Chương 2: Moi tim mà chết, loạn thế (2)

Đột nhiên, Bạch Vũ cảm thấy tim mình rất đau, nhiều năm nay vẫn luôn sống trong những lời nói dối, nhất định là nàng bị mù mới có thể nghĩ đám lang soi này đối tốt với nàng. Thiên mệnh của nàng thực sự đã hại chết cô cô, hại chết Dạ Quân Mạc!

"Không gì là không thể, ngươi cứ yên tâm đi chết đi!" Ngọc Ưu Liên khoát tay, một đạo bạch quang tiến về phía Bạch Vũ.

Bạch Vũ bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, thân hình đầy máu lung lay trong không trung, sát ý tàn bạo sẽ rách thân thể của hắn, nổ banh huyết nhục của nàng. Rõ ràng nàng cảm giác được linh mạch của nàng đang từng chút một rời khỏi thân thể, giống như thiên đao vạn quả, rút gân lột da, đau nhức truyền khắp toàn thân.

Nàng đau đến mức hôn mê, nhưng lăng trì đau nhức lại cứ như châm chọc - kích thích thần kinh của nàng, làm cho nàng chịu tra tấn thống khổ dày vò như ở địa ngục, mỗi một giây đều dài như một thế kỷ.

Uy áp khổng lồ vô hình khuyết tán ra, ánh sáng linh mạch Ngũ Hành của Bạch Vũ chớp động chói lóa mắt, rốt cuộc hoàn toàn rời khỏi thân thể của nàng.

"Đến đây!" Ngọc Ưu Liên lộ ra nụ cười hưng phấn khó có thể kiềm chế được, phi thân phóng qua, một tay bắt lấy linh mạch, nở nụ cười thỏa mãn như bị bệnh tâm thần: "Lấy được rồi! Rốt cuộc thì nó cũng là của ta! Từ hôm nay trở đi, ta chính là người mang thiên mệnh, ha ha ha....."

Bạch Vũ giống như búp bê vải bị tàn phá té ngã trên mặt đất, nghe tiếng cười điên loạn của Ngọc Ưu Liên, khóe miệng hiện lên một chút trào phúng, dùng hết sức lực cuối cùng ôm lấy Dạ Quân Mạc bên cạnh.

Bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nhẹ nhàng lướt nhẹ qua ánh mắt lạnh lùng của hắn, lướt qua hoa văn thần bí yêu dị của hắn, nâng lấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nhẹ hôn lên đôi môi bạc lạnh lẽo.

Bạch Vũ tựa vào bên tai hắn thấp giọng nỉ non: "Chàng xem nàng ta ngốc như thế nào, nghĩ có thể cầm đi linh mạch của ta là có thể cướp đi huyết mạch thiên mệnh, kỳ thật huyết mạch chân chính ở trong này."

Nàng chỉ chỉ vào trong ngực chính mình, lộ ra một nụ cười làm cho vạn vật trong thiên địa biến sắc: "Quân Mạc, bọn họ vì thiên hạ này mà giết chàng, hôm nay ta sẽ chôn cùng chàng, có được không?"

Nàng nhẹ nhàng nói xong, bộ mặt tươi cười lộ ra dáng vẻ quyết tuyệt khiến kẻ khác kinh hãi, chủy thủ sắc bén đột nhiên xuất hiện trong tay, nàng dùng sức đâm vào ngực.

Máu tươi màu đỏ sẫm theo chủy thủ chảy xuống, hòa với máu của Dạ Quân Mạc nhiễm đỏ mặt đất, dưới ánh tà dương phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng.

"Ngươi đang làm cái gì?" Ngọc Ưu Liên tỉnh táo lại, rốt cuộc phát hiện có chút không đúng, cuống quít muốn ngăn cản, Bạch Vũ đã moi tim của mình bỏ vào trong lồng ngực Dạ Quân Mạc.

Uy áp tử vong nghiền ép vạn vật phóng lên cao, ánh sáng chói mắt từ trên người Bạch Vũ khuếch tán ra, thiên địa bị bạch sắc bao phủ, hơi thở bạo ngược hủy diệt hung bạo dâng lên, nhóm quân đội hơn trăm người được Ngọc Ưu Liên mệnh lệnh đóng quân dưới chân núi trong nháy mắt hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi).

"Nguy rồi!" Ngọc Ưu Liên quá sợ hãi, kinh hoảng cưỡi lên Triệu Hoán Thú, dùng tốc độ cực hạn chạy đi.

Ánh sáng bạch sắc giữa bầu trời mênh mông, giọng nói của Bạch Vũ mờ ảo, dần dần tiêu tan: Quân Mạc, ta ở kiếp sau chờ chàng, sẽ chờ chàng đến tìm ta. Chúng ta cùng nhau, từng chút từng chút đòi lại hết tất cả nợ máu ngày hôm nay!"

Huyết mạch thiên mệnh bị tổn hại, gió bão diệt vong càn quét toàn bộ Ngũ Hành đại lục, giằng co suốt một năm.

Theo <Ngũ Hành đại lục sử> <Sáng Thế thần điện đại ký sự> và các tư liệu lịch sử ghi lại, một nửa lục địa Ngũ Hành địa lục bị băng vùi lấp, hai phần ba tông môn bị hủy diệt, Ngũ Hành thế giới, bao gồm cả hạ giới có 8 thế giới, 72 vực, 3000 nơi cùng lâm vào hỗn loạn kéo dài đến vạn năm.

Một năm này, thế nhân xưng là Loạn Thế Nguyên Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top