Chương 1 Đêm tối tĩnh mịch
Trong màn đêm đen đặc, những ngọn gió lạnh lẽo từ phía rừng sâu cuốn qua mặt đất, mang theo một mùi ẩm ướt của đất và lá mục. Bầu trời không một ánh sao, chỉ còn lại vầng trăng nhạt nhòa như bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Đêm này không phải đêm bình thường, không phải là một đêm như bao đêm khác mà Hạ Chi Quang từng sống qua. Nó đầy mùi nguy hiểm, như thể mọi thứ xung quanh hắn đang sắp sụp đổ.
Rừng này, khu rừng già nơi hắn lang thang có một lịch sử cổ xưa, nơi những linh hồn bị mắc kẹt không thể siêu thoát. Rừng không bao giờ im lặng. Những tiếng rì rào, tiếng gió rít, những tiếng thở dài của những sinh vật không thể chết, tất cả hòa quyện thành một bản nhạc ma quái mà chỉ những ai chịu đựng được sự u ám của thế giới này mới có thể nghe được. Hạ Chi Quang, hồ ly trắng, bước đi như một bóng ma, thân hình nhẹ nhàng, không một tiếng động, đôi mắt sáng như ánh trăng, sáng đến mức có thể xuyên thấu màn đêm. Hắn là một sinh vật của bóng tối, nhưng bóng tối này... nó lại không thuộc về hắn.
Lần này, hắn không chỉ săn đuổi linh hồn yếu đuối. Hắn đang tìm kiếm một thứ khác, một thứ mà hắn chưa từng tìm thấy, dù đã lang thang qua hàng trăm thế giới khác nhau. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn, như thể có ai đó đang chờ hắn ở đâu đó trong bóng tối.
Đột nhiên, một luồng gió mạnh thổi qua, quét lên mặt đất những chiếc lá khô, khiến chúng bay lả tả trong không trung. Hạ Chi Quang dừng lại. Hắn cảm nhận được sự hiện diện của một thế lực khác. Mới đầu, hắn nghĩ rằng đó chỉ là sự thay đổi của tự nhiên, nhưng rồi hắn nhận ra thứ này không phải là tự nhiên. Một cảm giác lạnh lẽo lạ lùng chạy dọc sống lưng hắn, và ngay lập tức, hắn biết mình đã không còn một mình trong khu rừng này.
Bất ngờ, một bóng người xuất hiện từ phía bóng tối, không phải từ một con đường rõ ràng mà là từ chính sự im lặng của khu rừng. Người đó bước ra, và trong khoảnh khắc, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại. Hoàng Tuấn Tiệp.
Là thầy bắt yêu. Là người mà ngay cả những sinh vật như Hạ Chi Quang cũng phải dè chừng. Hoàng Tuấn Tiệp bước vào không gian này như một bóng ma, mắt anh lạnh lùng và sắc bén, như thể đã biết mọi thứ trước khi chúng xảy ra. Anh không hề vội vã, không hề run sợ, chỉ có sự bình thản như một ngọn đèn trong bóng tối.
“Ngươi là ai?”
Hạ Chi Quang lên tiếng, giọng hắn cứng rắn, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Đã bao lâu rồi hắn mới gặp một người không run sợ trước sự hiện diện của hắn? Đôi mắt anh không rời khỏi hắn, ánh nhìn đó làm hắn cảm thấy như mình bị nhìn thấu mọi thứ.
“Là người mà ngươi không thể chạy trốn.” anh trả lời, giọng trầm và vững vàng, không một chút sợ hãi.
“Ngươi không phải là kẻ duy nhất tồn tại trong thế giới này. Và ngươi cũng không phải là người duy nhất đáng bị trừng phạt.”
Hạ Chi Quang không trả lời ngay lập tức. Hắn quan sát Tiệp, cảm nhận khí tức lạnh lùng tỏa ra từ người anh. Đây là một thầy bắt yêu thật sự, nhưng lại có gì đó khác biệt. Không giống những thầy trừ tà hắn từng gặp, những người mà chỉ cần một ánh nhìn đã có thể đoán được ý đồ. Hoàng Tuấn Tiệp có vẻ như đang che giấu một sức mạnh mà ngay cả Hạ Chi Quang cũng không thể nhận ra ngay lập tức.
Hoàng Tuấn Tiệp bước lại gần, từng bước chân vang lên như những tiếng trống trầm trong im lặng. Không gian quanh họ dần trở nên nặng nề, Hạ Chi Quang cảm nhận được một sự căng thẳng trong không khí. Chưa bao giờ hắn cảm thấy như vậy khi đối diện với những kẻ như Hoàng Tuấn Tiệp. Một sự kiềm chế tuyệt đối, một sự chờ đợi, như thể anh biết rõ điều gì đó mà Hạ Chi Quang chưa thể hiểu được.
“Ngươi đến đây vì lý do gì?” anh hỏi, ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết trên cơ thể Hạ Chi Quang, như thể đang phân tích từng cử động nhỏ nhất của hắn.
Hạ Chi Quang cười nhạt, nhưng trong lòng lại có chút bối rối. “Tại sao ta phải giải thích với ngươi?”
Hoàng Tuấn Tiệp không nói gì thêm, chỉ im lặng quan sát. Rồi đột nhiên, từ trong tay anh, một vòng sáng nhạt nhòa xuất hiện, vẽ nên một hình tròn rực rỡ trong không khí. Chỉ trong chớp mắt, Hạ Chi Quang cảm thấy một luồng khí lạnh bao trùm lấy hắn, và sự hiện diện của Hoàng Tuấn Tiệp trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Ngươi sẽ không thể chạy trốn.” Hoàng Tuấn Tiệp nói, và ngay khi Hạ Chi Quang định phản ứng, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ vòng sáng, làm không gian xung quanh như muốn nứt ra.
Hạ Chi Quang lập tức lao vào bóng tối, nhưng chỉ trong tích tắc, hắn cảm nhận được sự ngăn cản mạnh mẽ. Đây không phải là trận chiến thông thường, mà là một cuộc đấu trí mà hắn không thể lường trước được.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top