Chương 122: Ninh Lão tới
"Cái gì?"
Vinh lão phẫn nộ, vỗ bàn một cái bốp rồi đứng phắt dậy. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nhã, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi vừa nói gì? Người Hoàng tộc ăn gan hùm mật gấu sao? Lại dám bắt Vân nha đầu?"
Phương Nhã lau mồ hôi trên trán, gương mặt quyến rũ đầy vẻ lo âu: "Vinh lão, là chính mắt cháu nhìn thấy, không chỉ có Vân cô nương mà ngay cả Ninh Hân của Ninh gia cũng bị người trong cung bắt đi."
Vừa nghe được lời này, lửa giận của Vinh lão lại đột nhiên tắt ngúm, trên mặt còn có chút cảm xúc cổ quái: "Ngươi nói... Người Hoàng tộc bắt Ninh Hân?"
"Đúng vậy, Vinh lão."
Phương Nhã cung kính hồi báo.
Vinh lão chậm rãi ngồi xuống, khóe môi gợi lên một độ cong trào phúng, khinh miệt nói: "Hoàng tộc tự tìm đường chết sao? Phương Nhã, ta nhớ không lầm thì hôm nay Ninh lão sẽ trở lại Long Nguyên Quốc phải không? Ngươi mau ra cổng thành chờ ông ấy, báo cho ông ấy biết, cháu gái ruột và cháu gái nuôi đều bị cẩu Hoàng đế bắt trói đi rồi, đang chờ ông ấy cứu mạng."
"Dạ!"
Phương Nhã chắp nắm tay, trong đôi mắt quyến rũ dâng lên ý lạnh.
Hoàng tộc bắt ai không bắt? Lại cứ cố tình bắt Vân Lạc Phong. Vân Lạc Phong không chỉ có ơn với Y Các, còn được Ninh lão xem trọng. Bắt nàng, Ninh gia và Y Các có thể để yên cho Hoàng tộc sao?"Không đúng!" Đột nhiên Vinh lão nhớ tới cái gì, lại đứng bật dậy lần nữa, nhíu mày: "Không phải làm như vậy là ta tự tay dâng một cơ hội tốt lấy lòng Vân nha đầu cho lão già Ninh lão sao? Không được, không thể để lão già kia chiếm tiên cơ trước được, ta cũng phải đến hoàng cung một chuyến."
...
Đại điện của Hoàng cung, kim bích huy hoàng, uy nghiêm lẫm lẫm.
Lúc này ở giữa đại điện, Ngô Nhiên đang dùng ánh mắt căm giận nhìn chằm chằm hai ông cháu Vân gia, sát ý trong mắt như một lưỡi đao sắc bén, hiện lên rất rõ ràng.
Các đại thần đứng ở hai bên đại điện, cả thở cũng chẳng dám thở, cẩn trọng liếc nhìn Cao Đồ đang ngồi trên long ỷ.
Sắc mặt Cao Đồ xanh mét, tầm mắt nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong đang đứng giữa đại điện, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Vân Lạc Phong, tại sao ngươi nhìn thấy trẫm lại không quỳ?"
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: "Chẳng phải Lão gia tử nhà ta đã từng xin người ban một thánh chỉ sao? Ta nhớ thánh chỉ viết rằng dù ta gặp bất cứ người nào trong Hoàng thất cũng không cần phải quỳ. Chẳng lẽ người muốn nuốt lời?"
Lúc này Cao Đồ mới nhớ ra từng ban một thánh chỉ như vậy, sắc mặt hắn lại càng thêm khó coi.
"To gan!"
Mộ Quý phi ngồi bên cạnh Cao Đồ sau khi nghe thấy lời này thì liền tức giận, tay ngọc đập lên bàn một cái, quát: "Ai cho ngươi lá gan vô lễ ở trên đại điện như thế? Thánh chỉ là do bệ hạ ban, tất nhiên có thể thu hồi!"
Vân Lạc Phong liếc nhìn Mộ Quý phi, cười như không cười nói: "Nếu Hoàng đế muốn thu hồi thánh chỉ thì Vân Lạc Phong ta cũng không có lời gì để nói. Thế nhưng đến tai bình dân bá tánh đương nhiên sẽ biến thành Hoàng đế nói rồi không giữ lời, e là thanh danh của Hoàng tộc cũng khó giữ."
Gương mặt Cao Đồ hiện lên sự mất kiên nhẫn, hắn liếc mắt nhìn Mộ Quý phi một cái, đẩy lời sắp nói của bà ta ngược trở về.
Tiếp đó, hắn dời tầm mắt lên người Vân Tiêu và Ninh Hân đang đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, rồi mới nhìn Vân Lạc Phong lạnh giọng nói: "Trẫm cho phép ngươi có thể không quỳ hành lễ, nhưng nha hoàn và hộ vệ của ngươi thì quá không hiểu lễ nghĩa. Trong đại điện, trước mặt trẫm mà lại dám đứng, còn không mau quỳ xuống cho trẫm!"
Giọng nói của Cao Đồ uy nghiêm khí phách, còn chứa một tầng hàn ý, cứ thế vang vọng giữa đại điện.
Vân Tiêu không nói gì, gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng tàn nhẫn vô tình, đôi mắt đen sâu thẳm chưa từng rời khỏi người của nữ tử đứng bên cạnh, cứ thế mà làm lơ Cao Đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top