CHƯƠNG 385-386
Bị anh ôm vào ngực, ngửi thấy mùi vị đặc trưng trên người anh, nhớ lại những chuyện đã qua, khoảng thời gian chúng tôi bên nhau, như vậy là đã khắc cốt ghi tâm. Có phải người và mọi vật, lúc đầu đều hoàn hảo, chỉ là theo thời gian sự hoàn hảo cũng thay đổi?
Diệm Thiên Ngạo yên lặng cởi áo tôi ra, tôi cũng không ngăn anh lại mà để mọi chuyện thuận theo tự nhiên.
Ngôn từ đối với chúng tôi đã trở thành đòn công kích, nói nhiều cũng chỉ thừa thãi, ngược lại da thịt thân mật mới có thể thể hiện nội tâm phức tạp, có lẽ đây mới là cảnh giới cao nhất của sự hòa quyện tâm hồn!!
Bỗng nhiên nhớ tới, quần áo tôi mặc là của Tạ Linh Côn cho, không biết anh có nhận ra điều gì khác không, tôi lo lắng điều này không phải vì muốn bảo vệ Tạ Linh Côn mà là vì con mình.
Thân thể của tôi được đúc lại như sữa dê, vô cùng mịn màng như ngọc, trên người không có chút tỳ vết nào, nhìn trắng mịn, so với thân thể của tôi trước đây còn cảm xúc hơn, tôi nghe thấy hơi thở gấp của Diệm Thiên Ngạo, anh có vẻ như là hài lòng với thân thể này của tôi, ngón tay không ngừng sờ soạng trên người tôi, làm tôi từng đợt sóng trào.
Tôi cũng vô cùng bất đắc dĩ với bản thân muốn ngừng mà không được, vừa nói muốn xa xong, tại sao lại còn rung động, thật sự không muốn nhưng vẫn vương vấn, từ đầu đến cuối không ai ép buộc tôi, chỉ là tự tôi làm khó mình.
Lấy lại được chút lý trí, tôi cầm lấy tay Diệm Thiên Ngạo nói: "Tôi không muốn! Việc đã đến nước này, tôi cũng không tính toán nữa, cũng không trách hay tha thứ nữa! Chuyện giữa anh và tôi lúc đầu đều vì Chung Nhược Hi mà ra, bây giờ cô ta chết rồi, vậy chấm dứt ở đây đi! Bây giờ anh bắt tôi ở lại đây để làm gì? Để tôi đi đi."
Diệm Thiên Ngạo cắn cắn môi cánh hoa, anh ngẩn ra nhìn tôi, trong mắt có sự chua xót, tôi không dám nhìn anh, tự bước xuống giường, sau khi mặc lại chỉnh tề, lúc chuẩn bị đi, anh nắm lấy cổ tay tôi nói: "Lúc đầu thật sự là vì cô ấy mà ra, nhưng không nhất định phải vì cô ấy mà kết thúc đúng không? Chỉ cần một câu nói của em, nếu như trước giờ em chưa bao giờ rung động với ta, ta sẽ để em đi."
Tôi há hốc miệng, lời như vậy tôi không nói ra được! Từ lần gặp đầu tiên tôi đã rung động, là một người phàm Mạt Thất, trước giờ tôi đều không hề giấu giếm, thẳng thắn lẫn nhau, có lẽ cũng vì không hề lo lắng, yêu không chừa lại chút gì, nên cũng nhận lại nhiều đau đớn và tổn thương nhất sao? Chuyện này công bằng.
Sau khi tôi cúi đầu điều chỉnh tốt tâm trạng, hướng về phía Diệm Thiên Ngạo nói: "Tôi thật sự rung động trước anh nên mới buông thả bản thân như vậy, vì yêu anh vô cùng sâu đậm mới có thể người đầy vết thương rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nếu như tôi biết trước kết quả như vậy, trước đây nên quan hệ lợi ích, như vậy biết đâu sẽ tốt hơn? Nhưng trên đời không thể hối hận, thần ma gì cũng vậy, nên tôi muốn suy nghĩ lại quan hệ giữa chúng ta."
Diệm Thiên Ngạo nắm tay tôi thật chặt, cuối cùng cũng buông ra, anh khàn giọng nói: "Được! Ta có thể chờ em, em cần bao nhiêu lâu để xác định quan hệ giữa chúng ta?"
Tên chết tiệt lúc trước mà tôi biết sẽ không nói ra lời này, anh thật sự mệt mỏi nên mới đồng ý như vậy sao? Tôi hạ quyết tâm nói: "Không biết! Tôi cũng chưa suy nghĩ thấu đáo thì sao có thể chắc chắn với anh, anh cũng nhân dịp này mà xem xét lại xem bản thân muốn gì. Hiện tại, tương lai, điều gì mới là thứ mà anh thật sự mong muốn."
Nói xong, tôi đi ra cửa, lần xa nhau này không biết đến bao giờ mới gặp lại, tôi nhịn không được quay đầu nhìn Diệm Thiên Ngạo, vẻ mặt anh không đổi nhìn tôi, trong mắt chứa u sầu khó che giấu.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại, tự nói với bản thân không phải là vì tôi đi mà anh ấy thấy đau lòng, anh chỉ nửa muốn tôi ở lại, anh vẫn luôn khốn nạn vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, tôi không thể lại bị coi thường như kiếp trước, không thể có chút lưu luyến gì với anh.
Lừa mình dối người thì hậu quả sẽ khiến bản thân thêm khó chịu, tôi đau lòng, không nỡ, thậm chí còn hơi tự trách! Nhưng biết sao được? Tôi phải cứu con mình nữa!
Nếu để tên chết tiệt biết vì muốn cứu con trai của chúng tôi mà tôi muốn chôn bốn mươi chín mạng người, kết quả sẽ thế nào? Có lẽ anh đã sớm xem tôi là một người phụ nữ đáng sợ, là một người độc ác chuyện gì cũng dám làm, đến lúc đó anh cũng sẽ không dám nhìn thẳng tôi, lúc đó tôi phải làm sao với trái tim vỡ nát của mình đây.
Với lại, tôi tiếp tục ở lại đây, tâm ma trong lòng tôi phải xử lý thế nào đây?
Tinh Hàn và Tạ Linh Côn đã làm Diệm Thiên Ngạo quá đau đầu, nếu như còn vì tôi mà khổ sở, cho dù anh có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó nổi, vậy nên chỉ có tôi rời đi mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Xa nhau là cho nhau không gian để nhìn rõ trái tim mình, tôi và Diệm Thiên Ngạo mới có thể tỉnh táo lại, làm rõ mối quan hệ, như vậy mới có tư cách nói tương lai, nếu không... Mãi mãi cũng chỉ là lưu luyến tê dại, hành hạ nhau đến chết mới thôi.
Sau lần đó, anh đưa vật đính ước của chúng tôi đến, tôi từ chối, nhưng anh lại nhất quyết nói gì mà đưa rồi sẽ không lấy lại, nếu như tôi không muốn thì vứt đi!
Từ sau khi tôi đến Quỷ giới , bạch ngọc vẫn do anh giữ, bởi vì tôi hay vứt lung tung bừa bãi, anh sợ tôi làm mất nên mới giữ, bây giờ, bạch ngọc lại quay về tay tôi, nhất thời tôi lại cảm thấy nó rất nặng nề, cũng không biết nên xử lý thế nào, làm thế nào cũng không được.
Bây giờ tôi đã không còn là Mạt Thất ngày xưa rồi, có thể tùy ý làm lại bất kỳ chuyện gì.
Cầm bạch ngọc về lại biệt viện của mình, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy Dương Mạch và anh em Hắc Bạch vô thường ngồi trong phòng. Bọn họ đến đây chắc có lẽ biết tôi sẽ đi, nếu không... sao hơi thở của hai anh em kia sao lại buồn như vậy.
Tôi đánh phủ đầu trước, nói với Dương Mạch: "Không cần nói gì, tôi không quay lại thiên giới, cũng không ở lại đây! Tôi là sư tỷ của cậu, cũng không cần nói với sư phụ, bây giờ là lúc ông ấy cần nghỉ dưỡng, cậu đừng phiền ông ấy, cậu nhiều chuyện tôi sẽ không tha cho cậu, tôi không phải là nói suông đâu. Không tin sau này cậu có thể đi hỏi sư phụ, tôi đi rồi, cậu hãy giúp Diệm Thiên Ngạo ổn định đại loạn Quỷ giới, đợi sau khi tôi giải quyết xong chuyện của mình sẽ đến thiên giới tìm sư phụ."
Gương mặt Bạch huynh sầu khổ nói: "Thất nương nương, người vừa về đã muốn đi, bên ngoài có gì tốt, rối loạn lại nguy hiểm, người ở lại không phải sẽ an toàn hơn sao?"
Tôi lắc đầu cười khổ nói: "Tôi đã không còn là cơ thể huyền âm gì đó, ai có thể làm gì tôi chứ? Huống gì tôi cũng không phải là Mạt Thất không có mục đích trước kia nữa, anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc bản thân tốt. Mọi người cũng phải thật tốt, ra ngoài bắt quỷ phải cẩn thận! Tôi phải làm chuyện riêng cần làm, không phải là sau này không gặp lại, vui vẻ lên."
Bạch Huynh còn định nói gì, Hắc huynh thở dài nói: "Thuộc hạ hiểu, lần này đi, mong nương nương sớm trở về, ta sẽ cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi chúng ta."
Tôi gật đầu, chia tay luôn xúc động, nhớ là nhiều chuyện đã qua, lúc lần đầu nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, thực sự là cả hồn cũng bay mất, khi đó làm sao biết được sẽ có cảnh này, trở thành bạn bè, còn có thể nhẹ nhàng hài hòa nói chuyện như vậy.
Có lẽ là phải đi nên chuyện cũ rõ ràng trước mắt, từ lần đầu tiên trở về thôn Ly, trên đường đi chuyện lạ rất nhiều, thời gian đó với tôi mà nói chính là ác mộng, nhưng bây giờ nghĩ lại tôi lại có chút hoài niệm, lúc đó tên chết tiệt làm bạn, những chuyện đang sợ cũng không sợ, lúc đó thật sự rất tốt.
Rời khỏi Quỷ giới, tôi trực tiếp đi đến đảo biệt lập chỗ Tạ Linh Côn ẩn mình.
Đi vào trong mộ cổ, một ác quỷ âm thầm chui ra, hắn tới rất nhanh lại không hề có hơi thở, nếu như không phải ẩn giấu âm khí thì tôi thật sự không nhận ra.
"Ngươi đã về, chủ tử chờ ngươi rất lâu rồi."
Giọng nói hơi quen quen, hình như hai bên còn có vết đao lúc trước của tôi, không ngờ trong trận chiến đó hắn vẫn còn sống.
Tôi đáp lại, đi vào trong. Đoán là Tạ Linh Côn tính đúng là tôi sẽ quay lại tìm hắn nên mới sắp xếp người đón. Hèn gì ngày đó trên mặt biển, lúc Diệm Thiên Ngao đưa tôi đi hắn không xuất hiện, có lẽ cũng là sợ tung tích của mình bị phát hiện.
Đi vào trong bức tranh, tôi đi vào Mê Tung Uyển, đẩy cửa vào thì thấy Tinh Hàn và Tạ Linh Côn ngồi đối diện nhau, Tinh Hàn cúi xuống vuốt vuốt một khối đá trong suốt, nhìn từ xa thì hình như giống bảo thạch gì đó, nửa trong suốt, phát xạ ánh sáng phát ra ánh sáng bảy màu.
Tinh Hàn thấy tôi đến thì vẫy tay nói: "Đến đây, mau đến đây, cho người xem đồ tốt."
Tôi nhìn Tạ Linh Côn cười nhã nhặn, hắn gật đầu với tôi, cong miệng cười.
Diệm Thiên Ngạo đã biết được Tinh Hàn đã hồi phục trí trớ, sao hắn lại ở cùng Tạ Linh Côn, nhìn tình trạng lúc này của hắn, tôi không biết cậu bé ngày trước gặp trên đảo và hắn lúc này, đến cùng ai mới là hắn.
Tôi ngồi khoanh chân trước mặt hai người, Tinh Hàn nhíu mày nhìn tôi nói: "Nữ nhân ai lại ngồi như vậy?"
Lời này lúc trước cũng có người dạy bảo tôi như vậy.
Phụ nữ xưa đều ngồi quỳ, tôi không thích ngồi như vậy, ngồi lâu chân sẽ tê, ngồi như đàn ông thoải mái hơn nhiều.
Tôi mấp máy môi, không già mồm với người không tốt tính, đây là điều mà tôi đã học được từ lâu: "Được rồi, quản tôi thế nào làm gì? Anh nói thử cho tôi nghe xem có gì tốt, không phải là một cục đá nhỏ à!!!"
Tinh Hàn hừ một tiếng nói: "Hừ hừ hừ, tiểu nữ nhân không biết nhìn hàng! Cái này không phải là cục đá nhỏ, ta đã nói là lần đầu thấy cô đã biết cô ngu ngốc"
Tạ Linh Côn cười ha ha, nói: "Đây gọi là đá bảy màu, ta tìm thấy từ đáy biển sâu, loại đá này có thể tạo thành dáng vẻ mà mình thích. Viên đá này trong tay người khác chỉ là viên đá phát sáng, nhưng ở trong tay Tinh Hàn đại nhân thì lại là báu vật đó ."
Được rồi! Báu vật thì báu vật, dù sao cũng không hiểu, không muốn cãi nhau với Tinh Hàn, bây giờ trong mắt tôi hắn chính là một lão già kỳ quái, không hề đáng sợ như trong lời đồn.
Tinh Hàn nghiêm túc nặn trong tảng đá ra một mảnh nhỏ, tôi nháy mắt vài cái, viên đá này nhìn như cục đá cứng lại là một đống bùn, tôi cũng không thấy Tinh Hàn dùng sức cũng có thể bẻ khối đá ra, ông trời của tôi ơi, thế giới này đúng là thần kỳ mà!
Tôi tò mò nhìn chằm chằm Tinh Hàn, chỉ thấy hắn bóp nặn kéo ra vài miếng, xoa trong lòng bàn tay. Nhìn một lúc lâu cũng không thấy đá bảy màu này có gì thay đổi, nhìn đến lúc chán định đi thì Tinh Hàn bỗng nhiên nắm lấy tay tôi.
"Làm gì?" Tôi theo bản năng giật lại.
Tinh Hàn ngước mắt lạnh lùng nói: "Ta làm gì? Cô mới làm gì? Quên mình được làm từ bùn rồi à? Nhúc nhích nữa là sẽ hỏng mất!"
Ặc! Hắn vừa nói vậy tôi lập tức không dám nhúc nhích, tôi thật sự đã quên thân thể này là làm bằng bùn đất, chuyện này sao mà trách tôi được? Ai bảo tay nghề hắn tốt như vậy, giống hệt như thật, không đúng, thật sự là thật, sao tôi có thể nhớ đó là bùn đất chứ!
Tôi len lén liếc nhìn Tạ Linh Côn, anh ta từ từ khoát tay, ý bảo tôi không nên cãi nhau với Tinh Hàn, nghe hắn là được, đừng lộn Xộn.
Tôi im lặng không nói gì, tùy ý để Tinh Hàn vặn vẹo tay mình, một lúc lâu buông ra, tôi vừa tò mò nhìn, Wow, thật sự kinh ngạc.
Một viên đá bảy màu nhỏ nhỏ lại có thể khiến tay tôi càng thêm trắng hồng mềm mại, trơn bóng như ngọc.
Lúc trước thân thể này làm từ bùn tuy cũng trơn mềm nhưng mà chỉ trắng bệch không có màu, mới nhìn không khác gì người chết, nhưng bây giờ, không chỉ có huyết sắc mà còn có chỉ tay, là một thân thể thật sự, quá thần kỳ.
Phải biết là con gái thích mình trắng, đều mong muốn mình có thể có một làn da trắng hồng, không có lỗ chân lông, mà bây giờ tôi đã có được da thịt mà tất cả những cô gái mong muốn.
Mừng như điên, tôi không chỉ tò mò rốt cuộc Tinh Hàn này nghĩ thế nào, tại sao lại thích nghiên cứu thân thể người, làm thân thể cho người khác, hơn nữa tôi thấy đã đến mức si mê. Như vậy chuyện mà Tạ Linh Côn nói là hắn có hứng thú không phải là đá bảy màu này nhỉ!
Tinh Hàn hai mắt phát sáng nhìn đá bảy màu, thật sự yêu thích không buông tay, rốt cuộc loại đá này thần kỳ đến mức nào thì nhìn tay của tôi sẽ biết, dùng nó để nặn cơ thể người thì tuyệt đối là cực phẩm, quá hoàn hảo rồi.
Trong lòng tôi lén cân nhắc, nếu khối đá này có thể đúc lại cơ thể mới cho sự phụ, không biết Tinh Hàn có đồng ý hay không, nếu hắn bằng lòng giúp tôi, tôi có thể mạo hiểm đến long cung tìm.
Lúc thất thần, hai mắt Tinh Hàn phát sáng hưng phấn nhìn tôi hỏi: "Cảm giác thế nào? Có phải rất tốt không? Ta nói cho cô biết, ta nói với cô vẫn còn thiếu chính là bước này, bây giờ cảm giác hoàn toàn khác chứ? Mau, nhanh cởi quần áo."
Khóe miệng tôi giật giật, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái nói: "Nhóc tóc dài, vừa nãy ai | vừa nói tư thế ngồi của ta không đúng? Bây giờ còn muốn tôi cởi quần áo nữa chứ? Bây giờ đồ cổ anh không thấy tôi sẽ thay đổi à!"
Tinh Hàn vừa nghe vậy nhất thời nhướng mày, anh ta nhìn tôi không nói gì, cũng không thấy anh ta tức giận, hay là bị tôi nói cho á khẩu rồi, nhưng mà cảm giác yên lặng này làm tôi hơi sợ sợ.
Tạ Linh Côn giải thích tiếp: "Đừng lãng phí thời gian, cô cởi đồ ra để Tinh Hàn đại nhân chế tạo bước cuối cùng cho cơ thể ngươi."
Được hắn chỉ điểm, tôi lập tức nghe theo, thoát nguyên thần mình ra khỏi cơ thể, nổi lềnh bềnh giữa không trung, nhìn thân thể mình ngã trên mặt đất, cảm giác là lạ.
Cái gọi là nguyên thần thật ra là linh hồn, chỉ là dùng từ êm tai hơn thôi, hồn của thần tiên thì là quỷ thần mà mọi người vẫn hay nói, khác biệt ở chỗ hồn của người phàm chỉ có khi chết mới ra khỏi cơ thể, còn của thần tiên thì muốn là ra được, đại khái là vậy!!
Tạ Linh Côn đứng dậy ra khỏi Mê Tung Uyển, tôi đi theo hắn ra cửa, hắn chắp tay sau đít nói: "Lúc cô không ở đây, ta đã chuẩn bị sẵn, bây giờ chỉ cần người biết Cửu Chuyển Huyền Tâm"
Tôi hiểu hắn nói gì, không ngờ mới một ngày mà hắn đã có thể tìm được bốn mươi chín đứa trẻ, tốc độ này đúng là kinh người. Chẳng qua là tôi biết rất ít về cửu chuyển huyền tâm nên cũng không dám nói gì thêm, chần chờ hỏi: "Anh không làm sao?"
Tạ Linh Côn lắc đầu nói: "Cửu Chuyển huyền tâm là một loại tà thuật, tuy ta là thần trà trộn vào địa ngục nhưng dù sao cũng từng là thần, tất nhiên là sẽ không dùng những thứ tà đạo này, nếu muốn luyện được cứu chuyển huyền tâm này thì phải tìm người trong tà đạo, có lẽ là hắn sẽ biết!"
"Người nào?"
"Trần Phong!"
Vừa nghe tên này lòng tôi lại ngứa ngáy!
Nhìn thấy hắn tôi chỉ muốn trút giận, muốn tôi tìm hắn ta xin giúp đỡ, thật sự là không làm được.
Trần Phong và Thanh Cơ bắt tay phá hủy ngục nhân, tôi cũng không biết hắn có biết người phía sau Thanh Cơ là ai không, nhưng chuyện hắn phá hư ngục giam khiến nhiều quỷ chạy thoát như vậy, nhất định là phải thanh toán.
Nghĩ đến người thần bí kia, tôi không nhịn được nôn nóng hỏi: "Tạ Linh Côn, người bí ẩn phía sau Thanh Cơ là ai?"
Thật ra tôi hỏi cũng không để biết được đáp án gì, không phải chuyện gì Tạ Linh Côn cũng nói cho tôi biết, cũng chỉ là nghĩ đến thì hỏi qua vậy thôi.
Nhưng mà dù nói thế nào thì chuyện tôi gặp ở thiên nhai cũng là do người thần bí đó tạo ra, chuyện đã xảy ra sau đó thì không nói, nhưng mà Tạ Linh Côn cũng trùng hợp xuất hiện ở Thiên Nhai, hắn nói không biết tôi cũng thật không tin.
Tạ Linh Côn suy nghĩ một lát, hắn nghiêm túc nói: "Ngày ấy ta gặp ở Thiên Nhai là có người báo cho ta biết, ta cũng không biết người thần bí mà cô nói. Ta chỉ là xem thử một chút, không ngờ đúng là tìm được cô, sau đó ta đã từng bói ra, nhưng mà không bói ra người này."
Tôi thấy hắn nói rất thật, nhìn qua cũng không giống nói dối, nên cũng không vướng bận vấn đề này, dù sao thì người này cũng sẽ tự mình xuất hiện: "Trần Phong thả cô ra là muốn lấy được thịt của thần tiên giúp hắn bất tử, ta rất muốn biết cô cho hắn thịt thần tiên gì."
Tạ Linh Côn nhàn nhạt nhìn tôi nói: "Chuyện này không liên quan gì đến cô, cô không nên biết thì hơn."
Nói vậy tôi liền mất hứng. Thật ra trong lòng tôi đã đoán thịt thần tiên đó là của sư phụ tôi Vệ Tử Hư, hắn không chỉ phá hủy thân thể sư phụ tôi mà nhất định còn làm nhiều chuyện kinh tởm với thịt của sư phụ tôi.
Tôi há miệng hừ lạnh một tiếng, bây giờ tôi không thể vì một miếng thịt mà trở mặt với Tạ Linh Côn, nhưng nghĩ tới đó là thịt của sư phụ mình thì lửa trong lòng tôi không thể nhịn được.
Tạ Linh Côn đi theo sau tôi, không biết có được tính là an ủi không, hắn miệng không ngớt lời nói: "Thân xác của Vệ Tử Hư sớm đã hư hao không dùng được, cùng lắm là ta chỉ dùng một miếng thịt của hắn cho Trần Phong thì cũng làm sao! Vậy mà còn từ chối không chịu, không lẽ còn muốn ta vì tên đại sĩ thúi đó đi giết thần sao!"
Tôi quay đầu hung dữ trợn mắt nhìn hắn một cái, không thể vì đạo sĩ thúi kia giết thần, nhưng cũng không phải là dùng thịt của sư phụ tôi chứ!
Tạ Linh Côn đi vòng ra trước tôi nói: "Nhưng mà sau khi được cô nhắc nhở, thật ra ta có hơi suy nghĩ! Ta và Trần Phong giao dịch trước, Tinh Hàn được thả ra sau, vậy mục đích của người thần bí này là gì, ta có hơi nghĩ không ra, nếu hắn báo ta đến tìm ngươi, vậy thì vì sao?"
Tôi nghĩ nghĩ nói: "Tôi nhớ được là người thần bí kia nói gì mà dụ rắn ra khỏi hang gì đó, tôi không nhớ rõ, cũng không biết hắn muốn dụ ai ra, hắn thả Tinh Hàn ra là để làm mồi dụ dẫn rắn lớn ra nhỉ! Tôi cảm thấy người này không nhắm vào tôi nên không có quan hệ gì với tôi cả."
Tạ Linh Côn nghĩ sâu hơn tôi, hắn trầm tư một lúc lâu nói:
"Tinh Hàn lẻ loi một mình, nếu vậy người muốn mượn danh nghĩa hắn dụ ra không phải là một người chính nhân, chắc là thần."
Tôi nhìn Tạ Linh Côn, nói vậy thì tôi càng không hiểu. Nhưng mà chuyện này chắc là không có liên quan gì đến tôi, chuyện của bản thân đã làm tôi rối tung rồi, làm gì có tâm trạng tò mò chuyện của hắn.
"Anh nói tìm Trần Phong luyện Cửu Chuyển Huyền Tâm, chuyện này tin được không? Yêu đạo gian xảo lắm mưu, rất giảo hoạt, để hắn làm chuyện này, tôi lo lắng!" tôi ăn ngay nói thật, Trần Phong này là một kẻ gây họa.
"Lúc trước hắn làm việc cho anh bởi vì hắn cần thịt thần tiên, hiện giờ hắn đã là người bất tử, còn muốn gì có thể trao đổi? Nếu không có, tôi thực sự không tin hắn có lòng tốt giúp đỡ vô điều kiện đâu!"
Tạ Linh Côn cười ha ha, nhìn có vẻ sâu không lường được, nói: "Chuyện này cô cứ yên tâm đi, người khác không trị được hắn nhưng mà ta ở đây hắn sẽ phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Ta nắm nhược điểm của hắn trong tay, chuyện ác quỷ trốn ra khỏi ngục luyện không phải là do hắn và Thanh Cơ làm ra sao?"
Tôi vẫn không yên lòng nói: "Chuyện Trần Phong và Thanh Cơ bắt tay, Diệm Thiên Ngạo đã biết rồi, Thanh Cơ đã chết, anh cảm thấy có thể dựa vào chuyện này trao đổi sao?"
Tạ Linh Côn nhướn mày nói: "Nói là vậy, nhưng mà Diệm Thiên Ngạo không có chứng cớ còn ta có! Với tác phong làm việc trong yêu đạo, hắn nhất định sẽ xóa hết chứng cớ, tuyệt đối sẽ không để lại dấu vết, nhưng ta lại có chứng cứ chính xác phá hư ngục, có cái này, ta cam đoan hắn muốn hay không cũng phải làm."
Trong lòng tôi mắng hắn cáo già, đúng là gừng càng già càng cay, Trần Phong so với Tạ Linh Côn đúng là thua một tầng, người này mới đúng là lão xảo quyệt.
"Được rồi! Bây giờ chúng ta cần người luyện chú, nhưng mà Cửu Chuyển Huyền Tâm không phải là chuyện bình thường, Thượng đế sẽ không biết sao? Chúng ta làm sao có thể giấu được anh ta?"
Tôi biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, nên mỗi bước đều phải càng cẩn thận, không thể để lại dấu vết để người thiên giới phát hiện. Dùng Cửu Chuyển Huyền Tâm để đổi lấy mệnh của con trai mình, chuyện này cũng giống với thần khí dưỡng dục, đều nghịch thiên cải mệnh, những chuyện này nhìn tinh tượng là có thể đoán ra, những thiên quân kia rảnh rỗi sẽ làm điều này, nên tôi lo lắng cửu chuyển huyền tâm còn chưa được luyện ra đã bị Thượng đế phát hiện.
Tạ Tinh Côn dừng bước, hắn nhìn lên bầu trời không biết làm gì, một lúc sau mới nói: "Bốn chín trái tim là ta lấy, người luyện cửu chuyển huyền tâm là Trần Phong, chuyện này không liên quan gì đến cô, cho dù THiên đế biết cũng không trách đến cô. Giấu nhất định là không được, nhưng ta có cách để lúc mà hắn phát hiện cũng là lúc mà Cửu chuyển huyền tâm luyện thành. Cô cứ yên tâm đi, với ta mà nói chuyện này chỉ là một chuyện ác còn thiếu trong rất nhiều chuyện mà ta đã làm, cũng không có gì khác, lão già kia bây giờ chỉ muốn dồn ta vào chỗ chết, sao ta không làm đủ điều ác, như vậy mới bắt đúng tội của ta. Ha ha ha ha!"
Căm thù của Tạ Linh Côn đối với Thiên đế cũng đã sâu đến xương tủy, rất khó tưởng tượng một người đã là thần như hắn rốt cuộc và Thiên đế đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Trần Phong thì khác, tôi vẫn không yên tâm hỏi: "Tôi biết là anh chịu, nhưng mà Trần Phong không phải là kẻ ngốc, luyện Cửu Chuyển huyền tâm là xúc phạm thiên đình, hắn sẽ giúp chúng ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top