Chương 373: Đuổi giết

Người mặc thanh y chậm rãi nói: "Thái Tử muốn ra khỏi thành là muốn điều động viện binh. Quân doanh nằm gần Bàn Vân Thành nhất là ở huyện Trầm Bảo, nơi đó là lãnh thổ của Tư Mã Khương Viên Sơn. Thái Tử có lẽ đến Khương Viên Sơn xin giúp đỡ, các ngươi dọc đường đó đuổi theo hắn, chắc chắn có thể chặn được hắn."

Cừu Viễn dặn dò nói: "Dù có làm cách nào, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Các tử sĩ đột nhiên rùng mình.

Bọn họ hiểu rất rõ ý tứ của Đại công tử.

Nếu không có cách nào bắt sống được Thái Tử, vậy phải giết chết hắn.

Các tử sĩ xoay người leo lên lưng ngựa, lao ra khỏi thành, bóng lưng của họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Tiêu Lăng Phong thấy thế, trái tim như bị thắt lại.

Bởi vì tên mặc thanh y đoán không sai, đúng là Thái Tử sẽ đến huyện Trầm Bảo.

Ngoại trừ Tiêu trắc phi bên người, xung quanh Thái Tử cũng chỉ có mười chín người Ngọc Lân Vệ, cho dù gộp lại cũng không phải là đối thủ của 50 tên tử sĩ.

Chuyện này thực sự không xong rồi!

...

Vừa rồi tất cả sự chú ý của quan binh đều bị Tiêu Lăng Phong thu hút, khiến lực lượng phòng thủ cổng thành suy yếu, hơn nữa các bá tánh ùa ra ngoài như ong vỡ tổ, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.

Lạc Thanh Hàn cùng Tiêu Hề Hề tận dụng cơ hội đó, lẻn ra khỏi cổng thành dưới sự hộ tống của mười chín người Ngọc Lân Vệ.

Sau khi ra khỏi thành, họ lập tức từ bỏ con đường chính bằng phẳng và đi thẳng vào khu rừng gần đó.

Lạc Thanh Hàn dự định đi huyện Trầm Bảo cầu viện.

Huyện Trầm Bảo nằm ở giữa quận Trần Lưu cùng quận Ninh Trạch, nơi bộ Tư Mã Khương Viên Sơn đóng quân ở đó.

Thái Tử cùng đoàn người, tất cả đã thay quần áo, mặc quần áo vải thô như người thường, thoạt nhìn trông họ không khác các bá tánh bình thường khác.

Bây giờ đang là mùa đông, sáng nay còn có tuyết rơi, mặt đất phủ một lớp băng tuyết mỏng, nên đường đi hơi trơn trượt.

Lạc Thanh Hàn vẫn luôn nắm chặt tay Tiêu Hề Hề, sợ nàng té ngã.

May mắn thay, Tiêu Hề Hề trong suốt hành trình đều không bị rớt lại, nàng vững vàng đi bên cạnh hắn, không có té ngã, cũng không bị tụt lại phía sau.

Họ nhanh chóng băng qua núi rừng.

Sắc trời dần dần trở nên tối đen.

Bọn họ buộc phải giảm tốc độ.

Lạc Thanh Hàn quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau bọn họ, có một loạt dấu chân dài rõ rệt.

Bởi vì bọn họ phải vội vã lên đường, nhân lực lại có hạn nên họ không rảnh tay dọn dẹp dấu vết.

Chỉ cần truy binh lần theo vết dấu khẳng định có thể tìm được bọn họ.

Lạc Thanh Hàn đột nhiên dừng lại bước chân, hắn nói với Tiêu Hề Hề.

"Chúng ta chia nhau ra đi, ta dẫn người tiếp tục đi về phía trước, còn nàng đi tìm một chỗ trốn đi, chờ truy binh đi xa thì nàng lại đi ra."

Tiêu Hề Hề không chút do dự liền cự tuyệt: "Không đâu!"

Lạc Thanh Hàn tăng thêm ngữ khí: "Nghe lời, hiện tại không phải lúc nàng mất bình tĩnh, nàng nhất định phải nghe theo lời ta nói. Đợi ta giải quyết truy binh liền quay lại tìm nàng."

Tiêu Hề Hề vẫn như cũ lắc đầu, không chịu tách ra.

Lạc Thanh Hàn còn muốn nói thêm điều gì nữa, đột nhiên nghe được một tiếng vó ngựa!

Nhìn theo tiếng kêu, thấy năm mươi tên tử sĩ khí thế uy hiếp hướng bên này đuổi đến!

Đối phương người đông thế mạnh, cứng đối cứng khẳng định không được, Lạc Thanh Hàn nhanh chóng quyết định, kéo Tiêu Hề Hề nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng.

Ngọc Lân Vệ rút kiếm, chạy sát phía sau.

Bọn họ chỉ có hai cái chân, căn bản không thể chạy nhanh hơn ngựa có bốn cái chân.

Rất nhanh bọn họ đã bị các tử sĩ đuổi kịp.

Các tử sĩ cũng không nói nhiều, trực tiếp động thủ!

Ngọc Lân Vệ nhanh chóng lấy kiếm đón nhận.

Hai bên giao chiến.

Ngọc Lân Vệ thân thủ mạnh mẽ, nhưng do số lượng quá ít, rất nhanh bọn họ bị đánh bại, không ngừng có người ngã xuống.

Tên tử sĩ cầm đầu nhìn chằm chằm vào Thái Tử, mang theo mười mấy người lao về phía trước, không cho Thái Tử có cơ hội chạy trốn.

Lạc Thanh Hàn đem Tiêu Hề Hề bảo hộ phía sau, hắn rút bội kiếm.

Tuy hắn là Thái Tử, nhưng từ nhỏ hắn đã theo danh sư học võ, cưỡi ngựa, bắn cung, so về thân thủ thì hắn mạnh hơn tất cả những người ở đây.

Hắn lấy một chọi mười, hắn chống chọi được những đòn công kích của kẻ thù, không để chính mình bị thương.

Tên tử sĩ cầm đầu nhận thấy có một nữ nhân đang trốn ở phía sau Thái Tử, thừa dịp Thái Tử còn đang đối phó với những tên khác, hắn dùng kiếm chém thẳng vào người nữ nhân phía sau!

Lạc Thanh Hàn thấy vậy, trong lòng liền căng thẳng, theo bản năng muốn chặn lại một chiêu này.

Nhưng chính vì hành động này của hắn, mà làm hắn lộ ra sơ hở!

Tên tử sĩ cầm đầu nắm lấy cơ hội này, lưỡi kiếm trong tay đột nhiên xoay sang hướng khác, hướng về phía ngực của Thái Tử!

Lạc Thanh Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức muốn né tránh, nhưng đáng tiếc vẫn chậm một bước.

Hắn miễn cưỡng tránh được đòn chí mạng, nhưng cánh tay phải lại vô tình bị lưỡi kiếm lướt qua.

Chỉ một thoáng xảy ra, máu tươi liền tràn ra!

Lạc Thanh Hàn chịu đựng đau đớn, dùng kiếm đánh trả.

Cảnh tượng vừa rồi dường như đánh thức bọn tử sĩ, bọn họ biết đằng sau Thái Tử có nữ nhân, mà nữ nhân đó chính là điểm yếu của Thái Tử, chỉ cần họ tấn công nàng, Thái Tử sẽ lộ ra sơ hở.

Kết quả, cả bọn tử sĩ đều chĩa mũi kiếm vào Tiêu Hề Hề!

Thái Tử thấy thế, máu khắp cơ thể dường như muốn đông đặc lại.

Hắn dùng thân thể để che chở Tiêu Hề Hề mà không cần suy nghĩ.

Tiêu Hề Hề đang chuẩn bị ra tay đánh trả, liền nhìn Thái Tử đang che chắn mình ở đằng trước.

Nàng nhìn bóng lưng của Thái Tử trước mặt, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác vi diệu khó tả.

Nhưng thời gian cấp bách, nàng không có thời gian để tận hưởng cảm giác này.

Nàng chạy thật nhanh vòng qua Thái Tử, dùng một chân đá vào ngực tên tử sĩ gần nhất!

Cú đá này sử dụng nội lực.

Tên tử sĩ trực tiếp bị đá liền bay về phía sau, đập mạnh vào thân cây rồi trượt xuống đất, nôn ra máu rồi hôn mê bất tỉnh.

Cú đá này đã gây sốc cho những người chứng kiến.

Tiêu Hề Hề không dừng lại, ngay sau đó liền thêm một quyền, hung hăng đấm mạnh vào mũi của một tên tử sĩ khác.

Mũi hắn trực tiếp bị đấm rạn nứt, máu tươi trào ra, cơn đau khiến nước mắt hắn chảy ròng ròng, kêu la thảm thiết.

Tiêu Hề Hề rũ bỏ vết máu trên mu bàn tay, liếc mắt nhìn những tên tử sĩ khác.

Cái nhìn thoáng qua này khiến bọn tử sĩ đều cảm thấy ớn lạnh.

Ánh mắt đó giống như một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi, tràn ngập sát khí cùng thô bạo, làm cho bọn họ không tự chủ được sinh ra cảm giác sợ hãi.

Chính vào lúc này, Tiêu Hề Hề đột nhiên xoay người, dùng tốc độ cực nhanh lao đến bên cạnh Thái Tử.

Nàng nắm lấy tay Lạc Thanh Hàn, hô to một tiếng.

"Chạy!!!''

Lạc Thanh Hàn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nàng kéo đi.

Đám tử sĩ phía sau hiển nhiên không nghĩ tới diễn biến lại xảy ra như vậy, bọn họ ngơ ngác ước chừng bốn năm giây mới đột nhiên phản ứng.

Cầm đầu bọn tử sĩ tức giận gầm lên như muốn vỡ phổi.

"Nữ nhân này cư nhiên dám chơi chúng ta! Các ngươi còn đứng đó? Đuổi theo! Lão tử hôm nay nhất định phải giết chết nàng ta!"

Nàng chạy rất nhanh, giống như một con thỏ, Lạc Thanh Hàn phải dùng hết sức mới có thể đuổi kịp được tốc độ của nàng.

Lạc Thanh Hàn nói: "Chạy sang bên phải."

Tiêu Hề Hề không rõ vì sao lại phải chạy sang bên phải, nhưng lúc này nàng không có hỏi nhiều, vô điều kiện mà chọn tin tưởng phán đoán của Thái Tử.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top