Chương 5

Một tia sáng yếu ớt lọt qua khe hở nhỏ trên bức tường đá lạnh lẽo, rọi xuống nơi Khả Ninh đang ngồi. Cô ngước nhìn lên, trong lòng dâng lên một tia hy vọng mong manh. Có lẽ đây chính là cơ hội của cô.

Khả Ninh chậm rãi nhắm mắt, cố gắng điều hòa hơi thở. Cô cần giữ bình tĩnh. Nếu Tạ Dương Tề đã để cô sống đến lúc này, chứng tỏ anh ta vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát. Hoặc... sâu trong tâm trí anh ta, vẫn còn một phần của con người ngày xưa.

Cô mở mắt, nhìn về phía anh ta. "Anh nói rằng em không thể rời khỏi anh. Nhưng tại sao? Là vì anh yêu em, hay vì anh không muốn cô đơn?"

Tạ Dương Tề thoáng giật mình trước câu hỏi của cô. Một thoáng do dự lướt qua gương mặt anh ta, nhưng chỉ trong chớp mắt, nó đã biến mất. Anh ta tiến đến gần cô hơn, ánh mắt tối sầm lại.

"Không quan trọng." Anh ta cúi xuống, giọng nói trầm khàn. 

"Điều duy nhất em cần biết là em thuộc về anh."

Khả Ninh nhìn thẳng vào anh ta, không hề trốn tránh. "Nếu anh thực sự yêu em, vậy hãy để em đi."

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Tạ Dương Tề siết chặt nắm tay, dường như đang đấu tranh với chính mình. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt anh ta ánh lên một chút gì đó rất quen thuộc—sự yếu đuối, sự giằng xé giữa bóng tối và ánh sáng.

Nhưng rồi, chỉ trong tích tắc, tất cả tan biến. Một cơn gió lạnh ùa qua, bao trùm lấy cả không gian.

"Không thể." Tạ Dương Tề thì thầm. "Em sẽ không bao giờ rời khỏi anh."

Khả Ninh nắm chặt vạt áo, trái tim cô đau nhói. Nhưng cô biết, mình phải thoát khỏi nơi này—bằng bất cứ giá nào.

Cơn gió lạnh lẽo tràn qua căn phòng u tối, mang theo một cảm giác rờn rợn khiến Khả Ninh run lên. Cô đưa mắt nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm một lối thoát, nhưng mọi thứ xung quanh dường như là một mê cung vô tận.

Tạ Dương Tề vẫn đứng đó, ánh mắt anh ta sâu thẳm như có thể nuốt trọn linh hồn cô. "Em đừng cố chạy trốn nữa, Khả Ninh. Em biết rõ rằng dù em đi đâu, anh cũng sẽ tìm được em."

Cô lắc đầu, giọng nghẹn lại. "Anh không phải là người mà em từng yêu nữa. Anh chỉ là một bóng ma, một con quỷ đội lốt người."

Tạ Dương Tề cười khẽ, nhưng trong ánh mắt anh ta thoáng hiện một tia đau đớn. "Vậy sao? Nếu anh thực sự là quỷ, vậy tại sao anh vẫn còn cảm thấy đau khi nghe em nói như vậy?"

Khả Ninh im lặng, tay cô siết chặt thành nắm đấm. Cô không thể để bản thân bị lung lay bởi những lời nói của anh ta. Cô phải tập trung vào mục tiêu duy nhất—tìm cách thoát khỏi nơi này.

Bất chợt, cô nhận ra một thứ. Trong góc phòng, có một cánh cửa nhỏ ẩn mình trong bóng tối. Hy vọng lóe lên trong tâm trí cô. Nếu cô có thể đến đó...

Cô hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ lao về phía cánh cửa với tất cả sức lực còn lại. Nhưng chỉ trong chớp mắt, một bàn tay lạnh buốt đã siết chặt lấy cổ tay cô, kéo cô lại.

Tạ Dương Tề nhìn cô, ánh mắt đầy đau thương lẫn giận dữ. "Em thực sự muốn rời xa anh đến vậy sao?"

Khả Ninh cắn môi, nước mắt lặng lẽ chảy dài. "Phải. Em không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về anh nữa."Một lần nữa cô lại nói lời mà anh không muốn nghe.

"Nếu anh yêu em, hãy cho em đi đi,cho em rời xa khỏi anh và nơi này đi,Dương Tề." Nước mắt vẫn luôn tuôn và đau đớn hơn nhường nào.

Làm sao có thể bắt cô rời xa người mà cô từng yêu,rời xa hình bóng cô luôn nhung nhớ và mong gặp lại này,cô làm sao chịu nổi đây?Thế nhưng đau đớn đến bao nhiêu đây cũng không phải là lúc nên để nó xuất hiện,điều quan trọng là cô phải rời đi được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top