Chương 65: Kết cục của Tô phu nhân ( thượng )

Lâm Lang ở trong sân ngây ngẩn một lát, nhìn dáng vẻ Lăng phu nhân ngủ say, bèn sai Tử Y kêu Thiển Ngữ tới chăm sóc, còn nàng thì tự mình hướng tới Vân Đình quán. Trở về chỉ chốc lát công phu, Thanh Y liền mang theo một phụ nhân ước chừng 40~50 tuổi vào cửa -- phụ nhân này hiển nhiên là Chu tẩu tử, Thanh Y một tay túm lấy cả người Chu tẩu tử co rúm lại trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi tùy ý ném xuống đất, rồi xoay người đi vào viện bẩm báo Lâm Lang .
Chu tẩu tử thấy trong sân không thấy bóng người nào, run rẩy đứng lên định chạy trốn ra ngoài, mới chạy hai bước đã cảm thấy phía sau truyền đến một cổ khí tức âm hàn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, nàng theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy mâu quang nữ tử Tử Y lóe lên ánh sáng lạnh, hai tay khoanh lại u ám nhìn nàng, nàng hét lên một tiếng xoay người, chân vồ hụt một cái liền té lăn quay trên đất !
Lâm Lang lúc này đã đứng trên bậc thang ở trước cửa, một thân y phục xanh biếc mộc mạc, kiểu đai lưng phối hợp cùng màu, thêu hoa bạch lăng trước ngực, càng tôn lên nước da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, nhưng trái lại khuôn mặt nàng phủ lên một tầng lạnh lẽo liếc nhìn Chu tẩu tử .
Chu tẩu tử thấy Lâm Lang vẻ mặt lập tức buông lỏng, giống như thấy được cây cỏ cứu mạng hướng nàng bò lê lết từng chút một lại gần, đưa tay ra run rẩy hô: " Tiểu thư, cứu mạng. . . . . . Cứu mạng. . . . . . Họ không phải là người, không phải là người . . . . . . . ."
Mâu quang Lâm Lang rét lạnh như hàn đầm, mặt không biểu tình nhìn Chu tẩu tử, lạnh lùng hỏi " Ai không phải người ?"
Chu tẩu tử bị Lâm Lang hỏi, nhất thời ngây ngẩn cả người, phản ứng kịp sau lại lớn tiếng gào lên: "Tiểu thư, bọn họ thật không phải là người, thật đó, tiểu thư . . . . . . . ."
"Con người sẽ cảm thấy hổ thẹn, có thể phân rõ thiện ác, tâm tính còn có lương tri, lương tâm bị cắn rứt , theo bản tiểu thư thấy, so sánh với họ ngươi càng không phải là người!" Lâm Lang lạnh giọng hỏi, "Nói mau, hút máu cổ là chuyện gì xảy ra ?"
Trong thanh âm Lâm Lang lộ ra khí lạnh, đáy mắt như đóng băng vạn dặm , Chu tẩu tử chỉ cảm thấy vừa chạm vào ánh mắt của nàng toàn thân liền giống như bị đông cứng lại .
Thanh Y thấy Chu tẩu tử im lặng, phẫn nộ quát: "Tiểu thư đang hỏi ngươi đó ! Còn không mau khai sự thật !"
" Tiểu , tiểu thư. . . . . ." Chu tẩu tử bị Thanh Y quát lớn một trận, nhớ tới Thanh Y bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng với bộ dáng lè lưỡi đáng sợ, cả người không khỏi run rẩy, vẫn như cũ mạnh miệng cất tiếng, "Nô ....nô... nô tỳ không biết ngài nói gì, cái gì hút máu cổ. . . . . . . . . .Nô tỳ không biết. "
" Không biết ?" Lâm Lang cười lạnh một tiếng, hướng Tử Y ra lệnh: "Đi mang cặp đũa bạc kia tới đây!"
Tử Y vào phòng, không lâu lắm trên tay xuất hiện thêm một đôi đũa bạc được bọc trong vải trắng nâng ra ngoài, trên chiếc đũa còn dính chút vết máu uốn lượn khô khốc: "Tiểu thư ! Lấy tới rồi !"
Lâm Lang" Ừ " một tiếng, âm thanh hòa hoãn hướng Chu tẩu tử nói: "Hút máu cổ vào cơ thể, mạch tượng cùng triệu chứng cơ thể người bình thường cùng một dạng , chỗ lợi hại của nó là đại phu cũng vô phương cứu trị, chỉ có thể đợi đến cổ trùng hút khô máu người đó, sau khi làm người trúng cổ biến thành một xác khô thì cổ trùng sẽ tiêu hủy cùng người đó !"
"Ngươi hãy suy nghĩ đi , nếu ngươi khai ra, bản tiểu thư sẽ thả ngươi một con đường sống, còn nếu không , ngươi biết hậu quả rồi đó !"
Lâm Lang nói xong câu đó, Tử Y đang cầm cặp đũa kia chậm rãi hướng Chu tẩu tử tới gần.
Khóe miệng Tử Y hơi cong, đáy mắt lộ ra ý cười lấp lánh, nhưng mà nụ cười cũng là mang theo khí lạnh, một thân Tử Y ở trong sân không gió từ từ phiêu diêu, nàng từng bước từng bước đi rất chậm, rõ ràng là mặt đẹp như hoa , Chu tẩu tử nhìn vào trong mắt, lại giống như Sứ giả gọi hồn từ địa ngục bước ra .
Chu tẩu tử nhìn ý cười trong mắt nàng, chỉ cảm thấy theo bước chân nàng đến gần, giống như bị vây trong địa ngục âm hàn u tối, cả người Chu tẩu tử run lẩy bẩy không ngừng lắc đầu, hoảng sợ trợn to hai mắt.
Tử Y đi tới bên cạnh Chu tẩu tử, cười cười đưa tay nâng chiếc đũa hướng phần da thịt trên mặt Chu tẩu tử chạm vào, Chu tẩu tử lúc này giống như phục hồi tinh thần lại, kêu khẽ một tiếng: "Không cần. . . . . . Ta nói, ta nói. . . . . ." Sau đó tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Tử Y nghe vậy, thu tay lại , quay đầu hướng Lâm Lang nói: "Tiểu thư, nàng nguyện ý khai ra !"
" Được !" Lâm Lang nói: " Cho nàng thêm một cơ hội !"
"Ta nói, ta nói. . . . . . Ta nói. . . . . ." Chu tẩu tử luôn miệng nói ta nói, ánh mắt cũng là lập lòe bất định, nhất thời chỉ nói hai chữ "Ta nói".
Thnah Y thấy nàng luôn mồm "Ta nói" , một hồi lâu mà không thốt ra nửa chữ nào khác, nhướng mày, tức giận tiến lên quát lớn: " Còn không mau nói !"
Chu tẩu tử bị tiếng quát Thanh Y làm hù dọa, lại hợp với nói hai chữ "Ta nói" , thở hổn hển mở miệng nói: "Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ cũng không biết hút máu cổ là gì, đây là một vị Du Phương đại sư cho nô tỳ, hắn nói, hắn nói, hắn nói cho nô tỳ đây là một loại gia vị. . . . . . Sau này nô tỳ nấu ăn, chỉ cần đem nó nhỏ hai giọt vào thức ăn, mùi vị thức ăn sẽ cải thiện đậm đà hơn. . . . . . Nô tỳ chỉ nghĩ , nếu như mùi vị thức ăn thơm ngon tinh xảo, chủ tử nhất định sẽ đối với nô tỳ hài lòng khen thưởng nhiều hơn. . . . . . Nô tỳ thật lòng muốn làm hạ nhân cho Ngọc Lâm uyển, cho nên mới nghe lời vị đại sư đó. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . Xin tiểu thư minh xét, nô tỳ hoàn toàn không biết hút máu cổ !"
Lâm Lang mặt vẫn không vì lời nói biện bạch của Chu tẩu tử mà dao động : "Vậy sao ngươi chỉ bỏ vào bên trong gà ram đường phèn mà không phải là tất cả ?"
"Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . .bởi vì Du Phương đại sư chỉ để lại cho nô tỳ một bình nhỏ, nô tỳ sợ không đủ dùng, mà gà ram đường phèn là món sở trường của nô tỳ, vừa vặn phu nhân thích ăn, cho nên nô tỳ nghĩ chỉ cần có một món ăn có thể để cho phu nhân đặc biệt thích . . . . .. Là đủ rồi. . . . . Cho nên mới. . . . "
Không đợi nàng nói xong, Thanh Y chợt vỗ tay cười nói: "Chu tẩu tử à, ngươi thật không hỗ là lão nhân lâu năm ở trong Diệp phủ, tùy tiện bịa đặt một câu chuyện mà cứ như thật vậy !"
Lý do buồn cười của Chu tẩu tử, định lừa gạt ai đó ? Nàng ngay từ đầu đến Ngọc Lâm uyển nhìn thấy Chu tẩu tử có hơi quen mặt , khi đó cũng không nhớ nhiều như vậy, thời điểm mới nãy bắt được Chu tẩu tử đang từ cửa sau Diệp phủ lén lút thoát ra , lúc này trong đầu chợt bừng tỉnh, cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực tựa như đã từng tại Diệp phủ gặp qua Chu tẩu tử --- -------- khi nàng trở lại cũng đã đem chuyện này trình báo cho tiểu thư !
Chu tẩu tử nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên tái đi, nhưng vẫn cắn răng nói: "Cô nương nói gì đó? Cái gì ma hạ nhân của Diệp phủ? Diệp phủ nào chứ ?"
Chu tẩu tử vừa nghe Thanh Y nói nàng là hạ nhân lâu năm của Diệp phủ ,trong nội tâm cả kinh hoảng sợ không dứt, nàng nghe nói cô nương Thanh Y là sau khi nhị tiểu thư rời khỏi Diệp phủ mới đi theo hầu hạ nhị tiểu thư , mà mình luôn một mực ở trong bếp, cả bóng dáng nhị tiểu thư cũng chưa từng gặp được, Thanh Y làm sao biết thân phận của nàng ? Đúng rồi, họ chắc là bọn họ đang gạt nàng vào bẫy......, trong lòng nàng liền hạ quyết tâm, lúc này chỉ cần mình khăng khăng phủ nhận không phải là hạ nhân Diệp phủ là được, suy xét một hồi, giọng nói nàng có thêm sức lực hơn !
Lâm Lang hai mắt sắc bén nhìn Chu tẩu tử , hỏi: "Vậy trước kia ngươi là hạ nhân ở đâu ?"
"Nô tỳ, nô tỳ là hạ nhân trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !" Mặc dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng trước kia thường gặp Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân cùng Diệp thượng thư qua lại gần gũi, cũng thường lui tới phủ Diệp gia uống rượu hàn huyên, chắc hẳn nói lý do này, đến lúc đó Quách đại nhân dù biết, sẽ xem xét giữ mặt mũi Diệp thượng thư mà không trở mặt vạch trần hắn, còn nữa, nhị tiểu thư không quyền không thế, bình thường ắt hẳn sẽ không đủ tư cách thấy được Quách đại nhân !
Lâm Lang nghe xong, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, " Tử Y !"
Tử Y lên tiếng nói: " Dạ !"
Tử Y đáp lời xong liền tóm lấy Chu tẩu tử, nâng cao đôi đũa hướng trên mặt nàng đâm vào, cùng lúc hai chân không lưu tình hung hăng giẫm ở trên đùi nàng ta, dùng mũi chân đạp vào một phần thịt dùng sức nghiền qua lại, thẳng tới khi Chu tẩu tử gào lên thảm thiết như giết heo, hoảng sợ không dứt tránh né chiếc đũa kêu gào: "Tiểu thư, tiểu thư, những lời nô tỳ nói là thật ! Nô tỳ là nói thật . . . . . ."
Lâm Lang thản nhiên cất tiếng : "Ta nhớ được trong trù phòng Diệp gia có một hạ nhân tên Lưu tẩu tử, không biết là người nào ?" Chu tẩu tử tài nấu nướng của ngươi quả thật không tệ, Lâm Lang nghe Thanh Y trở lại bẩm báo sự tình cho nàng, tinh tế suy tư một chút, trong lòng nàng đã hiểu rõ tường tận, có một lần trên mặt Tô phu nhân phát bệnh, lại giận chó đánh mèo lên người ở trù phòng Diệp phủ, Lưu tẩu tử vừa đúng hôm đó là nhiệm vụ của nàng, thức ăn đều là nàng làm, tất nhiên đứng mũi chịu sào, bị đánh 30 đại bản, tống cổ ra khỏi phủ, mà mạng sống người nhà Lưu tẩu tử đều nằm trong tay Diệp phủ . Chắc là Tô phu nhân trải qua thái y chữa trị mấy ngày đều không thấy hiệu quả , mình lại không chịu thu hồi lại bộ trang sức Phỉ Thúy kia nhất thời sốt ruột, muốn uy hiếp mình đi vào khuôn khổ, tìm đến Chu tẩu tử hại mẫu thân mình, trái lại cũng rất hợp tình hợp lý !
Nhưng mà hút máu cổ này là ai gây ra ? Tuy rằng Tô phu nhân mặc dù bụng dạ ác độc, nhưng những năm qua sống an nhàn sung sướng ở trên cao chỉ tay năm ngón đã dưỡng thành thói quen hống hách, nếu trong tay nàng sớm có hút máu cổ, quả quyết không thể đợi đến hôm nay mới dùng đến, chắc hẳn sớm đã dùng hút máu cổ đoạt mệnh hai mẫu tử các nàng từ lâu rồi; còn nữa Tô phu nhân từ nhỏ là tiểu thư trong gia đình phú quý, cũng sẽ không nuôi những thứ đồ ghê tởm này!
Lâm Lang nhất thời không tìm được đầu mối, thu hồi thần trí, hút máu cổ tất nhiên không phải là Tô phu nhân mình có phần , những chuyện này ngày sau hãy nói, người ta cũng đã khi dễ đến cửa rồi, trước giải quyết chuyện dưới mắt quan trọng hơn!
Chu tẩu tử nghe vậy toàn thân chấn động, không tránh kịp chiếc đũa Tử Y cầm đã đâm vào trên mặt nàng, nàng trong nháy mắt cả kinh, chỉ cảm thấy nơi bị chiếc đũa đâm trúng có thứ gì đó nhanh chóng chui vào làn da, trong nhất thời dâng lên nỗi khủng hoảng, cả người run rẩy, cắn răng không né nữa, thật sâu nhắm hai mắt lại !
Lâm Lang âm thanh nhàn nhạt vang lên: "Cổ trùng đã đi vào làn da ngươi, mặc dù máu khô khốc, cổ trùng hoạt tính không lớn, nhưng nhiều lắm là không quá nửa khắc (**) , ngươi sẽ hôn mê, chờ hoạt tính cổ trùng hồi phục, ngươi sẽ không còn tỉnh lại nữa, nhân lúc còn thời gian, nghiêm túc nhìn lại thế giới này, sao chưa gì đã nhắm mắt lại ?"
(**) 1 khắc = 15 phút ..cứ thế mà tính nhá :) :)
Mí mắt Chu tẩu tử run run : "Phải . . . . . Nô tỳ bị ma quỷ xui khiến, hại phu nhân, nô tỳ nên đền mạng!" Đối mặt tử vong ai mà không sợ hãi ? Nhưng khi nàng nghĩ đến trượng phu cùng nữ nhi của mình ,nàng không thể nói ra !
Lâm Lang hướng Thanh Y nói: "Thanh Y, đem trên dưới một nhà Lưu tẩu tử mang tới !"
Lâm Lang lời vừa ra khỏi miệng, Chu tẩu tử khép chặt ánh mắt lại bỗng nhiên mở ra, sợ hãi hỏi "Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì ?" Lúc Thanh Y bắt nàng thì nàng đã kiến thức qua công phu của nàng ấy, cả người đầy lệ khí, trong miệng đầy răng nhọn,phun ra đầu lưỡi thật dài. . . . . . đó là người sao ? Lâm Lang nói thế, nàng không hoài nghi chút nào người nhà mình lập tức sẽ bị tóm gọn !
Lâm Lang vô tình chậm rãi mở miệng: "Trên đường xuống hoàng tuyền một mình ngươi đi sẽ cảm thấy cô đơn ? Có người nhà ngươi tới phụng bồi, cũng coi như ta niệm tình chủ tớ ban cho ngươi một ân đức cuối cùng !"
"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Không. . . . . .không nên ! Đều là một mình nô tỳ gây điều ác, muốn trừng phạt cứ phạt nô tỳ đi !"
Chu tẩu tử gian nan hướng Lâm Lang bò tới, lại bị Thanh Y lắc mình chắn phía trước , hòa hoãn hỏi "Thế nào ? Không giả bộ nữa sao?" Nói xong, âm thanh Thanh Y bỗng nhiên sắc bén, lộ ra sự tàn nhẫn , "Ngươi muốn ta gọi ngươi là Chu tẩu hay Lưu tẩu đây ?"
Chu tẩu tử nghe vậy, ánh mắt xám lại như tro tàn, trên mặt lệ ào ào chảy xuống : "Ta nói, ta nói hết, chỉ cầu tiểu thư bỏ qua cho người nhà của ta. . . . . . Nô tỳ chính là Lưu tẩu làm hạ nhân ở trù phòng Diệp phủ, trước đó vài ngày phu nhân kêu nô tỳ làm vài món ăn sau đó không biết nguyên nhân trên mặt phu nhân nổi đầy nốt mụn đỏ, đem nô tỳ đánh ột trận rồi đuổi ra khỏi phủ, mạng sống người nhà nô tỳ đều nằm trong tay Diệp phủ, nô tỳ nhớ hài tử . Hai ngày này liền tại bên ngoài phủ qua lại xem tình hình, không biết Tô phu nhân làm sao biết được, tỳ nữ Ngọc Châu tìm được nô tỳ, đưa nô tỳ một lọ hắc thủy , sai nô tỳ tìm cách lẻn vào bên trong Ngọc Lâm uyển, cho phu nhân ăn, nô tỳ không chịu, nàng liền uy hiếp đem người nhà nô tỳ đánh chết, hoặc bán ra ngoài, còn nói nếu nô tỳ làm ổn thỏa, chuyện cũ phu nhân đồng ý bỏ qua, đáp ứng nô tỳ cùng người nhà đoàn tụ, trừ đi nô tịch ( khế ước bán thân ), cho thêm bạc an cư lập nghiệp sau này. . . . . Đúng rồi, nàng còn chỉ dẫn nô tỳ tới tửu lâu Tạ gia mở chờ sẵn, nô tỳ quá nhớ thương nữ nhi, nên đã đồng ý. . . . . . . . Tiểu thư, đều là Tô phu nhân bắt ép nô tỳ làm. . . . . . cả nhà nô tỳ đều ở trong tay Tô phu nhân, nô tỳ không dám trái lệnh !"
Lâm Lang thấy Chu tẩu tử khai sự thật cùng suy đoán của mình không khác là mấy, trong nội tâm thở dài, chưa từng mở miệng, đã bắt gặp trước cửa một gã sai vặt đang ngó dáo dác, Lâm Lang không khỏi hỏi "Chuyện gì ?"
Gã sai vặt nghe hỏi, từ tường xây làm bình phong ở cổng phía sau đi ra, hướng về phía Lâm Lang chắp tay nói: "Tiểu thư, vị phu nhân phủ Diệp gia lại tới, muốn ngài đi ra ngoài gặp nàng!" tiểu thư bọn họ vốn là nhị tiểu thư của Diệp gia ,lúc đầu bọn họ đều cảm thấy nhị tiểu thư không tuân hiếu đạo, thoát ly Diệp phủ, một nữ tử nhà quá mức cương ngạnh, bây giờ nhìn vị phu nhân phủ Thượng Thư vênh váo tự đắc tự cho là đúng, bọn họ coi như đã hiểu tiểu thư chịu khổ --- ------- cuộc sống tiểu thư trước kia phải chịu nhiều uất ức không biết phải trôi qua ngày tháng thế nào ?
Lâm Lang nghe vậy cười một tiếng: " Tới đúng lúc lắm !" Xoay người nhìnThanh Y, dùng mật ngữ truyền đạt vài câu ,ánh mắt Thanh Y chợt lóe, đáp một tiếng" Dạ " , sau đó sải bước ra đại môn !
Lâm Lang nhìn bóng dáng Thanh Y biến mất , rồi mới hướng Tử Y nói: " Mang theo Lưu tẩu, chúng ta đi ra ngoài gặp bà ta !"
Lâm Lang nói xong, nhẹ nhàng giơ chân bước liên tục ra ngoài.
Lưu tẩu lúc này đã xụi lơ bất tỉnh trên mặt đất, sắc mặt vàng vọt, đôi môi xanh đen, chính là triệu chứng trúng hút máu cổ !
Tử Y tiến lên, trong tay tử quang chợt lóe rót vào trong cơ thể Lưu tẩu, sau đó thoáng một cái xách cổ áo Lưu tẩu đi vài bước theo sát Lâm Lang.
Trước cửa Ngọc Lâm uyển, một cỗ kiệu nhỏ trang hoàng gấm lụa dừng cạnh đó, đỉnh gấm lụa kiệu nhỏ trước sau có bốn kiệu phu, đang cau mày khổ sở, rồi lại không dám biểu hiện, nét mặt gắng gượng kia đoán chừng là hết mức thống khổ !
Trong kiệu nhỏ trận trận mùi hôi thối tỏa ra, làm người đi đường lui tới bịt chặt mũi, nhưng lại khơi dậy tâm tính bát quái của mọi người, kẻ hóng chuyện xa xa dừng chân quan sát cũng có, liên tiếp quay đầu lại cũng không ít !
Ngọc Châu lúc này đứng ở phía trước kiệu nhỏ xa hai trượng , không ngừng hướng bên trong cửa nhìn quanh, thỉnh thoảng mang theo tức giận hỏi một câu: "Sao vẫn chưa đi ra?" Hoặc là lầm bầm một câu " Rùa bò cũng không chậm chạp như vậy !"
Tô phu nhân ngồi ở bên trong kiệu không nói một lời, trong lòng cũng sầu lo không dứt, chỉ mới qua thời gian hai ngày, bộ mặt nàng đầy mụn nhọt đã có dấu hiệu thối rữa, nếu hôm nay kẻ điên kia còn không thu bộ trang sức thì làm sao đây ? Chẳng lẽ thật muốn mình thể hiện công phu da mặt dày ở cửa Ngọc Lâm uyển hô lên " Ta biết sai rồi. . . . . ." ?
Không được, không được! Đây tuyệt đối không thể nào, nếu làm vậy một quỳ một kêu, thật là tốt rồi, nàng còn mặt mũi nào đối diện mọi người ở kinh đô ?
Nhất thời nàng vén một góc rèm xe lên nhìn ra ngoài, lo lắng nhíu mày -- tại sao vẫn chưa ra ?
Chẳng lẽ là Lăng phu nhân trúng độc, kẻ điên kia chí hiếu ( hiếu thảo ) , có lẽ mới trì hoãn thời gian, chớ lo chớ lo! Thuốc chữa khỏi Lăng phu nhân chỉ có mình mới có, kẻ điên kia phải cứu mẫu thân nàng, nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu trị tốt mặt của mình !
Nàng nghĩ tới đây trong bụng liền trấn định lại !
"Ngọc Châu, đi xem một chút, tại sao vẫn chưa ra !"
Ngọc Châu nghe được mệnh lệnh Tô phu nhân , vội vâng một tiếng hướng cửa Ngọc Lâm uyển đi tới --lúc này nàng hận không được rời Tô phu nhân càng xa càng tốt, nhưng nàng quả thật là thiếp thân tỳ nữ của Tô phu nhân , còn nữa phu nhân bởi vì trên mặt đầy mụn nhọt sinh ra tính tình xấu cực điểm, nếu để phu nhân nhìn ra nàng cố ý đứng cách khá xa , nói không chừng sẽ bị phạt nặng !
Vào lúc này lấy được sự cho phép, có đạo lý nào nàng không rời xa một chút ?
Ngọc Châu một hơi chạy lên bậc thang dừng trước cửa Ngọc Lâm uyển, cau mày hướng về phía vài hạ nhân giữ cửa nói: "Rốt cuộc thông truyền chưa ? Tiểu thư các ngươi sao vẫn chưa ra? Nhanh đi thúc giục cho ta !"
Mấy người cũng không thèm để ý tới nàng, hợp với nàng hỏi mấy câu, một người trong đó hơi lớn tuổi hình như không nhịn được, trừng mắt lên nói: "Không kịp đợi, thì trở về !"
Ngọc Châu tức giận dậm chân, nhưng cũng không chịu trở về bên cỗ kiệu Tô phu nhân.
Tô phu nhân ở trong kiệu nhất thời không nghe thấy tiếng Ngọc Châu, suy đoán là nàng không muốn tới đây, ghét bỏ mình, hung dữ hô: "Ngọc Châu trở lại!"
Ngọc Châu nghe tiếng quát, cả người run một cái, do do dự dự đi xuống bậc thang, hướng cỗ kiệu Tô phu nhân đi tới: "Phu nhân, bọn họ không cho thúc giục !"
Tô phu nhân không đợi lời nàng rơi xuống , từ trong màn kiệu vươn tay ra đánh vào đầu nàng một cái, nhỏ giọng mắng: "Ngươi cũng ghét bỏ ta, đúng không ?"
Ngọc Châu vội nói: "Phu nhân, không phải, người hiểu lầm Ngọc Châu rồi. . . . . ."
Tô phu nhân nơi nào chịu nghe nàng giải thích, bàn tay hạ xuống không ngừng: "Còn dám cãi lại ? Ai nào ày lá gan hả ?"
Ngọc Châu không dám cãi lại, chỉ có thể nhịn mùi thúi khó ngửi , mặc cho Tô phu nhân đánh tới tấp, nhưng Tô phu nhân đánh một chưởng, nàng liền lui về sau một chút, Tô phu nhân ở trong kiệu lại không lưu ý, thân thể dần nghiêng về phía trước vô cùng lợi hại, chợt nàng đánh hụt một chưởng, cỗ kiệu bất ngờ đổ ập xuống, đám người Ngọc Châu làm bộ gấp rút đi lên đỡ nàng, nhưng cả người nàng toàn là mùi hôi thối, ai cũng chẳng muốn đến gần, chỉ là làm dáng cho có lệ, Tô phu nhân cứ thế "Rầm" một cái nặng nề ngã nhào ra đất, vừa đúng té chỏng vó !
Lâm Lang mang theo Tử Y vừa đúng ra ngoài, thấy một màn này, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nín cười nói: "Mấy ngày không thấy, Tô phu nhân khi nào trở nên khách khí như vậy ? Thế nào hướng bản tiểu thư tạ lễ lớn như thế ? Mau mau xin đứng lên !"
Lâm Lang nói xong qua loa đưa tay ra mời.
Tô phu nhân đã được Ngọc Châu đở dậy, trải qua một cú té, khăn che mặt trên mặt nàng méo xệch chỗ dưới cằm lộ ra những đốt mụn đỏ chi chít, những chỗ này vẫn chưa thối rữa, nhưng mỗi chỗ đều mụn nhọt khó coi, quả thật có chút dọa người !
Lúc này, chung quanh xa xa đã đứng rất nhiều người, thậm chí vài người còn đùa giỡn, đi về nhà kêu người nhà tới cùng nhau nhìn, còn có hạn hân của gia đình quyền quý có mặt mũi trở về bẩm báo , các tiểu thư trong khuê phòng nhàm chán, phu nhân đi kiệu ngồi vào xe ngựa tới tham gia náo nhiệt .
Tô phu nhân vốn là bị té bất ngờ đầu óc có chút choáng váng, lúc này nghe Lâm Lang nói như vậy chỉ cảm thấy thở cũng không ra hơi, lúc đầu quyết định giả bộ mềm yếu thậm đã chí đã bị bà ta quăng ra sau đầu, chỉ nghe nàng buột miệng mắng: " Kẻ điên, tiểu tiện nhân, ngươi ít nói lời châm chọc đi. Đồ trang sức ta đã mang cho ngươi , ngươi nhanh lên một chút nhận lấy, về sau chúng ta [ kiều quy kiều, lộ về lộ ] [ 1 ], đều không liên quan!" Tô phu nhân nói xong, sai Ngọc Châu nói: " Ngọc Châu, mau tới cho nàng!"
[ 1 ] có thể hiểu giống như : nước sông không phạm nước giếng , đường ai nấy đi
Trong mắt Lâm Lang phiếm ánh sáng lạnh, mặt không biểu cảm nhìn Ngọc Châu run run rẩy rẩy đem bộ trang sức Phỉ Thúy giá trị cực phẩm nâng lên , nghiêm nghị mở miệng nói: "Ta nói muốn thu lại rồi sao? Ngươi phái người xâm nhập vào Ngọc Lâm uyển hạ độc ám hại mẫu thân ta, chúng ta còn chưa có tính toán rõ ràng đâu !"
Tô phu nhân trong mắt chợt lóe, vừa muốn mở miệng, Ngọc Châu đầy mặt lo lắng tiến lên bịt mũi ở bên tai nàng không biết nói câu gì, tiếp sắc mặt nàng biến đổi, vẻ mặt uất ức, âm thanh cũng yếu xuống vài phần, mang theo bất đắc dĩ cầu xin: "Tạ tiểu thư, những năm trước đây là ta bạc đãi ngươi.... ..........ngươi trong lòng oán hận, ta không trách ngươi, ngươi đem mặt của ta chỉnh thành như vậy thì thôi ! Chỉ cần ngươi chịu nhận lấy bộ trang sức này, có thể trị hết mặt của ta, ta coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh qua, nhưng ngươi không thể ngậm máu phun người ! Ta ám hại mẫu thân ngươi, ta sao lại ám hại mẫu thân ngươi chứ ? Mẫu thân ngươi có cái gì đáng giá ta ám hại hay sao? Ngươi có chứng cớ sao?"
Lâm Lang không ngại Tô phu nhân biến sắc mặt thay đổi còn nhanh lật sách, trong nội tâm cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi muốn chứng cớ, đúng không ?"
Lâm Lang nói xong, xoay người hướng Tử Y nói: " Tử Y, đem Lưu tẩu ra đây !"
" Dạ!" Tử Y xoay người đến bên trong cửa, đưa ra Lưu tẩu vẫn như cũ hôn mê ném vào trên khoảng đất trống trước cửa .
Lâm Lang đi xuống bậc thang, nhìn Tô phu nhân nói: "Xem một chút đây là ai !"
Tô phu nhân phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Ta không biết!"
Tử Y khinh bỉ nói: "Ngươi nhìn cũng không nhìn đã vội phủ nhận ?"
Lâm Lang không nói gì, hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, một đạo ánh sáng cấp tốc thoáng qua rót vào trong đầu Lưu tẩu, Lưu tẩu nhúc nhích hai cái, ngẩng đầu lên, thấy Tô phu nhân, nàng hơi sững sờ, theo phản xạ khóc lóc nức nở tiến lên bắt được mép váy Tô phu nhân: "Phu nhân, ngài cứu cứu nô tỳ, cứu cứu nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không muốn chết!" trên tay Phu nhân nhất định là có thuốc giải, chỉ cần phu nhân chịu cứu nàng, nàng không cần phải chết . . . . . .
Người bị phán tử hình tựa như bắt được chút hi vọng cũng sẽ đem hết toàn lực đi tranh thủ, Lưu tẩu cũng không ngoại lệ !
"Tránh ra! Ngươi là ai ? Bản phu nhân không biết ngươi !" Tô phu nhân hung hăng nhìn chằm chằm Lưu tẩu, nhất thời giãy dụa không thoát, hung hăng một cước đem Lưu tẩu đá văng ra !
Lưu tẩu ngã trên mặt đất, rên lên một tiếng, khóe môi chảy ra máu đen , nàng không giãy dụa nữa, con ngươi rũ xuống một đôi ảm đạm không ánh sáng , cúi đầu trên mặt đất ho khan liên tục .
Tử Y ở cạnh Lâm Lang ý bảo tiến lên, đối với Lưu tẩu nói: "Lưu tẩu, có người sai ngươi đến Ngọc Lâm uyển ? Có kẻ xui khiến ngươi hạ độc Lăng phu nhân ?"
"Phải . . . . ." Lưu tẩu nhìn về phía Tô phu nhân, lại bị ánh mắt ngoan lệ của Tô phu nhân uy hiếp bị sợ đến bờ môi run run , thu lại những lời trong miệng sắp sửa thốt ra !
"Là ai ?" Lâm Lang đi tới trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng hỏi.
Toàn thân Lưu tẩu chấn động : "Phải . . . . . Là một mình nô tỳ làm!" Nàng muốn sống, nhưng nếu nàng khai ra , trượng phu cùng nữ nhi hai mươi mấy tuổi như hoa như ngọc vẫn còn ở trên tay Tô phu nhân! Nàng không thể hại bọn họ !
"Vị phu nhân này, ta căn bản không biết!" Nàng giương mắt nhìn Tô phu nhân một cái, nói: " Ta họ chu, không phải họ Lưu, ta vốn là hạ nhân trù phòng trong phủ Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân !"
Tử Y nghe xong, giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng lúc ở trong Ngọc Lâm uyển đã nhận tội rồi ? Lại muốn đổi ý sao?"
Tô phu nhân nghe Lưu tẩu nói thế, tảng đá treo cao trong lòng đã để xuống, nàng giễu cợt cười khẽ: "Nghiêm hình bức cung, nhận tội có gì khó khăn ?" Tiếp theo nàng "A " một tiếng, chỉ vào cánh tay Lưu tẩu lộ ra mảng da thịt kèm theo dấu tích bầm tím chi chít hô, "Mọi người xem kìa, mọi người xem đi, trên người Lưu tẩu có vết thương ! Chậc chậc !"
Ánh mắt mọi người theo bàn tay Tô phu nhân nhìn lại, nhất thời trong đám người bộc phát ra một hồi bàn luận xôn xao --
"Đúng vậy ! Trên cánh tay thương thế dường như rất nặng nha ! "
"Chậc chậc, chẳng lẽ đúng là nghiêm hình bức cung?"
" Vết thương hình như là bị côn đánh, kẻ ra tay cũng rất nặng . . . . . ."
Lâm Lang cũng không vội vã giải thích, Lưu tẩu phản cung đã sớm nằm trong dự liệu của nàng , lúc này nàng đi tới trong đám người, hướng về phía vị nam tử trẻ tuổi một thân cẩm y hoa phục khẽ vén áo thi lễ nói: "Vị công tử này không biết xưng hô thế nào ?"
Nam tử trẻ tuổi kia có hơi xuất thần , không có lường trước Lâm Lang tới bên cạnh hắn, hắn hơi sững sờ trong chốc lát, trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, vừa chắp tay đối với Lâm Lang nói: "Tại hạ Dương Hải, gia phụ ngự phong Đông An hầu! Tiểu thư có gì cần tại hạ giúp một tay sao ?"
Lâm Lang gật đầu một cái, cười khách khí nói: "Ta quả thật có ý đó ! Mới vừa rồi Dương công tử cũng đã nghe, vị này Lưu tẩu tự xưng họ Chu, là hạ nhân trong phủ Quách đại nhân, có thể phiền toái công tử đi một chuyến phủ Quách đại nhân, xin Quách phu nhân tới ra mặt chứng thực ? Chứng minh tiểu nữ trong sạch !" Đã sớm nghe nói Quách đại nhân là một vị quan viên vô cùng chính trực thanh liêm , nhưng sau khi Triệu Tễ lên ngôi liền chỉ lo thân mình, đóng cửa ít giao du với bên ngoài , Dương Hải mặc dù bề ngoài nhìn y phục lụa là ( ý nói con nhà quyền quý ăn chơi trác táng ), nhưng giữa hai lông mày tựu phát ra một cỗ chánh khí bộc trực, xem ra cũng là một người có địa vị không đơn giản, cầu hắn ra mặt xin Quách đại nhân, hẳn là có thể mời được người !
Dương công tử nghe xong, sáng tỏ nói: "Chuyện này không thành vấn đề !"
Lâm Lang nở nụ cười dịu dàng, như ngày xuân ấm áp: "Vậy thì vất vả cho công tử rồi, ngày sau tiểu nữ sẽ tới cửa hậu tạ !"
Dương công tử nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm thần sảng khoái, khẽ cười cười, liền hướng Lâm Lang chắp tay một cái, mang theo tùy tùng sau lưng hướng đám người đông nghẹt phía sau rời đi !
Lâm Lang lúc này mới xoay người lại, vén ống tay áo Lưu tẩu lên, lộ ra mảng lớn vết thương, nhìn một chút hướng mọi người nói: "Lưu tẩu tới trong phủ ta bất quá chỉ mới hai ngày, vết thương này ít nhất đã có 4~5 ngày, cái mũ nghiêm hình bức cung lớn như thế bản tiểu thư không gánh vác nổi!"
Vết thương trên cánh tay Lưu tẩu đích xác là bị côn đánh, chắc là hôm đó ở Diệp phủ bị Tô phu nhân hạ lệnh đánh 30 đại bản, dùng cánh tay ngăn cản côn quật xuống nên mới lưu lại vết bầm xanh tím.
Lâm Lang vừa nói hết câu, có người đã phát hiện ra --" Đúng thế ! Vết thương này là cũ, nói nghiêm hình bức cung, mới vừa đánh đập cũng không giống lắm !"
Có người nói xong, mọi người cũng rối rít phụ họa, trong mắt Tô phu nhân thoáng qua tức giận, đoán chừng lại làm bộ dáng nhu nhược, lúng ta túng túng làm bộ đáng thương nói: "Tạ tiểu thư, thật xin lỗi ! Là ta nhìn lầm rồi. . . . . . Thật thật xin lỗi. . . . . . Người đừng nóng giận !"
Tô phu nhân lời còn chưa dứt, Thanh Y mang theo một người đàn ông trung niên ánh mắt đờ đẫn cùng hai thiếu nữ từ trong đám người chen chúc bước vào : "Tiểu thư, người đã mang đến!"
Nàng nói xong, hướng sau lưng vung tay lên, ba người kia toàn thân chấn động, dường như mới trải qua giấc mộng lớn vội bừng tỉnh lại, hai thiếu nữ nhìn về phía Lưu tẩu tử trên đất khóe môi nhỏ vài giọt máu đen, đôi môi xanh đen, sắc mặt vàng vọt nhào tới: "Mẫu thân, mẫu thân. . . . . . . . Làm sao người thành ra như vậy ? Người làm sao vậy?"
Thần sắc Lưu tẩu ảm đạm con ngươi vô hồn chợt lóe, liền đưa tay ôm lấy hai thiếu nữ, vội vàng hỏi "Đại Nha, Nhị nha, các ngươi sao lại tới đây ?"

Chương 66: Kết cục của Tô phu nhân ( trung )
Hai tiểu nữ tử nghe mẫu thân hỏi , nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, sợ hãi quét mắt xem đám người một vòng, trong mắt lộ ra tia mê mang, đợi đến khi thấy Thanh Y cười híp mắt đứng ở một bên, hai người trong nháy mắt lộ ra ánh sáng , trong đó nữ hài tử tuổi lớn hơn đưa tay chỉ vào Thanh Y uất ức nói: "Mẫu thân, là tỷ tỷ kia đưa nữ nhi đến đây ! Mẫu thân bị đuổi ra phủ chừng vài ngày, nữ nhi cùng nhị nha, còn có phụ thân cũng rất lo lắng ậu thân, muốn đi tìm người, nhưng phu nhân có lệnh, trước khi phu nhân chữa khỏi bệnh cả nhà chúng ta ai cũng không được phép đi ra khỏi phủ nửa bước, chúng ta cũng không còn biện pháp khác , nhưng buổi chiều vị tỷ tỷ này tìm được chúng ta, nói muốn dẫn chúng ta đến gặp mẫu thân, bọn ta không tin, không chịu cùng đi theo. . . . . . . . . Sau đó, cũng không biết chuyện gì xảy ra, hoàn hồn lại đã nhìn thấy mẫu thân !"
"Mẫu thân, người làm sao ? Thế nào biến thành như vậy?" Tiểu nữ nhi lôi kéo tay áo Lưu tẩu khóc hỏi.
Lưu tẩu nhìn gò má tiểu nữ nhi non nớt, không biết nên giải thích làm sao, đôi môi mấp máy hồi lâu, nói: "Ta. . . . . . Mẫu thân. . . . . . Là mẫu thân bị ma quỷ xui khiến, gây ra lỗi lầm nghiêm trọng . . . . . . ."
"Khụ khụ khụ. . . . . ."
Tiếng Tô phu nhân hung hăng ho khan truyền đến, lời Lưu tẩu bỗng nhiên bị cắt đứt, Lưu tẩu tử lúc này cảm giác được một đạo ánh mắt ngoan lệ bắn về phía nàng, nàng ngẩng đầu, đã thấy trên khăn che mặt của Tô phu nhân lộ ra hai tròng mắt hàm chứa tia uy hiếp trừng mắt về phía nàng, cả người Lưu tẩu run lên, theo bản năng ôm chặt hai nữ nhi trong khuỷu tay, thấp đầu không nói nữa.
Tô phu nhân thấy phản ứng ngoan ngoãn của Lưu tẩu tử , trong lòng hơi bình tĩnh lại, nhưng nàng vẫn sợ Lưu tẩu lại thốt ra điều không nên nói, quay đầu nhìn về phía Lâm Lang, làm ra một bộ dáng bảo vệ yếu ớt, bất bình dùm luân phiên chất vấn: "Ngươi mang người nhà Lưu tẩu tới làm gì ? Ngươi cho rằng ngươi là quan phủ sao ? Có thể tùy tiện bắt người ? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" người nhà Lưu tẩu bị nàng giận chó đánh mèo, thời điểm đuổi Lưu tẩu ra phủ thì nàng đã phái người theo dõi, kẻ điên này tại sao có thể tìm được, lại còn dễ dàng dẫn người tới ?
Theo trượng phu cùng hai nữ nhi Lưu tẩu xuất hiện, Tô phu nhân cũng không còn giữ vững dáng vẻ trấn định nữa, trong lòng nàng dấy lên cảm giác hốt hoảng càng lúc càng lớn.
Dương Hải đi tìm Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân nàng không lo lắng , bởi vì nàng biết Quách đại nhân sẽ không can thiệp, mà Quách đại nhân kể từ khi Đương Kim Thánh Thượng lên ngôi sau cũng là im lặng một mực trong phủ, rất ít lui tới bên ngoài, Dương Hải một thân y phục lụa là nói không chừng muốn thấy mặt cũng không thấy được Quách đại nhân, chớ nói chi là cầu Quách đại nhân tới, hơn nữa coi như đến, Quách đại nhân là quan viên lớn của triều đình bề bộn công việc, sao lại để ý tới những chuyện nhỏ vụn vặt này ? Càng sẽ không vì một nữ tử nhỏ bé như Lâm Lang mà đắc tội với Diệp phủ !
Nhưng còn người một nhà Lưu tẩu thì không giống nhau, hiện nay người một nhà đoàn tụ, trong tay nàng không có điểm yếu của Lưu tẩu, khó bảo toàn nàng sẽ không khai ra; hơn nữa Lâm Lang nếu có thể tìm được người nhà Lưu tẩu tử, chắc hẳn chân tướng đã nhất thanh nhị sở ( biết rõ rành mạch ) -- ánh mắt nàng quét về phía mọi người vây xem, trong lòng khủng hoảng để cho nàng không thở nổi -- lúc này, tuyệt đối không thể tạo cơ hội cho Lưu tẩu tử thừa nhận, Lưu tẩu tử nếu như ngay trước mặt nhiều người thừa nhận, vậy thì toàn bộ kế hoạch của nàng liền tiêu phí rồi !
Lâm Lang đem mọi biến hóa của Tô phu nhân đều thu hết vào mắt, nhưng nàng không để ý đến Tô phu nhân, mà là đi tới bên cạnh Lưu tẩu, hướng Lưu tẩu nói: "Lưu tẩu, ta có thể cứu người nhà ngươi khỏi Diệp phủ , hiển nhiên là có khả năng bảo vệ bọn họ chu toàn. Ta tin tưởng bản tính ngươi không xấu, về phần gây ra chuyện này hẳn là có điều khổ tâm, hôm nay, chỉ cần ngươi đem chân tướng phơi bày ra, bản tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi! Nếu ngươi không chịu nói, cũng đừng trách bản tiểu thư vô tình, chỉ có thể đưa ngươi quanđến quan phủ trị tội, một khi đến đó, ngươi tự biết hậu quả ! Dù sao, độc hại chủ mẫu cũng không phải là tội nhỏ ."
Âm thanh Lâm Lang vang dội có lực, từng câu gõ mạnh vào trong lòng Lưu tẩu, Lưu tẩu nhất thời không biết làm sao, gấp đến độ rơi nước mắt !
Thanh Y thấy nàng không có phản ứng, làm bộ muốn tiến lên, hai nữ nhi Lưu tẩu vừa thấy có điều không ổn cũng ôm Lưu tẩu khóc lên: "Mẫu thân, đến tột cùng là có chuyện gì ? Người đã làm cái gì ? Độc hại chủ mẫu có ý tứ gì ?"
Lâm Lang phất tay, ngăn trở động tác của Thanh Y !
Lưu tẩu nước mắt ồ ồ chảy xuống, chỉ là vuốt ve tóc hai nữ nhi, không nói một lời !
Tô phu nhân nghe xong, trong mắt hốt hoảng chợt lóe lên, giễu cợt nói: "Thì ra là Tạ tiểu thư cũng chẳng phải người hiếu thuận gì , độc hại chủ mẫu nghiêm trọng như vậy cũng có thể bỏ qua ?"
Lưu tẩu vốn còn đang do dự có nói hay không, lúc này nghe lời châm chọc của Tô phu nhân, nàng nâng khuôn mặt đầy nước mắt lên, trong mắt thoáng qua vẻ kiên quyết, nhìn Lâm Lang nói: "Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ , là nô tỳ bị ma quỷ mê hoặc. . . . . . Mới hạ độc phu nhân. . . . . . Nô tỳ đáng chết. . . . . ." Đúng vậy ! Dù sao cũng là nàng hạ độc mẫu thân nhị tiểu thư , hai ngày này mặc dù cùng nhị tiểu thư tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nàng nhìn ra nhị tiểu thư là một người chí hiếu ( hiếu thảo ) , hiện tại tình trạng Lăng phu nhân còn không biết sống chết ra sao, chẳng lẽ nàng khai Tô phu nhân là kẻ chủ mưu, nhị tiểu thư có thể bỏ qua nàng? Nhân nhượng một bước coi như có thể thả nàng, nhị tiểu thư có khả năng bảo vệ cả nhà bọn họ chu toàn sao ? Thế lực Thượng Thư không tầm thường nhị tiểu thư sao có thể ngăn cản ?
Lúc này Lưu tẩu phục hồi tinh thần lại, đã đem hành động quỷ dị của Thanh Y xem như trò lừa bịp -- dù sao quỷ thần nói đến tuy có, nhưng cũng chưa có ai từng thấy qua !
"Mẫu . . . . . . Mẫu thân. . . . . ." Lưu tẩu lời còn chưa dứt, hai tiểu nữ nhi đồng thời ôm nàng khóc rống hướng Lâm Lang van xin nói: " tiểu thư, tiểu thư, mẫu thân sẽ không hạ độc, mẫu thân không phải người như vậy, cầu xin tiểu thư minh xét, bỏ qua cho người. . . . . . Tha ẫu thân ta đi!"
Trượng phu Lưu tẩu là một nam tử trung hậu đàng hoàng, mới bắt đầu hắn một mực không nói gì, lúc này thấy thê nữ ôm đầu khóc thê lương, nam tử không nhịn được tiến lên ở trước mặt Lưu tẩu ngồi chồm hổm xuống, kêu khuê danh của nàng lúng túng mở miệng hỏi: "Hồng Vân, ngươi nói chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nhị tiểu thư nói ngươi độc hại chủ mẫu, là chuyện gì xảy ra?"
Lưu tẩu nghe câu hỏi trượng phu , đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, đôi môi run rẩy khóc kể lể: "Phải . . . . . Là lỗi của ta. . . . . . Ta đáng chết. . . . . . Ta hạ độc Lăng phu nhân. . . . . ."
Trượng phu Lưu tẩu vừa nghe sắc mặt đột nhiên thay đổi, cũng là chảy nước mắt dậm chân nói: "Ngươi thật hồ đồ ! Tại sao có thể làm chuyện thương thiên hại lý chuyện. . . . . . Nếu ngươi có chuyện gì, thì ta và hai nữ nhi sống thế nào? Ngươi. . . . . . Còn không mau khai rõ ràng cho tiểu thư, cầu xin tiểu thư tha mạng!"
Lưu tẩu khóc thành lệ dài: "Ta thực xin lỗi các ngươi , xin lỗi nhị tiểu thư, xin lỗi Lăng phu nhân. . . . . . Ta xin lỗi các ngươi . . . . . ." Nàng khóc, thừa dịp mọi người không chú ý, một tay bất chợt đẩy hai nữ nhi ra, xoay người hướng sư tử bằng đá trước đại môn Ngọc Lâm uyển đập vào --
"Mẫu thân . . . . . . . . . ."
"Hồng Vân. . . . . ."
Đợi mọi người phản ứng kịp, Lưu tẩu đã đến trước mặt sư tử bằng đá, kèm theo tiếng hô lớn của mọi người, nàng đâm đầu vào không chút do dự, một đạo vết máu đỏ tươi theo sư tử bằng đá chảy xuống. . . . . .
Cũng không có ai phát hiện, trước lúc nàng đụng vào sư tử đá, trong tay Lâm Lang một đạo bạch quang nhanh chóng lượn quanh vòng lên thắt lưng Lưu tẩu, thời điểm nàng đụng vào vừa vặn kéo thắt lưng nàng, giảm bớt không ít sức lực va chạm -- Lưu tẩu tội không đáng chết, nhưng dù sao nàng ta cũng đã thương tổn đến mẫu thân của mình, nếu không phải mình có pháp lực, mẫu thân hiện tại nói không chừng sớm mất mạng, cho nên để cho nàng chịu chút nỗi khổ da thịt !
"Hồng Vân. . . . . ." trượng phu Lưu tẩu hô to một tiếng nhào tới, ôm lấy Lưu tẩu ngã xuống đất ngất đi kêu gào nói: " Hồng Vân, ngươi tỉnh , ngươi tỉnh lại đi !" Hán tử trung hậu ôm thê tử nhắm nghiền hai mắt, nước mắt vẩn đục từ khóe mắt chảy xuống, "Ngươi không thể chết ! Hồng Vân. . . . . . Ngươi chết, ta cùng nữ nhi làm sao đây ?"
"Mẫu thân. . . . . . Mẫu thân . . . . . . . ."
Hai tiểu nữ nhi khóc thê lương cũng nhào tới, một nhà bốn người quây quần ôm nhau !
Lâm Lang nhìn một màn này, đáy mắt thâm trầm như mặt hồ tĩnh lặng đã nổi lên chút sóng nhỏ, đầu nàng khẽ dời đi chỗ khác -- người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, vô luận là người nào, làm chuyện sai lầm, làm thương tổn người khác, tất phải trả giá thật nhiều, thừa dịp lần này cho Lưu tẩu một giáo huấn !
Tử Y nhìn vẻ mặt Lâm Lang bất động thanh sắc, tiến lên nâng tay Lưu tẩu thay nàng bắt mạch, nói: "Các ngươi yên tâm, Lưu tẩu không sao rồi !"
"Mẫu thân. . . . . . môi người. . . . . . Tại sao là màu đen ?"
Tiểu nữ nhi của Lưu tẩu khóc thút thít, khiếp sợ hỏi Tử Y, Tử Y nhìn tiểu nữ tử kia một cái, ôn hòa cười một tiếng: "Đó là mẫu thân ngươi dùng hút máu cổ hạ trong thức ăn của phu nhân bọn ta, mẫu thân ngươi cũng trúng cổ độc, nhưng là mẩy thân ngươi nếu chịu đem kẻ sau lưng khai ra , tiểu thư chắc chắn sẽ không để cho nàng có chuyện!"
Lưu tẩu lúc này đã ở trong ngực trượng phu từ từ tỉnh lại, ánh mắt mê mang ảm đạm, chỉ là yên lặng rơi lệ, một chút cũng không có tiếng thở.
Tử Y ý vị sâu xa nhìn Lưu tẩu một cái, đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Lang nói: "Tiểu thư, Lưu tẩu không sao !"
Lâm Lang gật đầu một cái, đối với Lưu tẩu nói: "Lời nói của ta đến giờ vẫn không thay đổi, ta xem người một nhà các ngươi tính tình đều là đàng hoàng trung hậu, vẫn là câu nói kia, nếu ngươi chịu khai sự thật, chỉ ra kẻ sai sử, ta sẽ bảo vệ cả nhà các ngươi !"
Tô phu nhân nghe Lâm Lang nói thế, dù sao có tật giật mình, tính cách ngang ngược dưỡng thành thói quen lập tức lớn tiếng bén nhọn chất vấn Lâm Lang nói: "Tạ tiểu thư, kẻ sai sử ? Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ám chỉ bản phu nhân sai khiến nàng ta sao?"
Khóe miệng Thanh Y vểnh lên: "Ui chao! Chúng ta cũng đâu có nói là ngươi !"
Tô phu nhân bị Thanh Y đáp trả, một bụng hỏa khí, mà cái gì cũng nói không ra được, chỉ biết hung hăng trợn mắt lườm Thanh Y một cái , Thanh Y nơi nào sẽ sợ nàng ? Ngược lại vỗ tay cười nói: "Ai u, ta hiện tại coi như là biết trên khăn che mặt Tô phu nhân tại sao chừa lại hai cái lỗ, thì ra là dùng để trừng mắt người ta !"
Nốt mụn đỏ trên mặt Tô phu nhân rất lớn , lại còn chảy mủ nữa, bình thường cái khăn che mặt rất mỏng chỉ cần liếc mắt một cái người ta đã nhìn thấu hết rồi. Nàng liền kêu người ta dùng gấm vóc thật dầy may lại, bên ngoài khoác thêm mấy tầng lụa mỏng, mặc dù không đến nỗi để người ta thấy rõ mụn đỏ , nhưng sau đó có chút khó chịu, lúc này mới chừa lại hai lỗ, chỉ là khi nhìn lại quả thật chẳng ra sao cả !
Lúc mới bắt đầu, mọi người mặc dù phát hiện, nhưng không hề chú ý, lúc này bị Thanh Y nhắc nhở, mọi người không khỏi cười ầm lên, Tô phu nhân nhất thời xấu hổ không chịu nổi , hận không được tìm một cái lỗ mặt đất để chui vào !
Nàng chỉ vào Thanh Y nói: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Tiện tỳ!"
Lâm Lang nhìn Thanh Y một cái, trong mắt cũng không có một tia trách cứ, ngược lại nhàn nhạt nói một câu: "Đừng có khắp nơi khoe khoang chút thông minh ? Làm sao ngươi biết không phải chừa làm lỗ thông hơi?"
Tô phu nhân vốn là thấy Lâm Lang giáo huấn Thanh Y, trong lòng mới vừa khoan khoái chút ít, tiếp theo Lâm Lang bồi thêm một câu sau, nàng thiếu chút nữa thở không được !
Lỗ thông hơi? Lỗ thông hơi đương nhiên là ám chỉ mùi hôi!
Trong đám người vừa một hồi cười vang, đã có người bàn luận xôn xao thảo luận càng sôi nổi --
"Tô phu nhân bị bệnh gì thế ? Thế nào thúi như vậy ?"
"Lần trước ngươi không thấy mặt của nàng sao? Khuôn mặt nổi đầy mụn nhọt, thật là dọa người!"
"Ừ, đoán chừng bệnh trở nên nghiêm trọng !"
"Ngươi nói vậy, ta cũng cảm thấy đúng ! Tô phu nhân nhất định là chừa lỗ lưu thông. . . . . ."
"Ha ha. . . . . . . ."
Tô phu nhân chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết thẳng tắp xông lên đầu, Ngọc Châu vội thay nàng vuốt ngực nhỏ giọng khuyên can: "Phu nhân, ngài càng tức giận, nhị tiểu thư lại càng cao hứng, ngài không thể để kẻ thù sung sướng, ngược lại làm bản thân khó chịu !"
"Đúng , đúng,. . . . . . Ta không thể tức giận. . . . . . Không thể tức giận. . . . . ." Tô phu nhân cắn răng nghiến lợi nói xong, ở bên cạnh Ngọc Châu thật vất vả đem lửa giận của nàng ép đi xuống, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Lang không hề nữa lên tiếng !
Thanh Y nhìn Tô phu nhân nhanh chóng đè ép cơn giận, trong lòng có chút mất hứng, vừa định nói mấy câu châm chọc nàng, lại bị ánh mắt Lâm Lang ngăn lại, nàng nghi ngờ ngẩng đầu, theo ánh mắt Lâm Lang nhìn lại, đã thấy Dương công tử dẫn theo nam tử trung niên một thân trường sam xanh nhạt từ trong đám người chen vào, nàng vội cười nói: "Tiểu thư, có phải Dương công tử trở lại ?"
Lâm Lang gật đầu một cái, vội tiến ra đón cười nói: "Dương công tử, làm phiền rồi!" Nói xong, nàng hướng phía nam tử trung niên một thân trường sam xanh nhạt nói: " Vị này xưng hô thế nào ? "
Dương công tử vội cười nói: "Vị này chính là Quách đại nhân ! "
Lâm Lang sững sờ, lập tức cười nói: "Vì chuyện nhỏ của tiểu nữ , thế nhưng phiền toái Quách đại nhân tự mình đến đây một chuyến, thật là có lỗi! Ngày sau tiểu nữ nhất định tới cửa bái tạ!"
Nam tử vóc người trung bình, hơi hơi gầy, diện mạo cũng không phải xuất sắc, một thân bố y ( áo vải ) bình thường, trên người không có khí thế quan viên áp bức khôn khéo, thịnh khí lăng nhân ( lên mặt ) , ngược lại lộ ra dáng vẻ hòa ái dễ gần, cho nên vừa bắt đầu Lâm Lang chỉ là coi hắn là một quản sự Quách gia , không hề nghĩ đến Quách đại nhân lại ra mặt !
Lâm Lang lại quan sát Quách đại nhân mấy lần, trong lòng không khỏi gật đầu một cái, vị Quách đại nhân mặc dù diện mạo không thể thu hút ánh mắt người khác , nhưng cái khó được chính là dáng vẻ cao ngất, mang đến cho người ta cảm giác chính trực đội trời đạp đất.
Quách đại nhân nghe lời Lâm Lang , cười ha ha nói: "Bổn quan vừa đúng lúc rãnh rỗi, nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một lát, liền gặp Dương công tử tới phủ ! Tiểu thư có chuyện, Bổn quan đã nghe qua, nếu chuyện này cần Bổn quan mới có thể giải quyết, tiểu thư cứ nói đừng ngại!"
Quách đại nhân vừa nói, vừa quan sát Lâm Lang: nữ tử trước mắt chỉ là mười lăm mười sáu tuổi , thấy mình thốt ra lời xã giao đúng mực nụ cười treo trên khóe môi kèm theo vẻ chân thành tha thiết không có một tia bối rối, thái độ xử sự không kiêu ngạo không siểm nịnh, tự có một cỗ phong thái tao nhã !
Nhớ tới lời đồn đãi trên phố, Quách đại nhân lộ ra nụ cười tán thưởng!
Lâm Lang cũng không từ chối, cười nói: "Vậy làm phiền Quách đại nhân!" Nàng chỉ về phía Lưu tẩu, giấu bật cười tính, âm thanh bình thản vô hình trung mang theo một cỗ khí thế nghiêm nghị, "Vị này là hạ nhân hai ngày trước nhận vào trù phòng , hôm nay buổi trưa mẫu thân ta ăn món ăn do nàng làm thế nhưng trúng cổ độc, sau lại tra ra đích xác là nàng động tay, nhưng tiểu nữ nghĩ, nàng chỉ là một nữ đầu bếp nhỏ nhoi, làm sao có cổ độc? Chuyện này chẳng những quan hệ đến sinh mạng mẫu thân, nếu độc hại chủ mẫu tội danh thành lập, cũng quan hệ đến sinh mệnh tẩu tử, cho nên tiểu nữ phải tra xét kỹ lưỡng, bởi vì nàng tự xưng là hạ nhân trong phủ Quách đại nhân, họ Chu, cho nên muốn tìm quản sự trong phủ đại nhân hỏi một chút, tới chỉ chứng hạ xuống, thật sự không nghĩ làm kinh động đại nhân !"
"Quách đại nhân, ngài biết nàng sao?"
Lâm Lang vừa dứt lời, ánh mắt Tô phu nhân lập tức hoảng loạn, lo sợ không dứt lạnh lùng quát: "Quách đại nhân là quan viên triều đình, một ngày kiếm tỷ bạc, người làm trong phủ thế nào nhận thức rõ ràng. . . . . . Lâm Lang, ngươi mặc dù đã rời khỏi Diệp phủ, nhưng đã từng gọi ta một tiếng mẫu thân, ta. . . . . . Ta không thể nhìn ngươi càn quấy !"
Quách đại nhân thế nhưng thật sự được các nàng mời tới ? Tô phu nhân không dám tin vào hai mắt của mình, phải biết rằng Quách đại nhân nhất tính tình cổ quái. Năm đó tiên đế rất trọng dụng hắn, lúc ấy Diệp thượng thư vì muốn hắn trước mặt tiên đế giúp mình nói vài lời tốt đẹp , muốn cùng hắn giao hảo, mất rất nhiều khí lực đều là dầu muối không vào, ghê tởm hơn chính là ngoài mặt quan hệ hòa thuận, nhưng sau lưng không nói câu nào, thậm chí mặt không biến sắc bắt được nhược điểm Diệp thượng thư làm trái luật lệ, hung hăng đâm hắn một cái, làm cho Diệp thượng thư mặt xám mày tro trở tay không kịp !
Lâm Lang nhìn về phía Tô phu nhân, trong mắt lộ ra một đạo giễu cợt: "Ta lúc nào gọi ngươi là mẫu thân ? Cuộc đời này ta chỉ có một mẫu thân, chính là Lăng phu nhân !"
Trong đám người nghe vậy, không khỏi lại bộc phát một hồi bàn luận xôn xao --
"Nghe nói chưa ? nhị tiểu thư Diệp gia tự lập môn hộ bởi vì nàng căn bản không phải là thân sinh cốt nhục của Diệp thượng thư !"
"Vả lại, tin tức của ngươi đã lỗi thời, nói thiệt cho ngươi biết ! Diệp nhị tiểu thư đích xác là máu mủ Diệp thượng thư là không sai, Diệp nhị tiểu thư tự lập môn hộ thực là vì Tô phu nhân không chịu dung nạp, nhị tiểu thư cùng mẫu thân nàng không chịu nổi nữa mới rời đi . . . . . . . . Những lời đồn nhị tiểu thư không phải thân sinh cốt nhục Diệp thượng thư đều là từ phủ Thượng Thư tung tin ra, bởi vì nhị tiểu thư không chịu trở về phủ Thượng Thư , mặt mũi Diệp thượng thư đều mất hết !"
"Các người ở nơi nào nghe được ? Điều này cũng không đúng, nó còn dính đến một việc bí truyền trong hoàng gia. . . . . ."
"Cái gì bí truyền . . . . . . . . . . ."
"Ai! Các ngươi cũng đừng quản cái gì bí truyền , dù sao Diệp gia nếu chỉ còn một nữ nhi , vậy vị trí hoàng hậu của đại tiểu thư mới không sợ lung lay, cho nên Tô phu nhân mới dùng thủ đoạn cho người truyền ra những dao ngôn hủy hoại thanh danh nhị tiểu thư . . . . . . . . ."
"Mặc kệ thế nào, nếu ta nói Diệp nhị tiểu thư tự lập môn hộ là được rồi! Nhị tiểu thư, chúng ta ủng hộ ngươi, độc này nhất định là Tô phu nhân sai sử Lưu tẩu . . . . . . . . . ."
Người kia nói , vung cánh tay hô to một tiếng.
Tô phu nhân nghe xong, cũng là tâm thần đại loạn, không nhịn được cả người run rẩy, rồi lại sợ Lưu tẩu sẽ thừa nhận, vội vội vàng vàng xoay người nói: " Bản phu nhân không theo các ngươi càn quấy, Lâm Lang, đồ ta đã đưa tới, ngươi không nhận. . . . . . Ngươi không chịu nhận. . . . . . Ngày khác ta lại đưa tới !"
Thanh Y lắc mình ngăn phía trước Tô phu nhân, nói: " Tô phu nhân khoan đi đã !"
Hai mắt Tô phu nhân phun lửa: " Ngươi. . . . . . . ." Rồi lại không làm gì đượcThanh Y, chỉ có thể bực tức đứng lại, cũng là nhìn mọi người không chú ý đối với Ngọc Châu nói nhỏ mấy câu, Ngọc Châu xoay người len lén tìm một kiệu phu bên cạnh truyền lời, kiệu phu lập tức xoay người chạy ra khỏi đám đông !
Toàn bộ đều rơi vào mắt Lâm Lang, Thanh Y Tử Y cũng nhìn thấy, muốn đuổi theo, lại bị Lâm Lang dùng ánh mắt ngăn lại !
Lúc này, trượng phu Lưu tẩu đang ôm Lưu tẩu khuyên: " Hồng Vân, chúng ta mặc dù thân phận là nô tài , nhưng cũng có lương tâm, nếu ngươi thật làm, thì nói đi! Ngươi chết, ta cùng bọn nhỏ còn sống nổi sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top