Chương 22: Mộ Khải Siêu xấu mặt

Hai người cãi vã trước mặt mọi người trong Nghị Sự Đường, hoàn toàn không để ý đến những người khác đang nhìn.

Mộ Khải Siêu là vì bị Mộ Chỉ Ly làm cho tức giận mà quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, còn Mộ Chỉ Ly thì lại tuyệt nhiên không lo lắng vấn đề này, dù sao nếu bị phạt thì không phải là sẽ có Mộ Khải Siêu phụng bồi mình hay sao?

Lấy thân phận hiện tại của nàng, bị trừng phạt cũng không thể quá đáng hơn được nữa, nhưng Mộ Khải Siêu không giống với nàng, nếu có thể lôi kéo được hắn cùng chịu phạt, chẳng phải là chuyện tốt đẹp của nhân sinh sao?

Mộ Kình Lệ vỗ bàn, tức giận nói: "Hồ nháo! Các cháu cho đây là chỗ nào, há lại có thể cho các cháu làm càn."

Hai người lúc này mới ngậm miệng, Mộ Khải Siêu nhìn thấy ánh mắt các vị trưởng bối nhìn mình có vẻ quái dị, nhất thời ý thức được mình đã phạm sai lầm, lập tức cúi đầu.

Mộ Chỉ Ly và Mộ Khải Siêu đều cúi đầu, nhưng trên gương mặt phía sau bị mái tóc che kín của nàng dường như xuất hiện nụ cười.

Mộ Khải Siêu chuẩn bị mở miệng định nói cái gì đó, nhưng Mộ Kình Lệ đã không cho hắn cơ hội giải thích.

"Mộ Chỉ Ly trừng phạt gấp bội. Về phần Mộ Khải Siêu, phạt cháu chặt củi một tháng, không được tìm người làm thay, nếu không một khi bị phát hiện sẽ không trừng phạt nhẹ như vậy nữa." Mộ Kình Lệ tím mặt nói.

Ông không nghĩ Mộ Khải Siêu lại không có chừng mực như vậy, trước mặt nhiều người như thế còn ra thể thống gì nữa. Ánh mắt ông hơi thâm trầm nhìn Mộ Chỉ Ly, người khác có lẽ không chú ý tới nhưng ông lại chú ý tới nụ cười của con bé.

Nhận thấy được ánh mắt của Mộ Kình Lệ, Mộ Chỉ Ly lập tức thu liễm nụ cười trên mặt, trong lòng lập tức sợ hãi, ông ta phát hiện ra?

"Gia chủ" Mộ Khải Siêu không cam lòng kêu lên, nhiều năm như vậy hắn chưa từng bị phạt, nhưng hôm nay lại vì một phế vật mà phải chịu phạt, điều này làm cho mặt mũi của hắn để ở chỗ nào chứ? Tuy nói chẻ củi đối với hắn là việc không thể đơn giản hơn, nhưng việc này liên quan đến thể diện đấy nhé.

"Không được phản đối, các cháu lui ra đi."

"Dạ" Mộ Chỉ Ly nhanh chóng đáp, không để cho Mộ Khải Siêu có bất kỳ cơ hội phản bác nào.

Thấy thế, Mộ Khải Siêu cũng chỉ có thể không cam lòng lui ra ngoài.

Ngoài cửa Nghị Sự Đường, Mộ Khải Siêu nhìn Mộ Chỉ Ly, tức giận cùng sát ý trong mắt không che dấu chút nào, cao giọng nói: "Mộ Chỉ Ly, ngươi muốn chết." Nói xong hắn liền chuẩn bị động thủ.

Mộ Chỉ Ly cũng không chút hoang mang nói: "Ngươi có biết nếu như bây giờ ngươi động thủ với ta thì sẽ có hậu quả gì hay không?"

"Giết ngươi thì có thể có hậu quả gì chứ?"

"Vậy càng chứng minh ngươi không phục quyết định của gia chủ, lựa chọn dùng phương thức này để phát tiết bất mãn của ngươi, ngươi cảm thấy ấn tượng của gia chủ dành cho ngươi còn có thể tốt sao?". Sau khi tiếp xúc một phen, nàng coi như đã hiểu, tuy nói Mộ Khải Siêu này tu luyện có thiên phú cao, vóc người không tồi, nhưng mà hành động luôn không động não, cho nên nàng tuyệt đối không sợ hắn.

Quả nhiên, nghe lời của Mộ Chỉ Ly xong, Mộ Khải Siêu thu hồi tay, hung bạo nói: "Ngươi cho rằng chỉ vì như vậy ta sẽ không thể thu thập được ngươi sao? Lấy thực lực của ngươi, trong đại hội gia tộc ta có cả trăm biện pháp để chỉnh chết ngươi, ngươi cứ chờ đó cho ta."

Mộ Chỉ Ly ngẩng mặt lên nhìn Mộ Khải Siêu, trong mắt không có chút sợ hãi nói: "Chờ đi, ta sợ đến lúc đó người hối hận là ngươi".

"Ha ha ha" lời của Mộ Chỉ Ly làm Mộ Khải Siêu cười to: "Chỉ bằng ngươi, phế vật một chút sức lực cũng không có, có tư cách gì khiến cho ta hối hận? Không có điểm nào dễ coi, mà có lẽ còn có người thương tiếc ngươi, hết lần này tới lần khác là một người xấu xí vô cùng quái dị, bản thân ta rất bội phục dũng khí sống sót của ngươi đó. Ngươi nên lo lắng lúc đó có ai nhặt xác cho ngươi hay không đi."

Mộ Khải Siêu giơ ngón tay ra chỉ vào Mộ Chỉ Ly, vẻ mặt khinh thường. Tuy nói mặt mũi hắn lớn lên có chút tuấn lãng, nhưng mà lời nói lại ác độc làm cho người ta phải sợ.

"Điểm này không phiền ngươi quan tâm". Sắc mặt Mộ Chỉ Ly bình thản, không thèm để ý chút nào đáp lại, nếu nàng vẫn giống như trước kia là một nữ nhân ngốc nghếch, có lẽ sẽ bởi vì lời nói của hắn mà cảm giác khổ sở, nhưng vấn đề là hiện nay nàng đã không còn là nữ nhân ngốc nghếch nữa.

Cái gì gọi là phế vật, nữ nhân ngốc nghếch, những từ này không hề có bất kỳ liên hệ gì với nàng.

Thời điểm hai người tranh luận, chung quanh đã tụ tập không ít tiểu bối. Dù sao Mộ Khải Siêu ở Mộ gia có địa vị không tầm thường, chỗ của hắn luôn có một đám tiểu bối Mộ gia đi theo ủng hộ, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng, đây cũng chính là nguồn gốc phát ra cái cảm giác về sự ưu việt vô vị kia.

"Một phế vật dám nói chuyện cùng với Đại ca, quả thực không biết tự lượng sức mình".

"Xấu như vậy, ngốc như vậy, nhìn mặt của nàng ta quả thật dọa người." Một thiếu nữ tay cầm khăn lụa vỗ ngực của mình ra vẻ sợ sệt nói.

Mộ Chỉ Ly đảo con ngươi nhìn lại, mở miệng nói: "Lá gan nhỏ như vậy nên sống ở trên giường thôi, lát nữa mà bị dọa sợ chết thì ta không gánh chịu nổi đâu".

"Ngươi..." Cô gái trợn mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly cũng không thèm nhìn nàng ta thêm nữa.

Dường như Mộ Khải Siêu rất hài lòng với tình huống này, trên mặt mỉm cười nhìn Mộ Chỉ Ly bị bêu xấu, một phế vật như vậy, hắn căn bản không cần nói gì, bọn họ cũng sẽ hợp nhau tấn công nàng ta.

"Người có thể sống đến mức không được hoan nghênh như vậy cũng là một loại cảnh giới nhỉ." Mộ Khải Siêu bỏ đá xuống giếng trêu ghẹo nói.

Mộ Chỉ Ly nhìn nụ cười trên mặt Mộ Khải Siêu, chẳng biết tại sao lại thấy khó chịu, nếu là mình nhìn thấy không thoải mái đương nhiên là nên có chút hành động.

Đột nhiên, linh quang Mộ Chỉ Ly chợt lóe, nghĩ đến một diệu kế.

Nàng đi tới trước mặt Mộ Khải Siêu, nhỏ giọng ở bên tai Mộ Khải Siêu nói cái gì đó.

Mộ Khải Siêu nhíu mày, lui về phía sau một bước, nói: "Có lời gì không thể nói thẳng, nói nhỏ như vậy thật giống trộm. Đi tới trước mặt của ta chẳng lẽ còn muốn câu dẫn ta sao? Lấy dung mạo của ngươi muốn ta nhìn còn không thuận mắt đâu". Vừa rồi hắn căn bản không nghe rõ Mộ Chỉ Ly nói gì.

Lời của Mộ Khải Siêu làm mọi người cười vang.

Mộ Chỉ Ly lắc đầu, nói: "Ngươi xác định muốn ta lớn tiếng nói?"

"Nói."

"Ngươi tè ra quần". Mộ Chỉ Ly la lớn, toàn bộ mọi người chung quanh đều nghe được, kinh ngạc nhìn Mộ Khải Siêu, tầm mắt không khỏi chuyển hướng nhìn hạ thân của Mộ Khải Siêu.

Mộ Khải Siêu lại không hề tin: "Loại lừa gạt nhỏ như thế này cũng muốn gạt ta?" Để tỏ vẻ mình không bị lừa gạt, cho nên hắn cũng không thèm nhìn xuống dưới.

Song, một khắc sau, chuyện làm cho người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Quần của Mộ Khải Siêu lại ướt, hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn, trên mặt đất cũng dần dần tạo thành một bãi, mọi người cũng có thể nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.

"Tè ra quần thật rồi". Một người không nhịn được mở miệng nói.

Mặc dù những người khác vì địa vị của Mộ Khải Siêu ngoài miệng không dám nói ra, nhưng trên mặt đều không che dấu được nụ cười.

Sau khi Mộ Khải Siêu phát hiện được tình huống của mình hoàn toàn trợn tròn mắt, không rõ tại sao mình lại biến thành như vậy, mặc dù trong lòng cảm giác được hẳn là Mộ Chỉ Ly giở trò quỷ, nhưng cũng không biết được là nàng ta giở trò quỷ lúc nào.

Không kịp trách cứ Mộ Chỉ Ly đã vội vàng chạy về tiểu viện của mình, mặt mũi hôm nay thật sự là bị mất hết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: