Chương 34: Công lược hoạ sĩ tàn tật (06)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Thấy Tạ Ức Chi không nhúc nhích, chỉ là có chút khó chịu nhìn cô. Lăng Vu Đề nhướng mày, có chút nghi hoặc hỏi: "Sao vậy, thiếu gia, ngài là muốn ta tự mình đút cho ngài sao?"

Tạ Ức Chi nghẹn nghẹn, lập tức tự cầm lấy thìa sứ bắt đầu ăn cháo.

Nhân lúc Tạ Ức Chi đang ăn cháo, Lăng Vu Đề bắt đầu dọn dẹp phòng.

Bởi vì nguyên chủ đã từng làm qua, nên Lăng Vu Đề bắt đầu làm, vẫn là thành thạo.

Vốn Tạ Ức Chi là vừa ăn cháo, đồng thời chú ý tới động tác của Lăng Vu Đề.

Khi Tạ Ức Chi nhìn thấy Lăng Vu Đề muốn đi về phía nhà tắm, Tạ Ức Chi đột ngột ném chiếc thìa sứ trong tay xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Lăng Vu Đề giật mình, vội vàng đi về phía Tạ Ức Chi.

Sắc mặt của Tạ Ức Chi rất khó nhìn, chiếc thìa sứ bởi vì hắn dùng lực lớn, mà bị vỡ thành từng mảnh.

Lăng Vu Đề kinh ngạc trợn mắt, không hiểu tại sao Tạ Ức Chi vừa mới còn đang ăn cháo, làm sao lại đột nhiên phát giận?

"Cô—— " Tạ Ức Chi trừng mắt nhìn Lăng Vu Đề, trong mắt gần như phun ra lửa.

Hắn muốn nói: Lúc cô đến không có ai nói cho cô biết nội quy sao?

Nhưng là, đã quá lâu hắn không nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.

Vì lẽ đó Tạ Ức Chi chỉ nói một chữ "Cô".

Lăng Vu Đề nháy nháy mắt: "Tôi cái gì?"

Cô cũng không phải con giun trong bụng hắn, làm sao có thể hắn nói một chữ, cô liền biết cả câu đằng sau đây?

Nhìn hộ công mới này, sự chán ghét ban đầu của Tạ Ức Chi đã tăng lên thành cực kỳ chán ghét.

Thấy Lăng Vu Đề không hiểu ý của hắn, Tạ Ức Chi giơ tay lên, cầm bát cháo còn thừa lại nửa bát ném về phía Lăng Vu Đề.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Tạ Ức Chi cũng không nhanh như vậy liền lấy cái gì đó ném cô ấy.

Cũng may Lăng Vu Đề 'thân thủ nhanh nhẹn', thành công tránh được bát cháo bay tới.

Sau đó, bát cháo kia đập vào trên giường Tạ Ức Chi, sau lại lăn xuống.

Được rồi, cô biết Tạ Ức Chi là không thích cô.

Cũng không biết là ghét cô vì không đủ thông minh hay là chê cô nói nhiều.

Lăng Vu Đề cười với Tạ Ức Chi: "Thiếu gia lực cánh tay không tệ đâu, có thể ném xa như vậy."

Trong mắt Tạ Ức Chi chợt lóe lên sự kinh ngạc, hắn không ngờ Lăng Vu Đề lại to gan tránh né như vậy, thậm chí còn cười đùa với hắn.

Hắn ghét bỏ quay mặt đi, khuôn mặt đen kia, hắn cảm thấy thực sự rất xấu!

"Thiếu gia còn muốn ăn cháo sao? Không cần sao. Được rồi, vậy ta trước đem ga trải giường thu dọn."

Lăng Vu Đề tự lẩm bẩm, căn bản không cần Tạ Ức Chi trả lời.

Thực ra cô là cố ý, chưa ăn no liền chưa ăn no đi, dù sao là chính ngươi ném đi, cũng đừng trách ta!

Hơn nữa hắn cư nhiên muốn ném cô!

Nếu không phải là cô trốn nhanh mà nói, vậy liền không phải ngày đầu tiên chăm sóc hắn nữa mà là vào bệnh viện rồi.

Quả nhiên, tính tình của Tạ Ức Chi là có chút táo bạo.

Nhưng cũng không sao, dù sao cô cũng đã nghĩ xong kế hoạch công lược, kiên quyết mặt dày tiến hành đến cùng.

Tay phải đặt ở trên xe lăn của Tạ Ức Chi run rẩy. Hắn không ngờ Lăng Vu Đề vậy mà lại nói chuyện với mình như vậy.

Những hộ công trước kia, hoặc là lấy lòng nịnh bợ hắn, hoặc là vô cùng sợ hãi hắn.

Cho tới bây giờ, chưa có ai sẽ đối xử với hắn như vậy.

Mẹ hắn, rốt cuộc là từ chỗ nào tìm đến cho hắn hộ công như vậy?

Tạ Ức Chi mím môi, hắn chỉ ăn nửa bát cháo, mặc dù hắn bình thường ăn không nhiều, nhưng hắn sáng sớm chỉ ăn nửa bát cháo, hắn vẫn chưa no.

Nhìn Lăng Vu Đề đang thay khăn trải giường cho mình, Tạ Ức Chi quay xe lăn đi đến phòng vẽ tranh.

Hắn không biết rằng, Lăng Vu Đề đang thay ga trải giường ở hắn xoay người một khắc kia, nhìn bóng lưng của hắn, cười đến mười phần đắc ý.

Sau khi thay ga trải giường và dọn dẹp sàn nhà, Lăng Vu Đề lại đi vào phòng tắm.

Vừa đi tới cửa phòng tắm, Lăng Vu Đề chợt nhớ tới trong sổ có viết: Trong phòng thiếu gia có thể đi bất cứ đâu, ngoại trừ phòng tắm, tuyệt đối không thể đi.

Chẳng trách vừa nãy cô muốn đi vào phòng tắm, Tạ Ức Chi liền ném đồ vật. Thì ra là ý bảo cô không được đi vào.

Chậc ~ không muốn để cô đi vào phòng tắm liền trực tiếp mở miệng nói chuyện đi!

Thật là →_→

Nhưng mà, tại sao không thể vào phòng tắm nha? Chẳng lẽ Tạ Ức Chi giấu bí mật gì không thể cho ai biết trong phòng tắm sao?

Lúc này trong mắt Lăng Vu Đề tràn đầy tất cả đều là tò mò. Cô đứng ở cửa phòng tắm, nghiêng đầu nhìn về phía phòng vẽ tranh, sau đó, tầm mắt của cô liền vừa vặn bắt gặp ánh mặt của Tạ Ức Chi

Ánh mắt Tạ Ức Chi rất âm trầm, liền như vậy nhìn thẳng vào Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề nuốt nuốt nước miếng, cô quyết định tạm thời không chạm vào vảy ngược của Tạ Ức Chi.

Vốn dĩ độ thiện cảm chính là âm mười điểm, vì vậy cô vẫn là trước tiên nên ngoan một chút.

Cô muốn cười với Tạ Ức Chi, lại sợ Tạ Ức Chi ngại mình xấu.

Nghĩ nghĩ, Lăng Vu Đề hơi cúi đầu: "Thiếu gia, thật xin lỗi, ta nhất thời quên mất phòng tắm của ngài là không được phép vào."

Quả nhiên, người đều là thích thuận theo ý mình sao?

Lăng Vu Đề vừa nói xong, độ thiện cảm của Tạ Ức Chi liền cho cô tăng lên mười điểm.

Tuy rằng độ hảo cảm là không điểm, nhưng ít nhất cũng không phải là số âm.

Tất nhiên Tạ Ức Chi sẽ không nói những điều như: 'Được rồi, tôi tha thứ cho cô' hoặc là: 'Hừm, cô thực sự không đủ năng lực làm hộ công' hay những thứ tương tự.

Sau khi Lăng Vu Đề xin lỗi, Tạ Ức Chi quay đầu tiếp tục vẽ tranh.

Lăng Vu Đề đứng ở trong góc, hạ thấp cảm giác tồn tại.

Điều này cũng được ghi lại trong sổ. Bởi vì lo lắng Tạ Ức Chi ở một mình trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì nên hộ công cần phải ở trong phòng.

Nhưng là Tạ Ức Chi lại đặc biệt ghét có người ở xung quanh, nên hộ công nhất định phải chờ ở trong góc.

Đối với việc này, Lăng Vu Đề là thật bất mãn!

Cô thực sự muốn đứng bên cạnh Tạ Ức Chi, nói chuyện với Tạ Ức Chi.

Nhưng cô sợ Tạ Ức Chi sẽ trừ độ hảo cảm của cô, nên cô quyết định trước tiên tạm thời để Tạ Ức Chi làm quen với sự tồn tại của mình, sau đó mới chậm rãi được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô từ trong túi đồng phục người hầu lấy ra một chiếc điện thoại thông minh màn hình cảm ứng, đây là Tề tẩu đã đưa cho cô khi cô đang ăn sáng.

Nói là Tạ phu nhân Điền Mật đã kêu người chuẩn bị cho cô, để cho cô bớt buồn chán.

Lăng Vu Đề lúc đầu nghịch nghịch điện thoại có chút mới lạ, một lát sau liền bắt đầu chơi trò chơi.

"Ai nha~ ngươi đừng đến đây, đừng đến đây."

"Trời ơi ~ cứu mạng nha —— "

"Ai nha ~ chết rồi chết rồi —— "

"..." 

Chờ Lăng Vu Đề bởi vì chơi trò chơi đặc biệt buồn bực ngẩng đầu lên nhìn trời, vừa vặn nhìn thấy Tạ Ức Chi đang nhìn cô.

Lăng Vu Đề lập tức che miệng mình lại, cô vừa nãy kích động đến mức, vậy mà kêu lên thành tiếng!?

"Kia cái gì, thiếu gia, tôi nhất định sẽ yên tĩnh, tuyệt đối bảo trì yên tĩnh!" Lăng Vu Đề buông tay ra, xấu hổ cười với Tạ Ức Chi.

Gân trên trán Tạ Ức Chi nổi lên: "Đi ra ngoài!"

Lăng Vu Đề mím mím môi thở dài: "Được rồi, vậy tôi ở ngay cửa. Nếu có chuyện gì, thiếu gia cứ gọi tôi."

Tôi sẽ không gọi cô, tuyệt đối sẽ không!

Lăng Vu Đề cúi đầu, thất lạc rời khỏi phòng.

Bị ghét bỏ đến mức ngay cả góc tường cũng không cho cô đứng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top