Chương 137:TG3: kiếm khách lãnh khốc vô tình(33)

Nói xong nàng lại bổ sung thêm một câu: "Ta lần này này đây lấy thân phận thiếu cung chủ mệnh lệnh cho ngươi, ta hy vọng lúc này đây, sư tỷ ngươi có thể lấy đại cục làm trọng, chớ có lại đã quên nhiệm vụ của ngươi!"

"Từ từ, các ngươi đang nói cái gì? Cái gì nhiệm vụ? Thanh Thanh ngươi tiếp cận ta thật là vì nhiệm vụ sao?" Phó Thanh Ti còn không có ứng lời nói, Bách Lí Ngọc Nhân liền nhảy ra chất vấn nói.

Phó Thanh Ti thần sắc trên mặt phức tạp mà nhìn hắn, "Ta......"

"Bách Lí đại ca, ca còn cùng nàng ta nói như vậy nhiều làm cái gì? Muội đã sớm nói nàng ta không có lòng tốt mà tiếp cận ca, Cẩm Tú cung chính là tà phái, nàng ta là yêu nữ......"

Mộ Thành Tuyết nói còn chưa nói xong, Lạc Yên liền hừ lạnh một tiếng, nói: "Tà phái yêu nữ? Mộ cô nương thật là thâm minh đại nghĩa, vậy ta thật sự muốn hỏi coi nương, tỷ tỷ của cô nương ở tà phái, vậy ngươi lại là cái gì?"

"Ngươi nói bậy! Ta nơi nào có tỷ tỷ ở tà phái?

Lạc Yên khóe môi gợi lên một tia châm chọc tươi cười, nói: "Phó Thanh Ti, Mộ Thành Tuyết, các ngươi không có nghĩ đến cái gì sao?"

"A Yên!" Phó Thanh Ti trên mặt khó có được biểu hiện ra vài phần khẩn cầu.

Mộ Thành Tuyết không phải ngu ngốc, Lạc Yên vừa nhắc nhở, nàng nhẩm hai cái tên, "Phó Thanh Ti, Mộ Thành Tuyết......" Nàng thần sắc phức tạp mà nhìn Phó Thanh Ti, "Ngươi là......"

Phía trước Phó Thanh Ti dùng tên giả phó Thanh Thanh, Mộ Thành Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới nàng ta là tỷ tỷ của mình, hơn nữa hai người các nàng lớn lên một chút đều không giống, nên nàng làm sao có thể nghĩ đến sự tình này? Cho tới bây giờ......

"Triêu như thanh ti mộ thành tuyết [1], ngươi là tỷ tỷ của ta?"

Việc đã đến nước này, không thừa nhận cũng vô dụng, Phó Thanh Ti gật gật đầu, "Không sai, ta là tỷ tỷ của ngươi......"

Mộ Thành Tuyết nghe Phó Thanh Ti trả lời, nhìn Phó Thanh Ti, không biết nên nói cái gì.

Lạc Yên cũng không cho các nàng thời gian trình diễn tiết mục tỷ muội tình thâm.

Nàng nghỉ, nếu hai người này có thể vì một người nam nhân mà trở mặt thành thù, nhất định sẽ không để ý cái gì mà tình tỷ muội.

"Sư tỷ, ngươi nên đi chấp hành nhiệm vụ của ngươi."

Nghe được lời này, Phó Thanh Ti liền thật sâu mà nhìn Bách Lí Ngọc Nhân liếc mắt một cái, không có nói cái gì nữa, dưới chân điểm nhẹ một chút liền rời khỏi.

Bách Lí Ngọc Nhân nhìn thấy khinh công của nàng, liền biết võ công của nàng bất phàm, tự nhiên biết trong khoảng thời gian này mình bị lừa, trên mặt lộ ra một tia tươi cười ảm đạm, không nghĩ tới bản thân Bách Lí Ngọc Nhân hắn còn có lúc nhìn lầm...

Mộ Thành Tuyết còn vì Phó Thanh Ti chính là tỷ tỷ của mình mà khiếp sợ, không có nhìn đến biểu hiện trên mặt của hắn, tự nhiên không có giống lúc trước sẽ đi an ủi hắn.

Lạc Yên không có nói cái gì nữa, ra tới đây lâu như vậy, lại nói nhiều lời như vậy, nàng hiện tại cảm thấy trong cổ họng lại toát ra một cổ tanh vị ngọt, nhịn không được xoa ngực để giảm một chút đau đớn.

"Ngươi như thế nào ra đây?" Tay nàng mới vừa xoa ngực, phía sau liền truyền đến một giọng nói quen thuộc, Lạc Yên bị dọa, nhịn không được ho khan lên, thân mình cũng lung lay sắp đổ.

Tô Trầm Sương vội vàng bước nhanh đi đến phía sau nàng, đỡ lấy nàng muốn ngã xuống thân mình, một bàn tay chụp ở sau lưng nàng cho nàng thuận khí.

"Thương thế của ngươi còn chưa có tốt, như thế nào lại không ở trong phòng?"

Ánh mắt mắt Lạc Yên quét đến đình hóng gió, Tô Trầm Sương nhìn theo ánh mắt nàng, liền thấy được người bên trong, ánh mắt tức khắc lạnh lùng, hắn tưởng bọn họ tới quấy rầy nàng.

Hiện tại, Bách Lí Ngọc Nhân còn chưa trở thành bạn thân của hắn, địa vị của Lạc Yên ở trong lòng hắn lại không thấp, Tô Trầm Sương lập tức đối với Bách Lí Ngọc Nhân sinh ra cảm xúc bất mãn, đồng thời, hắn cũng biểu hiện ra tâm tư —— bọn họ không biết hắn không thích người khác quấy rầy sao?

Hắn không có đi tới chào hỏi Bách Lí Ngọc Nhân, mà là nhìn về phía Lạc Yên, mở miệng nói: "Ta đưa ngươi trở về phòng trước." Tuy rằng sắc mặt của hắn vẫn như cũ không có gì biến hóa, nhưng mà Lạc Yên có thể từ trong giọng nói của hắn nghe ra một tia lo lắng.


[1] Triêu như thanh ti mộ thành tuyết. Câu này được trích trong bài thơ Thương Tiến Tửu của Lý Bạch.
Nghĩa là: sáng còn xanh mượt, chiều tối đã thành tuyết trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top