Phiên ngoại 4.2 - Đao đăng
Hành trình đi Tây Tạng còn phải cò kè thêm bớt. Bất quá chúng tôi đã đoán sai một việc, đó là lúc đáp may bay tốc hành, ba chúng tôi đều say độ cao nghiêm trọng. Lục tử bị nặng nhất, cậu ta choáng váng dữ dội. Chúng tôi không còn cách nào khác, đành phải tìm khách sạn ở lại rồi nhanh chóng mua thuốc chống say độ cao cho cậu ta. Uống vào một lúc mới hồi phục đôi chút, sắc mặt vì thế cũng bớt đi vài phần xấu xí.
Chúng tôi chưa kịp sắp xếp ổn thỏa thì đã có người gõ cửa phòng. Bước vào là một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu café, da đỏ thâm như khoai lang. Anh ta cầm một túi hồ sơ, nhìn thoáng qua như chủ của một xí nghiệp gia đình ở nông thôn.
Lục Tử thấy anh ta liền đứng lên nói: "Bạn thân, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi."
Người đàn ông kia lập tức nhếch mép cười, lúc cười mặt nhăn lại như một bông hoa cúc. Anh ta nói tiếng phổ thông rất lưu loát: "Thương huynh đệ, đã lâu không gặp."
Lục Tử ôm túi dưỡng khí nói với chúng tôi: "Cậu ta là người bạn mình đã kể là muốn cùng nhau làm ăn. Daiwa bọn họ là cố vấn tôi dẫn theo."
Người thương nhân tên Daiwa kia nhìn thoáng qua tôi và Bạch Dực, nói: "À, chào các anh. Thương huynh đệ, tôi phải nói cho cậu một chuyện lớn. Sowang không muốn hợp tác cùng cậu. Lần này phiền phức đây."
Lục Tử a hết nửa ngày hỏi: "Đang làm trò gì thế?"
Daiwa muốn nói lại thôi, lại nhìn thoáng qua chúng tôi. Lục tử bảo: "Nói đi!"
Daiwa nói: "Chuyện có chút bất ngờ. Sowang không chịu gặp tôi, có người đồn hắn đang dần sống kiểu thiên táng. Hắn muốn làm một thiên tán sư."
Lục Tử ôm đầu nói: "Đó cũng không quan trọng, chỉ là việc làm thêm thôi."
Daiwa cười gượng nói: "Không, cậu không biết, chỗ chúng tôi gọi thiên táng sư là 'Đao Đăng' , tuy rất kính trọng bọn họ, nhưng dù sao cũng là giao du với người chết. Bọn tôi sẽ không chủ động tiếp cận những người như vậy. Để làm hướng dẫn viên du lịch thật vô cùng không thích hợp."
Tôi nghe liền hiểu ngay ý của anh ta, cũng giống như chúng tôi vẫn hay kiêng kỵ những người làm quan tài hay mai táng vậy thôi.
Lục Tử lặng yên hít một hơi dưỡng khí, cậu ta gõ bàn nói: "Hắn ta làm chuyện này cũng sống rất tốt mà! Chúng ta vẫn có thể hợp tác. Mình vốn định tìm người có văn hóa mới lạ như vậy. Như thế chắc chắn sẽ có sức hút rất lớn. Nghe một Thiên Tán sư làm hướng dẫn viên thật quá sức hấp dẫn."
Daiwa vội vã lắc đầu nói: "Không được đâu, Đao Đăng là một nghề công đức. Bọn mình không được phép. Mình không muốn sau khi chết đến đại bàng đầu trắng cũng không thèm rỉa một cái."
Tôi nhanh nhảu nói: "Vậy coi như xong rồi, mình thấy chúng ta nên tìm cách hướng dẫn khác thì hơn."
Lục Tử xụ mặt, nói: "Nếu vậy chúng ta cứ đến gặp Sowang kia trước, xem thử hắn chịu nghe đề xuất của mình không."
Daiwa ngờ vực hỏi: "Thương huynh đệ, tại sao anh bỗng muốn làm chuyện này thế?"
Lục Tử hắng giọng: "Tôi làm ăn không muốn bỏ ngang nửa chừng. Nếu không kiên nhẫn sẽ mất rất nhiều cơ hội."
Daiwa nghe xong thì gật đầu tán đồng nói: "Thương huynh đệ quả nhiên kiến thức bất phàm, tuổi còn trẻ mà đã có tinh thần như vậy. Được rồi, tôi hỏi thăm giúp cậu, các cậu chờ tin của tôi."
Lục Tử để túi dướng khí xuống, đưa Daiwa ra ngoài, khi trở vào vẻ mặt cậu ta không còn bình tĩnh như trước nữa. Cậu ta than thở nói: "Là gì thế, bỗng nhiên mặc kệ. Mình nghĩ hẳn phải có người giới thiệu. Tiền vốn không lưu thông được thì sao?"
Tôi cười khẩy nói: "Còn giả vờ, Daiwa còn cho cậu là thương nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn nữa kia."
Bạch Dực cũng nói: "Nếu vậy thôi cứ rút lui là được."
Lục Tử cắn môi nói: "Thám thính trước đã...."
Tôi và Bạch Dực không có suy nghĩ như Lục tử, chỉ đơn thuần là đi chơi. Vốn muốn dạo quanh Lhasa từ lâu, nên nghĩ thầm chờ khi Lục Tử hết hy vọng thì có thể thảnh thơi vui vẻ tìm mấy con đường, đi dạo một chút.
Đến chợ Pargor, uống trà bơ, ăn lưỡi bò hấp. Dọc đường Bạch Dực còn giới thiệu cho tôi nghe vài nét đặc sắc của dân tộc Tạng. Buổi chiều chúng tôi về lại khách sạn, Lục tử mặt đầy lo lắng nói: "Cuối cùng các cậu cũng đã về. Sao mình gọi điện mãi mà không nghe?"
Tôi bỗng nhớ đến là mình đã đưa điện thoại cho Bạch Dực, liền liếc nhìn anh một chút. Anh làm vẻ như mình chẳng biết gì nhìn chúng tôi. Tôi thành thật nói: "Chắc không gọi được. Sao thế?"
Lục tử nói: "Đi, Chúng ta đến gặp Sowang, hắn đã đồng ý tiếp rồi."
Tôi và Bạch Dực cùng nhìn nhau, Lục tử nói: "Dường như tâm trạng hắn không ổn định."
Nói xong ba người chúng tôi liền chuẩn bị lên đường. Lộ trình vô cùng xa, là ở huyện Biru của địa khu Nagqu, giữa núi Ghangla và Nyainqêntanglha thuộc phía bắc Tây Tạng, trong lòng cao nguyên Thanh Tạng. Xuất phát từ Lhasa vào buổi chiều, chúng tôi phải đi hết hai ngày rưỡi mới đến nơi. Daiwa dẫn đường cho chúng tôi, anh ta là người Tạng, rất quen thuộc với tuyến đường này. Cũng chỉ có anh ta và Bạch Dực là còn khỏe mạnh, dọc đường thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Nhìn lại tôi và Lục Tử thì chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Daiwa nhìn các dãi núi xung quanh, anh ta nói: "Lúc trước tôi cũng là dân chăn nuôi, sau thì kinh doanh. Đôi lúc nghĩ lại luôn cảm thấy xấu hổ, không thể sống cả đời ở núi cao cũng là một cái tội."
Bạch Dực nói: "Rất nhiều người cũng rời khỏi đại sơn, nhưng sau cuối vẫn muốn quay về."
Daiwa nhìn Bạch Dực, đưa ra hàm răng trắng tươi nói: "Thương huynh đệ nói quả không sai, nhị vị đúng là nhân vật rất lợi hại. Ngày trước cũng có một vị Đạt Ma nói với tôi câu đó, không ngờ Bạch huynh đệ tuổi còn trẻ đã có thể nói được như như vậy."
Bạch Dực nhìn Lục Tử nói: "Thằng ranh kia nói gì về chúng tôi?"
Daiwa vừa mở miệng thì Lục tử đã vội vã chen vào: "Tôi nói hai người đấy, không mệt sao, còn sức thì giữ lại đi."
Bạch Dực lạnh lùng nhìn Lục tử khiến cậu ta rất khó chịu, nói: "Vậy thì, Daiwa, cậu nói về người tên Sowang này đi."
Mặt Daiwa thoáng trầm xuống, cậu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Các người có tin vào quả báo không?"
Tôi và Bạch Dực cùng lúc mở miệng: "Tin"
Lục Tử nhìn chúng tôi, miễn cưỡng nói: "Tôi cũng... tin."
Daiwa hơi gật đầu nói: "Hắn không cho phép tôi kể với người khác. Hắn vốn đã đồng ý hợp tác với các người. Nhưng không biết vì sao lại làm Đao Đăng. Tôi không thể nói cho các người biết được, nếu không sẽ gặp quả báo."
Tôi thấy sắc mặt của Bạch Dực bắt đầu có chút biến đổi kỳ lạ. Tự tôi cũng bắt đầu cảm thấy hình như càng lúc càng phức tạp. Lục tử thấy chúng tôi đều trầm mặc liền có ý kéo câu chuyện sang hướng khác. Càng kéo càng tốn sức, cuối cùng cũng từ từ nhắm hai mắt lại, đắp áo khoác giả vờ ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top