Charpter 19: Ngày đầu yêu xa

Khoảng bốn giờ sáng giờ địa phương, cậu hạ cánh tại sân bay nước X, mất thêm gần hai giờ ra khỏi sân bay, đi tàu điện ngầm về tới nhà trọ. Hai cậu bạn vẫn đang say giấc nồng. Cậu nhẹ, chân nhẹ tay mở cửa đi về phòng mình. Cậu nhìn đồng hồ, chắc ở Thái đang là chín giờ tối, cậu nhắn cho bố mẹ và Gemini báo tin mình đã về tới nơi an toàn rồi lấy đồ đi tắm rửa.

Nửa tiếng sau, cậu trở ra, không mặc bộ đồ cậu vừa lấy mà quấn khăn tắm quanh hông, vừa đi vừa lau khô tóc, nhưng những giọt nước vẫn tong tong nhỏ xuống sàn. Cậu thấy điện thoại để ở đầu giường đang rung lên bần bật liền tiến đến, gạt thanh trượt để nối máy khi thấy tên hắn hiện trên màn hình. Cậu vừa mở camera đã thấy một tiếng "suýt" thật mạnh phát ra từ điện thoại:

- Fotfot, sẽ không thể tin được nếu em nói em đang không cố tình trêu chọc anh. Em biết anh đang ở rất xa, không thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh em nên em mới cố tình làm như vậy phải không?

Cậu đang vừa cầm điện thoại vừa đi tìm máy sấy tóc nên chưa kịp hiểu hắn nói gì:

- Anh nói gì vậy? Em đâu có trêu chọc gì anh đâu? Em mới tắm xong nên đang định sấy tóc thôi mà?

Nói xong cậu nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt hắn đang vô cùng phức tạp mà nhìn cậu. Cậu cúi đầu nhìn lại mình, không lẽ có gì không ổn sao, liền giật mình đánh rơi điện thoại trên sàn nhà bằng gỗ. Cậu lại nghe tiếng hít thở càng nặng nề hơn từ đầu dây bên kia. Vị trí điện thoại của cậu rơi xuống... có hơi... nhạy cảm nha. Cậu vội vàng nhảy tránh đi rồi khom người nhặt lên.

Hắn qua màn hình nhìn thấy rõ một mảng đỏ lớn lan từ mặt xuống cổ , thậm chí xuống cả phần ngực đang không có gì che chắn của cậu. Hắn cảm thấy cậu đúng là một tên quỷ nhỏ, chuyên đi hành hạ người khác mà. Miệng đắng, lưỡi khô, hắn với ly nước trên bàn uống một ngụm lớn vẫn chưa hạ hoả.

Còn cậu thì lúng túng, quăng điện thoại lên giường đi tìm một bộ quần áo ở nhà mặc vào. Thật sự cậu không cố ý. Ai bảo hắn gọi tới không đúng lúc chứ? Còn đổ lỗi cho cậu? Cậu áp hai bàn tay lên mặt, vỗ nhẹ nhằm giảm bớt sự xấu hổ, mất một lúc mới lên tiếng:

E hèm, anh đang làm vì vậy? Đã ăn cơm tối chưa?

Anh đã ăn rồi, nhưng nhìn em như vậy, anh lại muốn ăn nữa nha.

Hắn trả lời đầy lưu manh, khiến cơn xấu hổ của cậu vừa giảm bớt lại bùng lên trở lại.

- Anh còn trêu em nữa là em tắt máy đấy nhé. Thật đúng là lưu manh mà!

- Em thật ngây thơ quá. Em thử đi hỏi đàn ông trên khắp thế giới này xem, có ai nhìn thấy người yêu mình như vậy mà không lưu manh xem? Anh đảm bảo với em là không có nhé. Trừ khi anh ta... không có khả năng đó.

Hắn nói thản nhiên như thật làm cậu cảm thấy hơi cạn lời:

- Ai mà thèm đi hỏi người khác chuyện đó chứ? Nhưng mà nha, em thật sự tò mò, rốt cuộc trong những năm qua, anh đã luyện tập ở đâu mà một số chuyện, anh cũng rất...

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ khiến hắn hơi buồn cười, chắc em bé xấu hổ lắm rồi đây:

- Em không nghe thấy người ta vẫn thường nói à, trong chuyện này, nhất là đối với đàn ông, sẽ "vô sự tự thông" nha. Hơn nữa chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, chẳng lẽ, em chưa từng đọc sách, xem phim về chủ đề này với bạn bè à? Tuổi dậy thì của em cũng đơn thuần quá đấy!

Cậu thấy hắn nói về chuyện này mà như chuyện đương nhiên như vậy làm cậu không biết nói sao:

- Quả thật không có nha. Tuổi dậy thì gì đó em chỉ thích đọc sách kiến thức chứ không đọc mấy cái đó. Hơn nữa, lúc đó em thích anh, em cùng lắm cũng chỉ muốn ôm ôm anh hay hôn má anh thôi, chứ đâu có ham muốn gì khác?

Hắn nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu tràn ngập ý cười, thầm nghĩ, em bé nhà hắn đúng thật quá đơn thuần. Lúc đó hắn đã có rất nhiều suy nghĩ không được trong sáng lắm với em ấy nha. Nhưng vì nhiều lý do, hắn cũng chỉ nhiều nhất là hôn lên khoé môi em ấy. Đến nụ hôn chính thức đầu tiên cũng là trong chuyến đi Phuket cách đây không lâu. Hắn cười đầy ý tứ mà nói:

- Không sao, chuyện gì em chưa biết thì từ từ học. Chúng ta sẽ cùng nhau học hỏi, được không Nong Fot Fot?

- Anh... Anh thật sự định tiếp tục chủ đề này sao? Nếu không còn chuyện gì nữa thì em tắt máy đấy.

Hắn thấy cậu thẹn quá hoá giận thì biết điều dừng lại:

- Thôi được rồi, không trêu em nữa. Anh chỉ gọi để nói rằng anh rất nhớ em!

Anh đó, thật sến quá đi, mới xa nhau được nửa ngày mà anh đã nhớ em sao? Vậy trước đây... hai năm qua anh sống thế nào vậy?

Ánh mắt hắn bỗng trở nên xa xăm:

- Hai năm qua ư? Phải nói sao nhỉ? Lúc đầu anh chỉ có cách vào IG và X của em để cập nhật tin tức của em nhưng em hoàn toàn không có một hoạt động nào trên đó. Sau đó em Block anh luôn thì phải nên anh không biết làm thế nào. Thằng Mark cũng không chịu nói gì với anh về em. Anh thường ghé qua khu Condo của em và lảng vảng quanh nhà bố mẹ em, cứ mong có thể tình cờ thấy bóng dáng em ở đó nhưng lại phải thất vọng trở về. Lúc đó nếu có tiền, chắc anh cũng sẽ mua vé máy bay qua nước X để tìm em.

Cậu lặng im nghe từng lời hắn nói, nước mắt muốn trào ra nhưng lại cố nuốt lại:

- Nhưng lúc mới chia tay, em đã gọi điện và nhắn tin cho anh rất nhiều lần nhưng anh chưa từng phản hồi. Em tới căn hộ tìm anh cũng không thấy. Anh có biết lúc đó em đã tuyệt vọng như thế nào không? Em phát hiện ra, nếu anh cố tình trốn tránh, cả đời này em sẽ chẳng thể tìm ra anh...

Lúc này, cậu hoàn toàn không thể kìm chế nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi, không tài nào ngăn lại được. Hắn ở bên kia hốt hoảng gọi tên cậu:

- Fotfot, Fotfot... Anh xin lỗi! Em đừng khóc nữa! Ngoan, nghe anh, đừng khóc nữa có được không? Anh xin lỗi! Xin lỗi em!

Cậu lắc đầu:

- Em không sao! Chuyện đã qua rồi! Đã qua rồi!

Cậu an ủi hắn mà thực ra cũng là an ủi bản thân mình. Cậu đã nghĩ mình quên được nhưng mỗi khi nhắc lại, cậu vẫn cảm thấy một nỗi tủi thân sâu sắc như vậy, khiến cậu không thể kiểm soát được cảm xúc xủa mình.

- Fotfot, thực ra hôm đó, sau khi nói lời chia tay em, anh đã đi lang thang rất lâu trên đường. Anh thực sự hối hận, muốn quay lại nói em hãy quên hết lời anh nói đi, nhưng lý trí lại không cho phép. Lúc đó anh đã rất sợ. Anh sợ, anh thực sự sợ mình sẽ làm khổ em, anh thực sự cảm thấy mất phương hướng. Anh không muốn kéo em vào cuộc sống không có tương lai như vậy. Anh cứ đi, đi mãi như vậy. Cuối cùng anh vào cửa hàng tiện lợi mua mấy lon bia ngồi uống và ngủ gục ở trên bàn của cửa hàng. Lúc tỉnh dậy thì cái điện thoại đã không cánh mà bay từ lúc nào. Thật ngu ngốc phải không?!!

Hắn vừa nói vừa cười giễu cợt bản thân mình. Đúng là chỉ trong một ngày hôm đó, hắn đã làm ra hai chuyện ngu ngốc như vậy. Có ai mà ngờ được một kẻ lúc nào cũng được tâng bốc là thiên tài, là hoàn hảo, là xuất sắc như hắn lại có thể mắc nhiều sai lầm như vậy, lại chỉ trong một buổi tối?

- Sau đó, anh cũng để mặc như vậy, dù sao, không có điện thoại thì sẽ không thể nhắn tin, gọi điện cho em nữa, như vậy có khi cũng là một cách tốt để em nhanh chóng quên anh đi. Tuy anh rất đau khổ và vô cùng nhớ em nhưng một phần vì lúc đó anh nhận rất nhiều công việc part-time nên sau đó, anh đã vùi đầu vào công việc mong có thể quên em.

Cậu lặng im nghe hắn nói với tâm trạng khó miêu tả bằng lời.

- Vậy sau đó, sao anh biết em sẽ đi du học mà tới sân bay nhìn em?

Hắn đã nói điều này vào lần gặp trước đây.

- Anh đã vài lần gặp và năn nỉ thằng Mark nói cho anh vài thông tin của em. Nó đã từ chối anh nhiều lần, nhưng lần đó, sau khi chần chừ rất lâu, nó đã nói ra là ngày mai em sẽ bay sang nước X. Có lẽ nó nghĩ sau khi em đi, anh cũng sẽ không thể làm phiền em nữa nên mới chịu nói.

Cậu gật gù nghĩ, có lẽ đúng là như vậy. Thằng Mark chính là yêu ghét rõ ràng như thế. Nó chơi với hắn trước nhưng sau này lại thân với cậu hơn. Khi thấy hắn khiến cậu trở nên như vậy, nó đã rất giận. Vậy nên, dễ hiểu là nó trốn tránh hắn và không chịu tiết lộ thông tin về cậu. Đúng là một người bạn tốt! Vậy mà cậu đã từng trốn tránh nó vì nghĩ nếu giữ liên lạc với nó, thông qua nó, cậu sẽ lại thấy những tin tức về hắn. Cậu sợ như vậy.

- Hôm mới về nước, em đã thấy anh và Earn ở trung tâm thương mại...

Nghe thấy cậu lên tiếng chất vấn, hắn mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy em bé của hắn khi ghen cũng rất đáng yêu nha, nhưng hắn cũng biết không nên trêu chọc bé con nữa, mà phải thành khẩn khai rõ, nếu không em bé nhà hắn sẽ ghim mãi trong lòng. Bây giờ giữa hai người, cần làm rõ hoàn toàn mọi chuyện, không để lại một vướng mắc nào trong lòng mỗi người, như vậy mới có thể thực sự bắt đầu lại.

- Hôm đó, nhỏ muốn đi mua quà tặng cho thằng bạn anh, có nhắn tin nhờ anh đi chọn cùng. Anh đã từ chối vì đang có công việc ở Siam, vậy mà tình cờ nhỏ cũng đang định mua ở đó. Vậy nên, như em đã thấy...

Cậu gật gật đầu, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít. Thực ra cậu muốn hỏi hắn nhiều chuyện nhưng không phải một lần có thể nhớ ra hết. Vậy nên, có một số chuyện cậu còn chưa hỏi tới.

Cậu nằm trên giường, đặt điện thoại đứng trên tủ đầu giường, trò chuyện câu được câu mất với hắn. Chẳng mấy chốc hắn đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều từ phía bên kia. Hắn cười nuông chiều nhìn cậu ngủ, trong lòng ngập tràn ngọt ngào. Sao em bé của hắn lúc nào cũng dễ thương quá mức cho phép như vậy? Ngay cả lúc đang ngủ như vậy cũng đáng yêu. Thật chỉ muốn cắn lên cái má kia một cái...

Nhưng em ấy ngủ quá nhanh rồi, hắn còn chưa kịp nói với em ấy, hồ sơ trao đổi du học sinh của hắn có khả năng cao là đạt nha. Hắn đã tham khảo ý kiến của cố vấn trường hắn rồi, họ đang tư vấn cho hắn thủ tục để xin học bổng. Nếu không có gì thay đổi, tuần sau hắn sẽ nộp và chờ khoảng hai ba tháng để được gọi phỏng vấn. Nếu mọi việc suôn sẻ, có thể không quá sáu tháng, hắn sẽ có thể tới nước X cùng cậu rồi.

- Chờ anh nhé! Fotfot của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top