Án mạng chung cư 3506 (p1)


Tác giả: 袁芬奇
Dịch: Tư Duệ
[...]

Cuộc trò chuyện kéo dài không bao lâu liền kết thúc.

Sau khi Kim Triết trả lời tin nhắn cuối cùng, hắn nhẹ nhàng đặt điện thoại di động xuống, sau đó mở rèm cửa màu be sang một bên, nhìn ra khung cửa sổ bằng kính trong suốt được lắp cao từ trần nhà đến sàn. Tòa nhà đối diện gần như chắn mất một nửa tầm nhìn, may thay vẫn còn một nửa cảnh đêm. Ở phía xa, ánh đèn từ các căn nhà phác họa lên đường nét tổng thể của cả tòa chung cư, màu vàng cam hòa cùng xanh trắng dày đặc từ cửa sổ của những tòa nhà ở phía xa giống như phát ra những tia hào quang vàng trắng rực rỡ.

Hắn không khỏi không nhìn chằm chằm vào phía xa.

Màn đêm mờ ảo, xe cộ trên đường vẫn chạy không ngừng, ánh đèn neon hoà lẫn vào nhau, những quán ăn phía xa vang lên tiếng những mời gọi, xa hơn là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, thu hút vô số người không ngừng phấn đấu. Đúng vậy, cho dù nhiệt độ vào ban đêm vẫn cao, vẫn có vô số người ở thành phố này bôn ba bận rộn, dường như sức nóng cũng không thể ngăn được bọn họ tiến về phía trước, nhưng tại sao lại có thể ngăn cản được chúng ta?

Hắn tự hỏi trong lòng, nhưng không thể đưa ra câu trả lời.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tầm mắt dần mất đi tiêu điểm, đến khi nhìn thấy thân ảnh mình hiện lên trên cửa sổ, nửa người trên trần trụi của hắn đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lúc này mới tỉnh táo trở lại.

Đóng rèm cửa lại, khiến cho ánh sáng mất đi, căn phòng trở về một mảng tối tăm.

Trong toàn bộ tòa nhà, đèn vốn đã không sáng lắm, lúc này lại mất đi một tia sáng, cùng với thời gian trôi nhanh, đêm càng lúc càng tối, ánh đèn ở những ngôi nhà cuối cùng sẽ bị đêm đen nuốt chửng.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức trên điện thoại di động vang lên.

Đại khái có lẽ là vì mùa hè nên không có ai muốn lưu luyến nằm trên giường thêm một giây phút nào nữa, cho nên khi đồng hồ báo thức reo lên, Kim Triết đã nhanh chóng đứng dậy, sau khi mặc quần áo xong, hắn kéo rèm cửa xuống.

Đột nhiên, mùi hôi thối mà hắn ngửi thấy tối qua trong phòng lại bốc lên.

Nhưng hắn không đóng cửa sổ, chỉ đóng rèm cửa lại, sau đó cầm điện thoại đi đến ban công phía Tây.  Nơi này hiện đang khuất sáng, là nơi mát mẻ hiếm thấy trong ngày.

Nhiệt độ lúc 6:30 sáng vẫn chưa tăng hẳn, gió thổi qua vẫn mang lại cảm giác mát mẻ. Sợ rằng chẳng bao lâu nữa, ngay cả gió cũng sẽ mang đến nhiệt độ nóng như lửa đốt.

Hắn một bên tận hưởng sự thoải mái này, một bên cầm điện thoại di dộng, trong nhóm chat quản lý toà nhà có một tin nhắn:

--402 Tôi ngửi thấy mùi hôi thối rõ ràng, không biết mọi người ở cùng tầng hay ở lầu khác có ngửi thấy không, hy vọng quản lý nhanh chóng xác định được nơi phát ra mùi này và giải quyết càng sớm càng tốt, xin cảm ơn.

[...]

--- Nói như vậy, dường như chúng tôi cũng ngửi thấy, chúng tôi ở phòng 501.

  -- Cả tầng 6 nữa, mùi này hình như đã có từ hôm qua rồi.

-- Tôi cũng ở tầng 6, mùi khá rõ ràng, mong quản lý mau chóng điều tra rõ, giải quyết càng sớm càng tốt.

Hắn chỉ nhìn lướt qua một lượt, sau đó đặt điện thoại xuống, lắc lư đi đến ban công hướng Tây tập Thái cực quyền với bà Vương.

[...]

Sau khi từ tầng dưới leo lên, Kim Triết chuẩn bị ra ngoài ăn sáng. Tuy nhiên, trong lúc chờ thang máy, trên lầu cầu thang bộ phát ra tiếng ồn ào khá lớn. Vừa nghiêng đầu hướng lên trên thăm dò, càng giẫm lên từng bậc bậc thang, tiếng náo động càng lúc càng rõ, cũng càng có nhiều người xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Người dân đều tập trung bên ngoài cửa nhà 502, hầu hết họ có vẻ là chủ hộ của các căn nhà khác trong toà nhà, chỉ có hai người mặc đồng phục áo trắng, đoán chừng là nhân viên quản lý tòa nhà. Hắn thấy họ vội vàng gõ cửa, hét vào bên trong, "Có ai không? Hộ 502 có ai bên trong không?"

"Mọi người không có số điện thoại của chủ hộ sao? Trực tiếp gọi cho anh ta đi!"

"Ừ, nhanh chóng gọi họ về đi, thời tiết nóng thế này, thật chẳng chịu nổi!"

"Không biết họ làm cái gì trong nhà nữa!"

"Đúng vậy đó, hôi muốn chết đi được!"

Đám đông bỗng ồn ào trở lại.

Nhân viên quản lý lại phải tiếp tục xoa dịu cảm xúc của mọi người: "Được rồi, được rồi.... Mọi người đừng ồn ào nữa, im lặng chút đi! Các hộ khác vẫn còn đang nghỉ ngơi, chúng tôi nhất định sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, mọi người về trước đi!"

Sau đó họ gọi một cuộc điện thoại, giọng điệu giống như đang gọi cho lãnh đạo thông báo sự tình.

Lúc này, Kim Triết tiến về phía trước một chút, đi đến hộp cứu hỏa cạnh bức tường ở hành lang, tò mò nhìn xung quanh, sau đó kéo một người dò hỏi: "Này, hộ 502 làm sao vậy?"

"Cậu ở tầng mấy? Không ngửi thấy mùi thối sao?" Người kia hỏi với giọng điệu không mấy thân thiện.

"Tôi ngửi thấy, không phải lúc sáng trong nhóm chat đã nói rồi sao!" Kim Triết đáp.

"Đúng vậy, ban quản lý tòa nhà đã tìm một vòng rồi, phát hiện mùi thối bốc ra từ hộ 502."

"Ồ"

Kim Triết gật đầu hiểu ý, nhìn thêm lần nữa hỏi: "Sao vậy, trong nhà không có ai à?"

"Hình như là vậy." Đối phương gật đầu trả lời, cao giọng nói: "Nếu thật sự không được thì gọi cảnh sát đi, chúng tôi ở lầu trên hoàn toàn không thể mở cửa sổ!"

Câu này giống như muốn nói với hai người quản lý.

Nếu đã đến nước này, vấn đề nhất định phải được giải quyết, chỉ là giằng co mãi cũng không có ích lợi gì nên Kim Triết xem náo nhiệt một chút rồi tự mình rời đi.

Hắn ăn sáng xong trở về phòng. Vì kế hoạch ban đầu bị tin nhắn tối hôm qua làm cho trì hoãn, bây giờ cũng không có việc gì phải làm, hắn bèn xem livestream để giết thời gian, nhưng khi mở máy tính chưa được bao lâu, đã nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Khi hắn mở cửa ra, nhân viên quản lý vừa rồi xuất hiện ở cửa cùng với cảnh sát và nhân viên cứu hỏa, điều này khiến Kim Triết có chút khó hiểu, trợn tròn mắt hỏi: "Có... có chuyện gì vậy?"

"Xin chào, tôi là tiểu Dương, quản lý tòa nhà. Chuyện là như thế này, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với chủ nhà ở phòng 502. Chỉ có thể chọn cách gọi cảnh sát, sau đó nhờ lính cứu hỏa vào xem xét tình hình." Nhân viên quản lý giải thích với Kim Triết: "Để giảm thiểu tổn thất của các chủ nhà, chúng tôi chọn cách đi vào từ ban công, cho nên bây giờ chúng tôi cần mượn ban công của anh, mong anh hiểu và hợp tác."

"À!" Kim Triết vẫn chưa hoàn hồn, gật đầu lia lịa, mở cửa một cách máy móc để cho nhóm người đi vào.

Lúc này, Bùi Vũ Phi mở cửa hé ra một khe hở, thò đầu ra nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi Kim Triết: "Sao vậy?"

"Không phải hôm qua nói với cậu rằng tôi ngửi thấy mùi lạ sao, hôm nay lại ngửi thấy, cũng có người khác cũng thấy giống như vậy, cho nên quản lý đã nhờ người đến kiểm tra nguyên nhân..." Kim Triết giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra cho hắn một lần.

Bùi Vũ Phi gật đầu, sau đó đóng cửa lại, lúc đi ra, thân trên trần như nhộng đã mặc xong quần áo, hòa cùng dòng người xem náo nhiệt.
Sau khi lính cứu hỏa vào vị trí trên ban công quay mặt về hướng Nam, họ ra hiệu vào bộ đàm và ném một sợi dây lên tầng trên.  Người lính cứu hỏa khéo léo buộc dây quanh mình, buộc chặt nút chắc chắn, sau đó trèo lên lan can ban công và giật mạnh sợi dây.  Sợi dây từ từ duỗi thẳng, sau đó người lính cứu hỏa được kéo lên từng chút một.

Thấy hành động bên dưới đã ổn thoả, nhóm người vào cửa đi qua phòng khách đi thẳng lên lầu. Khi Kim Triết và Bùi Vũ Phi nhìn thấy điều này, họ nháy mắt với nhau, cũng đi theo lên lầu.

"Đã đến tầng 5 an toàn, nhưng ban công bị khóa từ bên trong, bên trong..." Một giọng nói non nớt phát ra từ bộ đàm, nhưng giọng nói đó đột ngột dừng lại, sau đó là tiếng nôn mửa dữ dội.

Tất cả lính cứu hỏa và cảnh sát, kể cả mọi người đều nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu.

"Này ... Bên trong có chuyện gì vậy? Các cậu có thể xem trong nhà đang xảy ra chuyện gì không?" Giọng điệu của chỉ huy có chút gấp gáp, cũng giống như mọi người hiện trường, trong lòng hắn có linh tính không tốt.

"..." Phải một lúc sau, người lính cứu hỏa mới phát ra âm thanh, anh ta hắng giọng và hít thở sâu liên tục như để kìm nén sự hỗn loạn trong lồng ngực, sau đó có một giọng nói run rẩy rõ ràng truyền qua bộ đàm: "Tôi thấy có một người nằm trong v.ũng m.áu! Có lẽ đã ... đã c.hết rồi! Xin ... xin chỉ thị...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top