Phiên ngoại 3.4 - Cầu thất hồn
Tôi đỡ Bạch Dực, anh giữ thăng bằng thật gian khó. Tôi biết anh rất khốn khổ, nhưng giờ đây chẳng thể bỏ dở nửa chừng. Chúng tôi đã đến rồi, nếu đột nhiên mất đi liên kết với cây cầu này, rất có thể chúng tôi sẽ có kết cuộc như bé gái vừa chết, còn Trình Doanh cũng vì thế mà xong đời.
Tôi chưa kịp nghĩ cách đã cảm thấy trên cầu có vật gì đang tiến đến. Tốc độ vô cùng chậm, nhưng có thể khiến người khác không thể thở nổi. Như sự kết hợp giữa cảm giác nặng nề và mất mát, khiến tôi hận mình không thể ngất ngay được.
Bạch Dực nắm tay tôi nói: "Thứ kia đang đến gần, dù thế nào cũng đừng để nó chạm vào!"
Tôi nuốt nước bọt chờ đợi. Dần dần chúng tôi nghe được tiếng bước chân. Âm thanh đó không hề có tiết tấu, lúc thì vội vã khi lại rất ung dung. Ngay lúc toàn bộ sự tập trung đều đặt về phía trước thì sau lưng tôi bỗng xuất hiện một người.
Nó nắm mắt cá chân, tôi phát hiện đó là một bà lão. Bà vô cùng đau đớn nằm úp xuống, đầu thủng một lỗ, mặt đều là máu đen. Máu bầm bếch vào tóc bạc che mất mặt bà khiến tôi không thể trông rõ hình dáng.
Bà ta đau đớn kêu: "Cứu tôi... đau quá, đỡ tôi với."
Tôi hoảng hốt lùi lại. Bà lão không nắm được chân tôi nhưng chưa từ bỏ ý định, cứ bò về phía chúng tôi. Tôi phát hiện bà lão nào rất giống với lời kể của chủ quán. Toàn thân mặc đồ đỏ tươi, chỉ là không có dù mà thôi. Bị nước mưa xối vào, nhìn bà giống như đang chảy máu liên tục.
Bạch Dực và tôi cảnh giác nhìn. Bà ta như loài bò sát hướng về phía chúng tôi, miệng kêu đau thảm thiết, rên rỉ: "Cứu tôi với, đưa tôi đi bệnh viện đi, tôi không xong rồi... xin rủ lòng thương."
Tôi thấy bà không bò thì kêu, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chỉ là một bà lão thông thường, lỡ như gặp phải tai nạn chết người thật thì xong rồi. Tôi thử tiến lên vài bước, nhìn bà nói: "Bà ... bà bị thương à? Muốn con gọi giúp xe cấp cứu không? Trước tiên bà đừng động đậy, sẽ làm vết thương nặng thêm đấy."
Bà lão như ngây dại không màn đến tôi, vẫn kêu lên như cũ: "Cứu tôi với, mặc kệ tôi, tôi sẽ không để các người chịu trách nhiệm. Chỉ cần đưa tôi vào bệnh viện, không cần các người tốn tiền. Bồ Tát sẽ phù hộ cho tôi!"
Tôi cảm thấy bà ta không phải là người sống. Tôi còn đang do dự không biết có nên bỏ lại bà ta, vắt chân lên cổ mà chạy thì không ngờ bà lão bỗng im bặt ngã nhào trên mặt đất, không động đậy nữa. Tôi dừng lại, lòng nghi ngờ, quay sang nhìn Bạch Dực nói: "Bà ta ... sẽ không chết chứ?" Nói xong lại muốn xác định tình trạng của bà ta nên bước đến gần.
Bạch Dực không nói gì, ngay lúc tôi còn cách một chút thì bà lão bỗng nhảy nẫy lên như điện giật. Tôi sợ đến té ngồi trên đất, Bạch Dực vội kéo tôi lại. Ánh mắt của bà lão tràn đầy căm hờn. Bà ta không nói gì chỉ tát vào mồm phát ra tiếng bốp bốp. Sao đó là nhảy dọc theo đường đi, hơn hết rõ ràng là hướng thẳng vào chúng tôi.
Tôi vừa khó hiểu vừa kinh khiếp. Chúng tôi đã ở đường cùng, Bạch Dực lấy từ trong túi ra một bó nhan đưa về phía bà lão. Nhưng bà ta không bị ảnh hưởng chút nào, cũng ngoài dự liệu là không tấn công chúng tôi. Bà ta nhảy qua chúng tôi, hướng về phía đầu cầu bên kia. Lúc này tôi mới nhận thấy nơi phát ra cảm giác áp bức dường như vẫn đang ở phía trước. Nhưng nó không đến gần chỉ thu hút bà lão như trên.
Bạch Dực nói: "Bà lão đó không phải là quỷ hồn, nếu đúng thì lúc nãy đã phản ứng rồi."
Tôi nói: "Kỳ quái, bà ta có thực thể, cứ như người thật. Lúc nãy em còn nghĩ là một bà lão vừa bị ngã."
Bạch Dực lắc đầu lặng yên, anh cũng không tìm ra đáp án. Ngay lúc chúng tôi đang bực bội thì cảm thấy phía sao vang lên tiếng ồn ào huyên náo, chẳng biết từ lúc nào dưới cầu đã đứng rất nhiều người. Bọn họ đều đang đi lên cầu, trong đó không ngờ còn có bé gái vừa chết vào ban ngày. Nó đi ở phía trước thật quái dị, tôi bỗng nhận ra tư thế đó giống được dìu lên. Đột nhiên nhớ đến lời của Trình Doanh, nó đã dìu bé gái kia lên cầu. Lúc này cơ bé kia lại đang dùng tư thế khó nhọc đó đến gần chúng tôi. Nó bỗng nhìn thấy tôi, quay đầu đưa mắt một lần nữa hướng về tôi. Ánh mắt mang theo oán hận, tôi liền phát hiện những người này trong mắt đều ngập tràn oán hận và sợ hãi.
Tôi thấy nhiều người quái dị như vậy kéo đến, thì nắm lấy Bạch Dực nói: "Đi bên nào? Hay nhảy xuống?"
Bạch Dực nói: "Bọn họ chắc đã bị đầu bên đó thu hút, đừng động đậy. Nhiều như thế kéo chúng ta xuống dưới rất dễ dàng. Hơn hết chúng ta vốn không thể nào nhảy xuống được."
Tôi rất không cam lòng, nói: "Thế thì... về lại đầu bên này."
Anh nói: "Không được, anh không biết nơi này rốt cuộc đang có thứ gì. Nếu không chúng ta đã không rơi vào chuyện tồi tệ như thế này! Cố gắng giử vững khoảng cách trước, tranh thủ thời gian, nhanh"
Tôi muốn cãi lại, nhưng vốn chẳng có thời gian. Mấy thứ kia thoạt nhìn thì vô cùng từ tốn nhưng không hề chậm chút nào. Lúc chúng tôi do dự nó đã đến gần. Tôi kéo Bạch Dực, nói: "Thế này đi, giữ khoảng cách với thứ quỷ này, lần sau còn làm thí nghiệm chiêu hồn, dù có thuê thì ông đây cũng không bao giờ tin vào kết quả khốn kiếp này nữa!"
Bạch Dực muốn nói gì đó nhưng không có thời gian. Tôi định giúp vì hiện giờ anh đang mất thăng bằng nghiêm trọng. Nhưng anh xua tay nói: "Đừng chạm vào anh, tập trung qua cầu, mỗi bước đi đều phải giữ vững. Đừng để sợ hãi ảnh hưởng."
Anh vỗ vai tôi nói: "Sau khi xuống dưới, anh sẽ giải thích với em."
Tôi gian nan gật đầu, nhắm mắt lại, cố gắng không để ánh sáng quỷ dị ảnh hưởng. Tự nhắc mình hiện tại chỉ là cầu thang bình thường, chỉ cần bước xuống bình thường là tốt rồi. Nhưng tiếng bước chân của người chết sau lưng khiến lòng tôi sợ hãi dị thường.
Tôi phấp phỏng lo sợ, nhưng nó vẫn trơn tuột như trước, mỗi bước đều phát ra tiếng cót két. Âm thanh này khó nghe chết đi được, xem ra tôi thật thiếu năng lực tự mình thôi miên, nếu không tôi cũng đã khiến cho nguy hiểm giảm bớt đôi chút. Tôi vẫn vô cùng gian khó, cảm thấy bước chân rất nặng, vì trời mưa to, giầy của tôi ướt đẫm, mỗi bước đi cứ như đang dẫm vào một đầm lầy. Giày thể thao chứa đầy nước càng thêm nặng, chân như đeo chì bước đi rất khó khăn. Tôi nghĩ phải chăng hai bé gái đã trải nghiệm đúng cảm giác này, một đứa trong đó hiện giờ còn đang ở phía sau nhìn chằm chằm vào tôi.
Bỗng Bạch Dực vỗ vai tôi, nói: "Đừng nghĩ nhiều, chưa đến lúc, chú tâm đi xuống."
Tôi nhìn Bạch Dực, mắt anh bị nước chảy xuống che khuất, không nhìn ra cảm xúc, nhưng giọng nói thật trấn định, tiếp thêm cho tôi không ít sức lực. Tôi nắm lấy tay anh, lau nước mưa trên mặt, đáp: "Đi, cùng nhau đi...."
Bạch Dực ừ một tiếng, nắm lấy cánh tay tôi, hai chúng tôi cùng dìu nhau đi về đầu kia của cầu. Đường đi xuống càng lúc càng khó khăn. Gối tôi cứng đờ gần như không thể chuyển động, cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể ngã. Trong vô thức tôi muốn vịn vào lan can cạnh đó, nhưng tay bị Bạch Dực nắm ngay lấy, anh nói không có gì bảo tôi ngẩng đầu lên. Chúng tôi phát hiện trước mặt không ngờ lại có một cây cầu khác! Một cây cầu vượt giống cầu này như đúc, bà lão kia cứ như vậy nhảy thẳng vào, tiếp theo chúng tôi không thấy bóng bà đâu nữa. Sắc mặt Bạch Dực nghiêm trọng, chỉ vào chỗ sâu nhất, nói: "Em xem!"
Chúng tôi phát hiện thấy cây cầu kỳ quái bên cạnh có rất nhiều bóng người, nhưng không thể nhìn rõ được. Đột nhiên tôi cảm thấy có âm thanh truyền đến từ đó, là tiếng sáo, nhưng vô cùng trầm lắng, như muốn nhanh chóng hút chúng tôi vào.
Bạch Dực kéo tôi, hai chúng tôi chỉ có thể bán quỵ trên đất. Mà mấy thứ kia ở phía sau bắt đầu bò hỗn loạn.
Bạch Dực ghé sát vào tôi nói: "Anh biết rồi! Thì ra là vậy, âm thanh này thu hút hồn phách đang tụ tập. Dù thế nào cũng đừng bị hút vào, nếu không thật không biết sẽ đến đâu. Bây giờ phải lập tức...."
Anh nói chưa xong thì đã ôm đầu, thậm chí còn nôn rất nhiều. Tôi biết anh phải chịu quá nhiều áp lực, không muốn tạo thêm gánh nặng cho anh, nên nắm chặt tay anh, nhìn về phía trước, cắn răng tập trung tinh thần, dù bây giờ có nghĩ ra cách gì đi nữa, cũng không còn cơ hội thực hiện.
Ngay lúc tôi còn đang lo lắng thì bỗng dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt, cả người tôi lảo đảo. Sẽ phải ngã xuống, tôi không muốn hại Bạch Dực, liền cố sức buông tay anh ra. Thân thể tôi thoáng chốc mất đi sự thăng bằng, cảm thấy Bạch Dực nắm được vai mình nhưng lực hút như vậy vốn không thể kéo tôi lên. Tôi nhắm mắt, cảm thấy thân mình nghiêng hẳn đi, trực tiếp nhập thẳng vào cây cầu xa lạ kia. Trong nháy mắt khi ấy, ngay đường giữa cầu hiện lên bà lão kia. Vẫn rất đáng sợ như trước, bà đẩy mạnh tôi một cái, khiến tôi cảm thấy như mình bị lộn nhào trong không trung.
Sau đó, lúc mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình vẫn ở dưới gầm cầu như trước. Mưa dường như nhỏ đi nhiều, vẫn tí tách rơi trên cầu. Bạch Dực ở cạnh tôi, tay phải anh khoát lên vai tôi. Anh chầm chậm buông tay, tôi nhìn thấy tay anh bị thương, chảy máu rất nhiều.
Lúc mở mắt ra, chuyện đầu tiên anh làm là dùng máu đó vẽ lên cánh tay mình một ký hiệu, đồng thời cũng để lại trên người tôi một cái. Anh mệt mỏi ngồi bệch dưới gầm cầu, tôi cũng ngồi xuống, mặc kệ đất có bị ướt hay không.
Hai chúng tôi thở hổn hển, kéo dài hơn mười phút, tôi lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá, thấy nói cũng bị ướt sủng, đành chán nản nhét vào lại. Bạch Dực vẫn vô cùng mỏi mệt như trước, anh nhắm mắt hồi lâu mới mở ra, nói: "Em biết đó là cái gì không?"
Tôi ngẩng đầu nhìn cây cầu kia, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Không biết, nhưng cảm thấy nó giống như tụ tập không mấy tốt đẹp."
Bạch Dực lấy bao thuốc lúc nãy từ túi của tôi, phải tốn rất nhiều sức mới đốt được. Anh rít một hơi thật sâu, giũ giũ chỗ quần áo bị dính nước bẩn, nói: "Đúng vậy, cây cầu này được làm từ kính, tác dụng lớn nhất của kính là phản xạ, hiệu quả giống như gương soi vậy. Đó chính là chỗ hư ảo của nó. Vì thế nên rất nhiều người đi trên cầu này cảm thấy như loạng choạng sắp té, tất cả đều do nó phản xạ thành. Từ đó cây cầu bắt đầu ảnh hưởng đến người đi đường. Người đi càng nhiều càng xảy ra chuyện xấu nghiêm trọng. Nếu anh đoán không sai hẳn đã có rất nhiều người đã chết trên cầu này, trong đó có bà lão được ông chủ tiệm ăn kể lại. Cũng có thể còn nhiều người khác, nói chung họ trước khi chết đều vô cùng sợ hãi. Người thường sẽ không thể nào chịu nổi cảm giác áp bức do mất thăng bằng, bọn họ sẽ sinh ra ý muốn ngã xuống, sau đó họ sẽ thật sự chết. Tiếp theo cây cầu hư ảo này bắt đầu hấp thu những năng lượng đó, hóa thành thực thể. Theo kỳ môn độn giáp đó là một thế trận vây hãm."
Tôi cầm lấy điếu thuốc của Bạch Dực, mạnh mẽ rít một hơi: "Như thế thì giải thích ra sao khi ban ngày không hề xảy ra chuyện gì cả? Nếu thật sự nguy hiểm, sao không phải ai qua đó cũng đều phải chết?"
Bạch Dực nắm hai tay lại nói: "Không đâu, ban ngày hiện tượng phản xạ này sẽ không có kết quả. Lúc nãy anh đã dùng dẫn hồn thuật đưa linh hồn của chúng ta lên cầu. Em không thấy biển quảng cáo đó sao? Ngọn đèn màu trắng của nó khiến cho sự phản chiếu càng thêm hiệu quả, thêm một điểm quan trọng nữa là mưa xối xả. Nước mưa sẽ làm mặt kính càng trơn trượt, cũng trở thành một vật phản xạ ánh sáng."
Tôi dừng hút thuốc, nói: "Đó là lý do tại sao giày của hai đứa bé lại bị ẩm ướt như vậy? Thế thì đứa nào đã... thật khéo? Kia rõ ràng là Kính Sát Đoạn Hồn trận trong phong thủy, sao có thể xuất hiện ở thành phố lớn được nhỉ?"
Bạch Dực nhìn ánh đèn xe phía trước nói: "Không biết, nhưng có thể khẳng định một chút, đó là cây cầu này tự bản thân nó không thể nào hình thành phản chiếu. Nhưng, mưa xối xả, ánh sáng cùng với sự sợ hãi được tích lũy lâu ngày, đã biến thành Cầu Thất Hồn với bản chất đúng theo tên của nó."
Tôi đưa cho anh điếu thuốc, cười gượng nói: "Cầu thất hồn trong mưa thất hồn?"
Bạch Dực suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừ... Chẳng biết nó vô tình hình thành hay do người ta rắp tâm tạo nên. Nhưng anh nghĩ cây cầu này tồn tại một hắc động, nó thu hút những gì trái tự nhiên, từ đó củng cố chính mình. Đối với người nó không có bất cứ khác biệt gì. Như bà lão lúc nãy, thật ra đã chết từ lâu, nhưng do hiệu ứng phản chiếu của kính, chỉ cần mưa to trong đêm sẽ xuất hiện lại lần nữa, bất quá bà ta không có hồn phách."
Tôi trầm mặc trong chốc lát, nghĩ thầm Bạch Dực nói có chút không đúng. Vì tôi còn nhớ rất rõ ràng là giây phút quyết định đó bà lão đã đẩy tôi. Nếu là ảnh chiếu không có linh hồn thì tại sao bà làm như vậy. Có thể ở giây phút sinh tử tôi đã xuất hiện khát khao được cứu giúp trong bất lực và tuyệt vọng? Có lẽ bà vẫn giữ lại tâm tình chờ mong được cứu giúp nhưng không ai cứu bà cả. Bà không hy vọng tôi lại rơi vào thảm kịch như mình. Dù sao có vài việc chúng ta không thể lựa chọn lại lần nữa.
Tóm lại tôi thấy gương mặt đáng sợ kia không phải là dung mạo của bà, mà nó xuất phát từ ánh mắt, tuyệt vọng gần như hận thù, nhưng ẩn sau đó là sự lương thiện. Cuối cùng bà vẫn chọn cứu người, nói cách khác bà cũng không thể hận mọi người. Đó chắc chắn không phải là ác quỷ, bà ta ngay lúc đó là kết hợp giữa sự tuyệt vọng của ác quỷ cùng với lương thiện của con người.
Tôi muốn đến thăm đứa bé đang nằm trong bệnh viện, hỏi: "Còn Trình Doanh phải làm sao đây?"
Bạch Dực nói: "Nó đã qua một kiếp, chắc sẽ từ từ hồi phục. Anh sẽ nghĩ cách, ít ra giờ đây anh cũng biết nguyên nhân. Do sợ hãi tụ lại thành sát khí, chỉ cần sát khí, đương nhiên sẽ có cách loại trừ."
Tôi hỏi: "Cách gì?"
Anh nhìn cây cầu nói: "Khối ngọc đó có thể bảo vệ nó. Nhưng muốn thoát khỏi tình trạng thất thần chỉ còn cách thông qua một cái gương, lợi dụng sự phản chiếu của gương làm thành mắt kính. Như vậy nó sẽ từ từ khá lên, thậm chí khả năng giữ thăng bằng so với người thường còn tốt hơn. Có thể lúc đầu sẽ rất khó thích nghi, nhưng chỉ cần nó thành thạo, tự nhiên sẽ có kết quả. Bất quá khối ngọc đó sẽ không đến tay em được rồi. Bởi Trình Doanh phải đeo nó cả đời. Cũng có thể nó sẽ trở thành người thuận tay trái, vì giữ thói quen nhìn ảnh phản chiếu qua gương, giống như là đang sinh hoạt trong gương vậy."
Tôi nghe xong nghĩ như thế thật rất thảm. Bất quá chẳng còn cách nào dễ chịu hơn, Bạch Dực hiểu suy nghĩ của tôi, anh bất đắc dĩ nói: "Chí ít vẫn hơn Diệp Linh. Nó may mắn hơn rất nhiều, có khối ngọc, có cách để sống sót. Chẳng có gì đáng để oán hận cả."
Tôi tuy không hoàn toàn tán đồng nhưng vẫn tiếp thu. Anh vỗ vai cho tôi chút thời gian để nghĩ thông.
Tôi vuốt đầu gượng cười, nói: "Ha ha, dù gì lần này cũng coi như đã giúp rồi, còn nhặt được đơn hàng này, không lỗ vốn nha."
Bạch Dực cũng cười theo tôi. Càng cười càng cảm thấy khôi hài, hai người đàn ông yếu đến độ không thể bước đi, chỉ có thể trốn dưới gầm cầu hút cả đống thuốc, kể ra thật vô cùng mất mặt.
Đợi hút xong thuốc, Bạch Dực phủi phủi nước bẩn trên người đứng dậy. Tôi hỏi tại sao anh bị thương ở tay. Anh cười nói lúc nãy chúng tôi không hề bước tới, mà do anh lợi dụng sự phản tác dụng của chiêu hồn thuật, để linh hồn xuất ra. Do đó, lúc nãy anh muốn cứu tôi nhưng không thể làm được, vì thế mới bị mép kính làm bị thương, liền nhanh trí định dùng máu làm thành huyết phù. Không ngờ hồn phách của chúng tôi lại sớm trở về, khi anh trở lại cũng đồng thời phát hiện tay mình đã có vết thương khó hiểu. Còn tôi nếu không phải bị đẩy ra thì linh hồn nhất định đã bị hút vào cầu, có lẽ cả đời tôi sẽ trở thành người thực vật, hoặc sẽ luôn thất thần.
Nghĩ đến đây tôi liền đổ mồ hôi lạnh, lại rút ra một điếu thuốc tự trấn an. Tôi bỗng nhớ đến lúc Bạch Dực không cho tôi chạm vào lan can, điều này khiến tôi vô cùng nghi ngờ.
Bạch Dực giải thích: "Chúng ta thật sự không liên hệ gì với cây cầu này cả. Nói cách khác, chúng ta không hề bước qua nó. Vì thế chúng ta đã không bị mất thăng bằng. Nhưng nếu chúng ta chạm vào thứ gì đó trên cầu, rất có khả năng chúng ta sẽ gặp phải tình cảnh giống như hai đứa bé. Lúc ấy chẳng có khối ngọc thứ hai đến cứu mạng chúng ta đâu."
Tôi đùa: "Thật ra lúc nãy chúng ta là hai con quỷ đi lạc?"
Anh cũng mỉm cười gật đầu, tôi nhìn ra ngoài gầm cầu, nói: "Mưa tạnh rồi, chúng ta đi thôi."
Lúc chúng tôi ra khỏi gầm cầu, tôi quay lại nhìn ảnh phản chiếu trong biển quảng cáo. Trên cầu vẫn còn rất nhiều bóng, cứ liên tục run run. Bọn họ chuyển động chầm chậm xuôi theo thân cầu leo lên đầu bên kia. Tôi muốn nhìn kỹ, nhưng mưa đã tạnh hẳn, lúc này nhìn lại cầu một lần nữa thì đã trống không, một bóng người cũng không có, cứ như trận mưa này tan biến không còn tăm hơi.
Tôi nhìn Bạch Dực, anh hỏi sao thế, tôi nhìn lại cầu rồi đáp: "Thật mong cây cầu bị phá nhanh một chút."
Bạch Dực ngẩng đầu nhìn cầu, tôi biết anh không thấy những quái ảnh đó. Tôi vỗ vai, giục anh nhanh chóng rời đi, lòng thầm nghĩ ở đầu khác của cầu này có khi nào là một thế giới mà chúng tôi không biết. Tôi có cảm giác đầu kia của cầu là một thông đạo, có thể là thông đến địa ngục, hoặc đến nơi nào đó mà chúng tôi không biết. Ở đấy có những linh hồn bị ngã do mất thăng bằng, có linh hồn không được cứu giúp nên trở thành linh hồn bất hạnh. Bất quá, nếu chúng tôi không qua đó, thì đã mất đi cơ hội biết được chân tướng sự thật....
~o0o~
Cầu thất hồn _ hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top