Chương 101 + 102 + 103 + 104

CHƯƠNG 101. NHIẾP CHÍNH VƯƠNG MỜI NÀNG BỎ TRỐN

" Nếu Mộ Dung chịu nghe người khác khuyên, cũng sẽ không cùng Tiểu Bụi đánh thành như vậy."

Đang muốn nói tiếp, Cửu Vương gia đột nhiên ngừng một chút, nghi hoặc, "Có người đến? Cao thủ..."

Đóa Đóa run sợ, lặp đi lặp lại liên tục ra dấu cho Cửu Vương gia.

Cửu Vương gia tỉnh ngộ, sửa miệng, nhưng vẫn dùng giọng điệu đó, "Là Hoàng Phủ Dật trở về?"

Mạc Lương Ngôn sắp tới tẩm cung liền ngừng bước, nhíu mày.

Tẩm điện còn có người khác? Hơn nữa là người biết võ?

Nhưng sao hắn chỉ nhận thấy hơi thở của một người?

Hơi suy nghĩ, hắn bước nhanh hơn, mạnh mẽ vào trong tẩm điện, mặt đầy sát khí, "Người nào!"

"..." Tẩm điện một người một chim kinh ngạc nhìn hắn.

"Biểu ca, huynh..."

Đóa Đóa rất kinh ngạc, nàng không nghĩ Mạc Lương Ngôn lại bại lộ chuyện hắn biết võ công nhanh như thế.

"Các người..."

Mạc Lương Ngôn vẻ mặt "kinh ngạc", "Không có ai? Ta nghe thấy có người nói chuyện mới tiến vào."

"Là đại gia ta nói chuyện." Cửu Vương gia tự đại ôm cánh.

"Đây là con phá điểu lúc trước?"

Mạc Lương Ngôn chuyển mắt tới Cửu Vương gia, "Không chỉ là màu lông, chúng nó nhìn không giống nhau."

"..." Lực quan sát thật nhạy bén! Đóa Đóa kinh thán.

Nhưng mà năng lực làm người ta kinh thán như vậy lại ở trên người đối thủ mình, hiển nhiên không phải chuyện khiến người ta cao hứng.

Đóa Đóa không trả lời, Cửu Vương gia đã bay tới trước mắt hắn, đắc ý quơ cánh.

"Ta là đệ đệ hắn, nhà chúng ta đều biết nói."

Biết hắn ý thức được Mạc Lương Ngôn trước đó đã ở gần đây, hắn đã nghe mình nói chuyện, Cửu Vương gia cũng không giấu tiếp.

"..." Đóa Đóa có cảm giác như một tia sét đánh xuống.

Tuy nói là vì lôi kéo sự chú ý của Mạc Lương Ngôn, nhưng lời sét đánh như thế được Cửu Vương gia nói ra không một chút giả vờ, khí chất sét đánh quả thật là hồn nhiên thiên thành a...

Mạc Lương Ngôn cười nhạt, "Nhà chúng ta cũng biết nói."

"..." Đóa Đóa yên lặng quay đầu, không muốn nghe tiếp.

Cửu Vương gia nổi giận, vỗ vỗ cánh, "Nhà chúng ta có thể bay!"

"Nhà chúng ta biết khinh công, cũng có thể bay."

Đóa Đóa rùng mình, hắn đang bắt chước cách nói của Cửu Vương gia!

Mạc Lương Ngôn đã nhìn ra tính tình Cửu Vương gia, cho nên đang suy nghĩ để thử xem hắn có võ công hay không!

Hiện cũng không biện pháp nhắc nhở Cửu Vương gia, Đóa Đóa âm thầm lo lắng.

Có điều Cửu Vương gia dù sao cũng đã sống một ngàn tuổi, mặc dù tính tình nóng nảy, lại có chút tự đại, nhưng không dễ lừa như vậy.

Nghe câu này, hắn ở trên không mạnh mẽ vỗ cánh, như là rất giận nói, "Ta có lông vũ!"

"Cái này ta thật sự không có."

Mạc Lương Ngôn cười nhạt, nhìn không ra cảm xúc thật, không biết hắn có tin Cửu Vương gia không biết võ công hay không.

Đóa Đóa lên tiếng, "Biểu ca, huynh biết võ... Sao huynh lại đến đây?"

"Biết một chút công phu," Mạc Lương Ngôn giương mắt nhìn nàng, "Hiểu Hiểu, ta lo cho muội, sợ nam nhân kia sẽ trừng phạt muội."

Ách...

Ngẫm lại không lâu nữa sẽ bị "trừng phạt", Đóa Đóa lại bắt đầu khẩn trương.

Nàng thấp đầu, ăn ngay nói thật, "Giờ đang bận quá..." Ô ô.

Mạc Lương Ngôn cũng không hoài nghi, nhìn nàng, ôn nhu lên tiếng, "Đóa Đóa, ta nghĩ kĩ rồi, cũng đã hạ quyết tâm."

Đóa Đóa rơi mồ hôi lạnh, cảm giác không ổn a...

"Biểu ca hạ quyết tâm gì?"

Mạc Lương Ngôn cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, "Theo ta đi đi."

"... Đi?" Đóa Đóa khóe miệng run rẩy hỏi, trong lòng cầu nguyên mình đã hiểu sai.

"Phải, đi, theo ta về Tây Nguyệt quốc đi."

Thật sự là bỏ trốn!

"Rầm rầm" một tia sét đánh xuống, Đóa Đóa bị đánh, rất bình tĩnh!

Giọng điệu này, nghe giống như là nói "Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta lén trốn đi"!

Ô ô, tất cả mọi người rất mạnh!

"Cái này, biểu ca..."

Đóa Đóa lui về phía sau, "Ta đã lập gia đình, tam tòng tứ đức ta không thể không để ý a."

Nàng bắt đầu nói nhảm, thậm chí đầu óc lại quay về những lời trước kia Trình Tuyết Y nói với nàng, chuẩn bị lát nữa lấy ra dùng.

Trong mắt Mạc Lương Ngôn hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu, cúi đầu cười cười, "Nghe nói thời gian trước muội luôn tìm 『 gian phu 』, vì sao hôm nay lại cự tuyệt ta? Hiểu Hiểu, muội đã quên mất đoạn tình cảm lúc nhỏ không sót một chút gì sao?"

Nếu bây giờ trước mặt có khối đậu hủ, Đóa Đóa nhất định không chút do dự, đập đầu vào.

Ô ô, nàng ân hận a!

Sớm biết thế khi ấy liền khiêm tốn chút, đừng để người khác biết nàng khi ấy có ý đồ hồng hạnh xuất tường!

Giờ giải thích thế nào a...

Đóa Đóa nhớ lại trước kia từng xem tiểu thuyết của Quỳnh Dao, hung hăng véo mình một chút, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.

"Biểu ca, bọn hắn sao có thể giống huynh, ta đã lập gia đình... giờ ta đã không còn xứng với huynh! Huynh bỏ đi thôi ~"

Đóa Đóa giả vờ che mặt khóc nức nở, giọng nói vừa ai oán lại đáng thương vô cùng.

Ô ô, nàng thật sự oán a!

Chân lại bị thương, chẳng lẽ tối nay Hoàng Phủ Dật lại giúp nàng bôi thuốc sao?

Ô ô, nàng thật sự không cần đôi chân này mà...

Cửu Vương gia ở bên nhìn đến lông dựng đứng, cảm thấy mình đã bị ném vào vạc dấm chua.

Nữ nhân này nhìn ngốc, lại rất có thiên phú diễn kịch, sau này có "chúc thọ", có thể kéo nàng lên diễn một đoạn cho mọi người xem.

Đóa Đóa không biết mình đã bị người phát hiện còn có "công dụng kỳ diệu" này, trong lòng ai oán nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tối nay.

Ô ô, cuộc sống lận đận của nàng...

Đóa Đóa biểu diễn chân thật như thế lập tức lừa được Mạc Lương Ngôn, hắn vươn tay ôm lấy Đóa Đóa, "Nói bậy cái gì, ta sao lại chê muội."

Đóa Đóa đành phải nói nhảm, "Ta đã không còn trong sạch..."

Ô ô, mặc sức ghét bỏ nàng đi, nàng một chút cũng không để ý!

Mạc Lương Ngôn nâng mặt nàng lên, "Mặc kệ muội đã trải qua chuyện gì, muội vĩnh viễn là Hiểu Hiểu trong lòng ta."

Giọng hắn bình tĩnh, trong mắt lóe lên chút sát khí.

"..." Đóa Đóa khẩn trương.

Động tác nâng mặt nàng lên rất quen thuộc, Hoàng Phủ Dật thường làm thế, sau đó liền hôn nàng, chẳng lẽ mỹ nhân biểu ca này cũng làm như thế?

Cứu mạng a --

Ngoài dự kiến của nàng, Mạc Lương Ngôn chỉ nhìn nàng một hồi, sau đó buông tay, "Hiểu Hiểu, ta nhất định sẽ đưa muội đi."

"..." Đóa Đóa ngây người trong nháy mắt.

Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng chỉ cảm thấy khi Mạc Lương Ngôn nhìn nàng, không giống Hoàng Phủ Dật nhìn nàng.

Theo lý mà nói ánh mắt đều phải giống nhau, đều tràn đầy yêu thương a...

Nhưng ánh mắt Mạc Lương Ngôn... Nàng nói không nên lời.

"... Ngươi có cơ hội thì khuyên nhủ hắn đi."

Chẳng lẽ vì nàng hiện giờ đang ở cùng với người khác, cho nên tâm tình của hắn và Hoàng Phủ Dật khác nhau?

Nhưng mà hiện giờ cũng không có thời gian để nàng lo nhiều việc, còn phải trả lời nữa.

Nàng đành phải ép ra chút nước mắt lần nữa, "Biểu ca, Hoàng Phủ Dật chính là Thái tử, sao hắn có thể để muội rời cung? Nếu muội thật sự đi như thế, hắn nhất định sẽ phái người truy sát, muội không muốn liên lụy đến huynh..."

Đóa Đóa giả vờ rơi lệ, "Biểu ca, nếu có duyên, liền hẹn... kiếp sau vậy!"

Huhu, kiếp sau cũng sẽ không liên quan! Kiếp sau nàng vẫn muốn quen biết Hoàng Phủ Dật cơ...

"Hắn là Thái tử thì thế nào?"

Mạc Lương Ngôn cười lạnh một tiếng, "Đóa Đóa, nếu ta đã nói muốn dẫn muội đi, thì nhất định sẽ bảo vệ muội chu đáo."

"Nhưng hắn..."

"Ta là võ lâm minh chủ của Tây Nguyệt quốc, nếu bàn về thuộc hạ, ta cũng không ít hơn hắn."

"..." Đóa Đóa bị hoảng sợ.

Cùng lúc kiêm nhiệm Nhiếp Chính vương và võ lâm minh chủ, đây chính là thống nhất hắc bạch đạo trong truyền thuyết nha!

Hơn nữa hắn còn giả thành nam sủng của Nhiếp Chính vương, ba thân phận đổi tới đổi lui, không biết hắn có lo lắng mình sẽ bị tâm thần phân liệt hay không nữa...

Đóa Đóa thu suy nghĩ lại, cúi đầu giả khóc, có chút mờ mịt chớp mắt vài lần.

Hắn đã thừa nhận thân phận võ lâm minh chủ rồi, vì sao không thẳng thắn thừa nhận mình chính là Nhiếp Chính vương luôn?

Đang nghĩ ngợi, giọng nói của Mạc Lương Ngôn có chút cứng ngắc vang lên, "Hiện giờ không cần lo lắng gì nữa rồi mà muội vẫn không đáp ứng, Hiểu Hiểu, lẽ nào muội ham mê quyền thế của Hoàng Phủ Dật ư?"

Hắn nhắm mắt, vẻ mặt thống khổ.

À... thì ra là nguyên nhân này, hắn đang thử Vân Tri Hiểu, cho nên chưa hoàn toàn thẳng thắn về thân phận.

"Không phải," Đóa Đóa lắc mạnh đầu, "Muội không có ý đó."

"Vậy muội theo ta đi!"

"Biểu ca... hai việc này không giống nhau, huynh cho muội chút thời gian suy nghĩ có được không?"

Đóa Đóa muốn trì hoãn một chút, lại về bảo Hoàng Phủ Dật giúp nàng nghĩ một cái cớ hay để từ chối.

Trên khuôn mặt tuyệt mĩ xẹt qua tia thống khổ, "Được, ta không bức muội, Hiểu Hiểu, ta không nỡ bức muội."

"..." Giọng nói của hắn rất bi thương, Đóa Đóa nghe đến cũng trở nên khổ sở.

Ài... Hắn cũng là một người đáng thương.

Có điều nàng vẫn rất ghét hắn vì muốn hãm hại Hoàng Phủ Dật mà gây tổn hại cho mọi người trong hoàng gia.

CHƯƠNG 102. LANG QUÂN CHÍNH QUI VÀ TÌNH NHÂN TIN ĐỒN

Thật vất vả mới tiễn bước Mạc Lương Ngôn được, Đóa Đóa thở phào nhẹ nhõm, ngã vào giường.

Ài, cuộc sống hai ngày nay thật sự là rất lên bổng xuống trầm!

"Hắn đối với chủ nhân trước kia của thân thể này trái lại rất tốt." Cửu Vương gia lên tiếng.

"Đúng á." Ài, cho nên nàng mới phiền não đây.

"Đúng rồi," Đóa Đóa nhắc nhở hắn, "Ngươi nghìn vạn lần đừng để người khác biết ngươi ngoài có thể nói chuyện ra còn biết rất nhiều bản lĩnh thần kỳ đấy, nếu không hắn sẽ có đề phòng với ngươi, sau này liền nguy hiểm."

"Điều này đương nhiên ta biết."

Cửu Vương gia đứng ở gần nàng, ngẩng đầu, cao ngạo đi tới đi lui, vô cùng hài lòng với câu nói hắn biết "bản lĩnh thần kỳ" của Đóa Đóa.

Đóa Đóa không nói gì nhìn hắn, rõ ràng vẫn là hình dạng tiểu hồng điểu, bước đi cái gì mà bước đi chứ...

----

Mạc Lương Ngôn võ công cao cường, tuy rằng chưa từng tận mắt thấy hắn ra tay, nhưng Hoàng Phủ Dật phỏng đoán, hai người bọn họ hẳn là đánh không phân thắng bại.

Dưới tình huống này, để không bị phát hiện thì việc theo dõi cũng chỉ có thể tự hắn đi.

Nhưng làm như thế lại thật sự rất mất thời gian, Hoàng Phủ Dật vội giải quyết chuyện khẩn cấp khác xong, liền tìm thẳng tới tận nơi.

Hắn là quang minh chính đại vào từ cửa lớn, vừa vào cửa, liền hỏi hạ nhân của Vân gia rằng biểu thiếu gia của bọn họ ở đâu.

Phúc thúc mở cửa liền hoảng hốt, tay đều run rẩy, Thái tử gia là đến trừng trị gian phu nha...

"Điện, điện hạ. Biểu thiếu gia ngài ấy..."

Phúc thúc vừa định nói giúp biểu thiếu gia vài câu, liền nhìn thấy Mạc Lương Ngôn từ trong biệt viện đi ra.

Mới từ chỗ Đóa Đóa về không lâu, tâm tình Mạc Lương Ngôn vốn đã không tốt, hiện giờ lại nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, hắn cười nhạt, "Thái tử điện hạ thật có nhã hứng, vậy mà lại đến."

Hoàng Phủ Dật cũng rất bình tĩnh mỉm cười, "Mạc công tử, hôm nay ta đến là có việc tìm ngươi."

Thế là một anh tuấn một xinh đẹp, hai soái ca đẹp đến người người oán trách liền như thế mà đối diện, so xem ai bình tĩnh hơn.

Nếu Đóa Đóa ở đây, nhất định sẽ khóc ròng phán ra kết quả --

Không cần so, hai bọn họ đều đồng hạng nhất!

Giọng nói bình tĩnh, ánh mắt Mạc Lương Ngôn lạnh nhạt, "Thái tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?"

Hoàng Phủ Dật thật ôn hòa cười cười, "Phúc thúc, ngươi đi làm việc đi."

"Dạ, tiểu nhân cáo lui." Phúc thúc chân đã mềm nhũn nhanh chóng chạy mất.

Đây, đây có thể đổ máu tại chỗ không? Ông ta kinh hồn bạt vía chạy về phía sảnh chính, báo cáo tình huống này với lão gia.

Hiện giờ trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ, Hoàng Phủ Dật hơi hơi nhướng mày, "Trước khi chưa gặp mặt, ta vẫn cho rằng giống như trong đồn đãi, Mạc công tử là nam sủng của Nhiếp Chính vương Tây Nguyệt quốc."

Mạc Lương Ngôn ung dung thản nhiên, "Ta vốn là nam sủng của chủ tử."

"A? Vậy làm sao lại thích Đóa Đóa được?"

"Hiểu Hiểu?"

Mạc Lương Ngôn hơi híp mắt, như là đang thở dài, kỳ thực chính là muốn che đậy ánh mắt hắn nhìn Hoàng Phủ Dật chăm chú nghiên cứu.

"Ta đối với muội ấy chỉ là loại tình cảm huynh muội."

"Loại tình cảm huynh muội?" Hoàng Phủ Dật cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

"Điện hạ, ta có một chuyện muốn hỏi."

"Cứ nói."

"Vì sao ngài lại gọi muội ấy là Đóa Đóa?"

"Chỉ là thích mà thôi," Hoàng Phủ Dật ngay cả chần chờ cũng không có, trực tiếp bịa chuyện, "Ta cảm thấy cái tên ấy rất đáng yêu, rất xứng với nàng, người trong cung cũng đều theo ta gọi như vậy."

Mạc Lương Ngôn cũng nở nụ cười, "Xem ra điện hạ rất yêu thích Hiểu Hiểu ."

"Đương nhiên thích," Hoàng Phủ Dật nhìn hắn, có chút giống như khoe khoang mở miệng, "Đóa Đóa nàng cũng sắp làm mẹ rồi."

Mạc Lương Ngôn vẫn dáng vẻ bình thản bỗng hơi cứng đờ, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt, hắn lập tức liền khôi phục lại tươi cười như không.

"Ta đây thật sự phải nói tiếng chúc mừng rồi, sao không nghe Hiểu Hiểu nói qua vậy?"

Hoàng Phủ Dật lộ ra nụ cười sủng nịch, "Chính nàng cũng chưa biết đâu, ba tháng đầu tình hình không ổn định, ta muốn qua một thời gian nữa mới nói, tránh để nàng khẩn trương."

Ý cười của hắn càng sâu sắc, "Chính nàng vẫn còn là một đứa bé, qua hơn nửa năm nữa, ta sẽ phải cưng chiều hai đứa bé rồi."

Nụ cười của Mạc Lương Ngôn như dính trên khuôn mặt, tuy rằng hoàn mỹ không thay đổi, nhưng nhìn thế nào cũng không phù hợp.

"Thái tử điện hạ thật sự là hạnh phúc."

"Hạnh phúc hay không hạnh phúc," Câu chuyên của Hoàng Phủ Dật đột nhiên biến chuyển, "Không phải ở Thái tử, mà còn phải xem ý của Nhiếp Chính Vương quý quốc."

Mạc Lương Ngôn nheo mắt lại, "Lời này của Thái tử là có ý gì?"

"Mạc công tử lần này quay về Kỳ quốc, ở tại Vân gia, là ý của Nhiếp Chính vương sao?" Hoàng Phủ Dật vẫn giả vờ không biết bọn họ là một người.

Cho rằng hắn ta không tìm được bằng chứng, Mạc Lương Ngôn đương nhiên sẽ không thừa nhận, "Ta chỉ về thăm quê nhà, không có ý gì khác".

Hoàng Phủ Dật cười cười, "Mạc công tử đương nhiên có thể không thừa nhận, ta chỉ là muốn nhờ ngươi chuyển lời".

"Mời nói."

"Nhiếp Chính Vương nhất định biết rõ, tình hình của Tây Nguyệt quốc không ổn định như vẻ ngoài, mối lo bên trong còn chưa được giải trừ, há gì có sức đối địch với họa ngoại xâm? Lúc này tốt nhất là nên an phận một chút, tránh việc trong ngoài đều là địch."

Những lời này rõ ràng chính là uy hiếp, Mạc Lương Ngôn cúi đầu, trong mắt lóe lên tia sát khí, nhưng ngữ khí vẫn mang theo ý cười.

"Chỉ có câu này phải không? Nếu Thái tử điện hạ nhờ ta nhắn giùm, ta nhất định sẽ chuyển lời."

Lời muốn nói đã nói, Hoàng Phủ Dật cười cười rời đi.

Đến khi quay người đi, vẻ mặt hắn không còn thoải mái như vậy nữa.

Không thích hợp.

Khi hắn ta nghe tin Đóa Đóa mang thai, vẻ mặt tuy có phẫn nộ và thống khổ, nhưng lại luôn có điểm gì kỳ quái.

Hoàng Phủ Dật cau mày, hắn chỉ nhất thời nảy ra ý định đó, nghĩ thử xem phản ứng của hắn ta xem mình có thể nói dối trước mặt hắn không, nhưng hình như thật sự thử ra một cái gì đó rồi.

Mạc Lương Ngôn đứng trong sân môt lúc lâu rồi mới quay về tiểu viện mình đang ở tạm.

Hai tay vỗ nhẹ hai cái, một đám người mặt đồ đen như từ trên trời rơi xuống xuất hiện trước mắt hắn.

Khu tiểu viện này không nhỏ, đủ chỗ cho nhóm người này xông vào, không gian dường như lập tức thu hẹp lại, đếm qua một chút có thể thấy gần trăm người.

Hiếm thấy chính là khi bọn họ xuất hiện đến giờ vẫn chưa phát ra tiếng vang gì, cũng không chút cử động, đứng ở đó như tượng chờ chủ tử ra lệnh.

Mạc Lương Ngôn vẫn đứng yên đó, cũng không biết đang nghĩ gì.

Nửa ngày sau hắn rốt cục ngẩng đầu lên, "Thanh Diễm, ngươi mang một đội người về nước, kêu Bàng Hiện bắt đầu chuẩn bị theo căn dặn của ta lúc trước".

"Dạ!" Thanh Diễm lập tức mang theo một phần tư người nhận lệnh rời đi.

Những người này đều là tử sĩ do đích thân Mạc Lương Ngôn huấn luyện ra, nhận lệnh chủ tử chỉ biết chấp hành, cho dù có thắc mắc cũng chỉ để trong lòng, không bao giờ hỏi ra.

Hiện giờ trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, chủ tử kêu Bàng đại tướng quân chuẩn bị cái gì? Chẳng lẽ phải khai chiến?

Mạc Lương Ngôn ngẩng đầu nhìn sắc trời, Tây Nguyệt Quốc ư?

Hắn cười lạnh trong lòng, Tây Nguyệt Quốc hưng hay vong, có liên quan gì đến hắn đâu?

CHƯƠNG 103. LỜI THỔ LỘ CỦA TỨ HOÀNG TỬ

Điều hắn muốn, chẳng qua là làm cho Hiểu Hiểu trở lại bên cạnh hắn thôi.

"Hiểu Hiểu..."

Mạc Lương Ngôn thì thầm cái tên đã khắc sâu vào lòng hắn nhiều năm như vậy, trên mặt là nụ cười dịu dàng chân chính hiếm thấy.

Hiểu Hiểu, ta nhất định sẽ làm cho nàng trở lại bên cạnh ta, từ nay về sau không bao giờ chia tách nữa.

Hắn nhìn trời, nụ cười trên mặt chuyển thành quỷ dị, lại nhìn về phía thủ hạ của mình, "Thứ ta muốn chuẩn bị đến đâu rồi?".

"Hồi chủ tử, bây giờ còn thiếu Bích Tỉ Thạch, có điều đã có tin tức rồi, trong ba tháng nhất định sẽ lấy được!"

Ba tháng?

Được, đợi nhiều năm như thế, ắt sẽ đợi được thêm ba tháng.

----

Trong tiểu viện của Vân gia đang thương lượng âm mưu, trong cung lại vẫn rối ren như cũ.

Các chủ tử đều bị thương, người duy nhất còn mạnh khoẻ lại bị tình nghi rất lớn, đây là tình huống mà mọi người không thể ngờ được.

Mọi người trong các cung đều đề phòng cẩn thận hầu hạ, chỉ e chủ tử nhà mình có mệnh hệ gì, đầu của mấy người họ cũng không đủ bồi thường.

"Tứ hoàng tử tỉnh lại --" Một góc trong hoàng cung đột nhiên vang lên một tiếng hô to kinh ngạc vui mừng.

Đóa Đóa đang ngồi ở Đông cung nghe thấy lập tức đứng phắt dậy, xách Cửu Vương gia đang ngủ trên bàn, "Chúng ta đi xem một chút đi".

"Thật phiền phức, có cái gì hay chứ!"

Có điều Cửu Vương gia cũng chưa quên trách nhiệm bảo vệ Đóa Đóa của mình, cho nên vỗ vỗ cánh đậu lên đầu Đóa Đóa, cảm thấy cái giường này cũng không tệ...

Đóa Đóa nhịn, bước nhanh hướng chỗ ở của Tứ hoàng tử.

Mọi người thực ra đều đã tỉnh lại từ lâu, tiết hô vừa nãy hẳn là vì Tứ hoàng tử đã có sức lực để mở miệng nói chuyện.

Đường đi không dài, nhưng tiếng hô vừa nãy hơn nửa hoàng cung đều nghe thấy, hiện giờ đều chạy đến chỗ Tứ hoàng tử, cho nên Đóa Đóa vừa ra khỏi cửa đã đụng phải không ít người.

Nhìn thấy Đóa Đóa, bọn họ dường như đều thực đề phòng, có người nhát gan còn lùi về sau né tránh.

Bởi vì tin hiểu lầm nhất định sẽ được làm rõ nên Đóa Đóa cũng không buồn bực, chỉ là cảm thấy...

Khụ, cảm giác được người ta coi là võ lâm cao thủ thật là tốt nha...

Ô ô, tính cách của nàng quả nhiên là quá.... lạc quan! Ngay cả khi bị mọi người căm ghét cũng có thể tìm được chỗ để vui vẻ!

Tâm tình phức tạp đến chỗ ở của Tứ hoàng tử, một đám thị vệ chặn ở cửa.

"Xin lỗi các vị chủ tử, điện hạ vừa tình, thái y căn dặn không thể cho nhiều người vào."

Đóa Đóa cũng biết người bị bệnh nặng mới tỉnh không thể bị nhiều người quấy rầu như thế, nhưng mà nàng rất quan tâm.

"Tứ hoàng tử đã hoàn toàn tỉnh táo chưa? Thái y nói thế nào?"

"Hồi Thái tử phi, thái y nói hiện giờ điện hạ chỉ cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể bình phục như lúc trước."

"Vậy là tốt rồi." Đóa Đóa yên tâm mỉm cười.

Tứ hoàng tử võ công cao cường cho nên là người tỉnh lại đầu tiên, nói như vậy chắc tất cả mọi người sẽ không có chuyện gì.

"Thái tử phi," Có người vội vàng đi tới, thần sắc cung kính, "Tứ hoàng tử mời người vào".

Ách...

Đóa Đóa cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người đều lả tả bay đến.

Hoàng Phủ Dật không xuất hiện, hẳn là vốn không ở trong cung, Tứ hoàng tử mới vừa tỉnh lại đã muốn thấy nàng...

Ô ô, nàng lại trèo lên làm nhân vật đầu bảng tám chuyện rồi!

Có điều lại nói, nếu nói về nhân vật đứng đầu bảng tám chuyện, đại khái thì nàng vẫn cứ anh dũng đứng đầu bảng...

Ô ô, cuộc sống nhỏ bé bi thảm của nàng!

Cố hết sức lấy bộ mặt lo nước thương dân ra, Đóa Đóa thật trịnh trọng gật đầu, "Được, ngươi dẫn ta vào".

"Thái tử phi, mời."

Đóa Đóa rất có điệu bộ đi theo hắn, trên mặt vẫn duy trì vẻ nghiêm túc.

Lúc bước qua bậc cửa, đột nhiên phía sau nàng có một tiếng người nhỏ giọng thì thầm, "Giả đoan trang!"

Đóa Đóa run lên, thiếu chút nữa té ngã.

Ô ô, ngụy trang bị lộ tẩy... Khi nào thì nàng mới có thể có được kĩ thuật diễn của Hoàng Phủ Dật.

Vi vết thương trên lưng, Tứ hoàng tử nằm nghiêng trên giường, không đắp chăn nên lộ ra tấm lưng quấn vải trắng chằng chịt.

Đưa Đóa Đóa vào phòng xong, người dẫn đường lúc nãy liền lui ra ngoài, hiển nhiên đã sớm nhận được lệnh của chử tử.

Cửa vừa đóng, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Đóa Đóa và Hoàng Phủ Hạo, đương nhiên... còn có bạn học Cửu Vương gia kiêm đủ bóng đèn, phương tiện giao thông, bảo tiêu, đa chức năng.

"Tứ hoàng tử?" Đóa Đóa ngồi xổm xuống, áp sát vào nhìn cho rõ Hoàng Phủ Hạo đang nhắm nghiền hai mắt.

Mở mắt ra, Hoàng Phủ Hạo tuy sức lực không đủ, nhưng khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười thực tà ác, "Tiểu Đóa Đóa, đã lâu không gặp".

"..." Đóa Đóa bị cách xưng hô này làm cho sợ tới mức run rẩy một chút.

Bị thương còn có thể lấy sét ðánh ngýời thế này, cổ nhân quả nhiên không thể khinh thường a.

Hoàng Phủ Hạo cũng không cảm thấy có gì không ổn, chỉ cười nhìn nàng, "Vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy nàng, cảm giác thật tốt."

"... Khụ, người ngươi nhìn thấy khi tỉnh hẳn là thái y."

Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, "Đóa Đóa, nàng không thể để ta cao hứng một chút sao? Hiện giờ ta đang là bệnh nhân mà".

Hắn thực tà khí cau mày, giống như chắc chắn Đóa Đóa sẽ thỏa hiệp.

"... Được rồi, ngươi nhìn thấy chính là ta." Đóa Đóa quyết định nhường nhịn người bệnh.

"Có nhớ ta không?"

"..." Đóa Đóa run lên một chút, khẽ cắn môi, "Nhớ".

Hoàng Phủ Hạo cười ha ha, "Sao biểu cảm lại giống như chuẩn bị anh dũng hy sinh thế nhỉ."

Ô ô, nàng vốn chính là mang theo tâm tình anh dũng hy sinh để nói câu nói kia...

Đóa Đóa quyết định chuyển chủ đề về việc chính, "Ngươi có thấy rõ mặt người đả thương mình không?"

"Không, người đó chém sau lưng ta một đao," Hoàng Phủ Hạo không cam chịu nhưng phải thừa nhận, "Trước đó ta căn bản không phát hiện có người tới gần".

Đóa Đóa thực giật mình, "Vậy chính là cao thủ trong cao thủ a".

Có thể nói không kém Hoàng Phủ Dật là bao, có điều có lẽ kiêng kị võ công của Hoàng Phủ Hạo cao hơn người thường nên Mạc Lương Ngôn mới đích thân đến đối phó với hắn, chưa chắc trong số thủ hạ của hắn có kẻ có võ công kinh người đến vậy.

"Nghe nói lão Ngũ là cao thủ thâm tàng bất lộ?"

*thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng thật sự

Cảm tình tốt đẹp của Đóa Đóa đối với hắn lập tức bay mất, "Hai người tuy không thích nói chuyện với nhau nhưng ngươi vẫn là người hiểu hắn chứ".

"Hắn cũng lừa được cả ta mà, nhưng ta tin hắn sẽ không sai người đả thương Phụ hoàng và Mẫu hậu."

"Đúng đấy đúng đấy." Đóa Đóa liên tục gật đầu, những người khác thật sự là không biết nghĩ như thế nào.

Hoàng Phủ Hạo nâng ánh mắt tràn đầy ý cười tà khí lên, "Đóa Đóa, đừng nói giúp cho hắn trước mặt ta, ta sẽ ghen đấy".

"... Chúng ta đều là quá khứ."

"Thì sao?"

"..." Ô ô, lại là loại hình cướp dâu nữa rồi...

Nàng đã lập gia đình a a a... Đóa Đóa rơi lệ gào thét trong lòng, ô ô, để nàng làm một tiểu hồng hạnh an phận đi mà!

"Đóa Đóa, vết thương của ta còn cần một thời gian mới tốt lên, nàng ở lại chăm sóc ta đi."

"..." Đóa Đóa thanh thanh cổ họng, rất nghiêm túc gật đầu.

"Được, ngươi là Tứ ca của Hoàng Phủ Dật, cũng là tứ ca của ta, ta chiếu cố ngươi là chuyện nên làm."

Ánh mắt tà khí cười nhìn nàng, "Đóa Đóa, ta cũng không phải Tứ ca của nàng."

"..." Đóa Đóa cố gắng bình tĩnh giả vờ không nghe thấy.

"Hừm... Ngươi mới tỉnh, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều đi, ta đi ra ngoài nói chuyện với thái y."

"Đóa Đóa, hiện chỉ có một mình ta tỉnh, hơn nữa nếu ta không thấy rõ người động thủ là ai, những người khác liền càng không thể nhìn thấy."

Hắn cảm thấy thú vị nhìn thần sắc Đóa Đóa, "Ta có thể nói lung tung, nói là lão Ngũ chém."

Hiện giờ ngoại trừ Bạch Tử Dạ, cao thấp trong triều đều nhận định việc này là Hoàng Phủ Dật làm, hắn nói như thế vừa lúc ứng với tâm tư bọn họ, tội danh này sẽ thành thật.

"Ngươi sẽ nói vậy sao?" Đóa Đóa nghi hoặc liếc hắn.

Trung thực mà nói, nàng đối với Tứ hoàng tử này hiểu không nhiều lắm, cũng không rõ hắn nói thật hay giả.

Trong lòng Hoàng Phủ Hạo có chút ảm đạm.

Nàng có thể không chút do dự tin tưởng lão Ngũ, lại hoài nghi hắn thật sự sẽ làm ra chuyện như vậy?

Nhưng cũng khó trách, nàng ở bên hắn thời gian không nhiều lắm, vốn cũng không hiểu hắn bao nhiêu.

Tự giễu trong lòng cười cười, Hoàng Phủ Hạo cong khóe môi, "Nàng nói xem?"

"Không biết." Đóa Đóa trung thực trả lời.

Nàng nhìn hắn, "Có điều ngươi hiện rất yếu, nếu ngươi thật sự nói vậy, ta có thể đánh ngươi ngất, khiến ngươi không được mở miệng."

Sau phút sửng sốt, Hoàng Phủ Hạo cười ha ha, "Đóa Đóa, không thể tưởng được nàng cũng có lúc muốn đánh người."

"Này... Kỳ thật ta thích lấy đức thu phục người."

Hoàng Phủ Hạo lại cười to, làm động vết thương, không khỏi hít sâu một hơi.

Đóa Đóa vội vàng đè hắn lại, "Ngươi đừng loạn động a, ta gọi thái y đến."

Hoàng Phủ Hạo thuận thế giữ chặt tay nàng, "Không cần."

"..."

Hắn thương thế rất nặng, Đóa Đóa cũng không dám dùng sức tránh thoát, rất ngượng ngùng.

Hoàng Phủ Hạo vẫn như cũ nắm chặt tay nàng, "Ta có lời muốn nói, đừng gọi người đến quấy nhiễu."

"... Có gì muốn nói chờ ngươi khỏe hãy nói." Đóa Đóa lại bắt đầu giả ngốc.

"Khỏe rồi sẽ trễ," Hoàng Phủ Hạo giống như đùa dai nhìn nàng cười, "Ta nghĩ rằng nàng sẽ không đánh người đang bị thương, cho nên nhất định phải lên tiếng vào lúc này."

"..." Ô ô...

Thừa dịp hắn còn chưa nói, Đóa Đóa vội vàng biểu lộ lập trường, "Ta đã lập gia đình, hơn nữa còn rất tuân theo theo mỹ đức truyền thống."

Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, "Ta cũng không nói nàng phải hồng hạnh xuất tường, chỉ muốn nàng cùng ta vài ngày."

Đóa Đóa có chút bất đắc dĩ, nàng cùng vị hoàng tử quen hô phong hoán vũ, làm theo ý mình này giống như có chút không thể câu thông a...

"... Khụ, chiếu cố người bệnh có thể, nhưng không phải giống như ngươi muốn, lại nói hôn kỳ của ngươi và Trình tiểu thư cũng sắp đến, ngươi làm thế, sau này nàng ta sao có thể ở trong cung làm người."

Ánh mắt Hoàng Phủ Hạo kì dị nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nở nụ cười, "Đóa Đóa, thái độ của nàng rất kiên quyết, thật ngoài dự kiến của ta."

"..." Đóa Đóa lệ quanh tròng, "Ta giống người lập trường không kiên định, thủy tính dương hoa sao?"

"Không phải," Hoàng Phủ Hạo cười nói, "Là nàng thoạt nhìn rất lương thiện, như không đành lòng tổn thương người khác, sẽ không hung hăng cự tuyệt người khác."

"Nếu không thể làm được, còn không bằng triệt để cự tuyệt, dây dưa sẽ khiến người ta có hi vọng."

"Nàng nói đúng," Trên khuôn mặt tuấn mỹ đến tà ác đều là ý cười, "Đóa Đóa, ta thật sự là càng lúc càng thích nàng."

"..." Đóa Đóa run lên một chút, sau đó thanh thanh cổ họng, "Hừm, vết thương của ngươi nhiễm trùng?"

Hoàng Phủ Hạo bật cười, "Ta cũng không phải nói sảng, Đóa Đóa, nàng thật khiến người thích."

"..." Ô ô, việc này ngươi thổ lộ quá trực tiếp rồi...

"Sớm biết rằng nữ nhi của Vân gia khả ái như thế, lúc đó ta liền cùng lão Ngũ tranh hôn sự này."

Hoàng Phủ Hạo mặc dù đang cười, nhưng trong lòng tất cả đều là hối hận cùng tiếc nuối, "Đóa Đóa, ta yêu nàng."

"..." Đóa Đóa rất bình tĩnh mà coi câu này trở thành phù vân, "Ngươi đã tỉnh được một lúc, cần phải uống thuốc rồi."

Nàng đang định cao giọng, gọi người đưa thuốc đến.

"Đừng gọi." Hoàng Phủ Hạo tà khí mười phần hơi nhướn mi, "Ở đây mọi người chỉ nghe lệnh ta."

Hắn cố ý hạ giọng, "Đóa Đóa, hiện chỉ có hai người chúng ta, có sợ ta có ý đồ không tốt với nàng không?"

"Không sợ." Đóa Đóa vô cùng bình tĩnh lắc lắc đầu, "Đừng ngủ, tấn công."

"..."

Hoàng Phủ Hạo hóa đá nhìn thứ hồng hồng từ đầu Đóa Đóa rớt xuống, trực tiếp ném tới trên giường hắn.

"Đừng phá!"

Cửu Vương gia đang ngủ say còn chưa ý thức được chuyện gì đã xảy gì, trên giường dù sao so với đầu Đóa Đóa thoải mái hơn, hắn rất tự động chui vào chăn ngủ.

"..." Giờ là Đóa Đóa và Tứ hoàng tử cùng nhau hóa đá.

"Tiểu Cửu," Đóa Đóa rơi lệ mà đem tiểu hồng điểu từ trong chăn ra, "Ta là bảo ngươi tấn công..."

Hoàng Phủ Hạo từ trong kinh ngạc hoàn hồn, bật cười hỏi, "Đóa Đóa, nàng muốn con tiểu hồng điểu này bảo vệ mình?"

Câu xem thường rõ ràng này khiến Cửu Vương gia trong nháy mắt liền thanh tỉnh, rỉa lông xoay người, "Ngươi biết ta là ai không?!"

Hoàng Phủ Hạo không còn lời gì để nói, "Phá điểu đổi lông?"

"Khụ, đây là đệ đệ hắn, cùng tính cách ca ca không khác gì lắm."

Đóa Đóa long trọng giới thiệu một chút, "Tiểu Cửu rất lợi hại, ngươi tuyệt đối không đánh lại hắn."

Nàng đang nói lại quay nhìn Cửu Vương gia, "Mộ Dung bảo ngươi nghe lời ta."

"..." Cửu Vương gia khẽ cắn môi, hay cánh hợp lại, làm thành hình dạng chắp tay về trước, "Hân hạnh."

"..." Hoàng Phủ Hạo cảm thấy thương thế của mình trong nháy mắt đã bị sét đánh mà nặng thêm, "Hân hạnh."

"Khụ, hề hề, ngươi ngủ tiếp đi." Đóa Đóa quăng Cửu Vương gia lên giường.

Hoàng Phủ Hạo nhìn tiểu hồng điểu bên cạnh, áp chế suy nghĩ bắt nó nướng ăn...

"Khụ, chúng ta nói tiếp việc vừa rồi đi."

Đóa Đóa muốn quay lại đề tài cũ, "Này... Ngươi cũng là người đã đính thân, sau này ở trong cung sẽ tị hiềm đi."

Hoàng Phủ Hạo cũng không nhìn con chim sét đánh này, "Nghe nói Trình Tuyết Y vẫn quan tâm đến lão Ngũ, sao nàng lại giúp cô ta nói chuyện?"

"Nàng ta... cũng không phạm tội đại ác gì a."

Khụ, nàng cảm thấy Trình Tuyết Y chính là chỉ số thông minh không quá dồi dào, hơn nữa giáo dục nhà bọn họ có vấn đề, tư tưởng nữ nhân phải dựa vào nam nhân mới có thể sống sót lại thâm căn cố đế, mới không khiến người thích như thế.

Ài, tư tưởng phong kiến hại người quá...

Đóa Đóa đột nhiên có một ý nghĩ, nàng có nên mở một trường học để tẩy não cho những thiên kim đại tiểu thư như vậy không nhỉ.

Có điều hiện giờ không được, vẫn phải chờ bọn họ đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi mới tính tiếp, tránh cho có người nói nàng yêu ngôn hoặc chúng, lôi kéo thế lực để giúp Hoàng Phủ Dật gì gì đó.

Ài, cổ đại thật là phiền phức quá đi.

Đóa Đóa nhìn Hoàng Phủ Hạo, "Nếu ngươi không thích Trình Tuyết Y, thì sao lại đồng ý lấy nàng ấy?"

Hoàng Phủ Hạo nở nụ cười, "Đóa Đóa, không phải tất cả mọi người mọi người đều may mắn như nàng và lão Ngũ, nếu không lấy nàng ấy thì ta vẫn phải lấy một nữ nhân khác, ta đã sớm không ôm hy vọng gì đối với hôn nhân của mình rồi."

Hắn đột nhiên nâng mắt, "Trừ phi là nàng gả cho ta."

"... uống thuốc trước đi đã." Đóa Đóa tiếp tục chuyển đề tài.

Lần này Hoàng Phủ Hạo ngược lại rất phối hợp, lên tiếng gọi người bưng thuốc đến.

"Nàng đút ta nhé."

"..." Khóe miệng Đóa Đóa giật giật vài cái, "Chuyện đó, ta cảm thấy con đường làm nũng này không thích hợp với ngươi lắm..."

Hoàng Phủ Hạo bị chọc đến cười ha ha, vẫn giống như đùa giỡn, "Tay ta không thể cử động."

"Vậy hay để đệ đút cho Tứ ca đi." Giọng nói ôn hòa mang cười đột ngột vang lên.

"..." Hu hu, cứu tinh tới!

Đóa Đóa kích động xoay người nhìn Hoàng Phủ Dật, tới rất đúng lúc!

Nhìn Đóa Đóa cười cười, Hoàng Phủ Dật đi vài bước đã tới bên giường, vô cùng cẩn thận mà... ôm lấy Hoàng Phủ Hạo, "Tứ ca, đệ đút cho huynh."

Mặt Hoàng Phủ Hạo đen đi phân nửa, nhưng hiện giờ lại không có sức lực gì, chỉ có thể dùng tư thế vô cùng như chim nhỏ tựa vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.

"..." Đóa Đóa khóc ròng.

Một màn này thật sét đánh quá đi...

Bón hắn uống thuốc xong, Hoàng Phủ Dật vẫn còn chưa chỉnh người ta đủ, cúi đầu, dùng giọng điệu vô cùng thương yêu hỏi, "Tứ ca, thuốc quá đắng, có cần ăn một viên đường hay không?"

"..." Đóa Đóa yên lặng quay đầu, hu hu, nàng nhất định là bị lôi thần để ý rồi...

"..." Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo thay đổi vài lượt, nghiến răng nghiến lợi, "Làm sao trước kia ta lại cho rằng ngươi ôn hòa thành thật vậy nhỉ?"

Đóa Đóa kích động nhìn Hoàng Phủ Hạo, ô ô, đồng chí, cuối cùng ta đã tìm được ngươi!

Ầm ĩ đủ rồi, Hoàng Phủ Dật cười đặt hắn lại trên giường, "Tứ ca nghỉ ngơi cho tốt, đệ và Đóa Đóa đi về trước."

"Quay lại đây!" Hoàng Phủ Hạo gọi hắn lại.

Hoàng Phủ Dật thật sự nghe lời mà xoay người lại, dùng giọng điệu vô cùng "hiểu ý người" mà hỏi, "Tứ ca còn muốn đệ ru huynh ngủ nữa sao?"

Đóa Đóa mạnh mẽ tránh khỏi tay Hoàng Phủ Dật, khóc ròng đi tới cửa nằm úp sấp xuống.

Hu hu, nàng không quen biết bọn họ, một chút quan hệ với bọn họ cũng không có, nàng là người bình thường!

Mặt Hoàng Phủ Hạo lúc đen lúc xanh, "Hoàng Phủ Dật! Ngươi không muốn ta giúp ngươi rửa sạch hiềm nghi sao?"

Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đệ biết Tứ ca thích náo nhiệt, đệ nhất định sẽ thường xuyên đến thăm tứ ca, dỗ dành huynh vui vẻ."

"..." Hoàng Phủ Hạo hoàn toàn bị đánh bại, "Đi ra ngoài!"

Vừa hô lên như thế thì người cũng đi rồi, mà Cửu vương gia bị hai người Hoàng Phủ Dật bỏ quên cũng đã tỉnh lại.

Có điều đầu óc hắn vẫn chưa thật sự tỉnh táo lắm, vừa mở mắt liền nhìn thấy người không quen biết, sát khí đột nhiên nổi lên, hắn lạnh giọng hỏi người ta --

"Ngươi là ai, vì sao lại ở trên giường của ta!"

"..." Trước mắt Hoàng Phủ Hạo bỗng tối sầm, lại ngất đi.

Lúc Cửu Vương gia mở miệng nói đã duỗi tay ra, nhưng vừa vươn ra mới ý thức được cái mình duỗi ra chính là cánh.

Từ từ bình tĩnh lại, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo.

"Xì, chỉ vậy đã ngất." Cửu Vương gia khinh bỉ hắn, rồi bay thẳng ra khỏi phòng hắn.

Nhìn thấy mấy thị vệ trong sân, Cửu Vương gia bay tới trước mặt bọn họ, "Nam nhân trong phòng kia đã ngất đi rồi."

Đám thị vệ hốt hoảng, gọi người gọi người, đi đến xem xét xem xét, cuối cùng có người hô lên một câu --

"Đã xảy ra chuyện gì!"

Cửu Vương gia đang chậm như rùa bay về Đông cung, nghe thấy câu ấy, hắn liền vô cùng nhàn nhã xoay người, nói ra ý nghĩ của mình, "Không có gì, có thể là hắn cho rằng ta đã làm gì hắn."

"..." Đám thị vệ đang lao đi bỗng chân mềm nhũn, suýt chút đã vấp ngã.

Tất cả mọi người thầm reo hò trong lòng, lôi thần ơi, ngài trực tiếp đánh chúng con đi!

----

Cũng không biết có phải bị sét đánh cho sợ hay không, Hoàng Phủ Hạo cuối cùng vẫn là giúp đỡ.

Mặc dù hắn không biết người xuống tay là ai, nhưng người đó nói chuyện hắn nghe không hiểu, nên tuyệt đối không phải người Kỳ quốc.

Đương nhiên đó là để nói với bên ngoài.

Còn với bên trong, chờ sau khi Hoàng Thượng tỉnh lại, Hoàng Phủ Dật sẽ nói một phần của sự thật, cho với bọn họ đó là do Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc vì thù oán cá nhân nên đã hạ thủ, cũng không có ý đồ gì đối với Kỳ quốc.

CHƯƠNG 104. NGƯỜI ĐỂ LỘ BÍ MẬT THẬT SỰ

Hoàng Thượng không phải là một người không biết lí lẽ, mặc dù Hoàng Phủ Dật không đưa ra được bằng chứng gì để chứng minh lời hắn nói, chỉ có Bạch Tử Dạ cùng Hoàng Phủ Hạo bảo đảm cho hắn, nhưng Hoàng Thượng vẫn tin.

Ngay cả Hoàng Thượng cũng đã gật đầu, mặc dù nguyên nhân đã công khai với bên ngoài chưa chắc có thể rửa sạch hiềm nghi của Hoàng Phủ Dật, nhưng trong lòng chư vị đại thần cũng đều có tính toán.

Chuyện của Hoàng gia, bọn họ tốt nhất là đừng hỏi đến quá nhiều, chủ tử nói cái gì thì bọn họ liền nghe cái ấy.

Những người bị thương cũng đang dần dần hồi phục lại, ở trong mắt mọi người, sự kiện này coi như là đã trôi qua.

Có điều với Hoàng Phủ Dật, chuyện hắn muốn điều tra vẫn còn rất nhiều.

"Trừ tỷ của muội ra, muội chưa từng nói với ai rằng ta biết võ công sao?"

Sáng sớm đã bị người ta gọi dậy, tuy rằng vẻ mặt của Hoàng Phủ Dật vẫn rất khách khí, nhưng Vân Tri Dao vẫn cảm thấy mình đang đối mặt với thẩm vấn.

Đây là rắc rối nàng gặp sau khi lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, trực giác cho biết hắn chính là tới giáo huấn trả thù, cho nên sợ đến phát run.

Đóa Đóa lên tiếng, "Hay là để ta đi."

Dao Dao bị dọa thành như vậy, đầu cũng không dám vận chuyển, căn bản không thể nhớ lại.

"Dao Dao," Đóa Đóa cười tủm tỉm, "Đừng khẩn trương, chúng ta chỉ là tới hỏi một chút thôi, muội cứ từ từ nghĩ, có lần nào trong lúc vô tình đã tiết lộ bí mật này ra không?"

Dù lúc sau là Mạc Lương Ngôn bày kế để Dao Dao chứng thật chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ công, nhưng ban đầu hắn làm thế nào mà biết được chuyện này?

Hẳn là phải có người mật báo chứ?

"..." Vân Tri Dao nhanh chóng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Dật một cái, nhớ tới lúc hắn ở Đông cung vô cùng bình tĩnh nói muốn cưa cổ người, lại run lẩy bẩy.

Đóa Đóa bất đắc dĩ, đẩy đẩy Hoàng Phủ Dật, "Hay là chàng tránh mặt trước đi..."

Hoàng Phủ Dật bật cười đứng dậy, đi đến bên cửa sổ cách xa bọn họ nhất, đưa lưng về phía bọn họ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Vân Tri Dao quả nhiên cảm thấy thả lỏng hơn, tỉ mỉ nhớ lại hồi lâu, vẫn lắc đầu, "Không có, trừ tỷ ra, muội tuyệt đối chưa từng nói với bất kỳ người nào cả."

"Vậy à..." Đóa Đóa phồng má, "Chẳng lẽ là ta trong lúc vô tình đã nói ra?"

Hình như không có...

Nàng bắt đầu nhớ lại khoảng thời gian sau khi tiến cung, rõ ràng là miệng kín như bưng mà, chỉ có lúc nói chuyện với Trình Tuyết Y, mới đề cập đến chuyện Hoàng Phủ Dật biết võ thôi.

Ừ nhỉ? Sao lại quên mất Trình Tuyết Y chứ?

Có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên một chút thôi, lát sau Đóa Đóa lại lắc đầu, không có khả năng.

Hoàng Phủ Dật từng nói, Trình Tuyết Y đã từng thề độc trước mặt sư phụ họ, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này, nếu không sẽ bị vạn tiễm xuyên tâm mà chết.

Hiện đại có thể có nhiều người thề loạn, nhưng người cổ đại rất mê tín, sẽ không tùy tiện vi phạm lời thề.

Hơn nữa nàng ta thích Hoàng Phủ Dật a, sao có thể hãm hại hắn chứ?

"Nghĩ gì thế?" Hoàng Phủ Dật vẫn đang đưa lưng về phía bọn họ đột nhiên lên tiếng.

Đóa Đóa thực kinh ngạc, "Chàng quay lưng về phía ta mà cũng biết ta có điều nghi hoặc sao?"

Hoàng Phủ Dật thật bình tĩnh, "Tiếng hít thở thay đổi".

"..." Mắt Đóa Đóa phát ra sao sáng, thật thần kì a!

Khụ, cẩn thận, phải cẩn thận.

Thu mắt lại, Đóa Đóa đứng dậy đi đến cạnh Hoàng Phủ Dật, nói lại chuyện mình vừa nghĩ cho hắn nghe.

Cho dù người trong cung biết Hoàng Phủ Dật có võ công nhưng cũng không biết hắn bái thầy ở đâu, cho nên hiện giờ những lời này phải giấu Dao Dao.

Trình Tuyết Y?

Hoàng Phủ Dật cũng không phải không hoài nghi nàng ta, có điều cũng nghĩ như Đóa Đóa, hắn cũng biết Trình Tuyết Y không có lý do làm vậy.

Thấy hai người bọn họ nói gì đó sau lưng nàng, Vân Tri Dao lại bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ tỷ tỷ cũng không tin nàng, bọn họ đang thương lượng xem nên xử trí nàng thế nào sao?

Bộ dáng dựng thẳng tai nghe lén của nàng ta khiến cho Đóa Đóa và Hoàng Phủ Dật chú ý, mắt Đóa Đóa đột nhiên lóe lên, nhớ tới một chuyện rất quan trọng.

"Khoảng cách xa như vậy, ngươi có thể nghe thấy chúng ta nói gì không?"

"Đương nhiên có thể."

"Vậy Trình Tuyết Y hẳn là biết Dao Dao biết chuyện chàng biết võ công a."

Hoàng Phủ Dật nhăn mày, "Vì sao?".

"Lúc ấy cả hai người này đều đến Đông cung, Dao Dao kéo ta đến nói chuyện chàng biết võ công, Trình Tuyết Y vốn chính là sư muội của ngươi nên ta không đề phòng...", Đóa Đóa hối hận.

Sát khí nơi đáy mắt tụ lại, Hoàng Phủ Dật lạnh lùng nói "Chúng ta đi xem".

"Ừ," Đóa Đóa cũng đi theo hắn ra ngoài, "Dao Dao, chúng ta đi trước, muội đừng lo lắng, không có việc gì".

"...Dạ" Vân Tri Dao vẫn rất căng thẳng.

Khi bọn họ đi đến trong viện, xa xa liền nhìn thấy Mạc Lương Ngôn đang đứng phía xa nhìn mình.

Cụp mắt xuống, Hoàng Phủ Dật hạ giọng, "Đóa Đóa, ta phải làm một thí nghiệm".

"À" Tuy không biết hắn muốn làm gì nhưng Đóa Đóa vẫn gật đầu, tỏ vẻ nàng đã có chuẩn bị tâm lý.

Cong khóe môi cười cười, Hoàng Phủ Dật ghé sát vào tai nàng, "Đóa Đóa, nàng có muốn tưởng tượng khi chúng ta động phòng sẽ thế nào không?".

Mặt "phừng" một tiếng bị đốt cháy, Đóa Đóa xấu hổ đánh hắn, "Không muốn!".

Ô ô, nàng sai lầm rồi, nàng không nên gật đầu, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt! Đây mà là thí nghiệm à!

"Thật sự không muốn sao?" Tuy đang cười hỏi nàng, nhưng mắt Hoàng Phủ Dật lại chú ý tới phản ứng của Mạc Lương Ngôn.

... Không có phản ứng.

Lòng hơi trầm xuống, Hoàng Phủ Dật ôm lấy nàng, thân mật hôn nhẹ dung nhan kiều diễm đỏ bừng của nàng, "Ta lại nghĩ qua rồi đấy".

"..." Đóa Đóa mặt đỏ đến mức sắp nổ mạnh, che miệng hắn lại, "Thế cũng không được nói ra!".

Hoàng Phủ Dật cười ha ha, thuận thế hôn lên lòng bàn tay nàng một cái, "Tiểu đà điểu."

"..." Ô ô...

Đóa Đóa che mặt, không còn mặt mũi gặp người khác nữa... Ô ô!

Hoàng Phủ Dật bật cười không ngừng hôn nàng, tuy rằng đang làm thí nghiệm, nhưng ý nghĩ muốn hôn nàng hoàn toàn là thật.

Nhìn thấy một màn này, Mạc Lương Ngôn đứng phía xa xa nắm chặt tay lại, trong mắt ngưng tụ cuồng phong băng hàn, cả người tràn ngập sát khí.

Phản ứng như vậy không thoát khỏi mắt Hoàng Phủ Dật, hắn lại cúi đầu hôn Đóa Đóa một chút, lúc sau nắm chặt tay nàng.

"Đi thôi, về cung trước đã."

Đóa Đóa có chút nghi hoặc nhìn chỗ tay họ giao nhau.

Làm sao vậy?

Tay hắn dùng sức hơn bình thường nhiều lắm, như là sợ nàng sẽ biến mất vậy, có chuyện gì thế?

Lên xe ngựa, Đóa Đóa mở miệng hỏi hắn, "Vừa rồi làm thí nghiệm gì vậy?"

Trên mặt Hoàng Phủ Dật xuất hiện nụ cười xấu xa, "Thí nghiệm không đứng đắn".

"... Đáng ghét! Nói nghiêm túc đi!"

"Đây mới là chuyện nghiêm túc quan trọng nhất này," Hoàng Phủ Dật cười ôm lấy nàng lắc lắc, "Đóa Đóa, về sau ngàn vạn lần không được một mình ở cùng Mạc Lương Ngôn, kể cả có Cửu Vương gia cũng không được".

Đóa Đóa thực nghi hoặc, "Hắn muốn cưỡng ép bắt Vân Tri Hiểu đi sao?"

Lần trước Mạc Lương Ngôn nói sẽ không ép buộc nàng, lúc ấy vẻ mặt hắn thực thương cảm, có điều đương nhiên lời hắn nói không thể hoàn toàn tin tưởng.

Nàng vẫn không nhìn thấu được mỹ nhân biểu ca kia, cũng không biết rốt cục hắn có chủ ý gì, chỉ là có đôi khi cảm thấy thật kỳ lạ.

"Hẳn sẽ như thế."

Sợ nàng hoảng hốt lo sợ, Hoàng Phủ Dật không nói lời trong lòng ra.

Việc Mạc Lương Ngôn muốn làm, có thể không chỉ đơn giản là cướp đi "Vân Tri Hiểu".

Trước đó Cửu vương cũng đã báo trước bọn họ phải đến phủ, làm cho phủ tể tướng trước nay luôn quy củ sâm nghiêm có chút rối loạn.

Một đống người hành lễ vấn am làm Đóa Đóa sắp hôn mê, bận nửa ngày cuối cũng họ cũng gặp được Trình Tuyết Y.

"Sư huynh, Đóa Đóa."

Không ngờ hai người bọn họ lại cùng tìm đến mình, Trình Tuyết Y có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn thể hiện sự lạnh nhạt.

"Ngươi nói với người khác là ta biết võ công?" Hoàng Phủ Dật lạnh giọng hỏi thẳng vào vấn đề.

Sắc mặt hơi đổi, Trình Tuyết Y mạnh mẽ ngước mắt lên, "Sư huynh, sao huynh lại nói vậy? Huynh biết rõ ta đã thề độc trước mặt sư phụ rồi! Hơn nữa sao ta lại nói chuyện này ra? Điều này không có chút ích lợi gì với ta cả!".

Hoàng Phủ Dật cười cười, "Nhưng việc này chỉ có ngươi và Đóa Đóa, còn có Vân Tri Dao biết, ngươi nói xem là ai?"

"Có ba người biết sao huynh chỉ nghi ngờ ta?" Trình Tuyết Y cười khổ, "Sư huynh, thật không ngờ làm đồng môn nhiều năm như vậy mà huynh lại nghĩ ta như thế".

"Vậy theo ngươi việc này do ai làm?"

"Ta không biết."

Tuy nói vậy nhưng Trình Tuyết Y lại liếc mắt về phía Đóa Đóa, "Đóa Đóa nhất định cũng sẽ không làm vậy".

"Ngươi là nói đây là do Vân Tri Dao nói ra?"

"Không có chứng cớ, Tuyết Y không dám suy đoán lung tung."

Dừng một chút, nàng nhìn Đóa Đóa, "Hơn nữa Đóa Đóa nhất định đã sớm dặn Vân nhị tiểu thư không được tiết lộ bí mật này rồi chứ".

Hở?

Đóa Đóa đang nghe thì sửng sốt, nói thế nào lại đến trên người nàng rồi?

Đóa Đóa vô cùng khó hiểu nhìn Trình Tuyết Y, đây là chủ ý của nàng ta à?

Thực ra mục đích của Trình Tuyết Y là lợi dụng Dao Dao làm cho Hoàng Phủ Dật giận chó đánh mèo qua nàng?

Tiền đặt cược có chút lớn nhỉ...

Đóa Đóa cảm thấy phán đoán này thật khó có thể tin được.

Hoàng Phủ Dật cười cười, "Đóa Đóa, đóng cửa lại."

Hắn nói xong liền chuyển mắt đến người Trình Tuyết Y, cười vô cùng "ôn hòa".

"Ừm." Đóa Đóa nghe lời làm theo, lúc sau quay người về, "Ách..."

Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt Trình Tuyết Y đã biến thành màu gan lợn, mà cổ và gáy nàng đều có dây thừng quấn quanh, đầu kia của dây nằm trong tay Hoàng Phủ Dật.

Trình Tuyết Y không thể nói, chỉ giãy dụa vươn tay, muốn Đóa Đóa giúp mình.

Không thấy gì cả không thấy gì cả...

Đóa Đóa bình tĩnh cầm lấy một quyển sách, chuẩn bị đi qua một bên để đọc, thế giới này vẫn thật thanh bình, hehe.

"Lại đây." Hoàng Phủ Dật dùng tay đang rảnh giữ lấy nàng, cười cười hôn nàng một chút, "Che lỗ tai đi".

"Ừ."

Đóa Đóa vô cùng bình tĩnh xé khăn lụa nhét vào lỗ tai, ngoan ngoãn đọc sách.

Khụ, nàng là một thiếu nữ nhỏ bé yêu hòa bình mà.

Chờ Đóa Đóa ngồi xong, Hoàng Phủ Dật cười buông lỏng dây thừng trong tay một chút.

"Khụ khụ khụ..." Cuối cùng cũng có thể hít thở một chút, Trình Tuyết Y mãnh liệt khụ lên.

"Nói đi." Nụ cười của Hoàng Phủ Dật ôn hòa như cũ, "Ta không muốn dùng hình".

"Sư, sư huynh, huynh muốn ta nói cái gì?"

Nước mắt ào ào tuôn rơi, sự lạnh nhạt nhất quán trên mặt biến thành bộ dáng lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

"Sư huynh, sao huynh lại đối xử với ta như vậy?"

Hoàng Phủ Dật làm như không thấy đối với sự giả đáng thương của nàng ta, trực tiếp hỏi, "Nguơi quen Mạc Lương Ngôn không?"

Hơi cứng đờ, Trình Tuyết Y không muốn thừa nhận, "Mạc Lương Ngôn? Hắn không phải là nam sủng của Nhiếp Chính Vương Tây Nguyệt quốc sao?"

"Xem ra là không muốn nói thật."

Hoàng Phủ Dật cười giật giật dây thừng trong tay, quất trên đất thành tiếng "chát chát"

"Sư, sư huynh..." Sắc mặt Trình Tuyết Y hơi hơi trắng bệch.

"Ta biết mình là sư huynh của ngươi, cho nên ta sẽ không đến nỗi không chút nể tình đâu."

Hoàng Phủ Dật vẫn cười cực ôn hòa, dùng ngữ khí thương lượng mà hỏi, "Nói đi, muốn ta quất chỗ nào trước?"

"..."

"Khó trả lời à?" Hoàng Phủ Dật nhăn mặt nhíu mày, lúc sau lại gật đầu, "Vậy đổi câu khác, muốn quất năm mươi cái hay một trăm cái?"

"..." Cơ trên mặt cơ hồ đều co rút, Trình Tuyết Y có chút không thể tin được lời như vậy lại phát ra từ miệng Hoàng Phủ Dật.

"Không đáp?" Sắc mặt Hoàng Phủ Dật lạnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: