Chương 41: Người thần bí

Tiện tay cầm lấy một quyển vũ kỹ, xem trên bìa sách viết Càn Khôn Tiên (roi), trong đầu không khỏi nhớ tới Vương Nhược Linh sử dụng roi, có lẽ lần trước gào khóc trước nhiều người như vậy, không chừng sẽ không dám ra cửa gặp người một thời gian.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly lơ đãng vẽ lên một đường cong mờ, ngón tay lại tiếp tục lật sách, trang giấy lần lượt bị lật bay qua, Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên nhiều cảnh tượng rõ ràng.

Trên trang sách kia, những văn tự ít ỏi đã biến mất, ngược lại có hình ảnh tay một người cầm roi dài huy động, một loạt động tác khéo léo trông như Giao Long nhưng mạnh mẽ đầy sinh lực, đồng thời tản mát ra hơi thở khiến người ta không dám khinh thường, tiên (roi) pháp này có thể còn mạnh hơn Vương Nhược Linh.

Vừa nhìn, thân thể Mộ Chỉ Ly không khỏi cử động theo, động tác rất chậm, nhưng người khác nhìn thấy lại có cảm giác rất kỳ quái, bởi vì động tác này tuy chậm nhưng lại liền mạch như nước chảy mây trôi từ đầu tới cuối, không có chút nào trắc trở, phảng phất như là cùng một dạng.

Mộ Chỉ Ly như cũ quên mất bản thân mình đang trong hoàn cảnh nào, trong mắt của nàng chỉ còn lại hình bóng trên trang sách, thân thể tựa như không cần nàng khống chế, cứ như vậy chuyển động.

Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong này mà không phát giác có một lão giả tóc bạc trắng đang cầm chổi đứng cách đó không xa nhìn nàng. Ông lão mặc dù tuổi đã lớn, nhưng tinh thần phấn chấn, trong đôi mắt lơ đãng lóe lên tinh quang càng làm cho người ta không dám khinh thường, nếu không phải một đầu tóc bạc kia chứng minh tuổi tác của lão, mà chỉ nhìn diện mạo chắc sẽ cho rằng lão chỉ là nam tử trung niên.

Ông lão nhìn Mộ Chỉ Ly, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra sắc thái sáng ngời, dường như nhìn thấy chuyện gì khiến cho người ta hưng phấn, lão đứng ở đó không nhúc nhích, cả người giống như đã hòa tan vào trong tự nhiên.

Khi Mộ Chỉ Ly biểu diễn toàn bộ tiên (roi) pháp này xong thì đã hai canh giờ rồi, nhìn thời gian, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh, hiển nhiên thu hoạch trong hai canh giờ này rất khả quan.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới nhìn đến lão giả đứng ở ngoài cửa, trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng, nàng hoàn toàn không biết đối phương tiến vào lúc nào, loại cảm giác thế này làm dâng lên lòng phòng bị trong nàng, có chút không thoải mái.

Ông lão nhìn Mộ Chỉ Ly hơi mỉm cười: "Cô bé, mới vừa rồi sử dụng bộ tiên (roi) pháp kia vô cùng tốt, không nghĩ tới cháu còn trẻ lại có thể đạt tới bước này, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nhất định sẽ rất xuất sắc."

Mộ Chỉ Ly nhìn ông lão, nụ cười nơi khóe miệng kia hiền lành không có ác ý, trong lòng không khỏi buông lỏng một ít, hiển nhiên ông lão này đối với nàng cũng không có gì ác ý, huống chi nơi này là Vũ Kỹ Đường Mộ gia, có lẽ là người Mộ gia, chẳng qua là mình chưa từng nhìn thấy thôi.

Khẽ khom lưng thi lễ một cái, Mộ Chỉ Ly nói: "Ông lão, không biết ông là? " Mặc dù nhìn tay lão giả cầm chổi, gần như đã đoán được thân phận của lão, nhưng vẫn cứ hỏi thăm cho thỏa đáng.

Chủ yếu là ông lão nhìn thấy nàng thì trên khuôn mặt không có vẻ ghét bỏ, ngược lại lại là một vẻ mặt hiền lành, làm cho nàng không khỏi sinh ra chút hảo cảm.

"Ta chỉ là một lão nhân quét dọn Vũ Kỹ đường mà thôi, cháu cứ coi như ta không tồn tại, tiếp tục xem đi."

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu, thấy lão chậm rãi rời đi, nàng thuận tiện cầm lấy quyển vũ kỹ xem lần nữa, dù sao học nhiều một chút cũng không có gì đáng ngại. Người khác không biết, nhưng trong lòng nàng rõ ràng tiên (roi) pháp mới vừa rồi có thể dung hợp, chỉ là ở trong Vũ Kỹ đường này sẽ không thích hợp, nếu không qua một hồi sẽ bị người khác nhìn thấy.

Nàng không hy vọng lá bài tẩy của mình bại lộ dưới mắt của người khác, đây không thể nghi ngờ là một loại hành động nguy hiểm. Ở cái thế giới này, người có thể sống đến cuối cùng là người nắm chắc lá bài tẩy, đương nhiên Mộ Chỉ Ly nàng muốn có bài tẩy của mình.

Bất tri bất giác, sắc trời đã tối dần, cho đến khi trưởng lão nhắc nhở Mộ Chỉ Ly mới rời khỏi võ đường, đứng ở cửa không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, Thiên Nhi không nhịn được nói: "Ngươi còn không nỡ đi à?" Tuy lời nói này có chứa ý cười nhạo, nhưng trong lòng Thiên Nhi lại mừng thầm.

Có rất nhiều người tu luyện không chăm chỉ, tu luyện say mê giống như Mộ Chỉ Ly rất ít thấy, không nghĩ tới có thể tìm được người như nàng, nhưng có thể được Thiên Sát Cổ giới chọn trúng đương nhiên không thể là người bình thường.

Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: "Thật ra thì ta còn có chút không nỡ rời đi, nếu có thể ở lại bên trong đó thì tốt rồi." Nàng có cảm giác mình yêu loại cảm giác có sức mạnh này.

"Thôi đi, hôm nay ngươi học được không ít rồi, trở về tiêu hóa cho tốt một lượt, ngày mai lại tiếp tục tới đây là được."

"Ừ." Tăng nhanh bước chân, Mộ Chỉ Ly rất nhanh trở lại sân viện của mình, trong viện lớn như vậy không có bất luận kẻ nào, hạ nhân cũng không có, chỉ có một mình nàng, nên không cần bận tâm bất kì cái gì, cho nên Mộ Chỉ Ly diễn luyện lại vũ kỹ hôm nay đã học ở trong sân.

Tốc độ vốn rất chậm nhưng sau nhiều lần luyện tập, tốc độ càng lúc càng nhanh. Bởi vì còn chưa có vũ khí thích hợp, Mộ Chỉ Ly chỉ cầm lấy một nhánh cây luyện tập, nhưng một nhánh cây yếu ớt, ở trong tay Mộ Chỉ Ly phảng phất như có linh hồn làm uy lực vượt xa một nhánh cây vốn có.

Một kiếm bén nhọn quét Càn Khôn (trời đất), lá cây trong viện theo động tác của Mộ Chỉ Ly lả tả rơi xuống, giống như một loại tuyết xanh biếc phủ xuống. Mộ Chỉ Ly đứng ở trung tâm của lá rơi nên bóng người thoạt nhìn không rõ ràng, nhưng càng hấp dẫn, lọt vào mắt người khác là một cảnh đẹp đến đắc ý.

Mộ Chỉ Ly hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc nên không chú ý tới biến hóa ở bốn phía xung quanh, nhưng Thiên Nhi thì để ý, chẳng qua là đối phương không có động tĩnh nên nàng cũng không lên tiếng quấy rầy.

Trong lúc Mộ Chỉ Ly diễn luyện, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng trên tường viện của nàng, hòa tan vào trong đất trời, hơi thở dường như đã hóa thành một phần của tự nhiên.

Lúc này trên mặt người đang nhìn Mộ Chỉ Ly diễn luyện không có bất kì phản ứng nào, dường như hết thảy mọi thứ đều không lọt vào trong tầm mắt hắn, song, lúc này trong đôi đồng tử của hắn có một hình bóng tinh tế màu trắng đang lay động theo gió.

Mộ Chỉ Ly kết hợp nhiều loại vũ kỹ hôm nay học được với nhau, động tác càng ngày càng chậm, chiêu thức cũng càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại có ba chiêu.

Không sai, dung hợp bảy bản vũ kỹ lại chỉ còn ba chiêu, nghiễm nhiên đã không còn những chiêu thức khác, nhưng chỉ ba chiêu này đã mạnh hơn vũ kỹ lúc trước rất nhiều. Bởi vì cái gọi là vũ kỹ không ở tại nhiều chiêu thức mà là ở tinh hoa tinh chất. Mộ Chỉ Ly đã cảm nhận được điểm này.

Nhìn thấy một màn này, bóng người trên tường viện cũng không nhịn được phát ra tiếng động kinh ngạc nghi ngờ, lúc này Mộ Chỉ Ly mới kịp phản ứng lại, thì ra trong viện ngoại trừ mình còn có những người khác, con ngươi co rút lại nhìn về phía có tiếng động, song khi nàng nhìn thấy thì ngây ngẩn cả người.

Đây là người như thế nào? May là Mộ Chỉ Ly kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không nhịn được kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: