Thời kỳ nhạy cảm
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem nó đi ra khỏi nơi , làm cho tác giả không đẻ fic nữa là tôi sẽ chớt.
......................................................................................................................................................
Hoàng Tuấn Tiệp mở cửa ra, ngoài ban công rèm đóng kín mít, trong phòng chỉ còn sót lại một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ mịt đến đáng sợ. Anh có thể cảm nhận được không khí ấm áp từ máy điều hòa trong phòng nhưng nhiệt độ vẫn ở mức rất thấp.
Hạ Chi Quang cuộn tròn trên chiếc ghế sofa nhỏ, hắn cao khoảng một mét tám nhưng lúc này lại cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, nằm trọn trên chiếc ghế sofa. Trên ghế vẫn còn chất đống quần áo mà Hoàng Tuấn Tiệp đã thay từ ngày hôm qua. Hạ Chi Quang nằm im một chỗ, ánh sáng vàng ấm áp mờ ảo khiến đôi mắt hắn đỏ rực, có chút ánh sáng ẩm ướt.
"Sao vậy?" Hoàng Tuấn Tiệp vô cùng lo lắng, nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy không khỏe sao? Nếu Mộng Lâm không nói cho anh biết, anh cũng không biết em đã trở về trước."
Hoàng Tuấn Tiệp còn muốn nói thêm gì đó nữa, lại bị Hạ Chi Quang cắt ngang: "Anh lại đi sao?"
Những gì hắn nói có chút không phù hợp với hoàn cảnh này lắm, nhưng có vẻ như hắn không hề nói đùa. Thanh âm trầm thấp Hạ Chi Quang cất lên, ánh mắt lạnh lùng, hắn chỉ quay nửa khuôn mặt nhìn Hoàng Tuấn Tiệp, đây là dấu hiệu của sự mất khống chế cảm xúc. Đường cong từ sống mũi đến quai hàm của hắn vô cùng sắc nét, hành động cắn chặt răng hàm của hắn là điều không thể bỏ qua. Miếng dán ức chế tuyến thể ở sau gáy đã bị tháo ra.
"Hạ Chi Quang ?" Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn.
.
.
Hôm nay là buổi họp mặt nhóm Trò chơi trí mệnh của họ, tình cờ ngày mốt Hạ Chi Quang có việc ở thành phố này, Hoàng Tuấn Tiệp rảnh rỗi nên đề nghị hai người cùng nhau bay đến tham dự. Với tư cách là những diễn viên chính, họ có cảm tình đặc biệt với bộ phim này khi nhìn thấy những phản hồi tích cực như vậy trên mạng, họ có cảm giác thành tựu và rất cảm động. Giám đốc tổ phim vui vẻ sắp xếp hai người vào cùng một phòng. Theo giám đốc nói thì, việc họ ở cùng nhau như này thì chắc cũng không thành vấn đề mà phải không.
Hoàng Tuấn Tiệp đương nhiên đồng ý, anh có nói rằng, Alpha và Alpha ở cùng sẽ có thể chọi nhau mất, Alpha và Omega ở cùng nhau lại càng không thể, Beta thì không hề bị ảnh hưởng bởi pheromone, do đó có thể tùy tiện ở với bất kỳ ai trong một hai đêm.
Mối quan hệ của anh và Hạ Chi Quang không có nhiều người biết, lúc này anh cũng không có ý định công khai. Anh vui vẻ giả vờ nói rằng mình và Hạ Chi Quang là anh em thân thiết trước mặt giám đốc, nhưng tuyệt đối không thể để Hạ Chi Quang nghe thấy điều này.
.
.
.
Hầu hết mọi người đều có mặt tại bữa tiệc. Mặc dù Hoàng Tuấn Tiệp là người sống nội tâm nhưng anh ấy rất dễ hòa đồng vì tính cách mềm mỏng, luôn được hoan nghênh kết bạn trong đoàn. Beta bẩm sinh đã hiếm khi mang đến cho người khác cảm giác hung hãn và áp bức, chưa kể Hoàng Tuấn Tiệp còn có vẻ ngoài ưa nhìn trông vô hại, như cục bông nữa. Trong nhóm bạn của anh, Alpha và Omega thường xuyên đề nghị anh hẹn hò cùng họ - theo lời nói hơi ghen tị của Hạ Chi Quang thì là: " anh Tiệp rất nổi tiếng mà, mọi người đều thích anh ấy."
.
.
.
.
Lúc nãy, anh đang ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, quay người lại mới phát hiện Hạ Chi Quang đã mất tích. Hoàng Tuấn Tiệp còn chưa kịp phản ứng, anh có thể cảm giác được mặt mình cứng đờ, giây tiếp theo liền nói "Không ổn". Toàn bộ phòng riêng chỉ lớn có nhiêu đây, hai ba người tụ tập lại nói chuyện riêng của mình, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra toàn bộ người trong phòng, nhưng lại không có người anh đang tìm.
Khi bữa tiệc bắt đầu, chỗ ngồi của Hạ Chi Quang vẫn trống rỗng, Hoàng Tuấn Tiệp bước tới và nói chuyện với Lư Mộng Lâm, người đang ngồi bên cạnh anh, cô ấy vẻ mặt ngạc nhiên nói: "A? Anh ấy không nói với anh sao?"
Hoàng Tuấn Tiệp bật màn hình điện thoại di động lên nhưng không có tin nhắn nào hiển thị trên đó.
"Anh ấy có đến chào bọn em. Nhưng trông anh ấy có vẻ không khỏe nên đã nói sẽ về trước." Lư Mộng Lâm đặt đũa xuống và giải thích. "Chúng em thấy anh ấy trông không ổn lắm nên không giữ anh ấy lại... Lần này các anh ở cùng phòng phải không? Em tưởng anh ấy đã nói với anh rồi."
Hoàng Tuấn Tiệp quay sang chào mọi người một lượt và vội vã trở về.
.
.
.
.
Hoàng Tuấn Tiệp chào mọi người rồi vội vã trở về phòng. Hạ Chi Quang luôn rất giỏi chịu đựng, nhưng lần này hắn đã rời khỏi cuộc họp rất sớm. Hoàng Tuấn Tiệp đang trong tâm trạng bối rối, không ngờ vừa mở cửa lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy - Hạ Chi Quang đang nóng rực như núi lửa sắp phun trào.
Hạ Chi Quang từ trên sô pha nhảy xuống, chân trần giẫm lên tấm thảm trong phòng. Đến lúc chỉ cách anh còn vài bước, hắn đứng trước mặt Hoàng Tuấn Tiệp.
Không có khoảng cách an toàn giữa hai người - mặc dù cũng chưa bao giờ có khoảng cách an toàn giữa họ. Hoàng Tuấn Tiệp có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn phả vào một bên cổ, khiến da anh run lên từng đợt. Thân nhiệt Hạ Chi Quang cao bất thường, bàn tay nắm Hoàng Tuấn Tiệp mạnh đến mức gần như khiến tay anh trắng bệch, sau đó đọng lại dấu vân tay trên da cổ tay.
"Anh..." Hạ Chi Quang hạ giọng, như thể đã chịu đựng đến cực hạn, "Có rất nhiều mùi pheromone của người khác."
Hoàng Tuấn Tiệp không có gì để nói. Độ nhạy cảm của Beta ở phương diện này hoàn toàn không thể so sánh với Alpha và Omega. Hầu hết Beta đều không thể ngửi được mùi pheromone, và anh cũng không ngoại lệ - anh thậm chí còn không thể ngửi được mùi của Hạ Chi Quang. Bữa tiệc lúc nãy có rất nhiều người, mọi người đều rất hưng phấn. Khi cảm xúc dâng trào, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nồng độ pheromone lúc đó.
Nghĩ tới đây, Hoàng Tuấn Tiệp lại giật mình: "Chi Quang, thời kỳ mẫn cảm của em đã tới rồi sao?"
Hạ Chi Quang ngoảnh mặt đi. Hắn trông giống như đang trải qua một cảm giác vô cùng khó khăn. Đôi mắt gần như trống rỗng của hắn dán chặt vào khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp, như thể hắn thực sự không hiểu những lời của Hoàng Tuấn Tiệp vừa nói, nó cũng giống như nhiều cảm xúc đang đấu tranh trong cơ thể của hắn, sự mong đợi và sợ hãi tiêu hao lẫn nhau, sự bất bình và tức giận bị chặn lại trong lồng ngực nên cuối cùng Hạ Chi Quang chỉ có thể im lặng.
Pheromone dần dần nằm ngoài tầm kiểm soát. Áp lực bẩm sinh của Alpha khiến trên trán Hoàng Tuấn Tiệp toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác như không khí đều đã ngưng tụ lại thành chất lỏng sền sệt như keo hồ.
Beta không ngửi được pheromone, cho nên cũng không thể dựa vào pheromone đánh giá tâm tình Hạ Chi Quang, nhưng bản năng sinh học của anh đang không ngừng kêu gào nguy hiểm, cột sống Hoàng Tuấn Tiệp cứng ngắc, lùi về phía sau nửa bước, hơi cong lưng, gần giống như phản xạ có điều kiện.
Bản năng có trước lý trí, chúng gần như là một chuỗi phản ứng bình thường của cơ thể Omega hoặc Beta sau khi họ cảm thấy mình bị đe dọa nghiêm trọng, nó giúp họ trốn thoát hoặc tìm thời điểm thích hợp để chống trả.
Hạ Chi Quang mở to mắt tựa hồ bị hành động này của anh đâm vào trong tim, toàn bộ khuôn mặt trắng bệch như một tấm gương vỡ, lại cũng giống như một con chó con bị chủ đuổi ra khỏi nhà.
"Đồng nghiệp, bạn bè, anh em, hóa ra anh thích dùng những từ này để miêu tả mối quan hệ của chúng ta." Hắn nở nụ cười chua xót, "Anh chưa bao giờ nghĩ tới hay tin tưởng rằng chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau sao?"
"Và khi anh nghĩ xong rồi, anh sẽ lại ném em đi như rác rưởi sao? Alpha và Beta, em vĩnh viễn không thể đánh dấu anh, cho nên anh vẫn yên tâm không lo lắng, hết lần này đến lần khác "Để cho em đánh dấu." Giọng nói của Hạ Chi Quang giờ đây như thể một con diều gãy đang đung đưa trên bầu trời, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, "Anh có nghĩ đây giống như đang quay một bộ phim không? Sau khi bộ phim kết thúc, mọi cảm xúc sẽ dần biến mất. Xong rồi chúng ta lại rút lui và chạy đến trường quay tiếp theo?"
Trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp chấn động, Hạ Chi Quang thường xuyên nhượng bộ anh, khi nói đến tình yêu cả hai thì người ấy chỉ cười, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì, như thể không có vết thương nào có thể khiến người ấy đau đớn. Vì vậy, theo thời gian, Hoàng Tuấn Tiệp đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng đau đớn của Hạ Chi Quang và đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của mình đối với Hạ Chi Quang.
Anh ngơ ngác nhìn Hạ Chi Quang, trong khi Hạ Chi Quang cúi đầu, mi mắt cũng cụp xuống, đuôi tóc vô thức theo thân thể ấy mà run rẩy. Hoàng Tuấn Tiệp cảm thấy như có ai đó chà xát chanh chua vào trái tim anh. Tất cả những bức tường cao mà anh đã xây dựng và những lời anh từng nghĩ đến đều sụp đổ, chỉ còn lại cảm giác chua chát và cay đắng.
Anh do dự, mở ra rồi lại khép môi mấy lần, cuối cùng giọng điệu cũng bình tĩnh lại, cố gắng an ủi hắn: "Chi Quang, anh không..."
Không biết nên nói gì nữa, sự tạm dừng này có lẽ giống như điềm báo về một sự ngụy biện trong mắt Hạ Chi Quang, và Hạ Chi Quang sẽ không cho Hoàng Tuấn Tiệp một cơ hội nào nữa để nói dối. Hoàng Tuấn Tiệp còn chưa kịp phản ứng thì người đứng trước mặt đã tiến tới gần.
Hoàng Tuấn Tiệp mất cảnh giác bị Hạ Chi Quang ép vào tường, thắt lưng của anh bất ngờ va vào vật trang trí bằng sừng sắt trên tường mà lúc đầu không hề nhận ra. Cơn đau khiến đôi mắt Hoàng Tuấn Tiệp tối sầm trong giây lát.
Hạ Chi Quang- người đang trong thời kỳ nhạy cảm với pheromone hoàn toàn không nhận ra điều đó, chỉ chăm chăm cúi đầu hôn anh, ngăn chặn mọi đau đớn trước khi anh có thể thốt ra. Rồi sau đó, nụ hôn dần chuyển ra sau gáy của Hoàng Tuấn Tiệp nơi lẽ ra phải có tuyến thể. Tại vị trí đó, hắn điên cuồng cắn một lực rất lớn, không nhẹ cũng không nặng.
Alpha trong thời kỳ mẫn cảm dễ bị tổn thương ít nhiều vẫn sẽ có những dao động cảm xúc dù lý trí đến đâu, Hạ Chi Quang không hề dịu dàng, ngậm miếng thịt nhỏ ở cổ anh và chậm rãi mút nó cẩn thận. Hoàng Tuấn Tiệp vô thức hít một hơi thật sâu, rướn cổ lên như một con nai bị thương.
Thật sự rất đau, anh dùng sức thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Chi Quang , đẩy hắn lùi ra sau phía sau. Hạ Chi Quang loạng choạng khi bị anh đẩy, lùi lại vài bước, tóc trên trán cuốn vào che đi tầm mắt hắn.
Hoàng Tuấn Tiệp bối rối lau gáy của mình, sau đó anh dựa vào tường chầm chậm trượt xuống ngồi xổm, đưa tay che đi phần lưng dưới. Đôi chân yếu ớt như mất hết sức lực, phần da sau gáy có cảm giác nóng rát và đau đớn, anh thầm nghĩ rằng có thể nào nó đã bị chảy máu không, nhưng nếu không thì nó cũng sẽ để lại một vết răng màu tím.
May mắn thay, lúc này thủ phạm có vẻ tỉnh táo hơn, Hạ Chi Quang dù chậm đến đâu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn. Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp trong giây lát, thoáng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hoàng Tuấn Tiệp cuối cùng hắn cũng thay đổi sắc mặt. Lông mày của hắn dần chau lại, lúc này hiện lên vẻ hoảng loạn.
Hạ Chi Quang dang tay ôm lấy anh vào lòng mà run rẩy, lại không dám dùng quá nhiều sức, vẻ mặt ngơ ngác, cất giọng hoảng hốt: "Anh có sao không, anh, anh đau ở đâu?"
Cuối cùng, Hạ Chi Quang mà Hoàng Tuấn Tiệp quen thuộc cũng đã trở lại. Vòng tay của Hạ Chi Quang rất ấm áp, hắn nhẹ nhàng ấn vào eo anh để kiểm tra chỗ đau. Hạ Chi Quang trong thời kỳ nhạy cảm giống như một bãi mìn, không biết khi nào nó sẽ phát nổ đâu. Chỉ là Hoàng Tuấn Tiệp chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Chi Quang như thế này, giống như một đứa trẻ mẫu giáo tan học bị bố mẹ đón muộn. Anh không dám mất bình tĩnh cho đến khi lao vào vòng tay quen thuộc ấy.
Sự liên tưởng này dường như khiến nỗi đau da thịt dịu đi rất nhiều trong chốc lát. Hoàng Tuấn Tiệp không khỏi mềm lòng với Hạ Chi Quang, hết lần này đến lần khác.
Hoàng Tuấn Tiệp nhẹ nhàng vuốt ve tay Hạ Chi Quang. Sự tập trung cảm xúc của Hạ Chi Quang trong thời kỳ dễ bị tổn thương cao đến mức đáng sợ. Cả sự cáu kỉnh và hạnh phúc đều sẽ được khuếch đại vô hạn do sự biến động của pheromone. Hoàng Tuấn Tiệp đầu óc hỗn loạn chỉ có thể vỗ vỗ lưng hắn an ủi, sau một lúc, đột ngột có giọt nước ướt rơi xuống mu bàn tay anh, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện Hạ Chi Quang đang khóc.
"Em xin lỗi..." Chóp mũi của bạn trai nhỏ đỏ bừng dù anh chẳng biết hắn đã làm sai điều gì. Hạ Chi Quang trông như rất có lỗi, như muốn xé nát trái tim mình vì tội lỗi, đứng ngay ngắn cách Hoàng Tuấn Tiệp hai bước, như sợ rằng bản thân sẽ vô tình làm tổn thương anh.
Được rồi, Hoàng Tuấn Tiệp lập tức thầm nói trong lòng, không sao cả. Và anh quyết định ôm Hạ Chi Quang một cái.
Anh kéo Hạ Chi Quang đến bên giường, giơ tay lau nước mắt trên mặt người ấy. Hoàng Tuấn Tiệp đoán rằng bây giờ anh chắc chắn là một mớ hỗn độn trong mắt Hạ Chi Quang. Họ đều giống nhau, và vĩnh viễn giống nhau.
Anh cố gắng làm Hạ Chi Quang thả lỏng: "Chi Quang, anh biết thời kỳ mẫn cảm sẽ khó khăn, cho nên lần sau..."
"Không, anh không hiểu..." Hạ Chi Quang nghẹn ngào nói. Hắn ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt dịu dàng của Hoàng Tuấn Tiệp, cắn môi dưới: "Alpha sẽ có thời kỳ nhạy cảm. Vấn đề là em luôn làm tổn thương anh, lần nào cũng vậy, cũng nói xin lỗi anh hết."
Trong cơ thể Hoàng Tuấn Tiệp vẫn tràn ngập các mùi pheromone khác nhau, từ nhẹ đến mạnh, Alpha và Omega. Có thể những mùi hương này lưu lại là do một cái ôm chặt chẽ giữa những người bạn đã lâu không gặp, hoặc có thể đó chỉ là một cuộc trò chuyện dài xã giao.
Mùi pheromone là dấu vết do giao tiếp để lại, pheromone lẽ ra giống như huân chương, nhưng chỉ riêng trên cơ thể Hoàng Tuấn Tiệp không có mùi của hắn.
Hai người cố gắng không ở quá gần trước mặt người khác khi ở bên ngoài, và vì yêu cầu công việc khiến cả hai phải đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Ngay cả khi Hạ Chi Quang giấu đi những suy nghĩ nhỏ nhặt của mình trước mỗi lần rời đi, toàn bộ cơ thể của Hoàng Tuấn Tiệp sẽ bị bao phủ bởi mùi hương của hắn, nhưng khi họ gặp lại nhau, Hoàng Tuấn Tiệp sẽ không có bất kỳ mùi pheromone nào của hắn trên người. Giống như rằng Hạ Chi Quang đã cắn vào gáy Hoàng Tuấn Tiệp hàng ngàn lần, pheromone của Hạ Chi Quang cũng không thể lưu lại trên người Hoàng Tuấn Tiệp mãi mãi.
Bản năng của Alpha gào thét trong cơ thể Hạ Chi Quang, giống như ai đó đã đổ axit sunfuric vào huyết quản của hắn, toàn thân như đang bốc cháy. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng, thái dương đau nhức giống như có người dùng dao găm cùn đập vào hộp sọ của hắn từng chút một. Sự thay đổi hormone làm tăng thêm sự thiếu an toàn về mặt cảm xúc, và nỗi sợ hãi trở thành chất xúc tác tốt nhất, Hạ Chi Quang như gã say rượu lái xe ở quãng đường 80 dặm và lao về phía vách đá.
"Tại sao Hoàng Tuấn Tiệp lại bao dung với mình như vậy?" Hạ Chi Quang nghĩ.
"Anh rất tốt, chăm chỉ và tốt bụng. Anh nên đảm nhận nhiều vai, đóng nhiều vai mình thích. Anh sẽ có được mọi thứ mình muốn. Biết đâu một ngày, anh cũng sẽ gặp được một người rất tốt. Rồi sẽ kết hôn thôi, và sẽ có vài đứa con, xinh đẹp như anh, nên có một cuộc sống tốt đẹp ... "
"Hạ Chi Quang ." Hoàng Tuấn Tiệp tay không khách khí nhéo mặt hắn. Hạ Chi Quang có chút choáng váng, trong khi Hoàng Tuấn Tiệp nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đó, như thể những ngọn lửa nhỏ có thể bật ra từ chúng, chúng chỉ là hình ảnh thu nhỏ của Hạ Chi Quang , hoàn toàn khác với những lời phàn nàn và tổn thương mà Hạ Chi Quang đã nghĩ sẽ nhận được.
"Lần sau em mà nói như vậy nữa, anh sẽ nhéo em mạnh hơn." Hoàng Tuấn Tiệp cau mày, ánh mắt tập trung, "Anh chọn quyết định này, anh rất hài lòng với lựa chọn của mình, không có chút nào hối hận."
Chọn đi đến đoàn làm phim Trò chơi trí mệnh, chọn lấy dũng khí chủ động nói chuyện với chàng trai đẹp trai có vẻ hơi dè dặt khi lần đầu gặp nhau, chọn ôm lấy một người thậm chí coi khuyết điểm của mình là điểm mạnh, đặc biệt, anh đã chọn Hạ Chi Quang.
"Đúng là Alpha không thể đánh dấu Beta, nhưng thực ra cũng không có gì sai trái." Hoàng Tuấn Tiệp cười tươi đến nheo mắt lại, như thể đang chuẩn bị mở đường cho một trò đùa xảo quyệt của chính mình. Và anh biết Hạ Chi Quang sẽ luôn để anh thành công, Hạ Chi Quang chính là người sẽ bắt được anh, rồi họ sẽ cùng nhau rơi vào mùa mưa ẩm ướt liên miên.
"Bởi vì em có thể dùng pheromone của em bao phủ anh." Hoàng Tuấn Tiệp dùng chóp mũi cọ cọ một bên mặt Hạ Chi Quang, hơi thở phả vào bên tai của hắn.
.
.
.
Không có khúc sau đâu các bạn Sicula của tôi. Hahhaha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top