[TG2] Thủ phụ đại nhân, quản chặt phu nhân của ngài (21+22)
( 21 )
Hai ... Hai mươi lượng?
Hầu như mọi người ở đây ai cũng sợ ngây người, bọn họ chỉ cảm thấy làm thợ săn chắc hẳn cũng kiếm được kha khá tiền, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Mộc lão tam vừa ra tay đã là hai mươi lượng.
Phải biết rằng nhà nào cần cưới vợ chỉ cần chuẩn bị tám lượng bạc lễ hỏi là đã đứng vị trí số một ở đây rồi.
Hai mươi lượng......
Sao không để tiền đó mua một người con rể khác? Sao phải liều mạng mua tên tiểu tử Từ gia sắp chết kia làm gì chứ?
Hai mắt Lý thị sáng ngời, hai mươi lượng!!!
Có tiền dễ nói chuyện, đặc biệt còn là với người thấy tiền sáng mắt như Lý thị, lại càng dễ làm việc hơn nữa.
Mộc lão tam chi tiền, Từ Thụy Khanh được phân thành hộ khẩu riêng dưới sự chứng kiến của lí chính và tộc trưởng của Từ gia.
Tự thành một hộ.
Càng có chứng cớ thì càng dễ giải quyết sau này, Lý thị còn ký giấy ước định với Mộc lão tam: Về sau cho dù Từ gia có xảy ra chuyện gì, hoặc Từ Thụy Khanh xảy ra chuyện gì, cũng không hề có liên quan gì đến nhau, không cần lui tới.
"Đi huyện thành, ta dắt con rể mình đi huyện thành chữa bệnh." Mộc lão tam lấy giấy cất kỹ, phá lệ cao hứng mà lên giọng điệu.
Ông phải làm chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, đinh là đinh, mão là mão, phải khiến Từ Thụy Khanh tách khỏi Từ gia sạch sẽ.
Kỳ thật ông nháo lớn như vậy cũng không hẳn chỉ vì Từ Thụy Khanh mà còn vì khuê nữ ngốc nhà mình.
Nhìn cái đám vương bát con bê kia có ai mà ở chung được?
Ông tình nguyện dùng nhiều bạc cũng không muốn về sau có chút thân thích gì với đám người đó!
Dù sao......
Bạc cũng không phải của ông.
Là do khuê nữ nhà ông nhặt.
Ánh mắt Mộc lão tam thiển cận nên cũng tạm tính được tới đó thôi, cho nên tạm thời còn không nhìn được sau này. Từ Thụy Khanh tách ra từ Từ gia, sau đi vào quan trường, không bị heo giống người mà kéo chân, đến tột cùng không biết bao nhiêu là chỗ tốt.
*
Phồn Tinh ôm Từ Thụy Khanh, đi vô cùng ổn định.
Cực kỳ chăm chú đưa người đi!!!
Thật · đại lão!
Cô đi đến nơi nào cũng đều mang khí chất tổng tài bá đạo.
Có thể không bá đạo sao, ngươi nhìn bộ dáng ôm công chúa đó biết bao là bình tĩnh, tự nhiên chứ!!!!
Cô phảng phất không phải ôm nam nhân của mình mà chỉ là ôm một chậu hoa.
Mộc lão tam thuê xe bò, dắt theo Phồn Tinh và Từ Thụy Khanh đi huyện thành khám bệnh, cũng nhân tiện đem hộ tịch của Từ Thụy Khanh đến huyện nha làm hồ sơ.
Dọc theo đường đi, xe bò lắc lư không ngừng, đại lão tiếp tục một tay ôm Từ Thụy Khanh vào ngực, phảng phất đang ôm một đứa nhỏ đáng thương --------
Trên đường đi, Từ Thụy Khanh tỉnh dậy được một lần.
Vừa hay nhìn thấy Phồn Tinh động tay động chân với hắn, nàng vươn ngón tay bụ bẫm chọc chọc mặt hắn một chút, sau đó lại bóp bóp như đang niết cái bánh bao. Ngay sau đó, nàng lại chọc chọc môi hắn, lại nghịch nghịch lông mày của hắn.
Nàng giương mắt hỏi cha: "Cha, tại sao, có người, đẹp. Có người, xấu?"
May là Tiểu Hoa Hoa không xấu.
Nàng không thích, xấu.
Mộc lão tam cũng không phải người hiền lành gì, bị hỏi đến mặt ngây ngốc, chỉ cảm thấy vấn đề này không biết nên trả lời sao cho phải. Kết quả ông tự hỏi bản thân một chút, lúc hiểu lúc không.
"Cái này à, là như thế này. Ông trời thích ai, người đó sẽ đẹp. Không thích ai, người đó sẽ xấu. Cái này cũng phải xem thử may mắn thế nào, xem ý tứ ông trời."
"Cha, con đẹp." Phồn Tinh vui vui vẻ vẻ nói.
"Đúng đúng, Phồn Tinh nhà ta được ông trời yêu thích ."
"Hắn cũng đẹp." Đại lão chỉ chỉ Từ Thụy Khanh.
"Kia ông trời cũng thích tiểu tử Từ gia."
"Chính là, cha, xấu." Đại lão nhăn nhó.
Bất thình lình rẽ sang, thiếu chút nữa chọc đến eo Mộc lão tam.
Trong lòng ông tràn đầy đau xót, ông hết lời nói tốt cho tiểu tri kỷ mềm mại, nháy mắt, đứa nhỏ lại đâm ông một dao...
Trong lòng ông thật lạnh, thật lạnh.
Từ Thụy Khanh nghe thấy, tuy rằng thân thể thực yếu ớt nhưng không nhịn nổi, cười ra thành tiếng ...
"Tỉnh nha?" Phồn Tinh lại giơ tay sờ mặt hắn.
Tiểu Hoa Hoa mặt, thật mềm!
Từ Thụy Khanh vừa xấu hổ lại vừa tức giận: "Nàng...... Chú ý một chút."
Kết quả, hắn vừa mở miệng nói như thế, đại lão vận dụng kiến thức có sẵn một phát trúng đích: "Huynh, thẹn thùng."
---------------------------------------------------------
( 22 )
"...... Khụ khụ, ta không......" Hắn không có thẹn thùng! Hắn chỉ là cảm thấy như vậy không phù hợp !
"Thẹn thùng, còn không thừa nhận." Đại lão không thèm cho hắn chút mặt mũi, trực tiếp vạch trần hắn.
Từ Thụy Khanh khổ sở mà không nói được, lại bị người chọc đi chọc lại nhiều lần nên tức giận đến mặt đỏ bừng bừng.
Hắn giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay của Phồn Tinh, kết quả bị đại lão một tay ấn xuống đến thảm.
Thật sự là dừng một tay ấn xuống!
Ấn ở trên ngực hắn.
Từ Thụy Khanh lúc ấy liền......
Thiếu chút nữa một hơi không hít được, trực tiếp bị ấn đến chết.
"Ngoan ngoãn, đừng cử động nha, mang huynh đi chữa bệnh." Đại lão giống như đang dỗ hài tử, ăn nói nhỏ nhẹ mà dỗ Từ Thụy Khanh.
Trên xe còn có Mộc lão tam ngồi!!!
Này còn ra thể thống gì nữa?
Từ Thụy Khanh chỉ cảm thấy mình xấu hổ muốn chết, sau đó liền thuận lý thành chương mà hôn mê bất tỉnh.
Trước lúc mắt tối sầm , trong lòng hắn còn đang suy nghĩ, hôn mê cũng tốt, ít nhất không phải đối diện với tình cảnh xấu hổ như vậy!
Sau khi tới huyện thành, ba người lập tức tới tìm đại phu.
Trận bệnh này của Từ Thụy Khanh kéo dài quá lâu, lúc đại phu bắt mạch, trên mặt lộ ra đều không tán động, không vui vẻ nổi.
"Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ đã bệnh được một thời gian dài, tại sao không sớm đưa người đến thành chữa trị? Nếu bệnh càng ngày càng trở nặng, chỉ sợ không giữ nổi tính mạng. Phải tịnh dưỡng thật tốt, nếu không về sau sẽ để lại di chứng."
Lão đại phu vốn còn đang nghĩ, lâu như vậy bọn họ mới đưa người đến xem bệnh nên chắc hẳn rất tiếc tiền, chắc chắn không nguyện ý chi ra. Ông còn không nhịn được thở dài ở trong lòng, ai ngờ đâu ...
Ông ta thế nhưng lại phán đoán sai rồi?
Tiểu nha đầu da thịt trắng nõn mềm mại kia lúc nghe được lời này chỉ bình tĩnh mà nói: "Có tiền,, trị cho hắn thật tốt."
Mộc lão tam đỡ trán.
Kỳ thật nhà bọn họ cũng không có tiền như vậy.
Cũng chỉ có không đến một ngàn lượng, cứ như vậy tài đại khí thô, sợ đi ra ngoài bị người đánh không biết chừng!
Bởi vì bệnh của Từ Thụy Khanh phải quan sát thêm một hai ngày, cho nên Mộc lão tam và Phồn Tinh chỉ có thể ở một đêm khách điếm trong thành.
Buổi tối, Phồn Tinh canh chừng bên mép giường Từ Thụy Khanh.
Mộc lão tam khuyên cỡ nào nàng cũng đều bất động, ông cũng chỉ có thể ngồi cùng.
Ngồi được đến nửa đem, lúc sau, nương ai, quá mệt mỏi.
Vẫn là trở về phòng ngủ đi.
Ngươi cho rằng là do ông sợ trai đơn gái chiếc cùng chung một phần, khuê nữ nhà mình sẽ bị tổn hại?
Nào có nha, ông ấy chính là lo lắng tiểu tử Từ gia hiện tại vẫn còn bệnh, khuê nữ nhà mình hình như thèm thuồng đến chảy nước dãi ba thước ....
Bệnh tình nghiêm trọng như vậy, nếu khuê nữ nhà hắn còn động tay động chân, không biết nặng nhẹ, Từ Thụy Khanh cũng quá thảm rồi.
Sau khi Mộc lão tam trở về phòng , Phồn Tinh vẫn trừng mắt trông chừng.
Sưu Thần hào có cảm giác nàng không chịu nổi, nhưng cô cứ cố tình không ngủ.
Vì sao?
Sưu Thần hào nghi hoặc khó hiểu.
Phồn Tinh chỉ mở mắt mà vô thần, đầu nhỏ gật gật chút chút: "Không thể ngủ, muốn chăm người bệnh, không thể ngủ." Ngủ rồi, nếu người chết, sẽ không gặp mặt được lần cuối.
Sưu Thần hào: 【......】 Chiến Thần đại nhân của tôi còn không có bệnh đến mức độ đó nha!
Nhưng nó cũng không khuyện được Phồn Tinh.
Đánh giá lại, trong tiềm thức cô cũng ít nhiều khuôn mẫu,
Sưu Thần hào cảm thấy chắc chắn trên người Phồn Tinh có bí mật, chỉ là nó không tìm ra dược ----
A, thật phiền mà!!!
Hôm sau, lúc Từ Thụy Khanh tỉnh lại, nhìn thấy Phồn Tinh như thần giữ cửa, nàng ngồi trên ghế, hai mắt chỉ toàn là tơ máu, cả người đều đờ đẫn cả ra.
Nàng nói không ngủ thì thật sự không thể ngủ!
Một chút cũng không hề lười biếng!
Từ Thụy Khanh tỉnh lại đã thấy bên giường có người, trong giây lát không suy nghĩ được gì
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top