Chương 196: Công lược gian thần Tả tướng (07)
Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên
Vì để có được Lăng Mộ Lam, tân hoàng giao cho Hướng Dĩ Thần nhiệm vụ đi đến biên quan để trấn áp quân phản loạn.
Lăng Mộ Lam trùng sinh một đời, tuy nàng ta có đầu óc nhưng lại không có giá trị vũ lực nha!
Vì thế nàng ta bị tân hoàng bá vương ngạnh thượng cung.
Sau khi Hướng Dĩ Thần trở lại, Lăng Mộ Lam đã vào hậu cung của tân đế.
Câu giận dữ vì hồng nhan nói chính là Hướng Dĩ Thần đi.
Từ lúc đó, Hướng Dĩ Thần bắt đầu mưu đồ bí mật tạo phản.
Có nữ chính làm nội ứng, Hướng Dĩ Thần đương nhiên tiến hành coi như thuận lợi.
Chỉ là thỉnh thoảng, hắn ta lại gặp phải sự cản trở của Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Lúc trước đã nói, Đoan Mộc Thanh Duyệt chính là sắp chết, đều muốn Đại Nghiên quốc bị quấy thành vũng nước bùn.
Hắn không có mục đích gì khác, chỉ là vì để hoàng thất Đại Nghiên không được an bình mà thôi!
Nói đến đây, có lẽ mọi người đều đoán được Đoan Mộc Thanh Duyệt và hoàng thất Đại Nghiên khẳng định là có thâm cừu đại hận!
Đó là bởi vì......
"Ai nha ——"
Lăng Vu Đề bởi vì bị một đôi chân dưới chân làm cho quơ quơ thần, không đứng vững, trẹo chân.
Còn may là cô không có ngã sấp xuống, bởi vì chủ nhân của đôi chân kia đỡ lấy cô.
"Cô nương, không sao chứ?"
Lăng Vu Đề ngẩng đầu, một nam tử diện mạo thanh tú, mặc cẩm bảo màu xanh lá cây nhìn cô với ánh mắt quan tâm.
Đôi mắt của anh rất trong suốt, bây giờ trời vẫn còn khá sáng, cô có thể nhìn đến rõ ràng khuôn mặt xấu xí của mình từ trong mắt anh!
Lăng Vu Đề đột nhiên cúi đầu, đẩy nam tử kia ra.
"Ta không có chuyện gì, cảm ơn công tử!"
"Cô nương không có chuyện gì là tốt rồi, tại hạ Hoa Giác, gặp qua cô nương!"
Hoa Giác lùi lại hai bước, sau đó khom lưng chắp tay với Lăng Vu Đề.
Hoa Giác?
Hoa Giác trong cốt truyện cũng không được đề cập mấy lần, nhưng y thuật lại được mệnh danh là thần y?
A, chắc hẳn Hoa tiên sinh trong miệng Vũ Trúc nhắc tới chính là Hoa Giác đi!
Nghĩ đến vết thương của mình là Hoa Giác chữa khỏi, Lăng Vu Đề từ đáy lòng cảm kích anh.
Xoay xoay cổ chân không quá đau, Lăng Vu Đề buông tay ra, chắp tay hành lễ với Hoa Giác: "Vu Đề, đa tạ Hoa tiên sinh trị liệu tri ân!"
"Cô nương không cần đa lễ, chữa bệnh cho người vốn là bổn phận của Hoa Giác!"
Lăng Vu Đề đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn Hoa Giác một cái.
Anh diện mạo cũng không có bao nhiêu tuấn lãng, chỉ có thể xem như thanh tú, bất quá anh lại rất có khí chất, trên người mang theo mùi thuốc.
Bộ dáng hai ba mươi tuổi, có lẽ là bởi vì thường xuyên thức khuya, nên dưới đôi mắt sáng ngời có một lớp quầng thâm nhợt nhạt, làm cho anh thoạt nhìn cũng không mấy trẻ trung.
Trong đôi mắt Hoa Giác nhìn cô không có bất kỳ khác biệt, tựa như đang nhìn một người bình thường.
Không có đồng tình, không có chán ghét, không có sợ hãi!
Như vậy rất tốt, Lăng Vu Đề thật vui vẻ!
Cô đã ở phủ Tả tướng được một tháng, nhưng chưa từng gặp qua Hoa Giác.
Nhìn bộ dáng một thân phong trần mệt mỏi của Hoa Giác, chắc là vừa từ ngoài phủ trở về!
Lăng Vu Đề mỉm cười với Hoa Giác: "Vu Đề không làm phiền Hoa tiên sinh nữa!"
Hoa Giác gật đầu: "Hoa Giác cáo từ!"
Lăng Vu Đề đứng ở tại chỗ nhìn Hoa Giác đi về phía 'Thanh Cư' của Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Một lúc lâu sau, Lăng Vu Đề mới lắc lắc cổ chân, đi về phía viện của mình.
——Thanh Cư,
Đoan Mộc Thanh Duyệt nằm ở trên giường, Hoa Giác ngồi quỳ ở bên giường bắt mạch cho hắn——
Một lát sau, Hoa Giác thu tay lại, sau đó kéo chăn, che lấy cánh tay của Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Đoan Mộc Thanh Duyệt cử động thân thể, hơi lim dim mắt.
Hoa Giác hơi hơi cúi đầu: "Chủ tử, ngài gần đây điều dưỡng rất khá, số lần phát bệnh cũng giảm đi rất nhiều! Lần này thủ hạ đến Nam Xương cốc tìm Hoa Phượng Vũ, lại chờ thêm hai ngày đem nó chế thành thuốc viên xong, liền cho chủ tử ngài ăn vào.
"Khụ......"
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Ngươi đi xem cho Lăng Vu Đề, nghe nói, mặt nàng bị hủy."
Là nghe nói, bởi vì mấy ngày nay, chỉ có ngày đó hắn gặp Lăng Vu Đề qua một lần, cô đeo khăn che mặt, nên hắn cũng không nhìn thấy mặt.
Nghe hạ nhân nói, vết sẹo trên mặt cô có chút doạ người.
Tuy rằng hắn không thèm để ý, nhưng là có thể chữa khỏi, vậy chữa một chút đi.
Hoa Giác trong đầu nhớ lại, vừa nãy ở trong hoa viên đụng phải Lăng Vu Đề, vết sẹo trên mặt cô quả thật là có chút doạ người.
Mặc dù cô so với khi được điều trị đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn thật dữ tợn như trước.
"Ngày mai thuộc hạ sẽ đi xem cho Lăng cô nương một cái, miệng vết thương trên mặt Lăng cô nương bị người vẩy thực nhan tán, không có bị huỷ đi vùng da còn lại, đã là thực may mắn. Đến lúc đó, thuộc hạ lại nghĩ biện pháp phối chế một ít thuốc mỡ trừ sẹo...."
Đối với người đã sử dụng thực nhan tán lên Lăng Vu Đề, Hoa Giác chỉ cảm thấy kinh hãi.
Trước đây từng nghe nói nhị tiểu thư Lăng gia là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu tốt bụng, đại tiểu thư Lăng gia, vậy mà ngoan độc như vậy!
Cho dù không phải cùng mẹ sinh ra, cũng không nên hành động như vậy, phải không? !
Hoa Giác ở trước mặt Đoan Mộc Thanh Duyệt chưa bao giờ che giấu suy nghĩ của mình, cho nên Đoan Mộc Thanh Duyệt chỉ liếc anh một cái cũng có thể biết anh đang suy nghĩ gì.
Khóe môi nhẹ nhàng cong lên một cái độ cong nho nhỏ: "Lăng đại tiểu thư kia thủ đoạn quả thật có chút độc ác, sau này nếu có tiếp xúc với nàng, đề phòng một chút là được."
Nghe vậy, Hoa Giác gật đầu: "Thuộc hạ đã biết."
"Khụ... ưm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Đoan Mộc Thanh Duyệt không nói gì nữa.
"Thuộc hạ cáo lui!"
Hoa Giác đứng lên, hành lễ với Đoan Mộc Thanh Duyệt một cái rồi mới rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Đoan Mộc Thanh Duyệt xoay người, nắm thật chặt chăn bông trên người.
Mặc dù thời tiết bây giờ đang dần nóng lên, nhưng ban ngày còn ổn, vừa đến buổi tối, hắn vẫn lạnh thấu xương như trước.
Mở to mắt, trong mắt hắn vẫn không mang theo cảm xúc gì như trước, nhưng sâu bên trong, lại cất giấu gió thổi mây phun——
Ngày hôm sau, Lăng Vu Đề ngủ đến tự nhiên tỉnh sau, mới uể oải rời khỏi giường.
Trong khoảng thời gian này, cô kỳ thực trải qua rất thoải mái. Ăn ngon uống ngon đều có.
Chính là, nhiệm vụ không có bất kỳ tiến triển...
Ngồi trước bàn trang điểm, cô thẳng tắp nhìn bản thân mình trong gương.
Ánh mặt trời chiếu vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt cô.
Giữa những vết sẹo xấu xí, có thể mơ hồ nhìn đến ngũ quan xinh xắn vốn có của cô.
Cô nâng tay chạm vào khóe miệng, nơi đó bị vết sẹo làm biến dạng.
Lúc đầu cô còn có chút không quen, nhưng bây giờ thì không sao cả.
Nếu không sờ không nhìn mà nói, cô kỳ thực sẽ đem những dấu vết trên mặt này quên mất.
Mỗi ngày cô sẽ soi gương vài lần, bởi vì quá xấu, nên cô mới phải nhìn nhiều hơn, như vậy cô mới có thể quen với bộ dạng hiện tại của mình.
Kỳ thực, bởi vì cô là hệ thống nên những vết sẹo trên mặt đã được cải thiện rất nhiều.
Chỉ là dược mà Lăng Mộ Lam hạ thật sự quá lợi hại, nên vết sẹo trên mặt cô vẫn doạ người như trước.
Chớp chớp mắt, Lăng Vu Đề nâng tay cầm chiếc lược trên bàn trang điểm lên chải tóc.
Cô vừa chải tóc, vừa ngẩn người.
Kỳ thực cô là không quá muốn cùng nữ chính đối nghịch, dù sao nữ chính sẽ hận cô, cũng bởi vì nguyên chủ đã làm rất nhiều chuyện ác độc trước khi nữ chính trùng sinh.
Vì vậy, cô nói khuôn mặt này, liền tính là bồi thường cho nữ chính.
Bất quá, không nguyện ý cùng nữ chính đối nghịch,
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top