Chương 9: Thái tử bị làm nhục
Mộc Nhan Đan oán hận nhìn Tô Mộc Nhị, lại nhìn nước phân trog tay nhà hoàn, không nhìn thì thôi vừa nhìn đầu buông nôn.
Nuớc phân kia vừa đen vương thối, còn có một số vật màu vàng nổi trên bề mặt, mơ hồ còn có những con dòi vẫn đang cử động, mùi thối có thể làm chét người, cô ta quay đi muôn nôn.
Cô ta đuợc cưng chiều từ nhỏ, cô khi nào phải chịu đựng mùi thối này, cô ta nhất định không uống nó.
" Nếu Mộc tiểu thư là người thắng cuộc, Lưu Nguyệt thua, Mộc đại tiểu thư xác định sẽ bắt cô ấy ngâm chuồng lợn, các cược trước mặt điện hạ, lại không nhận thua, đem điện hạ không để trong mắt. Lưu Nguyệt, ta phát hiện lời khai của Lục Là có số họ, hay chúng ta xin Thái tử điện hạ điều tra lại? Đe Chuê mưu đằng sau kéo ra! " Tô Mộc Nhi không phải là không biết vụ việc này thiết kế của Mộc Nhan Đan, cho nên hôm nay phải chỉ ra cô ta, chi cần nha hoàn nhận tội thay, còn cô ta không nhận được trừng trị thích đáng.
Khiến cho cô ta uống nước phân chỉ là một trừng phạt nhỏ, Lưu Nguyệt hiện không còn như nhược, hèn yếu như trước đây, cô càng thưởng thức Lưu Nguyệt. Nếu Mộc Nhan Đan không uống, cô sẽ kết hợp với Lưu Nguyệt vạch trâu bộ mặt giá dối của cô ta.
Trước đây cô không muốn nhìn sự sợ hãi nhát gan của Lưu Nguyệt, ngày cả khi bảo vệ cô, cô cũng không muốn đên gần.
Nhưng hôm nay muốn Lưu Nguyệt trở nên lợi hại cà phong hoa như vậy, cô dũng có mưu, cô lập tức nhìn cô ấy với ánh mắt khác xưa, trong lòng nghĩ nha đầu này cuối cùng cũng giác ngộ, như vậy mới đang để qua lại.
Lời nói của Tô Mộc Nhi như tiếng sets đánh và tìm của Mọc Nhan Đan và Thái tử, Mộc Nhan Đan cắn chặt răng, ánh mắt của Thái tử dường như có thể xuyên thủng một người.
Sở Dịch trừng lên đe dọa Mộc Nhan Đan, trên cơ thể anh ta tỏa ra một uy áp mãnh liệt, ép ngực Mộc Nhan Đan một trận kích động, kém một chút là ngã xuống đất.
Biểu cảm này của Thái tử rõ ràng là muốn cô uống, như vậy Lưu Nguyệt và Tô Mộc Nhi mới không tiếp tục truy cứu.
Cô ta không sợ lời chế giễu của người khác, nhưng Thái tử đe dọa cô không dám không sợ, hiện tại uống nước phân là chuyện nhỏ, sau này mất mạng mới là chuyện lớn.
Nghĩ vậy, Mộc Nhan Đan hít sâu, ghê tởm nhìn vào nước phân, một trận buồn nôn, cô khi nào phải chịu loại sỉ nhục này, nước mắt nhanh chóng tràn ra: " Được, ta thua, uống thì uống, các ngươi mở to mắt ra mà nhìn"
Nói xong, cô ta đoạt ly nước phân bi thương, cảm phẫn nhìn chằm chằm vào những con dòi đang cử động bên trong, nghiến răng, quét mắt về phía Lưu Nguyệt và mọi người, sau Đoa nhắm hai mắt ngẩn đầu lên uống ly nước phân.
Vừa vào miệng, cô ta họ dữ dội, sau đó bịt miệng nôn rất thống khổ, nôn ra một vũng màu trắng.
Sắc mặt Mộc Nhan Đan cực kỳ thống khổ, thậm chí cô ta còn cảm thấy dõi đã chạy qua cổ họng, ghê tởm tới mức khiến cô ta muốn chết ngay tại chỗ, cô ta khi nào phải nhận loại oan ức này.
" Có khí phách, lại có thể uống nước phân thật." Thời điểm cô ta uống xong, mọi người đột nhiên cười phá lên.
" Mộc Nhân Dân, ngươi yên tâm, ta sẽ kể lại hành động của ngươi ngày hôm nay, khiến cho toàn bộ quý Công tử triều Tấn đều biết dũng khí của ngươi ngày hôm nay, nhất định sẽ đến tìn ngươi kết thông gia, ngươi rất nhanh sẽ được nổi tiếng. " Tô Mộc Nhi sát thêm muối vào vết thương của Mộc Nhan Đan.
Sắc mặt Mộc Nhan Đan còn khó coi hơn hai ma ma vừa nãy, cô ta sao không hiểu ý của Tô Mộc Nhi, không cần Tô Mộc Nhi tuyên dương, cô ta rất nhanh sẽ nổi tiếng toàn triều tấn.
Đường đường là đích nữ hình bộ thượng thư lại uống nước phân có dòi ngay trước mặt Thái tử điện hạ, đích thực là vô cùng nhục nhã, truyền bá ra ngoài, thanh danh của cô sẽ bị phá hủy, sau này đừng nghĩ đến việc gặp người khác, phỏng đoán xuất giá cũng không thể, có công tử nào dám thú một tiểu thư uống nước phân?
Nếu có người thú cô ta, đôi phương chắc chắn không phải là một nam nhân ưu tú, cũng không thể suốt đời chấp nhận sự chế giễu, người khác sẽ đem chuyện này ra sỉ nhục tướng công của cô ta suốt đời.
Tất cả đều là do Lưu Nguyệt hãm hại, cô ta nhất định phải trả thù, nếu không trả thù cô ta không phải là người.
Lưu Nguyệt từ đầu đến cuối đều lạnh lùng nhìn, nhục nhã hôm nay của Mộc Nhan Đan đã là gì, bọn họ trứoec đây còn khiến cho cô nhục nhã hơn gấp mấy lần, cô chỉ là đòi lại một chút lợi tức, phía sau vẫn còn.
Mộc Nhan Đan bị mô người chế giễu, thanh danh bị phá hủy, Chu Dịch chán ghét nhìn cô ta, như thể anh ta cũng sẽ bị thối nếu cô ta chạm vào anh.
Anh ta liềc nhìn Lưu Nguyệt cảnh cáo, đột nhiên tiến về phía cô nói thầm: " Đừng quá đắc ý, sớm muoịn gì ngươi cũng rơi vào tay bổn cung. "
Nghe đe dọa này Lưu Nguyệt giả vờ nghe không hiểu, khuôn mặt ngơ ngác nói Tô: " Cái gì? Thái tử điện hạ, ngươi muốn hủy hôn với thần nữ, là vì ngươi không thể sinh con, không muốn liên lụy đến thần nữ! Người quá thành thực rồi, người yên tâm, thần nữ sẽ không ghét bỏ người, chúng ta cùng nhau tìn đại phu chữa khỏi bệnh khó nói của người. Dòng tộc thần nữ là thế gia y thuật, thần nữ là phế vật không biết y thuật, nhưng nhị muội Vũ Tinh của thần nữ là thiên tài trong giới ý thuật, điện hạ nếu chữa không được thì có thể tìn cô ấy. "
" Ngươi! " Thái tử luồn ngờ Lưu Nguyệt sẽ nói to như vậy, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, tất cả đều rất kinh ngạc nhìn Thái tử.
Cái gì, Thái tử cỉa bọn họ không thể có con, là một nam nhân bị liệt dương!
Lưu Nguyệt cố ý nói ra với vẻ mặt lương thiện và dáng điệu ngày thơ vô tội.
Bị mọi người nghi ngờ, Thái tử tức giận đến bố khói, anh ta nắm chặt tay nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt, hận không thể tự tay giết chết cô, vậy mà đôi mắt của cô lại thể hiện rõ ý cười.
" Thượng Quan Lưu nguyệt, ngươi dám phạm thượng, nói xằng nói bậy, ngươi đợi đó. " Thái tử như quả bom sắp nổ nham hiểm trừng Lưu Nguyệt, " Cô ta ăn nói lung tung, vu tội bổn cung, ai dám nói loạn, Bổn cung nhất định sẽ cắt lưỡi người đó. "
Nói xong anh ta không giải thích, giận dữ rời đi, cho nên mọi người cho rằng Lưu Nguyệt nói thật, anh ta không muốn mọi người nói loạn, sợ người khác biết chân tướng sự thật.
Không ngờ một người có địa vị cao như vậy, lại là vô năng, dù lớn lên có anh tuấn cũng đều vô ích, trong mà ta mọi người cũng là một phế vật.
Đương nhiên người thông minh cũng sẽ không tin tưởng Lưu Nguyệt.
Tin tức xấu này như những bông hoa tuyết rơi loạn khắp nơi, họ sẽ không quản nó thật hay không, họ chỉ quản trong buổi trà chiều sẽ có thêm một câu chuyện phiếm.
Nhưng Lưu Nguyệt thật gan dạ, dám nói thái tử như vậy, anh ta nhất định sẽ mang hận.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top