Chương 47: Thăng cấp, Triệu hoán sĩ trung giai

Bạch Vũ về tới nơi, còn nhân tiện đi vào Công hội Triệu hoán sư mua một phần Túc mễ có khả năng khôi phục hiệu quả thưởng cho tiểu Thanh.

Túc mễ không có đặc biệt tăng lên hiệu quả gì, chỉ là thức ăn bình thường nhất của Triệu hoán thú, bởi vậy giá cả cũng tiện nghi, chỉ cần 5000 tinh thể thứ phẩm.

Tiểu Thanh ghét bỏ mổ Mễ túc, đôi mắt nhỏ thông minh mất hứng viết hai chữ keo kiệt.

"Ta keo kiệt? Ta liều mạng kiếm tiền như vậy là vì cái gì? Còn không phải là vì để có thể cho ngươi ăn đồ ăn tốt nhất! Ngày mai còn phải tiếp tục tỷ thí, nhất định sẽ gặp phải Triệu hoán thú Nhị giai, ta vì ngươi mà mạo hiểm sinh mệnh đương đầu vào nguy hiểm đó!" Bạch Vũ vẻ mặt vô cùng đau đớn một bộ ngươi không có lương tâm.

Tiểu Thanh xoay người xem thường, nói nàng dường như không cần phải chiến đấu, biết rõ đối thủ sẽ trở nên mạnh mẽ, nên thừa dịp buổi tối này tăng lên thực lực một chút.

Bạch Vũ cũng biết nàng hôm nay liên tiếp tiến hành 10 trận đấu, cơ hồ tiêu hao hết tất cả linh khí, linh mạch đang đứng ở giai đoạn hư không, chính là lúc cần một lượng lớn linh khí, lúc này tu luyện sẽ như làm chơi ăn thật.

Bạch Vũ uống hết một ly Phi Hồng Chi Nguyệt, bắt đầu ngồi xuống hấp thu linh khí. Tiểu Thanh canh giữ ở bên người nàng, mổ mổ Túc mễ.

Lần này Bạch Vũ không có say, nàng cảm giác cả người rất ấm áp thoải mái, giống như ngồi trong một cái ấm lô lớn.

Đại lượng linh khí ở quanh thân nàng vờn quanh, nàng không chút khách khí hút tất cả vào trong linh mạch, ngưng kết thành linh lực, mắc trên mầm cây nhỏ bên trong linh mạch.

Linh mạch của nàng đột nhiên tản mát ra ánh sáng ngũ sắc, giống như cây giống tươi tốt, ở trong linh khí nồng đậm bắt đầu cực kỳ thong thả tăng trưởng.

Bạch Vũ trong lòng ý nghĩ vừa động, linh mạch tăng trưởng liền có thể đột phá!

Nếu có thể đủ linh khí để duy trì, nàng đêm nay nói không chừng có thể thuận lợi đột phá.

Nàng lập tức lại uống thêm một ly Phi Hồng Chi Nguyệt. Phi Hồng Chi Nguyệt không chỉ có thể cung cấp đại lượng linh khí, còn có tác dụng tẩm bổ linh mạch, trợ giúp linh mạch tăng trưởng.

Đại lượng linh khí như trận hồng thủy dũng mãnh tiến vào linh mạch, cư nhiên trong nháy mắt công phu bị linh mạch hấp thu toàn bộ. Linh mạch Bạch Vũ đột nhiên tăng trưởng lên một đoạn, thực ngắn, vừa vặn có thể dùng mắt thường nhận ra.

Nhưng linh mạch cho dù chỉ tăng trưởng lên một ít, vẫn có thể làm cho tổng thể thực lực có tiến bộ vượt bậc.

Bạch Vũ uống xong hai ly Phi Hồng Chi Nguyệt, cuối cùng ngưng kết ra được 6 điểm linh lực, còn lại tất cả đều dùng để cung cấp cho sự tăng trưởng của linh mạch. Sau khi đột phá thành công, mức linh mạch chứa đựng linh lực của nàng gia tăng không ít.

"Ta hiện tại hẳn được xem như là Triệu hoán sĩ cảnh giới Trung giai." Bạch Vũ thì thào tự nói, nhìn về phía tiểu Thanh bên cạnh, nháy mắt liền mất bình tĩnh.

Tiểu Thanh theo linh mạch của nàng tăng lên thực lực cũng tăng lên không ít.

Lực công kích 14, lực phòng ngự 5, sức chịu đựng 7

Lực công kích dâng lên thêm 4 điểm, đã có thể đến gần với đại bộ phận Triệu hoán thú Nhị giai, uy lực của Bạo Liệt Lưu Hỏa lại lập tức tăng lên tới 21 điểm, cơ hồ đột phá mức cao nhất của Triệu hoán thú Nhị giai. Phải biết rằng tiểu Thanh chỉ vừa mới tăng lên, còn chưa tới Nhị giai đâu!

"Lợi hại! Lực công kích của ngươi tăng lên, uy lực linh thuật của ta hẳn cũng sẽ tăng lên?" Bạch Vũ kinh hỉ ôm lấy tiểu Thanh, lòng bàn tay phát ra ngọn lửa Bạo Liệt Lưu Hỏa, độ ấm so với lúc trước nóng cháy hơn rất nhiều.

Bạo Liệt Lưu Hỏa lúc trước của Bạch Vũ thật sự chỉ là một đạo Lưu Hỏa, trừ bỏ có thể đốt cháy đồ vật này nọ căn bản không có gì thương tổn.

Hiện tại đại khái có thể có 2 điểm lực công kích, tuy nói 2 điểm lực công kích ngay cả phòng ngự của Triệu hoán thú đều đánh không lại, nhưng để đánh người cũng đủ dùng.

Nàng thu hồi ngọn lửa trong tay, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Hôm nay đột phá rất đúng lúc, ngày mai cho dù có đối mặt với Triệu hoán thú Nhị giai nàng cũng nắm chắc nhiều phần thắng lợi.

"Tiểu Thanh, ngày mai liền nhìn xem ngươi!" Bạch Vũ hung hăng hôn tiểu Thanh trong lồng ngực một cái.

Tiểu Thanh bị nàng kẹp đến sắp tắt thở, giãy dụa khóc không ra nước mắt. Nó rõ ràng là một con điểu, vì sao chủ nhân luôn xem nó như một con mèo để ôm?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top