4
Chương 042
Thổ lộ hậu quả thực nghiêm trọng (3)
". . . . . . Ừm."
Đoá Đoá không chú ý đến cái liếc mắt có thâm ý đặc biệt kia của hắn, trong đầu đều là cái tên Võ Nhị kia.
Quả nhiên có Võ Đại sẽ có Võ Nhị a, Võ Nhị đồng học, ngươi còn nhớ rõ năm đó huynh đả hổ trên đồi Cảnh Dương không (Võ Nhị: Võ Tòng, 1 trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử). . . . . .
Chỉ một lát sau, Hoàng Phủ Dật trở về , sắc mặt ưu sầu.
"Ngươi sao vậy?" Kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, Nhan Đóa Đóa lên tiếng hỏi.
Hoàng Phủ Dật lắc đầu thở dài, "Vừa mới nhận được tin tức, vị hôn thê của ta đào hôn , Vân gia từ trên xuống dưới cũng đều chẳng biết đi đâu."
". . . . . ." Mồ hôi lạnh tuôn rơi, Nhan Đóa Đóa hối hận nghĩ tới việc trèo tường.
Nàng vì sao lại tốt đến kì lạ như vậy. . . . . . Ô ô, nàng thực muốn lập tức đem cái tò mò "thật tốt" của bản thân bắt lại, bức nó thắt cổ!
"Khụ, cái đó. . . . . . Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?"
Một câu nói nhưng Đoá Đoá ấp a ấp úng, vài lần thiếu chút nữa tự cắn phải lưỡi mình.
Phản ứng của nàng đều được Hoàng Phủ Dật thu hết vào trong mắt, trong lòng âm thầm cười, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy vẻ u sầu, "Nếu ta có thể làm chủ thì tốt rồi . . . . . . Chắc ngươi cũng biết, ngôi thái tử này của ta chỉ là hư danh, lời nói không có trọng lượng, việc này phải để xem chủ ý của phụ hoàng."
Hắn lắc lắc đầu, "Ta nghĩ Vân gia lần này. . . . . . Có thể là khó tránh được một kiếp ."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa dường như đã nghe thấy thanh âm đầu của nàng cùng với tiểu cổ nói lời vĩnh biệt
"Cái này," nàng không khỏi vuốt vuốt cái cổ rồi nói, "Chẳng lẽ đều phải chém sao? Cũng không phân biệt ai là thủ phạm ai là tòng phạm và...vv...... Có người là bị bức !"
Ô ô. . . . . . Nàng oan a!
Hoàng Phủ Dật có tình bày ra vẻ mặt nghi hoặc, "Tình hình của Vân gia, Nhan tiểu thư làm sao biết?"
"Ta đoán!"
Thấy Hoàng Phủ Dật vẫn không quá tin tưởng, Nhan Đoá Đoá chỉ có thể nghiêm túc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, "Kỳ thật đêm qua ta xem tinh tượng*, đã sớm nhìn thấy sự việc này."
(*tinh tượng: từ vị trí, độ sáng của sao chiếu mệnh mà suy đoá số mệnh.)
"Một khi đã như vậy, Nhan tiểu thư có phải cũng thấy được người nhà Vân gia hiện đang ở đâu hay không?"
Ách. . . . . ."Khụ, cái này. . . . . . Thiên cơ không thể tiết lộ a!" Nhan Đóa Đóa vẻ mặt uyên thâm.
"Như vậy sao?" Hoàng Phủ Dật thở dài, "Xem ra Vân gia chỉ có thể chờ toàn gia tịch thu tài sản chém đầu cả nhà."
"......" Nhan Đóa Đóa thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu.
"Kia, cái kia, không có phương pháp nào xoay chuyển tình hình sao?"
"Có thì thật ra có, nhưng là......" Hoàng Phủ Dật khuôn mặt tỏ vẻ "khó xử", "Việc này có chút khó khăn với Nhan tiểu thư."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 043
Van cầu ngươi, cưới ta đi!
"Ta không sợ!"
Làm gì còn chuyện này khó hơn tịch thu gia sản chém đầu cả nhà nữa? HIện giờ bảo nàng làm gì nàng đều đồng ý!
Ô ô, cái mạng nhỏ của nàng thật là bi kịch a. . . . . .
"Này. . . . . ." Hoàng Phủ Dật do dự một chút, lên tiếng, "Kỳ thật ngoài trừ Vân gia, mọi người chưa một ai thấy qua Vân tiểu thư, hiện tại tìm một cô nương trẻ tuổi thay thế Vân Tri Hiểu thành thân với ta là được."
". . . . . ." Ách. . . . . . Nhan Đóa Đóa da đầu phát run, nàng sao lại cảm thấy mình rất giống đang tự chui đầu vào lưới?
"Thật không dám giấu, cô nương trẻ tuổi mà ta quen biết hiện nay chỉ có một vị," Hoàng Phủ Dật lắc đầu, "Nhưng đề nghị theo ta về cung đều đã bị Nhan tiểu thư cự tuyệt, thì lại càng miễn bàn việc giả thành thân, việc này hay là quên đi."
". . . . . . Quên đi? Cái này, ngươi còn có biện pháp nào khác không?"
"Không có," Hoàng Phủ Dật thực "không còn lựa chọn nào khác", "Hiện giờ ta chỉ có thể trơ mắt nhìn trên dưới Vân gia bị treo thưởng truy nã, sau đó tịch thu gia sản chém đầu cả nhà."
"Thành thân thành thân! Hiện giờ trở về giả thành thân đi!" Nhan Đóa Đóa sợ đến mức lập tức yêu cầu.
Hoàng Phủ Dật trong mắt hiện lên ý cười, nhưng chớp mắt một cái liền quay trở về vẻ lo âu.
"Nhan tiểu thư không cần phải hi sinh như vậy, việc này có phần quá khó khăn với ngươi."
"Không khó không khó!" Nhan Đóa Đóa khẩn trương mà nắm lấy tay áo của hắn, "Van cầu ngươi, cưới ta đi!"
Ách. . . . . . Nói xong nàng liền phát hiện trong lúc nhất thời lo lắng, câu nói như thể có nghĩa khác, "Ta không phải đang cầu hôn, ta là nói. . . . . ." Giả thành thân, Ô ô.
Hoàng Phủ Dật ngắt lời nàng, cười nói, "Ta biết." Bất quá hắn càng muốn hiểu lầm là được.
"Vậy làm phiền Nhan tiểu thư ." Hoàng Phủ Dật vẻ mặt khách khí.
"Không phiền không phiền."
Ô ô, nàng cũng là vì cứu vãn tình hình sẽ phải xa cái đầu nhỏ của mình a!
Hoàng Phủ Dật vẫn như cũ ôn nhu cười, vừa lòng nhìn tiểu bạch thỏ đơn thuần. . . . . . Khụ, là khối thịt nhỏ "phù phù" một tiếng rơi vào cạm bẫy của hắn.
Sau khi bàn xong kế hoạch giả thành thân, Nhan Đoá Đoá rơi lệ mà trở lại sau tấm bình phòng, chuẩn bị đi ngủ.
Cái mạng nhỏ của nàng a. . . . . . Vì sao lại long đong như thế !
Vừa mới nằm xuống, thấy hoa mắt, phá điểu bỗng xuất hiện trước mắt nàng, một bộ lông tóc toán loạn.
Lần này là thật sự giận rồi, tất cả lông chim trên người nó đều loạn thành một đoàn, vừa nhìn liền khiến Đoá Đoá nhớ tới quả cầu để đá trước kia của mình. . . . . .
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 044
Ta muốn cũng giường với ngươi! (1)
Hoàng Phủ Dật còn đứng ở phía sau tấm bình phong, Phá điểu cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng hai cánh hoạch hoạch nhiều lần, tức giận trừng mắt Đóa Đóa.
Nhan Đóa Đóa nhìn nửa ngày, cuối cùng hiểu được, con Phá điểu này là đang nói. . . . . . Nàng lắc càng làm kiểu tóc của nó thêm rối . . . . . .
Nàng thực không biết nói gì mà nhìn con chim có lông toàn thân đều bị loạn cả lên này, sao nó lại không thèm đếm xỉa đến "Quần áo không chỉnh" của nó mà chỉ quan tâm đến mấy cọng "Tóc" kia vậy a. . . . . .
Mắng xong, Phá điểu vươn một cái cánh "Sửa sang lại kiểu tóc" , bất quá ánh mắt vẫn là hung ác nhìn Đóa Đóa chằm chằm.
Mây bay, mây bay. . . . . . Dù sao nó trừng thì trừng, cũng không thể động thủ thật được, coi như là có hai cái bóng đèn đang chiếu sang cho mình thôi.
Trong lòng Nhan Đóa Đóa tự nhủ như thế, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ.
Nữ nhân này dám ngủ sao?
Phá điểu nổi giận, thiếu chút nữa đã lắc nó đến chấn động não, vậy mà bây giờ còn dám không đếm xỉa đến nó?
Bất đắc dĩ hiện tại dáng người "Thon thả" , khí lực của nó cũng không đủ lớn, đành phải nhảy lên trên mặt Đóa Đóa, cố sức nhảy qua nhảy lại.
". . . . . ." Đóa Đóa nghẹn ngào không nói được gì.
Ô ô, đây là mặt, mặc dù lớn một chút, nhưng cũng chỉ là mặt, không phải là thảm khiêu vũ. . . . . .
Nàng mở mắt ra, định bắt lấy con Phá điểu không coi ai ra gì này.
Nhưng mà nàng vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy con Phá điểu này lộ ra một hàm răng trắng sáng long lanh. . . . . .
Chim cũng có răng sao?
Nàng còn chưa nghiên cứu rõ nghi vấn này đã nhìn thấy Phá điểu không biết từ đâu lấy ra một tấm vải trắng nhỏ, quấn ở. . . . . . trên thắt lưng chim, nếu như nó thật sự có thắt lưng. . . . . .
Bộ dáng này sao lại nhìn có chút quen mắt nhỉ?
Lúc Nhan Đóa Đóa còn đang nghi hoặc thì nhìn thấy trong tay Phá điểu có thêm một cái bình vô cùng nhỏ.
Trên người nó rõ ràng không có chỗ để đồ vật, ở đâu có thể lấy ra những thứ kỳ quái này? Lẽ nào nó đang cho nàng xem ảo thuật. . . . . .
Phá điểu không để ý tới đôi mắt nhỏ sáng ngời đang nghi hoặc của nàng, liền lấy bình nhỏ rắc rắc trên người nàng.
". . . . . ." Đây là cái gì với cái gì vậy. . . . . .
Nàng nhìn từng hạt từng hạt màu trắng rơi lả tả bên người, nhìn. . . . . . Có chút giống muối?
Đợi lúc Phá điểu rắc đến cái bình thứ ba rồi Nhan Đóa Đóa mới bừng tỉnh đại ngộ, này là cách ăn mặc của đầu bếp a!
Vừa nhận ra được điều này thì Phá điểu cũng đã cất tạp dề đi, bày ra một hàm răng trắng mà cười, trên cánh lại thêm một bộ dao nĩa.
A a a. . . . . . Nhan Đóa Đóa sợ đến suýt chút nữa là thét chói tai.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 045
Ta muốn cùng giường với ngươi! (2)
Ăn nàng không ngon đâu, một chút cũng ăn không ngon! Nó thêm bao nhiêu gia vị cũng không ngon!
Nhan Đóa Đóa sợ đến nỗi nhảy xuống giường, giảm quãng đường đi tìm Hoàng Phủ Dật đến mức ngắn nhất —— trực tiếp đẩy ngã tấm bình phong, một chân giẫm đi qua. . . . . .
Tấm bình phong "Quang" một tiếng ngã vào bên giường Hoàng Phủ Dật, cả người Đóa Đóa cũng nhào tới, nằm úp sấp ở bên giường, thẳng tắp đối diện với khuôn mặt hắn.
"Ta muốn cùng giường với ngươi!"
. . . . . . Một trận tiếng hít không khí, bên trong còn mang theo vài tiếng bật cười, mọi người nghe thấy tiếng động đều gấp gáp chạy tới lại bị câu tuyên ngôn này làm sững sờ.
Hoàng Phủ Dật giấu đi ý cười trong mắt, ý bảo thuộc hạ cùng Bạch Tử Dạ tới xem nhiệt náo đều đi ra ngoài, sau đó thực bình tĩnh hỏi nàng, "Làm sao vậy?"
"Việc này. . . . . . Ta quan sát các vì sao, phát hiện hôm nay không nên ngủ một mình!"
Hoàng Phủ Dật bật cười, "Cửa sổ đều đóng hết rồi, cô nương『 quan sát 』ở đâu vậy?"
"Khụ, kỳ thật. . . . . . Cái này là thiên cơ, ta không thể cho ngươi biết."
Trong mắt giống như còn có thể nhìn thấy ma dao của Phá điểu đang xoèn xoẹt hướng về phía. . . . . . Khụ, hướng về phía người của nàng, Nhan Đóa Đóa cho rằng bất luận như thế nào mình cũng không thể quay về phía sau tấm bình phong kia của mình mà ngủ được.
Hoàng Phủ Dật từ trên giường nửa ngồi dậy, nhìn nàng, "Sao ta lại cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, giống như là cô nương đang lừa ta vậy?"
Hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt thương cảm, "Người thật thà như ta đây, rất dễ dàng bị lừa, đã từng chịu rất nhiều lần thiệt thòi rồi."
Hắn thở dài, "Cô nương nói thẳng đi, có phải là cô nương muốn chiếm tiện nghi của ta không?"
Khuôn mặt Nhan Đóa Đóa đỏ bừng, liên tục xua tay, "Không có, thật sự không có! Ta không có lừa ngươi!"
"Vậy sao hôm nay lại trùng hợp như thế, vừa rồi thì cô nương nhìn ta không mặc y phục, bây giờ lại muốn xin cùng giường với ta?"
Bị hắn tổng kết lại như thế, Nhan Đóa Đóa rơi lệ phát hiện, đường đêm nay nàng đi chính là đường của một sắc nữ điển hình!
Đây chính là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch trong truyền thuyết a. . . . . . Ô ô!
"Cái đó, ngươi phải xuyên thấu qua hiện tượng mới nhìn thấy được bản chất!"
Nhan Đóa Đóa lại dùng chiêu thức cũ, chống thịt hai bên mắt hỏi hắn, "Ngươi nhìn đôi mắt nhỏ thuần khiết của ta. . . . . . Ta thật sự không phải muốn chiếm tiện nghi của ngươi. . . . . ."
Tay nàng nhích tới nhích lui, cuối cùng Hoàng Phủ Dật cũng thấy được trong tay áo nàng lóe lên một quả cầu lông vũ. . . . . . màu sắc rực rỡ?
Hắn không biến sắc đỡ lấy nàng, "Được rồi, ta tin tưởng cô nương."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 046
Ta muốn cùng giường với ngươi! (3)
Vừa đỡ như thế, tay vừa lúc cầm cánh tay trái của nàng, Hoàng Phủ Dật cho rằng hắn có thể bắt được quả cầu lông vũ cổ quái kia.
Thế nhưng tay rắn chắc vừa đặt lên cánh tay của nàng thì bên trong cái gì cũng không có.
Hắn hơi hơi chuyển động tay, phát hiện gần đó cũng không thấy tung tích của quả cầu lông vũ kia.
Phá điểu từ lúc tay hắn đặt xuống đã biến mất hút ở tay áo bên trái, bất ngờ xuất hiện ở trong tay áo bên phải của Đóa Đóa.
Nam nhân này muốn bắt hắn sao?
Phá điểu mang vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu lên, hừ, tiểu vương hắn đây sẽ đổi vị trí!
Không bắt được quả cầu lông vũ nhỏ kia, nhưng Hoàng Phủ Dật cơ bản cũng có thể đoán được phần nào thân phận của nó.
Hơi cụp mắt xuống, hắn đột nhiên lên tiếng, "Ta vừa nghĩ đến, chúng ta sơ sót một việc."
"Việc gì?"
"Cho cô nương cải trang thành Vân tiểu thư cũng được, nhưng mọi người đều biết, Vân tiểu thư có một con thần điểu biết nói tiếng người."
". . . . . ." Nhớ tới con chim hoa hoa (ý chỉ màu sắc rực rỡ) chỉ biết trang điểm, lời nói thì ác độc bạo lực ăn thịt người, trong lòng Nhan Đóa Đóa lặng lẽ rơi nước mắt.
Thần điểu. . . . . . Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu lầm , thật ra đó là tên gọi tắt của điểu bị bệnh thần kinh thôi. . . . . .
Hoàng Phủ Dật nói tiếp, "Nếu như muốn mọi người tin tưởng, bên cạnh cô nương cũng phải mang theo một con chim mới được."
Hắn lộ ra tươi cười, "Ngày mai ta sẽ sai thủ hạ mua một con Bát ca biết nói về."
Bát ca?
Phá điểu nghe được liền nổi giận, nam nhân này thế mà lại muốn mua một con Phá bát ca giả mạo loài cao quý như hắn?
Trong lòng bốc hỏa, hắn nhe ra một hàm răng trắng, há miệng liền cắn Đóa Đóa.
Phá điểu nhỏ như vậy, răng tự nhiên cũng thực nhỏ, một cái cắn xuống, Đóa Đóa chỉ xem như mình bị kim đâm một cái.
Làm gì mà còn lấy kim đâm người. . . . . . Đóa Đóa rơi lệ, con Phá điểu này có quan hệ gì với Dung ma ma (nhân vật nhũ mẫu của hoàng hậu trong phim Hoàn châu công chúa) không vậy. . . . . .
Thương lượng chuyện mua chim một chút, không nói gì nữa, hai người phải đi ngủ .
Đóa Đóa nhìn chiếc giường hình như rất rộng, "Cái này, ta ngủ rất nghiêm túc, ngươi chia cho ta một chỗ là được. . . . . ."
Ô ô, nàng thật sự là bị buộc !
Chia cho nàng một chỗ, chờ lúc Đóa Đóa ôm chăn, chuẩn bị lên giường, Hoàng Phủ Dật đột nhiên cười lên tiếng.
"Kỳ thật cô nương không cần khách khí như thế, dù sao sau khi thành thân, chúng ta cũng là phải cùng giường ."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa bị dọa hoảng sợ, tiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, "Vì, vì cái gì?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 047
Thái tử bị phá điểu đá xuống giường
"Trong Đông cung gián điệp rất nhiều, nếu chúng ta phân giường, rất dễ dàng bị người ta phát hiện có vấn đề." Hoàng Phủ Dật vô cùng bình tĩnh giải thích.
". . . . . . Phải trường kỳ che dấu gián điệp sao?"
Hoàng Phủ Dật cười nhạt, "Phải"
". . . . . ." Sao nàng lại có cảm giác lên thuyền giặc thế? Ô ô.
"Nhan tiểu thư không muốn?" Hoàng Phủ Dật rất "lý giải" mà cười nói, "Vậy cũng không sao, ta có thể hiểu được tâm tình của Nhan tiểu thư, dù sao chuyện Vân gia sự cũng không liên quan với cô."
Ai nói không liên quan. . . . . .
Nhan Đóa Đóa rơi lệ nhìn hắn, nam nhân này mỗi câu đều là vô tâm, nhưng vì sao mỗi câu đều có thể đánh vào trái tim nhỏ bé yếu ớt dễ vỡ của nàng thế?
Đấm mà khóc lớn. . . . . .
"Ta không đổi ý, ta đáp ứng. . . . . ."
"Nhan tiểu thư thật sự là thiện lương."
"Vì nhân dân phục vụ. . . . . ." Ô ô.
Đến khi nằm trên giường, Nhan Đóa Đóa mới phát hiện phán đoán giường này rất rộng của mình thật rất sai lầm.
Hoặc là nói kỳ thật giường này đúng là rất rộng, nhưng bộ dáng nàng cũng to không kém. . . . . .
Tóm lại sau khi nằm xuống giữa nàng cùng Hoàng Phủ Dật chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ.
Nhan Đóa Đóa đắp chặt chăn, nhắc nhở mình, đang nằm cạnh nàng không phải soái ca, là phù vân. . . . . .
Hoàng Phủ Dật cũng không trêu chọc nàng nữa, hai người quy quy củ củ nằm ở trên giường, đều bất giác mà ngủ say.
Hắc hắc hắc. . . . . . Phá điểu từ tay áo Đóa Đóa bay ra, đã đến lúc nó báo thù!(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Dồn sức lực hồi lâu, nó hăm hở đưa ra cước chim, một cước mãnh liệt đá về phía Hoàng Phủ Dật ——
"Phù phù" vừa vang lên, Hoàng Phủ Dật bị đá xuống giường . . . . . .
Nghe tiếng động, Nhan Đóa Đóa bừng tỉnh, nghi hoặc nhìn hắn, "Ngươi sao lại ngủ trên đất?"
Hoàng Phủ Dật bất đắc dĩ cười, "Ta là bị đá xuống."
Hơn nữa xem lựa đạo, tám phần là do cục lông trong tay áo nàng làm.
Đó thật sự là thần điểu trong lời đồn đãi sao? Hắn cũng có chút tò mò con chim gì có thể có bản lãnh lớn như vậy.
Hắn vừa nói ra câu này, phá điểu đang ở tay áo đắc ý dào dạt mà mổ mổ Đóa Đóa.
Lại là phá điểu này làm?
Lại không thể nói ra thân phận của nó, Nhan Đóa Đóa bi phẫn mà đem tội danh ôm đến trên người mình, "Là ta làm, ta sai rồi . . . . . ."
Ô ô, bởi vì con phá điểu này, nàng đã trở thành sắc nữ, giờ lại biến thành cuồng bạo lực, nàng phải. . . . . . Làm rối tung kiểu tóc của nó!
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 048
Thần điểu đánh chết người (1)
Giơ cánh tay lắc mạnh một hồi, Đóa Đóa cảm thấy mình đã báo được cừu.
Tâm tình không tệ, nàng cười híp mắt cam đaon với hắn, "Lần này ta khẳng định không đá ngươi."
Kiểu tóc lại bị làm loạn phá điểu ở tay áo nổi giận bừng bừng, không thể nhịn được nữa!
Quyết định chủ ý, đợi cho hai người bọn họ ngủ lại, nó chuồn êm ra khỏi tay áo Đóa Đóa bay tới cạnh cửa.
Thân mình đột nhiên biến dẹp, nó từ khe cửa chui ra ngoài.
Hoàng Phủ Dật giả vờ ngủ khẽ hí mắt, cục lông kia quả nhiên là con chim.
Chỉ là. . . . . . Con chim này cũng có chút quá thần kỳ nha.
Sáng sớm hôm sau, bát ca Võ Đại được phái ra ngoài mua đồ đã trở về.
"Chủ tử." Xách theo một cái lồng chim, Võ Đại thoạt nhìn có chút cau mày ưu tư.
"Không mua được?"
Mua được rồi, " Võ Đại xấu hổ vén tấm vải bố che cái lồng, "Chỉ là con chim này lại muốn chui vào lồng, đuổi thế nào cũng không chịu đi."
"Ngươi. . . . . . Khụ. . . . . ." Thấy rõ con chim trong lồng, Nhan Đóa Đóa đang uống trà thiếu chút nữa là phun ra.
Phá điểu? ! Sáng nay nàng không thấy nó, tưởng nó đi rồi, sao lại trở về?Phá điểu đứng trên cái giá trong lồng, rất cao ngạo mà ngẩng cao đầu, hắc hắc, tiểu vương nó lại trở về!
Hoàng Phủ Dật gỉa vờ không nhận ra nó, "Chuyện như thế nào?"
"Thuộc hạ vốn chọn con chim tên Nghiêu Phi, nhưng con lòe loẹt sặc sỡ này. . . . . ."
"Nhiều màu rực rỡ!" Phá điểu đột nhiên kháng nghị.
Võ Đại mặt đầy hắc tuyến, giả như mình không nghe thấy, "Nó nói mình tốt hơn Nghiêu Phi, nhưng thuộc hạ cảm thấy nó gào gào la la, nhìn sao cũng không giống thần điểu. . . . . ."
Phá điểu nổi giận, "Cái gì mà gào gào la la! Đó là vui vẻ hoạt bát, nhiệt tình thân dân!"
". . . . . ." Mọi người trong phòng đều bị sét đánh ngã.
Chỉ có Nhan Đóa Đóa quá mức vui mừng, cuối cùng thì nàng cũng không phải một thân một mình chịu đựng con chim này, nàng có thể cùng người khác trao đổi kinh nghiệm!
Võ Đại dọc đường đã bị phá điểu tra tấn muốn điên rồi, giờ tinh thần lại càng sắp sụp đổ, "Chủ tử, nó chiếm cứ lồng chim không đi, thuộc hạ muốn chẻ nó ra!"
"Sinh mệnh của con vật nhỏ cũng rất đáng quý, chẻ nó như thế rất tàn nhẫn, "Hoàng Phủ Dật ôn hòa cười, "Hay hoả táng đi."
". . . . . ." Vốn đang cảm khái hắn có tâm từ bi Đóa Đóa ngã xuống đất.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 049
Thần điểu đánh chết người (2)
Phá điểu nổi giận, "Cái gì mà hoả táng! Ngươi mà thiêu ta, ngươi có thể tìm đâu ra thần điểu có khí chất được như ta!"
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa rơi lệ, bạn học hoa hoa à, khả năng nhận định địa vị của ngươi có vấn đề hả. . . . . .
Phá điểu dùng một bên cánh chỉ vào con chim Nghiêu Phi từ đầu đến giờ vẫn chưa nói tiếng nào, vô cùng cao ngạo ngẩng cao đầu, "Nó thật sự biết nói chuyện sao? Thật sự miệng lưỡi trơn tru, thao thao bất tuyệt giống ta sao?"
". . . . . ." Lần này là mọi người rơi lệ, kỳ thật bọn họ đều hy vọng nó ít nói đi một chút. . . . . .
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Nghiêu Phi, hy vọng nó có thể tranh luận, đả kích con phá điểu kia một chút.
Đại khái là chống không lại được những đôi mắt nhỏ chờ đợi hình thành áp lực của nhiều người như thế, Nghiêu Phi thể hình so với phá điểu tốt hơn vài lần kia cuối cùng cũng chịu lên tiếng ——
"Gâu gâu!"
". . . . . ." Tất cả mọi người bao gồm cả Hoàng Phủ Dật đều như bị sét đánh.
Nhan Đóa Đóa rơi lệ đầy mặt, bạn trẻ Nghiêu Phi à, ta biết ngươi thông tuệ nhiều thứ tiếng, nhưng hiện tại không phải là lúc kiểm tra trình độ ngoại ngữ a, ngươi khoe ra nhầm thời điểm rồi . . . . . .
Lúc này con phá điểu kia lại càng đắc ý, bay xuống một cách vô cùng kiêu căng phách lối, ở trong lồng chim nhàn nhã đi lại. . . . . .
"Nếu các ngươi cầu xin ta, ta có thể cố gắng giúp đỡ các ngươi một chút, thử làm thần điểu một chút."
Xem như không nghe thấy, Hoàng Phủ Dật gật đầu, "Một khi đã như vậy, trước hết đừng thiêu nó vội, cứ giữ lại đã."
". . . . . ." Mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng, vẫn là chủ tử của bọn hắn uy vũ, không bị một con chim đánh bại a. . . . . .
Bọn nó đều làm cho người ta cảm thấy rất mất mặt!
Không thành công trong việc choc tức hắn, phá điểu cảm thấy vô cùng căm tức, đưa một cánh lên chải "tóc".
Phong độ, càng là lúc này càng phải chú ý phong độ!
Bạch Tử Dạ và Hoàng Phủ Dật là huynh đệ lớn lên cùng nhau, suy nghĩ của đối phương đều có thể đoán được không khác là bao, hiện tại cũng rất ăn ý phối hợp lên tiếng.
"Nếu giữ nó lại, nên nghĩ cho nó một cái tên."
"Ừm," Hoàng Phủ Dật gật đầu, "Nếu con chim kia là Nghiêu Phi, vậy con này gọi là Yêu Phi đi, nếu người khác có hỏi, sẽ nói nó là nương tử của Nghiêu phi, phu xướng phụ tuỳ* nên lấy tên như vậy."
(*lấy chồng theo chồng ~> phá điểu lấy Nghiêu phi nên đổi tên thành Yêu phi theo chồng )
". . . . . ." Mọi người phì cười.
"Cái gì mà Yêu Phi! Cái gì phu xướng phụ tùy!" Phá điểu dựng lông, "Ta là nam!"
"Cứ quyết định như vậy đi, " Hoàng Phủ Dật đứng lên, "Dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta xuất phát."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 050
Biểu diễn chấn động cả hoàng cung (1)
Thấy kháng nghị không được đếm xỉa tới, phá điểu đương nhiên không thể quên đi dễ dàng như thế được, cho nên lúc mọi người chuẩn bị xuất phát một canh giờ, nó tự mình kéo cái lồng chạy khắp nơi, thì thầm mà kháng nghị.
Nhan Đoá Đoá xách con chim lên, tới một nơi vắng vẻ không người, nhỏ giọng hỏi nó, "Ngươi chẳng phải là sợ người sao? Làm sao có thể chạy lung tung ra ngoài?"
Trong mắt phá điểu hiện lên đầy tia căm tức, sau đó lập tức quay đầu đi, kiêu ngạo hừ một tiếng, không thèm nói lại.
Thế là thế giới thanh tịnh . . . . . .
Hoàng Phủ Dật cùng bọn thủ hạ đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Đóa Đóa, nhân tài a!
Nhan Đóa Đóa "khiêm tốn" ho khan hai tiếng, thấp giọng, thấp giọng. . . . . .
Một canh giờ sau, mọi người đúng giờ xuất phát.
Bởi vì Hoàng Phủ Dật tương đối "yếu ớt", không thể cưỡi ngựa trong khoảng thời gian dài, cho nên quyết định ngồi cùng xe ngựa với Đoá Đoá.
Dọc đường đi thuận lợi suôn sẻ không nói chuyện mà tới kinh thành, Bạch Tử Dạ chỉ sợ thiên hạ không loạn đã cưỡi ngựa quay về cung trước, kêu gọi tất cả mọi người nhàn rỗi không có việc gì làm qua xem thái tử phi tương lai. =.=
Rốt cục có thể trong thấy đệ nhất mỹ nữ của kinh thành trong truyền thuyết, tất cả mọi người đều lập tức trở nên "không có việc gì làm", hoả tốc chạy đến cổng Đông cung, chờ được nhìn thấy Vân Tri Hiểu.
Xe ngựa tiếng vào hoàng cung, tới tận cửa Đông cung mới dừng lại.
Bởi vì suốt dọc đường cũng không có cơ hội vận động gì, mấy ngày nay Đoá Đoá cũng chưa ăn gì, xe ngựa dừng lại, nàng có chút chân tay mềm nhũn trong xe.
Đây. . . . . . Chính là bởi vì chân mềm nhũn không có chút sức lực, nàng lo lắng mình sẽ ngã sấp xuống mất, khi xuống xe nhất định phải thận trọng một chút ——
Cùng với một tiếng "ầm", Đóa Đóa mặc y phục đen che mặt xuống xe. . . . .
Lần này cả thị giác và thính giác của quần chúng vây quanh xe ngựa đều bị chấn động cực lớn, trong nháy mắt mọi người cảm thấy như sấm sét từ trên trời đánh xuống, không may bổ trúng bọn họ.
Thái tử bị đạo tặc hung ác bắt cóc?
Tên phản tặc này cũng thật quá lớn mật, dám chạy hẳn vào trong cung giương oai!
Đúng lúc thị vệ bao quanh xe ngựa đang chuẩn bị xông vào cứu thái tử "ốm yếu" của bọn họ thì lập tức, người mặc áo đen bịt mặt biểu tình thẹn thùng, hoàn toàn không phù hợp với thân hình của "hắn", một đường chầm chậm chạy vào trong Đông cung.
". . . . . ." Mọi người lại lại lần nữa bị sét đánh, bọn thị vệ đang định rút đao kia bỗng hiện lên suy nghĩ muốn tự chém mình một đao.
"Bên trái." phát hiện Đóa Đóa không tìm được đường, Hoàng Phủ Dật vừa mới xuống xe cười nhắc nhở nàng.
Chương 051
Biểu diễn chấn động cả hoàng cung (2)
Nghe hắn nhắc nhở, Đoá Đoá do lạc đường mà vô cùng ngượng ngùng dừng chân lại một chút, sau đó liền che mặt chạy về phía bên trái.
. . . . . . Lại giả bộ thẹn thùng!
Bọn người vây quanh xe ngựa đều nổi giận, đường đường là một đại lão gia, xấu hổ cái gì mà xấu hổ!
Hơn nữa cái người vừa thẹn thùng vừa dũng mãnh này có quen biết thái tử sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người vây quanh đó đều bắt đầu cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, việc này rốt cuộc là thế nào?
Hoàng Phủ Dật xuống xe, mọi người dài cổ ngó, cũng không thấy trong xe còn có ai a.
Vân tiểu thư đâu?
"Tất cả mọi người đã thấy thái tử phi lương lai rồi chứ?"
Bạch Tử Dạ đúng là cái tên chỉ sợ bọn họ còn chưa đủ loạn, lên tiếng hỏi.
". . . . . ." Thái tử phi đã xuất hiện sao? Ở đâu?
Tất cả mọi người đều mờ mịt, nhưng thấy sắc mặt của Bạch đại tướng quân đã trở nên khó coi, mọi người giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.
"Thấy rồi, thấy rồi."
"Ừm." Bạch Tử Dạ cũng không nhiều lời, tùy bọn họ hiểu lầm đi, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Dật, sau đó hắn lập tức rời đi.
Cái liếc mắt kia của Bạch đại tướng quân đúng là một cái liếc mắt đưa tình mang nồng đậm u oán........ Liên tưởng đến lời đồn đại trong cung, mọi người một lần nữa lại có cảm giác bị sét đánh trúng.
Làm người hầu trong cung chẳng dễ dàng, chẳng những phải cẩn thận hầu hạ chủ tử, còn có thể bị sét đánh bất cứ lúc nào!
Hoàng Phủ Dật cũng đi vào Đông cung, xe ngựa cũng đi rồi, chỉ còn lại một đám người vậy quanh vẫn mờ mịt không biết gì.
Thái tử phi. . . . . . Ở đâu?
Một tiểu thái giám phản ứng nhanh đột nhiên run run một chút, "Vừa rồi trừ thái tử và thuộc hạ của người, chỉ có hai người khác a."
Một là Bạch đại tướng quân đẹp mạnh mẽ đến không cần phải nói của bọn hắn, một là người bịt mặt giả bộ thẹn thùng.........
"Răng rắc" ——
Lại là một đạo sét đánh xuống, tất cả mọi người "tỉnh ngộ", chẳng lẽ thái tử phi chính là một trong hai "nam nhân" này?
Đừng lấy sét đánh bọn hắn nữa a...... Việc này thật là không cho người ta con đường sống!
Tin tức này rất đáng sợ, đó cũng là lí do vì sao bọn Hoàng Phủ Dật hồi cung chưa đến nửa canh giờ, tin tức thái tử mang một nam "phi" trở về đã chuyền khắp hoàng cung, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động.
Mang theo tức giận bừng bừng chạy đến Đông cung, Hoàng Thượng vừa tiến vào liền thấy một cái lồng chim treo trên không.
Nhìn thấy có người tiếng đến, phá điểu kéo cửa lồng sắt ra, bay đến trước mặt người đó, nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới, không đầu không đuôi nói một câu, "Thật không dùng được mất!"
Chương 052
Hoàng Thượng bị nàng 囧đảo lộn (1)
". . . . . ." Hoàng Thượng còn tưởng mình nộ khí xung thiên, bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Thấy hắn không nhúc nhích, tiểu thái giám phía sau tưởng Hoàng thượng nổi giận, vội vàng lên tiếng.
"Hoàng Thượng bớt giận, ý nó nói Hoàng thượng người là cửu ngũ chí tôn, có khí thế quân vương không ai bì được, cách bao xa cũng biết ngài đang ở gần đó."
Tiểu rất giám mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói bậy bạ một phen nịnh hót, cũng không sợ buồn nôn.
"Cái rắm." Phá điểu khinh bỉ nhìn hắn, sau đó lại giơ một cánh chỉ Hoàng Thượng, "Ta nói hắn xấu rất có đặc sắc, không dùng được mất!"
". . . . . ." Thị vệ vừa mới đuổi kịp đến cửa Đông cung vừa vặn nghe thấy câu này, sợ đến chân tay mềm nhũn, chỉ kém trực tiếp quỳ xuống.
Hoàng thượng cả đời này thất bại nhất chỉ có trên khuôn mặt, cho nên tối kị nhất là người khác nói hắn xấu.
Hiện giờ nghe câu này của phá điểu, hắn tức sùi bọt mép, cao giọng quát to, "Người đâu, bắt nó lại rán lên cho ta, coi như ngọ thiện* hôm nay!"
(*ngọ thiện: bữa trưa)
"Chờ một chút!"
Đóa Đóa đã từ xa chạy đến, "Nồi hạ lưu điểu ——" (Dạ vâng, nguyên gốc là đao hạ lưu nhân ạ)
". . . . . ." Một trận sét đánh xuống, Hoàng Thượng sắp hộc máu.
Lần này Đoá Đoá chạy không giống với lần chạy chầm chậm vào Đông cung lần trước, lần này là chạy như điên một mạch lại đây.
Khí thế chạy như điên này. . . . . . Khụ, kỳ thật có thể nói là lay động cả núi, làm người ta rung động. =.=
Thế là tất cả mọi người đều rung động, ngơ ngác nhìn nàng chạy đến. . . . . .
Hoàng Thượng không mặc long bào, bởi vì lúc đi cấp bách, phía sau cũng chỉ có một tiểu thái giám đi theo, cho nên Đóa Đóa không ý thức được thân phận của hắn.
Chạy đến trước mặt hoàng thượng, Đóa Đóa đồng loạt kéo phá điểu đang hooảng loạn ở không trung cho vào trong lồng.
"Không thể rán nó, nó là lão bà của thần điểu của Vân tiểu thư.
". . . . . ." Hoàng Thượng bị lời này làm cho kinh hãi.
Phá điểu vẫn còn nổi giận, "Cái gì mà lão bà, ta là nam!"
Nhan Đóa Đóa đè thấp giọng giáo huấn nó, "Còn ầm ĩ nữa ta sẽ cắt trụi tóc của ngươi!"
Phá điểu lập tức giơ hai cánh lên ôm đầu, ngữ khí phòng bị, "Ngươi dám!"
". . . . . ." Hoàng Thượng hoàn toàn rối loạn.
Tiểu thái giám dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có một tái tim mạnh mẽ, mới không bị Đoá Đoá và phá điểu làm cho rối loạn, vào thời khắc mấu chốt cũng tự nhiên dũng cảm ra......
"Làm càn! Thấy Hoàng Thượng còn không quỳ xuống!"
Ách. . . . . . Vị đại thúc râu ria này là Hoàng Thượng sao?
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 053
Hoàng Thượng bị nàng 囧 đảo lộn (2)
Bộ dáng hắn cùng với Hoàng Phủ Dật...... Thật sự là hoàn toàn trái ngược......
Song nghĩ thế nào cũng không thấy có ai dám ở Đông cung giả mạo làm Hoàng Thượng, Đoá Đoá lập tức thỉnh an.
"Thảo dân. . . . . . Khụ, dân nữ ra mắt Hoàng Thượng."
Biết là Hoàng Thượng muốn rán phá điểu, nàng bèn dấu lồng sắt ra phía sau mình, "Hoàng thượng, cái này, kỳ thật nó ăn không hề ngon a. . . . . ."
". . . . . ." Tiểu thái giám cũng kiên trì không ngừng, liều mạng nói một câu cuối cùng, "Con chim lớn mật này dám xúc phạm Hoàng Thượng!"
"Ta không phải nói là hắn xấu có đặc sắc sao." Phá điểu bất mãn xen mồm.
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, phá điểu, ngươi biết quá nhiều rồi, trách không được người ta phải diệt khẩu!
Nghe chữ "xấu" này, Hoàng Thượng đang rối loạn lại bị tức giận làm cho "sống lại", "Lớn mật!"
"Hoàng Thượng bớt giận!" Nhan Đóa Đóa vội vàng lên tiếng, "Kỳ thật nó hoàn toàn nói bậy!"
Hoàng Thượng tức giận lộ ra mặt, "Ý của ngươi là nói trẫm nhìn đẹp trai?!"
Cái này, làm người không thể trái lương tâm a. . . . . .
Nhan Đóa Đóa rối rắm thật lâu, cuối cùng phát hiện, "Hoàng Thượng, ta cảm thấy ngài nhìn rất. . . . . . phức tạp khó hiểu!"
". . . . . ." Lại có một từ ngữ mới mẻ độc đáo để hình dung về gương mặt của Hoàng Thượng 囧.
"Đây là có ý gì? !"
"Khụ, cái này. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vắt óc suy nghĩ, sau đó đột nhiên bỏ khăn che mặt đen xuống, "Người xem gương mặt ta đây, vùng đất bằng phẳng."
Hoàng thượng & tiểu thái giám: đó là bởi vì mặt ngươi rất lớn. . . . . .
Nhan Đóa Đóa thanh thanh cổ họng, "Việc này . . . . . . Cái gọi là tương do tâm sinh (tướng mạo là do tâm mà ra), Hoàng Thượng trong đầu đều là suy nghĩ việc quốc gia đại sự, cho nên nhìn tương đối khó hiểu phức tạp!"
Hoàng thượng lần đầu tiên nghe được cách kiến giải này, cảm thấy tương đối hài lòng, khuôn mặt vốn đang giận đã bắt đầu có nụ cười.
Tiểu rất giám khâm phục, đây quả là chiêu vỗ mông ngựa rất tốt*! Nhân tài!
(*nịnh hót)
Được tiểu thái giám nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Nhan Đoá Đoá "khiêm tốn" cười cười, thấp giọng, thấp giọng.
Nàng đây cũng chỉ là vì cứu phá điểu thôi nha.
Nếu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, vậy nàng cứu một mạng chim, dù thế nào cũng có thể hơn xây bảy cái lồng chim nha?
Hoàng Thượng say mê ngây ngất diện mạo của mình, đã đem lời lúc nãy quên sạch, "Ngươi tên là gì?"
"Khụ. . . . . . Làm việc tốt không cần để lại danh tính."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 054
Giảm béo biện pháp mạnh (1)
Nói câu này xong, Đóa Đóa lập tức lấy khăn đen che mặt lại, tiếp tục làm người che mặt của nàng.
. . . . . . Hoàng thượng bị 囧 lần hai.
Nhan Đóa Đóa trong lòng rơi lệ, nàng cũng không muốn dọa người như thế a!
Nàng lại thuộc tuýp người rất chú trọng ngoại hình, nàng còn phải ở lại hoàng cung một khoảng thời gian, thật sự là không muốn để mọi người biết trước khi nàng giảm béo thành công đã mang hình dạng như bây giờ .
"Hoàng thượng, ta đi trước!" Đóa Đóa nói xong liền nhấc chân chạy như điên.
"Đứng lại!"
Thật vất vả mới gặp được một người tinh mắt như thế, có thể phát hiện ngoại hình mị lực của hắn, Hoàng thượng không thể dễ dàng thả nàng rời khỏi như thế được.
"Ngươi là người của Đông cung ?"
Ách. . . . . ."Đúng vậy."
Hoàng thượng nhìn hình tượng của nàng, vừa vặn phản ứng lại, đây không phải là hắc y "Tội phạm" che mặt sao?
"Ngươi là nữ ?" Bởi vì kinh ngạc, Hoàng thượng buột miệng hỏi.
". . . . . ." Ô ô, không cần đả kích người ta như vậy chứ!
Chỉ nhìn qua bề ngoài nhận lầm cũng không nói gì, mà hiện tại Hoàng thượng cũng đã cùng nàng nói chuyện một lúc lâu như vậy rồi thế mà vẫn cho nàng là nam ?
"Ta là nữ , " Đóa Đóa rơi lệ, "Hoàng thượng, nếu như không có việc gì, ta đi về trước đây."
Ô ô, nàng muốn lui vào góc tường ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn. . . . . .
Hoàng thượng cũng không phải không biết xấu hổ , cả hai đều là người ngoại hình. . . . . . đặc biệt, đồng bệnh tương lân (cùng cảnh ngộ) người ta còn vừa mới khen hắn, hắn sao có thể đả kích người như thế được?
Nhìn từ trên xuống dưới, Hoàng thượng muốn tìm ra một câu khen để nói, cuối cùng vẻ mặt hắn hiền lành cười cười, "Tiểu cô nương, nhìn ngươi cũng rất cường tráng."
". . . . . ." Ô ô, người trong cung các người đều là khen người ta như thế sao. . . . . .
Lần này Đóa Đóa thật sự rơi lệ, hơn nữa bị kích thích cực lớn, chờ Hoàng thượng đi rồi, nàng liền đi tìm Hoàng Phủ Dật thương lượng, muốn ở trong Đông cung "Hăng hái xây dựng" ——
Kỳ thật chỉ là đóng đinh hai tấm ván gỗ lại với nhau mà thôi.
"Đây là muốn làm cái gì?" Hoàng Phủ Dật bật cười hỏi.
"Đốc thúc ta giảm béo."
Giải thích một lần mục đích của nàng cho Hoàng Phủ Dật nghe, thế là sau thời gian một chung trà, trước cửa tẩm điện Đông cung xuất hiện thêm hai tấm ván gỗ bị đóng đinh lại với nhau.
Khe hở giữa hai tấm ván gỗ không lớn, vừa vặn có thể chứa được một người có vóc dáng bình thường đi qua, đương nhiên, Đóa Đóa là không qua được . . . . . .
Phương pháp của nàng rất đơn giản, nhốt chính mình ở trong tẩm điện, mỗi ngày gọi người đưa nước và rau xanh đến.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 055
Giảm béo biện pháp mạnh (2)
Cho nên tại trước khi đi qua được khe của tấm ván gỗ, nàng cũng chỉ có thể xem mình như động vật ăn cỏ.
Nếu có sức, nàng liền vận động vài cái, còn không có sức, nàng liền xách ghế đi ra ngoài cửa nhìn, nàng muốn đi ra ngoài. . . . . . Ô ô.
Vì vậy bắt đầu từ hôm đó, người đi qua ngoài tẩm điện thường có thể nhìn thấy bên trong có một người mắt tỏa ra tia sáng màu xanh ngồi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy, ánh mắt kia rất rõ ràng chính là ——
Ta muốn ăn thịt. . . . . .
Đóa Đóa nếu chỉ là nhìn thôi thì cũng không có gì, nhưng bởi vì sợ con Phá điểu kỳ quái kia ngày nào đó lại muốn bóp chết nàng, bên cạnh Đóa Đóa lại không có ai để ngăn chặn lại, mỗi ngày đều có cung nữ thái giám luân phiên đi vào hầu nàng.
Số bọn họ thật khổ!
Người đi vào tẩm điện đều sẽ giống nhau mà lui vào góc tường, cố hết sức tránh né ánh mắt của nàng, tránh để nàng quá đói mà nóng nảy, cắn bọn họ một miếng.
Đồng thời với việc lo lắng sợ hãi, bọn họ cũng là bội phục Hoàng Phủ Dật.
Mỗi tối Thái tử đều ở trong tẩm điện, cũng không sợ bị cắn mất mấy miếng thịt, quả nhiên là người của hoàng gia, có sự gan dạ!
Biện pháp giảm béo mạnh của Đóa Đóa như vậy mà lại rất có hiệu quả, ngày đầu tiên khi Hoàng Phủ Dật quay về tẩm điện, đều tưởng cái ở trên giường là một bộ y phục, nhìn một lát, đã có thể nhìn ra đó là một người . . . . . .
Lại qua một khoảng thời gian, đã có thể nhìn ra, kia thực sự là một người!
"Ta cảm thấy ta có thể đi ra ngoài rồi." Vào một buổi tối, Nhan Đóa Đóa nằm úp sấp ở trên giường, hữu khí vô lực hướng về phía Hoàng Phủ Dật ở bên kia của giường lớn nói.
Tiến cung rồi cũng giống như lúc trước đã từng nói vậy, bọn họ là ngủ trên cùng một chiếc giường.
Có điều giường ở tẩm điện Đông cung đại khái có thể cho hai mươi người ngủ được, giữa bọn họ cũng cách một khoảng khá xa.
"Vậy bây giờ liền đi thử xem sao?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi.
Biện pháp giảm béo của Đóa Đóa mặc dù hiệu quả cũng nhanh, nhưng cũng cực kì tổn hại thân thể, mỗi tối hắn đều chờ nàng ngủ rồi sẽ đút cho nàng một viên dược hoàn, tránh cho nàng làm mình đói quá mức.
"Cái đó. . . . . ." Nhan Đóa Đóa thực rơi lệ mà thẳng thắn nói, "Ta không dám. . . . . ."
"Có cái gì mà không dám ?"
"Ta sợ vạn nhất ta không ra được, bị kẹt lại. . . . . ."
Ô ô, nàng không dám nghĩ đến nữa.
Hoàng Phủ Dật cố nín cười, "Sẽ không đâu, nàng hiện tại dường như còn gầy hơn ta."
Đóa Đóa chầm chậm so sánh hai người bọn họ, "Hình như ta vẫn còn. . . . . . hơi to một chút."
"Đứng lên đo sẽ biết." Hoàng Phủ Dật kéo nàng đứng lên.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 056
Nhào vào trong lòng
Đóa Đóa đã đói đến không còn sức lực gì, mặc hắn kéo đứng lên.
Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, Đóa Đóa so sánh, thực kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu, "Hình như quả thực so với ngươi. . . . . ." Gầy a.
Lời phía sau còn chưa nói xong, đã bởi vì nàng vừa ý thức được hai người đứng gần như thế, đã sắp ôm lấy nhau rồi.
Hơn nữa thế nào mà lại thấy Hoàng Phủ Dật đẹp trai hơn vậy. . . . . .
Mây bay, đều là mây bay!
Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, nhưng chính là vì quá vội vàng , nên ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Vốn đã không còn sức lực gì, lại va chạm như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng bám lấy Hoàng Phủ Dật để giữ thăng bằng.
"Ta không phải cố ý ôm ngươi!" Đóa Đóa vội vàng giải thích, "Ta cũng không định chiếm tiện nghi của ngươi."
Hoàng Phủ Dật thở dài một tiếng, vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ cười cười, "Không có việc gì."
". . . . . ." Ngữ khí của hắn hình như là vô lực phản kháng nữ sắc lang, chỉ có thể chịu đựng mà khuất phục con sói nhỏ đó. . . . . .
Ô ô, nàng bị oan a!
Nhan Đóa Đóa rơi lệ buông tay ra, quyết định sau này nhất định phải tránh thật xa hắn ra, ngàn vạn lần không thể làm chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa.
"Vậy, ta hình như có thể đi ra ngoài rồi, ta đi thử xem đã."
Hoàng Phủ Dật nhanh hơn nàng, đi ra khỏi tẩm điện trước nàng vài bước, liền đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.
Đóa Đóa có chút khẩn trương, thật cẩn thận bước ra một bước, một hồi lâu mới bước được bước thứ hai——
"A. . . . . . Ta đi ra được rồi!" Đóa Đóa mừng rỡ nhảy nhót, lại quên việc thể lực của mình hiện tại cực kém.
Vì thế lúc nàng đặt chân xuống mặt đất, chân liền yếu ớt ngã về phía trước, vừa lúc rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đó là ý thức cuối cùng trước khi Nhan Đóa Đóa té xỉu.
Ôm nàng, thừa dịp bốn bề không có ai, Hoàng Phủ Dật còn nâng cánh tay xốc xốc nàng lên, hiện tại đã rất nhẹ.
Đóa Đóa vẫn che mặt, hắn vô cùng tò mò mặt nàng bây giờ trông như thế nào, nhưng ngón tay vừa chạm tới mặt nàng, miệng Đóa Đóa liền há ra, cắn ngón tay hắn.
"Ta muốn ăn thịt. . . . . ." Nàng mơ hồ nói.
Hoàng Phủ Dật cười to, lập tức gọi người làm món thịt dễ tiêu hóa đến, cho nàng ăn một bữa thật đã.
Người còn chưa thực sự thanh tỉnh, Nhan Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, "Thật đẹp trai. . . . . ."
Mơ thấy soái ca sao?
Trong lòng cười, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn mang vẻ mặt quân tử, "Thật sao?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 057
Dường như bị thái tử hoài nghi
Hắn hỏi khiến Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, người cũng tỉnh ra.
Vội vàng từ trong ngực hắn chạy ra, Đóa Đóa vẻ mặt nghiêm túc, "Đương nhiên là giả!"
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt thuần lương vô hại, "Mọi người đều nói ta nhìn suất, tại sao Nhan tiểu thư lại không cho là vậy?"
"Khụ, này. . . . . . Là thế này, suất hay không suất đối với ta mà nói đều là phù vân." Đóa Đóa rất nghiêm túc.
Hoàng Phủ Dật nhịn cười khen nàng, "Nhan tiểu thư cảnh giới thật cao."
"Khụ, tạm được."
Hoàng Phủ Dật đột nhiên lắc đầu thở dài, "Vừa rồi ta còn tưởng là Nhan tiểu thư cố ý nất trong ngực ta, muốn chiếm tiện nghi của ta, giờ nghe Nhan tiểu thư giải thích như vậy, ta mới biết được, cũng giống như chuyện chảy máu mũi, ta lại trách lầm người."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa rơi lệ, đây thật sự không phải là cố ý nói nàng sao? Ô ô.
Đông cung tiểu trù phòng lại đưa đến một bàn ăn khuya, đều là những món dày công chuẩn bị, mặc dù dùng rất nhiều thịt, nhưng cũng rất dễ tiêu hóa, cũng không nhiều dầu mỡ.
Nhan Đóa Đóa vừa muốn chảy nước miếng lại muốn chảy nước mắt, "Nhìn thật ngon. . . . . ."
"Vậy ăn đi," Hoàng Phủ Dật đem đũa nhét vào trong tay nàng, "Ăn một chút, không thể phát phì."
"Quá muộn, muộn như vậy ăn thức ăn, rất dễ mập ra."
Nàng thật vất vả mới gầy xuống, vẫn rất quý trọng thành quả lao động của bản thân.
"Thêm chút thịt cũng không có việc gì, tròn núc ních, rất thú vị."
Kỳ thật hắn rất thích dáng vẻ Đóa Đóa trước khi giảm cân, cảm giác rất khả ái, cùng tính cách của nàng thật rất xứng.
Đóa Đóa không ý thức được giọng điệu sủng nịch của hắn, lập tức kháng nghị, "Ta không muốn tròn, ta muốn biến dẹp. . . . . ."
Hoàng Phủ Dật bật cười, "Được, dẹp thì dẹp."
Đang nói hắn hỏi nàng, "Sao cô còn che mặt?"
"Ta chờ mỹ dung thành công mới tháo xuống." Hắc hắc. . . . . . Nàng nhất định phải biến thành mỹ nữ!
"Cô đã thích đẹp như thế, sao lúc trước không chú ý?"
Khụ. . . . . . "Này. . . . . . Hắc hắc," Nhan Đóa Đóa gượng cười hai tiếng, "Ai cũng đều có một thời tuổi trẻ khinh cuồng, không hiểu chuyện mà!"
"Ồ?" Hoàng Phủ Dật tâm lí có chút nghi hoặc, nhưng trên khuôn mặt vẫn cười nhẹ, "Nhan tiểu thư giờ đã hiểu chuyện rồi, đã đủ tuổi?"
"Khụ. . . . . . Đúng vậy."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 058
Dường như có người ghen (1)
"Nhan tiểu thư bao nhiêu?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi.
". . . . . ." Hảo vấn đề!
Ô ô, nàng cũng muốn biết mình hiện bao nhiêu tuổi.
Ngẫm lại dáng người mình hiện giờ, Nhan Đóa Đóa đoán một chút, "Ta mười tám."
"Oh?" Hoàng Phủ Dật ánh mắt lóe lên, "Vậy Nhan tiểu thư sau này phải sửa miệng, bởi vì Vân Tri Hiểu nàng mới mười sáu."
Nàng không nghĩ thừa nhận thân phận thật có thể nói là có nguyên nhân khác, tại sao nàng lại phải nói dối cả tuổi tác?
"Khụ, hắc. . . . . . Vậy sao? Mười sáu tốt!"
Nhan Đóa Đóa uống một ngụm trà cho đỡ sợ, còn may nàng không thừa nhận nàng chính là Vân Tri Hiểu, bằng không chẳng phải là lộ rồi sao?
"Nhan tiểu thư hình như cùng con chim hoa hòe kia đã sớm quen biết?" Hoàng Phủ Dật làm như lơ đãng hỏi nàng.
"Không quen!" Lần này dĩ nhiên là phá điểu vội vàng kéo lồng sắt bay lại, thề thốt phủ nhận. Đóa Đóa bị nó đột nhiên xuất hiện dọa nạt nhảy dựng, lập tức cũng phủ nhận, "Không quen."
Phá điểu đứng trong lồng, tiếng nói nghe có chút kinh ngạc, "Ngươi gầy nhiều như thế?"
"Hắc hắc. . . . . ." Nhan Đóa Đóa rất là cao hứng.
"Sao ngươi còn che mặt?" Phá điểu vương một cánh, lớn giọng nói, "Tháo xuống cho ta xem xem!"
". . . . . . Không tháo." Đóa Đóa nắm chặt cái khăn đen.
Bóng chim chợt lóe, phá điểu đã từ trong lồng bay ra ngoài, ỷ vào ưu thế dáng người, tiến tới cái khăn đen che mặt của Đóa Đóa.
"A!" Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, không chỉ là bởi vì phá điểu đột ngột động cánh, hơn nữa. . . . . .
Nàng sao cảm thấy hoa mắt, như là nhìn thấy một nam nhân thật suất?
Hơn nữa người nọ còn đưa tay chỉ vào đầu nàng, bĩu môi, sau đó nàng liền nghe tiếng phá điểu, "Còn có thể nhìn."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa nghĩ mình đói sinh ra ảo giác.
Hoàng Phủ Dật ngồi bên cạnh híp mắt nhìn, vươn tay muốn bắt phá điểu.
Trước hắn một bước, phá điểu tự mình bay đi, quay về lồng chim, có chút đắc ý nhìn Hoàng Phủ Dật, "Ta là người đầu tiên thấy gượng mặt của cô ta!"
Hoàng Phủ Dật hơi cười, "Vậy cũng phải xem ai nhìn được lâu hơn."
Phá điểu hai cánh ôm trước ngực, rất là cao ngạo ngẩng đầu, "Ta cũng không muốn nhìn lâu."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Ta muốn."
Chương 051
Biểu diễn chấn động cả hoàng cung (2)
Nghe hắn nhắc nhở, Đoá Đoá do lạc đường mà vô cùng ngượng ngùng dừng chân lại một chút, sau đó liền che mặt chạy về phía bên trái.
. . . . . . Lại giả bộ thẹn thùng!
Bọn người vây quanh xe ngựa đều nổi giận, đường đường là một đại lão gia, xấu hổ cái gì mà xấu hổ!
Hơn nữa cái người vừa thẹn thùng vừa dũng mãnh này có quen biết thái tử sao?
Không còn nghi ngờ gì nữa, mọi người vây quanh đó đều bắt đầu cảm thấy chỉ số thông minh của mình không đủ dùng, việc này rốt cuộc là thế nào?
Hoàng Phủ Dật xuống xe, mọi người dài cổ ngó, cũng không thấy trong xe còn có ai a.
Vân tiểu thư đâu?
"Tất cả mọi người đã thấy thái tử phi lương lai rồi chứ?"
Bạch Tử Dạ đúng là cái tên chỉ sợ bọn họ còn chưa đủ loạn, lên tiếng hỏi.
". . . . . ." Thái tử phi đã xuất hiện sao? Ở đâu?
Tất cả mọi người đều mờ mịt, nhưng thấy sắc mặt của Bạch đại tướng quân đã trở nên khó coi, mọi người giật mình, vội vàng gật đầu lia lịa.
"Thấy rồi, thấy rồi."
"Ừm." Bạch Tử Dạ cũng không nhiều lời, tùy bọn họ hiểu lầm đi, nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Dật, sau đó hắn lập tức rời đi.
Cái liếc mắt kia của Bạch đại tướng quân đúng là một cái liếc mắt đưa tình mang nồng đậm u oán........ Liên tưởng đến lời đồn đại trong cung, mọi người một lần nữa lại có cảm giác bị sét đánh trúng.
Làm người hầu trong cung chẳng dễ dàng, chẳng những phải cẩn thận hầu hạ chủ tử, còn có thể bị sét đánh bất cứ lúc nào!
Hoàng Phủ Dật cũng đi vào Đông cung, xe ngựa cũng đi rồi, chỉ còn lại một đám người vậy quanh vẫn mờ mịt không biết gì.
Thái tử phi. . . . . . Ở đâu?
Một tiểu thái giám phản ứng nhanh đột nhiên run run một chút, "Vừa rồi trừ thái tử và thuộc hạ của người, chỉ có hai người khác a."
Một là Bạch đại tướng quân đẹp mạnh mẽ đến không cần phải nói của bọn hắn, một là người bịt mặt giả bộ thẹn thùng.........
"Răng rắc" ——
Lại là một đạo sét đánh xuống, tất cả mọi người "tỉnh ngộ", chẳng lẽ thái tử phi chính là một trong hai "nam nhân" này?
Đừng lấy sét đánh bọn hắn nữa a...... Việc này thật là không cho người ta con đường sống!
Tin tức này rất đáng sợ, đó cũng là lí do vì sao bọn Hoàng Phủ Dật hồi cung chưa đến nửa canh giờ, tin tức thái tử mang một nam "phi" trở về đã chuyền khắp hoàng cung, ngay cả Hoàng Thượng cũng bị kinh động.
Mang theo tức giận bừng bừng chạy đến Đông cung, Hoàng Thượng vừa tiến vào liền thấy một cái lồng chim treo trên không.
Nhìn thấy có người tiếng đến, phá điểu kéo cửa lồng sắt ra, bay đến trước mặt người đó, nhìn thoáng qua từ trên xuống dưới, không đầu không đuôi nói một câu, "Thật không dùng được mất!"
Chương 052
Hoàng Thượng bị nàng 囧đảo lộn (1)
". . . . . ." Hoàng Thượng còn tưởng mình nộ khí xung thiên, bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Thấy hắn không nhúc nhích, tiểu thái giám phía sau tưởng Hoàng thượng nổi giận, vội vàng lên tiếng.
"Hoàng Thượng bớt giận, ý nó nói Hoàng thượng người là cửu ngũ chí tôn, có khí thế quân vương không ai bì được, cách bao xa cũng biết ngài đang ở gần đó."
Tiểu rất giám mặt không đổi sắc tim không đập loạn nói bậy bạ một phen nịnh hót, cũng không sợ buồn nôn.
"Cái rắm." Phá điểu khinh bỉ nhìn hắn, sau đó lại giơ một cánh chỉ Hoàng Thượng, "Ta nói hắn xấu rất có đặc sắc, không dùng được mất!"
". . . . . ." Thị vệ vừa mới đuổi kịp đến cửa Đông cung vừa vặn nghe thấy câu này, sợ đến chân tay mềm nhũn, chỉ kém trực tiếp quỳ xuống.
Hoàng thượng cả đời này thất bại nhất chỉ có trên khuôn mặt, cho nên tối kị nhất là người khác nói hắn xấu.
Hiện giờ nghe câu này của phá điểu, hắn tức sùi bọt mép, cao giọng quát to, "Người đâu, bắt nó lại rán lên cho ta, coi như ngọ thiện* hôm nay!"
(*ngọ thiện: bữa trưa)
"Chờ một chút!"
Đóa Đóa đã từ xa chạy đến, "Nồi hạ lưu điểu ——" (Dạ vâng, nguyên gốc là đao hạ lưu nhân ạ)
". . . . . ." Một trận sét đánh xuống, Hoàng Thượng sắp hộc máu.
Lần này Đoá Đoá chạy không giống với lần chạy chầm chậm vào Đông cung lần trước, lần này là chạy như điên một mạch lại đây.
Khí thế chạy như điên này. . . . . . Khụ, kỳ thật có thể nói là lay động cả núi, làm người ta rung động. =.=
Thế là tất cả mọi người đều rung động, ngơ ngác nhìn nàng chạy đến. . . . . .
Hoàng Thượng không mặc long bào, bởi vì lúc đi cấp bách, phía sau cũng chỉ có một tiểu thái giám đi theo, cho nên Đóa Đóa không ý thức được thân phận của hắn.
Chạy đến trước mặt hoàng thượng, Đóa Đóa đồng loạt kéo phá điểu đang hooảng loạn ở không trung cho vào trong lồng.
"Không thể rán nó, nó là lão bà của thần điểu của Vân tiểu thư.
". . . . . ." Hoàng Thượng bị lời này làm cho kinh hãi.
Phá điểu vẫn còn nổi giận, "Cái gì mà lão bà, ta là nam!"
Nhan Đóa Đóa đè thấp giọng giáo huấn nó, "Còn ầm ĩ nữa ta sẽ cắt trụi tóc của ngươi!"
Phá điểu lập tức giơ hai cánh lên ôm đầu, ngữ khí phòng bị, "Ngươi dám!"
". . . . . ." Hoàng Thượng hoàn toàn rối loạn.
Tiểu thái giám dù sao vẫn còn trẻ tuổi, có một tái tim mạnh mẽ, mới không bị Đoá Đoá và phá điểu làm cho rối loạn, vào thời khắc mấu chốt cũng tự nhiên dũng cảm ra......
"Làm càn! Thấy Hoàng Thượng còn không quỳ xuống!"
Ách. . . . . . Vị đại thúc râu ria này là Hoàng Thượng sao?
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 053
Hoàng Thượng bị nàng 囧 đảo lộn (2)
Bộ dáng hắn cùng với Hoàng Phủ Dật...... Thật sự là hoàn toàn trái ngược......
Song nghĩ thế nào cũng không thấy có ai dám ở Đông cung giả mạo làm Hoàng Thượng, Đoá Đoá lập tức thỉnh an.
"Thảo dân. . . . . . Khụ, dân nữ ra mắt Hoàng Thượng."
Biết là Hoàng Thượng muốn rán phá điểu, nàng bèn dấu lồng sắt ra phía sau mình, "Hoàng thượng, cái này, kỳ thật nó ăn không hề ngon a. . . . . ."
". . . . . ." Tiểu thái giám cũng kiên trì không ngừng, liều mạng nói một câu cuối cùng, "Con chim lớn mật này dám xúc phạm Hoàng Thượng!"
"Ta không phải nói là hắn xấu có đặc sắc sao." Phá điểu bất mãn xen mồm.
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa yên lặng rơi lệ, phá điểu, ngươi biết quá nhiều rồi, trách không được người ta phải diệt khẩu!
Nghe chữ "xấu" này, Hoàng Thượng đang rối loạn lại bị tức giận làm cho "sống lại", "Lớn mật!"
"Hoàng Thượng bớt giận!" Nhan Đóa Đóa vội vàng lên tiếng, "Kỳ thật nó hoàn toàn nói bậy!"
Hoàng Thượng tức giận lộ ra mặt, "Ý của ngươi là nói trẫm nhìn đẹp trai?!"
Cái này, làm người không thể trái lương tâm a. . . . . .
Nhan Đóa Đóa rối rắm thật lâu, cuối cùng phát hiện, "Hoàng Thượng, ta cảm thấy ngài nhìn rất. . . . . . phức tạp khó hiểu!"
". . . . . ." Lại có một từ ngữ mới mẻ độc đáo để hình dung về gương mặt của Hoàng Thượng 囧.
"Đây là có ý gì? !"
"Khụ, cái này. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vắt óc suy nghĩ, sau đó đột nhiên bỏ khăn che mặt đen xuống, "Người xem gương mặt ta đây, vùng đất bằng phẳng."
Hoàng thượng & tiểu thái giám: đó là bởi vì mặt ngươi rất lớn. . . . . .
Nhan Đóa Đóa thanh thanh cổ họng, "Việc này . . . . . . Cái gọi là tương do tâm sinh (tướng mạo là do tâm mà ra), Hoàng Thượng trong đầu đều là suy nghĩ việc quốc gia đại sự, cho nên nhìn tương đối khó hiểu phức tạp!"
Hoàng thượng lần đầu tiên nghe được cách kiến giải này, cảm thấy tương đối hài lòng, khuôn mặt vốn đang giận đã bắt đầu có nụ cười.
Tiểu rất giám khâm phục, đây quả là chiêu vỗ mông ngựa rất tốt*! Nhân tài!
(*nịnh hót)
Được tiểu thái giám nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Nhan Đoá Đoá "khiêm tốn" cười cười, thấp giọng, thấp giọng.
Nàng đây cũng chỉ là vì cứu phá điểu thôi nha.
Nếu cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, vậy nàng cứu một mạng chim, dù thế nào cũng có thể hơn xây bảy cái lồng chim nha?
Hoàng Thượng say mê ngây ngất diện mạo của mình, đã đem lời lúc nãy quên sạch, "Ngươi tên là gì?"
"Khụ. . . . . . Làm việc tốt không cần để lại danh tính."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 054
Giảm béo biện pháp mạnh (1)
Nói câu này xong, Đóa Đóa lập tức lấy khăn đen che mặt lại, tiếp tục làm người che mặt của nàng.
. . . . . . Hoàng thượng bị 囧 lần hai.
Nhan Đóa Đóa trong lòng rơi lệ, nàng cũng không muốn dọa người như thế a!
Nàng lại thuộc tuýp người rất chú trọng ngoại hình, nàng còn phải ở lại hoàng cung một khoảng thời gian, thật sự là không muốn để mọi người biết trước khi nàng giảm béo thành công đã mang hình dạng như bây giờ .
"Hoàng thượng, ta đi trước!" Đóa Đóa nói xong liền nhấc chân chạy như điên.
"Đứng lại!"
Thật vất vả mới gặp được một người tinh mắt như thế, có thể phát hiện ngoại hình mị lực của hắn, Hoàng thượng không thể dễ dàng thả nàng rời khỏi như thế được.
"Ngươi là người của Đông cung ?"
Ách. . . . . ."Đúng vậy."
Hoàng thượng nhìn hình tượng của nàng, vừa vặn phản ứng lại, đây không phải là hắc y "Tội phạm" che mặt sao?
"Ngươi là nữ ?" Bởi vì kinh ngạc, Hoàng thượng buột miệng hỏi.
". . . . . ." Ô ô, không cần đả kích người ta như vậy chứ!
Chỉ nhìn qua bề ngoài nhận lầm cũng không nói gì, mà hiện tại Hoàng thượng cũng đã cùng nàng nói chuyện một lúc lâu như vậy rồi thế mà vẫn cho nàng là nam ?
"Ta là nữ , " Đóa Đóa rơi lệ, "Hoàng thượng, nếu như không có việc gì, ta đi về trước đây."
Ô ô, nàng muốn lui vào góc tường ngồi chồm hổm vẽ vòng tròn. . . . . .
Hoàng thượng cũng không phải không biết xấu hổ , cả hai đều là người ngoại hình. . . . . . đặc biệt, đồng bệnh tương lân (cùng cảnh ngộ) người ta còn vừa mới khen hắn, hắn sao có thể đả kích người như thế được?
Nhìn từ trên xuống dưới, Hoàng thượng muốn tìm ra một câu khen để nói, cuối cùng vẻ mặt hắn hiền lành cười cười, "Tiểu cô nương, nhìn ngươi cũng rất cường tráng."
". . . . . ." Ô ô, người trong cung các người đều là khen người ta như thế sao. . . . . .
Lần này Đóa Đóa thật sự rơi lệ, hơn nữa bị kích thích cực lớn, chờ Hoàng thượng đi rồi, nàng liền đi tìm Hoàng Phủ Dật thương lượng, muốn ở trong Đông cung "Hăng hái xây dựng" ——
Kỳ thật chỉ là đóng đinh hai tấm ván gỗ lại với nhau mà thôi.
"Đây là muốn làm cái gì?" Hoàng Phủ Dật bật cười hỏi.
"Đốc thúc ta giảm béo."
Giải thích một lần mục đích của nàng cho Hoàng Phủ Dật nghe, thế là sau thời gian một chung trà, trước cửa tẩm điện Đông cung xuất hiện thêm hai tấm ván gỗ bị đóng đinh lại với nhau.
Khe hở giữa hai tấm ván gỗ không lớn, vừa vặn có thể chứa được một người có vóc dáng bình thường đi qua, đương nhiên, Đóa Đóa là không qua được . . . . . .
Phương pháp của nàng rất đơn giản, nhốt chính mình ở trong tẩm điện, mỗi ngày gọi người đưa nước và rau xanh đến.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 055
Giảm béo biện pháp mạnh (2)
Cho nên tại trước khi đi qua được khe của tấm ván gỗ, nàng cũng chỉ có thể xem mình như động vật ăn cỏ.
Nếu có sức, nàng liền vận động vài cái, còn không có sức, nàng liền xách ghế đi ra ngoài cửa nhìn, nàng muốn đi ra ngoài. . . . . . Ô ô.
Vì vậy bắt đầu từ hôm đó, người đi qua ngoài tẩm điện thường có thể nhìn thấy bên trong có một người mắt tỏa ra tia sáng màu xanh ngồi đó, tất cả mọi người đều cảm thấy, ánh mắt kia rất rõ ràng chính là ——
Ta muốn ăn thịt. . . . . .
Đóa Đóa nếu chỉ là nhìn thôi thì cũng không có gì, nhưng bởi vì sợ con Phá điểu kỳ quái kia ngày nào đó lại muốn bóp chết nàng, bên cạnh Đóa Đóa lại không có ai để ngăn chặn lại, mỗi ngày đều có cung nữ thái giám luân phiên đi vào hầu nàng.
Số bọn họ thật khổ!
Người đi vào tẩm điện đều sẽ giống nhau mà lui vào góc tường, cố hết sức tránh né ánh mắt của nàng, tránh để nàng quá đói mà nóng nảy, cắn bọn họ một miếng.
Đồng thời với việc lo lắng sợ hãi, bọn họ cũng là bội phục Hoàng Phủ Dật.
Mỗi tối Thái tử đều ở trong tẩm điện, cũng không sợ bị cắn mất mấy miếng thịt, quả nhiên là người của hoàng gia, có sự gan dạ!
Biện pháp giảm béo mạnh của Đóa Đóa như vậy mà lại rất có hiệu quả, ngày đầu tiên khi Hoàng Phủ Dật quay về tẩm điện, đều tưởng cái ở trên giường là một bộ y phục, nhìn một lát, đã có thể nhìn ra đó là một người . . . . . .
Lại qua một khoảng thời gian, đã có thể nhìn ra, kia thực sự là một người!
"Ta cảm thấy ta có thể đi ra ngoài rồi." Vào một buổi tối, Nhan Đóa Đóa nằm úp sấp ở trên giường, hữu khí vô lực hướng về phía Hoàng Phủ Dật ở bên kia của giường lớn nói.
Tiến cung rồi cũng giống như lúc trước đã từng nói vậy, bọn họ là ngủ trên cùng một chiếc giường.
Có điều giường ở tẩm điện Đông cung đại khái có thể cho hai mươi người ngủ được, giữa bọn họ cũng cách một khoảng khá xa.
"Vậy bây giờ liền đi thử xem sao?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi.
Biện pháp giảm béo của Đóa Đóa mặc dù hiệu quả cũng nhanh, nhưng cũng cực kì tổn hại thân thể, mỗi tối hắn đều chờ nàng ngủ rồi sẽ đút cho nàng một viên dược hoàn, tránh cho nàng làm mình đói quá mức.
"Cái đó. . . . . ." Nhan Đóa Đóa thực rơi lệ mà thẳng thắn nói, "Ta không dám. . . . . ."
"Có cái gì mà không dám ?"
"Ta sợ vạn nhất ta không ra được, bị kẹt lại. . . . . ."
Ô ô, nàng không dám nghĩ đến nữa.
Hoàng Phủ Dật cố nín cười, "Sẽ không đâu, nàng hiện tại dường như còn gầy hơn ta."
Đóa Đóa chầm chậm so sánh hai người bọn họ, "Hình như ta vẫn còn. . . . . . hơi to một chút."
"Đứng lên đo sẽ biết." Hoàng Phủ Dật kéo nàng đứng lên.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 056
Nhào vào trong lòng
Đóa Đóa đã đói đến không còn sức lực gì, mặc hắn kéo đứng lên.
Hai người mặt đối mặt, đứng rất gần, Đóa Đóa so sánh, thực kinh ngạc vui sướng ngẩng đầu, "Hình như quả thực so với ngươi. . . . . ." Gầy a.
Lời phía sau còn chưa nói xong, đã bởi vì nàng vừa ý thức được hai người đứng gần như thế, đã sắp ôm lấy nhau rồi.
Hơn nữa thế nào mà lại thấy Hoàng Phủ Dật đẹp trai hơn vậy. . . . . .
Mây bay, đều là mây bay!
Đóa Đóa vội vàng cúi đầu, nhưng chính là vì quá vội vàng , nên ngay tức khắc liền nhào vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Vốn đã không còn sức lực gì, lại va chạm như thế, nàng thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, vội vàng bám lấy Hoàng Phủ Dật để giữ thăng bằng.
"Ta không phải cố ý ôm ngươi!" Đóa Đóa vội vàng giải thích, "Ta cũng không định chiếm tiện nghi của ngươi."
Hoàng Phủ Dật thở dài một tiếng, vừa ôn hòa vừa bất đắc dĩ cười cười, "Không có việc gì."
". . . . . ." Ngữ khí của hắn hình như là vô lực phản kháng nữ sắc lang, chỉ có thể chịu đựng mà khuất phục con sói nhỏ đó. . . . . .
Ô ô, nàng bị oan a!
Nhan Đóa Đóa rơi lệ buông tay ra, quyết định sau này nhất định phải tránh thật xa hắn ra, ngàn vạn lần không thể làm chuyện khiến người ta hiểu lầm nữa.
"Vậy, ta hình như có thể đi ra ngoài rồi, ta đi thử xem đã."
Hoàng Phủ Dật nhanh hơn nàng, đi ra khỏi tẩm điện trước nàng vài bước, liền đứng ở ngoài cửa nhìn nàng.
Đóa Đóa có chút khẩn trương, thật cẩn thận bước ra một bước, một hồi lâu mới bước được bước thứ hai——
"A. . . . . . Ta đi ra được rồi!" Đóa Đóa mừng rỡ nhảy nhót, lại quên việc thể lực của mình hiện tại cực kém.
Vì thế lúc nàng đặt chân xuống mặt đất, chân liền yếu ớt ngã về phía trước, vừa lúc rơi vào trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Đó là ý thức cuối cùng trước khi Nhan Đóa Đóa té xỉu.
Ôm nàng, thừa dịp bốn bề không có ai, Hoàng Phủ Dật còn nâng cánh tay xốc xốc nàng lên, hiện tại đã rất nhẹ.
Đóa Đóa vẫn che mặt, hắn vô cùng tò mò mặt nàng bây giờ trông như thế nào, nhưng ngón tay vừa chạm tới mặt nàng, miệng Đóa Đóa liền há ra, cắn ngón tay hắn.
"Ta muốn ăn thịt. . . . . ." Nàng mơ hồ nói.
Hoàng Phủ Dật cười to, lập tức gọi người làm món thịt dễ tiêu hóa đến, cho nàng ăn một bữa thật đã.
Người còn chưa thực sự thanh tỉnh, Nhan Đóa Đóa chậm rãi mở mắt ra, "Thật đẹp trai. . . . . ."
Mơ thấy soái ca sao?
Trong lòng cười, nhưng Hoàng Phủ Dật vẫn mang vẻ mặt quân tử, "Thật sao?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 057
Dường như bị thái tử hoài nghi
Hắn hỏi khiến Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, người cũng tỉnh ra.
Vội vàng từ trong ngực hắn chạy ra, Đóa Đóa vẻ mặt nghiêm túc, "Đương nhiên là giả!"
Hoàng Phủ Dật vẻ mặt thuần lương vô hại, "Mọi người đều nói ta nhìn suất, tại sao Nhan tiểu thư lại không cho là vậy?"
"Khụ, này. . . . . . Là thế này, suất hay không suất đối với ta mà nói đều là phù vân." Đóa Đóa rất nghiêm túc.
Hoàng Phủ Dật nhịn cười khen nàng, "Nhan tiểu thư cảnh giới thật cao."
"Khụ, tạm được."
Hoàng Phủ Dật đột nhiên lắc đầu thở dài, "Vừa rồi ta còn tưởng là Nhan tiểu thư cố ý nất trong ngực ta, muốn chiếm tiện nghi của ta, giờ nghe Nhan tiểu thư giải thích như vậy, ta mới biết được, cũng giống như chuyện chảy máu mũi, ta lại trách lầm người."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa rơi lệ, đây thật sự không phải là cố ý nói nàng sao? Ô ô.
Đông cung tiểu trù phòng lại đưa đến một bàn ăn khuya, đều là những món dày công chuẩn bị, mặc dù dùng rất nhiều thịt, nhưng cũng rất dễ tiêu hóa, cũng không nhiều dầu mỡ.
Nhan Đóa Đóa vừa muốn chảy nước miếng lại muốn chảy nước mắt, "Nhìn thật ngon. . . . . ."
"Vậy ăn đi," Hoàng Phủ Dật đem đũa nhét vào trong tay nàng, "Ăn một chút, không thể phát phì."
"Quá muộn, muộn như vậy ăn thức ăn, rất dễ mập ra."
Nàng thật vất vả mới gầy xuống, vẫn rất quý trọng thành quả lao động của bản thân.
"Thêm chút thịt cũng không có việc gì, tròn núc ních, rất thú vị."
Kỳ thật hắn rất thích dáng vẻ Đóa Đóa trước khi giảm cân, cảm giác rất khả ái, cùng tính cách của nàng thật rất xứng.
Đóa Đóa không ý thức được giọng điệu sủng nịch của hắn, lập tức kháng nghị, "Ta không muốn tròn, ta muốn biến dẹp. . . . . ."
Hoàng Phủ Dật bật cười, "Được, dẹp thì dẹp."
Đang nói hắn hỏi nàng, "Sao cô còn che mặt?"
"Ta chờ mỹ dung thành công mới tháo xuống." Hắc hắc. . . . . . Nàng nhất định phải biến thành mỹ nữ!
"Cô đã thích đẹp như thế, sao lúc trước không chú ý?"
Khụ. . . . . . "Này. . . . . . Hắc hắc," Nhan Đóa Đóa gượng cười hai tiếng, "Ai cũng đều có một thời tuổi trẻ khinh cuồng, không hiểu chuyện mà!"
"Ồ?" Hoàng Phủ Dật tâm lí có chút nghi hoặc, nhưng trên khuôn mặt vẫn cười nhẹ, "Nhan tiểu thư giờ đã hiểu chuyện rồi, đã đủ tuổi?"
"Khụ. . . . . . Đúng vậy."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 058
Dường như có người ghen (1)
"Nhan tiểu thư bao nhiêu?" Hoàng Phủ Dật cười hỏi.
". . . . . ." Hảo vấn đề!
Ô ô, nàng cũng muốn biết mình hiện bao nhiêu tuổi.
Ngẫm lại dáng người mình hiện giờ, Nhan Đóa Đóa đoán một chút, "Ta mười tám."
"Oh?" Hoàng Phủ Dật ánh mắt lóe lên, "Vậy Nhan tiểu thư sau này phải sửa miệng, bởi vì Vân Tri Hiểu nàng mới mười sáu."
Nàng không nghĩ thừa nhận thân phận thật có thể nói là có nguyên nhân khác, tại sao nàng lại phải nói dối cả tuổi tác?
"Khụ, hắc. . . . . . Vậy sao? Mười sáu tốt!"
Nhan Đóa Đóa uống một ngụm trà cho đỡ sợ, còn may nàng không thừa nhận nàng chính là Vân Tri Hiểu, bằng không chẳng phải là lộ rồi sao?
"Nhan tiểu thư hình như cùng con chim hoa hòe kia đã sớm quen biết?" Hoàng Phủ Dật làm như lơ đãng hỏi nàng.
"Không quen!" Lần này dĩ nhiên là phá điểu vội vàng kéo lồng sắt bay lại, thề thốt phủ nhận. Đóa Đóa bị nó đột nhiên xuất hiện dọa nạt nhảy dựng, lập tức cũng phủ nhận, "Không quen."
Phá điểu đứng trong lồng, tiếng nói nghe có chút kinh ngạc, "Ngươi gầy nhiều như thế?"
"Hắc hắc. . . . . ." Nhan Đóa Đóa rất là cao hứng.
"Sao ngươi còn che mặt?" Phá điểu vương một cánh, lớn giọng nói, "Tháo xuống cho ta xem xem!"
". . . . . . Không tháo." Đóa Đóa nắm chặt cái khăn đen.
Bóng chim chợt lóe, phá điểu đã từ trong lồng bay ra ngoài, ỷ vào ưu thế dáng người, tiến tới cái khăn đen che mặt của Đóa Đóa.
"A!" Đóa Đóa bị dọa nhảy dựng, không chỉ là bởi vì phá điểu đột ngột động cánh, hơn nữa. . . . . .
Nàng sao cảm thấy hoa mắt, như là nhìn thấy một nam nhân thật suất?
Hơn nữa người nọ còn đưa tay chỉ vào đầu nàng, bĩu môi, sau đó nàng liền nghe tiếng phá điểu, "Còn có thể nhìn."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa nghĩ mình đói sinh ra ảo giác.
Hoàng Phủ Dật ngồi bên cạnh híp mắt nhìn, vươn tay muốn bắt phá điểu.
Trước hắn một bước, phá điểu tự mình bay đi, quay về lồng chim, có chút đắc ý nhìn Hoàng Phủ Dật, "Ta là người đầu tiên thấy gượng mặt của cô ta!"
Hoàng Phủ Dật hơi cười, "Vậy cũng phải xem ai nhìn được lâu hơn."
Phá điểu hai cánh ôm trước ngực, rất là cao ngạo ngẩng đầu, "Ta cũng không muốn nhìn lâu."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Ta muốn."
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 059
Giả vờ thân mật vẫn rất thân mật (1)
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa hoàn toàn bối rối, một người một chim này nói cái gì. . . . . .
Có điều sao nàng lại cảm thấy trong không khí có mùi dấm chua nhỉ?
Nàng nhìn một vòng trên bàn, phát hiện đồ ăn không có bỏ thêm dấm chua gì, kỳ quái a. . . . . .
Nàng cầm lồng chim lên, "Ta có chuyện phải nói với nó, một lát sẽ trở về."
Nói xong bỏ chạy.
Nàng tưởng Hoàng Phủ Dật không có võ công, thính lực cũng giống như người bình thường, cho nên chạy đến hơn hai mươi thước, thấp giọng hỏi phá điểu.
"Ngươi là điểu hay yêu, hay. . . . . . Điểu nhân?"
Phá điểu tức giận nhìn nàng, "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
"Hình như ta vừa thấy ngươi ở dạng người?"
Phá điểu hơi hơi sửng sốt, nàng nhìn thấy hắn?
Lập tức hắn lắc đầu phủ nhận, "Ngươi hoa mắt!"
Thật là hoa mắt?
Nhan Đóa Đóa bán tín bán nghi, bất quá theo tính cách của con phá điểu này, nếu nó thật sự có thể biến thành hình người, đã sớm khoe ra mới đúng.
Mang theo nghi hoặc, nàng trở lại chổ ngồi.
Đoạn đối thoại này bị Hoàng Phủ Dật nghe hết, hình người?
Hắn nhìn con chim hoa hoa lục lục kia, nó rốt cuộc là cái quái gì?
Phá điểu hừ một tiếng, kéo theo lồng chim đi, tiểu vương hắn không cho người xem!
Hoàng Phủ Dật cười cười, nhìn Đóa Đóa, "Ngươi đã giảm béo thành công, chúng ta cũng nên thành thân ."
"Tốt, trong cung. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa ngừng bặt, ngây ngốc nhìn tay mình. . . . . . Trên đó nhiều thêm một đôi tay sói.
Nàng từ đôi tay một đường nhìn qua, xác thật là mọc ở trên người Hoàng Phủ Dật.
Hoàng Phủ Dật sờ tay nàng?
Nhan Đóa Đóa cảm thấy mình thật sự là giảm béo giảm đến nhìn thấy ảo giác.
Đem ánh mắt biến hóa của nàng đều thấy ở trong mắt, Hoàng Phủ Dật nhịn cười, chững chạc đàng hoàng nói, "Từ giờ bắt đầu, chúng ta nhất cử nhất động không thể bị người phát hiện sơ hở, nếu là vị hôn phu thê, thì nên thân mật một chút."
Hắn thở dài, "Đắc tội."
"Không, không sao. . . . . ."
Nhan Đóa Đóa nhắc nhở mình phải bình tĩnh.
Này là tuyệt đối "Quân tử chi sờ", cái gì soái ca, cái gì tim đập nhanh, phù vân, đều là phù vân!
"Ta đây sau này đã kêu cô là Đóa Đóa?"
"......" Đóa Đóa nháy mắt vài lần, lại là một đóa phù vân bay qua.....
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 060
Giả vờ thân mật vẫn rất thân mật (2)
"Khụ, cái, người ngoài nghĩ ta là Vân Tri Hiểu a."
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Coi như đây là nhũ danh của cô, chỉ có người thân mới gọi như thế."
". . . . . ." Hôm nay phù vân có chút nhiều. . . . . .
Đóa Đóa cố hết sức bình tĩnh, "Được, ta đây đi về ngủ trước."
Hoàng Phủ Dật đứng lên, "Cùng nhau trở về."
". . . . . ." Ô ô, thế này bảo nàng bình tĩnh thế nào hả. . . . . .
Đóa Đóa nghĩ muốn rút tay mình về, "Hắc hắc, bây giờ không có ai, không cần diễn trò."
Hoàng Phủ Dật vẫn cười nhạt, nhìn thì cảm thấy quang minh lỗi lạc, không có gì đáng nghi, "Trước kia chưa từng cầm tay người khác, muốn luyện tập một chút."
". . . . . . Cái, ta nghĩ ngươi không cần luyện tập."
Ô ô, hắn tuyệt đối thuộc loại tự học thành tài, còn luyện nữa là có thể vì nước giành vinh quang rồi!
Hoàng Phủ Dật thập phần khiêm tốn cười, "Đáng luyện tập còn có rất nhiều."
". . . . . ." Nhan Đóa Đóa sợ đến cả kinh, cứng rắn rút tay ra, bỏ chạy, "Ta. . . . . . A!"
Thì ra đã đến cửa tẩm điện, nàng thiếu chút nữa đã trực tiếp đụng vào cửa, may mắn Hoàng Phủ Dật kéo nàng lại, mới không đụng đầu vào.
Chỉ là. . . . . . Người nàng đã trong lòng Hoàng Phủ Dật.
Hoàng Phủ Dật cười cúi đầu nhìn nàng, "Tạ Nhan tiểu thư phối hợp, ta đang muốn luyện tập cái này."
". . . . . ." Ô ô, đập đầu khóc lớn. . . . . .
Nhan Đóa Đóa trong lòng dùng tư thế nước mắt chạy vội một vòng, sau đó nhìn hắn, "Luyện tập đủ rồi chứ. . . . . ."
Ô ô, tha nàng thuần khiết lại yếu ớt lại dễ dàng hiểu sai mà ch1u ý chút đi! Đừng cho nàng nhiều đóa phù vân như thế!
Hoàng Phủ Dật mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Người khác cũng ôm như thế? Sao cảm giác không đúng lắm?"
"Cái. . . . . . Không bằng ngươi ngày mai tìm người đi nghiên cứu nghiên cứu, kỳ thật ta cũng không hiểu lắm."
"Vậy vừa lúc chúng ta cùng nhau thảo luận một chút," Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bằng không ta sợ ta cái gì cũng không hiểu, khiến cô cười."
". . . . . ." Ô ô, sao nói thế nào cũng không đúng?
Nhan Đóa Đóa thập phần hâm mộ nhìn Hoàng Phủ Dật, người ta sao lại quân tử như thế chứ, người ta sao lại bình tĩnh như thế chứ. . . . . .
Ô ô, nàng muốn đi góc nhà sám hối, nàng có tội!
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 061
Bị hôn. . . . . . (1)
Một lúc sau, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng buông nàng ra, Nhan Đóa Đóa như được cứu chạy nhanh ra phía cửa, trốn vào sau tấm bình phong, với được cái khăn đen che đi khuôn mặt xanh mét doạ người của mình.
Đáng sợ như thế này, có phải sau này hắn sẽ không bao giờ đến gần nàng nữa không?
Đoá Đoá rất yên tâm quay về giường nằm, tiếp đó Hoàng Phủ Dật lại áp sát đến, dang tay ôm lấy nàng một cách vô cùng tự nhiên. . . . . .
Nhan Đóa Đóa trong lòng rơi lệ, "Sao lại ôm nữa rồi?"
Hoàng Phủ Dật mỉm cười, "Trước khi ngủ ôn tập lại một chút."
". . . . . . Ôn tập thì ôm một lúc là đủ rồi. . . . . ."
"Ôm nhiều hơn thì càng tốt, quen tay hay việc thôi."
"Nhưng. . . . . ." Nhan Đóa Đóa vẫn còn muốn kháng nghị.
"Xuỵt," Hoàng Phủ Dật cười nhìn nàng, "Không phải nàng nói khi đắp mặt nạ mà nói chuyện sẽ để lại nếp nhăn sao?"
". . . . . ." Ô ô, không còn lời nào để nói, trên mặt nàng quả thật sẽ không xuất hiện nếp nhăn, nhưng nàng vẫn nên cẩn thận một chút, không cẩn thận đập nhanh quá có thể nứt ra a!
Kháng nghị liên tiếp bị vô hiệu, Nhan Đóa Đóa âm thầm rơi lệ duỗi tay lần mò cái tủ bên cạnh giường, cuối cùng cầm được một cái hộp gỗ.
"Nàng định làm gì?"
Nhan Đóa Đóa vẻ mặt bi tráng, "Đánh ngất bản thân."
Nếu không nàng cũng sẽ vì tim đập quá nhanh mà ngất xỉu, dù sao cũng là ngất, nàng vẫn nên "tự kết liễu" thì hơn.......
Hoàng Phủ Dật chỉ mỉm cười, cũng không có ngăn cản nàng.
Cho nên bạn Đóa Đóa nâng cao cái hộp, nện xuống cái đầu thân yêu của mình.......
"Bốp" một tiếng, hộp gỗ lại nện ở trên đầu Hoàng Phủ Dật, mà nàng thì bị hôn. . . . . .
Ảo giác, ảo giác, thực ra hộp gỗ nện trên đầu nàng, nàng ngất xỉu rồi . . . . . .
Nhan Đóa Đóa nhắm chặt mắt, chuẩn bị ngất xỉu, nhưng cảm xúc ấm áp trên môi vẫn chân thật như vậy.
Đây là hậu di chứng, hậu di chứng. . . . . . có đúng không?
Trong lòng run sợ, Nhan Đoá Đoá từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Hoàng Phủ Dật.
Hình như thật là. . . . . . Bị hôn?
Nàng chớp chớp liên tục vài cái, cuối cùng cũng ý thức được mình nên lùi lại, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Hoàng Phủ Dật vẫn ôm chặt nàng, làm nàng căn bản không thể cử động được.
"Cái. . . . . ."
Môi của hai người vẫn dính vào nhau, vừa nói liền ma sát môi của đối phương, đây là sự mờ ám mà Nhan Đóa Đóa không thể thừa nhận nổi.
Cho nên nàng vội vàng ngậm miệng, cũng không dám... lên tiếng nữa, chỉ duỗi tay muốn đẩy cánh tay của Hoàng Phủ Dật ra.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 062
Bị hôn. . . . . . (2)
"Đừng nhúc nhích." Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện.
". . . . . ." Ô ô, vì sao?
"Ta bị choáng," Hoàng Phủ Dật dùng giọng "suy yếu", "Bây giờ không thể cử động."
". . . . . ." Ô ô, lời này nghe hình như là thật.
Thế là Đóa Đóa cũng chỉ có thể ngây ngốc không nhúc nhích, giữ nguyên trạng thái, nàng tưởng tượng ra một đám mây nhỏ, che trước gương mặt quá mức anh tuấn của Hoàng Phủ Dật.
Sau đó nàng liền phát hiện. . . . . . Như thế này rất giống hình vẽ trên gạch men a.
Thì ra gương mặt nàng vẽ là có điểm không thuần khiết như thế này, gương mặt này, thế nào lại làm cho nàng cảm thấy vô cùng tàn ác a?
Ô ô, nàng cũng muốn thử đậu hủ a!
Trên khuôn mặt Đóa Đóa có một lớp mặt nạ, vì thế không thể thấy rõ sắc mặt nàng hiện giờ, nhưng Hoàng Phủ Dật cảm nhận được rất rõ hai má nàng đang tỏa ra nhiệt khí.
Trong lòng bật cười, còn có chút quyến luyến không rời, Hoàng Phủ Dật cuối cùng cũng tha nàng.
Xem ra vẫn phải nhanh nhanh thúc giục công tác chuẩn bị đại hôn, mau mau cưới nàng về nhà mới tốt.
Ô ô, được cứu rồi!
Đóa Đóa lập tức lui về phía sau, "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."
"Đắc tội," Hoàng Phủ Dật làm bộ vô cùng hối lỗi, "Ta chỉ là muốn giúp nàng ngăn cái hộp gỗ kia đập xuống, không ngờ lại hôn nàng."
". . . . . ." Ô ô, sao có thể khéo như vậy, tổng cộng tất cả mọi nơi trên mặt nàng, đều bị hắn hôn mất rồi.
"Lúc vừa mới bắt đầu nàng cũng không muốn từ chối ta a. . . . . ."
"Ta nghĩ ngươi chỉ đùa thôi."
". . . . . ." Được rồi, hắn là hảo tâm.
Nhìn Hoàng Phủ Dật trên mặt luôn là biểu hiện chân thành, Nhan Đoá Đoá một chút cũng không hoài nghi lời hắn nói.
Ô ô, kỳ thật chỉ là môi chạm môi thôi, nếu không thần sắc của hắn làm sao có thể không thay đổi như thế kia? Đều do nàng hiểu lầm thôi!
Trong lòng ăn năn hối lỗi một phen, Đóa Đóa lập tức phản ứng lại, "Ngươi bị đập trúng, không bị thương chứ?"
"Không sao," Hoàng Phủ Dật cười nói, "Không cần lo lắng."
"Vẫn nên gọi thái y xem qua một chút đi."
"Từ nhỏ thân thể ta đã suy yếu, cho nên không thích gặp thái y," Hoàng Phủ Dật cười cười, "Tự xoa xoa một chút là ổn rồi."
". . . . . ." Cảm giác tội lỗi của Nhan Đóa Đóa ngày càng tăng lên.
Hắn là vì cứu mình nên mới bị như thế a, cho nên Nhan Đóa Đóa lại tiến lại gần hắn một chút, "Ta giúp ngươi."
Khuôn mặt Hoàng Phủ Dật vẫn bình tĩnh như cũ, vừa lòng tươi cười, nhìn thần sắc nàng có chút kì cục, còn thật sự nghiêm túc xoa xoa nơi mà hắn bị đánh trúng.
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 063
Bị thái tử lừa hôn (1)
Tiểu nha đầu này sao có thể đơn thuần dễ lừa đến mức này cơ chứ?
Hoàng Phủ Dật trong lòng bất đắc dĩ cười, sau này hắn phải trông chừng nàng cho tốt, miễn cho nàng bị người khác lừa mất.
Mười ngày sau, là ngày đại hôn của Thái tử.
Sau những lễ tiết vô cùng phiền phức liên tiếp, Đóa Đóa cuối cùng cũng có thể trốn về tân phòng.
Nhưng mà trước khi rời đi, Hoàng Phủ Dật đột nhiên thấp giọng dặn dò Đóa Đóa. "Sau khi trở về phòng không được mở khăn hỉ."
"Vì sao?" Cách một tấm khăn hỉ, Đóa Đóa cũng không thấy rõ vẻ mặt hắn, rất thắc mắc hỏi.
Không vén khăn hi làm sao có thể tháo cái đống trang sức nặng chết người này xuống được, mệt chết đi a. . . . . .
"Nguyên nhân rất phức tạp, nhưng rất quan trọng." Hoàng Phủ Dật trả lời thực qua loa, tuy nhiên giọng nói vô cùng nghiêm túc.
"Ta sẽ lập tức trở về." Hắn cũng biết đống đồ trang sức kia rất nặng, ép đến làm cổ nàng phải khom xuống, cũng không nỡ để nàng mệt như thế.
Đóa Đóa bị hắn doạ, chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng như vậy?
Được người đỡ quay về hỉ phòng, nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường, chờ Hoàng Phủ Dật trở về.
Không bao lâu sau, cừa phòng mở ra sau đó lại đóng lại, có người đi đến trước mặt nàng.
Cúi đầu có thể nhìn thấy người đến mặc áo hỉ màu đỏ, Nhan Đóa Đóa thật kinh ngạc, "Sao có thể trở về nhanh như thế? Không phải còn phải tiếp rượu linh tinh gì đó sao?"
"Tất cả mọi người đều biết ta thân thể không khoẻ, không thể uống rượu." Hoàng Phủ Dật nhìn Đóa Đóa cả người mặc hỉ phục, ngồi ở bên giường.
". . . . . . Ồ."
Rất nhiều người đều nói vậy, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy nam nhân này làm gì có chỗ nào không khỏe đâu?
"Vì sao ta không được vén khăn hỉ lên hả?"
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Bởi vì ta muốn tự mình vén nó lên." (Min: ôi cái lí do mới quan trọng làm sao =]])
Hả? Đóa Đóa đang kinh ngạc sửng sốt, liền cảm giác trước mắt sáng lên, khăn hỉ trên đầu được người ta xốc lên.
Hoàng Phủ Dật động tác rất chậm, khuôn mặc vẫn mang theo nụ cười mà vén khăn hỉ lên, lộ ra một. . . . . . cái khăn đen che mặt.
Đã sớm biết hôm nay nàng vẫn che mặt, Hoàng Phủ Dật cũng không kinh ngạc, nhưng khi nhìn nàng chỉ lộ ra hai con mắt, trên khuôn mặt vẫn mỉm cười.
Đóa Đóa còn đang kinh ngạc, "Vì sao phải đích thân ngươi mở? Có vấn đề gì sao?"
"Có, " Hoàng Phủ Dật bưng hai chén rượu qua, "Uống rượu trước rồi nói."
Hả? Nhan Đóa Đóa mơ mơ màng màng bị hắn ép uống rượu giao bôi, "Không phải chỉ là giả thành thân thôi sao? Vì sao phải làm một đống lễ nghi như vậy?"
õõõõõõõõõõõõõõõõ
Chương 064
Bị thái tử lừa hôn (2)
Hoàng Phủ Dật nở nụ cười, "Nếu làm xong những lễ nghi này thì dứt khoát có thể coi như thật sự thành thân rồi."
Đây là theo quy luật quái nào vậy, phải. . . . . . thật sự thành thân? !
Sau khi Đóa Đóa ý thức được câu nói này, kinh ngạc đến ngây người mà mở to mắt, "Cái gì mà thật sự thành thân?"
Khuôn mặt Hoàng Phủ Dật mang theo tươi cười, tâm tình vui sướng, "Chính là nàng thật sự gả cho ta, ta thật sự cưới nàng."
". . . . . . Trước đó ngươi không phải nói như thế !"
Hoàng Phủ Dật rũ mắt xuống, vẻ mặt áy náy, "Đó có thể là ta lừa nàng."
". . . . . ." Bi phẫn (đau buồn căm phẫn) !
Nhan Đóa Đóa co giò chạy thẳng ra ngoài cửa, "Ta không gả đâu!"
Hoàng Phủ Dật cười cười đứng tại chỗ, cũng không tính đuổi theo nàng, "Đóa Đóa, trước khi chạy hãy nói cho biết ta những người còn lại của Vân gia đã đi đâu đi."
". . . . . ." Lập tức lùi về phía sau, Nhan Đóa Đóa lại chạy về bên cạnh Hoàng Phủ Dật, dùng giọng nói vô tội nhất mà hỏi, "Ngươi nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Nhìn đôi mắt nàng – dáng vẻ giả vờ vô tội đang trông mong, Hoàng Phủ Dật không khỏi cười to, liền cúi đầu hôn nàng một cái, "Nàng thật đáng yêu."
Nói xong hắn cười nhìn nàng, "Ta còn tưởng Vân Tri Hiểu là một Đại tiểu thư cứng nhắc."
". . . . . ." Chết rồi, bại lộ ?
"Ầm ầm" một tia sét đánh xuống, mồ hôi lạnh của Nhan Đóa Đóa cũng toát ra, cười gượng hai tiếng, "Hắc hắc, là ý gì a?"
Hoàng Phủ Dật ung dung thong thả nói, "Đóa Đóa, ta đã biết thân phận của nàng."
"Hắc. . . . . . Hắc, chuyện đó. . . . . . không phải ngươi hiểu lầm gì đó chứ?" Đóa Đóa còn muốn xảo biện.
Nam nhân này thoạt nhìn thực thật thà trung hậu, dễ bị lừa lắm a.
"Ta hiểu lầm rồi sao?" Hoàng Phủ Dật lộ ra một vẻ mặt thật thà, "Nhưng rõ ràng thủ hạ của ta nói rằng nàng chính là Vân Tri Hiểu."
"Vậy nhất định là bọn hắn tra lầm rồi!" Nhan Đóa Đóa lập tức biện bạch, "Ta sao có thể là Vân Tri Hiểu được, tất cả mọi người đều biết Vân Tri Hiểu là đại mỹ nữ, lúc chúng ta vừa quen nhau ngươi cũng từng nhìn thấy khuôn mặt của ta, ta sao có thể là mỹ nữ được chứ!"
"Tra lầm rồi?" Vẻ mặt Hoàng Phủ Dật thoạt nhìn có chút nghi hoặc.
Ồ? Hình như thật sự tin tưởng nàng thì phải? Mặt Nhan Đóa Đóa lộ vẻ vui mừng, không ngừng cố gắng.
"Đương nhiên , vả lại nếu ta là Vân Tri Hiểu, ta đã sớm nói rõ thân phận , cần gì phải giấu diếm ngươi chứ."
Hoàng Phủ Dật rũ mắt, vẻ mặt thương cảm, "Có lẽ vì nàng không muốn gả cho ta thì sao."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top