Chương 38: Chữa trị

"Ta trị!"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người giống như bị đứng hình, không ai nói chuyện. Ngay cả Mộ Hàn Mặc lúc này cũng hiện lên vẻ khó tin.

Sau một lúc lâu, Mộ Kình Thao phản ứng lại, cười ha ha: "Ngươi trị? Đùa cái gì vậy?"

"Ha ha, quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, cái tính nghênh ngang này không biết học được từ ai." Mộ Kình Hoa cũng cười nói.

Hiển nhiên, bọn họ căn bản là không tin lời của Mộ Chỉ Ly, quả thực, lời nói này của Mộ Chỉ Ly ở thành La Thiên cơ hồ có thể nói không ai tin được. Trị liệu tay cho người bị thương không phải không thể, nhưng mà chỉ có Dược Tông Sư mới có thể luyện chế ra đan dược ngũ phẩm.

Mộ Chỉ Ly có thể là Dược Tông Sư sao? Đáp án đương nhiên là không thể nào.

Mộ Kình Lệ nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt có một chút nghi hoặc, ông vẫn luôn cho rằng Mộ Chỉ Ly là người nắm chắc việc sẽ thành công thì mới làm, ít nhất đến bây giờ ông mới phát hiện lúc Mộ Chỉ Ly làm việc đều suy nghĩ đối sách thích hợp, nhưng mà chuyện này, muốn ông hoàn toàn tin tưởng Mộ Chỉ Ly, quả thực có chút khó khăn!

Không giống những người khác, trong mắt Mộ Hàn Mặc tràn ngập vẻ tin tưởng, chỉ cần Chỉ Ly nói, hắn liền tin. Tuy rằng hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Chỉ Ly, nhưng mà không thể phủ nhận, dạo gần đây, Chỉ Ly đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Nàng ấy vốn không thể tu luyện, hiện tại lại có thể dễ dàng đả bại Mộ Thiếu Tu, ngay cả nguyệt ngân nàng cũng không có, nhưng lại có thể xuất ra nhiều đan dược như vậy, thậm chí hắn còn hoài nghi Mộ Tài có liên quan với Chỉ Ly.

Dù là như thế, vậy thì sao? Mộ Hàn Mặc hắn đây chỉ cần biết rằng dù là Chỉ Ly trước mặt hay là Chỉ Ly trước kia, quan hệ của bọn họ vẫn như vậy là đủ rồi.

Giống như trước đây, bóng dáng quật cường ấy đã che chắn trước mặt hắn, hôm nay vẫn như thế. Nhưng mà điều Mộ Hàn Mặc hắn muốn không phải như thế này, hắn không hy vọng Chỉ Ly sẽ bảo hộ hắn, điều hắn muốn là mình có thể bảo vệ Chỉ Ly, bảo vệ nàng trọn đời trọn kiếp.

Thấy hai người Mộ Kình Thao và Mộ Kình Hoa cười nhạo, Mộ Chỉ Ly cảm thấy giống như trò cười, hiện tại bọn họ xem nàng như đứa nhỏ nông cạn, vậy đợi lát nữa, bọn họ sẽ biết, đến tột cùng ai mới là kẻ nông cạn.

Trong mắt Mộ Chỉ Ly, Mộ Kình Thao và Mộ Kình Hoa không khác hai đứa trẻ ngốc nghếch, căn bản nàng không hề sợ bọn họ.

"Cháu thật sự trị được?" Mộ Kình Lệ hỏi.

"Gia chủ, lời nói của nha đầu kia người cũng tin sao?" Mộ Kình Hoa thấy Mộ Kình Lệ hỏi Mộ Chỉ Ly vấn đề hoàn toàn không có khả năng này, nhịn không được nói.

Ánh mắt Mộ Kình Lệ tràn ngập tia lạnh lùng nhìn lướt qua Mộ Kình Hoa, trực tiếp xem nhẹ lời nói của ông ta. Bị Mộ Kình Lệ liếc xéo như vậy, Mộ Kình Hoa không dám nhắc lại nữa, ông ta biết gia chủ đã không hài lòng với hành động của mình.

Mộ Chỉ Ly tràn đầy tự tin khẽ gật đầu: "Trị được!" Với y thuật của nàng, trị một chứng bệnh đơn giản như vậy, nếu như không được mới là kỳ tích.

Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định như thế, Mộ Kình Lệ quyết định tin tưởng con bé. Ông không biết vì sao chính mình lại quyết định như vậy? Từ lần đầu tiên ông nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không chút sợ hãi đứng ở Nghị Sự Đường đã cảm thấy con bé không phải người thường, tuy rằng toàn bộ người trong thành La Thiên đều nghĩ nó là đệ nhất phế vật, nhưng ông lại có linh cảm rằng trong tương lai, con bé sẽ thành châu báu.

Vì vậy, sau đó ông bắt đầu chú ý tới Mộ Chỉ Ly. Sau khi đánh giá, ông thấy tính tình Mộ Chỉ Ly quả thực không phải người thường có thể sánh bằng, có khả năng chịu đựng khổ cực đến vậy, sợ là toàn bộ Mộ gia đều không ai sánh được.

Lúc trước bởi vì con của mình mang đến tai họa cho gia tộc, cho nên ông mới không để ý tới đứa cháu gái này, nhưng làm sao ông có thể không hy vọng Mộ Chỉ Ly cường đại, vinh quang! Chỉ cần con bé thể hiện thiên phú, ông lập tức có thể quang minh chính đại bồi dưỡng con bé, nhưng mà làm cho ông thất vọng là con bé không thể giữ được một tia Thiên Lực.

Dần dần ông đã quên mất đứa cháu gái này, ông chỉ hy vọng Mộ Chỉ Ly có thể sống tốt như người bình thường là được. Nhưng mà hiện tại đứa trẻ này đột nhiên mang kinh hỉ đến cho ông.

"Vậy cháu lập tức chữa trị đi, nếu như có thể hoàn toàn chữa khỏi thì sẽ không bị phạt."

Nếu như Mộ Chỉ Ly không nhìn lầm, trong mắt Mộ Kình Lệ lại hiện lên một chút ý khích lệ, cổ vũ cho nàng.

Mộ Kình Thao tựa hồ chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng Mộ Kình Lệ căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện: "Chuyện này liền quyết định như vậy, người khác đừng nhiều lời nữa."

"Chúng ta muốn chính mắt nhìn thấy Mộ Chỉ Ly chữa trị, như vậy hẳn là có thể chứ?" Lúc Mộ Kình Hoa nói lời này cũng không nhìn Mộ Kình Lệ, mà nhìn Mộ Chỉ Ly. Hiển nhiên, ông ta cũng đang dùng phép khích tướng.

Mộ Kình Lệ không nói gì, chỉ nhìn Mộ Chỉ Ly, ý bảo tự nàng quyết định, nói cách khác, vô luận Mộ Chỉ Ly quyết định như thế nào, ông cũng không phản đối.

Khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên một nụ cười nhạt, nói: "Nếu Nhị trưởng lão có hứng thú xem, không còn cách nào khác." Nàng căn bản không hề lo lắng, để bọn họ nhìn đi, vừa vặn chứng minh bọn họ là một đám nhóc nông cạn.

"Ha ha, là chính ngươi nói, được, vậy ngươi mau chữa trị đi." Mộ Kình Hoa cho rằng Mộ Chỉ Ly mắc câu, trên mặt lộ vẻ tươi cười do thực hiện được ý muốn.

Thấy Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Mộ Kình Lệ mở miệng nói: "Nếu như cần cái gì thì nói cho ta biết."

Nhìn Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly phát giác ra rằng người ông này đối với nàng không hề tệ: "Không cần gì cả, có thể bắt đầu rồi."

Mộ Chỉ Ly đi đến trước mặt Mộ Thiếu Tu, lạnh lùng nói: "Kéo tay áo lên!"

Nghe vậy, Mộ Thiếu Tu hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, tuy rằng trong lòng hết sức không muốn, nhưng mà dưới tình huống này, hắn đã không thể cự tuyệt. Hắn tin tưởng Mộ Chỉ Ly không có lá gan kia, dám ở trước mặt nhiều người như vậy khiến tay mình tàn phế.

Đối với động tác nhỏ của Mộ Thiếu Tu, Mộ Chỉ Ly hoàn toàn mặc kệ, đợi sau khi Mộ Thiếu Tu kéo tay áo lên, Mộ Chỉ Ly lấy ra bao ngân châm, cực kỳ thành thạo cầm lấy ngân châm dài ba tấc.

"Ngươi dùng cái gì đó?
Không phải muốn đâm con ta chứ?" Mẫu thân Mộ Thiếu Tu nhịn không được mở miệng. Lúc bọn họ nói chuyện, bà ta không có phần chen vào, hiện tại nhìn Mộ Chỉ Ly cầm ngân châm dài như vậy, quả thực bà ta rất lo lắng.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên liếc mắt nhìn bà một cái, lại thấy tất cả người ở đây đều hiện lên vẻ mặt nghi hoặc, chứng tỏ, ở Đại Lục Thiên Huyền căn bản không có thuật châm cứu, người bình thường nhìn thấy một cây ngân châm như vậy sẽ kinh ngạc.

"Ta sẽ không hại hắn, nếu như muốn làm cho tay hắn khỏi hoàn toàn thì đừng dong dài, cũng đừng quấy rầy ta." Lúc này trên mặt Mộ Chỉ Ly dĩ nhiên không có cảm xúc khác, chỉ tràn đầy vẻ chuyên chú.

Lúc này nàng không phải Mộ Chỉ Ly, mà là một vị thầy thuốc. Bất kể bệnh nhân là ai, đã do nàng phụ trách, nàng đều chân thành đối đãi. Nàng vẫn nhớ rõ trước đây ông nội (ông nội thế kỷ 21) nói với nàng về những lang băm hại người, cho nên từ nhỏ nàng đã quyết chí không thành cái loại bác sĩ đó.

Mọi người thấy vẻ mặt chuyên chú của Mộ Chỉ Ly, cảm thấy như nàng thay da đổi thịt biến thành một người khác, vẻ chuyên chú này, sự tự tin này, đều làm cho người ta sinh ra cảm giác bội phục trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: