Chương 20: Khí Thế Bức Người.

Dù trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hiện tại không phải lúc để hỏi. Mộ Thiên Tĩnh là đứa con ông yêu thương nhất, Mộ Chỉ Ly lại là con gái của con trai ông thì làm sao có thể không quan tâm, ít nhất từ trên người nàng, ông còn có thể mơ hồ nhìn đến bóng dáng của con trai mình.

Nhưng mà nhiều năm qua như vậy ông chưa bao giờ nhìn qua con bé, thậm chí còn chưa từng nhắc tới con bé, bởi vì ông không thể nhắc tới, không thể chiếu cố Mộ Chỉ Ly, ông chỉ có thể bỏ mặc.

Lúc trước Mộ Thiên Tĩnh gây cho gia tộc tai nạn như vậy làm ông phải thừa nhận rất nhiều thứ. Ông không chỉ là phụ thân của Mộ Thiên Tĩnh, ông nội của Mộ Chỉ Ly, mà còn là gia chủ của toàn bộ Mộ gia.

Ông phải suy nghĩ cho tương lai toàn bộ gia tộc, cho nên nhất định ông không phải là một người ông tốt.

"Mấy ngày nay, vì sao cháu không ở Mộ gia?" giọng nói hùng hậu mà lại trầm thấp từ trong miệng Mộ Kình Lệ truyền ra.

Ở đây mọi người đều chuyển ánh mắt tới Mộ Chỉ Ly, trên mặt phần lớn đều là biểu tình xem kịch vui. Nhưng mà làm cho Mộ Chỉ Ly nghi hoặc là nàng thấy được hận ý trong mắt vài vị trưởng lão.

Đúng vậy, có lẽ Mộ Chỉ Ly nàng đối với chuyện tình cảm khác không hiểu biết nhiều lắm, nhưng đối với loại tình cảm phản đối này lại hiểu được, đó là hận ý.

Tuy Mộ Chỉ Ly nàng là phế tài đệ nhất, làm cho Mộ gia đánh mất chút thể diện, nhưng mà hẳn không đến mức làm cho bọn họ đạt tới trình độ hận thù đi! Giờ khắc này, Mộ Chỉ Ly đột nhiên cảm thấy còn có rất nhiều chuyện mà mình không biết.

Thí dụ như vì sao mình trúng độc? Lại bị ai hạ độc? Phụ thân làm sao mà qua đời? Mẫu thân của mình là ai? Hận ý của trưởng lão là từ đâu mà đến? Tất cả những điều này đều nói rõ trên người nàng còn có một chút bí ẩn chưa cởi bỏ.

Nghe được câu hỏi của Mộ Kình Lệ, khóe miệng Mộ Chỉ Ly nhếch lên một chút tươi cười, nhưng mà nụ cười này ở trong tình cảnh này lại có vẻ dị thường quái dị. Dù sao, tại bầu không khí nghiêm túc này, con cháu bình thường đều bị dọa đến không biết làm như thế nào cho phải, nàng lại còn có thể cười được.

"Gia chủ hỏi chuyện này có phải không khỏi quá buồn cười một chút sao?! Cháu thường xuyên không hề ở trong phủ, các người chưa bao giờ từng chú ý qua, cũng không phải không biết."

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly thản nhiên, thái độ không có chút khẩn trương, tương phản giống như cùng người cùng thế hệ đang nói chuyện phiếm, tự tại như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía nàng cũng làm như không thấy, hai mắt nhìn thẳng Mộ Kình Lệ ở trên ghế chủ vị.

Nhìn thấy biểu hiện của Mộ Chỉ Ly, trong mắt Mộ Kình Lệ hiện lên một tia kinh ngạc, cũng theo đó mà tán thưởng. Ít nhất ở trong đám tiểu bối của Mộ gia, không có một người nào dám nhìn thẳng ông như vậy, cũng không có người dám nói chuyện với ông như vậy.

"Vậy vì sao cháu phải rời khỏi Mộ phủ?" Ông nghĩ đến điều này, Mộ Chỉ Ly hẳn phải ở trong tiểu viện của mình mới đúng, đi ra ngoài có thể làm gì?

Lông mày của Mộ Chỉ Ly hơi hơi nâng lên: "Nếu như không đi ra ngoài, vậy muốn ở trong Mộ phủ bị đói chết sao?"

"Trả lời trưởng bối như vậy, thật không có lễ phép!" Đại trưởng lão Mộ Kình Thao ở một bên tức giận trách cứ nói, trước mặt bao nhiêu trưởng bối, nàng ta dám ăn nói như vậy.

"Cháu cho tới bây giờ đều không có người quản giáo, nói chuyện không quy củ còn hy vọng Đại trưởng lão tha thứ cho."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều không lên tiếng.

Bởi vì bọn họ không có lời nào để nói, mọi người đều biết Mộ Chỉ Ly luôn tự sinh tự diệt, chưa từng có người quản sống chết của nàng ta, càng không có ai dạy nàng ta. Mọi người đều nói dưỡng không giáo, phụ chi quá, bọn họ có năng lực chỉ trích cái gì?

Mộ Kình Lệ vỗ tay: "Tấm lòng gan dạ sáng suốt này, không hổ là người của Mộ gia ta." Ông chưa từng nghĩ đến, Mộ Chỉ Ly lại gan dạ sáng suốt như vậy, cùng lúc trước nghe được nhát như chuột, khúm núm hiển nhiên có khác biệt rất lớn, phần gan dạ sáng suốt này đủ để cho người nhìn thẳng vào.

Đại trưởng lão còn chuẩn bị nói cái gì đó lại bị Mộ Kình Lệ làm một động tác tay ý bảo ngừng. Ở Mộ gia, vị trí gia chủ này Mộ Kình Lệ có quyền uy tuyệt đối.

"Vậy ngươi giải thích thế nào về việc lần này Mộ Tài cùng với một đám hạ nhân chết ở trong sân của cháu?" Sắc mặt Mộ Kình Lệ nghiêm túc vài phần, ngồi ở trên kia không nói lời nào làm cho người ta cảm thấy một cỗ uy áp nghênh diện mà đến.

Mộ Chỉ Ly biết đây là một loại khí thế người ở trên cao của Mộ Kình Lệ, đương nhiên còn có một phần là vì thực lực của ông ta.

Hiện tại nàng đã đi vào cảnh giới Hậu Thiên, cũng không phải người thường lúc trước, cho nên có thể cảm thụ được.

"Chuyện này đâu có liên quan gì tới cháu? Cháu vừa trở về đã bị các người chộp tới, cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta đều không rõ." Bản lĩnh giả bộ ngu ngốc của Mộ Chỉ Ly cũng không tệ, một bộ dáng không thẹn với lương tâm kia khiến cho Thiên Nhi nhìn thấy đều xấu hổ đỏ mặt thay nàng.

"Ngươi, phế vật này làm sao có thể không rõ? Chết ở trong viện của ngươi, ngươi không rõ, ngươi nhất định là oán hận chất chứa với Mộ Tài, cho nên tìm một cơ hội giết người diệt khẩu!" Nhị trưởng lão Mộ Kình Hoa khí thế bức người nói.

Nhìn đến nghiệt chủng này, ông lại nghĩ tới mối hận ông bị cụt tay. Nếu không phải nàng, ông làm sao có thể biến thành bộ dáng hiện tại này. Nỗi đau cụt tay chỉ có bọn họ chân chính thừa nhận qua mới hiểu, từ một người bình thường biến thành một người không còn trọn vẹn.

"Chết ở trong viện của cháu thì nhất định có liên quan tới cháu sao?" Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, đối với lời nói của Nhị trưởng lão, một chút phẫn nộ nàng cũng không biểu lộ ra: "Nhị trưởng lão, chính ông cũng nói, cháu là một phế vật. Đừng nói nhiều người như vậy, ngay cả một mình Mộ Tài ta đều không có chút lực đánh trả, như thế nào giết bọn họ? Ông giúp cháu sao?"

Lúc trước Mộ Chỉ Ly bị bắt nạt nhiều năm như vậy, chưa từng phản kháng qua, bởi vì không có cái thực lực kia. Nếu không phải thần y nàng đi tới đây, phỏng chừng Mộ Chỉ Ly mãi đến lúc chết già, cuộc sống sẽ chẳng có chút biến hóa.

Nghe được Mộ Chỉ Ly nói, Nhị trưởng lão sửng sốt, mọi người ở đây cũng sửng sốt. Chuyện Mộ Chỉ Ly là một phế tài không thể tu luyện, toàn bộ thành La Thiên có thể nói là người người đều biết, mà Mộ Tài cũng là một cao thủ Hậu thiên, nàng ta làm sao có thể giết một đám người bọn họ?

Lúc trước bọn họ thật ra cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện tại nghĩ lại, quả thực khả nghi.

"Nói không chừng là phế vật ngươi làm yêu pháp gì đó, nếu không Mộ Tài bọn họ làm sao có thể chết quỷ dị như thế? Có lẽ ngươi là người xấu khắc chết bọn họ cũng không chừng." Không nghĩ ra được lời giải thích, Mộ Kình Hoa mở miệng nói.

Tuy rằng cách nói này thực hoang đường, nhưng không phải tất cả những người ở đây đều không tin tưởng, bởi vì tình trạng lúc chết của mấy người Mộ Tài thật sự rất thê thảm, nhiều năm như vậy bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người bị chết như vậy.

Khi bọn hắn nhìn thấy đám người Mộ Tài, có người thì hai mắt lồi ra, toàn thân không có một mảnh da thịt hoàn hảo, toàn bộ đều là máu chảy đầm đìa lộ thịt ra bên ngoài, giống như có bàn tay ma quỷ xé bỏ toàn bộ da thịt của bọn họ, toàn bộ mặt đất đều là máu tươi, giống như địa ngục nhân gian vậy.

Rất nhiều nữ quyến nhìn thấy đều té xỉu, thủ pháp tàn nhẫn như thế quả thực nghe đến rợn cả người.

"Nhị trưởng lão quá khen, nếu như cháu có yêu pháp, tuyệt đối sẽ không cần bỏ ra ở trên người Mộ Tài cùng với đám hạ nhân này, tuy rằng mấy năm nay bọn họ thường xuyên khi nhục cháu, nhưng người khởi xướng sau lưng bọn họ không phải là các người sao? Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, nếu như cháu có thể phóng ra yêu pháp thì đầu tiên không phải nên phóng trên người các ông sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: