lòng, đặt tay lên miệng cô, "Nếu em không nhịn được thì cắn tay anh đi."
Anh gật đầu với Eden. Anh ta nhìn anh, rồi bắt đầu lấy đầu đạn.
Thẩm Thanh Lan kêu lên một tiếng, sắc mặt tái mét. Phó Hoành Dật mím môi, ôm chặt cô vào lòng.
Trừ lúc đầu kêu đau một tiếng, sau đó Thẩm Thanh Lan không hề kêu một tiếng nào nữa. Ngay cả nhóm Mục Liên Thành cũng không nỡ nhìn, vội vàng quay đầu đi. Chỉ có Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm. Đáy lòng anh như bị ai đó cắt từng nhát, từng nhát một.
Eden ra tay rất dứt khoát, cũng rất nhanh, chỉ một lúc sau đã lấy được đầu đạn ra, băng bó kỹ vết thương, "An, còn những vết thương khác..."
"Tạm thời như vậy đã." Thẩm Thanh Lan hờ hững nói một câu.
Sau khi xuống máy bay, Eden liền dẫn mọi người về nhà mình ở nước Y.
"An, để anh xử lý vết thương trên người em." Eden đề nghị.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, "Anh đừng lo cho em, xem Nhan Tịch trước đi."
Vết thương nặng nhất trên người Thẩm Thanh Lan là vết thương do đạn bắn trên cánh tay. Dù đã xử lý đơn giản rồi, nhưng trên máy bay điều kiện có hạn, nếu không cẩn thận để nhiễm trùng sẽ rất phiền phức.
"Cứ giao cho tôi. Anh giúp cô ấy chăm sóc tốt cho Nhan Tịch là được." Phó Hoành Dật nói.
Eden nhìn vẻ mặt Thẩm Thanh Lan, biết bọn họ muốn nói chuyện riêng nên không phản đối, đưa một vài dụng cụ xử lý vết thương cho Phó Hoành Dật rồi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan. Cô cũng không nhìn anh mà đứng lên, nói: "Em đi tắm."
Phó Hoành Dật kéo cô lại, "Miệng vết thương của em không được dính nước."
Thẩm Thanh Lan nhìn cả người mình dơ bẩn, cười nói: "Không sao."
Không phải là Phó Hoành Dật không thấy quần áo thấm đầy máu của cô, bởi vì vết máu đã khô nên quần áo đều đã cứng lại.
Cuối cùng Thẩm Thanh Lan vẫn đi tắm. Nhân lúc đó, Phó Hoành Dật sang nhà tắm phòng khách bên cạnh để tắm.
Đến lúc tắm xong, sắc mặt Thẩm Thanh Lan lại càng trắng bệch.
Cô ngồi lên giường, Phó Hoành Dật mở rượu, cồn i ốt và thuốc trị thương ra rồi nói: "Cởi đồ ra."
Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn ra. Trên người cô đang choàng áo tắm, Phó Hoành Dật thấy cô cứ ngẩn người thì bèn tự cởi áo choàng cho cô. Đến khi thấy rõ vết thương dày đặc trên người cô, cả người anh cứng lại vì nổi giận và cũng vì xót.
Anh hít sâu một hơi, chăm chú bôi cồn khử trùng vết thương cho cô.
Cồn chạm vào vết thương, đem đến từng cơn đau đớn. Thẩm Thanh Lan nhíu mày, không nói một lời, thậm chí còn không rên một tiếng.
Trong mắt Phó Hoành Dật hiện lên vẻ tức giận, "Thẩm Thanh Lan, đau thì kêu lên, thậm chí còn có thể khóc to lên, em không cần phải cố chịu đựng như vậy."
Thẩm Thanh Lan mím môi, hỏi ngược lại: "Phó Hoành Dật, anh không có gì muốn hỏi em sao? Hôm nay thấy em giết người, anh không muốn nói gì sao?"
Phó Hoành Dật đặt cồn sát trùng lên khay, ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn vào mắt cô, "Em muốn nói cái gì?"
"Phó Hoành Dật, em là sát thủ." Thẩm Thanh Lan nhìn thẳng vào mắt Phó Hoành Dật, giơ hai bàn tay ra trước mặt anh, gằn từng chữ: "Đôi tay này đã từng giết rất nhiều người. Hôm nay nó cũng tàn nhẫn cắt đứt mạng sống của nhiều người, nhuộm rất nhiều máu, rửa thế nào cũng không sạch."
"Phó Hoành Dật, em đã từng là một sát thủ giết người không chớp mắt." Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, cô nở nụ cười tự giễu.
Phó Hoành Dật dịu dàng nắm tay cô, "Có đau lắm không?"
Thẩm Thanh Lan ngẩn người. Trông thấy ánh mắt dịu dàng của anh, cô hơi bất ngờ. Cô từng nghĩ sau khi biết thân phận của cô, Phó Hoành Dật sẽ vứt bỏ cô, bởi vì anh là quân nhân.
"Thanh Lan, em từng bị thương rất nhiều lần rồi đúng không?" Cô bị thương khắp người mà vẫn không kêu rên nửa lời, lại còn không hề để ý tới vết thương của mình, cứ nghĩ lại là anh lại cảm thấy rất đau lòng. Cô gái ngốc này!
"Hoành Dật, anh chỉ nói chuyện này thôi sao?"
Phó Hoành Dật sờ lên mặt cô, "Vậy em muốn anh nói cái gì?"
"Hoành Dật, em vừa nói em là sát thủ, mà anh lại là quân nhân bảo vệ quốc gia."
Phó Hoành Dật gật đầu, hùa theo: "Ừ, anh biết rồi. Em đã từng là sát thủ, chính em cũng nói là đã từng mà?"
Thẩm Thanh Lan kinh ngạc hỏi: "Hoành Dật, anh không để ý sao?"
"Đồ ngốc! Anh đã nói rồi, dù tương lai có xảy ra chuyện gì thì anh cũng sẽ ở cạnh em, mãi mãi không rời xa em."
"Hoành Dật, anh là quân nhân, mà em..." Lông mi Thẩm Thanh Lan run lên.
Phó Hoành Dật nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, từ tốn nói: "Thanh Lan, anh tin em không hề muốn trở thành sát thủ. Bây giờ, em không phải là sát thủ nữa, sau này cũng không phải." Từ lần gặp ở rừng mưa, Phó Hoành Dật bắt đầu hoài nghi thân phận trước kia của Thẩm Thanh Lan, là tốt hay là không tốt. Anh đã từng tự hỏi, nếu Thẩm Thanh Lan thật sự đứng ở phía đối lập với anh, thì anh sẽ lựa chọn như thế nào. Buông hay không buông?
Tự hỏi rất nhiều lần, nhưng đáp án vẫn chỉ có một. Nếu anh đã chọn Thẩm Thanh Lan làm vợ của mình, thì cả đời này anh sẽ không buông tay cô.
"Thanh Lan, em đừng sợ anh, cũng đừng lo lắng anh sẽ bỏ rơi em. Quan trọng nhất là, em đừng xa cách anh."
Thẩm Thanh Lan ôm eo Phó Hoành Dật, hít hít mũi, "Hoành Dật, nếu có một ngày, có người khác biết thân phận của em..."
"Thì anh sẽ cùng em xuống địa ngục. Em đi đâu, thì anh sẽ đi đó." Phó Hoành Dật cười khẽ, không chút do dự nói. Nói đi nói lại, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Nếu anh là vua ở thời cổ đại, giữa người đẹp và quốc gia, anh sẽ không chút do dự chọn người đẹp, bỏ quốc gia.
Thẩm Thanh Lan cảm thấy xót xa trong lòng. Bởi vì cô hiểu lời này của Phó Hoành Dật, cũng hiểu anh sẽ phải từ bỏ những gì, "Hoành Dật, cám ơn anh."
Phó Hoành Dật cười khẽ, "Đồ ngốc! Chúng ta là vợ chồng, đừng bao giờ nói cám ơn hoặc xin lỗi với anh. Hơn nữa, xét đến cùng, lần này là vì anh nên em mới gặp chuyện như vậy."
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, "Không liên quan gì đến anh, anh đừng tự trách."
Phó Hoành Dật đẩy cô ra, "Bây giờ xử lý vết thương của em trước đã."
Phó Hoành Dật nhìn vết thương khắp nơi trên người cô, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Lần trước, BK vì trả thù anh mà dùng tính mạng của dân chúng bình thường áp chế, còn giết hai người anh em của anh. Lần này, BK lại bắt Thẩm Thanh Lan, thù mới hận cũ hợp lại, không chết không thôi.
Băng bó vết thương cho Thẩm Thanh Lan xong, Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan nằm xuống, nhưng hai người không buồn ngủ chút nào.
"Nguyện ý kể cho anh nghe cuộc sống trước kia của em không?" Trong bóng tối, Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Lan ngẩn ra, "Anh muốn biết?"
"Ừ, nếu em muốn nói."
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút, nhẹ giọng kể lại: "Sau khi bị bọn buôn người bắt cóc, em bị bán cho tổ chức huấn luyện sát thủ. Phần lớn những đứa trẻ ở đó đều là cô nhi trong cô nhi viện. Còn lại là giống như em, bị bọn buôn người lừa bán. Tuổi của bọn họ không lớn, lớn nhất cũng không quá mười tuổi. Bọn em trải qua một loạt huấn luyện kinh khủng, học rất nhiều thứ. Nếu không đủ bản lĩnh, thì sẽ chết trong những lần huấn luyện đó..."
Mặc dù Thẩm Thanh Lan không nói rõ ràng, nhưng Phó Hoành Dật vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh không thể hình dung được tâm trạng lúc này của mình là gì. Nếu có thể, anh tình nguyện trở thành người trong lời cô nói, thay cô nhận hết tất cả.
"Thanh Lan, em hận không? Lẽ ra em phải được trải qua một cuộc sống tốt hơn."
Trong bóng tối, Thẩm Thanh Lan gật nhẹ đầu một cái, "Lúc bắt đầu có hận, nhưng thời gian trôi qua, oán hận bị ý nghĩ phải sống sót thay thế."
"Hoành Dật, em rất may mắn. Lúc mới tới tổ chức đó, liền gặp được một người toàn tâm toàn ý bảo vệ em. Dù hoàn cảnh có khó khăn cỡ nào, chị ấy đều nói với em không được bỏ cuộc, nhất định phải sống tiếp. Thậm chí cuối cùng, vì bảo vệ em mà chị ấy bị giết chết, chết trong một lần huấn luyện, chết dưới dao găm của đồng đội, mà người vốn chết đó phải là em.
Bọn em bị ném vào rừng mưa nhiệt đới, ở đó từ một tuần cho đến một tháng, không có nước, cũng không có thức ăn, trên người chỉ có một con dao găm. Ngoại trừ phải đề phòng dã thú, còn phải đề phòng đồng đội, đề phòng bọn họ đâm sau lưng một dao..."
"Thanh Lan, đừng nói nữa, tất cả đều đã qua." Phó Hoành Dật ôm chặt cô. Anh vô cùng đau lòng, anh không có cách nào tưởng tượng được một Thẩm Thanh Lan năm tuổi, làm thế nào sống sót được trong những lần huấn luyện tàn khốc đó. Anh hơi hối hận, nếu biết quá khứ của cô gian nan và khốc liệt như vậy, thì anh đã không hỏi cô rồi.
Thẩm Thanh Lan không ngừng lại, cười nhạt, kể tiếp: "Hoành Dật, anh biết không? Nhiệm vụ đầu tiên của em là giết một tên trùm xã hội đen. Em hoàn thành nhiệm vụ đó rất tốt, năm đó em mười một tuổi, đến năm mười ba tuổi, em coi như tốt nghiệp tổ chức đó."
"Sau đó, em nhận rất nhiều nhiệm vụ, tất cả mục tiêu đều chết trong tay em. Ngay cả bản thân em cũng không nhớ được tay mình đã lấy bao nhiêu mạng người."
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan trở nên sâu thẳm, "Em đã từng rất ghét quân nhân. Bởi vì vào lúc em bất lực nhất, ba em không tới cứu em. Bởi vì một đồng đội của em chết trong tay quân nhân. Trong một lần thực hiện nhiệm vụ ở nước R, có kẻ phản bội nhóm, lúc rút lui, hắn báo đường đi của bọn em cho quân đội của nước R, một đồng đội đã vì bảo vệ em mà chết."
"Sau đó thì sao?" Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi.
"Em ghét cuộc sống trong bóng tối, ghét những nhiệm vụ không bao giờ kết thúc, ghét mùi máu tươi rỉ sắt. Cho nên em dẫn dắt nhóm Andrew cùng hủy diệt tổ chức kia, cùng với tên cầm đầu là Allen. Nhưng em không ngờ Allen vẫn còn sống. Hoành Dật, nếu anh ở bên em thì có thể sau này anh sẽ gặp phải vô số phiền phức."
Phó Hoành Dật ôm cô, hôn lên trán cô một cái, "Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật anh chưa bao giờ là người sợ phiền phức. Quá khứ của em, anh không cách nào tham dự. Nhưng tương lai của em, sẽ do anh sẽ bảo vệ. Anh sẽ bảo vệ cả đời em, cho đến khi đầu bạc răng long."
Giọng điệu dịu dàng nói ra những lời khí phách. Cổ họng Thẩm Thanh Lan nghẹn nhột, chóp mũi chua xót. Cô không nói gì, chỉ dùng sức ôm chặt Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật, gặp được anh là may mắn lớn nhất của đời em.
***
Ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Thẩm Thanh Lan làm khi thức dậy là đi thăm Nhan Tịch. Nhan Tịch nằm trên giường, yên tĩnh ngủ, khuôn mặt khi ngủ của cô ấy giống như là một đứa bé.
Eden đi tới, thấy Thẩm Thanh Lan ngồi trên mép giường Nhan Tịch, anh hỏi: "An, vết thương trên người em sao rồi?"
"Em không sao, Eden, Nhan Tịch..."
"Cú sốc quá lớn, tối hôm qua tỉnh lại một lần, cảm xúc rất không ổn định, không cho phép bất cứ ai lại gần, nên anh đã tiêm một mũi an thần."
"Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?" Thẩm Thanh Lan còn nhớ rõ dáng vẻ điên cuồng tối qua của Nhan Tịch.
"Có thể vài ngày nữa sẽ hết, cũng có thể cả đời sẽ không hết. An, đây là di chứng của tổn thương tinh thần, nói một cách đơn giản, là cô ấy bị điên rồi."
Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng nắm tay Nhan Tịch, trên mu bàn tay của cô cũng có rất nhiều vết thương, hình như là bị cào, móng tay đều gãy hết, "Không còn cách nào khác sao?"
"An, anh không phải là chuyên gia ở mặt này, anh không thể nào cho em câu trả lời chắc chắn được. Anh đã liên lạc với một người bạn trong giới y học, cậu ấy là chuyên gia tâm lý học xuất sắc, chắc là cậu ấy sẽ có cách."
"Eden, Nhan Tịch... đành nhờ anh rồi."
"An, đừng khách sáo với anh như vậy. Anh sẽ nghị cách trị liệu cho Nhan Tịch. Bây giờ, để anh thay thuốc trên cánh tay em trước đã."
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, vừa định nói gì đó, thì Phó Hoành Dật đi tới, nhíu mày nói: "Thanh Lan, em phải xử lý miệng vết thương."
Phó Hoành Dật đã lên tiếng thì đương nhiên là Thẩm Thanh Lan sẽ không ương bướng nữa. Cô ở lại để Eden xử lý vết thương.
Mở băng gạc ra, Eden kiểm tra cẩn thận vết thương của Thẩm Thanh Lan, thấy không bị nhiễm trùng mới yên tâm, "An, mấy ngày nay đừng để vết thương dính nước."
Bôi cồn khử trùng lên vết thương có chút xót, Thẩm Thanh Lan nhíu mày, Phó Hoành Dật đi tới bên cạnh cô, trừng Eden, "Anh nhẹ tay chút."
Eden nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật, không nói gì, nhưng cũng cố gắng ra tay nhẹ hơn một chút. Ánh mắt của Thẩm Thanh Lan vẫn không rời khỏi người Nhan Tịch.
"Để anh giúp em thay thuốc ở những vết thương khác." Xử lý xong vết thương trên cánh tay, Eden nói.
"Không cần, tôi sẽ xử lý những vết thương đó, anh đưa thuốc cho tôi là được rồi." Phó Hoành Dật lạnh giọng nói. Đừng tưởng anh không nhìn ra tâm tư của người đàn ông này đối với Thẩm Thanh Lan.
"Anh đi theo tôi ra ngoài lấy thuốc." Eden biết điều đồng ý. Người đàn ông này là chồng của Thẩm Thanh Lan. Hơn nữa, xem xét thái độ mấy ngày nay, Eden biết người đàn ông này quan tâm Thẩm Thanh Lan không kém gì mình, như vậy là đủ rồi.
***
Một ngày trước, ở MD.
KING và Ryan bàn bạc không mấy vui vẻ.
"Ryan, tôi thật lòng muốn hợp tác với anh. Nhưng cái giá này của anh, không có một chút thành ý nào." KING híp mắt nói.
Ryan cười tủm tỉm, "KING, cái giá tôi đưa ra tuyệt đối là hợp lý. Nếu anh cảm thấy tôi ra giá quá cao thì anh hoàn toàn có thể đi mua của người khác."
KING im lặng nhìn gã hồ ly trước mặt. Nếu không phải mặt hàng này chỉ mình Ryan có thì gã thật muốn giết quách người trước mặt.
Ryan không hề coi KING ra gì. Mặc dù danh tiếng BK không tốt đẹp gì, nhưng ít nhất thì cũng phải tuân thủ nguyên tắc. Huống hồ, anh ta đang có một lợi thế lớn nhất, là mặt hàng này chỉ mình anh ta có.
Anh ta ung dung ngồi đó, tay cầm một ly cà phê từ tốn thưởng thức, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của KING. Thấy gã như thế, tâm trạng anh ta rất tốt.
KING do dự càng lâu, thì anh ta càng vui vẻ. Lần này, anh ta không định làm ăn với KING, mục đích của anh ta là cố gắng kéo dài thời gian.
Lần đầu tiên bàn chuyện hợp tác, không tin tưởng nhau là bình thường, nhưng KING lại mang hầu hết tay chân thân tín đi. Điều này khiến Ryan hơi bất ngờ, nhưng điều đó lại hợp ý anh ta.
"Ryan, tôi thật sự không thể nào chấp nhận được cái giá này. Tôi có thể trả cao hơn giá thị trường 10%, đây là mức tối đa của tôi rồi."
Ryan lắc đầu, "Trước đây tôi đã đồng ý bán cho người khác một phần, còn dư lại không nhiều lắm. Nếu anh chỉ cần phần dư lại, thì chúng ta còn dễ thương lượng. Đằng này, anh mở miệng là muốn lấy hết số hàng dự trữ trên tay tôi. Tôi đưa hết cho anh rồi, sẽ không biết nói chuyện với người ta như thế nào. Đây là lật lọng, là tôi tự đập chiêu bài của mình. Sau này, còn ai dám làm ăn buôn bán với Ryan tôi nữa? Phần tổn thất này, nói đi nói lại anh phải bù đắp cho tôi một ít."
Ánh mắt KING liên tục dao động, chất lượng số hàng này thật sự rất tốt. Lúc trước, gã từng thông qua người khác lấy được một khẩu súng, tính năng vượt trội hơn hẳn những mặt hàng cùng loại trên thị trường.
Nếu gã có thể nuốt hết số hàng này trong tay Ryan thì thực lực của BK sẽ tăng lên một bậc. Có điều, cái giá mà Ryan hét cao hơn thị trường tới 30%, chẳng khác gì cướp tiền cả.
"Ryan, tôi trả thêm 5% nữa. Đây là mức giá cao nhất tôi có thể trả rồi. Nếu anh đồng ý, thì chúng ta sẽ hợp tác. Còn nếu anh không đồng ý thì sau này e rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội hợp tác nữa."
Uy hiếp? Ryan nhướng mày. Những cái khác thì anh ta không dám nói, nhưng hơn 60% mặt hàng trang bị vũ khí đều từ tay anh ta mà ra. KING lấy chuyện này ra uy hiếp, thật đúng là không khôn ngoan.
Ryan đứng dậy, "Đã vậy thì lần này không thể hợp tác với BK rồi."
KING còn muốn nói điều gì đó, nhưng một gã đàn em đã đi vào, nói nhỏ bên tai vài câu, mặt KING liền biến sắc.
"Ryan, thứ lỗi, bây giờ tôi có chút việc, tôi đi trước." Dứt lời, KING vội bước ra khỏi nơi này.
Ryan nhìn theo bóng lưng của KING, ngồi xuống lần nữa, cầm tách cà phê lên uống một ngụm. Ở đây cách khu Nam nửa tiếng, đợi KING chạy về đó thì tất cả đều đã kết thúc rồi.
Một lát sau, anh ta gọi điện thoại cho Eden. Biết bọn họ đang ở trên máy bay, Ryan yên tâm, uống cạn tách cà phê, vô cùng vui vẻ quay về nhà.
Đến lúc KING trở lại, tất cả đã trở thành một đống hoang tàn, khắp nơi đều là thi thể, không còn một người sống. KING tức giận túm áo người bên cạnh, quát: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tao mới đi có một tiếng, sao lại thành ra thế này rồi?"
Người đàn ông bị nắm áo run rẩy nói: "Bọn em vừa đi được một lúc thì có mấy người xông vào, cứu hai người phụ nữ chúng ta bắt. Bọn họ đi rồi, lại có một nhóm người nữa tới, gặp người nào giết người nấy, nên mới thành ra thế này."
Vẻ mặt KING dữ tợn, đẩy mạnh người kia ra, "Điều tra cho tao, tao muốn biết là ai làm."
"Vâng!" Gã đàn ông đứng sau đáp. KING nhìn xung quanh lần nữa, rồi xoay người đi. Chuyện đêm nay không phải trùng hợp, gã vừa đi là đám người đó tới. Đám người đó biết rõ hành tung của gã như lòng bàn tay, một là có gian tế, hai là có người theo dõi hắn. Khả năng thứ hai quá thấp, cho nên...
KING chưa từng nghi ngờ Ryan tìm gã nói chuyện hợp tác là kế điệu hổ ly sơn. Bởi gã không biết mối quan hệ giữa Eden và Ryan, càng không biết mối quan hệ giữa Eden và Thẩm Thanh Lan.
Mà cũng bởi vì lần phán đoán sai này mà nội bộ BK bị càn quét một lần. KING giải quyết hết những người mới gia nhập tầng lớp trên của BK. Trong một thời gian dài, nội bộ BK vẫn trong tình trạng hỗn loạn.
Lúc nghe được tin tức này, Allen chỉ cười khẩy. KING vẫn ích kỷ và tự phụ như thế.
***
"A a a a a." Phó Hoành Dật đang bôi thuốc cho Thẩm Thanh Lan thì chợt nghe một tiếng thét thất thanh của Nhan Tịch từ bên ngoài truyền vào. Mặt Thẩm Thanh Lan biến sắc, vội đi ra ngoài.
Phó Hoành Dật đuổi theo cô.
Trong phòng, Nhan Tịch đã tỉnh lại, đang núp dưới bàn, bịt kín tai, hét lên: "Đi ra! Mấy người đi ra! Đừng chạm vào tôi! A! Tránh ra!"
Thấy Thẩm Thanh Lan đến, Kim Ân Hi lúng túng nói: "An, tớ chỉ muốn đắp chăn cho em ấy, ai ngờ em ấy lại tỉnh dậy."
Thẩm Thanh Lan không để ý tới Kim Ân Hi, mà tiến lại chỗ cái bàn, ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với Nhan Tịch: "Nhan Tịch, đừng sợ, ở đây không có người xấu, sẽ không có ai ức hiếp em. Người xấu đã chết, em an toàn rồi."
Thân thể Nhan Tịch nhẹ nhàng run rẩy, căn bản không nghe lọt tai lời nói của Thẩm Thanh Lan. Khuôn mặt Nhan Tịch đầy vẻ sợ hãi, chỉ liên tục lẩm bẩm: "Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Chị ơi, chị đang ở đâu? Nhan Tịch sợ, chị mau tới cứu em."
Vành mắt Thẩm Thanh Lan đỏ lên, đôi môi run run. Thấy bộ dáng này của Nhan Tịch, trong lòng cô vô cùng đau đớn, "Nhan Tịch, chị ở đây, chị đây, em ngẩng đầu lên nhìn chị đi."
Hình như Nhan Tịch nghe lọt tai câu này, từ từ ngẩng đầu lên, "A! Cô là ác ma! Cô không phải chị! Cô là ác ma!"
Nhan Tịch vừa hét chói tai, vừa rụt người lại, cuộn thành một cục.
Thẩm Thanh Lan ngẩn ra. Trước giờ Nhan Tịch luôn bám lấy cô, vậy mà bây giờ cô ấy lại sợ cô, "Nhan Tịch, là chị đây mà, em không nhớ chị sao?"
Nhan Tịch liều mạng lắc đầu, "Không phải, cô không phải chị, trên người cô có rất nhiều máu. Cô là ác ma, cô không phải chị, không phải."
"Nhan Tịch." Thẩm Thanh Lan nghẹn ngào.
"An, để tớ." Kim Ân Hi nói.
Phó Hoành Dật kéo Thẩm Thanh Lan lên, trong mắt cô tràn đầy sự đau khổ.
Kim Ân Hi ngồi xổm xuống, "Nhan Tịch, em nhìn chị xem, chị là ai?"
Nhan Tịch ôm đầu nhìn mặt đất, không nhìn Kim Ân Hi.
Kim Ân Hi dịu dàng nói: "Nhan Tịch, em ngẩng đầu lên nhìn xem. Ở đây không phải là nơi đó, đây là một nơi an toàn. Bọn chị sẽ bảo vệ em, không còn ai ức hiếp em nữa."
Nhan Tịch vẫn không ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm, bảo Thẩm Thanh Lan đến cứu cô, cô sợ.
Kim Ân Hi đưa tay kéo Nhan Tịch ra ngoài. Nhưng còn chưa chạm tay vào Nhan Tịch, là cô lại thét lên, "A! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Mấy người đi ra đi!"
"Ân Hi, dừng tay lại." Thẩm Thanh Lan nhìn Nhan Tịch, "Bỏ đi, cứ để em ấy ở đó đi."
Kim Ân Hi rút tay lại, đứng lên, "Tớ đi tìm Eden."
Thẩm Thanh Lan mệt mỏi dựa vào lòng Phó Hoành Dật, "Hoành Dật, em phải nói với người nhà của em ấy thế nào đây? Là em không bảo vệ được em ấy. Hoành Dật, thấy em ấy như vậy, em thà em là người chịu hết tất cả."
"Thanh Lan, đây không phải là lỗi của em, là do đám súc sinh vô nhân tính đó, ngay cả một cô bé cũng không tha."
"Không phải, là lỗi của em. Trước đây, nếu không phải vì em thì chị Tần Mộc sẽ không chết. Bây giờ, nếu không phải vì em thì Nhan Tịch sẽ không phải gánh chịu chuyện này. Nếu Tần Mộc biết em không bảo vệ tốt em gái của chị ấy thì chị ấy nhất định sẽ trách em."
Tối qua, Phó Hoành Dật đã biết Tần Mộc là người vì bảo vệ Thẩm Thanh Lan mà chết, còn Nhan Tịch là em gái cùng cha khác mẹ của Tần Mộc.
"Thanh Lan, đừng quy hết tất cả lỗi lầm về mình." Phó Hoành Dật cứng nhắc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top