Chương 167: Chó săn nhỏ (50)
Lý Tiểu Ngư chưa từng nuôi thú cưng, có chút khẩn trương, sau khi sắp xếp xong, bèn ôm mèo nhỏ vào trong ổ.
"Sau này em sẽ ngủ ở đây nhé Tiểu Bạch."
Mèo nhỏ meo meo một tiếng, quấn lấy chân cô, cọ cọ muốn cô ôm một cái.
Này...... Quấn người như vậy sao.
Lý Tiểu Ngư ôm mèo nhỏ tới ban công phơi nắng, cơn buồn ngủ xuất hiện, ngã xuống trong nôi, nhắm hai mắt lại.
Mèo nhỏ thích ý vùi vào trong lòng cô, lắc lắc cái đuôi.
Lý Tiểu Ngư duỗi tay gãi gãi lưng nó, một lúc sau đã ngủ say.
Mèo nhỏ đứng lên, bốn móng vuốt nhỏ đứng trên đùi cô, linh hoạt nhảy nhảy lên trên vai, uyển chuyển nhẹ nhàng vững vàng, mắt mèo xanh biếc nhìn chằm chằm sườn mặt của cô, nâng chân, ưu nhã đi đến bên cổ, cái đuôi vòng qua từ đằng sau, cái đuôi trắng tinh vòng một vòng, giống hệt một cái vòng vổ.
Lý Tiểu Ngư cảm thấy hơi ngứa, nghiêng người muốn tránh đi, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi, sau khi ngủ say dần dần bỏ qua phần cổ.
Mèo nhỏ thấy cô không cử động nữa, mới vừa lòng cọ con nằm sấp xuống, cái đuôi cũng không rút ra, mà cực kỳ chiếm hữu vòng lấy.
Nó, là của nó.
-
Không biết ngủ bao lâu, khi Lý Tiểu Ngư mở mắt, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen, trên người phủ một cái thảm lông, mà mèo nhỏ đã không biết đi đâu.
Ngáp một cái, cô duỗi duỗi người đứng lên, đã ngửi thấy mùi hương mê người bay ra từ trong bếp.
Lý Tiểu Ngư đi vào phòng khách đã thấy trong phòng bếp có thứ gì đó đang sôi, bước tới, trong phòng bếp đứng một người, đưa lưng về phía cô, thân hình cao dài, trên người buộc một cái tạp dề, một tay cầm vung, một tay cầm chảo, có loại khí thế của đầu bếp năm sao.
Người kia cũng nhìn thấy cô, mắt kính phủ một tầng sương mù, hơi nhướng mày: "Một lát nữa là xong rồi, em đừng đi vào."
Lý Tiểu Ngư bị đuổi ra ngoài, chờ một bàn đồ ăn được bày biện trước mắt, nhìn chằm chằm bàn đồ ăn tinh xảo kia, kinh ngạc cảm thán: "Thật quá giỏi."
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều mặc đồ trắng tinh chỉnh tề, không phải trắng thì là đen, phòng bếp nhiều dầu mỡ khói bụi như vậy, hắn không ngại sao?
Hơn nữa bàn tay thon dài giống như đàn nhiều năm dương cầm, không giống như biết nấu ăn a.
Nghĩ đến mười năm trước ở trong nhà Nghiêm Viêm, Nghiêm Viêm đã nấu một bát mì cho cô, bát mì đó là bát mì ngon nhất cô đã từng ăn, đúng là có vài người, khi còn nhỏ đã có thiên phú, trưởng thành cũng sẽ có, còn tốt hơn cả lúc nhỏ.
Nghiêm Viêm cởi tạp dề, "Ăn đi."
Lý Tiểu Ngư rửa tay xong quay lại, gắp một miếng sườn xào chua ngọt cho vào miệng, suýt nữa làm cô không thể duy trì được biểu tình lạnh nhạt.
Thật sự...... Ăn quá ngon.
Nghiêm Viêm cười nhạt, giọng nói lại bình đạm như nước: "Thế nào?"
"Ăn ngon!" Lý Tiểu Ngư không thèm keo kiệt mà khen ngợi, thật sự ngon hơn tất cả những món sườn cô đã từng ăn.
Phần lớn đồ ăn đều vào bụng cô, chờ khi cô lấy lại tinh thần, đồ ăn trên bàn đã hết sạch.
Có hơi ngượng ngùng dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng, Lý Tiểu Ngư nâng mắt vừa định nói chuyện, người kia bỗng nhiên đứng lên, cúi người xuống tới gần cô, cảm giác được chóp mũi bị người dùng khăn giấy lau qua, bàn tay kia rời đi rất nhanh, nhanh đến nỗi khi cô còn còn chưa phản ứng lại, đã bỏ xuống.
Nghiêm Viêm nắm chặt khăn giấy trong tay, nhàn nhạt nói: "Chóp mũi dính nước canh."
Lý Tiểu Ngư ngơ ngác sờ sờ mũi, cổ họng khô khốc nói cảm ơn.
Cuối cùng thế giới này SE hay HE '^'
(Còn lâu lắm mới kết thúc thế giới nhưng anh không tìm được câu hỏi các ái phi ạ'^')
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top