Tướng quân và thỏ yêu của hắn 18
Chiến thuật sấm giật của Hách Liên Sanh trước tiên là bố trí mai phục, phục kích và tiêu diệt toán quân địch thường xuyên đến quấy rối. Lại hiệp trợ quan phủ địa phương, điều tra ra gian tế người Khương trà trộn trong đám người, chỉnh đốn trị an.
Kỳ thật cũng bởi vì uy danh của hắn thật sự quá lớn, chỉ cần có hắn trấn tọa nơi Bắc Cương, tự nhiên sẽ gió êm sóng lặng.
Cuộc nghị sự thường lệ này tất nhiên sẽ được tổ chức tại chính sảnh phủ tướng quân. Trong quân chỉ cần không liên quan đến quân vụ, quy củ sẽ không nhiều như ở Thượng Kinh, cho nên đám thuộc hạ thân tín của hắn cũng đều gặp được vị tướng quân phu nhân trong truyền thuyết, phản ứng cũng khác nhau.
Ngày hôm nay trên đường đến nghị sự, vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng chủ đề không hiểu sao lại chuyển tới trên người tướng quân phu nhân. Cung lang* cao lớn thô kệch rung đùi đắc ý: "Muốn nói xinh đẹp, cũng xinh đẹp, da mịn thịt mềm, chính là dáng người này... Chậc chậc, tướng quân làm sao hạ thủ được vậy."
*Lang: chức quan thời xưa
Hắn thích chính là cái loại nữ nhân phong tình trước nhô sau vểnh.
Lâm tham tướng cũng hạ giọng: "Quả thật có chút yếu đuối, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, chưa bao giờ nặng lời, động một chút là đỏ mặt."
Ninh Bất Khuất ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Các ngươi thật đúng là ăn gan báo, phu nhân tướng quân các ngươi cũng dám bình phẩm từ đầu đến chân như vậy?"
Kỳ thật... hắn thích kiểu phu nhân tướng quân này, mềm mại nhu nhược, thanh âm cũng dễ nghe, khiến người ta đặc biệt có ham muốn bảo vệ.
Đến phủ tướng quân, đúng lúc gặp được tướng quân cùng phu nhân đang tưới cho cây lựu trước viện, Tiểu Ngọc dĩ nhiên đang cúi đầu đỏ mặt.
Sau khi hành lễ với tướng quân, Cung lang xách theo thỏ rừng hãy còn hấp hối giãy giụa trong tay đưa cho nô bộc bên cạnh, phân phó: "Trên đường tới thuận tiện bắt được thú hoang, hiến cho phủ tướng quân thêm cơm ——"
Không nghĩ tới... Tướng quân phu nhân tính tình nhu nhược lại nhát gan khi bọn họ tới, bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt to nhanh chóng bịt kín một tầng hơi nước, hai nắm tay nhỏ nắm chặt, trừng mắt nhìn Cung lang, bộ ngực phập phồng kịch liệt: "Ngươi! Đồ xấu! Thật quá đáng! Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, các ngươi không thể ăn thỏ thỏ!"
"Hả? Tại sao... Tại sao không thể ăn thỏ... th..."
Hai chữ "thỏ thỏ" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, mẹ nó thật nữ tính mà, Cung lang cắn chặt đầu lưỡi, bị mắng đến vẻ mặt mơ hồ, người hầu bên cạnh cũng không rõ nguyên do, theo bản năng đem thỏ rừng hấp hối đặt trên mặt đất...
Nào biết tướng quân cũng nghiêm mặt, căm tức nhìn hắn: "Quân quy Hách Liên thiết kỵ, ngươi đã vứt đi đâu rồi! Chúng ta đóng quân nơi Bắc Cương, là tới bảo vệ Đại Hữu, bảo hộ con dân Bắc Cương cùng tất cả sinh linh. Triều đình cũng không thiếu quân lương vật tư cho các ngươi, Cung Ngọc nghe lệnh! Sau khi hồi doanh chép lại quân quy hai mươi lần, ngày mai mang đến!"
"Vâng! Tướng quân!" Nhưng... Nhưng hắn sao lại không nhớ rõ trong quân quy có viết cấm bắt thỏ rừng nhỉ? Hắn trộm liếc nhìn mấy người khác, thấy trên mặt bọn họ đều là vẻ 'Tướng quân nói đều đúng.'
Không thể nào, ngày xưa đánh thỏ rừng, hươu cáo, bọn họ không phải rất hứng thú sao?
Tiểu Ngọc vẫn đỏ mắt, "Hừ" một tiếng thật to, ngồi xổm xuống, cẩn thận ôm lấy con thỏ rừng bị thương kia, cũng không để ý vết máu bụi bặm trên người nó làm bẩn quần áo —— nói đến cũng lạ, con thỏ hoang kia lúc trước toàn thân liều mạng phát run, tứ chi vung vẩy loạn xạ, ở trong lòng phu nhân ngược lại an tĩnh lại, còn chớp mắt đáng thương, chảy xuống hai giọt nước mắt??
Cung Ngọc cảm thấy, hôm nay là ngày huyền ảo thần kỳ nhất trong cuộc đời tham gia quân ngũ của hắn.
Từ đó về sau Hách Liên thiết kỵ có thêm một điều quân quy bất thành văn, toàn quân trên dưới, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, cũng không được bắt giết thỏ rừng. Tin tức thú vị mang chút tính cố sự này truyền đến tai bách tính, đều đều khen ngợi Liên Thắng tướng quân tâm địa bồ tát, là thần hộ mệnh của con dân Đại Hữu. Nếu nó truyền tới giới quý tộc Thượng Kinh, tránh không được lại biến thành Hách Liên Sanh lấy thế áp người tùy ý làm bậy.
Tất nhiên điều này là chuyện sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top