Chương 143- 144

🌵 Chương 143:

Lửa gần rơm lập tức bùng cháy.

Lâm Tuyết Anh nhắm mắt trong suốt quá trình hôn nhau với Du Sâm Miễu, nội dung tưởng tượng của Lâm Tuyết Anh đã chuyến từ Mộc Quy Phàm cưỡng hôn cô nàng sang quá trình công thành đoạt đất bá đạo trong tình yêu của Tô Nhất Trần.

Nửa giờ sau.

Lâm Tuyết Anh lấy chăn che hai má đỏ ứng.

Đáy mắt Du Sâm Miễu đong đầy niềm vui và bất ngờ, anh ấy không dám tin, hỏi: "Tiểu Anh Đào, em, đây là lần đầu tiên của em à."

Lâm Tuyết Anh lập tức nói: "Đáng ghét, không được nói!"

Đương nhiên đây không phải lần đầu của cô nàng, à không, nên nói rằng cô nàng luôn trao lần đầu tiên cho tất cả những người bạn trai của mình. Dù sao ngày nay khoa học kỹ thuật cũng vô cùng phát triển, cái gì cũng có thể 'vá'.

Có điều, Lâm Tuyết Anh mới phẫu thuật chưa bao lâu, nghĩ tới Mộc Quy Phàm và Tô Nhất Trần, cô nàng lại phải lên kế hoạch tới bệnh viện hai lần nữa.... ừm...

Du Sâm Miễu không hề hay biết chuyện này, chỉ vui mừng khôn xiết ôm Lâm Tuyết Anh vào lòng, đến giờ khắc này, anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Tuyết Anh.

Hai người họ 'tình chàng ý thiếp' hồi lâu, sau đó Lâm Tuyết Anh kể lại chuyện mình đắc tội với nhà họ Tô, còn có vụ trường mầm non đuổi việc.

Du Sâm Miễu đau lòng nói: 'Thế nên em tới tìm anh à?"

Lâm Tuyết Anh khóc: "Em thật sự không biết làm thế nào, em thấy mình thật đáng trách, em thật lòng muốn xin lỗi nhà họ Tô! Nhưng họ không chịu nghe, không nói hai lời đã đuổi em ra khỏi nhà."

"Em thật sự không biết phải làm sao, em cứ bước đi không mục đích trên phố, chẳng biết nên đi về đâu, lúc em hoàn hồn thì phát hiện mình đã đến nhà anh rồi."

Du Sâm Miễu vui mừng nói: "Vậy thì người trong sâu thẳm đáy lòng em chính là anh."

Lâm Tuyết Anh ừm một tiếng rồi bổng phấn khích nói: "Đúng rồi Sâm Miễu, chẳng phải anh đi làm ở Tập đoàn Tô Thị ư? Anh có thể lén dẫn em vào đó không?"

"Em muốn đích thân nói lời xin lỗi với Tô tiên sinh."

Du Sâm Miễu bất đắc dĩ đáp: "Em không cần tự trách bản thân như vậy, cũng không cần nói xin lỗi ai hết."

Hốc mắt Lâm Tuyết Anh đỏ hoe, cô nàng lắc đầu nói: "Không được đâu, những ngày thấy Túc Bảo bị bạo lực mạng, em thấy mình quá đáng trách, đều do em không trông cẩn thận nên cô bé Túc Bảo 4 tuổi đã phải chịu cảnh bạo lực mạng."

"Nếu khi ấy em không ngẩn người vì nhớ anh thì đã có thể kịp thời ngăn hai bạn nhỏ đánh nhau, sau đó Túc Bảo cũng sẽ không chịu tổn thương lớn như vậy.... huhuhu!"

Du Sâm Miễu chỉ cảm thấy Lâm Tuyết Anh quá lương thiện, sao anh ấy có thể đành lòng nhìn cô nàng tự trách bản thân?

Du Sâm Miễu khó xử nói: "Để anh thử... nhưng bộ phận hành chính chung như tụi anh không nằm cùng lầu với văn phòng Tổng giám đốc, văn phòng Tổng giám đốc ở lầu 66, nhân viên bình thường như tụi anh không thể lên được."

"Không sao, anh dẫn em đi là được!" Lâm Tuyết Anh mừng rơn hôn Du Sâm Miễu một cái, nói: "Em tin ông trời nhất định sẽ chiếu cố những người không chịu thua số phận!"

Du Sâm Miễu yêu chiều hôn Lâm Tuyết Anh, dù sao sáng nay cũng muộn giờ đi làm rồi, cứ nói có việc gấp để xin nghỉ nửa ngày rồi chiều dẫn Lâm Tuyết Anh đến công ty thôi.

...

Ở trung tâm khu kinh tế mới có một tòa nhà cột mốc hình vòm, hai tòa nhà cao tầng giống như cánh buồm của một chiếc thuyền buồm được nối với nhau ớ phía trên, đường nét rất đẹp, giống như một cánh cổng của các vị thần.

Đây chính là nơi tọa lạc của Tập đoàn Tô Thị.

Tòa nhà điểm mốc này rất lớn, từ tầng 30 trở xuống được dùng làm khách sạn và trung tâm mua sắm, từ tầng 30 trở lên dùng làm văn phòng làm việc, ngoài hệ thống khổng lồ của Tập đoàn Tô Thị, còn có một phần cho các công ty bên ngoài thuê. Vì vậy tòa nhà này đông đúc người và cũng rất phức tạp.

Tuy nhiên, Tập đoàn Tô Thị có thang máy nội bộ riêng, phân chia với các công ty cho thuê khác nên khi vào khu vực này nhân viên sẽ có thẻ ra vào riêng, nếu không có thẻ thì thực sự rất khó vào.

Lâm Tuyết Anh cảm khái: "Woa, nơi này lợi hại quá!"

Thấy vẻ ngây thơ đơn thuần của Lâm Tuyết Anh, Du Sâm Miễu càng muốn yêu chiều cô nàng, thầm quyết định sau này cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để dẫn cô nàng đi ngắm nhìn thế giới bao la rộng lớn.

Chợt nghe thấy Lâm Tuyết Anh hồi hộp hỏi: 'Tô Tổng cũng đi từ chỗ này lên lầu 66 à?"

Hôm nay cô nàng mặc chiếc đầm liền màu trắng, phảng phất khí chất của thần tiên tỷ tỷ. Tóc được tạo kiểu đặc biệt, đôi má phớt hồng tựa cánh hoa đào, nhan sắc như được nâng lên một tầng cao mới.

Lâm Tuyết Anh không khỏi tưởng tượng tới cảnh tình cờ gặp gỡ Tô Nhất Trần trong thang máy, tổng tài cao ngạo lạnh lùng trưng ra bản mặt không chút cảm xúc trước sự chào hỏi của đám nhân viên, nhưng lại bất ngờ cụp mi nhìn cô nàng, đáy mắt thoáng hiện sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô nàng.

Lâm Tuyết Anh đang đắm chìm trong tưởng tượng thì nghe Du Sâm Miễu nói: "Không, Tô Tổng và một số cán bộ cấp cao sẽ có lối đi Vip riêng. Đằng kia chính là thang máy của họ."

Tập đoàn Tô Thị rất lớn, trải rộng khắp toàn ngành, Du Sâm Miễu chỉ là một nhân viên tiêu thụ trong ngành thời trang.

Văn phòng tổng giám đốc và văn phòng chủ tịch đều ở tầng 66, người làm việc ở lầu 66 đều là người của 'công ty mẹ', quản lý các công ty con của họ.

'Tô Tổng không phải kiểu người sống tách biệt, không dùng thang máy riêng mà dùng chung thang Vip với nhân viên của công ty mẹ."

Có điều những nhân viên thuộc công ty con như Du Sâm Miễu cũng không thể vào thang máy Vip được.

Sóng nước khẽ gọn trong đôi mắt Lâm Tuyết Anh, cô nàng kinh ngạc: "Lợi hại quá!"

Hóa ra Tập đoàn Tô Thị còn phân chia ra công ty mẹ và các công ty con trong hệ thống.

Nếu đã là công ty mẹ thì chắc chắn có bộ phận thuộc tính.

Tỷ như nhất định có bộ phận trợ lý, vừa hay cô nàng không muốn tiếp tục đi làm ở mầm non nữa, cô nàng có thể đi ứng tuyển vị trí thư ký trong văn phòng Tổng giám đốc hoặc văn phòng Chủ tịch ở Tập đoàn Tô Thị. Đến lúc đó thiếu gì cơ hội gặp gỡ Tô Nhất Trần!

Lâm Tuyết Anh lại bổ não kịch bản tình yêu ngọt ngào giữa tống tài và cô thư ký yểu điệu.

...

Sau khi kết thúc cuộc họp, Tô Nhất Trần tiếp tục xử lý công việc ở văn phòng Chủ tịch như thường lệ, nhưng hôm nay mí mắt anh cứ giật lia lịa.

Anh không khỏi day ấn đường, kỳ lạ, có chuyện gì sắp xảy ra ư?

Lúc này cánh cửa bỗng bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ thò vào.

"Cậu cả!" Giọng nói non nớt của Túc Bảo vang lên.

Túc Bảo mặc một chiếc áo phông sọc xanh trắng, kết hợp với một chiếc quần yếm denim. Lưng đeo chiếc túi hình thú cưng trong suốt, bên trong có Tiểu Vũ và cụ rùa.

'Túc Bảo?" Tô Nhất Trần lập tức đứng dậy: "Sao con lại đến đây?"

Phía sau Túc Bảo là Tô lão phu nhân.

Bà cụ đang ôm một hộp cơm, nói: "Con bé nói bấm ngón tay bói được một quẻ, hôm nay chuyện gì của con cũng không thuận lợi, cho nên muốn đến chỗ con xem thử."

Tô lão phu nhân tin rằng bên cạnh Túc Bảo có một người sư phụ.

Nhưng lại không tin chuyện Túc Báo có thể bốc quẻ, vì cô bé còn quá nhỏ, Tô lão phu nhân chỉ nghĩ lần này lại là người sư phụ kia dạy linh tinh.

Tô Nhất Trần không nói gì, nhưng trong lòng đã thầm quyết định tạm thời dừng những việc anh dự định làm trong hôm nay.

Tiểu Túc Bảo nói mọi chuyện đều không thuận lợi, vậy thì anh sẽ không làm việc gì hết.

"Thế Túc Bảo định dẫn cậu cả đi đâu nào?" Đáy mắt Tô Nhất Trần nhuốm ý cười.

Túc Bảo nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Dẫn cậu cả đi mua thuốc nha!"

Tô Nhất Trần hơi khựng lại, nhớ tới tờ giấy Túc Bảo đưa cho anh lần trước.

Trên giấy vẽ một con heo trắng được chiên trong nồi (Bạch Truật chiên), một anh trai nhỏ đang duỗi chân và chặn nước, Túc Bảo nói đây là vị thuốc Đảng Sâm.

"Cậu cả chưa đi mua đúng không?" Túc Bảo hỏi, gương mặt nhỏ hiện vẻ nghiêm túc và hơi tức giận.

Tô Nhất Trần buồn cười nói: "Phải mua chứ, phải mua chứ, hôm nay đi mua luôn."

Túc Bảo hừ một tiếng: "Lần nào cậu cả cũng nói vậy nhưng đều không đi, cho nên hôm nay con tới đây tìm cậu cả nha!"

Tỏ Nhất Trần nhớ tới quẻ bói 'mọi việc không thuận lợi' của Túc Bảo, được thôi, không bận công việc thì đi mua thuốc cùng cô bé vậy.

Thuốc của anh là đơn thuốc do chuyên gia giỏi nhất kê riêng, thực ra không cần mua thuốc đông y gì đó mà Túc Bảo dặn.

"Đi nào!"

Tô Nhất Trần lấy di động và chìa khóa rồi dẫn Túc Bảo, Tô lão phu nhân ra khỏi phòng.

...

Nói về Lâm Tuyết Anh, cô nàng ngoan ngoãn theo Du Sâm Miễu lên lầu một chốc rồi mượn cớ đi hít thở không khí, rời khỏi lầu làm việc của anh ấy.

Lâm Tuyết Anh thử vài cách mà không sao lên được lầu 66.

Cô nàng bĩu môi, không vui.

"Đáng ghét, sao lại khó như vậy."

Thậm chí Lâm Tuyết Anh còn xuống tầng hầm đế xem xem có thể từ đó lên lầu 66 không, nhưng cũng không thành công.

Chẳng những cần quẹt thẻ khi đi thang vip, giữa thang Vip và bộ phận văn phòng của công ty con còn bị ngăn cách bởi sảnh bảo vệ.

Lâm Tuyết Anh vừa toan bỏ cuộc thì chợt nghe thấy 'đinh' một tiếng, cửa thang máy mở ra, một bóng người cao lớn bước ra.

Tô Nhất Trần mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu và chiếc quần tây ủi phẳng khiến anh ấy càng đẹp trai và cao ráo hơn.

Hai mắt Lâm Tuyết Anh lập tức sáng lấp lánh, quả nhiên, ông trời sẽ chiếu cố những người không chịu thua số phận mà!

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🌵 Chương 144:

Thấy Tô Nhất Trần, Lâm Tuyết Anh vội chạy tới.

'Tô tiên sinh, xin chờ một chút!" Lâm Tuyết Anh chạy đến mức thở hổn hến, tay quệt mồ hôi trên trán.

Tô Nhất Trần quay đầu, trông thấy Lâm Tuyết Anh thì chau mày.

Tô lão phu nhân mắng nhỏ một câu 'xúi quẩy', sau đó lập tức nhớ đến quẻ bói 'mọi sự không thuận lợi' của Túc Bảo.

Cô bé bốc đúng quẻ hay chỉ là trùng hợp?

"Đi thôi." Tô lão phu nhân nói giọng tức giận.

Túc Bảo nhìn chằm chằm vào quỷ đào hoa trên đầu Lâm Tuyết Anh, nói: "Ngoại ơi chờ chút ạ!"

Lâm Tuyết Anh chạy bước nhỏ tới trước mặt Tô Nhất Trần. Cô nàng còn tưởng ba người này bỏ đi luôn, chẳng ngờ Tô Nhất Trần lại đợi cô nàng.

Lâm Tuyết Anh: Wow woa! Anh ấy đang đợi mình nha!

Lòng Lâm Tuyết Anh rạo rực như nở hoa, cô nàng khẽ vén tóc lên tai, cười nói: "Tô tiên sinh, trùng hợp quá! Anh cũng ở đây à? Mọi người đang định đi đâu đấy?"

Mặt Tô lão phu nhân lạnh tanh, bà vừa toan lên tiếng thì nghe Túc Bảo cười híp mắt nói: "Cô giáo Anh Đào ơi, con với cậu cả và bà ngoại chuẩn bị đi mua thuốc Đông y."

Lâm Tuyết Anh ngẩn người, thuốc Đông y ư?

Cô nàng vô thức hỏi: "Là Chợ giao dịch thuốc Đông y Dốc Kiến Dương ư?"

Túc Bảo gật đầu: "Đúng ạ đúng ạ!"

Tô Nhất Trần liếc nhìn Túc Bảo, không khỏi thấy kỳ lạ.

Túc Bảo kêu anh và bà cụ chờ chút, chính là để nói điểm đến của họ cho Lâm Tuyết Anh ư?

Lâm Tuyết Anh vui như mở cờ trong bụng, trẻ con đúng là dễ dỗ ngọt, mới thế mà cô nàng đã moi được chuyện từ Túc Bảo rồi.

Lâm Tuyết Anh bày ra bộ dạng quan tâm: "Có phải lão phu nhân không khỏe không ạ? Có cần con đưa bác tới viện không? Con có thể chăm sóc bác."

Đáy mắt Tô lão phu nhân thoáng hiện sự mất kiên nhẫn, bà lạnh lùng đáp: "Cô là gì của tôi mà đến lượt cô chăm sóc tôi ở viện?"

Lâm Tuyết Anh lập tức tủi thân, cấn môi nói yếu ớt: "Tô lão phu nhân, bác đừng hung dữ như vậy ạ! Người ta thực sự biết lỗi rồi mà!"

"Thân là giáo viên của Túc Bảo mà con không chăm sóc cô bé cẩn thận, xin bác cho con thêm một cơ hội để con chăm sóc bác."

Tô lão phu nhân không còn sức để phỉ nhổ Lâm Tuyết Anh, bà không hiểu nổi logic của cô nàng.

"Đi thôi!" Bà không thể đứng ở đây đôi co thêm lời nào với cô nàng này nữa.

Ban nãy Túc Bảo bấm ngón tay, quẻ bói nói thời cơ tốt nhất để bắt quỷ đào hoa chính là khi đến chợ thuốc Đông y. Vì vậy, Túc Bảo mới cố tình kêu mọi người dừng bước chờ.

Giờ những gì cần nói đã nói xong, có thể xuất phát rồi.

Túc Bảo tin rằng cô giáo Anh Đào nhất định sẽ theo đuôi họ.

Thấy Tô Nhất Trần sắp rời đi, Lâm Tuyết Anh sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như này.

Khó khăn lắm cô nàng mới gặp được anh!

Cô nàng lập tức xông lên chặn trước mặt Tô Nhất Trần!

...

Nói về Du Sâm Miễu, sau khi phát hiện ra Lâm Tuyết Anh đi ra ngoài quá lâu, anh ấy đi tìm một vòng mới thấy cô nàng ở hầm để xe.

Đúng lúc nghe được cô nàng vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi Tô tiên sinh, xin anh cho tôi thêm một cơ hội."

"Cho tôi cơ hội được chăm sóc Túc Bảo và Tô lão phu nhân, tôi nhất định có thế làm tốt!"

Lâm Tuyết Anh khóc đến là đáng thương, đáy mắt chất chứa sự bướng bỉnh không thừa nhận thất bại, không chấp nhận số phận và không khuất phục.

Woa... cô nàng sắp cảm động vì sự quật cường của chính mình rồi đấy.

Đây chẳng phải nữ chính tiểu bạch hoa trong tivi không chịu cúi đầu trước cuộc sống và luôn nỗ lực phấn đấu đó sao?

Chắc chấn Tô Tổng sẽ thấy lòng buồn bực một cách khó hiểu, sau đó đồng ý với cô nàng.

Chẳng ngờ Tô Nhất Trần còn chưa lên tiếng thì Tô lão phu nhân đã lạnh giọng mắng: "Thứ nhất, tôi không cần cô chăm sóc, Túc Bảo cũng không cần cô chăm sóc, cô là gì của chúng tôi há? Coi mình là gì hả? Cô có tư cách chăm sóc Túc Bảo ư?"

'Thứ hai, bản thân cô không làm tròn trách nhiệm ở trường mầm non nên mới bị trường học đuổi việc, liên quan gì tới Túc Bảo của chúng tôi? Năm lần bảy lượt tới xin lỗi, tôi thấy cô đang cố tình ăn vạ đấy!"

Lâm Tuyết Anh tái mặt, lấy tay che ngực, dáng vẻ hệt như bị đả kích ghê gớm lắm.

Lâm Tuyết Anh: Huhu, sao bà cụ có thể nói mình như thế chứ?

Du Sâm Miễu đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy lời lẽ của Tô lão phu nhân quá hà khắc.

Tiểu Anh Đào đến xin lỗi đáng thương như vậy rồi, bọn họ không muốn nghe thì bỏ đi là được, sao phải mắng Tiểu Anh Đào!

'Tiểu Anh Đào!" Du Sâm Miễu kêu một tiếng rồi đi về phía cô nàng.

Tô Nhất Trần một tay ẵm Túc Bảo, một tay đẩy xe lăn của Tô lão phu nhân lên xe, đóng cửa rồi rời đi.

Lâm Tuyết Anh không cam tâm chạy theo xe: "Tô Tổng, Tô Tổng! Anh nghe tôi nói..."

Nhìn chiếc xe chạy xa dần, Lâm Tuyết Anh bật khóc năn nỉ: "Sâm Miễu, chẳng phái xe anh đỗ gần đây ư? Mau, chúng ta đuổi theo Tô Tổng."

Du Sâm Miễu: "Tiểu Anh Đào, kệ đi, từ bỏ đi em!"

Lâm Tuyết Anh khóc: "Không! Em tuyệt đối không bỏ cuộc! Em nhất định phải có được sự tha thứ của nhà họ Tô... Sâm Miễu xin anh đấy, giúp em với!"

Du Sâm Miễu bất đắc dĩ, chỉ đành lái xe đuổi theo xe Tô Nhất Trần, hoàn toàn không biết mình đang giúp Lâm Tuyết Anh 'theo đuổi đàn ông'.

...

Chợ giao dịch thuốc Đông y Dốc Kiến Dương.

Đây là một trong những chợ giao dịch thuốc Đông y lớn nhất và chuyên nghiệp nhất cả nước, cả chợ có diện tích trăm mẫu, ồn ào náo nhiệt.

Túc Bảo nắm tay Tô Nhất Trần, chốc chốc nhìn chỗ này, lát lát lại ngắm chỗ kia..

Kỷ Trường bay bên cạnh dạy cô bé nhận biết thuốc: "Đây là Tam Thất còn đây là sâm phương Tây, người không quen rất dễ nhầm lẫn, nhất là khi thái lát."

"Đặc điểm của Tam Thất chính là khá cứng. Còn Đảng Sâm và sâm phương Tây..."

"Để nhận biết dược liệu này tốt hay không, trước hết hãy xem màu sắc, có đốm mốc hay không. Con có thể bẻ ra nếm thử, nếu thấy chua là chất lượng không tốt."

Túc Bảo vừa nghe vừa ghi nhớ, đi được vài cửa hàng thuốc là cô bé đã nhớ hơn nửa số thuốc Đông y, nhân tiện còn học luôn chút kiến thức lý thuyết về cách nhận biết thuốc tốt xấu.

Tô lão phu nhân chỉ thấy Túc Bảo cầm thuốc lên hỏi 'đây là cái gì?', 'cái này thì sao?'.

Bà luống cuống tay chân lấy di động ra tra baidu, nhưng vị thuốc nào cũng chưa kịp tra xong đã thấy Túc Bảo đổi sang thuốc mớl.

Tô lão phu nhân phì cười lắc đầu, bà đang làm gì thế này, cô bé con chỉ đùa chơi mà thôi, bà hi vọng cô bé nhận biết được những vị thuốc này ư?

Chẳng mấy chốc đã đến hiệu thuốc khác, một công nhân mặc áo liền quần, vai vác bao tải dược liệu, lẳng lặng đi tới.

Người này đi lướt qua Tô Nhất Trần và Túc Bảo, chiếc bao tải vừa vặn che đi mặt anh ta.

Chỉ thấy bàn tay trái đang đặt trên bao tải của anh ta thiếu mất ngón trỏ, lớp băng trắng đang quấn cũng nhuốm đỏ máu.

Anh ta khiêng dược liệu lên một chiếc xe tải, sốt ruột ném đồ lên xe rồi quay đầu chuẩn bị tiếp tục công việc.

Bỗng nhiên anh ta khựng bước, nheo mắt nhìn Túc Bảo trong quầy thuốc rồi vội nấp vào một bên.

Anh ta nhìn một hồi, đáy mắt thoáng hiện sự phấn khích, sau đó lấy di động ra mở livestream rồi hướng ống kính về phía Túc Bảo.

Tiêu đề: Tình cờ gặp cô bé nổi tiếng tiểu Túc Bảo! Cư dân mạng nào muốn xin lỗi nhanh chóng tới đây!

Chợ thuốc Đông y này vốn đông người phức tạp, Tô Nhất Trần không chú ý đến kẻ đang quay lén Túc Bảo, chỉ thấy ông chủ quầy thuốc đi ra, cười hỏi: "Chào quý khách, quý khách cần mua thuốc gì?"

Hỏi xong ông chủ quầy thuốc bỗng ồ lên một tiếng, nói: "Con là Túc Bảo à?"

Túc Bảo ngẩng đầu nhìn anh ấy, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên một nụ cười: "Đúng ạ, cuối cùng cũng tìm được rồi."

Kỷ Trường nhìn đăm đăm vào ông chủ hiệu thuốc, nói: "Nhiễm sát khí cõi âm rồi, khẳng định tám đến chín phần chính là anh ta."

Người trước mặt chẳng phải ai khác, chính là một trong những bạn trai của Lâm Tuyết Anh: Nghị Bân.

Vì Lâm Tuyết Anh bị đuổi việc, Nghị Bân đã tìm đọc thông tin liên quan tới việc Túc Bảo bị bạo lực mạng, cho nên anh ấy nhận ra cô bé.

Nghị Bân không thích Túc Bảo cho lắm, dù sao cô bé cũng là người hại Tiểu Anh Đào nhà anh ấy phải day dứt và tự trách bản thân.

Huống chi, hôm qua Tiểu Anh Đào đi xin lỗi còn bị nhà họ Tô đuối ra khỏi nhà.

'Tùy ý xem nhé." Nghị Bân nói một câu mà chẳng buồn chào hỏi gì thêm.

Lúc này Du Sâm Miễu đã nắm tay Lâm Tuyết Anh đến chợ thuốc Đông y.

Lâm Tuyết Anh bỗng khựng bước, nhớ ra rồi!

Bảo sao cô nàng luôn cảm thấy rất quen, đây chính là chợ thuốc mà Nghị Bân mở hiệu thuốc đây mà.

Chắc không trùng hợp vậy đâu!

Sẽ không đụng mặt Nghị Bân đâu nhỉ...Chợ thuốc này lớn vậy cơ mà.

Lâm Tuyết Anh do dự hồi lâu, cuối cùng không thế cưỡng lại sự cám dỗ từ Tô Nhất Trần, chỉ đành nghiến răng bước vào.

"Nhiều người quá, Sâm Miễu, chúng ta chia nhau ra tìm nhé? Nếu lỡ mất cơ hội hôm nay thì em khó có thể gặp lại Tô Tổng..."

Du Sâm Miễu bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, hai người lập tức tách nhau ra.

Lòng Lâm Tuyết Anh vui mừng quá đỗi, cuối cùng cũng cắt được cái đuôi rồi.

Cô nàng không hề trông thấy Chu Tiêu đang đứng ớ một cửa hàng thuốc phía không xa.

Hôm nay Chu Tiêu đến chợ thuốc mua thuốc cho mẹ anh ấy.

Chu Tiêu vốn là người lương thiện lại có hiếu, lúc này anh ấy đang nghiêm túc chọn thuốc nên không phát hiện ra Lâm Tuyết Anh đang đi tới.

"Không có vị thuốc này rồi... được, tôi tìm thêm ở quầy thuốc khác, cảm ơn ông chủ!" Chu Tiêu cười nói.

Lúc này Lâm Tuyết Anh không hề hay biết, ba người bạn trai của cô nàng đều đã tề tựu về chợ thuốc Đông y.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top