NT Bách Khang❤️
'Hôm nay lại nhớ anh rồi.' Mã Bách Toàn gửi tin nhắn qua cho Trương Khang Lạc kèm thêm một sticker cún con ôm trái tim siêu to khổng lồ.
'Anh cũng nhớ em.', Trương Khang Lạc rep ngay khi thấy thông báo điện thoại riêng biệt mà anh đặt cho bạn trai nhỏ của mình.
'Em muốn về gặp anh.'
'Sắp thi rồi, đừng bay mệt lắm, em giữ sức khỏe đi, thi xong thì về với anh.'
'Nhưng mà xa anh rõ lâu, em không chịu được.'
'Cố lên bạn trai nhỏ của anh, còn hơn 1 tháng nữa thôi, về anh có quà cho em.'
'Yêu anh, Lạc Lạc, moa.'
'Yêu em, A Toàn.'
Cách đây 2 tháng thì Mã Bách Toàn đã bay về để ôn thi đại học, ngày nào cậu cũng nhắn tin gọi điện nói nhớ Trương Khang Lạc miết, anh không cho cậu bay đến gặp vì lo cho cậu. Mã Bách Toàn chỉ có thể nghe lời đi ôn thi mà chẳng dám cãi.
Đã rất lâu rồi Mã Bách Toàn không được ôm Trương Khang Lạc ngủ, lại không được ăn cả đồ anh nấu, không được nắm tay, ôm và cả hôn nữa. Cậu sẽ cố gắng hết sức để còn về đòi lại những gì đã thiếu mấy tháng nay.
Cuối cùng thì Mã Bách Toàn đã hoàn thành kỳ thi đại học căng thẳng, cậu lập tức gọi cho Trương Khang Lạc, giọng nói lộ rõ sự mong ngóng.
"Anh, em xong rồi, em về với anh đây?"
Trương Khang Lạc cười khẽ, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh: "Em vừa thi xong, chắc chắn rất mệt, phải nghỉ ngơi chút rồi mới bay về được. Để anh chuẩn bị mọi thứ, em về là có thể nghỉ ngơi thoải mái, không phải lo lắng gì nữa."
Mã Bách Toàn cảm nhận được sự lo lắng từ giọng nói của Trương Khang Lạc, nhưng cậu vẫn không kiềm chế được niềm vui trong lòng. "Em nhớ anh nhiều lắm, không chờ được nữa."
"Anh cũng nhớ em, nhưng em phải nghỉ ngơi trước đã. Đợi mọi thứ chuẩn bị xong hết, em chỉ cần về là được." Trương Khang Lạc vừa nói, vừa lén lút sắp xếp một buổi tối đặc biệt để đón bạn trai của mình.
Nhưng Mã Bách Toàn làm sao đợi được, cậu đặt vé ngay buổi tối hôm thi chỉ mong về càng sớm càng tốt. Mã Bách Toàn đã đặt chân trở lại thành phố nơi Trương Khang Lạc sống. Khi cậu vừa bước ra khỏi sân bay, nhìn thấy Trương Khang Lạc đứng chờ, trái tim cậu như tan chảy. Trương Khang Lạc chạy lại ôm chầm lấy cậu, không nói gì, chỉ im lặng ôm lấy Mã Bách Toàn, như thể muốn bù đắp cho những tháng ngày xa cách.
"Lạc Lạc..." Mã Bách Toàn thì thầm, giọng nghẹn ngào vì xúc động.
"Về rồi, chúc mừng em hoàn thành xong bài thi." Trương Khang Lạc mỉm cười, rồi hai người cùng nhau bước đi, tay trong tay, như không muốn rời xa nhau thêm nữa.
Khi về đến căn hộ của Trương Khang Lạc, mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn hảo. Căn phòng ấm áp, ánh đèn dịu dàng chiếu xuống, trên bàn là một bữa tối nhẹ nhàng với những món ăn mà Mã Bách Toàn yêu thích. Trương Khang Lạc đã lặng lẽ chuẩn bị từ lâu, tất cả chỉ để cho bạn trai nhỏ của mình có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ khi trở lại.
"Cảm ơn anh." Mã Bách Toàn nói, cảm nhận sự quan tâm chân thành từ Trương Khang Lạc. Cậu không thể không xúc động, mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cậu cảm thấy ấm lòng.
"Em không cần phải cảm ơn anh đâu." Trương Khang Lạc mỉm cười, kéo cậu ngồi xuống ghế. "Mấy tháng trời em đã chịu đựng bao nhiêu sự mệt mỏi rồi, giờ thì hãy để anh chăm sóc em nhé."
Mã Bách Toàn gật đầu, cảm thấy sự dịu dàng của Trương Khang Lạc len lỏi vào từng ngóc ngách trái tim mình. Họ ăn tối cùng nhau, trò chuyện về những ngày qua, về những kỷ niệm cũ và những hy vọng cho tương lai.
Sau bữa tối, Trương Khang Lạc đưa Mã Bách Toàn ra ban công, nơi có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Hai người ngồi cạnh nhau, tay vẫn nắm chặt. Không có gì phải vội vã, chỉ có sự an yên, bình lặng mà họ đã chờ đợi từ lâu.
"Quà cho em." Trương Khang Lạc lấy ra từ trong túi quần một chiếc hộp hình vuông.
Trương Khang Lạc mở hộp ra bên trong là một chiếc nhẫn thiết kế vô cùng đơn giản, bên trong mặt nhẫn khắc tên viết tắt của hai người.
"Cái này..., em yêu anh." Mã Bách Toàn lấy nhẫn đeo vào tay cho anh lại xòe tay ra để anh đeo cho mình.
"Anh cũng yêu em." Trương Khang Lạc chủ động dùng môi chạm nhẹ lên môi của Mã Bách Toàn, tay cậu vòng qua gáy anh kéo cả hai vào một nụ hôn sâu.
Dù đã hôn bao nhiêu lần rồi mà Trương Khang Lạc vẫn ngây ngô như ban đầu, bị hôn đến mềm nhũn cả người. Mã Bách Toàn buông tha cho anh một khoảng thời gian nhỏ rồi lại kéo anh vào một nụ hôn mới.
Mã Bách Toàn cảm nhận được sự ấm áp từ Trương Khang Lạc, đôi tay họ nắm chặt, không muốn buông ra. Đêm đó, mọi lo toan, mệt mỏi của những tháng ngày xa cách đều như tan biến, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết và chân thành giữa họ.
Khi họ rời khỏi ban công và bước vào phòng, Mã Bách Toàn không thể không nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay, cảm giác như thế giới này chỉ có hai người họ. Trương Khang Lạc nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống sofa, ánh mắt anh vẫn trìu mến, không hề rời khỏi cậu.
"Em có nhớ chúng ta đã từng hứa gì không?" Trương Khang Lạc hỏi, giọng nói ấm áp, đầy sự quan tâm.
"Nhớ chứ, chúng ta đã hứa sẽ luôn ở bên nhau, dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ rời xa." Mã Bách Toàn đáp, đôi mắt sáng lên khi nhớ lại lời hứa đầu tiên của họ, vào một ngày không quá xa xôi, khi họ mới chỉ là những người bạn.
"Vậy thì hôm nay anh muốn thêm một lời hứa nữa," Trương Khang Lạc nói, hơi thở anh ấm áp trên tóc cậu. "Anh hứa sẽ luôn bảo vệ em, sẽ luôn là người làm cho em hạnh phúc, dù cuộc sống có ra sao đi nữa."
Mã Bách Toàn cảm thấy những lời nói của anh như một lời thề, như một cam kết vĩnh cửu. Cậu không cần phải lo lắng gì nữa, vì bên cạnh cậu luôn có Trương Khang Lạc, người sẽ cùng cậu đối mặt với tất cả.
"Em cũng vậy," Mã Bách Toàn thì thầm, gương mặt cậu tràn ngập hạnh phúc. "Em hứa sẽ yêu anh suốt đời, dù có thế nào cũng không rời bỏ anh."
Tối hôm đó, họ nằm cạnh nhau trên giường, cảm nhận hơi ấm từ nhau, không cần phải nói thêm lời nào. Mỗi lần họ nhìn vào mắt nhau, là một lời hứa được tái khẳng định. Trong thế giới của riêng họ, chỉ có tình yêu, và tình yêu ấy sẽ không bao giờ phai mờ.
Ngày hôm sau, Mã Bách Toàn cảm thấy mình thật may mắn khi có Trương Khang Lạc bên cạnh. Cậu không còn cảm giác mệt mỏi hay căng thẳng từ kỳ thi đại học nữa, tất cả chỉ còn lại những giây phút ngọt ngào bên người mình yêu.
Cả hai tiếp tục tận hưởng những ngày tháng bên nhau, không cần phải vội vã, chỉ cần sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc bên nhau. Tình yêu của họ, như những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, sẽ mãi chiếu sáng, vĩnh viễn không phai mờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top