Chương 211

Sở Vân Dung cảm giác như mình chìm trong một giấc mơ dài. Trong mơ, Thẩm Thanh Lan không bị bắt cóc, vẫn luôn ở bên bà. Bà nuôi con gái lớn lên, đưa con bé đi nhà trẻ, nhìn con bé mặc váy xinh chơi đùa cùng đám bạn.

Mùa xuân, bà đưa con ra ngoại ô chơi, đi dã ngoại, mùa hè thì cùng con bơi lội, mùa thu hái quả trong vườn, mùa đông thì chơi đắp người tuyết với con trong sân.

Con gái dần trưởng thành, bắt đầu học piano với bà, ngón tay thon thon lướt trên phím đàn trắng đen, chập chững đánh từng nốt. Bà mỉm cười ngồi bên chỉ dạy. Dần dần, con gái bà đánh được một khúc nhạc lưu loát, hai mẹ con liền nhìn nhau cười ngọt ngào.

Con gái học tiểu học, rồi tốt nghiệp, nhìn cô bé hạt tiêu đứng trên sân khấu đã dần lớn, bà cười dịu dàng.

Con gái thi đàn piano, đạt quán quân, cầm cúp trong tay phát biểu trước mọi người: "Cảm ơn người mẹ yêu quý nhất của con." Bà ngồi dưới rưng rưng nước mắt. Con gái đi xuống trao cho bà một cái ôm đầy tình cảm.

Con gái lên cấp hai, kỹ thuật chơi đàn piano ngày càng giỏi. Bà đưa con gái đi học thầy giỏi, bắt đầu chuỗi ngày đưa đón con đi học đàn, nhưng nụ cười trên mặt con lại ngày một ít đi. Mãi đến một ngày, nó đột nhiên cáu kỉnh nói không muốn sống tẻ nhạt như vậy nữa, ngày nào cũng học rồi luyện đàn, nó cảm thấy cuộc đời không có gì hứng thú. Vì vậy, bà liền đưa con đi du lịch khắp nơi, để con biết cuộc đời này đẹp lắm.

Sau đó, con gái nói với bà rằng muốn tiếp tục học piano, bà liền cười vui mừng.

Con gái lên cấp ba, ngày càng duyên dáng yêu kiều, nhưng lại có những buồn phiền của riêng mình. Con nói rằng mình thích một anh chàng đẹp trai, bà nói con gái phải hưởng thụ tuổi thanh xuân của mình.

Con gái đến tuổi vào đại học, thi đỗ học viện âm nhạc mà con thích, nói rằng con có bạn trai, mỗi ngày đều cảm thấy hạnh phúc.

Bà cùng con đi ăn cơm, đi dạo phố, xem phim, thỉnh thoảng hai mẹ con sẽ cùng đi du lịch, cười rạng rỡ trước ống kính.

Con gái tốt nghiệp đại học, mái tóc bà điểm thêm vài sợi bạc, khóe mắt nhiều nếp nhăn hơn, bà than thở rằng mình già rồi. Con gái tựa đầu trên vai cười nói, mẹ con là người xinh đẹp nhất thế giới, mẹ không hề già.

Con gái bắt đầu đi làm, tham gia nhiều cuộc thi trên thế giới, đạt được vô số giải thưởng, ưu tú và quang vinh làm sao.

Con gái kết hôn, bước vào cuộc sống hôn nhân với người bạn trai đã quen nhiều năm, sinh một đứa bé đáng yêu...

Khóe môi Sở Vân Dung nhếch lên vui vẻ. Trong mơ, con gái của bà chính là như thế, rất xuất sắc, là niềm kiêu ngạo của bà, bọn họ là đôi mẹ con thân thiết nhất.

Thẩm Khiên nắm tay vợ: "Vân Dung, em mơ thấy gì mà vui vẻ vậy?"

Tiếc là không ai trả lời ông, lời của ông tan vào không khí.

Cửa phòng bệnh bị gõ vài tiếng, Thẩm Khiêm đứng dậy mở cửa, nhìn thấy người đứng ngoài thì nhíu mày: "Sao cô lại tới đây."

Thẩm Hi Đồng luống cuống, cúi đầu: "Ba, con nghe nói mẹ bị ốm nên đến thăm mẹ. Mẹ làm sao vậy ạ?"

Hôm nay cô ta vô tình nghe thấy hai y tá nói chuyện mới biết Sở Vân Dung vào viện, hơn nữa còn ở ngay trên tầng cô ta đang nằm.

"Bà ấy không sao, cô về đi." Thẩm Khiêm nhìn băng gạc trên đầu Thẩm Hi Đồng, nhưng cũng không nói gì, ông đã xem tin tức trên mạng.

"Ba, con chỉ muốn gặp mẹ, nhìn mẹ một chút thôi, được không ạ?" Thẩm Hi Đồng nói nhỏ, cô ta thật lòng muốn gặp Sở Vân Dung, dù sao từ nhỏ đến lớn, bà cũng đã đối xử với cô ta rất tốt, cho cô ta cảm giác ấm áp chưa từng có trong đời cô ta.

"Bây giờ bà ấy vẫn đang hôn mê, cô đi đi." Thẩm Khiêm không cho Thẩm Hi Đồng vào, lạnh lùng nhìn cô ta.

Thẩm Hi Đồng biết rõ sau khi chuyện trên mạng bị phát tán thì dù thật hay giả, người nhà họ Thẩm cũng đều cho là cô ta làm. Cô ta đã đoán trước được thái độ của họ, nhưng thái độ lạnh lùng của Thẩm Khiêm vẫn khiến cô ta buồn bã: "Ba, con không thuê người làm hại Thanh Lan, con không làm chuyện này, con bị oan."

"Đúng hay sai thì giờ đã không quan trọng nữa, cô bây giờ có thể đoàn tụ với ba mẹ ruột là chuyện tốt. Nếu cô đã tìm được ba mẹ ruột rồi thì cũng nên sửa lại họ của mình đi, như vậy cũng có thể dẹp tan được lời đồn trên mạng."

Thẩm Hi Đồng ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Thẩm Khiêm: "Ba, con là con gái ba mà. Là ba đưa con ra khỏi cô nhi viện, bây giờ ba không cần con nữa sao?"

Không nhắc đến cô nhi viện thì thôi, Thẩm Hi Đồng vừa nhắc tới, Thẩm Khiêm càng hối hận vì quyết định trước kia của mình: "Sau khi Lan Lan trở về cũng đã đổi lại tên họ mình, nếu cô đã ở cùng ba mẹ ruột thì đương nhiên cũng nên sửa lại họ. Để hôm nào đấy, chúng ta sẽ đi làm thủ tục."

Thẩm Hi Đồng tái mặt: "Ba, ba muốn cắt đứt quan hệ với con sao?" Đầu cô ta bị băng bó, sắc mặt tái nhợt, mắt rưng rưng, trông càng có vẻ đáng thương.

"Cô nghĩ thế nào cũng được." Thẩm Khiêm lạnh lùng nói, vợ ngã bệnh cũng có một phần nguyên nhân do Thẩm Hi Đồng, ông không trách là điều không thể nào.

Thẩm Hi Đồng lui lại hai bước, "Ba."

"Cô về đi, sau này cũng không cần đến đây nữa." Thẩm Khiên nói xong liền đóng cửa phòng lại. Thẩm Hi Đồng thất thểu về phòng bệnh, vẻ khủng hoảng hiện trên mặt. Cô ta không kịp thay quần áo mà vội vàng ra cửa.

Lúc Thẩm Hi Đồng xuất hiện trước cửa Đại Viện, mấy cảnh vệ cũng không ngăn lại, nhưng ánh mắt nhìn cô ta thì rất kỳ lạ, dù sao chuyện trên mạng cũng lùm xùm như vậy.

"Ông nội, cháu xin ông, đừng đuổi cháu ra khỏi nhà họ Thẩm, cháu không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm." Thẩm Hi Đồng vừa vào nhà đã quỳ xuống trước mặt Thẩm lão gia.

Thẩm lão gia thấy cô ta thì lạnh mặt: "Cô còn tới đây làm gì?"

"Ông nội, cháu xin ông, cháu sai rồi, cháu không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm. Cháu sống ở đây hơn mười năm, coi mọi người là người thân nhất của cháu, nếu giờ mà đi thì cháu thật sự không còn gia đình mất." Thẩm Hi Đồng khóc lóc, trông chật vật vô cùng.

Thẩm Thanh Lan vừa ra khỏi bếp liền thấy bộ dạng này của Thẩm Hi Đồng. Cô đưa chén trà cho Thẩm lão gia, vừa vào bếp rót trà cho ông mà đã thấy cái cảnh thú vị này rồi.

Cô ngồi xuống ghế sô-pha, Thẩm Hi Đồng thấy cô thì lời nói liền nghẹn trong họng, nói không được mà nuốt không trôi.

"Ba mẹ cô đã tìm được cô rồi, cũng muốn chung sống với cô, chuyện này cứ quyết định thế đi. Cô đi đi, sau này đừng đến nhà họ Thẩm nữa." Thẩm lão gia vờ như không thấy Thẩm Hi Đồng đau khổ cầu xin.

"Ông nội, chẳng lẽ chỉ vì cháu làm một số chuyện không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho Thẩm Thanh Lan, mà ông liền đuổi cháu ra khỏi nhà họ Thẩm sao? Hay ông thấy cháu đã bôi nhọ nhà họ Thẩm nên ông mới vội vã muốn đuổi cháu ra khỏi cái nhà này ngay như thế?" Thẩm Hi Đồng chất vấn Thẩm lão gia. Chuyện trong nhà họ Thẩm là do ông quyết định, nếu như không phải vì ông già này nói thì sao Thẩm Khiêm lại muốn cô ta sửa lại họ chứ?

"Thẩm Hi Đồng, đây là nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Lan mới là cháu gái của cái nhà này. Chúng tôi nuôi dưỡng cô, không có nghĩa là cô có thể ngấp nghé thứ không thuộc về cô. Nếu cô là đứa trẻ biết thân biết phận thì nhà họ Thẩm vẫn sẽ nuôi dưỡng cô, cũng không bỏ mặc cô. Nhưng dã tâm của cô lại quá lớn, nhà họ Thẩm chúng tôi không chứa nổi kẻ tâm tư ác độc." Thẩm lão gia lạnh giọng nói.

Thẩm Hi Đồng cười lạnh: "Tôi ác độc? Chẳng lẽ Thẩm Thanh Lan thì không sao? Ông có dám hỏi đứa cháu gái ngoan ngoãn của ông xem nó có nhúng tay vào những tin tức trên mạng mấy ngày nay không, chuyện này có liên quan gì đến nó không?"

"Việc tôi làm trước kia có làm tổn hại gì đến nó không? Còn nó thì sao? Nó làm thế này là muốn ép tôi vào chỗ chết. Cô cháu gái ngàn tốt vạn tốt trong mắt ông còn ác độc hơn tôi."

Thẩm Thanh Lan nhíu mày nhìn cô ta, vẻ mặt không hề thay đổi. Dù bị Thẩm Hi Đồng chỉ trích, cô cũng không lên tiếng giải thích.

Thẩm lão gia lại không để lộ biểu cảm gì: "Thẩm Hi Đồng, bây giờ cô còn chưa biết mình sai ở đâu sao?"

"Tôi sai? Tôi có lỗi gì? Cái sai lớn nhất của tôi chính là không phải con gái nhà họ Thẩm, không có quan hệ máu mủ gì với các người. Nếu tôi do mẹ sinh ra thì các người có đối xử với tôi thế này không?" Thẩm Hi Đồng vừa cười vừa khóc.

Cô ta từng vô số lần tiếc hận rằng mình không phải do Sở Vân Dung sinh ra.

"Thẩm Hi Đồng, cô vẫn còn chưa hiểu rõ sao." Thẩm Thanh Lan bình thản nói.

"Cô im đi!!!" Thẩm Hi Đồng hét lên, người cô ta hận nhất chính là Thẩm Thanh Lan: "Tất cả đều do cô! Nếu như cô không trở về thì tôi sẽ không thành ra thế này! Tại sao lúc trước cô không chết ở ngoài kia luôn đi?!" Không phải là cô bị bọn buôn người bắt à, sao không bán cô đi thật xa vào, lại còn để cô trở về được. Chỉ cần Thẩm Thanh Lan không trở lại thì cô ta chính là con gái duy nhất của nhà họ Thẩm, cô ta vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, được người nhà yêu thương, căn bản cũng sẽ không làm ra những chuyện này, tất cả là do Thẩm Thanh Lan.

"Đủ rồi!" Thẩm lão gia quát to. "Thẩm Hi Đồng, nhà họ Thẩm nuôi cô khôn lớn, điều gì nên làm cũng đã tận lực làm hết rồi. Cô đi đi, về sau cô không còn là người nhà họ Thẩm nữa! Mấy hôm nữa tôi sẽ đích thân công khai với truyền thông."

"Ông nội, ông thật sự phải ác độc như thế sao? Không cho tôi đường sống nữa sao?" Thẩm Hi Đồng trầm mặt nhìn Thẩm lão gia chằm chằm với vẻ u ám.

Thẩm lão gia không nhìn cô ta mà xua tay: "Cô đi đi."

Thẩm Hi Đồng đứng lên nhìn Thẩm lão gia: "Được, được lắm. Tôi sẽ rời khỏi nhà họ Thẩm, vĩnh viễn cũng không về nữa. Nhưng những gì nhà họ Thẩm đã làm với tôi, tôi đều sẽ ghi nhớ, sau này tôi và nhà họ Thẩm các người không đội trời chung."

Thẩm Hi Đồng đi rồi, Thẩm Thanh Lan mới nhìn Thẩm lão gia, rũ mắt, dứt khoát thừa nhận, "Ông nội, ba mẹ Thẩm Hi Đồng là cháu tìm về, video trên mạng và bản ghi âm cũng do cháu tung lên."

"Ông biết." Thẩm lão gia thở dài, thật ra ông đã đoán được từ trước. Nhìn vào mắt Thẩm Thanh Lan, ông cười trìu mến: "Chuyện này thật ra ngay từ đầu đã sai rồi. Trước kia là ông đồng ý cho ba cháu nhận nuôi Thẩm Hi Đồng, bây giờ đương nhiên cũng phải do ông chấm dứt tất cả."

"Ông nội, ông không mắng cháu sao?" Thẩm Thanh Lan hỏi.

"Mắng cháu cái gì? Nếu cháu gái ông bị người ta bắt nạt mà còn nén nhịn thì ông mới thất vọng đấy." Thẩm lão gia vừa cười vừa nói.

Là người đã trải qua nhiều sóng gió, Thẩm lão gia nhìn rất rõ nhiều việc, cô cháu gái này của ông làm việc có chừng mực, ân oán rõ ràng, người khác không động đến con bé thì con bé cũng sẽ không chủ động gây phiền phức cho ai.

Ông thừa nhận, vì Thẩm Thanh Lan là cháu mình nên ông thiên vị. Nhưng Thẩm Hi Đồng làm ra những chuyện như vậy, ông cũng không phải là thánh nhân, không thể không so đo được.

Thẩm Thanh Lan vô cùng cảm động vì tất cả sự bao dung mà ông dành cho cô.

"Lan Lan, có thời gian thì đến thăm mẹ cháu đi, mấy năm nay nó cũng vất vả nhiều rồi." Thẩm lão gia thở dài một tiếng. Nhớ đến con dâu vẫn còn hôn mê trong bệnh viện, ông chỉ thấy không biết phải làm sao.

"Vâng ạ." Dù Thẩm lão gia không nói thì cô cũng sẽ đi.

Buổi tối, Phó Hoành Dật đến nhà họ Thẩm đón Thẩm Thanh Lan. Trên đường đi, cô nói với anh: "Phó Hoành Dật, chắc là em chưa về quân khu với anh được. Em muốn ở bên mẹ nhiều hơn một chút."

Phó Hoành Dật cười dịu dàng, "Ừ, nhưng em phải nhớ uống thuốc, nếu không có thời gian sắc thì nhờ dì Triệu hoặc chị Tống."

Thẩm Thanh Lan gật đầu: "Vâng, em biết rồi."

Phó Hoành Dật chỉ xin nghỉ tạm thời nên sáng sớm hôm sau anh phải về quân khu. Thẩm Thanh Lan ăn sáng xong thì đến bệnh viện, mang luôn bữa sáng cho Thẩm Khiêm.

"Ba, ba ăn sáng đi ạ." Thẩm Thanh Lan đặt lên bàn, nói.

Thẩm Khiêm cả đêm không ngủ, già rồi nên không so được với lớp trẻ, vẻ mặt tiều tụy, hơn nữa cả tối chưa ăn gì nên ông cũng không từ chối.

"Mẹ... vẫn chưa tỉnh ạ?" Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Sở Vân Dung.

Thẩm Khiêm nhanh chóng giải quyết bữa sáng, "Vẫn chưa, không biết bao giờ mới tỉnh lại được."

"Ba nghỉ ngơi chút đi, ở đây có con rồi."

"Ừ." Thẩm Khiêm cũng không từ chối, đây là phòng bệnh cao cấp nên có một chiếc ghế sô-pha, ông bèn nằm lên đó ngủ.

Thẩm Thanh Lan đến bên giường, nhìn người đang nằm, ngồi xuống nắm tay bà: "Chuyện trước kia, con chưa từng trách mẹ, cũng không hề oán hận mẹ. Lúc bé là tự con ham chơi, đi theo người ta, không phải lỗi của mình mẹ. Hơn nữa, dù mấy năm qua con ở cô nhi viện nhưng viện trưởng đối xử với con rất tốt, con sống rất vui vẻ, đám trẻ trong cô nhi viện cũng không bắt nạt con. Bây giờ con đã là họa sĩ nổi tiếng, có một người chồng rất tốt với con, cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc, quá khứ nên để nó qua đi."

Thẩm Thanh Lan không biết Sở Vân Dung có thể nghe thấy lời mình nói không, cô chỉ ghé tai thủ thỉ với bà những suy nghĩ của mình. Eden đã nói, tình hình Sở Vân Dung như một loại ma túy, chỉ cần bà được kích thích từ bên ngoài là có thể tỉnh lại, còn trạng thái tinh thần sau khi tỉnh thế nào lại là một chuyện khác.

"Lúc còn bé, con từng bị sốt cao, sau đó con quên rất nhiều chuyện, con chỉ nhớ mình có ba mẹ với ông bà nội, còn có anh trai, nhưng con không nhớ được mặt mọi người. Vì thế, lúc bé con thường nghĩ mẹ con sẽ như thế nào, có phải sẽ giống con không? Là người dịu dàng hay nghiêm khắc..."

Thẩm Khiêm đã tỉnh dậy từ lúc nào nhưng vẫn nhắm mắt nằm trên sô-pha, lắng nghe Thẩm Thanh Lan nói chuyện.

"Người ta nói, làm mẹ sẽ luôn kiên cường hơn. Mẹ là mẹ con, con đã có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, thì sao mẹ lại chọn cách trốn tránh? Chẳng lẽ mẹ định cả đời nằm trên giường, không nhìn con lấy một lần sao? Ai cũng nói trong lòng mẹ áy náy với con, mẹ yêu con, vậy chẳng lẽ mẹ không tỉnh lại để bù đắp cho con sao? Quãng đời còn lại dài như vậy, thời gian của chúng ta nhiều như thế, mẹ định lãng phí ở đây sao?" Giọng nói du dương lọt vào tai Sở Vân Dung, mí mắt bà run lên, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Thẩm Thanh Lan cúi đầu, không để ý nên không thấy, vẫn tiếp tục nói, "Kể từ lúc năm tuổi, con chưa từng biết cảm giác có mẹ là thế nào, con không muốn cả đời con đều tiếc nuối như vậy. Vì thế, chúng ta cho nhau một cơ hội, được không?"

"Được." Giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh. Thẩm Thanh Lan giật mình ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Sở Vân Dung.

"Mẹ còn cơ hội không?" Sở Vân Dung thận trọng hỏi, vì đã lâu không nói chuyện nên giọng bà hơi khàn.

Thẩm Thanh Lan gật đầu khẳng định: "Có. Sau này con của con còn cần bà ngoại chăm sóc cơ mà."

"Thanh Lan, mẹ sai rồi, mẹ thực sự sai rồi." Sở Vân Dung ôm chầm lấy Thẩm Thanh Lan, khóc oà lên, tiếng khóc nghe đến tan nát cõi lòng, nước mắt nóng bỏng rơi trên cổ Thẩm Thanh Lan. Cô nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giống như lúc cô còn bé, Sở Vân Dung từng dịu dàng vỗ về cô.

"Không sao, tất cả đều đã qua rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa."

Thẩm Khiêm ngồi dậy, từ lúc nghe thấy Sở Vân Dung nói thì ông đã mở mắt ra rồi. Nhìn vợ đang khóc và con gái an ủi bà, trong ánh mắt rắn rỏi của ông ánh lên vẻ dịu dàng và vui mừng.

"Được rồi, trước mặt con gái mà khóc lóc như vậy có xấu hổ không cơ chứ." Thẩm Khiêm vui vẻ trêu chọc vợ.

Sở Vân Dung cũng xấu hổ, lần gần nhất bà thất thố thế này đã là mười năm trước, lúc Thẩm Thanh Lan mất tích.

"Thanh Lan, mẹ..."

"Mẹ vừa tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi chút đã, con đi tìm bác sĩ." Thẩm Thanh Lan đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Vân Dung kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Lan, Thẩm Khiêm nắm tay vợ, "Được rồi, con gái đã nói rồi, cho nhau một cơ hội. Thời gian còn lại chúng ta có thể từ từ bù đắp cho con, chuyện quan trọng nhất bây giờ là em phải mau khỏe lên."

"Mọi người trong nhà đều biết rồi phải không?" Sở Vân Dung nhìn Thẩm Khiêm hỏi.

Ông ngập ngừng một chút, gật đầu, "Quân Dục đưa em đến bệnh viện."

Sở Vân Dung cúi đầu xuống: "A Khiêm, năm đó chúng ta đã sai rồi sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Khiêm thừa nhận, "Vì thế bây giờ chúng ta phải sửa sai, thời gian còn rất dài, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Sở Vân Dung hạ quyết tâm, nghiêm túc nói với Thẩm Khiêm, "Vâng, em phải mau khỏe lại, vừa rồi Thanh Lan đã nói sau này em còn phải chăm cháu cho con bé nữa."

"Nghĩ như vậy là được rồi, sau này em phải phối hợp với bác sĩ để điều trị, không được phép nghĩ linh tinh nữa, biết chưa?"

"Vâng, em biết rồi."

Bác sĩ đi vào kiểm tra. Thật ra Sở Vân Dung cũng không bị thương gì cả, vấn đề của bà là tâm lý. Sau khi bác sĩ xác định không có vấn đề gì, bà liền được xuất viện.

Thẩm lão gia trông thấy Sở Vân Dung về thì rất vui vẻ, nhưng lúc bà thấy ông thì lại tỏ ra bất an, "Ba."

"Vân Dung, hôm đó thái độ của ba không tốt, con tha thứ cho ba nhé." Thẩm lão gia xin lỗi trước, không hề thấy chuyện này có gì sai vai vế cả.

"Ba, ba đừng nói như vậy, con mới là người sai."

"Ông nội, mẹ, hai người còn định xin lỗi nhau tới khi nào nữa ạ?" Thẩm Quân Dục đỗ xe xong, đi vào liền thấy ông nội và mẹ xin lỗi nhau thì buồn cười.

"Quân Dục nói đúng đấy, chúng ta đều là người một nhà, không có gì phải xin lỗi cả. Chuyện trước kia bỏ qua hết, sau này không phạm sai lầm tương tự nữa là được."

Sở Vân Dung đã xuất viện, nhưng bệnh của bà trong chốc lát cũng không thể hết ngay được, vì thế bà và Thẩm Khiêm bàn bạc rồi quyết định Thẩm Khiên phải về quân khu. Ông vì bà mà đã bỏ qua quá nhiều cơ hội, bà không thể níu kéo ông mãi như thế được.

Lần đầu tiên Sở Vân Dung tái khám sau khi xuất viện, Thẩm Thanh Lan đi cùng bà. Nhìn bệnh viện quen thuộc đó, Thẩm Thanh Lan chớp mắt, vậy ra lần trước cô nhìn thấy chính là Sở Vân Dung đến khám bệnh.

Bác sĩ Chu nhìn cô gái đi cùng Sở Vân Dung liền biết đây là con gái bà, "Cô Thẩm, tôi là bác sĩ tâm lý của mẹ cô, tôi họ Chu."

"Bác sĩ Chu, bệnh của mẹ tôi xin nhờ bác sĩ."

Bác sĩ Chu để Thẩm Thanh Lan ngồi phòng ngoài, còn mình thì đưa Sở Vân Dung vào trong, đây là lần đầu tiên Sở Vân Dung hết sức phối hợp như thế.

Sau khi trị liệu xong, Sở Vân Dung mở to mắt, bác sĩ Chu liền hiền hoà nói: "Lần này bà cảm thấy thế nào?"

"Tốt hơn trước kia nhiều. Tôi thấy tim không còn đau đớn như trước đây nữa." Sở Vân Dung nở nụ cười thản nhiên.

Bác sĩ Chu mỉm cười: "Chắc là bà và con gái đã trải lòng rồi đúng không?" Bình thường Sở Vân Dung thường tự một mình đến hoặc đến cùng Thẩm Khiêm, lần này lại là Thẩm Thanh Lan, bác sĩ Chu biết bọn họ đã giãi bày mọi chuyện với nhau rồi.

Sở Vân Dung cười gật đầu, nghĩ đến điều gì lại lo lắng nhìn bác sĩ Chu: "Bác sĩ Chu, bệnh của tôi có thể khỏi hẳn không?"

"Bà bị stress nặng, chỉ mới sang giai đoạn tâm thần phân liệt nhẹ, chỉ cần bà vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ, uống thuốc đầy đủ, phối hợp trị liệu là có thể khỏi hẳn."

Sở Vân Dung nghe vậy thì yên tâm. Trước khi bọn họ về, bác sĩ Chu còn gọi Thẩm Thanh Lan vào dặn dò mấy câu: "Thật ra, nguồn cơn bệnh của mẹ cô chính là cô, chỉ cần cô phối hợp là bệnh của bà ấy có thể khỏi hẳn."

"Tôi phải phối hợp thế nào?"

Bác sĩ Chu dặn kỹ từng việc một, "Bình thường cả nhà nên quan tâm đến bà ấy nhiều hơn, nhưng cũng đừng coi bà ấy như bệnh nhân."

"Vâng, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ Chu."

Nhìn hai mẹ con đi rồi, bác sĩ Chu mỉm cười.

"Mẹ, vẫn còn sớm, chúng ta đi dạo phố nhé, lâu rồi con chưa mua quần áo nên muốn mua mấy bộ." Xe chạy được nửa đường, Thẩm Thanh Lan đề nghị. Vừa rồi bác sĩ Chu nói với cô, mẹ của cô đã rất tiếc nuối vì chưa một lần được đi mua sắm cùng với cô, mua cho cô thật nhiều quần áo.

Sở Vân Dung nghe vậy liền cười dịu dàng: "Được, gần đây có một trung tâm thương mại, ở đó có mấy cửa hiệu quần áo đẹp, con sẽ thích đấy."

Đến nơi, Sở Vân Dung dẫn Thẩm Thanh Lan đi mua sắm. Lúc này, Thẩm Thanh Lan mới hiểu được thế nào là mua sắm điên cuồng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với lần đi mua sắm vào lúc gần Tết.

"Mẹ." Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ nhìn đống túi đã chất như núi dưới chân, với đống quần áo này, cô có thể mặc thay nhau trong cả một năm ấy chứ.

Sở Vân Dung xấu hổ, bà không ngờ lại mua một lúc nhiều như thế, chẳng trách tấm thẻ đã bị quẹt sạch tiền, "Không sao, trung tâm thương mại có dịch vụ giao hàng tận nơi, chúng ta ghi địa chỉ cho họ là được rồi."

Mua cũng đã mua rồi, đương nhiên không thể trả lại hàng. Đưa địa chỉ xong, Thẩm Thanh Lan đưa Sở Vân Dung đến một nhà hàng gần công ty Thẩm Quân Dục, rồi gọi anh ấy ra để cùng ăn cơm.

"Tổng Giám đốc Thẩm, trưa nay Tổng Giám đốc Ôn của tập đoàn quốc tế Tân Hòa hẹn anh ăn cơm." Dư Bân lên tiếng nhắc Thẩm Quân Dục.

Thẩm Quân Dục dừng chân, anh quả thật đã quên mất: "Từ chối cô ấy giúp tôi, trưa nay tôi có việc rồi."

Vừa nói xong, anh ấy lại sửa lời: "Thôi, để tôi tự gọi điện giải thích."

"Anh có việc gì mà định cho tôi leo cây thế?" Giọng Ôn Hề Dao vang lên từ phía thang máy, Thẩm Quân Dục nhìn sang đã thấy Ôn Hề Dao đang đi tới trước mặt anh, "Tổng Giám đốc Thẩm, thất hẹn không phải là một hành động ga lăng đâu."

Ôn Hề Dao có một tài liệu quan trọng muốn đưa cho Thẩm Quân Dục nên mới tự mình đến đây, định bụng tiện thể cùng đi ăn cơm luôn, ai ngờ lại nghe thấy Thẩm Quân Dục định cho cô leo cây.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top