[10•< Chương 10 /] : thung lũng chết chóc

Ba người bước ra khỏi rừng Vô Cực, nơi sương mù dày đặc vẫn bám trên cành lá, và những tiếng lá xào xạc như thì thầm báo hiệu điều gì đó chưa đến. Nhưng trước mắt họ là một không gian hoàn toàn khác, một thứ khiến tim đập nhanh và hơi thở trở nên nặng nề: Thung Lũng Treo Cổ.

Nơi đây không còn bóng cây rậm rạp, thay vào đó là những cột đá xám xịt chĩa thẳng lên trời, quanh đó là hàng ngàn xác người treo lủng lẳng trên những dây thừng mục. Một số xác đã khô quắt, chỉ còn bộ xương run rẩy theo từng cơn gió; một số vẫn còn da thịt, tím tái và lạnh ngắt. Gió len qua các sợi dây thừng tạo ra âm thanh rít, vang lên như tiếng thở dài của tử thần, khiến cả ba không khỏi rùng mình.

Liễu Dao khựng lại, đôi mắt mở to, cơ thể run rẩy đến mức cô gần như không thể bước tiếp. Cảm giác sợ hãi đè nặng lên lồng ngực cô, như có hàng ngàn đôi mắt vô hình đang dán vào từng bước chân. Hàn Lập Dị đứng phía sau, ánh mắt lạnh lùng, cơ bắp căng cứng, sẵn sàng phản ứng trước bất kỳ hiểm nguy nào. Anh im lặng, nhưng mỗi bước chân đều như thông báo rằng không ai được phép cắt ngang con đường họ.

Lê Sở Đại cúi xuống, tay đặt lên quả trứng kỳ lạ trong túi, cảm giác nó rung nhẹ như đang nhắc nhở cậu về một sự sống mong manh giữa cái chết. Cậu nuốt khan, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng vẫn bước theo hai người bạn, từng bước một, cố giữ cho nhịp tim không loạn nhịp.

Họ đi chậm rãi, mỗi tiếng giày dép va vào đất khô vang lên chập chờn, hòa vào tiếng gió rít. Những cái xác lủng lẳng như nhảy múa theo nhịp gió, những bóng người mờ ảo hiện lên trong sương, khiến cậu có cảm giác chúng đang di chuyển, dõi theo họ, rồi biến mất ngay khi cậu nhìn thẳng vào. Mỗi bước đi, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn, như thể thung lũng này có linh hồn riêng-linh hồn của cái chết, đang quan sát, đánh giá và chờ đợi họ mắc sai lầm.

Đôi lúc, âm thanh lạ vang lên: tiếng cười khẽ, tiếng khóc thút thít, hay tiếng thở dài không rõ nguồn gốc. Liễu Dao cảm nhận da gà nổi lên toàn thân, còn Lê Sở Đại thỉnh thoảng giật mình, nhìn quanh như sợ một cái gì đó sẽ bật ra từ bóng tối. Thậm chí Hàn Lập Dị cũng không khỏi nhíu mày, dù anh luôn giữ vẻ điềm tĩnh và kiên định.

Không cần ánh sáng, không cần lời nói, Thung Lũng Treo Cổ dường như đã nhận ra họ... và đang chờ đợi. Chỉ cần một sai lầm, một bước chân lung lay, họ biết rằng không chỉ mạng sống mà cả tinh thần của mình có thể bị xé nát tại nơi này.

Chỉ vài bước chân, không gian quanh họ biến dạng như tấm gương vỡ vụn. Những xác treo lủng lẳng di chuyển bất thường, lúc tan trong sương mù đặc quánh, lúc lại xuất hiện ngay trước mặt, lặp đi lặp lại đến mức não bộ không còn phân biệt thật giả. Liễu Dao cảm giác một bàn tay lạnh lẽo chạm vai, nhưng khi quay lại chỉ thấy khoảng không trắng xám, vô tận.

Hàn Lập Dị thở hổn hển, giọng khàn: "Đừng nhìn quanh, cứ đi thẳng. Chỉ có tiến lên mới còn cơ hội." Nhưng thung lũng dường như không muốn họ thoát. Mặt đất rung lên, đá vụn nảy lên như muốn đánh thức một thứ gì đó dưới lòng đất, và từ xa vọng lại những âm thanh trầm, u ám, kéo theo ký ức đau thương len lỏi vào tâm trí họ: hình ảnh người thân biến dạng, tiếng cười thất thanh của chính họ vang lên từ nơi không gian vô định.

Lê Sở Đại nắm chặt tay Liễu Dao, quả trứng kỳ lạ trong tay phát sáng yếu ớt, dường như phản ứng trực tiếp với nỗi sợ hãi đang bao trùm. Mỗi bước đi càng khiến không gian quanh họ biến dạng nhiều hơn: các vách đá như sống dậy, cựa quậy, thở ra khói đen đặc quánh; những bóng mờ thấp thoáng di chuyển theo nhịp tim, mỗi bóng lại mang một ký ức mà họ chưa từng trải qua nhưng cảm giác quen thuộc đến mức rùng mình.

Họ đi qua một khu vực mà đất đá tự động dâng cao, tạo thành những bậc thang dựng đứng. Một âm thanh rên rỉ vang lên từ phía dưới, như cả thung lũng đang thở, đang sống, đang quan sát. Liễu Dao cảm thấy tim mình như muốn vỡ vụn, đôi mắt mở to, trong khi Hàn Lập Dị vẫn kiên định bước đi, dù thân thể run rẩy, từng bước như bước vào lòng hố sâu vô tận.

Thỉnh thoảng, họ thấy hình ảnh chính mình - nhưng không phải hiện tại, mà là phiên bản bị hủy hoại, đau đớn, hoảng loạn. Âm thanh của họ vang lên, nhưng khi họ mở miệng, không một tiếng nào phát ra. Sự tuyệt vọng len lỏi, nhưng cũng như thách thức, buộc họ phải đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm nhất.

Mọi thứ đều uốn cong, đổ sụp, tan biến và lại hiện ra theo cách bất ngờ. Ba người biết rằng thung lũng không chỉ thử thách cơ thể mà còn thử thách cả tinh thần. Một sai lầm nhỏ, một nháy mắt bị phân tâm, có thể biến họ thành một phần của cảnh tượng ám ảnh này, mãi mãi lạc trong biển sương và bóng ma.

Họ bước vào một khoảng không mà thời gian dường như bị bẻ cong. Ánh sáng chập chờn, luân phiên giữa đỏ rực như lửa cháy và xanh thẫm như đáy biển sâu. Mùi hăng của sắt và đất ẩm xộc vào mũi, khiến Liễu Dao cảm giác như từng hơi thở đều mang theo máu khô. Trước mắt họ, những dị thể xuất hiện không ngừng - không chỉ là hình thù vật chất mà còn là ký ức, cảm xúc, và cả linh hồn chưa được siêu thoát.

Một sinh vật hình dạng giống người nhưng trơn nhầy, mắt màu đen hút hết ánh sáng, chậm rãi tiến tới, mỗi bước đi lại để lại một vết chân phủ đầy nỗi sợ. Hàn Lập Dị cố gắng tránh, nhưng bước chân dường như bị hút vào lớp bùn đen dưới đất, cản trở mọi nỗ lực di chuyển. Lê Sở Đại chợt cảm nhận được một rung động lạ trong lòng bàn tay cầm quả trứng, ánh sáng bên trong nó bùng lên mạnh mẽ, và sinh vật ấy dừng lại, như bị đánh lạc hướng.

Ngay lúc đó, mặt đất nứt ra, từ những khe hở chảy ra thứ ánh sáng lạnh lẽo xanh biếc, tạo thành những bóng người nhỏ li ti, di chuyển quanh ba người. Mỗi bóng là một hình ảnh sống động - ký ức đau thương, hối hận, sợ hãi của chính họ - nhưng khi họ nhìn kỹ, đó lại là một phiên bản méo mó, bị xé rách, quằn quại trong nỗi tuyệt vọng. Liễu Dao chợt thấy mình trong vòng tay một người thân đã mất, nhưng gương mặt bị kéo giãn, mắt trống rỗng, miệng phát ra tiếng rên khàn khàn, không lời nào.

Hàn Lập Dị dùng tay đẩy bóng ma ra xa, nhưng chúng tan biến chỉ để lập tức xuất hiện ở nơi khác, dày đặc hơn, nhanh hơn. Mỗi bước đi khiến ba người cảm giác như bị thử thách về mọi giác quan: mắt nhìn, tai nghe, xúc giác, thậm chí cả khứu giác đều bị bóp méo. Họ dần nhận ra, không chỉ di chuyển mà còn phải "lừa" được thung lũng bằng cách đối diện nỗi sợ, không phản ứng quá mạnh, không để cảm xúc chi phối.

Bỗng từ xa vọng lại tiếng cười dồn dập, vang lên từng hồi, lan tỏa khắp không gian. Lê Sở Đại cảm thấy đôi chân tê cứng, tim đập loạn, mắt hoa lên, nhưng Hàn Lập Dị nắm chặt tay cô, giọng trầm: "Nhắm mắt và bước theo âm thanh trái tim, đừng nhìn." Liễu Dao cảm giác như cả thung lũng đang hít vào thở ra cùng nhịp tim họ, và nếu một nhịp sai, họ sẽ bị nuốt chửng bởi ký ức và sợ hãi.

Dọc đường, họ thấy những vách đá di chuyển, đổi chỗ, biến thành cánh cổng khổng lồ, mỗi cánh cổng lại mở ra một "thế giới mini" riêng, chứa đựng một dị thể khác. Một con quái vật trông như một cây người, rễ và nhánh mọc ra từ da thịt, tiến lại gần, phát ra âm thanh như tiếng cưa và thét gào. Nhưng cùng lúc, một luồng sáng từ quả trứng phát ra, đẩy nó lùi lại, nhưng chỉ là tạm thời. Họ hiểu rằng đây là cuộc đối đầu không chỉ bằng sức mạnh mà bằng cả trí tuệ và sự bình tĩnh tuyệt đối.

Họ tiếp tục bước, mặt đất chuyển từ đá nứt sang cát trắng mịn, ánh sáng dịu dần nhưng mùi hăng vẫn còn, nhắc nhở rằng thung lũng chưa buông tha. Những hình bóng mờ nhạt giờ lại bắt đầu lấp đầy không gian xung quanh, mỗi bóng là một cảnh tượng khác nhau: tai nạn, thất bại, sự mất mát... như muốn nghiền nát tinh thần họ. Liễu Dao cảm giác đầu óc muốn vỡ ra, nhưng Hàn Lập Dị vẫn bước đi, dường như đôi chân anh đi trước cả ý thức.

Những âm thanh dị thường, những ánh sáng biến đổi, những bóng ma và dị thể liên tục thử thách - tất cả như một mê cung sống, thử thách đến tận cùng tinh thần. Ba người họ nhận ra rằng thung lũng không chỉ là thử thách về thể chất hay trí tuệ, mà là nơi mà ký ức, nỗi sợ hãi và bản chất thật của con người bị bóp méo, thử thách, và nếu ai đó gục ngã, sẽ biến mất vĩnh viễn trong không gian u ám vô tận này.

Họ tiếp tục đi, không gian trước mắt như một tấm gương sống động, phản chiếu mọi suy nghĩ và nỗi sợ của họ. Cát dưới chân Liễu Dao giờ như phủ đầy những bàn tay nhỏ, trắng bệch, chạm vào mắt cá chân cô với một cảm giác vừa lạnh vừa nham nhở. Mỗi khi cô muốn giẫm lên, bàn tay như bám lấy chân, kéo cô xuống, như muốn nhấn chìm cô vào đất. Hàn Lập Dị liền với tay kéo cô ra, nhưng bản thân anh cũng cảm thấy lực hút vô hình, như thể thung lũng này muốn nuốt trọn họ, thử thách cả sức mạnh lẫn ý chí.

Bầu trời phía trên không còn hình dạng cố định, chuyển liên tục giữa những màu sắc rực rỡ và tối tăm. Những đám mây như sinh vật biết quan sát, uốn lượn quanh họ, thi thoảng tạo ra những bóng hình kinh dị - đầu lâu, cánh tay xương trắng, mặt người méo mó - khiến tim họ như bị siết chặt từng nhịp. Lê Sở Đại bỗng nghe tiếng thì thầm, như hàng ngàn giọng nói chen nhau trong đầu, nhắc nhở mọi sai lầm từng trải qua, cả những nỗi hối tiếc mà cô chưa bao giờ thừa nhận.

Một dị thể xuất hiện - cơ thể trong suốt, bên trong là những dòng chữ rối loạn, uốn lượn như sợi dây thừng sống. Nó tiến đến, không chạm nhưng khiến mọi cảm giác bị xoáy vào hỗn độn. Lê Sở Đại muốn hét lên nhưng tiếng không ra; Hàn Lập Dị nhìn thấy, lập tức tạo một vòng tròn ánh sáng từ quả trứng, ánh sáng loang ra như sóng nước, dị thể ngừng lại, rung rinh rồi tan biến, nhưng không gian vẫn còn đầy những ký ức rối rắm mà nó để lại.

Họ đi tiếp, trước mắt là một hồ nước lờ mờ. Mặt nước phản chiếu không phải hình ảnh hiện tại mà là những viễn cảnh có thể xảy ra: Liễu Dao thấy mình biến thành một sinh vật dị thường, Hàn Lập Dị thấy bản thân thất bại trong việc bảo vệ cô, còn Lê Sở Đại thấy cả hai họ biến mất, còn mình đơn độc trong tuyệt vọng. Cảm giác nặng nề khiến từng bước đi trở nên khó khăn, nhưng họ nhận ra rằng nếu ngừng lại, hồ sẽ nuốt họ vào trong một thế giới khác - nơi không còn lối ra.

Từ dưới hồ, một bàn tay dài và xương xẩu búng lên mặt nước, tạo thành vòng tròn ánh sáng tím. Mỗi vòng tròn lan rộng, kéo theo những tiếng cười khàn khàn, nỗi đau và hối hận của những sinh vật từng bị thung lũng nuốt chửng vang lên. Liễu Dao run rẩy, nhưng Hàn Lập Dị nắm chặt tay cô, nhắm mắt và bước theo nhịp cảm giác từ quả trứng. Lê Sở Đại theo sau, tập trung vào hơi thở của mình, cố giữ sự bình tĩnh tuyệt đối.

Bất ngờ, mặt hồ nứt ra, phun lên một làn sương trắng dày đặc, che khuất tất cả. Trong sương, họ nghe thấy những bước chân khác - không phải của chính họ, mà của những sinh vật vô hình, gần như đồng nhất với thung lũng. Tiếng bước chân không đều, lúc nhanh lúc chậm, vang vọng từng nhịp, dồn dập, tạo thành một nhịp điệu quái dị, tác động trực tiếp đến cảm giác và trí óc họ. Ai không tập trung sẽ bị mê hoặc, chìm vào ảo giác, và có thể sẽ mất phương hướng vĩnh viễn.

Họ bước, nhắm mắt, dựa vào cảm giác, vào ánh sáng từ quả trứng và vào nhịp thở của nhau. Từng cơn sợ hãi, từng ký ức bị bóp méo tràn vào tâm trí, nhưng thay vì phản ứng, họ quan sát, học cách phân biệt đâu là hiện thực, đâu là bẫy tinh thần. Thung lũng không chỉ là mê cung vật chất - nó là thử thách của trí tuệ, cảm xúc và cả tâm linh, ép họ phải đối diện bản chất thật, phải hiểu nỗi sợ và chấp nhận nó để tồn tại.

Khi bước qua hồ, họ thấy trước mắt là một cánh cửa khổng lồ, phủ đầy hoa văn lạ lùng, chuyển động như đang thở. Những ký hiệu trên cửa không phải ngôn ngữ thường, mà là những dòng năng lượng sống, phản ứng với từng bước chân, từng nhịp tim. Hàn Lập Dị nhìn vào cánh cửa, cảm giác như nó đọc được suy nghĩ, dò xét sự can đảm và sự kiên định. Một tiếng vang khẽ từ quả trứng, như thì thầm: "Chỉ khi vượt qua nỗi sợ thật sự, cánh cửa mới mở."

Liễu Dao nắm tay Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại, họ cùng nhau bước tới, cảm giác như cả thung lũng dồn mọi lực vào một khoảnh khắc. Từng nhịp tim, từng hơi thở, từng ký ức bị thử thách, khiến họ cảm giác như có thể bị vỡ ra bất cứ lúc nào. Nhưng họ bước tiếp, không lùi, không sợ hãi - vì biết rằng chỉ cần một bước sai, họ sẽ biến mất, trở thành một phần của thung lũng vĩnh viễn.

Cánh cửa khổng lồ rung lên, phát ra âm thanh vang vọng như hàng ngàn chiếc chuông bị kéo đồng thời. Mỗi rung động dội vào tâm trí họ, khiến cơ thể run rẩy, ký ức như bị xé toạc, cả nỗi đau và sợ hãi tích tụ từ quá khứ bỗng dưng hiện ra sống động. Liễu Dao nhìn qua khe hở của cửa, thấy một thế giới khác hẳn, nơi mọi thứ biến dạng: bầu trời đỏ rực, những con quái vật không hình dạng nhô lên từ mặt đất, tiếng rên rỉ của sinh linh bị dày vò vang khắp không gian.

Hàn Lập Dị đưa tay lên ngăn cô lại, nhưng Liễu Dao lắc đầu, ánh mắt cứng cỏi. "Chúng ta phải đi qua. Không quay lại nữa," cô nói, giọng run nhưng kiên quyết. Lê Sở Đại hít sâu, quả trứng phát ra ánh sáng xanh lam mạnh mẽ, hòa vào nhịp tim cả ba người, tạo thành một lớp khiên tạm thời trước những tác động tinh thần từ cánh cửa.

Khi họ mở cửa hoàn toàn, một luồng gió lạnh buốt như băng lao thẳng vào mặt, mang theo tiếng gầm rú từ một dị thể khổng lồ bên trong. Sinh vật ấy dường như không có hình dạng cố định, một cơ thể pha trộn giữa xương, sương mù và ánh sáng chập chờn, đôi mắt lóe lên màu đỏ rực. Nó đứng đó, tĩnh lặng nhưng mỗi nhịp thở khiến mặt đất rung chuyển, cây cối như bị nghiền nát, không gian xung quanh uốn cong theo ý nó.

Liễu Dao cảm nhận sức mạnh khủng khiếp của dị thể, cảm giác như mọi nỗ lực chống lại đều vô nghĩa. Hàn Lập Dị lập tức cố tạo vòng tròn bảo vệ, nhưng ánh sáng từ quả trứng bỗng chập chờn, như phản ứng với áp lực tinh thần của họ. Lê Sở Đại nhận ra: để sống sót, họ không chỉ cần sức mạnh vật chất, mà còn phải điều khiển cảm xúc, đối diện nỗi sợ tận cùng.

Dị thể tận thế bắt đầu di chuyển, mỗi bước đi là một cơn sóng năng lượng làm rung chuyển cả mặt đất, bắn ra những tia sét màu tím loang khắp không gian. Liễu Dao, Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại đồng loạt lao vào, vừa né tránh vừa quan sát, tìm điểm yếu. Họ nhận thấy rằng sinh vật này không chỉ tấn công thể chất mà còn phản chiếu ký ức tồi tệ nhất trong tâm trí, biến nỗi đau thành năng lượng để làm suy yếu họ.

Liễu Dao nhìn thấy hình ảnh bản thân bị nuốt chửng bởi thung lũng, Hàn Lập Dị thấy mình bất lực trước cái chết của người thân, Lê Sở Đại thấy cả hai đồng đội biến mất trước mắt. Áp lực tinh thần khủng khiếp khiến từng bước đi trở nên nặng nề như trăm tấn. Nhưng họ nhắc nhau rằng nếu gục ngã, không chỉ mạng sống bị đe dọa, mà cả lý trí sẽ bị sinh vật tận thế chiếm lấy, biến họ thành một phần năng lượng của nó vĩnh viễn.

Họ dùng ánh sáng từ quả trứng, cộng với khả năng phản ứng linh hoạt của Hàn Lập Dị, tạo ra một luồng xung kích nhỏ nhưng đủ để dị thể chớp mắt giật mình. Liễu Dao lập tức lao tới, đôi tay như bừng sáng, chạm vào cơ thể sinh vật. Một dòng năng lượng xanh lam bùng nổ, quét qua cơ thể dị thể, làm nó gầm lên đau đớn. Họ nhận ra: dị thể này phản ứng mạnh nhất với sự quyết tâm và tinh thần kiên định, chứ không phải lực lượng thuần túy.

Tiếng gầm rú lan tỏa khắp thung lũng, khiến không gian như nứt vỡ. Nhưng Liễu Dao, Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại nắm chặt tay nhau, đồng điệu nhịp thở, đồng thời tập trung ý chí vào quả trứng. Một ánh sáng chói lòa bùng lên, dị thể giật mình, cả ba cảm thấy lực hút từ sinh vật dần yếu đi, nhịp tim dần ổn định, sợ hãi dị thể không còn chiếm lấy họ hoàn toàn.

Khi sinh vật cuối cùng kêu lên một tiếng vang dữ dội rồi tan biến thành hàng nghìn mảnh ánh sáng, thung lũng như thở phào nhẹ nhõm. Mặt đất nứt nẻ lấp dần, bầu trời dị thường dần trở lại hình dạng ổn định hơn. Họ đứng giữa cánh cửa, mồ hôi ướt đẫm, tim vẫn đập nhanh, nhưng nhận ra rằng mình đã vượt qua thử thách tâm linh nguy hiểm nhất từ trước đến nay.

Hàn Lập Dị nhìn Liễu Dao và Lê Sở Đại, ánh mắt vừa mệt mỏi vừa kiên định: "Chúng ta... vẫn còn sống. Nhưng đây chỉ là bước đầu thôi." Liễu Dao mỉm cười mệt nhọc, lòng vừa sợ hãi vừa quyết tâm: "Đi tiếp thôi. Con đường phía trước chắc chắn còn khốc liệt hơn." Lê Sở Đại gật đầu, ánh sáng từ quả trứng lập lòe như phản chiếu sự đồng thuận: họ sẽ bước tiếp, đối diện mọi nguy hiểm, không lùi bước.

Họ đứng giữa thung lũng, bầu trời đỏ rực như máu, hơi thở lạnh buốt phả vào mặt khiến da thịt rùng mình. Mặt đất dưới chân không còn vững chắc, những vách đá dựng đứng như những tấm gương vỡ phản chiếu hình ảnh họ trong vô số biến dạng khủng khiếp. Mỗi bước đi đều vang lên tiếng kêu rên rỉ, như những sinh linh đang treo mình giữa không trung, mắt trống rỗng, miệng há hốc, phát ra âm thanh kỳ quái nhưng đầy đau đớn.

Liễu Dao đi trước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi bóng dáng những người từng khuất núi hiện lên. Họ không nói, chỉ hiện ra trong trí nhớ của cô: bạn học, người thân, đồng đội, tất cả đều bị treo lên bằng sợi dây vô hình, treo giữa không trung, bập bềnh như những con búp bê rách nát. Tim cô thắt lại, nhưng một phần ý chí vẫn buộc cô bước tiếp.

Hàn Lập Dị nắm tay Liễu Dao, cố gắng dẫn cô qua những tảng đá bập bềnh, nhưng chính bản thân anh cũng cảm nhận được áp lực tinh thần đang dồn ép. Những hình ảnh bóng ma không chỉ là ảo ảnh - mỗi cái nhìn, mỗi chuyển động đều đánh vào ký ức, biến nỗi sợ thành vật chất, kéo họ xuống vực. Lê Sở Đại thì quỳ gối, hít sâu, cố tập trung năng lượng từ quả trứng, nhưng ánh sáng xanh lam lập lòe, chập chờn, như phản ứng với sự tuyệt vọng xung quanh.

Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng cười khúc khích của trẻ con, nhưng giọng cười ấy biến dạng, vừa quen thuộc vừa ghê rợn. Liễu Dao thấy bóng một phiên bản nhỏ của chính mình, đứng trên một cây cổ thụ khổng lồ, ánh mắt trống rỗng nhìn cô. Cô muốn chạy đến nhưng chân bị kéo lại, cảm giác như bị mắc kẹt giữa thực và mộng, giữa sống và chết.

Hàn Lập Dị kịp thời dùng tay đẩy cô ra, đồng thời tạo ra vòng năng lượng nhỏ quanh họ, chặn những cơn gió mang theo ký ức đau đớn. Nhưng thung lũng dường như phản ứng, mặt đất rung lên, dây treo lắc lư, những hình ảnh ghê rợn càng hiện rõ hơn, những bóng ma cao lớn lao xuống, phát ra âm thanh như xương bị bẻ gãy.

Lê Sở Đại đứng lên, cố dồn ánh sáng từ quả trứng tập trung vào khoảng trống giữa họ và những bóng ma. Một tia sáng xanh mạnh mẽ bùng lên, phá vỡ ảo ảnh, nhưng ngay lập tức chúng biến dạng, thay đổi hình dạng, càng đáng sợ hơn trước. Họ nhận ra rằng thung lũng này không chỉ thử thách thể chất, mà còn kiểm tra tinh thần, biến nỗi đau quá khứ và sợ hãi thành vũ khí chống lại họ.

Liễu Dao hít sâu, nhắm mắt, cho phép ký ức đau đớn tràn qua, nhưng không phản ứng theo - cô tập trung vào hiện tại, vào nhịp thở, vào năng lượng từ đồng đội và quả trứng. Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại làm theo, cả ba đồng điệu ý chí, tạo ra một "lưới ý thức" bao quanh, làm chậm sự biến dạng của bóng ma.

Nhưng thung lũng không dễ dàng nhượng bộ. Những bóng ma ghê rợn đồng loạt lao tới, dây treo lắc lư, tạo ra cơn bão u ám. Mỗi cú va chạm khiến đất đá rung chuyển, tiếng xương gãy rợn người vọng khắp không gian. Liễu Dao cảm nhận sự hiện diện của một dị thể tinh thần khổng lồ, đứng phía trên đỉnh núi treo cổ, giám sát mọi bước đi, như một kẻ cai trị thung lũng, sẵn sàng nghiền nát những ai không đủ mạnh.

Họ phải di chuyển qua một cây cầu mỏng manh, treo lơ lửng giữa thung lũng, chỉ vừa đủ cho một người đi. Gió lạnh thổi mạnh, bóng ma từ mọi phía trồi lên, kéo họ xuống vực, biến cây cầu thành cạm bẫy sinh tử. Liễu Dao bước từng bước, tim đập dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định. Hàn Lập Dị đứng sau, sẵn sàng đỡ, Lê Sở Đại tập trung toàn bộ năng lượng, tăng cường ánh sáng từ quả trứng.

Khi cả ba vừa vượt qua cây cầu, thung lũng rung chuyển dữ dội, một cơn bão bóng ma bùng lên, nhưng họ đã đứng vững. Một giây im lặng trôi qua, họ nhìn quanh: bóng ma biến mất tạm thời, dây treo treo lơ lửng, không còn dao động. Nhưng họ biết, đây chỉ là khoảnh khắc tạm yên trước khi thung lũng lại giáng xuống thử thách mới, khốc liệt hơn.

Liễu Dao thở dồn dập, mắt nhìn Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại: "Chúng ta còn sống... nhưng không biết bao lâu nữa. Thung lũng này sẽ không bỏ sót ai yếu đuối." Hàn Lập Dị gật, ánh mắt nghiêm nghị: "Chỉ cần chúng ta còn kiên định, còn kết nối... còn cơ hội đi tiếp." Lê Sở Đại chậm rãi nâng quả trứng lên, ánh sáng xanh lam lan tỏa, như thông báo rằng họ chưa bị thung lũng nuốt trọn, nhưng mọi bước tiếp theo sẽ khó khăn hơn cả tưởng tượng.

Cả ba im lặng, lắng nghe tiếng gió u uất, cảm nhận thung lũng treo cổ như đang theo dõi từng nhịp thở, từng ý nghĩ, chuẩn bị cho những thử thách tinh thần khủng khiếp tiếp theo.

Khi bước qua cây cầu mỏng manh, cả ba như rơi vào một lớp sương dày đặc, màu đen ánh tím, đặc quánh, vướng víu từng bước chân. Thung lũng treo cổ hiện ra sâu hun hút hơn, những vách đá dường như kéo dài vô tận xuống vực thẳm không đáy. Gió u uất mang theo tiếng rên xiết khắp các vách núi, nhưng lần này, âm thanh ấy pha lẫn cả tiếng nói thì thầm, như những linh hồn kêu gọi họ đến gần, dụ dỗ từng ý nghĩ yếu mềm.

Liễu Dao dẫn đầu, mắt tinh anh quan sát mọi chuyển động trong sương. Cô nhận ra những hình dạng dị thường: bóng dài của người không đầu, tay chạm đất nhưng chân vẫn trôi lơ lửng, mắt trắng dã, nhấn chìm cả thung lũng trong nỗi kinh hoàng sống động. Chúng di chuyển chậm nhưng không ngừng, từng cử chỉ rùng rợn như theo dõi nhịp tim của họ. Mỗi bước chân của Liễu Dao vang lên như tiếng trống trong căn hầm tối, làm các bóng ma phản ứng, tiến sát hơn, nhưng chưa chạm tới.

Hàn Lập Dị đứng sau, đôi mắt kiên định, tay vẫn nắm chắc bàn tay Liễu Dao. Anh nhận ra một hiện tượng kỳ lạ: bóng ma không chỉ phản chiếu ký ức đau đớn, mà còn biết cách thay đổi môi trường xung quanh để thử thách trực tiếp khả năng sinh tồn. Một tảng đá bỗng nứt ra, rơi tự do xuống vực, tạo ra tiếng nổ vang rền như muốn hất tung họ xuống. Anh kịp kéo Liễu Dao sang bên, nhưng cảm giác nguy hiểm như vẫn dính chặt vào từng thớ cơ, từng nhịp tim.

Lê Sở Đại, ánh mắt căng thẳng, tập trung năng lượng từ quả trứng. Tia sáng xanh phát ra, nhưng sương đặc quánh làm ánh sáng loang lổ, không lan xa được. Anh nhận ra thung lũng này không đơn thuần là không gian vật lý, mà còn là một sinh thể tinh thần khổng lồ, ăn vào trí não, tạo ra cạm bẫy tâm lý, khiến mọi ký ức tồi tệ nhất trở nên sống động. Anh buộc phải tự kiểm soát cảm xúc, nếu không ánh sáng sẽ mất hoàn toàn, để họ rơi vào tay các bóng ma.

Bất ngờ, một luồng bóng đen khổng lồ xuất hiện, hình dáng như một con quái vật được ghép từ nhiều cơ thể người. Nó không phát ra âm thanh, nhưng sự hiện diện đã đủ khiến Liễu Dao run rẩy. Mọi thứ xung quanh co lại, dây treo dao động dữ dội, như muốn kéo họ vào bụng thung lũng. Liễu Dao nắm chặt Hàn Lập Dị, mắt nhắm nghiền, cố kết hợp ý chí ba người, tạo ra một vùng năng lượng nhỏ xung quanh để ngăn dị thể tiến gần.

Con quái vật di chuyển, không chạm đất, nhưng mỗi bước đi đều làm rung chuyển không gian, kéo theo vô số bóng ma nhỏ hơn lao vào họ. Những bóng ma này không chỉ là những hình ảnh, mà có thể chạm, có thể cắn, tạo ra cảm giác đau nhức thật sự. Liễu Dao giật mình khi cảm nhận những cú va chạm trực tiếp vào cơ thể, như bị kim nhọn đâm, nhưng không để sợ hãi chiếm lấy.

Hàn Lập Dị lao vào, dùng kiếm tạo ra những tia sáng cắt qua bóng ma, nhưng chúng chỉ tạm thời tan biến, rồi nhanh chóng hình thành lại, mạnh mẽ hơn. Lê Sở Đại gia tăng năng lượng, ánh sáng từ quả trứng lập lòe, phản chiếu lên sương, tạo ra một mê cung ánh sáng và bóng tối, nơi mỗi bước đi là một thử thách sinh tử.

Liễu Dao cảm nhận được một cánh tay lạnh lẽo chạm vào vai cô, nhưng khi quay lại thì không thấy gì ngoài sương mù. Trí nhớ đau đớn trỗi dậy: khuôn mặt cha, mẹ, những người cô đã mất, hiện lên ngay trước mắt, rên rỉ và cầu xin. Cô cố gắng không phản ứng, dùng nhịp thở để giữ ý chí. Càng tập trung, những hình ảnh càng mờ đi, ánh sáng xanh của quả trứng và thanh kiếm Hàn Lập Dị như đồng bộ, đẩy lùi sự hiện diện tinh thần của thung lũng.

Cơn bão bóng ma tạm lắng khi họ tiếp cận một vách núi lớn, nơi các dây treo chằng chịt như một mạng nhện khổng lồ. Tại đây, họ phát hiện những bóng ma đứng im, lặng lẽ quan sát. Một cảm giác rùng rợn len lỏi: thung lũng không chỉ là thử thách sinh tồn, mà đang "chọn lọc" những ai có thể đi tiếp, những ai sẽ bị giữ lại mãi mãi trong bóng tối.

Liễu Dao quay nhìn hai người đồng đội: ánh mắt cô dõi theo Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại, nhận ra rằng sự sống sót không chỉ dựa vào sức mạnh, mà là ý chí, sự kiên định và khả năng đối mặt với chính nỗi sợ của bản thân. Cô nắm chặt tay Hàn Lập Dị, nhắm mắt, bước tiếp, từng bước một, qua những dây treo rùng rợn, giữa những bóng ma như muốn nuốt chửng cả cơ thể và linh hồn.

Một giây im lặng trôi qua, họ thở hổn hển, nhưng vẫn đứng vững. Thung lũng dường như lùi lại một chút, nhưng tất cả đều biết rằng, phía trước còn nhiều điều kinh khủng hơn nữa, những bí ẩn tăm tối chưa từng ai sống sót để kể lại.

Khi vượt qua vách núi dây treo, ba người chạm vào một hầm sâu tối om, dường như được khắc trực tiếp vào lòng thung lũng. Không gian mở ra như một đại sảnh vô tận, sương đen giờ đặc quánh đến mức ánh sáng từ quả trứng Lê Sở Đại chỉ lóe lên như những tia sáng mờ ảo. Tường đá gồ ghề phủ đầy rêu xanh, nhưng trên bề mặt, những hình ảnh nhấp nháy: ký ức đau đớn của bất kỳ ai từng đặt chân vào thung lũng.

Liễu Dao cảm giác một luồng năng lượng mạnh mẽ bao quanh, không chỉ từ quả trứng hay thanh kiếm, mà từ chính hầm ngục này. Nó như một sinh thể tinh thần khổng lồ, ăn vào tâm trí, đọc từng ký ức, từng sợ hãi, và phản chiếu lại dưới dạng những bóng ma sống động nhất. Cô nắm chặt Hàn Lập Dị, cảm nhận sự rung động của trí não mình khi hình ảnh quá khứ hiện lên: cha mẹ, những thất bại, những lời hứa chưa giữ được. Một cơn đau nhói khắp đầu, nhưng cô gồng mình, cố giữ sự tỉnh táo.

Hàn Lập Dị bước lên, kiếm sáng như phá tan màn sương, nhưng càng tiến vào sâu, ánh sáng càng yếu đi. Anh nhận ra rằng không gian này không chỉ thử thách cơ thể mà còn thử thách tâm hồn: bất kỳ sự dao động cảm xúc nào đều khiến họ bị tách rời khỏi thực tại, biến thành một phần của hầm ngục. Anh dồn toàn bộ ý chí vào nhịp thở, cố gắng liên kết với Liễu Dao và Lê Sở Đại, tạo thành một vòng năng lượng đồng bộ để ngăn thung lũng "hút" họ vào bóng tối.

Bóng ma xuất hiện, nhưng lần này không còn là những hình dạng rùng rợn đơn lẻ. Chúng ghép lại thành một dị thể khổng lồ: cơ thể được ghép từ vô số linh hồn, mắt trắng dã, miệng mở rộng không có tiếng kêu, chỉ là một hư không rỗng tuếch. Nó chậm rãi tiến về phía ba người, mỗi bước đi làm rung chuyển sàn đá, kéo theo vô số ký ức tồi tệ trỗi dậy trong đầu họ: nỗi cô đơn, thất bại, hận thù, mất mát.

Lê Sở Đại giương quả trứng, ánh sáng xanh lập lòe. Anh nhận ra rằng dị thể này không thể tiêu diệt bằng sức mạnh vật lý; phải dùng chính ký ức, ý chí và sự kiên định để kháng cự. Anh truyền năng lượng vào Liễu Dao và Hàn Lập Dị, tạo thành một vòng tròn ánh sáng quanh ba người. Những ký ức tồi tệ bùng nổ xung quanh, nhưng vòng tròn ánh sáng như một lớp giáp, ngăn chúng tiếp cận.

Liễu Dao mở mắt, nhìn trực diện dị thể: nó phản chiếu mọi sợ hãi sâu kín nhất, mọi lỗi lầm mà cô từng nghĩ đã chôn vùi. Nhưng thay vì lùi bước, cô tập trung vào cảm giác hy sinh và bảo vệ đồng đội. Mỗi ý nghĩ tích cực, mỗi nhịp thở kiên định như xé toạc lớp bóng tối, làm dị thể rùng mình, chậm lại trong từng cử động.

Hàn Lập Dị lao vào, kiếm cắt qua bóng ma ghép từ ký ức, không phải để tiêu diệt mà để phá vỡ những liên kết tinh thần. Dị thể kêu lên một âm thanh kỳ quái, không phải tiếng hét mà là một dạng sóng tinh thần, làm rung chuyển cả hầm ngục. Ba người cảm nhận nỗi đau nhói thấu, nhưng họ vẫn đứng vững, kết nối ý chí qua năng lượng, khiến dị thể không thể nuốt chửng họ hoàn toàn.

Bất ngờ, một lối đi nhỏ hé mở ở cuối hầm. Ba người không dám nấn ná, bước tới. Dị thể khổng lồ cố chặn đường, nhưng mỗi bước tiến của họ, ý chí mạnh mẽ hơn, khiến các hình hài ghép từ ký ức bắt đầu tan biến, trở thành sương mù. Họ vừa chạy, vừa kiên định, vượt qua lằn ranh giữa đời thực và bóng tối tinh thần.

Khi chạm vào lối ra, sương mù bắt đầu tan, ánh sáng từ quả trứng và thanh kiếm mạnh mẽ hơn, chiếu thẳng vào mặt dị thể, buộc nó co cụm, rút lui vào hầm sâu. Họ thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm người, nhưng trong lòng nhận ra rằng, thung lũng treo cổ chưa hề buông tha. Nó vẫn đang theo dõi, âm thầm lựa chọn những nỗi sợ sẽ thử thách tiếp theo.

Liễu Dao quay nhìn Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại, ánh mắt kiên định: họ sống sót không phải nhờ sức mạnh, mà nhờ sự kiên định, ý chí và khả năng đối diện nỗi sợ sâu thẳm nhất. Thung lũng chưa kết thúc, nhưng họ đã hiểu phần nào bản chất thực sự của nơi này: một thử thách tinh thần, nơi ký ức và nỗi sợ là vũ khí duy nhất của chính nó.

Khi ba người vừa bước ra khỏi hầm sâu, họ không ngờ rằng phía trước mới là thử thách thực sự. Không gian thung lũng mở rộng, nhưng không còn sương mù bình thường. Thay vào đó, ánh sáng xanh lam nhấp nháy, phản chiếu những hình ảnh của chính họ - không phải hiện tại, mà là quá khứ họ chưa từng muốn nhớ. Mỗi bước chân như chạm vào ký ức đã bị chôn vùi: Liễu Dao thấy lần đầu cô mất người thân, Hàn Lập Dị thấy những thất bại khi còn trẻ, còn Lê Sở Đại nhìn thấy những lựa chọn sai lầm từng thay đổi cả đời mình.

Bất ngờ, một sinh thể khổng lồ xuất hiện ở giữa thung lũng, cao hơn cả vách núi bao quanh. Dị thể này không giống bất kỳ bóng ma ghép ký ức nào trước đây. Nó giống một tập hợp ký ức sống, nhưng tập trung và hình thành ý thức riêng: những đôi mắt lấp lánh, miệng mở rộng không lời, cơ thể biến đổi liên tục giữa hình dáng con người và sinh vật kỳ quái. Nó di chuyển không chỉ bằng cơ bắp mà bằng chính suy nghĩ của Liễu Dao, Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại, như thể nó đọc từng nhịp tim, từng hoài nghi, từng nỗi sợ sâu thẳm.

Liễu Dao cảm nhận một cơn rung động khủng khiếp: dị thể này có khả năng dùng ký ức để tấn công tinh thần, biến kỷ niệm đau đớn nhất thành vật thể và cơn ác mộng sống động. Cô cố gắng tập trung, nhắm mắt, thở đều, nhưng hình ảnh cha mẹ, bạn bè và thất bại xé nát tâm trí cô như hàng trăm mũi dao vô hình. Cô hét lên, không phải vì đau đớn, mà vì ý chí đang bị thử thách đến mức giới hạn.

Hàn Lập Dị nhận ra rằng mọi chiến lược trước đây đều vô dụng. Dị thể không thể tiêu diệt bằng kiếm, bằng ánh sáng hay năng lượng vật chất. Nó tồn tại nhờ sự sợ hãi và nghi ngờ bên trong con người. Mỗi cử động, mỗi lời nói, mỗi hơi thở của họ đều bị dị thể phản chiếu và biến thành tấn công ngược lại. Anh nhìn Liễu Dao và Lê Sở Đại, nhấn mạnh: "Chỉ có ý chí... và sự đối mặt trực tiếp với nỗi sợ mới cứu được chúng ta."

Lê Sở Đại giương quả trứng, ánh sáng xanh bùng lên dữ dội. Anh tập trung, truyền năng lượng vào đồng đội, tạo ra một lớp bảo vệ tinh thần. Nhưng dị thể chủ động phản công, phóng ra những luồng ký ức tồi tệ nhất, làm cả ba người quay cuồng trong thế giới song song, nơi hiện thực và ảo ảnh hòa lẫn. Trong nhịp tim hỗn loạn, Liễu Dao bất ngờ nhận ra bí mật thầm kín của thung lũng: mọi dị thể, mọi ký ức, mọi thử thách không phải để giết họ, mà để kiểm tra khả năng đối diện chính bản thân - nỗi sợ lớn nhất, lỗi lầm lớn nhất, và ký ức mà họ muốn quên nhất.

Họ bước vào một vòng tròn ánh sáng, trái ngược hoàn toàn với bóng tối của dị thể. Ánh sáng từ quả trứng và thanh kiếm hòa vào nhau, tạo thành một trường năng lượng tĩnh, phản chiếu ký ức ác mộng thành những hình ảnh nhỏ, dễ kiểm soát hơn. Liễu Dao nhắm mắt, đối diện với nỗi đau sâu thẳm: cô không chạy trốn nữa, mà chấp nhận mọi thứ, kể cả thất bại và mất mát. Dị thể rung lên, cơ thể chao đảo như đang bị phá vỡ từ bên trong, nhưng vẫn giữ sự hiện diện áp đảo.

Hàn Lập Dị lao tới, kiếm chém ngang qua không khí, nhưng không phải để tấn công vật thể mà để phá vỡ kết cấu ký ức ghép trong dị thể, làm cho các hình ảnh trở nên rời rạc, mất liên kết. Dị thể kêu lên, âm thanh không phải lời nói mà là sóng tinh thần, làm rung chuyển cả thung lũng, khiến họ gần như ngã quỵ. Lê Sở Đại, nhờ quả trứng, chiếu ánh sáng mạnh vào lõi dị thể, làm nó co rúm lại, nhưng vẫn chưa tan biến hoàn toàn.

Liễu Dao mở mắt, thấy rằng dị thể chủ thung lũng đang trực tiếp nhìn thấu con người họ, tìm kiếm điểm yếu, khoảnh khắc do dự. Cô thở sâu, nhắm mắt lần nữa, nhưng lần này là để tái tập trung, hợp nhất ý chí, tạo ra một sức mạnh tinh thần thống nhất với Hàn Lập Dị và Lê Sở Đại. Ánh sáng xanh và ánh sáng kiếm hội tụ, tạo thành một luồng năng lượng xoáy mạnh mẽ, hút mọi ký ức ghép của dị thể về lõi, làm nó co lại như một quả bóng khổng lồ, đến mức gần như tan biến hoàn toàn.

Ba người thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, tim đập rộn ràng. Họ sống sót không phải nhờ sức mạnh vật lý, mà nhờ ý chí kiên định, sự hợp nhất tâm trí và khả năng đối mặt trực tiếp với quá khứ đau đớn nhất của chính mình. Dị thể chủ thung lũng, mặc dù chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, đã bị dồn về trạng thái tạm thời, không còn khả năng tấn công trực tiếp.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Liễu Dao nhìn xung quanh: thung lũng vẫn yên ắng, nhưng bầu không khí như dày đặc, chứa đầy nguy hiểm tiềm ẩn. Họ nhận ra rằng một thử thách còn kinh khủng hơn đang chờ phía trước, nhưng ít nhất, họ đã học được rằng sự sợ hãi và ký ức tồi tệ không thể kiểm soát con người nếu họ sẵn sàng đối mặt.

Khi dị thể chủ thung lũng co rúm lại, nhường chỗ cho khoảng không tĩnh lặng, ba người đứng sững, tim vẫn đập dồn dập, mồ hôi nhễ nhại như vừa trải qua cơn bão khủng khiếp. Không gian xung quanh họ vẫn u tối, nhưng ánh sáng từ quả trứng và thanh kiếm chiếu ra những vệt sáng xanh lam, len lỏi vào từng khe núi, phản chiếu lên bề mặt thung lũng như một tấm gương dị thường. Từng âm thanh, từng hơi thở đều bị khuếch đại, khiến họ cảm giác như cả thung lũng đang theo dõi, thăm dò từng động thái nhỏ nhất.

Liễu Dao bước đi chậm rãi, tay vẫn nắm chắc thanh kiếm, mắt nhìn quanh. Cô nhận ra rằng không gian xung quanh dường như phản ứng trực tiếp với cảm xúc của họ. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ, mỗi nhịp thở đều làm mặt đất rung nhẹ, như thể thung lũng đang "thẩm vấn" họ. Sự im lặng bao trùm nhưng căng thẳng hơn bất kỳ cuộc chiến nào, bởi nó nhấn mạnh rằng mọi sai lầm, dù nhỏ, đều có thể dẫn đến thảm họa.

Hàn Lập Dị cẩn thận tiến lên trước, tay chạm vào bề mặt đất đá, nhận ra những dấu vết kỳ lạ: những vệt sáng phai mờ, hình thù không rõ ràng nhưng đầy năng lượng dị thường. Anh lẩm bẩm: "Thung lũng này... nó không chỉ là nơi giam giữ ký ức hay thử thách tinh thần. Nó còn... giống một dạng cấu trúc sinh học thông minh, có thể ghi nhận, phân tích và phản ứng theo ý thức của con người."

Lê Sở Đại hít một hơi sâu, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. Anh cẩn thận di chuyển quả trứng, ánh sáng từ nó hòa vào với ánh sáng kiếm, tạo thành một vòng tròn bảo vệ vững chắc xung quanh họ. Dù dị thể chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, họ cảm nhận được một cơ hội: nếu tập trung, hợp nhất ý chí, họ có thể thoát ra mà không bị ảnh hưởng bởi những ký ức ghép hoặc mũi tấn công tinh thần.

Nhưng ngay khi họ bắt đầu đi về phía lối ra, một tiếng rít mạnh vang lên từ sâu thẳm thung lũng. Dị thể chủ thung lũng chưa biến mất hoàn toàn - nó chỉ ẩn mình, tạm thời nhường bước. Hình dạng của nó thay đổi, trở nên mờ ảo, gần như hòa vào không gian, nhưng đôi mắt vẫn lóe sáng, nhìn thẳng vào Lê Sở Đại. Trong khoảnh khắc, anh nhận ra rằng dị thể này biết nhiều hơn về anh, biết về nguồn gốc quả trứng, biết cả ký ức mà ngay cả Liễu Dao và Hàn Lập Dị chưa từng nhìn thấy.

Liễu Dao nhìn thấy ánh mắt Lê Sở Đại, nhận ra một sự thay đổi: nỗi sợ không còn là nỗi sợ bình thường, mà là một mảnh ký ức mà anh từng chôn giấu, liên quan đến sức mạnh bí ẩn của quả trứng. Cô hỏi, giọng run run: "Lê Sở Đại... anh... đã biết về thứ này từ bao giờ?"

Anh khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt nghiêm trọng. "Không phải tôi biết... mà là nó đã biết tôi từ lâu. Thung lũng này... không chỉ kiểm tra ký ức, mà còn tìm kiếm người có năng lực đặc biệt, và tôi... là một phần trong trò chơi này."

Sự thật như sét đánh. Liễu Dao và Hàn Lập Dị nhìn nhau, nhận ra rằng hành trình họ tưởng là thử thách tinh thần đơn giản thực ra là một cuộc kiểm tra sâu xa, định đoạt số phận họ. Mọi thứ họ trải qua đều được tính toán, từng bước, từng ký ức, từng nỗi sợ, để chuẩn bị cho một bước ngoặt lớn - và Lê Sở Đại chính là chìa khóa.

Họ tiếp tục bước đi, bầu không khí căng thẳng như đè nặng trên vai mỗi người. Khi ra đến mép thung lũng, ánh sáng ban ngày len lỏi qua khe núi, làm họ chớp mắt vì ngỡ ngàng. Cảnh vật bên ngoài vừa quen thuộc vừa xa lạ - có cảm giác thời gian và không gian đã bị bóp méo, như thể thung lũng vừa thử họ, vừa mở ra một thế giới khác.

Hàn Lập Dị nhìn lên bầu trời, thở dài: "Chúng ta thoát rồi... nhưng tôi cảm giác rằng... đây chỉ là sự khởi đầu."

Liễu Dao gật đầu, tay vẫn nắm chắc thanh kiếm, mắt nhìn về phía trước: "Nếu quả trứng và thung lũng đã chọn Lê Sở Đại, thì điều đó có nghĩa... tương lai của chúng ta, cả ba người, sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát bình thường nữa."

Lê Sở Đại bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định. Anh nhấc quả trứng lên, ánh sáng xanh từ nó chiếu rọi khắp thung lũng. "Chúng ta đã sống sót, nhưng tôi biết... điều nguy hiểm thực sự vẫn đang đợi phía trước. Và lần này... nó sẽ không chỉ thử ký ức hay nỗi sợ nữa. Nó sẽ thử... bản chất của con người."

Ba người đứng im lặng một lúc, hít thở, và cuối cùng bước ra khỏi thung lũng treo cổ, nhưng không khí nặng nề vẫn bám theo. Thung lũng sau lưng họ như thở dài, đóng lại một cánh cửa, nhưng hé lộ một cánh cửa khác, mở ra một bí ẩn mới: sự liên kết giữa Lê Sở Đại và thung lũng, giữa quả trứng và những dị thể trong thế giới này, chính là chìa khóa cho tất cả những gì sắp tới.

Chương 10 kết thúc, để lại cảm giác vừa thở phào vì sống sót, vừa căng thẳng tột độ vì những bí mật chưa tiết lộ, và dự cảm rằng cuộc hành trình tiếp theo sẽ còn kinh khủng hơn, đối mặt với cả quá khứ, hiện tại và tương lai chưa biết của họ.



























Queo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top