Chương 328: Gần Bùn Mà Chẳng Hôi Tanh Mùi Bùn

Nam Cung Lâm, Nam Cung Mặc, thằng nhãi này ngay cả người lớn cùng trẻ con đều không buông tha! Anh xem cô cũng là cầm thú giống anh sao? Cô chính là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn!

Hạ Úc Huân tức giận đến hô hấp dồn dập, nói: "Tin tưởng? Anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì yêu cầu tôi tin tưởng anh? Vậy còn anh? Anh có từng tin tưởng tôi sao? Nhìn thấy tôi cùng đàn ông khác ở bên nhau liền cảm thấy tôi bất trung...... Lãnh Tư Thần, tôi đối với anh như thế nào, anh tìm lương tâm mình nói cho tôi biết đi!"

Lãnh Tư Thần đang muốn tức giận, lại nhìn thấy Hạ Úc Huân kêu lên một tiếng, vẻ mặt thống khổ, con ngươi lạnh băng chậm rãi chuyển qua ngón tay nhỏ bị anh nắm chặt.

Vặn bung lòng bàn tay cô ra, chỉ thấy một mảnh máu tươi đầm đìa, sắc mặt Lãnh Tư Thần lập tức trầm xuống.

Đây là nguyên nhân sao?

Cô nỗ lực che dấu miệng vết thương của mình, chính là không muốn anh thấy, còn bị anh tàn nhẫn vạch trần.

Hạ Úc Huân ý đồ muốn rút tay ra, lại bị anh cương quyết cầm vặn bung ra, tầm mắt gắt gao nhìn lòng bàn tay cô máu chảy đầm đìa.

Anh mặt lạnh lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, nói: "Ngồi đây, không được chạy."

Nói xong nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy ra hòm thuốc, ngồi vào bên cạnh cô, không nói một lời mà cầm tay cô lên.

Hạ Úc Huân gạt phắt tay anh, đứng lên, nói: "Tôi phải đi!"

Mới vừa đi ra một bước, Lãnh Tư Thần lại từ phía sau ôm eo cô lại, một tay đem cô đặt ngồi lên đùi mình.

"Lãnh tổng, xin anh tôn trọng một chút!"

Cô gái nhỏ này, Lãnh tổng Lãnh tổng, còn gọi như vậy, mới vừa rồi cô thanh thanh lãnh lãnh một tiếng "Lãnh tổng, Bạch tiểu thư, chúc mừng" nói đến tự nhiên hào phóng, vẻ mặt vô hại, lại là từng chữ từng chữ như lưỡi dao cắt vào lòng anh.

Lãnh Tư Thần cầm cổ tay cô, để tránh đụng tới lòng bàn tay cô, sau đó gắt gao ôm cô, không cho cô đào tẩu.

"Em ghen tị, em vẫn để ý đến anh đúng hay không?" Đầu anh chon vào cổ cô, tham luyến mà hấp thu hơi thở điềm mỹ của cô, ngữ khí mang theo vài phần vui sướng,

Thì ra cô vẻ mặt bình tĩnh không phải không tức giận, không phải không gây chuyện, chỉ là đem tức giận tất cả đều phát tiết trên người mình thôi.

Hạ Úc Huân cười lạnh, đáp: "Tôi để ý, rất để ý! Để ý đến sắp chết chìm trong lu dấm rồi! Anh vừa lòng chưa?"

"Uhm."

Hạ Úc Huân tức khắc nổi trận lôi đình, nói: "Anh còn uhm! Tôi để ý anh như vậy, anh rất đắc ý có phải hay không?"

Lãnh Tư Thần buồn cười ở trên cổ cô khẽ cắn một cái, đáp: "Ai bảo em mạnh miệng như vậy, cái gì cũng không chịu nói. Em biết mà, ở trước mặt em, anh từ trước đến nay không có gì tự tin. Em không cần nhẫn nại, không cần che dấu, anh thích nhìn em tức giận vì anh, ghen vì anh!"

Đột nhiên phát hiện người đàn ông nhìn có vẻ như lãnh khốc này có đôi khi sao lại trẻ con như vậy? Nói khó nghe chút chính là ấu trĩ!

"Anh cái đồ cuồng tự kỷ, ai để ý anh, ai ghen! Bà cô rất thoải mái, một chút đều không để bụng!"

Nhìn cô thẹn quá thành giận, thở phì phì giống như một con mèo hoang bị dẫm lên đuôi, vô cùng đáng yêu.

Lãnh Tư Thần cầm lòng không được mà hôn môi cô, Hạ Úc Huân đang bùm bùm oán giận bỗng cứng đờ, chớp chớp mắt......

"Tiểu Huân, hôm nay em rất xinh đẹp......" Lãnh Tư Thần không chút tiếc rẻ mà khen ngợi.

Hạ Úc Huân phát hiện anh muốn làm cái gì, nhanh chóng đẩy anh ra, gương mặt đỏ ửng, kéo chặt cổ áo, hai tròng mắt nén giận, nói: "Hôm nay là ngày đính hôn của anh, anh lại ở chỗ này cùng tôi...... Cùng tôi...... Lãnh Tư Thần, anh có còn đạo đức không vậy?"

Lãnh Tư Thần vẻ mặt vô tội mà ôm lấy cô, nói: "Ai bảo em hôm nay ăn mặc quá đẹp!"

"Việc này cũng với quần áo có gì liên quan đến nhau?!"

"Làm anh có loại xúc động muốn xé nó......"

"Lãnh Tư Thần, anh biến thái a!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top