27. chương 27 : Ấn Thử Kim Quy

Cánh cổng giấy khổng lồ khép lại sau lưng họ không phải bằng tiếng gió hay tiếng đóng, mà bằng một cú thở sâu như đại dương nuốt lấy bầu trời. Ánh sáng lạnh lóe lên rồi im bặt; tiếng xào xạc của trang giấy như vết thương lành dần, để lại một khoảng không—một chỗ trống mà trí óc chưa kịp gọi tên.

Họ bước ra, nhưng không hẳn là bước — giống như bị đặt nhẹ xuống một mặt phẳng khác, nơi mọi định luật quen thuộc bị cạo mỏng, cuộn lại như mép giấy cháy. Không gian ở đây không có hướng bắc hướng nam; không gian chỉ có những lớp thời gian chồng lên nhau: một khung hình của buổi hoàng hôn, một mảnh của cơn bão đã qua, một đoạn phố im lặng – tất cả sắp xếp lỏng lẻo, như một chiếc đồng hồ bị tháo rời, bánh răng treo lơ lửng.

Lê Sở Đại dừng lại, cả người vẫn kềnh như người vừa mới trèo qua thành một pháo đài quá cao. Cơn mệt không còn là thể xác; nó là cảm giác bị rút cạn ký ức vừa mới sinh ra. Anh đếm nhịp thở của mình bằng lời, mỗi lần hít vào là một câu khẳng định: còn, không bỏ, phải tiến.

Liễu Dao nhìn quanh, đôi mắt nàng cố gắng ghim từng hình ảnh như một kẻ sưu tầm. Mắt nàng bắt gặp một con đường lát đá, trên đó có một chiếc đồng hồ bỏ quên, kim đồng hồ ngoáy ngược, vết rỉ sét đóng thành hoa. Nàng thầm nghĩ: thời gian ở đây không chỉ đi sai hướng — nó nhớ, nó quên, nó chọn. Khi nàng cố nắm lấy ý nghĩ đó, bàn tay chợt lạnh như ngườỉ chạm phải băng.

Lý Tam Béo thì vừa thở vừa lẩm bẩm: “Tôi nghĩ mình chưa từng thấy cảnh này trong giấc mơ… hay là từng thấy rồi? Ôi mẹ, đầu tôi rối như dây chỉ.” Hắn nắm chặt mặt nạ vỡ, như muốn tìm một mảnh bản dạng còn chưa bị xé rời.

Không khí vắng đến mức họ nghe được tiếng bước chân mình — nhưng không phải trực tiếp: tiếng bước chân vọng lại từ một nơi khác, như âm thanh được ghi, phát chậm, rồi tua ngược. Ở mé ngoài cùng của tầm nhìn, có một bóng người ngồi trên một ghế thấp, cạnh một chiếc bàn cũ bằng gỗ bọc bụi. Bóng người ấy cúi, tay cầm một thứ giống cây bút, nhưng không phải bút như người ta thường thấy. Đầu bút trông như làm bằng xương, thân bút mảnh, bóng bút chớp lên những dòng chữ nhỏ li ti như bọ chét chạy ngang.

Người ấy không quay đầu. Dáng ngồi của hắn giống dáng của một người đang chờ đợi, nhưng không phải đợi người — hắn đợi khoảnh khắc. Xung quanh hắn, không phải đồng hồ chạy, mà thời khắc tụ lại như hơi nước, đặc sệt, chầm chậm rơi từng giọt có thể nghe thấy tiếng rơi của chúng: tích… tắc… — nhưng không phải bằng kim; bằng tiếng giấy được lật rất chậm, tiếng mực khô nứt.

Lê Sở Đại đưa mắt về phía đó. Trong một thoáng — rất nhanh mà cũng rất dài — anh nhận ra một chi tiết nhỏ khiến tim mình nhói: móng tay của người kia, dưới ánh sáng nằm giữa chiều, không bóng thường, không bóng mực; móng tay ấy có vân như đồng hồ, những hoa văn vi mạch xoắn vào nhau, sáng lên theo nhịp như kim đồng hồ, và mỗi khi móng chạm vào giấy, giấy không bị rách mà như được dán thêm một lớp ký ức.

“Không phải… một người viết,” Anh thì thầm, giọng khàn khàn. “Không phải người… là… kẻ… —”

Chưa kịp nói hết, kẻ ngồi ấy dừng viết. Cái nhịp tích trên đầu bút cũng lắng xuống. Bóng người từ từ ngẩng đầu. Mặt hắn bị che bởi nửa chiếc khăn quấn cũ, phần còn lại là khuôn mặt chai sạn, nhưng không già; đôi mắt — nếu cho là mắt — là hai đốm sáng như vết son mực, không chớp nhưng dịch chuyển, nhìn thẳng vào Lê Sở Đại như một chỉ số đo: số phận? độ bền? khả năng chống xóa?

Liễu Dao cảm thấy hơi lạnh vọt lên sống lưng. Nàng chưa kịp mở miệng, người ngồi đó lên tiếng — âm thanh không phát ra mà như được đọc ra từ một cuốn sổ:

“Ba người mới leo lên từ tầng dưới. Một chọn xé, một chọn viết, một chọn chịu mất. Ngươi —” Người ấy nghiêng đầu, đôi móng tay gõ nhẹ lên thành bàn — “— đã gây ra nhiều nhiễu động. Có lẽ ta nên ghi lại.”

Câu nói bình thản, không khinh mạn, nhưng sự im lặng kéo sau nó như thể một trang giấy vừa bị lật. Lý Tam Béo muốn cười — hay khóc — không biết; Lê Sở Đại nghiến răng, cảm giác có một con tem vô hình đóng lên lồng ngực mình.

“Ngươi… là ai?” Lê Sở Đại bước lên một bước, vai vẫn run. “Ngươi… có liên quan tới kẻ viết kia chăng?”

Kẻ ngồi nhếch miệng, nhưng nụ cười ấy không hiện trên mặt: nó chỉ là một cảm nhận, như khi nhìn thấy một dòng chữ mờ. “Ta không viết câu chuyện này,” hắn trả lời chậm, “Ta ghi lại thời gian. Ta không cầm bút của số phận — ta giữ kim cho nó. Người viết, kẻ cầm bút, kẻ giở trang — họ đều cần thời gian để nhìn thấy kết quả. Ta… làm cho thời gian nghe lời ta.”

Một tiếng tách, như ai xoay một núm khóa cũ, vang lên gần đó. Một chiếc đồng hồ đứng trên bàn — trước mắt họ chưa từng trông thấy — mở ra, những bánh răng bên trong quay không đều. Mỗi lần bánh răng ghé vào nhau, một sự kiện xảy ra ở xa: một vụ nổ mờ trong không trung, một trang giấy rách, một khuôn mặt nhòa. Kẻ ngồi đặt tay lên đồng hồ. Móng tay chạm vào kim, kim dừng; một khoảnh khắc khác dừng lại hoàn toàn, như một người bị chụp ảnh giữa nụ cười.

Liễu Dao nuốt khô cổ họng. “Vậy… ông là…?”

“Kẻ Ghi Chép Thời Gian.” Hắn nói tên như thể đọc một tựa sách cũ. “Một tên gọi cũ rích mà người ta đem ra khi cần một cái tên. Các người có nhiều tên — nhân vật, phản diện, kẻ cứu rỗi. Ta có một chức năng: canh giữ những gì đã qua và những gì chưa đến. Khi một kẻ viết đánh cắp một trang, khi cuốn sách vạn vật bị xê dịch, dòng thời gian sẽ rối. Ta đến — ghi — cho thời gian biết mình là ai. Và nếu cần, ta… mượn một lát.”

Lời cuối dừng lại ở chỗ im. Cảm giác như hắn nói “mượn” nhưng ý hắn là “lấy đi”. Lê Sở Đại khẽ rướn mình, cố gắng nhìn rõ mặt người đó hơn, nhưng khăn quấn và bóng chừng như che phủ mọi chi tiết. Những vệt sáng lạ trên móng tay nhấp nháy, nhử mắt họ như mồi lửa.

“Ông… muốn gì?” Liễu Dao hỏi, giọng run.

Kẻ Ghi Chép đặt cây bút xuống, hai ngón tay khẽ sờ lên mép quyển sổ da bên cạnh. Quyển sổ ấy không dày mà cũng không mỏng — nó như chứa một lượng thời gian vừa đủ để chôn một đời. “Ta cần… thông tin. Ai lấy cuốn sách vạn vật? Ai mạo danh Người Viết? Ai cho phép một trang bị ăn cắp? Nghe có vẻ lớn, nhưng đôi khi, câu trả lời nằm ở những mẩu nhỏ nhất. Những nhóm như các người — hành động, phản ứng, sinh tồn — làm bật lên những vết thương trong dòng. Ta sẽ dùng các ngươi như… phích cắm. Các ngươi sẽ dẫn ta đến nơi vết thương mở.”

Lý Tam Béo bật phốc: “Xin lỗi, xin hỏi, phích cắm là cái gì? Nếu ông định… cắm tao vô ổ cắm thì tôi không đồng ý nha!” Hắn cố gắng cười, nhưng nụ cười vỡ vụn trong cổ họng; tiếng cười trở thành tiếng thở dài dài.

Kẻ Ghi Chép không tỏ vẻ căm ghét hay ưa thích; tiếng nói của hắn trầm như chữ in. “Không có ép buộc. Thời gian rất tò mò. Nó thích tự đến xem. Nhưng nếu các ngươi muốn sống, hợp tác là chọn lựa khôn ngoan.” Hắn nhấc tay lên, chỉ một điểm trong không trung; ngay lập tức, ba dòng — nhỏ, mảnh, giống như các chân chim trên mép giấy — bay vào không khí, chui vào trán của Lê Sở Đại, Liễu Dao và Lý Tam Béo. Cảm giác như có kim châm, như ký ức bị lưu.

Trong đầu Lê Sở Đại chợt hiện lên một mảnh cảnh: một cửa hàng sách cũ, một người bận áo choàng sẫm, một trang bị xé nhẹ... rồi là hình ảnh một chiếc bóng khác, ngồi bên cạnh một cái bàn, móng tay long lanh, và một chữ — rất nhanh, nhưng đủ để anh thấy: GIỎ HÀNG.

Anh rợn mình. Từ giỏ hàng vang lại trong đầu như một gõ cửa. Cơn ghi chép vừa chạm vào anh như một công tắc bật: không gian xung quanh phẳng lại, các lớp thời gian tụ về một điểm, tiếng gõ bút vang lên đều hơn.

Kẻ Ghi Chép mỉm cười (hoặc anh nghĩ là hắn mỉm cười). “Hữu ích,” hắn nói. “Hắn — kẻ mạo danh — để lại dấu. Dấu nhỏ, vụng về. Một kẻ ăn trộm không quen nghề. Ta thấy điều đó. Các ngươi làm tốt: bước lên, quấy rầy, mở mắt. Ta cần mấy bước tiếp theo. Ta sẽ theo sát. Nhưng nhớ: mỗi lần ta chép, một đường thời gian bị cố định. Mỗi cố định là một lưỡi kéo tỉa. Các ngươi không nên để quá nhiều đường thời gian bị rạch. Hãy làm gọn.”

Anh đứng dậy, sắt đá hơn trước một phần, sợ hãi nhưng không lui. “Ông có thể… cho chúng tôi biết nhiều hơn?” Anh hỏi.

Kẻ Ghi Chép nâng một ngón tay, như chuẩn bị viết. Ánh sáng từ móng tay lướt trên không khí, vẽ ra một ký hiệu ngắn gọn rồi xóa ngay. “Ta không làm bản đồ cho kẻ khác. Ta chỉ ghi. Nhưng ta sẽ cho các ngươi một điều:” Hắn im lặng, rồi thêm, “Khi các ngươi thấy dấu giỏ hàng, đừng tin ngay — kiểm tra ba lần. Và đừng để bất cứ ai dùng tên Người Viết mà không biết mùi mực thật trên tay họ.”

Rồi như vậy, chỉ là một cử động nhẹ, hắn đứng dậy. Móng tay cào qua không khí, và nơi bàn ghế còn nguyên đó, chỉ còn lại một vòng đồng hồ trống — bánh răng đã chậm lại. Hắn bước nhẹ về phía bóng tối, như thể hòa vào một câu chữ mỏng dần.

Trước khi khuất, hắn quay lại, giọng lơ đãng: “À, và đừng hỏi ta về móng tay. Móng tay… có thói quen giữ những gì qua tay nó. Mỗi móng một mảnh thời gian. Hắn sẽ biết, khi hắn nhìn thấy.”

Hắn đi mất. Không phải chạy, không phải biến dạng, mà rút lui như một dòng mực rút vào đầu bút.

Cả ba đứng im. Không gian xung quanh họ như kéo dài, tiếng soạt giấy nhẹ hơn, tim họ vẫn đập — nhưng một điều đã thay đổi: trong lòng họ, một cái hố được khoan ra, vừa đủ sâu để chứa một bí mật mới. Bí mật đó có tên, và tên ấy quay vòng trong đầu Lê Sở Đại: kẻ ghi chép thời gian. Anh muốn gọi tên ấy thật to để xem nó có thực không; nhưng khi mở miệng, tiếng nói của anh nghe như được ghi lên một tờ giấy mỏng — và anh tự nhủ: tốt hơn là giữ lại. Những câu trả lời sớm hay muộn sẽ tự tìm tới, như kim đồng hồ quay.

Họ bước tiếp, bước chân nhẹ nhưng quyết. Ở phía trước, cánh cổng cao hơn mở hé — không phải để đón họ, mà để thách thức: tầng sau của cuốn sách. Và giữa hai khoảng không, một dòng chữ nhỏ đỏ rực hiện lên trên không khí, chỉ một câu ngắn:

> Trang 27 — hãy cẩn thận với những gì bạn để vào giỏ hàng của mình.

Lê Sở Đại liếc về phía Liễu Dao. Ánh mắt họ chạm nhau — một lời thề không cần lời. Họ nắm tay nhau chặt hơn, rồi cùng bước qua.

Không gian lặng đi, nhưng sự lặng ấy không phải yên bình — mà là một thứ trống rỗng nặng trĩu, như khoảng khắc sau tiếng chuông chùa đã tắt, khi cả vũ trụ dường như nín thở. Cái bóng của Kẻ Ghi Chép biến mất, song dấu vết hắn để lại vẫn rình rập khắp nơi. Những mảnh “thời khắc” treo lơ lửng trong không gian — như những tấm gương vỡ phản chiếu vô số quá khứ và tương lai — bắt đầu chao đảo.

Một mảnh hiển hiện cảnh bình minh nhuốm máu: mặt trời đỏ như vết thương rạch ngang trời, dần dần nứt vỡ thành ngàn mảnh. Mảnh khác là tiếng cười trẻ con vang vọng, trong vắt, nhưng bất chợt biến thành tiếng nấc, rồi tan đi như bọt nước. Lại có mảnh chỉ là một con đường trống, nơi một bóng người đang đi thẳng… nhưng đầu hắn cứ lặp đi lặp lại động tác quay lại nhìn, không bao giờ kết thúc.

Lê Sở Đại đứng như bị ghim chặt xuống nền đất không tên tuổi này. Bàn tay anh nhói lên; khi mở ra, anh thấy ở lòng bàn tay mình có một vệt sáng mảnh, lấp lánh như kim giây đồng hồ, đang quay chậm rãi. Anh thở gấp, cảm giác như từng nhịp tim mình cũng bị đo đếm bởi thứ vô hình đó.

Trong một khoảnh khắc, anh thấy chính mình — một Lê Sở Đại khác, gầy guộc hơn, đôi mắt mất đi sự quyết liệt, đang bước qua một con hẻm ngập nước mưa. Hình ảnh lóe lên, rồi biến mất, để lại trong đầu anh câu hỏi không ai muốn nghĩ đến: đó là một tương lai, một quá khứ, hay một sai lệch mà thời gian vừa ghi lại?

Liễu Dao nhìn anh, mắt mở to, như muốn xuyên thấu tất cả. “Anh… vừa thấy cái gì vậy?” Nàng hỏi nhỏ, nhưng giọng nàng như vỡ ra, chẳng khác nào âm thanh thừa thãi trong không gian đang nén chặt.

Anh mím môi, không muốn trả lời. Nhưng sự im lặng lại nặng nề hơn cả lời nói. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, không nhìn vào mắt nàng, để giấu đi cái run rẩy nơi đáy tim.

Lý Tam Béo, kẻ vẫn luôn miệng tếu táo để xua đi sợ hãi, lúc này chỉ còn lại khuôn mặt tái nhợt. Hắn ôm chặt mảnh mặt nạ vỡ, bàn tay mập mạp run run như thể muốn níu lấy một cái gì còn nguyên vẹn. “Hợp tác thì sống… hắn nói vậy. Nhưng hợp tác nghĩa là gì? Tôi thấy mình giống như… một mẩu giấy bị xé, rồi được dán tạm lại. Nếu là thế… thì đến khi nào chúng ta lại bị xé ra lần nữa?”

Không ai đáp lại. Những lời ấy lơ lửng trong không gian, rồi tan vào những nhịp tích tắc vô hình.

Xa xa, ở cuối con đường lát đá lởm chởm, hàng loạt chiếc đồng hồ gãy vỡ bắt đầu phát sáng. Ánh sáng đỏ, âm ỉ như than hồng, rịn ra từ vết nứt, tỏa thành những vòng tròn trên mặt đất. Kim đồng hồ xoay ngược, va chạm vào nhau phát ra những tiếng “cạch” khô khốc, như xương gãy.

Rồi từ trong khoảng tối ấy, một cánh cổng mới hiện ra. Không phải cổng giấy như trước, mà là một cái cổng ghép từ vô số tờ lịch cũ, giấy vàng úa, góc rách, dính đầy vết mực loang. Mỗi khi gió thổi, từng tờ lịch rung lên, phát ra âm thanh giống tiếng khóc bị chặn lại giữa cổ họng.

Trên cổng, bằng nét chữ ngoằn ngoèo như dao cứa, khắc một câu:

> “Trang kế tiếp – chỉ mở cho kẻ nào dám nhìn vào chính bóng mình.”

Lê Sở Đại nheo mắt, hơi thở anh rối loạn. Liễu Dao khẽ nắm lấy cánh tay anh, lực siết mạnh đến mức anh cảm thấy móng tay nàng hằn vào da thịt. Trong mắt nàng không chỉ có sợ hãi, mà còn có ánh sáng quyết liệt: nàng sẽ không lùi, cho dù con đường phía trước là vực thẳm.

Còn Lý Tam Béo, lần đầu tiên trong đời, không còn lời nào để bông đùa. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cổng lịch xé kia, và khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình: “Nếu mình thấy bóng mình… liệu có phải là mình thật không? Hay chỉ là một trang bị ai đó ghi lại?”

Một làn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi mực khét, sắt gỉ, và cái cảm giác rợn người rằng từ đây, mỗi bước đi của họ không còn thuộc về chính họ nữa — mà thuộc về cuốn sổ vô hình của Kẻ Ghi Chép.

Cánh cổng bằng lịch xé rung lên từng nhịp, tiếng giấy rách xào xạc như tiếng móng tay cào vào tường đá. Không khí đặc quánh, mỗi lần hít vào, cả ba cảm giác như nuốt phải bụi mực. Trên từng mảnh giấy dán thành cổng, mực chữ đổi màu liên tục: khi thì đen đặc, khi thì đỏ rực, khi lại trắng nhờ nhợ như xương phơi nắng.

Lê Sở Đại tiến một bước, bước chân vang lên như rơi vào lòng giếng. Anh nhìn vào tấm lịch gần nhất, và bất giác thấy… chính mình. Không phải khuôn mặt hiện tại, mà là gương mặt một cậu thiếu niên, ánh mắt ngây thơ, bàn tay còn dính mực học trò. Cậu thiếu niên ấy ngẩng đầu, miệng mở ra, nhưng không phát ra âm thanh. Chỉ có một câu chữ hiện lên nơi môi: “Ngươi không phải ta.”

Một nhịp lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Liễu Dao chạm vào một tờ lịch khác. Hình ảnh trong đó phản chiếu không phải nàng của hiện tại, mà một Liễu Dao khác: mái tóc dài phủ đầy tro bụi, khuôn mặt nứt nẻ như tượng đất bị bỏ quên. Đôi mắt kia rỗng, không ánh sáng, nhưng vẫn dõi theo nàng như tấm gương chờ vỡ. Trong lòng nàng vang lên một câu hỏi, không phải của bản thân: “Ngươi dám nhìn bao lâu?”

Nàng giật tay lại, nhưng ánh nhìn trong tờ lịch vẫn bám theo, như một vết mực loang không thể xóa.

Còn Lý Tam Béo, đôi mắt hắn đảo nhanh như chực trốn chạy. Nhưng dù cố tránh, trên mỗi tờ lịch lại hiện lên một hình ảnh khác của hắn: một Lý Tam Béo gầy gò như bộ xương khô; một Lý Tam Béo đầy máu, đang gặm nhấm miếng thịt không rõ từ đâu; một Lý Tam Béo cười khùng khục, tay cầm con dao gỉ. Tất cả chúng nhìn hắn, đồng loạt nhép miệng như chế nhạo.

“Không… không phải tao…” hắn thốt lên, giọng lạc đi, “Tao không như vậy… không bao giờ như vậy!”

Nhưng lời phủ nhận của hắn chỉ khiến âm vang trong cánh cổng dội lại thành hàng nghìn tiếng vọng: “Mày không phải… mày không phải… mày không phải…”

Cánh cổng rung mạnh, từng tờ lịch như chuẩn bị rơi xuống. Từ khe hở ở giữa, một luồng sáng mỏng lóe ra, soi chiếu họ bằng ánh sáng kỳ dị: không ấm áp, cũng không chói lóa, mà như mổ xẻ từng thớ da, từng mạch máu, từng mẩu ký ức.

Trong ánh sáng đó, mỗi người đều thấy một “bản thể khác” của chính mình bước ra khỏi tờ lịch:

Lê Sở Đại thấy thiếu niên non nớt, ánh mắt u uất, đôi tay run rẩy như chưa từng cầm đến sức mạnh nào.

Liễu Dao thấy bản thân già nua, tóc trắng, đôi mắt rỗng cạn, dáng người xiêu vẹo như cây liễu bị bão quật.

Lý Tam Béo thấy một hình bóng méo mó, béo phì đến dị dạng, lết đi trong bóng tối, hơi thở khò khè, gương mặt cười đến nứt da.

Ba hình bóng đứng đối diện ba người, không tiến, không lùi, chỉ tồn tại, như những “bóng ký ức” được ghi chép lại.

“Đây…” Lê Sở Đại nuốt khan, giọng khàn khàn, “Đây là… thử thách hắn để lại. Nhìn vào chính mình, nhìn đến tận cùng…”

Không gian xung quanh lặng đi, chỉ còn tiếng tim đập hỗn loạn.

Rồi, như có ai đó lật trang sách, âm thanh khe khẽ vang lên: “Ai không dám nhìn, sẽ bị xóa.”

Ngay lập tức, mảnh lịch dưới chân Lý Tam Béo nứt ra, hiện lên những dòng chữ quỷ dị bò dọc theo gót chân hắn như rắn. Hắn la hét, cố giãy, nhưng những dòng chữ cứ quấn chặt, như muốn kéo hắn vào chính bóng tối của mình.

Liễu Dao vội lao tới, bàn tay nàng phát sáng nhẹ bởi linh lực mỏng manh, nhưng ánh sáng ấy chỉ khiến chữ viết chậm lại một chút, chứ không thể ngăn. Nàng hét: “Béo! Đừng trốn nữa, nhìn đi! Nếu mày không dám nhìn, mày sẽ mất luôn!”

Lý Tam Béo cắn răng, mồ hôi vã ra như mưa. Hắn ngẩng đầu, đối diện với cái bóng méo mó của mình. Trong mắt hắn lóe lên sự tuyệt vọng… rồi là một tia sáng nhỏ bé, như đốm lửa trong đêm. “Nếu… nếu mày là tao… thì mày biết… tao chưa bao giờ muốn bỏ bạn mình…”

Cái bóng dừng lại, nụ cười quái dị trên mặt nó nhạt đi, đôi mắt khép lại. Chữ viết dưới chân hắn biến mất, trả lại mặt đất trống.

Cánh cổng rung lên dữ dội hơn, như tán thưởng một sự thật vừa được khắc sâu.

Lê Sở Đại siết chặt nắm tay, ánh mắt anh dần kiên định. Anh biết, rồi cũng đến lượt anh và Liễu Dao phải đối diện. Không thể tránh. Không thể giả vờ. Nếu họ không nhìn vào bóng mình, không chấp nhận cái mình ghê tởm nhất, thì con đường này sẽ chấm dứt ở đây.

Ánh sáng từ cổng chiếu thẳng vào ba người. Mỗi bóng ký ức đang từ từ bước lên, tiến gần hơn. Và mỗi bước đi ấy, thời gian xung quanh lại co lại một chút — như thể có một cây bút vô hình đang viết: Trang này, ai không đọc hết, sẽ bị xé bỏ.

Ánh sáng từ cánh cổng dồn lại, rọi thẳng vào Lê Sở Đại. Không gian xung quanh biến thành một bức tranh cũ nát: những trang sách bị xé, những câu chữ bị chà nát, những tiếng thì thầm của ký ức trộn lẫn, giống như một thư viện cháy dở.

Trước mặt anh, thiếu niên ấy bước ra từ tờ lịch: gương mặt mộc mạc, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay run rẩy như chưa từng cầm nổi một lưỡi dao. Ánh mắt đó vừa ngây thơ vừa khắc khoải, như thể suốt đời chỉ biết cúi đầu nhặt những mảnh vụn của người khác bỏ lại.

“Ngươi…” Lê Sở Đại khàn giọng, “… là ta?”

Thiếu niên kia không trả lời. Nó chỉ ngẩng đầu, ánh mắt như vết dao cắm thẳng vào lòng anh, rồi mở miệng, để lộ một hàm răng loang lổ. Nhưng tiếng phát ra không phải tiếng người. Đó là tiếng lật giấy, từng trang, từng trang, dồn dập như hàng nghìn quyển sổ bị giở cùng lúc: sột soạt, sột soạt, sột soạt…

Mỗi âm thanh ấy, trong đầu anh hiện lên một ký ức bị bỏ quên: ngày anh đứng bên quan tài cha, đôi chân cứng lại mà miệng không bật được tiếng khóc; ngày anh bị người ta cười nhạo vì mùi mực quẩn quanh trên áo, chẳng ai tin anh đủ sức làm điều gì khác; ngày anh ngồi một mình, tay viết những dòng chữ run rẩy nhưng chẳng có ai để đọc.

Thiếu niên kia chợt cất tiếng, giọng vang vọng như tiếng ai đang đọc thay anh:
“Ngươi chỉ là một kẻ chép lại.
Ngươi không dám viết.
Ngươi không dám xóa.
Ngươi chỉ sống nhờ mực của kẻ khác.
Ngươi không phải nhân vật chính.”

Lê Sở Đại quỵ xuống một gối. Cả người anh nặng như bị buộc vào hàng nghìn ký ức đang gào đòi. Không khí đặc quánh đến mức mỗi hơi thở như uống vào một chén tro tàn. Anh muốn phản bác, nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Liễu Dao toan chạy đến, nhưng tấm lịch dưới chân nàng bỗng nứt ra, giam nàng lại trong vòng tròn chữ, không thể tiến. Nàng chỉ kịp hét:
“Đại! Nhìn nó đi! Đừng sợ! Nó là ngươi, nhưng không phải toàn bộ ngươi!”

Lý Tam Béo, mặt vẫn còn tái sau lần thoát hiểm, gào lên:
“Mày từng cứu tao đấy! Tao không tin mày chỉ là thằng nhặt chữ! Mày… mày còn hơn thế!”

Tiếng bạn bè dội lại trong tai, nhưng Lê Sở Đại biết — đây không phải trận chiến ai giúp được. Đây là cuộc soi thẳng vào vực sâu trong tim.

Anh ngẩng lên, mồ hôi rơi như mưa. Anh đối diện thiếu niên kia, rồi chậm rãi đưa tay lên ngực mình, nơi con tim đập loạn. “Mày nói đúng… tao từng chỉ biết chép, từng không dám viết, từng sợ hãi mọi con chữ… Nhưng nếu tao thật sự chỉ là cái bóng, thì tao đã chết từ lâu rồi.”

Anh đứng dậy, bước lên một bước, dù cả người như sắp nứt ra. “Tao đã đi đến đây. Tao có bạn, có đường để bước. Tao không cần phải viết giỏi hơn ai, không cần phải xóa giỏi hơn ai… Tao chỉ cần… để chính tay tao lật trang đời tao.”

Thiếu niên kia im lặng. Đôi mắt nó run rẩy, những giọt mực bắt đầu trào ra, loang trên gương mặt. Nụ cười chua chát của nó vỡ vụn, biến thành những vệt chữ rời rạc bay tung lên không trung.

Trong khoảnh khắc ấy, Lê Sở Đại cảm thấy một sức nặng khủng khiếp rời khỏi ngực mình, như vừa thoát ra khỏi một trang giấy bị ghim sai. Cả người anh bừng sáng bởi một ánh Linh Quang mảnh mai, nhưng rõ rệt — ánh sáng xuyên qua những ảo ảnh, đâm thẳng vào cánh cổng.

Âm thanh như ai vừa niêm lại một quyển sách, “bốp” một tiếng. Thiếu niên biến mất, chỉ để lại một vệt mực hình trăng khuyết trên nền đất. Vệt mực ấy sáng lên, rồi chìm hẳn, như được chép lại vào nơi nó thuộc về.

Không gian xung quanh run rẩy, nhưng lần này không phải là tiếng đe dọa. Đó giống như một cái gật đầu.

Cánh cổng dịch chuyển, hé mở thêm một tầng.

Lê Sở Đại thở hổn hển, đôi mắt đỏ ngầu nhưng kiên định hơn hẳn. Anh biết: đây mới chỉ là bắt đầu. Mỗi tầng, mỗi trang, sẽ còn lôi ra nhiều “bản thể khác” nữa, không chỉ của riêng anh, mà cả của tất cả họ. Và kẻ Ghi Chép Thời Gian kia… hắn chắc chắn đang dõi theo từng bước, từng dòng, từng hơi thở họ viết nên.

Khi vệt mực trăng khuyết biến mất, Liễu Dao vẫn bị kẹt trong vòng tròn chữ. Nàng cố giẫm mạnh xuống để thoát ra, nhưng mỗi lần chân nàng chạm, mặt đất lại loang ra thêm những ký tự cũ kỹ, giống như hàng nghìn bàn tay mực níu lấy cổ chân nàng.

Một tiếng thở dài vang lên — không phải của nàng, mà của một người đàn bà. Giọng khàn khàn, đục ngầu như tiếng tro ướt.
“Ngươi nghĩ… ngươi có thể giữ được tất cả sao? Ngươi nghĩ… ngươi sẽ còn được ai nhớ tới khi tóc bạc rơi xuống?”

Liễu Dao giật mình. Trước mặt nàng, một bóng người già nua từ từ hiện ra. Đó là một phụ nữ khoác chiếc áo dài sờn rách, mái tóc bạc rũ xuống như sợi dây thừng mục. Khuôn mặt già nua ấy — kinh hãi thay — lại chính là gương mặt của nàng, chỉ là thêm mấy chục năm phai tàn.

Người đàn bà kia chống gậy, mỗi bước chân là một vệt chữ vụn rơi xuống đất. Mỗi chữ rơi ra, nàng cảm giác như một ký ức nhỏ của mình đang bị lấy đi: nụ cười một ngày nào đó, một gương mặt thân quen, một lần trò chuyện. Tất cả rơi tong tong như hạt mưa đục.

“Không…” Liễu Dao lùi lại, mắt đỏ hoe. “Đó… không phải ta. Ta… sẽ không để mình biến thành thế…”

Người đàn bà cười nhạt, nụ cười vỡ vụn như tro than. “Ngươi tin rằng ngươi sẽ được nhớ sao? Một ngày nào đó, họ sẽ viết tên ngươi bằng mực nhạt, rồi quên. Ngươi sẽ biến thành một trang trắng. Sống… nhưng chẳng ai lật lại.”

Mỗi lời nói như một nhát dao. Liễu Dao cảm thấy ngực mình rỗng đi. Trong mắt nàng hiện lên viễn cảnh mình già đi, quên cả tên của bạn bè, bị bỏ lại trong một phòng tối nơi ký ức lẫn lộn như đống giấy vụn.

Nước mắt rơi xuống, nhưng nàng cắn chặt môi, mùi máu tràn ra. Không… nếu ta yếu thế này, ta sẽ không bao giờ còn là Liễu Dao. Không bao giờ còn là ta.

Nàng ngẩng lên, đôi mắt sáng rực, giọng run nhưng kiên định:
“Cho dù một ngày ta bị quên… ta vẫn sẽ khắc tên ta vào thứ mà ngươi không thể xóa. Ta sẽ để lại dấu vết. Không cần cả thế gian nhớ — chỉ cần ta còn nhớ ta là ai, thì ta không bao giờ biến mất.”

Người đàn bà già nua run lên. Hình bóng ấy bắt đầu nứt toác như một pho tượng đất khô. Hàng ngàn mảnh ký tự rơi xuống, tan thành cát bụi. Trong phút cuối, bóng già nua nghiến răng, gầm gừ:
“Ngươi… sẽ phải trả giá… khi tự chọn nhớ… tất cả…”

Âm thanh tắt lịm. Vòng tròn chữ quanh chân Liễu Dao rạn ra, rồi vỡ vụn như thủy tinh. Nàng ngã quỵ, thở hổn hển, nhưng trong mắt ánh lên một thứ chưa từng có: ánh Linh Quang mảnh mai như sợi tơ bạc, quấn quanh đồng tử, lặng lẽ nhưng bất diệt.

Lý Tam Béo hét:
“Dao! Mày ổn chứ?”

Nàng gượng cười, giọt lệ vẫn còn vương trên má. “Ổn… Ta ổn. Ta… vừa mới thắng một kẻ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ — chính ta, khi ta bị quên.”

Cánh cổng rùng mình, lại hé thêm một khoảng. Nhưng lần này, ánh sáng không lạnh nữa. Nó sáng như một lời chấp nhận: đã có thêm một trang được lật, một thử thách vượt qua.

Lý Tam Béo vừa mới bước theo Lê Sở Đại thì mặt đất dưới chân hắn đột ngột rạn nứt. Một khe tối mở ra, nuốt chửng hắn như một cái miệng đen ngòm. Hắn hét lên, nhưng tiếng hét chỉ vọng lại trong đầu hắn chứ không lọt ra ngoài. Cơ thể như bị ai đó gấp lại, rồi ném vào một cuốn sách rách.

Khi mở mắt, hắn nhận ra mình đang đứng giữa một khu chợ đêm bỏ hoang.

Gió thổi hun hút, nhưng không lạnh. Nó mang theo mùi ẩm mốc của giấy mục, xen lẫn mùi tanh của thịt sống và mùi hăng hắc của sắt rỉ. Những tấm bạt rách phất phơ, sạp hàng xiêu vẹo xếp dọc hai bên lối đi. Trên bàn, có những thứ hắn không muốn nhìn kỹ: một hộp sọ người được khoét rỗng và cắm nến bên trong, mấy cái hũ thủy tinh đầy mắt cá, một con chó giấy đang thè lưỡi tím bầm mà vẫn vẫy đuôi.

Trên cao, những bóng đèn vàng treo lủng lẳng, nhưng không phải đèn điện. Đó là những quả tim khô được móc vào dây thừng, mỗi khi gió thổi lại phát sáng đỏ rực trong chốc lát, như bập bùng muốn cháy.

Lý Tam Béo rùng mình, ôm chặt cái mặt nạ vỡ hắn vẫn cầm theo. Hắn muốn gọi bạn bè, nhưng giọng khản đặc, chỉ còn tiếng thở hổn hển.

Bất ngờ, từ một quầy hàng phủ bụi bốc lên một làn khói xanh, rồi một giọng the thé vang ra:

“Khách mới… khách mới tới chợ… đổi đi… bán đi… chỉ cần ký tên, ngươi sẽ có sức mạnh…”

Một giọng khác từ cuối chợ cất lên, trầm khàn:
“Bán cái chết đi… ta cho ngươi bất tử… chỉ cần một lần…”

Rồi trăm ngàn giọng khác nối tiếp, hỗn loạn như đàn ruồi vỗ cánh:
“Bán ký ức đi… đổi lấy một kỹ năng…
Bán hình dạng đi… đổi lấy một thân thể mới…
Bán bạn bè đi… đổi lấy sự tự do tuyệt đối…”

Cả khu chợ vang vọng, như có vô số kẻ đang rao hàng, nhưng hắn chẳng thấy bóng ai ngoài những sạp trống.

“Ơ… ơ khoan! Tôi… tôi đâu có cần mấy cái quái quỷ này…” Lý Tam Béo run lẩy bẩy, mắt đảo quanh, cố giữ bình tĩnh bằng cách lảm nhảm. “Mấy ông bà nhầm người rồi… tôi chỉ là thằng béo bình thường thôi, ký tên tôi bán còn chưa bằng vé số trượt độc đắc…”

Hắn toát mồ hôi, quay đầu toan chạy. Nhưng ngay bên cạnh, một quầy hàng sáng đột ngột lóe lên. Trên bàn gỗ phủ đầy tro bụi, có một giỏ mây. Trong giỏ chất đầy mặt nạ: mặt nạ cười, khóc, giận dữ, mặt nạ người già, mặt nạ trẻ con, mặt nạ méo mó dị hình.

Một giọng lẳng lơ cất lên từ chỗ giỏ:
“Thử một cái thôi, khách à. Đeo vào… ngươi sẽ thấy bản thân mình thực sự là ai.”

“Thấy bản thân á? Nghe như kiểu… thôi thôi, phim kinh dị tui coi đầy rồi, mấy cảnh này toàn chết chắc…” Hắn lùi lại, mồ hôi nhỏ tong tong, bụng mỡ rung bần bật.

Nhưng không kịp nữa. Một chiếc mặt nạ từ giỏ bật dậy, bay thẳng vào mặt hắn. Lý Tam Béo la oai oái, giơ tay bịt mặt, nhưng chiếc mặt nạ như dính bằng nhựa nóng, ép chặt vào da. Mắt hắn tối sầm, rồi cả thế giới lộn ngược.

Trong bóng tối, hắn thấy một người khác đứng đối diện mình.

Đó cũng là hắn — nhưng không còn béo tốt. Khuôn mặt hốc hác, đôi mắt hõm sâu, nụ cười méo mó như kẻ nghiện. Đôi tay hắn ta khẳng khiu nhưng cứng như móc sắt, và giọng khàn khàn ghê rợn:

“Ngươi sống cả đời tự ti… bị người cười nhạo, bị dùng làm trò đùa. Ngươi che giấu nỗi sợ hèn nhát bằng tiếng cười rẻ tiền. Nhưng ta… ta không cần che. Ta đã bán hết rồi. Bạn bè? Bán. Nhân tính? Bán. Chỉ để sống. Và ta sống dai hơn ngươi.”

Lý Tam Béo nuốt khan, lùi một bước. “Mày… mày không phải tao… Tao… tao sẽ không bán bạn bè tao đâu.”

“Bạn bè?” Bản ngã kia cười khùng khục. “Ngươi nghĩ chúng sẽ không bán ngươi sao? Chúng cần sức mạnh, cần hi vọng. Còn ngươi chỉ là thằng béo thừa cân, lót đường cho chúng. Ngươi sẽ bị bỏ lại. Nhưng ta… ta có thể mạnh hơn tất cả. Chỉ cần ngươi để ta thay thế.”

Cả khu chợ rung lắc, những giọng rao hàng rộ lên dữ dội, như hùa theo bản ngã kia:

“Đổi đi! Một ký ức tuổi thơ, lấy mười năm sức mạnh!
Đổi đi! Một giọt máu bạn bè, lấy bất tử!
Đổi đi! Một lần phản bội, đổi lấy tự do tuyệt đối!”

Lý Tam Béo ôm đầu hét lớn: “KHÔNG! Tao không cần! Tao thà là thằng béo bị cười, còn hơn thành một thằng quái vật phản bội!”

Tiếng hét ấy vang vọng, làm rung rinh cả không gian. Chiếc mặt nạ trên mặt hắn nứt toác.

Từ trong ngực hắn, tỏa ra một ánh sáng kỳ lạ. Không rực rỡ, không thánh thiện, mà nhờ nhợ như khói bếp. Ánh sáng ấy có mùi của cơm nóng, của thịt kho, của những bữa ăn gia đình. Nó phàm tục, tầm thường, nhưng chân thật đến nao lòng.

Bản ngã kia gào thét: “Không! Ngươi ngu xuẩn! Ngươi sẽ chết!” Nhưng cơ thể hắn ta tan dần như tro bụi, bị thứ ánh sáng phàm tục ấy nuốt chửng.

Khu chợ dần im bặt. Các sạp hàng đổ rạp, giỏ mặt nạ hóa thành tro tàn, chỉ còn lại một mảnh vỡ dính trên tay Lý Tam Béo.

Lý Tam Béo quỵ xuống, thở hổn hển, nước mắt trào ra. Nhưng giữa ngực hắn, một điều mới xuất hiện: một khoang trống kỳ lạ. Khoang đó có thể nuốt một phần dị năng khi hắn chạm vào, giữ lại nó như một “bao tử khác thường”.

Hắn chưa hiểu hết, nhưng linh cảm mách bảo rằng: Mình có thể “ăn” quỷ dị mà không bị đồng hóa hoàn toàn.

“Ha… ha ha…” Hắn bật cười, tiếng cười nghèn nghẹn nhưng dần vang to hơn. “Vậy là tao vẫn là tao. Tao không cần thành anh hùng, cũng không cần mạnh nhất… Nhưng nếu số phận bắt tao ăn hết mấy thứ quái quỷ này, thì tao sẽ ăn… để tụi bây còn sống!”

Câu cười ấy vang vọng trong chợ đêm trống rỗng. Ánh sáng mờ lóe lên, kéo hắn trở về.

Khi mở mắt, hắn lại thấy mình đứng bên cạnh Lê Sở Đại và Liễu Dao. Nhưng có một điều thay đổi: hắn đứng thẳng hơn, ánh mắt sáng hơn, và nụ cười có chút gì đó sắc bén.

Liễu Dao thoáng sững sờ khi nhìn hắn, còn Lê Sở Đại khẽ nhíu mày, cảm giác một luồng khí mới vừa hình thành quanh người bạn.

Trong lòng bàn tay hắn, mảnh mặt nạ vỡ sáng nhẹ, run rẩy như thở.

📑 Chú thích – Trích từ “Sổ Tay Dị Thể Bị Rách”

Tên dị năng: Vân Luân Hấp Thực (còn gọi dân gian: “Bụng Ăn Quỷ”)

Loại: Thể chất dị biến hiếm.

Khả năng: Hấp thụ năng lực từ dị thể/quỷ đã chết, giữ lại 30–60% nguyên mẫu. Khi cơ thể mạnh dần, tỉ lệ giữ lại cũng tăng.

Giới hạn: Nếu hấp thụ quá nhanh hoặc vượt ngưỡng, cơ thể sẽ sinh ra “ký sinh dư thừa” – tức dị năng phản bội chủ nhân.

Nguy cơ: Dễ biến thành Tịch Nhân, đặc biệt khi khao khát quyền lực quá lớn.

Đánh giá: Thuộc nhóm “Nguy cơ tiềm tàng cực cao”, nhưng nếu kiểm soát thành công → xếp hạng ngang cảnh giới Quỷ Dị Trưởng Sinh ở cấp cao.

(Ghi chú tay bằng mực đen, không rõ của ai: “Kẻ mang Vân Luân Hấp Thực, hoặc là vua trong bóng tối… hoặc là thức ăn cho bóng tối.”)

Không gian khép lại sau bóng dáng của Kẻ Ghi Chép Thời Gian để lại một khoảng lặng bất an. Tiếng tích tắc không còn, nhưng sự im lặng ấy không phải yên bình mà giống như ai đó vừa khóa chặt mọi âm thanh trong một chiếc hộp kín. Nhịp thở của ba người nghe rõ đến mức chói tai, tim đập vang như tiếng trống cổ lầu, và từng mạch máu trên cổ tay cũng trở thành một bản nhạc ép buộc phải nghe.

Lê Sở Đại cắn chặt răng, cảm giác móng tay vô hình vẫn ghim sâu vào lồng ngực mình. Anh không còn thấy được gương mặt người kia, nhưng hình ảnh ánh sáng trên móng tay đồng hồ ấy vẫn khắc sâu trong mắt, không cách nào xóa đi. Trong anh lóe lên một suy nghĩ mơ hồ: Nếu hắn thực sự chỉ là kẻ ghi lại thời gian, thì thời gian từ nay về sau sẽ không còn tự nhiên nữa. Nó bị viết, bị đánh dấu, bị rạch ngang… và mỗi vết rạch sẽ thành vết sẹo cho tất cả sinh linh.

Liễu Dao cúi đầu, bàn tay nàng siết lại. Nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh những dòng chữ bay vào trán mình. Không giống như một dấu ấn; nó giống như ký ức của kẻ khác được ép nhét vào trí óc nàng, khiến tâm trí nàng có thêm một “mạch ngầm” không thuộc về bản thân. Trong chốc lát, nàng thấy hình ảnh một cánh cửa khép kín bằng gỗ, trước cửa treo một chiếc chuông rỉ. Mỗi khi chuông rung, nàng cảm giác như cả thế giới xung quanh mình già thêm một tuổi. Đây không phải ký ức của ta… nhưng nó đang chảy trong ta.

Lý Tam Béo thì khác. Hắn run rẩy, nhưng miệng lại rướn cười, như kẻ vừa bị ép uống rượu độc mà vẫn cố giả vờ men say khiến hắn lảo đảo. “Thời gian… ha ha, cái ông vừa rồi chơi đồ hạng nặng quá… Nếu mai mốt ông ấy viết sai, chắc cả ba chúng ta thành hồn ma trong sách mất thôi.” Hắn cười, nhưng ánh mắt lạc lõng, giống như một đứa trẻ cầm đèn lồng bước vào hầm mộ, tự nói chuyện với bóng tối để xua sợ hãi.

Không ai đáp. Họ bước tiếp.

Con đường mở ra phía trước không phải đường đất, cũng chẳng phải đá. Nó giống như một tấm thảm dệt bằng những đoạn phim vụn, ghép lại từ những ký ức khác nhau: một vũng bùn trẻ con giẫm, một vết máu chưa khô, một trang sách đang viết dở, một mảnh trời cháy rực… Mỗi bước chân giẫm xuống, những ký ức ấy rung nhẹ, như bị nén lại, và tạo thành tiếng kêu nứt vỡ mơ hồ.

“Đây là…” Liễu Dao khẽ lên tiếng, nhưng giọng nàng lạc trong không gian. Lời nói chưa hết đã bị hút đi, tan như mực loãng trong nước.

Ở mép đường, những bóng hình đứng lặng. Không phải quỷ, không phải người — chúng là các “bản sao mờ” của chính ba người bọn họ, nhưng rách nát và méo mó. Một Lê Sở Đại không có mắt, tay chân dài như cành khô; một Liễu Dao tóc trắng như tro, miệng vá kín; một Lý Tam Béo bụng trống rỗng, chỉ có miệng, và miệng cứ lặp lại hai chữ “ăn đi”.

Nhìn thấy, nhưng không dám gọi. Cả ba hiểu, đó không phải ảo giác đơn thuần. Đó là hệ quả khi thời gian bị chép lại — những nhánh sai, những kết cục thừa thãi, bị lưu giữ ngoài lề để cảnh báo. Nếu họ nhìn lâu, có thể chính bản thân họ sẽ đổi vị trí với những bóng kia, thành dị bản trong quyển sổ quái ác.

“Đi nhanh.” Lê Sở Đại trầm giọng, từng chữ nặng như sắt.

Họ lướt qua, nhưng bóng vẫn bám theo, y như một trang sách rơi ra nhưng chưa bị đốt. Thứ âm thanh mảnh như móng tay cào giấy lại vang lên đâu đó trong đầu — có lẽ của Kẻ Ghi Chép, có lẽ chỉ là tiếng vọng còn sót lại.

Con đường dẫn họ đến một quảng trường rộng mở. Ở giữa quảng trường không phải tượng đá, cũng không phải bàn thờ — mà là một cỗ máy đồng hồ khổng lồ, dựng đứng, cao chọc lên không gian như một ngọn tháp. Nhưng ngọn tháp này không hoàn chỉnh: nó thiếu kim, thiếu mặt số, chỉ còn vô số bánh răng đang quay chậm, lỏng lẻo, mỗi lần va vào nhau lại tóe ra tia sáng như sao băng.

Liễu Dao hít một hơi, khẽ thì thầm: “Đây… là trung tâm của tầng này.”

Trong khoảnh khắc, một cảm giác nặng nề như áp lực từ lòng biển đổ xuống. Không có gió, nhưng tóc họ bay ngược, y phục căng phồng, như thể toàn bộ dòng chảy của thời gian đang hướng về nơi đây. Và ngay giữa cỗ máy, có một khe hở nhỏ, giống như ổ khóa chưa tra chìa.

Lê Sở Đại tiến lên, mắt cau chặt. “Kẻ Ghi Chép…” Anh nhớ lại lời hắn, ‘Ta sẽ theo sát.’ Có thể hắn đã rời đi, nhưng dấu ấn thì vẫn còn. Có thể, nơi này chính là “trang” mà bọn họ phải chạm vào để tiếp tục.

Một vòng sáng từ khe hở bỗng phóng ra, quét ngang. Chỉ trong chớp mắt, cả ba thấy mình bị bóc tách khỏi chính thân thể: trong khoảnh khắc ấy, họ chứng kiến “ba cái chết” của chính mình. Lê Sở Đại thấy một cái đầu mình bị treo trên tường thành; Liễu Dao thấy mình chìm trong biển lửa; Lý Tam Béo thấy thân thể bị rỗng, chỉ còn xương và tiếng cười chua chát.

Tất cả chỉ diễn ra trong một nhịp chớp mắt, nhưng đủ khiến mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.

“Không… không phải… thật,” Lý Tam Béo run bần bật, nhưng giọng như gãy vụn. “Đó là… là trò của cái cỗ máy này. Nó muốn dọa…”

“Không.” Lê Sở Đại ngắt lời. “Nó cho ta xem lựa chọn. Nếu ta sai đường, kết cục kia sẽ thành thật.”

Anh vươn tay ra, cảm giác nặng nề như ôm cả dòng thác. Mỗi tấc da tay chạm vào ánh sáng từ khe hở là mỗi tấc bị kéo căng, như thể bàn tay anh không còn là của mình nữa. Một cái giá… chắc chắn có một cái giá.

Trong khi đó, ở góc quảng trường, Liễu Dao nhìn thấy một bóng chữ mờ: “Giỏ hàng.” Dòng chữ ấy hiện lên trên một bánh răng cũ, rồi biến mất. Nàng giật mình, nhớ lại lời cảnh báo của Kẻ Ghi Chép: “Khi các ngươi thấy dấu giỏ hàng, đừng tin ngay — kiểm tra ba lần.”

Không gian chấn động. Cỗ máy bắt đầu xoay mạnh, phát ra tiếng gầm rú, và cả quảng trường rung chuyển như một cuốn sách bị lật sang trang khác.

Quảng trường nứt toác. Những khe hở đen loang ra như mực rơi trên giấy trắng, tạo thành các vết rạn hình mạng nhện. Mỗi vết rạn không phải chỉ là nứt đá, mà là nứt thời khắc: trong khe hở, họ thấy cảnh tượng lộn xộn—một đám cưới diễn ra trong mưa đỏ, một đoàn quân đi ngang rồi tan biến, một đứa trẻ khóc, và cả một thành phố sụp đổ chỉ trong một hơi thở.

Cỗ máy đồng hồ giữa quảng trường rung bần bật. Bánh răng quay tít, phun ra những mảnh ký ức cháy khét như tro giấy. Mỗi mảnh tro chạm vào người, da thịt lập tức bỏng rát, không phải bỏng vì lửa, mà bỏng vì một ký ức lạ bị ép vào tim, buộc họ sống lại một khoảnh khắc không phải của mình.

Lý Tam Béo gào thét, ôm đầu: “Không! Đây không phải của tôi! Tôi chưa từng… chưa từng làm vậy!” Trong đầu hắn hiện lên cảnh bản thân đứng giữa chợ, tay cầm dao giết một người quen, máu đỏ loang như mưa. Hắn biết đó không phải hắn—mà là một khả thể, một nhánh thời gian bị bỏ, nhưng nó đau đớn đến mức như thật.

Liễu Dao thì run lẩy bẩy. Ký ức lạ nhấn chìm nàng: nàng thấy chính mình ngồi giữa biển xương, tay cầm ngọn đèn đen, mắt vô cảm. Nếu ta đi sai, đây sẽ là ta… Nàng hiểu, mỗi bước chân từ đây đều là thử thách, không chỉ cho sức mạnh mà cho nhân tính.

Lê Sở Đại cắn chặt răng, cánh tay run lên. Trong đầu anh vang vọng một giọng nói, không phải của ai trong nhóm, mà như từ cỗ máy thốt ra:

> “Ngươi muốn tiến thêm một tầng? Hãy để lại thứ ngươi không muốn mất nhất.”

Tim anh thắt lại. Câu hỏi này không có lựa chọn đúng. Anh nhắm mắt, thấy thoáng qua hình ảnh cha mẹ ở thế giới cũ, những ngày tháng ngắn ngủi nơi nhân gian, rồi cả Liễu Dao đứng bên cạnh, bàn tay nàng run rẩy nắm lấy anh. Nếu ta bỏ… ta còn là người không? Nếu ta giữ… ta có còn đi được nữa?

Ngay lúc ấy, tiếng “tích… tắc…” vang lên, nhưng không phát ra từ cỗ máy. Nó đến từ sâu trong óc anh, rõ ràng là âm thanh của Kẻ Ghi Chép Thời Gian.

“Đừng chọn vội. Thời gian thích những kẻ hấp tấp… vì chúng dễ bị viết lại.”

Giọng nói kia lạnh, nhưng cũng như một ngọn đèn le lói trong biển đêm. Anh mở mắt, thấy khe hở giữa cỗ máy như một ổ khóa khổng lồ đang đòi một “chìa khóa hy sinh”.

Liễu Dao run rẩy, nhưng bất ngờ đưa tay đặt lên vai anh. “Đừng để nó quyết định cho chúng ta. Nếu phải bỏ lại, ta cùng bỏ, nhưng không phải là những gì nó muốn.”

Lý Tam Béo gào lên, tuyệt vọng: “Nếu không bỏ gì hết, chúng ta chết ở đây! Tao không muốn chết kiểu bị nghiền nát giữa mấy cái bánh răng này đâu!”

Tiếng rít chói tai vang lên. Một bánh răng khổng lồ tách khỏi cỗ máy, rơi xuống, nghiền nát mép quảng trường. Mặt đất rung chuyển như muốn nuốt trọn cả ba.

Trong giây phút ấy, một mảnh giấy bay ngang qua trước mắt Lê Sở Đại. Trên đó viết một dòng chữ đỏ rực, mực tươi như máu:

> “Giỏ hàng đã mở — chọn đi.”

Anh chợt hiểu. Đây không phải là chọn bỏ cái gì, mà là chọn mang theo cái gì. Những gì họ đặt vào “giỏ hàng” lúc này sẽ trở thành thứ bị thời gian giữ, có thể mất, có thể bị bóp méo. Nhưng nếu không chọn, cả ba sẽ bị cuốn vào trong khe rạn, biến thành những bản sao dị dạng như khi nãy họ thấy.

“Ta chọn…” Giọng anh khàn đặc, nhưng vẫn vang giữa quảng trường hỗn loạn.

Không gian chấn động. Một luồng sáng đỏ bùng nổ từ cỗ máy, như thể câu trả lời của anh đã kích hoạt cơ chế tầng kế tiếp. Tất cả những bóng dị bản biến mất trong nháy mắt, nhưng sự yên bình chưa kịp trở lại. Trước mắt họ, một cánh cửa giấy khổng lồ khác đang từ từ mở ra.

Không phải cửa bình thường: trên mặt giấy in dày đặc chữ nhỏ li ti, mỗi chữ là một “luật lệnh” chưa được gọi tên. Giữa vô số chữ ấy, một ký hiệu tỏa sáng lạ thường—hình một con rùa vàng, vạch ra từng đường nét như vảy giáp, và phía dưới chỉ một dòng ngắn:

“Kim Quy Luật Lệnh — thời khắc thử nghiệm.”

Ánh sáng từ ký hiệu đó bao phủ cả quảng trường, khiến họ vừa kinh hãi vừa bừng tỉnh. Đây không chỉ là bước sang tầng mới; đây là một “pháp lệnh” thuộc hàng cổ xưa, mang tên một thần vật trong truyền thuyết.

Trong thoáng chốc, tất cả đều im. Cỗ máy dừng quay, bánh răng treo lơ lửng, và ngay khi cánh cửa chuẩn bị hé ra hết, một tiếng nói vang vọng khắp không gian:

> “Trang 27 kết thúc. Chuẩn bị lật sang trang 28.”

Ánh sáng từ Kim Quy Luật Lệnh tràn ra, lạnh lẽo mà nặng nề, như hàng ngàn lớp nước sâu ép xuống. Không còn là quảng trường, không còn cỗ máy đồng hồ—chỉ còn một đại dương vàng kim mênh mông, vẩy rùa lấp lánh như những mảng sao trời rơi xuống.

Mỗi vẩy rùa đều khắc chữ. Không phải chữ người, cũng không phải ngôn ngữ dị quỷ, mà là chữ thời khắc: chữ chỉ xuất hiện đúng vào một khoảnh khắc duy nhất, rồi tan biến. Nhưng ở đây, hàng trăm, hàng ngàn chữ ấy chồng lên nhau, ép xuống đầu ba người như thiên thư mở ra.

Lê Sở Đại thấy mình quỳ gối, không phải vì cơ thể mệt mỏi, mà vì ký ức bị nghiền nát. Một giọng thì thầm vang lên trong đầu anh, không phải giọng ai ngoài kia, mà chính là giọng bản thân, ở một tương lai xa lắc:

> “Nếu ngươi không chết ở đây, ngươi sẽ chết ở một nơi còn sâu hơn. Kim Quy không giữ ai mãi mãi. Nó chỉ thử nghiệm.”

Liễu Dao gục đầu, nước mắt nàng rơi không vì đau đớn, mà vì hình ảnh trước mắt: nàng thấy chính mình trong tương lai, đứng giữa biển xác, tay ôm một đứa trẻ không rõ mặt. Đứa trẻ đó gọi nàng bằng một tên xa lạ. “Mẹ…” – tiếng gọi nhỏ, nhưng bị dòng thời gian xóa sạch ngay khi vang lên. Nàng hét lên, vươn tay giữ, nhưng bàn tay chạm phải chỉ là chữ mực lạnh toát.

Lý Tam Béo thì vùng vẫy trong mớ hỗn loạn. Trước mắt hắn, hàng trăm bản thân dị dạng vươn ra từ vảy rùa, có kẻ gầy trơ xương, có kẻ béo phì đến mức nổ tung, tất cả đều cùng hét: “Mày là cái kết cục của tao! Tao là cái bắt đầu của mày!” Hắn ôm đầu, gào lên, tiếng hét vang vọng hòa với tiếng nước sôi ù ù khắp không gian.

Giữa hỗn loạn, móng tay sáng vân đồng hồ lóe lên một lần cuối. Từ xa, tiếng nói lạnh của Kẻ Ghi Chép Thời Gian vẳng tới, mơ hồ như đọc từ một trang đã bị gấp góc:

> “Kim Quy là ấn thử, không phải ấn thật. Nhưng nếu các ngươi vượt qua, một điều chắc chắn: từ đây, mỗi bước các ngươi đi sẽ in dấu như móng tay ta. Thời gian không cho phép sửa lại nhiều lần đâu…”

Giọng nói biến mất. Không gian rung lên như ai đó đang lật trang. Cả đại dương vàng rực xoáy vào một điểm, cuốn họ đi như ba con chữ bị hút vào cuốn sách khổng lồ.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước khi bị nuốt trọn, Lê Sở Đại kịp nhìn thấy một dòng chữ đỏ rực trôi ngang qua mắt:

“Kim Quy thử nghiệm – 3 sinh mạng, 1 kết quả. Trang 28, đừng tin ngay cả chính mình.”

Ánh sáng tắt. Thế giới sụp xuống.

— Hết chương 27 —

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top