Vương gia phong lưu 27

Thật khó chịu... Tâm trí hỗn loạn, thân thể tựa như muốn tan thành từng mảnh, lục phủ ngũ tạng cũng di dời vị trí, nhất là tim và phổi, như bị vật cứng gì đó có quy luật chỉa vào, nàng cơ hồ muốn nôn ra tiếng. Bản năng sinh tồn khiến Ninh Uyển cố gắng khống chế tâm trí, để bản thân không phát ra tiếng hừ đau.

Một lúc sau, Ninh Uyển phát hiện mình hẳn là bị tùy ý ném trên lưng ngựa, mười mấy con tuấn mã gầy gò nhưng có sức chịu đựng kinh người, trên vó ngựa đều bọc vải nhung thật dày, ở trong cát vàng đi nhanh không tiếng động, gió thổi qua không còn dấu vết. Những người đi cùng tiếng hít thở cũng khống chế vô cùng sạch sẽ.

Xóc nảy chừng một canh giờ, tốc độ chạy như bay mới chậm lại, trong tầm mắt hơi híp lại của Ninh Uyển, một con ngựa đen chậm rãi tới gần, một giọng nói thô ráp khó nghe vang lên: "Chủ nhân, chúng ta sao phải đi vòng..."

"Câm miệng!"

Một tiếng quát khẽ, Ninh Uyển chợt cảm thấy sau gáy đau nhói, người liền ngất đi lần nữa.

Không biết qua bao lâu, một chậu nước lạnh dội xuống đầu nàng, nàng giật mình tỉnh lại, toàn thân đau đến chết lặng, đập vào mắt là một khuôn mặt được đánh giá là vô cùng tinh tế, mặt mày thâm thúy tuấn mỹ đến cực điểm, chỉ là màu da hơi đen.

Ninh Uyển dưới ánh mắt tuần tra của hắn, hít sâu trấn định lại. Một người ngay cả sinh tử cũng không để ý, không có tình huống nào dọa được nàng. Nàng thậm chí còn lắc lắc rũ bỏ những giọt nước đang chảy xuôi xuống, đánh giá căn phòng, trên mặt đất, tường, thậm chí nóc nhà đều trải một tầng thảm thật dày, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ bằng miệng bát ở phía đối diện, trong phòng đốt nến sáng loáng. Làm cho người ta hoàn toàn không thể phán đoán được thân ở nơi nào.

"Hừ, ngươi cũng không hoảng hốt, không giống nữ tử bình thường. Nghe nói Hách Liên Sanh có một sủng thiếp..." Nam tử rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm.

Là về Tiểu Ngọc, chuyện này ngay cả tướng lĩnh thiết kỵ của Đại Hữu cũng rất ít người biết, nam nhân này há mồm đã nói được, người này ắt hẳn đã thâm nhập sâu vào trong quân Đại Hữu...

Chỉ cần hắn không nổi sát tâm, Ninh Uyển chỉ cần tận lực kéo dài thời gian, hy vọng Tiểu Ngọc nhanh chóng trốn thoát, phái người tới cứu. Người này nếu không diệt, Bắc Cương Đại Hữu tất có họa lớn, nhịn đau hơi hơi ngẩng cổ lên: "A Sanh đã sớm coi ta ——"

"Không phải ngươi." Nam tử vươn ngón trỏ vuốt ve cằm, "Ngươi là ai?"

"Thế ngươi là ai?"

Nam tử vẫn chưa trả lời, tự mình nói: "Ở Thấu Ngọc Lâu tại Thượng Kinh, nhân tình của Phương Quân Trì, Khanh Liên cô nương ly kỳ mất tích, nàng từng khiến Phương Quân Trì và Hách Liên Sanh cạnh tranh nhau trong đêm kết tóc."

Nghe vậy trong lòng Ninh Uyển lộp bộp một tiếng, người này mang đến cho nàng sự kinh hoàng vượt xa nỗi sợ bị bắt.

"Cũng không phải ngươi." Tầm mắt nam tử tiếp tục tuần tra, giống như lang hổ đặt con mồi dưới móng vuốt trêu đùa, "Tuy ngươi cũng eo ong mông vểnh, da trắng nõn nà, nhưng Khanh Liên cô nương kia xuất thân cơ khổ, từ nhỏ bị nuôi nhốt dạy dỗ, sẽ không trấn định bình tĩnh giống như ngươi."

Ninh Uyển theo bản năng khép lại quần áo dơ bẩn trên người: "Các hạ đến tột cùng là ai, vì sao bí sự phong lưu ở Thượng Kinh cách xa ngàn dặm đều rõ như lòng bàn tay?"

Khóe miệng nam tử cuối cùng cong lên một chút, tràn đầy tự phụ: "Hừ, Đại Hữu tính là cái gì? Một đám nhu nhược bá chiếm đất đai phì nhiêu tàn hại lẫn nhau, ăn chơi dâm loạn. Ta sớm muộn gì cũng dẫn tộc nhân dũng mãnh cần lao của mình chinh phục Đại Hữu."

Ninh Uyển ở trong đầu nhanh chóng thu thập tin tức trong nguyên văn, cũng chưa từng nhắc tới người Khương có một vị tài ba như vậy. Ngay cả bí mật Thượng Kinh cũng rõ như lòng bàn tay, chỉ sợ người này đáng sợ hơn những gì hắn nói.

"Mặc kệ ngươi là ai, nếu rơi vào tay Bồ Cô Chân ta, ta liền cho ngươi biết nam nhi dân tộc Khương sẽ khiến ngươi chìm trong dục tiên dục tử thế nào." Bồ Cô Chân ung dung nói lời hạ lưu, ngón trỏ lúc trước thủy chung vuốt ve cằm duỗi đến trước ngực Ninh Uyển nhéo một cái.

"Thế tử, từ..." Ninh Uyển co rụt thân thể về phía sau, tránh né nam tử đụng chạm, Bồ Cô thị, đây là họ của vương thất người Khương, ba mươi năm trước Đại Hữu từng phái Đoan Ngọc công chúa tới hòa thân, cùng Khương vương rất ân ái, hoàng tử do nàng sinh ra được phong làm thế tử khi mới 7 tuổi, tinh thông ngôn ngữ cùng phong tục văn hóa của Đại Hữu và Khương tộc, ngẫm lại chắc là vị Bồ Cô Chân này.

"Hửm?" Bồ Cô Chân dừng ngón tay lại, nữ tử trước mặt chớp mắt đã đoán ra thân phận hắn, làm cho hứng thú của hắn càng thêm nồng đậm.

"Thế tử muốn chinh phục Đại Hữu?"

"Không sai."

"Vậy, trước khi thành công, thế tử có hứng thú chinh phục nữ nhân Đại Hữu không?" Ninh Uyển tuyệt đối không muốn trở thành cấm luyến của vị nam tử dị tộc này, hiện giờ nàng chỉ nghĩ tận lực kéo dài thời gian. Loại nam nhân tự phụ này thông thường không dễ bị kích thích, nhưng giờ phút này mình đối với hắn bất quá là con mồi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay, nắm chắc mười phần.

"Thú vị." Bồ Cô Chân quả nhiên mắc câu, "Ngươi nói xem, như thế nào mới xem như chinh phục được nữ nhân của Đại Hữu?"

Hơi trầm ngâm, Ninh Uyển cũng không thể lại làm ra thái độ thẹn thùng, hạ quyết tâm nói: "Nếu ta mà chính miệng mời ngài tiến vào thân thể của ta, liền tính là bị thế tử chinh phục, thế nào?"

"Ha ha ha, nữ nhân, ta nhất định phải để ngươi cầu ta làm ngươi kêu đến mức rách cả cổ họng."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top