Phiên ngoại 4.5 - Đao đăng

Đại bàng đầu trắng quanh đó đều kêu chói tai. Số lượng rất nhiều nên tiếng kêu gần như xé rách màng nhĩ của tôi. Nhưng dù ầm ỉ cỡ nào cũng không thể ngăn được giọng của Damu Dorj. Dường như tiếng của ngài ấy là thanh âm từ sâu thẳm trong đại sơn vọng đến.

Tiếng chim bắt đầu bình ổn, dần thưa hẳn lại nhưng tiếng sáo quỷ mị vẫn như cũ. Âm thanh không vì giọng của Damu Dorj mà ngưng lại. Nó như vọng ra từ tận sâu trong lòng đất chống lại Damu Dorj.

Bạch Dực chạy đến bên tôi, hỏi: "Em không sao chứ?"

Tôi gấp gáp hỏi: "Sao anh đến đây?"

Bạch Dực nói: "Daiwa nói điên hết nửa ngày, anh bỗng nhiên hiểu được ý của cậu ta là đại bàng đầu trắng muốn ăn thịt người còn sống. Ác quỷ đến báo thù. Vì thế anh nghĩ ngay đến chuyện em có thể gặp nguy hiểm nên lập tức đến đây."

Bạch Dực nhìn Damu Dorj, tôi nói ngài chính là Lạt Ma tôi cần tìm. Lúc này Damu Dorj đã lấy Phật châu từ thắt lưng ra, ngài ngồi xếp bằng trước mặt Sowang, bắt đầu niệm kinh. Sowang đang hôn mê, nhưng bộ xương hắn mang vẫn nghệch mặt cười nhạo. Nó liếc về phía chúng tôi, đầu vương dài dựa vào người Sowang. Thân thể hắn như bị điện giật run bắn lên, vết thương ở bụng càng thêm nghiêm trọng.

Giọng của Damu Dorj dần trở nên cao vút, nhịp điệu cũng nhanh hơn, càng lúc càng quyết liệt.

Gương mặt của bộ xương cũng bắt đầu dữ tợn. Bỗng cây sáo bằng xương trong miệng nó rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất. Damu Dorj cũng không thể ngồi thẳng người được nữa.

Ngày yếu ớt nhìn chúng tôi nói: "Nhanh, thừa lúc này mang Sowang đi."

Bạch Dực cùng tôi nhanh chóng kè Sowang ở giữa. Tôi nhận thấy hắn đã tỉnh lại, mặt hắn đều là nước mắt, lại không ngừng hạ giọng nức nở.

Ngay khoảnh khắc chúng tôi kè Sowang đi, thì một đám đại bàng đầu trắng xông đến. Tôi và Bạch Dực đều ôm đầu, kéo Sowang ở sau. Nhưng bọn chim không mảy may quan tâm đến chúng tôi mà như ong vỡ tổ vây lấy bộ xương khô. Chúng điên cuồng cắn rỉa cái đầu và các khớp xương. Tay tôi đều là mồ hôi, nếu chậm một giây sợ bọn sứ giả thần linh này sẽ xé nát chúng tôi đến một thớ thịt cũng không còn.

Chúng tôi đặt Sowang ở nơi an toàn. Tôi xoay người bắt đầu tìm Damu Dorj. Có quá nhiều đại bàng đầu trắng che mất tầm nhìn nên tôi gần như không thể nhìn thấy ngài đâu. Cuối cùng trong một rừng bóng đen tôi cũng nhận ra một mảng đỏ, đó chính là cà sa của Damu Dorj. Tôi vội vàng tiến lên, may là lũ chim không tấn công ngài, chỉ có đầu ngài đang chảy rất nhiều máu, có lẽ bị lũ chim bay loạn cào trúng. Tôi thấy ngài đã mất ý thức, nếu không mang đi sợ rằng còn thảm hơn cả Sowang. Tôi nhanh chóng ôm đầu, cắm mặt chạy nhanh về phía trước kéo Damu Dorj. Tay ngài còn đang nắm chạy Phật châu, tôi chật vật cõng ngài trên vai, phát hiện nơi bọn chim tập trung nhiều nhất chính là chỗ có tiếng sáo quỷ dị kia.

Damu Dorj suy yếu nói: "Đi mau, đừng nghe âm thanh ma quỷ đó."

Tôi nhanh chóng cõng Damu Dorj chạy xuống chân núi, Bạch Dực cũng đang cõng Sowang, chẳng bao lâu thì đến chỗ có vài Lạt Ma và dân du mục. Bọn họ nhìn thấy chúng tôi liền nhanh chóng đến giúp. Tôi đặt Damu Dorj xuống quay lại nhìn Lạt Ma nhỏ tuổi nói bằng tiếng Hán: "Mau tìm xe, bọn họ cần chữa trị!"

Lạt Ma nhỏ tuổi chưa gặp chuyện này bao giờ, cậu ta dùng tiếng Tạng hét to với tôi. Ông đây làm sao hiểu được? Tôi nhìn cậu ta gào lên: "Tôi không biết tiếng Tạng!"

Bị tôi gào to, cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu ta lo lắng nói: "Nơi này không có xe xuống núi. Phải đi rất xa."

Nghe câu đó, Sowang trên vai xém chút đã ngã xuống. Hắn bị nặng hơn Damu Dorj rất nhiều, nếu không cấp cứu nhất định sẽ mất mạng. Nếu thật không có xe xuống núi, chỉ cần qua vài giờ nữa thì tiến hành thiên tán cho hắn là vừa.

Bạch Dực nhìn Lạt Ma nhỏ nói: "Trước hết phải cấp cứu cho hắn. Vết thương rất nặng, không chịu nổi xóc nảy, trạm cấp cứu gần đây nhất ở đâu? Mau gọi bác sĩ đến!"

Lạt Ma nhỏ tuổi gật đầu. Thật ra lão Lạt Ma Damu Dorj cũng không xem nặng chuyện sống chết. Bọn tôi ở nơi này sứt đầu mẻ trán, lão ấy thế cứ run run mở miệng đọc kinh. Thật quá chấp nhặt đi mất, làm vậy có thể tĩnh tâm lại sao.

Chúng tôi đem hai người vào gian phòng gần nhất của chùa. Lạt Ma nhỏ cỡi ngựa đi tìm bác sĩ. Không ngờ vào chùa lại được người khác cho Vân Nam bạch dược cùng với băng gạc sạch sẽ, thật là cứu mạng. Thế là chúng tôi liền dùng thuốc đó bôi vào người của Sowang.

Nhưng sắc mặt của Sowang vẫn vô cùng đáng sợ như cũ. Hắn hôn mê, dù tỉnh lại cũng chỉ vô thức hừ hừ hai tiếng. Damu Dorj băng bó đầu mình xong cũng chạy đến. Ngài ngồi cạnh Sowang, vuốt tóc hắn rồi không ngừng niệm kinh.

Tôi có chút lo lắng, Bạch Dực cản lại, nói: "Đối với họ như thế là tốt nhất."

Tiếp theo, Sowang dần an tĩnh lại, không hề rên rỉ đau đớn. Hắn chầm chậm mở mắt ra. Chúng tôi nghĩ hắn đang đến giây phút hấp hối sau cùng. Hắn mở miệng hỏi Damu Dorj: "Con có xuống thiên niên địa ngục không? Con phạm tội rất nặng, nếu như giờ đây con đã chết, có phải do tự tử không? Kiếp sau con có trở thành chó không?"

Damu Dorj bình thản nhìn hắn nói: "Phật tổ tại thượng, mắt ngài là thái dương, xuyên qua muôn trùng mây nhìn xuống tuyết sơn. Chúng ta đều ở tâm của ngài, sau hết vẫn phải về tâm của ngài."

Sowang nói tiếp: "Sau khi con chết, con khát cầu được thanh thản lên trời, nhưng con đã làm sai rồi. Chắc chắn con sẽ xuống địa ngục. Con xuống địa ngục, Basang có thể sẽ tha thứ cho con, anh ấy sẽ buông bỏ. Nếu không như vậy, con biết anh ấy rất đau khổ."

Damu Dorj không nói gì, ngài chỉ tiếp tục niệm kinh. Sowang thanh thản nhắm mắt, không tỉnh lại nữa. Ngay khoảnh khắc hắn tắt thở, trên đỉnh núi truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng. Âm thanh kia đầy tràn cuồn loạn và tuyệt vọng. Tiếng sáo quỷ dị lại một lần nữa vang vọng khắp nơi, hòa cùng nó là giọng rên rĩ khàn khàn đầy tăm tối và khác thường.

Damu Dorj ngồi xếp bằng cạnh thi thể của Sowang tụng niệm kinh văn. Bên ngoài tiếng rống giận khàn khàn kia dần tiêu tán theo gió. Cứ như linh hồn của con người, sau cùng hết vẫn phải tan biến theo gió mà thôi.

Lạt Ma trẻ tuổi vẫn không về kịp, Sowang không đợi bác sĩ đến đã tắt thở. Hắn không có thân nhân, thi thể được đặt tại một căn phòng rách nát trong chùa. Trong đó chỉ có một ngọn đèn bằng sáp, soi sáng cho đường đến kiếp sau của hắn. Lạt Ma nhỏ tuổi nói hắn tự tử không có tư cách thiên táng, phải thổ táng. Nhưng Damu Dorj lại nói với tiểu Lạt Ma, Sowang chết để chuộc tội, vẫn có thể thiên táng, bảo tiểu Lạt Ma tìm một thiên táng sư có lòng từ bi đến lo liệu cho hắn.

Trước khi thiên táng, thiên táng sư để lên người Sowang lúa mì Thanh Khoa[1], tiếp theo là Damu Dorj ngồi trước mặt hắn giảng đạo, chúng tôi ngồi bên cạnh. Damu Dorj và chúng tôi đều quây quanh hắn, cùng trông chừng người mất một đêm.

_______

[1] Là giống lúa mì trồng ở Tây Tạng cũng là thức ăn chính của người Tạng
_______

Damu Dorj bắt đầu chầm chậm kể lại chuyện xưa của Sowang....

Damu Dorj bình thản kể lại: "Năm đó, hắn đang lúc trai trẻ không muốn làm Đao Dăng, nên theo một người rời khỏi đây, đến Lhasa. Ở đấy, hắn cũng không được như ý. Nhưng hắn có một người anh rất tốt. Anh trai Basang của hắn sau đó kế thừa công việc của cha đảm nhiệm chức trách của một thiên táng sư. Y không giống Sowang, làm việc rất để tâm, y trân trọng người vừa mất như đối đãi với bản thân mình. Nghĩ rằng mỗi lần đều là chính mình bị đưa lên đài thiên táng vì thế cầu nguyện vô cùng thành kính, mong muốn họ có thể thăng thiên.

Basang cho Sowang tiền để hắn có thể buôn bán, còn bản thân mình lại không muốn dùng tiền. Vì y là thiên táng sư, không tìm được vợ, cuộc sống rất gian khổ, không ai chịu chăm sóc hắn. Thỉnh thoảng y còn phải dựa vào việc bố thí của những người hành hương để sống, tính ra cũng chỉ vài cái bánh dày và ít muối mà thôi.

Sau đó y nhận nuôi một đứa bé, nếu không đứa bé kia sẽ bị chết cóng. Y coi nó như con ruột của mình. Nhưng tim đứa bé kia không ổn, sắp phải chết, cần có một số tiền rất lớn để chữa bệnh. Basang nhớ đến em mình, giờ so với trước kia đã khá hơn nhiều lắm, chắc hắn có thể giúp y. Thế nhưng lúc ấy Sowang cần tiền để kết hôn. Người vợ thứ nhất của hắn rất đẹp, hắn rất thích. Hắn nghĩ thằng nhóc bị bệnh tim kia cũng đâu phải con ruột của Basang, càng không phải cháu ruột của hắn.

Sowang không trả tiền, Basang chỉ có thể bán mạng làm việc, đứa bé cuối cùng cũng chết. Y làm thiên táng cho nó, thổi sáo thật lâu. Rất lâu sau đó vẫn nghe được tiếng sáo của Basang, y thổi sáo để nhớ thương con mình.

Chẳng lâu sau, Basang bệnh nặng, Sowang cũng gấp gáp trở về, nhưng y không chịu gặp hắn. Cuối cùng thì Basang chết, lúc ấy là ta đến giảng đạo cho y. Thế nhưng ngày đó đại bàng đầu trắng dù thế nào cũng không chịu đến ăn, sau hết dù có cũng không ăn hết. Ta biết Basang hận em trai mình, y không thăng thiên.

Sau đó ta lại nghe đồn Sowang rất phát đạt, có rất nhiều tiền. Nhưng hắn cũng không buôn bán nữa, vợ hắn đã chết, con trai cũng chết. Có người kể lúc họ chết có nghe được tiếng sáo. Ta biết Basang đang trả thù em mình. Y không hại chết Sowang ngược lại cho hắn rất nhiều tiền, để hắn chỉ có thể sống cùng tiền. Người khác đều không xài được, nếu lấy sẽ phát điên, nặng hơn là chết. Sau cùng Sowang cũng điên, hắn chỉ có thể đến đây, làm một thiên táng sư, mỗi khi làm cát lễ cho người khác hắn mới tìm được bình an trong chốc lát. Hắn muốn chuộc tội, nên chưa bao giờ thu tiền của ai, càng không cho ai tiền. Hắn sợ người khác cầm phải số tiền đó, càng sợ số tiền đó hại mình."

Damu Dorj dừng lại thật lâu, thỉnh thoảng ngài trầm mặc rất lâu, đôi khi lại nói gì đó với Sowang. Dường như lúc đó hắn cũng đang lắng nghe, sắc mặt vô cùng bình an. Hắn bình an nghe Damu Dorj thì thầm, chỉ là tôi thấy khóe mắt hắn chảy ra một giọt huyết lệ. Damu Dorj lại tiếp tục niệm kinh.

Bạch Dực nhìn vào bếp, tôi hỏi: "Nếu Basang không muốn hại chết, tại sao lần này hắn lại muốn tự tử?"

Damu Dorj lắc đầu nói: "Không biết, nhưng con có thể đến hỏi người tên Daiwa, nếu cậu ta không nhận lấy vật gì từ Sowang thì có lẽ quỷ hồn của Basang đã không phát điên."

Chúng tôi ngờ vực, Bạch Dực nói: "Chuyện này chắc Daiwa đã lừa chúng ta. Có lẽ cậu ta đã quen với Sowang trước đó."

Tôi nói: "Lúc về chúng ta có thể hỏi Lục Tử."

Damu Dorj không nói gì với chúng tôi nữa, ngài chuyên chú niệm kinh, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, tôi lại nghe được tiếng sáo cổ quái, có điều lần này là âm thanh ly biệt đầy thê lương. Trong đó đã không còn chút oán hận nào.

Sau cùng Damu Dorj không niệm kinh nữa, chúng tôi canh chừng quanh thi thể của Sowang lắng nghe tiếng sáo kia, phát hiện nó thật ra là một khúc hát chăn cừu rất du dương. Mãi đến khi mặt trời soi rọi trên đỉnh núi, tiếng sáo mới dần tan biến giữa làn sương trắng.

Chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi và Bạch Dực xuống núi, Damu Dorj cảm tạ sự giúp đỡ của chúng tôi. Ngài nói chúng tôi đều là người đã được khai thiên nhãn, có tuệ căn rất cao. Tuệ căn của tôi là Ngộ (~ thông hiểu), còn Bạch Dực là Tuệ (~ thông minh). Tôi và bạch Dực cùng đứng lên, đúng lúc tôi vừa nói từ "Ngộ hội", Bạch Dực ngạc nhiên một chút, sau đó ha ha cười lên. Damu Dorj cũng cười to cùng chúng tôi. Tôi gởi lại ít tiền, Damu Dorj không nhận, mà để tiểu Lạt Ma cầm lấy, cậu ta nói cảm ơn, bảo chỗ tiền này sẽ để lại đây cho người nào cần.

Tiểu Lạt Ma liếc nhìn chúng tôi đầy ẩn ý cao sâu. Cuối cùng nói: "Cám ơn các người, các người đã hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của Damu Dorj. Ngài không hy vọng bất cứ ai chịu khổ não. Ngài đúng là một thượng sư từ bi."

Chúng tôi hướng về họ hành lễ, sau đó lên xe về huyện Biru. Tôi nhìn đại bàng đầu trắng trên đỉnh núi nghĩ thầm có lẽ chúng đã mang linh hồn của Sowang và Basang đi rồi. Chỉ là lúc ở trên xe, tôi vô thức quay lại, thấy tiểu Lạt Ma sau khi tiễn chúng tôi đã vào trong, còn Damu Dorj vẫn đang đứng tại chỗ. Nhưng cạnh ngài còn hai người nữa. Mặt họ tái nhợt như tượng sáp bị hong gió, cùng đứng kề bên Damu Dorj cuối đầu nhìn xuống chân. Trong nháy mắt, tôi phát hiện mặt của ngài cũng biến thành hình dạng khô khốc do hong gió, mắt không có con ngươi, còn lại mỗi gương mặt tái nhợt. Ba người họ đứng yên tại chỗ, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tan biến trên núi.

Tôi giật mình quay đầu, Bạch Dực ở cạnh bên cũng thấy như tôi. Tôi hỏi: "Anh thấy được gì?"

Anh điềm nhiên nói: "Ông chủ nhà khách gọi đến tìm em. Ông nói Damu Dorj đã qua đời hồi năm ngoái. Trên tờ giấy ông đưa cho em viết tên một Lạt Ma khác."

Tôi ngây người nhìn anh, cuối cùng cũng nuốt nghẹn nói một câu: "Sao anh không nói sớm, đã qua vài ngày rồi!"

Bạch Dực nói: "Sau cùng ngài đã cứu em, đúng không?"

Tôi hỏi: "Là ý gì?"

Bạch Dực nói: "Lúc em cõng Sowang xuống núi, anh không thấy Damu Dorj nhưng khi em quay đầu lại anh lại phát hiện ra ngài. Ngài đã chọn cách chuộc tội thay cho Sowang và cứu em, cứu một người vô tội."

Tôi nhớ đến giây phút quyết định khi đại bàng đầu trắng không chịu ăn thịt Sowang, thì ra là Damu Dorj đã dùng thân mình để thay khiến cho sứ giả thần linh cảm động. Nghĩ đến lúc đó thật không khỏi nắm chặt tay. Tôi nói: "Ngài là một thượng sư đầy từ bi."

Bạch Dực nói tiếp: "Cũng có thể ngài là một đại bàng đầu trắng, chẳng ai biết? Ngài vì cứu linh hồn của Basang và Sowang mà ở lại nhân gian. Chọn cứu người mà bỏ đi việc thăng thiên. Đó là đạo lý chân chính của đại bàng đầu trắng."

Tôi lặng yên theo câu chuyện.

Về lại huyện Biru, Lục tử thuê một vài người bản xứ cùng trông chừng Daiwa. Chỉ cần cậu ta nổi điên là một đám người cùng tiến lên, đè ngay người xuống. Kia dù có cánh cũng khó thoát.

Thấy chúng tôi trở về, đến ông chủ nhà khách cũng chạy ra, ông nói: "Làm tôi sợ gần chết, bọn họ nói cậu đi tìm Damu Dorj, tôi cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ trở lại."

Tôi trả lời: "Gặp nhiều chuyện, Sowang đã chết. Nói chung có nhiều việc đã xảy ra, nhất thời không cách nào kể rõ. Được rồi, Lục tử đây là thuốc của Daiwa, cậu cho anh ấy thử."

Lục tử trông thấy thứ có thể cứu Daiwa thì rất nhiệt tình. Dưới sự giúp đỡ của chủ nhà khách, Daiwa cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu ta nghiêng nghiêng nhìn chúng tôi, không nói câu nào mà bắt đầu gào khóc.

Daiwa vừa khóc vừa kể: "Tôi quen Sowang hơn mười năm, cũng biết chuyện anh trai của hắn. Tôi nói chỉ cần hắn giúp Thương huynh đệ, thì sẽ có người giúp hắn trừ đi quỷ hồn của Basang. Hắn rất phân vân, tôi nói nếu không còn quỷ hồn, Sowang cũng không cần phải chịu đau khổ, có thể bắt đầu cuộc sống lại lần nữa. Hắn liền động lòng."

Tôi nói: "Basang vốn chỉ muốn dùng tiền nghiêm phạt em mình. Nhưng em của y lại nghĩ cách dùng tiền tiêu diệt linh hồn y. Basang vốn không định giết hắn, nên cuối cùng mới phát điên. Y điên là do cảm nhận được sự tuyệt tình của Sowang, là anh hại hắn."

Daiwa bi thương kể tiếp: "Thật ra vì Thương huynh đệ từng nói với tôi, hai người có khả năng trừ ma, là người rất lợi hại. Nên tôi muốn giúp Sowang thoát khỏi quỷ hồn của Basang. Không ngờ...."

Tôi nhìn sang Lục tử nói: "Lần sau cậu còn đem mình và Bạch Dực ra khoe khang bán đứng, mình sẽ cắt đứt, mặc kệ luôn."

Lục Tử bất đắc dĩ nói: "Mình thật sự không biết Daiwa có ý định này. Khi ấy cũng chỉ nói đùa với anh ta. Bạn bè mà, mấy lúc như vậy có gì giấu giếm đâu chứ."

Daiwa thở dài lắc đầu: "Đều do số mạng, bao gồm việc cậu bỗng nhiên gặp được Damu Dorj. Ngài ấy chính là sư phụ của Basang. Basang làm thiên táng sư đều do damu Dorj đến giảng đạo. Nhờ họ, đã có rất nhiều người được thăng thiên. Aiz, tôi cũng có tội, quãng đời sau này sẽ xuất gia tu hành, chuộc lại lỗi lầm của mình."

Ba chúng tôi ở Tây Tạng không bao lâu thì vội vàng trở về. Lúc lên đường Daiwa thật sự đã làm theo lời mình đến một ngôi chùa xuống tóc. Lúc vào là Daiwa, khi trở ra chúng tôi chỉ thấy một Lạt Ma đầu trọc. Thế nhưng đối với anh ta như thế là tốt nhất. Chúng tôi cũng nghĩ như thế là tốt nhất.

Trở lại Thượng Hải, chúng tôi lại tiếp tục cuộc sống thường nhật. Nhìn vào bầu trời, phát hiện thì ra cách chúng tôi rất xa. Ít ra cũng khá giống với Tây tạng, trời thật rất xa xăm. Bạch Dực cũng không bàn luận gì thêm về chuyến đi lần này, chỉ hăng hái nói muốn đi tắm. Tôi biết anh vốn chuộng sạch sẽ, nhưng cũng đâu cần hai người cùng nhau chà rửa....

Không ngờ mấy tháng sau, chúng tôi bỗng nhận được thư của Daiwa. Anh ta nói mình hiện đang hành hương ở Bắc Tạng. Trên một đài thiên táng thấy được bóng người rất giống với Sowang. Anh gọi tên nhưng hắn không quay lại, làm như không quen biết. Bất quá anh ta khẳng định người đó chính là Sowang, chỉ là lưng người này đeo một cái túi, trong đó dường như có thêm một người nữa....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top