Phiên Ngoại 9.5 - Quán trọ
Bạch Dực đặt tờ giấy lên bàn, anh ngồi ở ghế bên cạnh, nói: "Trong năm người có một là đạo diễn, bốn người còn lại là diễn viên, còn chúng ta là diễn viên quần chúng, thường hay vây lại xem cảnh. Bộ phim vốn đã được diễn từ đầu, nếu nói chỉ duy nhất đạo diễn còn sống, vậy chúng ta vẫn gặp nguy hiểm."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nhưng anh không nhìn tôi mà cầm lấy điện thoại. Anh đưa cho tôi xem, nói: "Số điện thoại chỉ có 10 [1] số."
----
[1] Ở Trung Quốc, số điện thoại di động là 11 số. Ý Bạch Dực nói đt có 10 số nghĩa là không gọi được hoặc không có thật.
----
Tôi ôm đầu: "Là chuyện ma ở quán trọ này sao?"
Bạch Dực để điện thoại xuống, nói: "Không biết, nhưng cách giải quyết nhanh nhất là phải tìm cho ra đạo diễn, sau đó hỏi rõ kịch bản phim. Vì chỉ mình đạo diễn biết."
Tôi nhìn cái điện thoại, nói: "Là cái điện thoại này sao? Trong đó có manh mối?"
Bạch Dực nói: "Đương nhiên là không. Nếu có thì anh còn đi hỏi làm gì. Giả sử Tiểu Miên kia là đạo diễn, thì điện thoại chắc chắn của cô ta. Cái điện thoại này thì không phải rồi."
Tôi nói: "Em thấy cô ta rất khả nghi, bình tĩnh quá mức như vậy, có khi nào đã giết hai người bạn cùng lớp."
Bạch Dực không trả lời tôi, anh thì thầm: "Anh cho rằng tất cả cái chết đều liên quan đến nhau."
Tiếp theo, chúng tôi cứ liên tục đưa giả thuyết rồi lại phủ định, rồi lại không ngừng giải thích phương án mà mình đưa ra.
Trời dần sáng, vấn đề canh cánh trong lòng chúng tôi vẫn chưa có lời giải. Bạch Dực cứ vô thức vẽ bừa vào chỗ trống của tờ giấy kia. Mỗi lần anh băng khoăn trăn trở đều sẽ làm như vậy.
Bỗng, anh dừng bút, nói: "Em còn nhớ câu thoại của nữ sinh chết đầu tiên không? Cô ta nói mục đích đến quán trọ này. Chúng ta vì giá hời, còn bọn họ vì chuyện ma quái."
Tôi gật đầu, anh định nói tiếp bỗng cửa trước bị đập rất mạnh. Chúng tôi bước ra thì thấy nhân viên phục vụ của quán trọ đang đứng bên ngoài. Bọn họ đang nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nói: "Làm phiền hai vị."
Nói xong bọn họ bất chấp tất cả lao vào phòng khiến tôi cảm thấy như mình đang bị cướp, nhưng so với chuyện tiếp theo thì cảnh này lại giống phim kinh dị hơn cướp.
Cửa sổ sát bên chúng tôi không ngờ đang lủng lẳng một người, có lẽ bị treo lên, thân thể như mô hình gỗ đang đập vào kính phát ra âm thanh nặng nề.
Tôi gọi: "Tiểu Kha?!"
Nhưng gương mặt kia không thể đáp lại, cô ta đã chết.
Người phục vụ lớn tuổi đẩy tôi ra, nắm lấy sợi dây đang thắt chặt xuống. Một phục vụ khác nhìn chúng tôi giải thích: "Chúng tôi giặt khăn trải giường bên ngoài thì thấy. Nhưng dù làm cách nào cũng không thể mở cửa được, dùng chìa đa năng cũng vô dụng nên đành phải vào từ phòng các anh."
Bạch Dực đỡ thang giúp bọn họ. Một nhân viên có dáng người khá gầy leo lên. Cậu ta nhanh chóng kéo thi thể xuống, một người khác liền gọi: "Tiểu Trương, mau mở cửa đi."
Tiểu Trương nhìn về phía chúng tôi gật đầu, sau đó chạy nhanh vào phòng. Trong đó liền truyền ra tiếng hét khủng khiếp
Chúng tôi nghe được tiếng mở cửa ở phòng cách vách, mọi người liền lao ngay đến, chúng tôi phát hiện tiểu Kha đang cuộn mình ngay góc tủ đặt TV, cô ta dường như gặp phải chuyện kinh hoàng cực điểm, ngay cửa chính chỉ có một chiếc dép, còn cô gái nhỏ con thì đang ở trên bệ cửa sổ. Đầu tóc của cô ta rối bù không nhìn rõ mặt nhưng ánh mắt lại vô cùng độc ác. Điều này khiến tôi nhớ đến có vài lần cô ta đã nhìn Bạch Dực như thế.
Tiểu Kha không ngừng tát vào mồm mình, đầu cũng không ngừng lắc, cứ liên tục nói: "Đừng qua đây, đừng qua đây..." Chỉ cần có người chạm đến liền sẽ mất kiểm soát mà la lên.
Tôi chỉ có thể ôm lấy, không ngừng vỗ lưng để cô ta bình tĩnh lại một chút. Căn phòng này rõ ràng lớn hơn phòng chúng tôi rất nhiều. Những chỗ trống được đặt rất nhiều máy quay phim và giá đỡ. Hành lý cũng không được lấy ra, quần áo vứt vung vãi khắp nơi, gần đó còn rất nhiều đồ sạc pin lung tung.
Bạch Dực cùng mấy nhân viên phục vụ đặt xác của Tiểu Miên xuống. Thi thể vẫn không hề có vết thương như trước, xem ra là tự sát, nhưng Bạch Dực lại nói: "Dây thắt rất ngắn, cô ta không thể cao như vậy."
Xác của cô ta sao có thể ở vị trí cao như vậy? Nhưng lại không hề có dấu vết leo lên.
Tôi giao tiểu Kha cho một nữ phục vụ sau đó đi ra bancon. Tôi nhận thấy ngay dưới tấm thảm màu lam đậm đang đọng một vũng nước tạo thành một vòng tròn không theo quy luật nào cả. Đầu tôi bỗng nhớ đến phần thảm trải ngay lối đi của nhà trọ, bất kể thế nào thì các vòng tròn đều giống nhau như đúc.
Bạch Dực cầm điện thoại, màn hình vừa đúng lúc nhảy 5 giờ 26 phút, ngày hôm nay thật trùng hợp làm sao, lại là tháng 12, ngày 21. Tất cả đều rất khớp với dãy số trong mảnh giấy của tiểu Kha đưa cho chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn về thi thể đang nằm kia. Đây là cách chết của cô ta. Tại sao người chết lại là cô gái nhỏ con?
Nhân viên phục vụ thu dọn thi thể của Tiểu Miên một chút. Tôi nhanh chóng đến gần tiểu Kha. Cô ta cắn chặt môi như đang cực lực khống chế để mình không phải run lên.
Cô ta thì thầm: "Tiểu Miên chết rồi... chết thật rồi...."
Tôi nắm tay cô hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Kha nhìn tôi, mắt không có tiêu điểm, cô ta nói: "Kỳ lạ... bọn tôi chỉ muốn quay một bộ phim. Nhưng tại sao mọi người lại lần lượt chết đi. Tôi phải làm sao bây giờ. Tôi phải về nhà... tôi phải về nhà...."
Tiểu Kha không ngừng lập lại câu nói kia. Các nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm vào cô ta. Tôi sợ người quá hoảng loạn sẽ gây chuyện nên ôm chặt lấy đầu cô ta, nhìn Bạch Dực nói: "Phải giúp cô ta bình tĩnh lại trước đã."
Bạch Dực lúc này vẫn đang đi quanh phòng. Anh nghe tiếng tôi liền quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Kha, sau đó nhìn về phía chủ quán trọ nói: "Tôi là giáo viên, chi bằng cứ để cô ta ở phòng chúng tôi."
Chủ quán trọ vẫn mặc sườn xám không hợp thời như cũ, chị ta đi tới nói: "Còn gì tốt hơn nữa. Bây giờ nhóm người kia đều gặp chuyện xui rủi, tôi thấy thật phiền phức. Tiểu thư, cô xem qua ba giờ thì có chuyến xe xuống núi, cô có muốn liên hệ với người nhà, sau đó nhanh chóng xuống núi, về nhà sớm một chút không?"
Tiểu Kha ngẩng đầu nhìn chúng tôi, lại nhìn thoáng qua cái chăn đang trùm lên thi thể gật đầu nói: "Tôi phải đi... phải đi ngay bây giờ...."
Tiểu Kha vùng ra khỏi tay của hai nhân viên. Sau đó cô ta sắp xếp hành lý như điên khiến mọi thứ trong túi đều rối tung cả lên.
Bạch Dực kéo tôi, tay kia lén đưa cho tôi cái điện thoại. Trên đó viết: "Ngay khoảnh khắc ngày và đêm giao nhau, linh hồn sẽ trở về nhân gian. Nhưng cũng không phải là tất cả...."
Tiếp theo, anh khe khẽ chỉ vào đám bụi cạnh cửa sổ, trên đó có vài chữ được viết nguệch ngoạc: Vòng dây, kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top