Chương 192: Công lược gian thần Tả tướng (03)

Edior: Nguyệt Hạ Tử Yên


Tất cả mọi thứ, đều chờ cô khỏi hẳn rồi nói sau——

Cứ như vậy, Lăng Vu Đề ở tại nơi không biết là địa phương nào, được một người không biết là ai thu lưu, hơn nữa trị liệu và chăm sóc.

Cô quả nhiên không có nói sai, bởi vì cổ họng bị nước sôi làm bỏng không thể nói chuyện, tính cả đầu lưỡi của cô cũng bị bỏng đến nếm không ra vị giác.

Thuốc cô uống mỗi ngày, vừa ngửi liền biết là phi thường đắng.

Chỉ là uống vào miệng, trừ bỏ có thể cảm giác được độ ấm, nửa điểm mùi vị đều không có.

Mất đi vị giác, để Lăng Vu Đề thân là người thích ăn hàng, thật sự vô pháp thừa nhận cái sự thật này! !

Bởi vì đôi mắt mỗi ngày trừ bỏ thời điểm đổi dược sẽ mở băng gạc ra, những lúc khác đều bị cố định quấn lại.

Nhận biết duy nhất chính là xúc giác và thính giác.

Cô dựa vào đổi dược đến tính toán thời gian, chỉ chớp mắt, cô vậy mà đã đến thế giới nhiệm vụ này được nửa tháng!

Nửa tháng này, người vẫn luôn chăm sóc cô chính là nữ tử đã nói chuyện với cô ngay từ đầu.

Nữ tử nói, nàng tên là Vũ Trúc, bởi vì biết chút y thuật nên chủ tử của nàng đã đặc biệt phái nàng tới chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của Lăng Vu Đề.

Vũ Trúc còn nói, cô đến đây ngày đầu tiên, đại phu trong phủ cũng đã xem qua thương thế cho cô.

Chỉ cần kiên trì đổi dược, uống thuốc mà nói, liền không có lo lắng tính mạng!

Đúng vậy, không có lo lắng tính mạng, mà thôi!

Khi Lăng Vu Đề cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, cô mới phát hiện ra mình chỉ có thể phát ra một âm thanh rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe mà nói, căn bản không ai có thể nghe được cô đang nói cái gì.

Bởi vì thanh âm kia quá mức khó nghe, Lăng Vu Đề nhưng là đã quen với việc giữ im lặng.

Vết thương trên mặt và vết thương trên mắt, cuối cùng cũng có thể được gỡ ra sau khi được băng bó nửa tháng.

Vừa mới mở mắt ra, Lăng Vu Đề bị ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào, lập tức nhắm mắt lại.

Vũ Trúc nhanh chóng hạ rèm xuống để chặn một chút ánh sáng cho cô.

Chậm rãi, Lăng Vu Đề mới thích ứng với ánh sáng.

Cô nghiêng đầu nhìn Vũ Trúc, Vũ Trúc là nữ tử thoạt nhìn vừa mới hai mươi, diện mạo phi thường phổ thông, cười rộ lên nhưng là rất hiền lành.

Lăng Vu Đề mỉm cười thân mật với nàng: "Cám ơn ~"

Sau khi nói xong hai chữ, Lăng Vu Đề liền không mở miệng nữa, giọng nói giống như bà lão tám mươi tuổi, cô thật sự là không thể tiếp nhận được!

Vũ Trúc cũng cười: "Cô nương không cần cảm ơn Vũ Trúc, Vũ Trúc chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi!"

Lăng Vu Đề gật gật đầu, cô nâng tay lên, định chạm vào mặt mình, nhưng còn chưa kịp chạm vào, đã bị Vũ Trúc ngăn lại.

Sắc mặt Vũ Trúc có chút không dễ nhìn: "Cái kia, cô nướng vẫn là không cần chạm vào..."

Nghe được lời Vũ Trúc nói, Lăng Vu Đề khẽ cau mày, kiên quyết giơ tay lên sờ mặt mình.

Thời điểm đặt tay lên mặt, không có cảm giác mịn màng bóng loáng như trong trí nhớ.

Cô có thể cảm nhận được, khuôn mặt của mình, lúc này là lồi lõm, sờ lên thậm chí là có chút cộm tay!

Tay chạm trên mặt có chút không chịu khống chế run run, cô ngước mắt nhìn Vũ Trúc: "Gương! Đưa gương cho ta!"

Vũ Trúc lắc lư trái phải, không có đi lấy, trong mắt nàng lộ ra tất cả đều là không đành lòng cùng đồng tình.

Lăng Vu Đề hít sâu một hơi, trực tiếp xốc chăn từ trên giường đứng lên.

Vết thương trên người cô đã lành từ lâu, nhưng vì đôi mắt, nên cô phải nằm trên giường nửa tháng.

Nửa tháng không có xuống giường, cô đột nhiên xuống giường, vậy mà đứng không vững, trực tiếp ngã xuống đất.

Vũ Trúc thấy vậy, vội vàng đỡ Lăng Vu Đề lên.

"Cô nương... haizz, được rồi, được rồi! Người lên giường đi, Vũ Trúc lấy gương cho người!"

Được Vũ Trúc đỡ ngồi lại trên giường, Lăng Vu Đề tha thiết nhìn theo bóng dáng di động của Vũ Trúc.

Chỉ chốc lát sau, Vũ Trúc mang một mặt gương đồng hình tròn tới đưa cho Lăng Vu Đề.

Sau khi Lăng Vu Đề cầm lấy gương, cũng không lập tức nhìn mặt mình.

Cô biết khuôn mặt hiện tại của mình khẳng định là bị hủy hoại, chỉ là không biết kết quả bị hủy hoại như thế nào?

Sau khi nhắm mắt lại, hít sâu vài cái để điều chỉnh cảm xúc, Lăng Vu Đề mới lấy hết dũng khí giơ chiếc gương đồng lên nhìn mặt mình.

Trong lòng vốn đã làm tốt chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi Lăng Vu Đề thực sự nhìn thấy khuôn mặt này, cô vẫn là bị doạ đến!

Đúng vậy, doạ đến!

Cô nhớ được Lăng Mộ Lam đã từng dùng một con dao găm ngâm trong nước muối rạch mặt cô, còn dùng một miếng sắt nung đỏ làm bỏng mặt cô.

Trên khuôn mặt trong gương, bên má phải có vài vết dao khá sâu, lộ rõ xương gò má.

Trong đó vết dao dài nhất kéo dài từ huyệt thái dương tới khóe miệng, khiến miệng của cô đều có phần biến dạng.

Trên gò má trái còn có vết dao, bất quá tương đối nông, sau khi chữa trị đã không còn hung tợn như vậy nữa.

Trên trán bên trái tới gần huyệt thái dương, bị tấm sắt nung nóng ra một vết sẹo hình bầu dục.

Xấu xí nhất chính là chỗ dưới cằm, đó là thời điểm Lăng Vu Đề vừa mới đến thế giới nhiệm vụ này, bị Lăng Mộ Lam dùng tấm sắt nung nóng dí vào.

Khuôn mặt này, hoàn toàn bị huỷ!

Lăng Vu Đề đưa tay run rẩy sờ lên vết sẹo trên mặt, cô nhớ được ở trong trí nhớ của nguyên chủ, khuôn mặt này là có bao nhiêu khuynh quốc khuynh thành

So với thân thể thực thể áo của cô còn muốn đẹp hơn mấy lần!

Lăng Mộ Lam! !

Lăng Vu Đề đỏ bừng vành mắt, này, xem như là nguyên chủ trả lại nợ đời trước cho ngươi!

Nếu tương lai ngươi là địch nhân của ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lăng Vu Đề nhiến răng nghiến lợi nghĩ!

"Cái kia, Hoa tiên sinh nói, bởi vì miệng vết thương trên mặt cô nương bị người vẩy dược, cho nên, vết sẹo không thể xóa đi..."

Hoa tiên sinh trong miệng Vũ Trúc chính là đại phu không biết ở trong phủ nào!

Bị vẩy dược?

Trước khi cô mất đi ý thức, Lăng Mộ Lam sai người rắc thứ gì đó lên mặt cô.

Nghĩ đến, nhất định là loại dược kia đi!

Ngoại trừ trên mặt lưu lại sẹo, cổ họng cùng với mất đi vị giác ra, cơ thể của Lăng Vu Đề đã không có gì đáng ngại.

Sau khi Lăng Vu Đề dùng xong bữa trưa Vũ Trúc đưa đến, liền lôi kéo Vũ Trúc nói chuyện.

Vũ Trúc biết cô nói chuyện không thể nói quá to, nên liền ngồi xổm bên cạnh cô nghe cô nói.

"Vũ Trúc, chủ tử của ngươi, hắn đã cứu ta, ta cái dạng này, tuy có chút doạ người, nhưng là, thế nào cũng phải đích thân cảm ơn hắn!"

"Chủ tử nói mẹ ruột của người đã từng đối với hắn có ân, cô nương cô liền ở yên đây là được, chủ tử sẽ bảo người tuổi già không lo!"

Mẹ ruột của cô? !

Không nghĩ tới, mẹ ruột xuất thân là một vũ công của cô, vậy mà có ân với ai đó?

Liền tính cô chưa từng thấy chủ tử trong miệng Vũ Trúc, nhưng cô cũng biết, 'chủ tử' kia, tuyệt đối không phải người bình thường!

Bất quá, trong cốt truyện và ký ức, tại sao nguyên chủ lại không được 'chủ tử' này cứu?

Chẳng lẽ là vì cô đã đến kéo dài thời gian nguyên chủ tử vong, cho nên 'chủ tử' kia mới đến cứu cô?

Trên thực tế, quả thực là như vậy, lúc đó đúng là có người đi cứu nguyên chủ.

Chỉ là nguyên chủ mệnh đoản, không có đợi được người đến cứu nàng, liền đã đi đời nhà ma!

Đối với lời Vũ Trúc nói, Lăng Vu Đề gật gật đầu, không nói gì thêm.

Buổi tối, Lăng Vu Đề nằm trên giường chuẩn bị liên lạc với Hiệp Hội Vị Diện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top