1️⃣
Ánh đèn mờ ảo từ sân bóng rọi xuống mặt sân cỏ rộng lớn, một buổi tối tĩnh lặng sau trận đấu căng thẳng. Trường đứng dựa vào lan can bên ngoài phòng thay đồ, nhìn ra xa, như thể đang cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối. Khang vẫn chưa về, và dù không nói ra, Trường cảm nhận được sự nặng nề trong không khí giữa họ những ngày qua.
Họ không chỉ là đồng đội, không chỉ là bạn bè. Mối quan hệ giữa Trường và Khang, từ lúc nào không rõ, đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Họ có sự kết nối sâu sắc, không chỉ trên sân cỏ, mà còn trong những cuộc trò chuyện nhỏ, trong ánh mắt, và những khoảnh khắc lặng im chỉ có hai người. Trường đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng không thể nói ra. Anh không thể để điều này làm ảnh hưởng đến những gì anh đã xây dựng: vai trò đội trưởng, sự kỳ vọng từ gia đình và đội bóng.
Từ đầu, anh đã nói với mình rằng sẽ không để bất kỳ điều gì phá vỡ sự tập trung vào mục tiêu lớn hơn. Nhưng đối với Khang, anh không thể làm được. Cảm giác muốn ở bên cậu ấy đã khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của Trường, và anh nhận ra đó là Khang. Cậu ấy bước tới, vẻ mặt có vẻ hơi căng thẳng. "Anh đứng một mình sao?" Khang hỏi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng mà không thể giấu diếm.
Trường nhìn vào Khang, lòng bỗng chốc nhói đau. "Em đến rồi," anh chỉ nói đơn giản, nhưng trong giọng nói ấy có sự ấm áp mà không thể diễn tả bằng lời.
Khang đứng lại trước mặt Trường, khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không đủ để che giấu sự bối rối trong ánh mắt. "Anh làm sao thế? Dạo này... em thấy anh rất khác."
Trường im lặng một lúc, rồi thở dài. "Em không thấy sao? Chúng ta không thể cứ mãi thế này được, Khang. Cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Anh không muốn em phải chịu thêm bất kỳ áp lực nào."
Khang nhìn anh, không hề chớp mắt. "Anh nói vậy là sao?" Câu hỏi nhẹ nhàng, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một sự tò mò không dứt.
Trường khẽ lắc đầu, không muốn làm tổn thương Khang. Nhưng càng lúc anh càng nhận ra, việc cố gắng giữ khoảng cách, dập tắt tình cảm này lại càng khiến anh thêm mệt mỏi. Anh là đội trưởng, anh là người gánh vác tất cả, nhưng với Khang, anh lại không thể giữ được bình tĩnh.
"Chúng ta là gì, Trường? Em cần phải hiểu rõ," Khang nói, và trong giọng nói ấy có sự mạnh mẽ và kiên định mà Trường chưa bao giờ thấy ở cậu. "Anh không thể cứ mãi là đội trưởng, không thể cứ mãi là người mạnh mẽ trong mắt mọi người. Anh không thể lúc nào cũng lo lắng cho tất cả mà quên đi chính mình. Anh có quyền được yêu, quyền được hạnh phúc, đúng không?"
Lời nói của Khang như một tia sáng xuyên qua màn đêm tối. Trường đứng yên, cảm giác như thể những lời nói đó cắt đứt mọi rào cản trong lòng anh. Cảm xúc đã bị kiềm chế quá lâu, giờ đây như trào dâng không thể kiểm soát. Trường nhìn Khang, ánh mắt chứa đầy sự xung đột, nhưng cũng không thiếu phần dịu dàng.
"Anh đã cố gắng," Trường nói khẽ, "Nhưng không phải mọi thứ đều có thể chọn lựa. Đôi khi, trách nhiệm và cảm xúc không thể đứng cùng một chỗ."
Khang tiến gần hơn, ánh mắt của cậu đầy kiên quyết. "Em hiểu. Nhưng anh không thể chỉ vì trách nhiệm mà bỏ qua những gì anh thực sự muốn. Em không muốn nhìn anh chịu đựng một mình. Em không muốn chúng ta phải sống trong sự giằng xé này mãi."
Khang dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trường. Trái tim của Trường như đập mạnh hơn, và khi Khang nói những lời đó, anh không còn có thể giấu diếm cảm xúc của mình.
"Em không thể đứng ngoài cuộc nữa," Khang tiếp tục, đôi mắt vẫn dính chặt vào anh. "Em yêu anh, Trường. Dù anh có là đội trưởng, dù anh có là người mạnh mẽ nhất, em vẫn yêu anh. Và em sẽ ở đây, dù có bất kỳ điều gì xảy ra."
Trường nhìn Khang, trong lòng anh có một sự xao động mạnh mẽ, nhưng cũng có chút an lòng. Anh không thể nói ra hết những cảm xúc đang trào dâng trong mình, nhưng điều duy nhất anh biết là, anh không thể cứ mãi chối bỏ tình cảm này. Anh đã cố gắng làm mạnh mẽ, nhưng Khang lại là người khiến anh muốn buông bỏ mọi thứ, để sống thật với chính mình.
"Anh cũng yêu em, Khang," Trường thì thầm, rồi từ từ tiến gần đến cậu, nụ hôn đầu tiên của họ nhẹ nhàng nở ra trong đêm tối, như một lời cam kết không lời, một quyết định mà họ đã chờ đợi quá lâu.
Khi đôi môi họ chạm nhau, mọi thứ xung quanh như tan biến. Không còn áp lực, không còn trách nhiệm, chỉ còn lại họ, giữa một thế giới mà họ có thể yêu nhau mà không cần phải giấu diếm nữa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top