Chương 242
Bên ngoài phòng, ả mặt sẹo thấy hình ảnh trong màn hình thì tức giận, "Con bé này đúng là yêu quái mà, đã vào đó sáu ngày rồi mà vẫn không hề hấn chút nào."
Còn trong mắt gã đàn ông phương Đông lại có vẻ thưởng thức. Nghị lực của Thẩm Thanh Lan tuyệt đối đứng đầu trong mấy cô gái mà gã từng gặp. Lúc trước, người đứng bên cạnh gã đây bị giam trong phòng tối chỉ đến ngày thứ năm đã không chịu nổi rồi. Lần này, Thẩm Thanh Lan đã bị nhốt trong đó mấy ngày rồi mà trạng thái tinh thần vẫn không hề có vấn đề gì.
Chỉ là bọn họ không biết, lúc Thẩm Thanh Lan mười ba tuổi đã từng làm sai một chuyện nên bị Allen trừng phạt, bị nhốt vào phòng tối, mãi nửa tháng sau mới được thả ra. Mà lần đó cũng là do Allen chủ động thả, chứ không phải bởi vì cô không chịu nổi.
Thẩm Thanh Lan tranh thủ nghĩ hết những chuyện cần nghĩ, sau đó trong đầu dần dần trống rỗng. Cô nhắm mắt lại lần nữa, cảm thấy hơi buồn ngủ.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tiếp tục giam giữ cô ta? Tôi thấy cách này hoàn toàn không có tác dụng đối với cô ta." Ả mặt sẹo bực bội đi tới đi lui.
"Ha ha, không hổ là người phụ nữ của Phó Hoành Dật, không tệ, không tệ." Chẳng biết KING đi vào từ lức nào, đôi mắt nhìn về phía màn hình đầy vẻ tán thưởng.
Gã đàn ông phương Đông thấy KING thì cung kính chào, "Đại ca."
Ả mặt sẹo thu lại vẻ bực dọc trên mặt, yên lặng đứng một bên không nói gì.
"Tiếp tục giam giữ cô ta, tao thật sự rất muốn biết cô ta có thể chịu đựng được bao lâu, liệu có mang đến cho tao bất ngờ không." KING nói xong thì đi ra ngoài.
"Vâng." Gã đàn ông phương Đông lên tiếng.
Trước khi đi ra ngoài, KING còn nhìn ả mặt sẹo đứng trong góc đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, "Anna, theo tao ra đây."
"Vâng." Anna lập tức biến sắc, đi theo sau KING.
***
Trong quân khu bộ đội đặc công tiên phong ở nước Z, Phó Hoành Dật vẫn đang đứng trước cửa phòng làm việc của lãnh đạo, chờ quyết định của người ngồi bên trong.
"Phó Hoành Dật, cậu vào đây." Lãnh đạo lên tiếng.
Phó Hoành Dật đi vào văn phòng, vẻ mặt của lãnh đạo cũng không dễ nhìn cho lắm, ông ta lẳng lặng nhìn Phó Hoành Dật, "Phó Hoành Dật, nếu cậu muốn đi cứu người, thì lần hành động này là của cá nhân cậu. Cậu không được mang theo bất cứ đồ vật nào có thể chứng minh thân phận của cậu, ngay cả vũ khí chúng tôi cũng không cung cấp cho cậu, tất cả mọi thứ cậu đều phải tự mình chuẩn bị. Nếu không may mà cậu bị bắt thì không được tiết lộ bất cứ cơ mật nào có liên quan đến quốc gia của chúng ta, cậu cũng không có quân chi viện, cậu chấp nhận không?"
Phó Hoành Dật nghiêm người, chào theo nghi thức quân đội, "Cảm ơn lãnh đạo."
Lãnh đạo vỗ vỗ vai anh, thở dài một hơi, "Hoành Dật, chú ý an toàn, phải sống sót trở về."
"Dạ."
Phó Hoành Dật vừa đi ra khỏi văn phòng lãnh đạo liền gặp mấy người Mục Liên Thành.
"Sao các cậu lại ở đây?" Phó Hoành Dật nghiêm mặt.
Mục Liên Thành đáp: "Đội trưởng, bọn tôi đã biết chuyện của chị dâu, bọn tôi muốn đi cứu người với anh."
"Không cần, các cậu làm như vậy là tự ý rời khỏi vị trí. Lập tức cút về quân khu thủ đô ngay cho tôi."
Mục Liên Thành kiên quyết, "Đội trưởng, chị dâu vì chúng ta nên mới trở thành mục tiêu của BK, anh đi một mình thực sự rất nguy hiểm, để Mạnh Lương về, còn tôi sẽ đi theo anh."
"Không, tôi cũng muốn đi." Mạnh Lương nói.
Phó Hoành Dật đảo mắt nhìn những gương mặt trẻ trung của bọn họ, ánh mắt dần dịu lại: "Tôi biết ý tốt của các cậu, nhưng hành động lần này là việc cá nhân của tôi, các cậu không cần tham dự vào."
"Đội trưởng, bọn tôi biết hành động lần này có ý nghĩa như thế nào. Tuy bọn tôi là quân nhân, nhưng cũng là anh em của anh, không thể trơ mắt đứng nhìn một mình anh đi mạo hiểm được. Hơn nữa, có thêm một người thì thêm một phần hy vọng." Mục Liên Thành nói hết sức nghiêm túc.
"Đúng vậy đội trưởng, dẫn nhóm chúng tôi theo đi. Nếu như bây giờ anh không dẫn bọn này theo thì cuối cùng bọn này cũng sẽ tự mình đi." Đến lúc đó không phải cũng là tự ý rời khỏi vị trí sao.
Phó Hoành Dật nhìn anh em trước mặt, cuối cùng gật đầu dưới ánh mắt tha thiết của bọn họ.
Trương Vệ bị Mục Liên Thành đuổi về quân đội thủ đô, chỉ có Mục Liên Thành, Mạnh Lương và Tiền Phi đi cùng Phó Hoành Dật.
Trước khi rời khỏi quân khu, bọn họ để hết tất cả đồ vật có liên quan đến thân phận của họ lại quân khu. Đứng trước cổng quân khu, mọi người đứng nhìn cánh cổng thật lâu, chuyến đi này, có thể bọn họ không thể trở về được nữa.
***
Hàn Dịch nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật thì lập tức chạy đến thành phố Tân La, tìm thấy Vu Hiểu Huyên trong bệnh viện theo lời Phó Hoành Dật nói. Cô vừa mới rửa dạ dày xong đang được đưa đến phòng điều trị.
Vu Hiểu Huyên vẫn đang hôn mê. Sicily bảo vệ cô ấy, thấy Hàn Dịch đi vào thì liền rời khỏi phòng bệnh, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Hàn Dịch gặp lại Vu Hiểu Huyên thì mới hoàn toàn yên tâm. Anh cầm tay cô, áp mặt mình vào lòng bàn tay cô.
Vu Hiểu Huyên, may mà em còn sống.
Hàn Dịch không biết lúc anh nhìn thấy thi thể Ngô Thiến đã có cảm xúc như thế nào. Khoảnh khắc đó, anh như thể đã nhìn thấy người nằm trong vũng máu chính là Vu Hiểu Huyên.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu như đó thật sự là Vu Hiểu Huyên thì anh sẽ phải làm thế nào.
"Hiểu Huyên, em nhất định không biết anh sợ mất em đến nhường nào đâu." Hàn Dịch thủ thỉ, nhìn Vu Hiểu Huyên không chớp mắt.
Lúc Vu Hiểu Huyên tỉnh lại thì đã là một tiếng sau. Cô vừa mở mắt ra, thấy Hàn Dịch thì lập tức kéo tay anh, "Nhanh đi cứu Thanh Lan, cậu ấy bị bắt rồi, còn cả Nhan Tịch nữa, bọn họ đều bị bắt đi rồi."
Lúc Thẩm Thanh Lan và Nhan Tịch bị bắt đi, Vu Hiểu Huyên vẫn còn một chút ý thức.
Mặt Hàn Dịch biến sắc, "Bị ai bắt đi?"
"Ba người đàn ông, một người phương Đông, hai người phương Tây. Bọn chúng không nói tiếng Anh, em cũng không biết bọn chúng bắt Thanh Lan và Nhan Tịch đi đâu, nhưng mục đích của bọn chúng không phải vì tiền." Vừa mới rửa dạ dày xong nên Vu Hiểu Huyên còn rất yếu, nói chuyện thều thào.
"Em đừng vội, nghỉ ngơi thật tốt đã, anh lập tức liên lạc với Hoành Dật, chắc chắn cậu ấy sẽ có cách cứu bọn họ." Hàn Dịch an ủi cô rồi gọi cho Phó Hoành Dật, nhưng máy báo ngoài vùng phủ sóng nên anh đành phải gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục đang ăn trưa với Ôn Hề Dao, nghe Hàn Dịch nói như thế thì sắc mặt chợt biến, "Cậu nói cái gì? Lan Lan bị bắt cóc?"
Ôn Hề Dao nghe vậy liền đặt dĩa xuống nhìn Thẩm Quân Dục. Anh nghe điện thoại của Hàn Dịch, vẻ mặt đã lạnh như băng, cúp điện thoại xong thì nói với cô:
"Hề Dao, Lan Lan xảy ra chuyện rồi, anh không dùng bữa với em được nữa, hôm khác nhé."
"Chờ đã, em đi cùng anh."
Thẩm Quân Dục gật đầu, hai người vội vàng ra khỏi phòng ăn. Thẩm Quân Dục dẫn Ôn Hề Dao đến thẳng nhà họ Thẩm, trên đường đi thì gọi điện thoại cho Thẩm Khiêm. Ông cũng đã biết, đang liên lạc với lãnh đạo cấp trên để bàn bạc cách cứu viện. Đây là đứa con gái duy nhất của ông, ông không thể mặc kệ được.
Sở Vân Dung và Thẩm lão gia còn chưa biết, ngay cả Phó lão gia cũng thế, các cụ đã lớn tuổi, không thể bị kích động được.
"Quân Dục, bây giờ con về nhà trước để hai ông cụ yên tâm, đừng để bọn họ biết. Hoành Dật đã xuất phát đi cứu người rồi, nhất định phải giấu người trong nhà." Thẩm Khiêm căn dặn.
Vẻ mặt Thẩm Quân Dục lạnh lùng đến đáng sợ, Ôn Hề Dao sợ anh xảy ra chuyện nên không cho anh lái xe. Lúc bọn họ về đến nhà, Thẩm lão gia đang ngủ trưa, xem ra ông còn chưa biết chuyện này. Sở Vân Dung đang tưới hoa, thấy Ôn Hề Dao thì rất vui vẻ, "Hề Dao, sao cháu lại tới đây?"
Ôn Hề Dao vừa cười vừa nói: "Dì, chiều nay ở công ty không có việc gì, cháu muốn đến tìm dì uống trà, đúng lúc gặp được Quân Dục nên cùng nhau tới đây luôn."
"Được được, cháu muốn uống trà gì, dì pha cho cháu. Hai ngày trước Thanh Lan vừa mới mang hai bình trà ngon về đây, cháu nếm thử xem."
"Dạ được ạ." Ôn Hề Dao lại gần, dìu cánh tay Sở Vân Dung, sau đó nháy mắt với Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục liền nói, "Mẹ, công ty con còn có chút việc nên con đi trước đây, tối nay có thể con không về ăn cơm được, Hề Dao sẽ ở lại ăn cơm cùng mọi người."
Sở Vân Dung lườm Thẩm Quân Dục, "Chẳng mấy khi Hề Dao tới đây được một lần, thế mà con còn chả có thời gian ăn cơm, con thật sự có chuyện bận rộn như vậy hả?"
"Dì à, hôm nay Quân Dục thật sự có việc bận, có cháu ăn cơm với dì không được sao." Ôn Hề Dao vội chặn lời Sở Vân Dung lại.
"Được chứ, sao có thể không được. Cháu đồng ý đến bầu bạn với dì, dì vui còn không kịp nữa là. Tối nay dì sẽ bảo chị Tống làm món thịt viên Tứ Hỉ mà cháu thích." Sở Vân Dung vỗ vỗ vào tay Ôn Hề Dao, trông rất vui vẻ.
Thẩm Quân Dục thấy Sở Vân Dung được dẫn đi thì lập tức rời khỏi. Anh muốn đi tìm Phó Hoành Dật, nhưng gọi điện thoại cho cậu ta mãi mà không được, rồi nhớ tới Hàn Dịch nói Thẩm Thanh Lan bị bắt đi ở thành phố Tân La, nên anh vội vàng chạy tới sân bay mua một vé máy bay chuyến sớm nhất đến đó.
Phó Hoành Dật rời khỏi quân khu thì lập tức gặp mấy người Andrew. Không biết anh ta mượn được máy bay trực thăng ở đâu, mọi người cùng nhau lên máy bay trực thăng.
"Đội trưởng, bọn họ là ai?" Mục Liên Thành nhìn Andrew và Kim Ân Hi, ánh mắt có vẻ dò xét.
"Chúng tôi là bạn của Thanh Lan, cùng các anh đi cứu Thanh Lan. Chúng tôi quen thuộc với Vịnh Tam Giác đó hơn các anh. Có chúng tôi đi cùng thì việc tìm người sẽ thuận lợi hơn rất nhiều." Kim Ân Hi giải thích.
Mặc dù trong lòng có rất nhiều mối hoài nghi, nhưng Mục Liên Thành cũng không nói gì, nếu như Phó Hoành Dật lựa chọn tin tưởng bọn họ thì đương nhiên anh cũng tin.
Đột nhiên, điện thoại di động của Phó Hoành Dật nhận được tin nhắn. Anh mở ra xem, sau đó liền biến sắc, toàn thân tỏa ra sát ý lạnh lẽo, mọi người xung quanh đều nhìn anh.
"Nhanh lên nữa." Phó Hoành Dật hét với phi công trong khoang điều khiển.
Kim Ân Hi giật điện thoại trong tay Phó Hoành Dật xem, lòng lập tức chùng xuống. Trên màn hình điện thoại là một tấm ảnh chụp cảnh Thẩm Thanh Lan máu me khắp người.
Hai tay Kim Ân Hi siết chặt lại, cô nhìn điện thoại chằm chằm, cơ thể hơi run lên vì tức giận.
Andrew vỗ vai cô, ra hiệu cho cô tỉnh táo lại.
Nhóm Mục Liên Thành cũng nhìn thấy bức ảnh này, vẻ mặt ai nấy cũng đều trở nên rét lạnh.
Máy bay trực thăng dừng ở thành phố Tân La, Eden và Sicily cũng gặp bọn họ ở đó. Mục Liên Thành không biết Sicily, nhưng Mạnh Lương thì biết, nhìn thấy siêu mẫu quốc tế xuất hiện ở đây khiến anh ta ngạc nhiên không thôi. Nhất là lúc nhìn thấy Sicily lấy đủ loại vũ khí từ trong cốp xe ra đưa cho bọn họ, đừng nói là Mạnh Lương, ngay cả ánh mắt Mục Liên Thành nhìn mấy người này cũng rất quái đản.
Anh biết mấy người này là bạn bè của Thẩm Thanh Lan, nhưng bọn họ không chỉ có thể lấy ra vũ khí tiên tiến hàng đầu thế giới, mà còn có thể sử dụng thuần thục, đây là tình huống quái quỷ gì chứ?
Phó Hoành Dật cầm lấy súng mà Eden đưa cho, kiểm tra một chút, thấy là Desert Eagle thì cau mày. Sicily nhìn anh, huýt sáo một tiếng, "Anh đẹp trai, tôi biết tôi rất đẹp, nhưng mà anh cũng không cần nhìn tôi như vậy đâu, tôi đã có người đàn ông của mình rồi."
Chỉ là một câu nói đùa, nhưng những người ở đây đều không có tâm trạng mà đùa giỡn. Sicily thắc mắc nhìn Kim Ân Hi.
Kim Ân Hi đưa tấm hình cho Sicily xem, cô xem xong thì sắc mặt lập tức sa sầm, "Lũ rác rưởi này, bà đây nhất định sẽ tiêu diệt hết bọn chúng."
Eden nhìn chằm chằm vào tấm hình kia, ánh mắt tối sầm lại.
Dù lần này chỉ là hành động đơn độc, nhưng thời điểm qua biên giới, cấp trên của bọn họ vẫn mắt nhắm mắt mở, hoàn toàn coi như không nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng đó, nên nhóm Phó Hoành Dật liền thuận lợi rời khỏi nước Z.
Đến Vịnh Tam Giác, máy bay trực thăng đáp xuống sân thượng của một tòa nhà. Nhóm Phó Hoành Dật vừa xuống máy bay thì liền nhìn thấy một người da đen đang chờ ở đó. Bọn họ còn đang thắc mắc thì thấy Eden lại gần chào hỏi người đó.
"Những người này đều là bạn tôi, còn vị này cũng là bạn của tôi tên là Ryan, thủ lĩnh của KA."
KA là một thế lực có vũ trang ở Vịnh Tam Giác, thực lực có thể xếp hạng thứ năm trong mối quan hệ rắc rối phức tạp ở nơi đây, chủ yếu buôn lậu vũ khí, có quan hệ rất mật thiết với quân đội MD.
Ở Vịnh Tam Giác hoàn toàn không phân rõ trắng và đen, thế lực khắp nơi đan xen, lẫn lộn. Là địch hay là bạn đều có thể thay đổi trong chớp mắt, bởi vì cái gọi là bạn bè và kẻ thù không tồn tại mãi mãi mà chỉ có lợi ích mới là mãi mãi.
Eden cũng chỉ trùng hợp nên mới quen biết Ryan vào ba năm trước.
Năm đó là năm nội bộ KA rối loạn nhất, lão thủ lĩnh bị thế lực của phe đối địch giết chết trên đường, ngay cả thi thể cũng không có người nhận. Thủ lĩnh mới còn chưa ra đời, ai nấy đều nhốn nháo để mắt tới miếng mỡ béo bở này. Nội bộ KA vốn đoàn kết nhất, chỉ trong nháy mắt đã phân chia thành nhiều nhóm nhỏ, Ryan chính là lãnh đạo một nhóm trong số đó.
Để leo lên vị trí thủ lĩnh, bị ám sát liên tục không ngừng nên khó lòng phòng bị được. Ryan dù đã cẩn thận từng li từng tí đề phòng người trong bang, nhưng cuối cùng lại thua trong tay người bên gối, dù không chết nhưng cũng bị trọng thương, bị người đuổi giết.
Đúng lúc Eden vừa nhận ủy thác của người khác tới đây cứu một người, trên đường trở về thì gặp Ryan hấp hối sắp chết, nên tiện tay cứu anh ta, kết quả là kết thành duyên phận.
Sau khi thương thế lành lặn, Ryan đã một mình đi gặp mặt người đã từng có quan hệ lợi ích với KA là tướng quân quân đội MD để lập một thỏa thuận với bọn họ. Bên MD sẽ ngầm trợ giúp anh ta thống nhất KA, đồng thời giúp nó phát triển lớn mạnh trong vòng ba năm.
Ryan nở nụ cười thân thiện, chào hỏi mọi người. Nhóm Sicily hoàn toàn không có gì khó chịu, vì bọn họ ban đầu vốn cũng chung đường.
Sicily khiêu khích nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật không nhìn ánh mắt như đang xem kịch vui của Sicily, bắt tay chào hỏi Ryan. Rõ ràng bây giờ trong lòng rất sốt ruột, nhưng vẻ mặt anh không hề tỏ ra chút gấp gáp nào, chỉ có nhóm Mục Liên Thành thân với anh mới có thể nhìn thấy chân mày anh khẽ nhíu một hai lần.
Đi theo Ryan trở về chỗ của bọn họ, Eden mới nói rõ mục đích lần này đến đây.
"Eden, chuyện của cậu tôi nhất định sẽ giúp, nhưng gần đây tôi cũng không thu được bất kỳ tin tức nào của KING trong Vịnh Tam Giác. Cậu cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ đi xác nhận xem thế nào."
"Chuyện này làm phiền anh rồi, Ryan. An là một người bạn vô cùng quan trọng với tôi. Bất kể thế nào, tôi cũng phải cứu cô ấy ra!"
Ryan tỏ vẻ hiểu ý, lập tức dặn dò đàn em.
Đội Phó Hoành Dật tạm thời ở lại KA.
"Đội trưởng, anh nói xem rốt cuộc bọn Eden là ai?" Trở lại căn phòng của bọn họ, Mạnh Lương nhịn không được hỏi. Hôm nay anh ta đã nhẫn nhịn cả ngày rồi, từ lúc gặp Andrew thì nghi ngờ này đã tồn tại trong lòng anh ta.
"Nhớ kỹ điều này, thân phận của chúng ta bây giờ không phải là quân nhân." Phó Hoành Dật chỉ nói một câu như vậy.
Người ở đây đều không ngốc, nên dĩ nhiên hiểu rõ ý của anh, gật đầu đồng ý.
"Đêm nay nghỉ ngơi thật tốt trước đi." Phó Hoành Dật nói rồi liền nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Thẩm Thanh Lan.
***
Nhà họ Nhan ở Nam Thành.
Hôm nay Nhan An Bang hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi, đang ăn cơm thì thấy Triệu Giai Khanh chạy vào. Mặt Nhan An Bang lập tức xụ xuống, "Bà tới đây làm gì? Không phải đã nói bà đừng tới đây rồi sao?"
Triệu Giai Khanh không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Nhan An Bang, chỉ gấp gáp hỏi: "Nhan Tịch đâu?"
"Không phải Nhan Tịch đi cùng bà sao?"
"Nhan Tịch mất tích rồi." Triệu Giai Khanh nói.
Nhan An Bang biến sắc, "Sao lại mất tích?"
Triệu Giai Khanh biết Nhan Tịch chưa trở về đây thì sao còn tâm trạng trả lời Nhan An Bang chứ. Bà muốn rời khỏi đó, nhưng Nhan An Bang đã kéo bà lại, "Triệu Giai Khanh, bà nói rõ ràng cho tôi, Nhan Tịch đi đâu rồi?"
"Ông bỏ tôi ra, tôi còn phải đi tìm Nhan Tịch." Triệu Giai Khanh giãy giụa. Hôm nay bà mới phát hiện có điều gì đó không ổn, hôm trước Nhan Thịnh Vũ nói muốn đi đón Nhan Tịch, nhưng sau đó lại trở về một mình, hỏi nó thì nó chỉ nói Nhan Tịch đi du lịch với bạn, muốn ra ngoài chơi mấy ngày, ở đó là vùng núi, tín hiệu không tốt lắm nên không dễ dàng liên lạc được, là do nó đích thân đưa Nhan Tịch lên xe.
Nhan Thịnh Vũ làm việc luôn ổn thỏa, Triệu Giai Khanh rất tin tưởng anh ta. Con trai bà đã nói như vậy thì bà cũng không nghi ngờ gì, lại nhớ trước đó Nhan Tịch vẫn luôn mồm nói muốn đến nước D chơi, bà còn định chờ Nhan Tịch trở về bà sẽ dẫn nó ra nước ngoài chơi mấy ngày.
Hôm qua, Triệu Giai Khanh thấy Nhan Thịnh Vũ không yên lòng, tra hỏi nó thì nó chỉ nói là công việc nhiều nên hơi mệt. Nên đến hôm nay, Triệu Giai Khanh đã cảm thấy Nhan Thịnh Vũ có chuyện giấu bà. Bà liên tục tra hỏi mãi mới biết được Nhan Tịch đã mất tích ba bốn ngày rồi.
Lúc đó hai mắt Triệu Giai Khanh tối sầm lại, suýt ngất.
"Triệu Giai Khanh, rốt cuộc bà đã chăm sóc con gái thế nào hả? Một người sống sờ sờ như thế mà bà cũng không trông coi được." Khuôn mặt Nhan An Bang vô cùng tức giận. Triệu Giai Khanh đang nóng lòng vì chuyện của con gái, đâu rảnh rỗi cãi nhau với ông ta. Bà đã liên lạc với bạn bè của Nhan Tịch rồi, họ đều nói không nhìn thấy Nhan Tịch đâu, nên bà mới đến Nam Thành thử vận may.
"Triệu Giai Khanh, tốt nhất bà nên cầu nguyện Nhan Tịch không sao, nếu không tôi sẽ không để yên cho bà đâu." Nhan An Bang hăm dọa.
"Nhan An Bang, Nhan Tịch cũng là con gái của tôi, tôi còn lo lắng an nguy của nó hơn ông." Triệu Giai Khanh nói xong liền lập tức bỏ đi.
Nhan An Bang đang định ra ngoài thì lại gặp Tần Nghiên. Thấy ông ta tức giận, bà ta bèn hỏi, "Sao vậy, An Bang?"
Nhan An Bang nhìn thấy bà ta thì vẻ mặt dịu lại, "Nhan Tịch mất tích rồi."
Tần Nghiên vẻ mặt biến sắc, "Có phải đi chơi với bạn không?"
Nhan An Bang lắc đầu, bây giờ ông ta hoàn toàn không biết tình hình thế nào, rốt cuộc Nhan Tịch mất tích ra sao Triệu Giai Khanh cũng không hề nói đến.
Tần Nghiên an ủi ông ta, "Bây giờ anh đừng nôn nóng, có lẽ con bé chỉ đi chơi với bạn học thôi. Trẻ con mà, ham chơi quên liên lạc với người nhà cũng là chuyện bình thường thôi mà."
"Ừm, anh đi tìm hiểu tình hình một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nhan An Bang cho rằng Nhan Tịch và Triệu Giai Khanh cãi nhau, nên con bé đã bỏ nhà đi, lần trước cũng thế.
"Có lẽ là trốn ở khách sạn nào đó rồi. Con bé Nhan Tịch này bị mẹ nó chiều hư nên rất tùy tiện, động một chút là bỏ nhà đi, lần trước còn một mình chạy đến thủ đô cơ mà." Nhan An Bang thở dài một hơi, vốn định đi ra ngoài, nhưng Tần Nghiên đến nên ông ta lại quay vào nhà.
Tần Nghiên an ủi ông ta, "Nhan Tịch còn nhỏ, tùy hứng một chút cũng là chuyện bình thường, chờ nó lớn hơn thì sẽ khác. Anh đừng lo lắng quá, gọi điện cho Nhan Tịch thử xem."
Mắt Nhan An Bang sáng lên, vừa rồi chỉ mải lo lắng mà quên mất chuyện này.
Ông ta cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Nhan Tịch, nhưng thấy điện thoại lại báo tắt máy thì nhíu mày, "Tắt máy rồi."
Đúng lúc này, điện thoại lại nhận được một tin nhắn. Ông ta ấn mở ra xem, thì lại thấy là tấm hình Nhan Tịch bị người ta trói lại.
Có tất cả hai tấm hình, một tấm là Nhan Tịch bị người ta trói lại, hai mắt hoảng sợ, tấm thứ hai là hình Nhan Tịch bị giam trong căn phòng tối chỉ mờ mờ nhìn thấy được cô.
Vẻ mặt Nhan An Bang lập tức khó coi, ông ta trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, "Là ai, là ai làm?"
Tần Nghiên nhíu mày, "Sao vậy An Bang, đã xảy ra chuyện gì?"
Nhan An Bang đưa điện thoại cho bà ta. Tần Nghiên xem xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, "Tại sao có thể như vậy? Nhan Tịch con bé... Đây là ai gửi tới?"
Nhan An Bang cũng muốn biết là ai gửi, bèn cầm điện thoại di động, gọi một dãy số, đến lúc cúp máy rồi mà vẻ mặt ông ta cũng không hề dịu đi.
"Nghiên Nghiên, em về nhà trước đi, anh có chút việc cần phải xử lý."
"Được, nếu có tin tức của Nhan Tịch thì nhớ báo cho em biết, nếu không em sẽ lo lắng."
"Được." Nhan An Bang gật đầu, lập tức lái xe rời đi. Ông ta đã điều tra thử, biết được số điện thoại gửi tin nhắn cho mình là từ một sim mạng, hoàn toàn không thể tra được chút thông tin nào.
Ông ta không biết những người này bắt cóc Nhan Tịch làm gì, là nhắc nhở hay cảnh cáo, hay là... trả thù.
Bởi vì Thẩm Thanh Lan xảy ra chuyện, nên nhóm Kim Ân Hi rời khỏi thủ đô rất vội vàng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Hứa Nặc. Cô ả bị giam trong tầng hầm biệt thự, vết thương chằng chịt, không có thức ăn, cũng không có nước. Cô ta mấy lần thử ra ngoài, nhưng cửa ở đây được khoá bằng chức năng cảm ứng võng mạc, nên cô ta không thể ra ngoài được.
Sau khi thử rất nhiều lần, cuối cùng Hứa Nặc đành từ bỏ. Cô ta nằm dưới đất, hoàn toàn từ bỏ hy vọng sống sót. Nhìn tầng hầm lạnh lẽo này, ả nở nụ cười châm chọc. Cô ta đã từng nghĩ có thể mình sẽ chết trong một lần làm nhiệm vụ nào đó, nhưng lại không ngờ mình lại chết uất ức thế này.
Thời gian dần dần trôi qua, Hứa Nặc có thể cảm giác được sinh mệnh của mình đang từ từ biến mất. Cô ta nhắm mắt lại, ý thức mông lung, bên tai chợt nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân vang lên. Cô ta mở to mắt, nhìn về phía cửa, cố gắng muốn nhìn rõ người đến là ai.
Ánh đèn sáng lên, cô ta vô thức nhắm mắt lại rồi mở ra, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ngược sáng. Trong mắt cô ta xuất hiện một tia sáng, khóe miệng nhếch khẽ lên, "Thật tốt quá, Allen, không ngờ trước khi chết tôi lại có thể nhìn thấy ngài." Mặc dù chỉ là một cái bóng, nhưng như vậy với cô ta cũng đã đủ rồi.
"Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu." Giọng đàn ông khàn khàn khó nghe truyền vào tai Hứa Nặc.
Nụ cười trên mặt Hứa Nặc càng tươi, "Không ngờ ảo giác mà cũng chân thật như thế."
Allen nhìn cô ả dưới đất, vẻ mặt âm trầm, "Đưa cô ta đi."
Hai gã đàn ông đứng sau đi lên, kéo Hứa Nặc từ dưới đất dậy. Cuối cùng Hứa Nặc cũng phát hiện thì ra tất cả không phải là ảo giác, mà Allen thật sự đã tới cứu cô ta.
"Ngài... Chủ nhân, thật sự là ngài sao?" Đôi mắt Hứa Nặc long lanh.
Nhưng Allen lại nhìn cô ta như đang nhìn một người chết, hắn quay người đi ra ngoài trước.
Allen mang Hứa Nặc rời khỏi biệt thự, sau đó lên chiếc xe chờ ở bên ngoài. Hứa Nặc bị ném vào một chiếc xe khác, chỗ ngồi phía sau là Peter.
"Đừng để cô ta chết." Allen lạnh lùng nói. Mắt Hứa Nặc sáng lên, cô ta chưa từng nghĩ Allen lại cứu mình, điều này có phải nói lên trong lòng Allen thật ra cũng có tình cảm với cô ta không?
Peter đồng cảm nhìn Hứa Nặc, nếu anh ta là Hứa Nặc, anh ta thà tình nguyện chết ngay bây giờ.
Allen không ở lại thủ đô mà chạy thẳng đến sân bay, máy bay tư nhân của hắn đã đỗ ở đó. Hứa Nặc và một đoàn người theo hắn rời khỏi thủ đô, trở về trang viên ở nước ngoài của hắn.
Peter lập tức xử lý vết thương trên người Hứa Nặc, tiêm dịch dinh dưỡng cho cô ta, cuối cùng cũng giành lại được tính mạng của Hứa Nặc từ quỷ môn quan về.
Máy bay hạ xuống nơi muốn đến, một gã đàn ông kéo Hứa Nặc xuống máy bay. Allen nhìn cô ta, lạnh lùng nói, "Ném cô ta vào lồng thú."
Trong mắt gã đàn ông đang đỡ Hứa Nặc hiện lên vẻ hoảng sợ, khuôn mặt Hứa Nặc vốn không có nhiều màu máu lại trở nên trắng bệt, "Chủ nhân, tôi đã làm sai điều gì?"
"Tôi đã nói rồi, không có mệnh lệnh của tôi, cô không được tự tiện hành động. Cô đã làm trái mệnh lệnh của tôi, nên phải trả giá thật xứng đáng?"
Bây giờ Hứa Nặc mới biết, Allen đã biết hết mọi chuyện cô ta làm, "Chủ nhân, cầu xin ngài hãy cho tôi một cơ hội. Tôi biết sai rồi, tôi sẽ chấp nhận hết bất cứ hình phạt nào. Cầu xin ngài đừng đưa tôi vào lồng thú." Hứa Nặc vội xin tha.
Lồng thú là nơi có thể so với địa ngục, trong đó nhốt hổ, sư tử, chó ngao Tây Tạng đã được cho dùng thuốc kích dục cực mạnh. Người bị đưa vào đó cũng phải dùng thuốc như vậy, rồi nhốt chung trong một cái lồng.
Đây là sự trừng phạt tàn bạo và khủng khiếp nhất trong căn cứ ma quỷ. Hứa Nặc đã từng tận mắt nhìn thấy một người phạm sai lầm bị Allen ném vào lồng thú, bị dã thú cưỡng bức rồi lại bị chúng xé xác. Cái chết đó cực kỳ bi thảm, khiến mỗi lần cô ta nhớ lại đều cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân.
Cô ta thà bị một phát súng bắn chết, chứ cũng không muốn lựa chọn cái chết như thế.
"Nhốt cô ta vào đó, nếu một con không đủ thì hai con." Allen thờ ơ trước lời cầu xin của Hứa Nặc, lạnh lùng nói.
"Chủ nhân, tôi cầu xin ngài, đừng mà." Hứa Nặc giằng co, nhưng cô ta đang bị thương nặng, lại bị bỏ đói mấy ngày nay, có thể sống sót đã là một chuyện may mắn lắm rồi, sao có thể thoát được.
"Chờ đã." Một giọng nữ dịu dàng vang lên. Một người phụ nữ bước xuống xe. Bà ta vừa kịp lúc đuổi tới thì nhìn thấy cảnh tượng Allen muốn đưa Hứa Nặc vào lồng thú.
"Allen, lần này là Hứa Nặc tự tiện hành động, nhưng hãy nể tình tôi mà tha cho nó một lần đi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau." Bà ta đi đến bên cạnh Allen, nói.
Allen lạnh lùng nhìn khuôn mặt được chăm chút cẩn thận của bà ta đang gượng cười dịu dàng, "Nể tình bà? Ha ha, sao tôi không biết bà có máu mặt như vậy từ bao giờ nhỉ."
"Allen, cậu đừng quên ba cậu chết như thế nào. Cứ coi như Hứa Nặc tự tiện hành động, nhưng nó chỉ đối phó với con gái của kẻ thù mà thôi, thế thì có lỗi gì chứ?"
"Ba tôi chết như thế nào, tôi chưa từng quên, nhưng bà cũng đừng quên Hứa Nặc là người của tôi. Tôi muốn trừng phạt cô ta thế nào, còn chưa tới phiên bà khoa tay múa chân ở đây."
"Hứa Nặc cũng là con gái tôi."
"Để tôi nhắc nhở bà một câu, ngay từ cái ngày mà bà đưa Hứa Nặc đến chỗ tôi thì cô ta đã không còn là con gái của bà nữa rồi. Tôi muốn cô ta sống hay chết, đều là tự do của tôi, bà không có quyền can thiệp vào. Đừng tưởng là tôi không biết bà mới là kẻ chủ mưu đứng phía sau, nể mặt bà từng là người đàn bà của ba tôi, nên lần này tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng nếu như còn có lần sau thì bà có thể đi theo ba tôi được rồi đấy."
Người phụ nữ kia tức giận, "Allen, nếu cậu cứ nhất quyết làm thế thì tôi sẽ gọi điện thoại cho KING ngay bây giờ, bảo hắn giết Thẩm Thanh Lan ngay lập tức."
"Bà dám!" Allen giật một khẩu súng đeo ở hông người bên cạnh, chĩa thẳng vào bà ta.
"Allen, cậu có thể thử xem rốt cuộc tôi có dám hay không."
Allen đúng là không dám thử, người phụ nữ này chính là một kẻ điên, mà tên kia còn điên hơn bà ta. Trước kia hắn có thể chống lại KING, cũng từng có tư cách đàm phán với gã, nhưng mà bây giờ, hắn không thể làm liều được. Thế lực sau lưng người phụ nữ này rất phức tạp, mấy năm nay, bà ta lại còn thường xuyên qua lại với KING.
"Tôi có thể nể mặt bà một chút, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Allen buông súng xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Nặc rồi đi vào biệt thự.
Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn Allen rời đi, rồi quay đầu nhìn Hứa Nặc, ánh mắt lạnh lẽo, "Vô dụng, có chút chuyện này cũng làm không xong."
Hứa Nặc mím môi, cúi đầu không nói lời nào.
"Đây là lần cuối cùng tao cứu mày."
Hứa Nặc bị mang đi, về phần hình phạt mà cô ta phải nhận thì người phụ nữ kia hoàn toàn không hỏi đến. Hôm nay bà ta đã chọc giận Allen rồi, nếu lại can thiệp vào, chỉ sợ với tính tình của Allen, Hứa Nặc khó thoát khỏi cái chết.
Người phụ nữ kia lấy điện thoại di động ra gọi cho KING, "KING, là tôi. Thẩm Thanh Lan còn sống không?"
KING nở nụ cười, "Kim phu nhân, bà yên tâm, chuyện tôi đã đồng ý với bà thì tôi nhất định sẽ làm được. Thẩm Thanh Lan không sống qua nổi ngày mai."
"Không, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn Thẩm Thanh Lan chết, tôi muốn để cô ta phát điên. Mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì chỉ cần ép cô ta điên là được." Bà ta chỉ đồng ý với Allen là không để Thẩm Thanh Lan chết, nhưng cũng không nói là sẽ không làm gì.
KING cười cười, "Được."
Trước khi tắt điện thoại, người phụ nữ kia còn dặn dò thêm, "Thẩm Thanh Lan này không đơn giản, anh không nên khinh thường cô ta, nếu phải chịu thiệt thòi cũng đừng trách tôi sao không nhắc nhở anh."
KING hoàn toàn không để tâm. Cúp điện thoại, gã nhìn vào màn hình, trong đó là hình ảnh Thẩm Thanh Lan bị nhốt trong phòng tối.
"Cô gái này thật thú vị." KING sờ cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú.
***
"Sao rồi, có tin tức gì không?" Eden sốt ruột hỏi Ryan.
Ryan lại tỏ ra áy náy, "Xin lỗi anh bạn, tôi cũng không tìm được chỗ ẩn náu của KING, nhưng quả thật bây giờ bọn chúng đang ở Vịnh Tam Giác."
Lời này đúng là thừa thãi, Eden cực kỳ thất vọng, "Dù sao cũng cảm ơn anh, Ryan."
"Tôi nên cảm thấy có lỗi mới đúng, không giúp gì được cho cậu. Nhưng nếu như các cậu tìm được người rồi thì tôi có thể giúp các cậu cứu người."
"Được, cảm ơn anh." Trở về từ chỗ Ryan, Eden nói lại tình hình.
Phó Hoành Dật sa sầm mặt, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể dùng cách cuối cùng là tìm từng chỗ một. Hiện giờ Thanh Lan đã mở thiết bị định vị rồi, chúng ta xuất phát từ nơi này, từ nam đến bắc, tìm từng chỗ từng chỗ một." Phó Hoành Dật chỉ vào một nơi nào đó trên bản đồ rồi nói.
Đây là cách rất ngu ngốc, nhưng với tình hình trước mắt mà nói thì đó lại là cách tốt nhất.
Ngày lại ngày trôi qua, Phó Hoành Dật tìm rất nhiều nơi, nhưng đồng hồ trên tay anh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, cũng có thể nói Thẩm Thanh Lan không hề nằm trong phạm vi mà bọn họ tìm kiếm. Đến ngày thứ năm, Ryan đột nhiên tới.
"Có tin tức." Trên mặt Ryan thấp thoáng nụ cười, hiển nhiên là mang đến một tin tức tốt.
"Người của tôi ở Bắc Bộ từng nhìn thấy người BK hoạt động ở đó, có lẽ bây giờ bọn chúng đang ở đây." Ryan chỉ vào một nơi trên bản đồ, "Nơi này là địa bàn của UFT."
UFT là một thế lực vũ trang khác trong Vịnh Tam Giác, nhưng hoàn toàn khác với KA, bọn chúng là vũ trang phản Chính phủ. Địa bàn của UFT nằm trong khu vực hằng năm đều xảy ra xung đột nên cực kỳ hỗn loạn.
"Tối nay tôi sẽ đi điều tra một chút." Phó Hoành Dật nói.
Kim Ân Hi lại nói, "Không được, để tôi đi sẽ tốt hơn. Tôi là phụ nữ, người nhỏ hơn, tiếp cận cũng dễ dàng hơn."
Mọi người đều không phản đối, quyết định tối nay sẽ đi dò la tình hình.
***
Trong địa bàn của UFT, trước cửa quán bar ồn ào, chợt có một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ xịch lại. Một cô gái vóc người nhỏ nhắn xinh xắn bước xuống xe, chân mang một đôi giày cao gót, tất chân màu đen, váy ngắn, đôi môi đỏ mọng rực rỡ như lửa, mái tóc dài màu vàng óng ánh uốn lượn.
Rõ ràng là khuôn mặt trẻ con, nhưng cách ăn mặc lại trưởng thành quyến rũ, quả thật là sự tương phản đầy mạnh mẽ. Lúc cô xuất hiện đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người ở đây, ánh mắt đám đàn ông dán lên ngực và khuôn mặt cô rồi huýt sáo. Dĩ nhiên, cô gái này chính là người phụ trách thăm dò tin tức - Kim Ân Hi.
Kim Ân Hi không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của mấy gã đàn ông đó, đi đến trước quầy bar, gõ lên mặt bàn, "Cho tôi một ly Flaming sex."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top