Chương 36: Nha đầu thối, lăn ra đây cho ta!

"Nha đầu thối, ngươi lăn ra đây cho ta."

Sáng sớm hôm sau.

Vân Lạc Phong còn đang rửa mặt thì một tiếng hét phẫn nộ truyền tới. Tiếng hét lớn đến nỗi vang vọng toàn bộ trên dưới tướng quân phủ thật lâu.

Dọa cho tất cả hạ nhân đều hoảng sợ. Không biết đại tiểu thư nhà họ lại làm gì chọc giận tướng quân nữa rồi.

"Vân Tiêu."

Vân Lạc Phong ngáp một cái, ngoắt tay về phía Vân Tiêu, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Đi thôi! Cũng không biết lão gia hỏa kia nổi điên cái gì? Mới sáng sớm đã la như quỷ khóc sói gào."

Tuy nói là nói như vậy, nhưng Vân Lạc Phong cũng đoán được nguyên nhân lão gia hỏa nhà mình nổi điên là gì.

Phòng ngân khố.

Lão nhân gia nhìn căn phòng trống rỗng, bỗng có một loại xúc động muốn khóc, nhưng làm sao cũng không khóc được. Ông run rẩy chống tay dựa vào tường mới giúp thân già của mình không tê liệt ngã xuống đất.

Trống trơn!

Hoàn toàn trống trơn!

Tích tụ mấy đời của Vân gia, đều bị cái tên bại gia nữ đáng chết kia tiêu sạch hết rồi. Lão nhân gia thật sự muốn khóc, ông hối hận đã đem chìa khóa ngân khố giao cho tên bại gia nữ kia. Ai mà ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngũi, nó lại có thể tiêu sạch sẽ tất cả bạc trong ngân khố của ông.

Ngay cả một đồng cũng không chừa lại cho ông.

Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng. Khi nghe được âm thanh này Vân Lạc bỗng quay phắt đầu lại, mặt trái cảm xúc của ông bắt đầu bạo phát, hai tròng mắt đỏ bừng, một đầu tóc bạc dựng ngược lên.

"Nha đầu thối! Bạc của lão tử đâu? Ngươi đem bạc của lão tử tiêu xài ở đâu hết rối?"

Vân Lạc Phong mặc một thân bạch y đứng trước mặt Vân Lạc, biểu tình kia thật vô tội: "Không phải người nói cháu tùy ý lấy bạc trong ngân khố sao? Cho dù dọn sạch hết cũng không thành vấn đề mà."

Lão nhân gia ngay tức khắc im miệng. Đúng thật là ông đã nói lời này. Nhưng mà cũng là ông tùy tiện nói vậy mà thôi. Ai biết con nhóc thối tha này lại coi là thật. Còn thực sự dọn sạch bạc đi nữa chứ.

Đây chính là tích tụ suốt mấy đời Vân gia a! Ông tiết kiệm đến giờ dễ dàng lắm sao?

"Gia gia..." Vân Lạc Phong vỗ vỗ bả vai Vân Lạc, miệng tươi cười nói: "Người ta nói tiền tài là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang đi. Người giữ nhiều bạc như vậy cũng không tiêu xài gì. Dù sao cuối cũng vẫn là để hết lại cho cháu thôi, người hà tất phải vì chút bac này mà tức giận như vậy." Nhìn cái miệng tươi cười tà mị của Vân Lạc Phong, lão nhân gia đồng tình gật gật đầu. Ừm! Hiện tại nhà mình chỉ còn một đứa cháu gái bảo bối là Vân Lạc Phong. Tiền bạc sớm muộn gì cũng để lại cho nó.

Á! Không đúng! Nha đầu thối này lại dám đánh lạc hướng ông!

"Nha đầu thối, ngươi đừng xảo biện! Mau thành thật giải thích cho lão tử, bạc đi đâu hết rồi?"

Lão nhân gia tức giận đến mức râu cũng run loạn lên. Vân Lạc Phong đã lâu chưa nhìn thấy lại ánh mắt sắc bén uy nghiêm này của lão gia tử nhà mình.

Vân Lạc Phong trả lời một cách đương nhiên: "Xài hết rồi!"

"Cái...cái gì?" Lão nhân gia trợn tròn mắt. Ban đầu ông còn tưởng Vân Lạc Phong dời bạc đi nơi khác. Thật không ngờ vậy mà nha đầu thối tha này dám nói xài hết rồi.

"Nha đầu thối, ngươi thành thật giải thích cho lão tử. Rốt cuộc mấy ngày nay ngươi làm cái gì? Tại sao lại xài nhiều bạc như vậy? Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng hợp lý, lão tử tuyệt đối không để yên cho ngươi."

"Cháu nói rồi, cháu bái một y sư làm thầy. Số bạc đó đều mua dược liệu hết rồi."

Dược liệu?

"Nha đầu thúi, ngươi cho rằng lão tử là con nít ba tuổi sao. Dược liệu gì mà quý như vậy. Để ngươi tiêu hết hai ngàn năm trăm vạn lượng? Đó là hai ngàn năm trăm vạn, không phải hai trăm năm mươi!" Lão nhân gia khóc không ra nước mắt, cõi lòng của ông tan nát hết rồi.

Bại gia nữ! Thiên đại bại gia nữ!

Vân Lạc Phong nhún vai, thản nhiên cười: "Dược liệu có thể giúp cháu tu luyện. Như vậy đã đủ đáng giá chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: