quang di ganh nang cuoc song 2
chụcviệcphảiđượcxửlýngay–màcórấtítthờigianđểhoàn tất.Chúngtôi khôngcóđủhàngdựtrữ.Chúngtôiphảixemxétcácđơnhàng,thayđổiđịa chỉ,khaitrươngvàđóngcửacácvănphòng,v.v.Thayvìcăngthẳngvàlo lắng,tôinhớlạilờicủavịbácsĩ:“Từnghạtcátmột....Từngviệcmột”. Bằngcáchghinhớvàthựchiệnđiềunày,tôiđãhoànthànhcôngviệchiệu quảhơnmà khônghềgặpphảicảmgiácrốitríhaylẫnlộntừngsuýt đánhgục tôi trênchiến trườngnăm xưa”.
Mộttrongnhữngghinhậnđángbáođộngnhấtvềlốisốngcủachúng tangàynay là:mộtnửasốgiườngbệnhhiệnđangđượcdànhchocácbệnhnhângặp những vấnđềvề tâmlývàthầnkinh,nhữngbệnhnhânđãhoàntoànsuy sụpdướigánh nặngcủaquákhứ chồngchấtvàtươnglaiđángsợ.Tuynhiên,phầnlớnnhữngngườinàycóthểđãkhông phảivàoviện–cóthểđãsốnghạnhphúc vàhữuíchhơn-nếuhọchịuđểtâmđếnnhững lờicủaChúa Jesus: “Đừnglolắngvềngày mai”;hay nhữnglờicủaNgàiWilliamOsler: “Hãysốngtrong nhữngngănkín củathờigian”.
Trongmỗigiâytồntại,conngườiđềuđứngtạinơigiaonhaucủahaivùngđất muônđờikhôngthayđổi:quákhứmênhmôngvàtươnglaibấttận.Chúngtakhôngthể sốngởnơinàotronghaivùngđấtđó–dẫuchỉtrongmộttíchtắccủathờigian.Nếuvẫn cốlàmnhưthế,chúngtacóthểsẽ hủyhoạicảthểchấtvà tinhthầncủamình.Vìvậy,hãy cứhàilòngsốngtrọnmộtngàytronghiệntại.RobertLouis Stevenson3đãviết:“Aicũng cóthểngàyngàyhoànthànhcôngviệccủamình,dùnócókhókhănđếnđâu.Hãysống trọnvẹnmộtngàythậtbìnhanvàchanchứatìnhyêuthươngchotớikhimặttrờitắt nắng.Đóchínhlàýnghĩathựcsựcủacuộcsống”.
Vâng,đólàtấtcảnhững gìcuộcsốngđòihỏiởchúngta.Bà E.K. Shields,ởSaginaw, Michigan,đãtừngtuyệt vọngđếnmứcsuýttựtửchotớikhibàhọcđượccáchsống “khôngloâu”.BàShieldkểchotôi nghecâu chuyện củamình:
“Năm1937,chồngtôi quađời.Tôi rấtđaukhổ,côđơn,vàbắtđầurơivào cảnh túngquẫn. Tôiviết thưchoôngchủcũcủamình,ngàiLenonRoach
quản lýcôngtyRoach-Fowler,thànhphốKansas.Ôngnhận tôivàolàmtrở
3RobertLouisStevenson(1850-1894):Nhàvăn, nhàthơAnh,nổi tiếngnhấtởViệt Namvớicáctácphẩm dànhchotrẻemnhưTreasureIsland(Đảochâubáu),TheBlackArrow(Mũitênđen).Tácphẩmcủaông
đãđượcdịchra hơn90 thứtiếngtrênthếgiới.
lại. Trước đó,tôilàmcôngviệc giớithiệu sáchcủanhàxuất bản World Bookschocáctrườnghọcởthịtrấnvàvùngnôngthôn.Hainămtrước,khi chồng tôibịốm,tôiđãphảibánđichiếcô-tô;nhưnggiờtôiđãtíchcópđủ tiềnđểmuatrảgópmộtchiếcxecũvàbắtđầulạicôngviệcngàytrước.
Tôicứnghĩlàmviệc sẽgiúptôivơibớtnỗibuồn,nhưng dườngnhư khôngphảivậy.Thậmchítôicảmthấymìnhkhông làmnổiviệcláixevàăn cơmmộtmình.Ởmộtsốnơi,sáchkhákhóbán;vàtôiphảichậtvậtlắmmới lođủnhữngkhoảnchiphíchochiếcxe,dùđóchẳngphảilàsốtiềnnhiều nhặn gì.
Mùa xuân năm 1938,tôi đến vùngVersailles, Missouri.Những ngôi trường ởđórấttồitàn,đườngxáthìtồitệ;tôicôđơnvànảnchíđếnmứccó lúcđãnghĩđếnviệctựtử.Tôichẳngthiếtthagìnữa.Dườngnhưđâykhông phảilànơidànhchonhững ngườilàmcôngviệcnhưtôi.Tôisợthứcdậyvào mỗisángvàphảiđốimặtvớicuộcsống.Tôisợmọithứ:sợkhôngtrảđủtiền xe,sợkhôngtrảđủtiềnthuêphòng,sợsẽkhôngcóđủtiềnăn.Tôibiếtlàsức khỏemìnhđangcóvấnđềnhưng lạisợkhôngcóđủtiềnđếnbácsĩ.Điềuduy nhấtníugiữtôiởlạivớicuộcđờinàycũnglàmộtnỗilo.Tôiloemgáimình sẽvôcùngđaubuồnkhichỉcònlạimộtmìnhvàtrongtậncùng củasuynghĩ, tôi sợkhôngcóđủtiềnđểlo chođámtangcủamình.
Mộtngàynọ,tôitìnhcờđọcđượcmộtbàibáo. Nhữngđiềutácgiảviếtđã giúptôithoátkhỏitâmtrạngchánchườngthêlươngđóvàtuyệtvờihơn,nó còntiếpthêmchotôinghịlựcđểtiếptụcsống.Chođếntậnbâygiờ,tôivẫn biếtơnmộtcâutrongbàibáoấy:“Đối vớimộtngườibiếtnhậnthứccácgiá trịcuộc sốngthìmỗingàyluônlàmộtcuộc sốngmới”.Rồi tôikhámphára rằngviệcsống trọnvẹnvàhếtmìnhchohiệntạicũng khôngquákhókhăn. Từng ngàymột,tôibắtđầuhọccáchquênđiquákhứvàkhôngnghĩđến tươnglai.Mỗi sáng,tôiđềunhắcnhởbảnthânrằng:“Hômnaylàmộtcuộc sống mới”.
Vậylàtôiđãchiếnthắngchínhbảnthânmình!Tôiđãchinhphụcnỗisợ
cảm giáccôđộc,sợsốngtrongcảnh thiếu thốn.Tôirấthàilòngvớicuộc
sốnghiệntại.Trongtôiluôntrànđầynhiệthuyếtvớicôngviệcvàtìnhyêu cuộcsống.Giờđâytôibiếtkhôngđiềugìcóthểkhiếntôisợhãihaylonghĩ, dùchocuộcsốngcóđưatôi đếnnhữngcảnh ngộnàođichăngnữa.”
Trướckhi Chúarađời30năm,cólẽHorace đãnhậnragiá trịcủahiệntạikhisángtác nhữngvần thơsau:
Hạnhphúcthaychomộtngười,và chỉnhững người
Dámkhẳngđịnh rằngngàyhômnaylàngàycủariênghọHọsốngthậtbìnhtâmvàthốtlêntrong niềm kiêuhãnh:“Ngàymaiư?Mặckệ!Vì tôi đãsốnghếtmìnhchohômnay”.
Theo tôi,mộttrongnhữngbikịchcủacon ngườilàtấtcảchúngtađềucókhuynh hướnglảngtránhcuộcsống.Thayvìngắmnhìnkhómhồngđangnởrộtrướchiênnhà, chúngtalạimơvềmộtvườnhồnghuyềnảoởtít tậnchântrờixa.
Tạisaochúngtalạikhờdại-khờdạimộtcáchđángthươngđếnthế?
Bằng những chiêm nghiệmcuộcsống,Stephen Leacock4đãthảng thốt:“Cuộcđời ngắnngủicủachúngtamớikỳlạlàmsao!Khi cònbé,tathườngbắtđầucâuchuyệncủa mìnhbằng câunói:“Saunàylớnlên,tasẽ…”. Đến khilớnlên,talạinói:“Khinào trưởngthành,tasẽ…”.Trưởngthànhrồi,tabảo:“Saukhikếthôn,tasẽ…”.Vàkếthôn xong,tamơmàng: “Đếnlúcđượcnghỉhưu,tasẽ…”.Rồiđếnkhinghỉhưu,nhìnlạicuộc đời,conngườingỡngàngkhithấydườngnhưcómộtcơngiólạnhđãcuốntrôitấtcả. Vậylàtađãbỏlỡcuộcđờicủamìnhrồi,tađãkhôngkịpngắmnhìnvàcảmnhậnnhững thivịcủacuộcsống,vàcũngchẳngcòncơhộinàonữa.Khihiểurarằngmìnhphảisống trọn vẹn từnggiờ,từngkhắc củahiện tạithì đãquámuộn”.
EdwardS.Evans,mộtngườidânsốngởDetroit,vìquálolắngbuồnphiềnmà suýttựtử.Sinhravàlớnlêntrongcảnhnghèokhó,EdwardS.Evanskiếmđượcnhững đồngtiềnđầutiêntừviệcbánbáo,rồiôngxinphụviệcchomộtcửahàngtạpphẩm.Về
sau,ôngchuyển sanglàmphụtáchomộtthưviện đểcóthểnuôisống7miệng ăn.Dù
4StephenButlerLeacock(1869–1944):Nhàvăn, nhàkinhtếhọcnổi tiếngngườiCanada.
khoảnlươngnhậnđượcrấtítỏinhưngôngcũng khôngdámnghỉviệc.Phảiđến8năm sau, ôngmớicóđủcanđảmđểbắtđầusựnghiệpcủariêng mình.Vớisốvốnbanđầuchỉ là55đô-lavaymượn,ôngđã tạonênmột cơngơimangvềlợinhuận20.000đô-lamỗi năm.Thếrồimộtbiếncốxảyđến,mộtbiếncốkhiếncuộcđờiông thayđổihẳn.Chuyện xảyđếnkhiôngkýbảo lãnhmộtkhoảntiềnlớnchomộtngườibạncủamìnhvàthật khôngmay,ngườibạnđóbịphá sản.Biếncốnàychưaqua, taihọakhác lạiậpđến.Ngân hàngnơiônggửitoànbộsốtiềntiếtkiệmcũngbịvỡnợ.Taihọanàykhôngchỉkhiến ôngtrắngtaymà cònrơivàocảnhnợnần. Mộtkhoảng nợkhổnglồ:16.000đô-la!Cúsốc đóvượtquásứcchịuđựngcủaông!Ôngnhớlại:
“Khôngănkhôngngủ,chỉtrongvàingày,tôigầyrạcvàhốcháchẳn. Lúcđótôichẳngbiếtđếnđiềugìngoàinhữngnỗilo.Mộtngàynọ,khiđang đitrênđường,tôingấtxỉungaytrênvỉahè.Cuốicùng,tôikhôngthểđilại đượcnữa,phảinằmliệtgiường.Mỗingàytôilạiyếuhơn.Cuốicùng,bácsĩ nóirằngtôichỉcònsốngđượchaituầnnữa.Tôibàng hoàng.Tôi ngồiviếtdi chúc,rồiquaylạigiườngnằmđợingàytrúthơithởcuốicùng.Giờđây,đấu tranhhaylolắngcũngchẳngíchgì.Tôiphómặctấtcả,đểtâmhồnthưthái vàđingủ.Suốthaituầnliền,tôichưabaogiờngủđượchaitiếngliêntục; nhưngbâygiờ,chẳngcòngìcóthểlàmvướngbậntâmtrícủamộtngườisắp chết,tôingủngonlànhnhưmộtđứatrẻ.Sựcăngthẳngmệtmỏibắtđầutan biến. Tôiănngon miệng vàlạităngcân.
Vàituần sau,tôiđãcóthểdùngnạngđểtựđilại.Đếntuần thứsáu,tôi trởlạilàm việc.Tôi từngkiếmđược20.000đô-lamỗinăm;nhưnggiờđâytôi hàilòngvớicôngviệc30đô-lamộttuần.Tôiđãhọcđượcmộtbàihọc. Tôi khôngcònlolắng–khôngcònhốitiếcvềnhữnggìđãxảyra–khôngcòne sợtươnglainữa.Tôidồntoànbộthờigian,sứclựcvànhiệthuyếtvàocông việchiện tại.”
CôngviệclàmăncủaEdwardS.Evanshiệnrấtphátđạt.Chỉtrongvàinăm,ông đãtrởthànhChủtịchcủacôngtyEvansProducts, cómặttrênSởgiaodịchchứngkhoán NewYork từnhiềunămnay.NếubạnbayđếnGreenland, cóthểbạnsẽhạcánhởEvans Field-mộtđườngbayđượcđặttheotêncủaông.Tuynhiên,cóthểEdwardS.Evanssẽ
khôngbaogiờđạtđượcnhữngthànhcôngnhưthếnếuôngkhônghọcđượccách“sống trongnhữngngăn kíncủathờigian”.
Dante5 nói:“Hãybiếtrằngngàyhômnaysẽkhôngbaogiờtrởlại”. Thờigian đang trôiđivớimộttốcđộchóngmặt.Ngàyhômnaychínhlàtàisảnquýgiánhấtcủa chúngta.Nólàtài sảnduynhấtchúngta chắcchắncó.
TrênbànlàmviệccủanhàvănJohn Ruskin cómộthònđáđơnsơ,trênđónổibật mộttừrõnét:Ngày hômnay.Tuykhôngcóhònđánhưthếnhưngtôiđãdánmộtbàithơ lêntấmgươngsoiđểmìnhcóthểnhìnvàomỗisáng.ĐólàbàithơcủaKalidasa,nhà soạn kịch nổitiếngngườiẤnĐộ:
LỜICHÀONGÀYMỚI Hãysốngtrọnvẹn ngàyhômnay!
Vì đóchínhlà cuộcsống,cuộcsốngthựcsự
Mộtngày–Ôithờigianngắnngủi! Chứatrọnmọiđiềusựthậtđờita:
Niềm vui trưởngthành
Sựhãnh diện khi hànhđộng
Nétrựcrỡcủadungnhan. Quákhứchỉlàmộtgiấcmơ
Vàtươnglai làmộtviễnảnh.
Sốnghếtmìnhtrong hiện tạilàlàmđẹpmỗingàyqua
Và biến mỗingàymaithànhngàychứachanhyvọng…
5Dante Alighieri(1265-1321):nhàthơ,nhàthầnhọcnổi tiếngngườiÝ,tácgiảcủakiệt tácThầnkhúc(La
DivinaCommedia).Danteđượcxemlàngườicó kiếnthứcbáchkhoauyênbácvàobậc nhất củathờiđại ông.
là:
Vìvậy,đểthoátkhỏinhữnglolắng,phiềnmuộn,điềuđầutiênbạncầnphảilàm
“Hãyđóngchặtnhữngcánhcửasắtdẫnđếnquákhứvàtươnglai.Hãysốngvới
ngàyhômnay,tậndụngtốiđa24giờquýgiácủamộtngày”.
Sao bạn khôngtựhỏibản thânmìnhvàđitìm câutrảlờicho nhữngcâuhỏisau?
1. Liệutôicóđanglảngtránhcuộcsốnghiệntạivìcứmãilonghĩchotươnglai haymơtưởngđến“mộtvườnhồnghuyềnảoởtít tậnchântrời”?
2. Liệutôicólàmuámngàyhômnaycủa mìnhbằngnhữnghối tiếcvềnhững
điềuđãqua?
3. Liệu mỗisángthứcdậy, tôicóquyết tâm“sốngtrọnngàyhômnay”đểsử
dụngtriệtđể24giờmà cuộcsốngđemđếnchotôi?
4. Liệutôicóthểsốngtốthơnkhichọncách“sốngtrongngănkíncủahiệntại”
nàykhông?
Khinàotôi nênbắtđầu?Tuần sau?...Ngàymai? ...hayHômnay?
2
Một giải pháp nhiệm màu
“Tháiđộdámchấp nhậnthựctếchínhlàđiềukiệnđầutiêngiúpbạn từngbướcvượtqua thửtháchmànómanglạivàbắtđầusuynghĩthựcsự.”
-WILLIAMSJAMES
ĐólàgiảiphápcủaWillisH.Carrier,mộtkỹsưtàigiỏi,ngườitiênphongtrong ngànhcôngnghiệpđiềuhòakhôngkhí,ngườiđứngđầutậpđoànCarriernổitiếngthế giớicótrụsởđặttạiSyracuse,NewYork.Theo tôi,đólàmộttrongnhữnggiảipháphóa giải longhĩhữuhiệu nhất. NgàiCarriercho biết:
“Khicòntrẻ, tôilàmviệc chocôngtyBuffaloForgeởBuffalo,New York.Tôiđượcgiaonhiệm vụlắp đặtthiết bịlàmsạch khíchomộthệ thốngtrịgiáhàngtriệu đô-lacủacôngtyĐĩathủytinhPittsburgh,thành phốCrystal,Missouri.Mụcđíchcủaviệclắpđặtnày làloạibỏcáctạpchất đểkhícóthểcháymàkhônggâyhạiđộngcơ.Phươngpháplàmsạchkhí nàycònrấtmớimẻvàchỉmớiđượcthửnghiệmmộtlầnduynhấttrướcđó trongnhữngđiềukiệnrấtkhácbiệt.Nhiệmvụlầnấycủatôiởthànhphố Crystalđãnảysinh nhữngkhó khăn khôngthểlườngtrước.
Tôithựcsựchoángvángkhibiếtrằngmìnhđãthấtbại,cứnhưthểvừabị aiđógiángmộtđònvàođầu.Lòngdạtôichẳng thểnàoyênđược.Suốtmột thờigiandài,đầuóctôi miênman nhữngcâuhỏi,giảipháp,thắcmắc…
Cuốicùng,trựcgiácmáchbảotôirằnglolắngkhôngđưatôiđếnđâu cả;vìthếtôivạchramộtphươngcáchđểxửlývấnđềcủamìnhmàkhông phảilolắng.Nórấthiệuquả.Tôiđãsửdụng“côngcụchống-lo-lắng”này
tronghơn30năm. Nórấtđơngiản nênaicũngcóthểápdụng.Phương cáchnàygồm3bước:
Bước1.Tôimạnhdạnnhìnthẳngvàovấnđề,hìnhdungtrongtình huốngxấunhấtthìmọichuyệnsẽrasao.Tấtnhiênsẽkhôngaibỏtùhaytử hìnhtôi.Cóchăngtôisẽmấtcôngviệchiệntạicủamình;vàrấtcóthểcác ôngchủcủatôisẽphải hủybỏchiếcmáynàyvàchúngtôisẽmấttrắng khoảnđầutư20.000đô-la.
Bước2.Saukhidựđoánnhữngđiềutồi tệnhấtcóthểxảyra,tôi tìmcáchthuyếtphụcbản thânchấp nhậnmọichuyệnkhicầnthiết.Tôitự nhủ:Thấtbạinàysẽlàmộtđònkhông maygiáng xuốngsựnghiệpcủatôi, nhưng tôivẫn cóthểtìmđượcmộtchỗlàmkhác,tuycóthểđiềukiện khôngtốtbằng.Vềphíanhững ông chủcủatôithìhọđãbiếttrướclàchúng tôiđangthửnghiệmmộtphươngphápmới,vànếuthínghiệmnàycólàm mấtcủahọ20.000đô-lathìxemnhưđólàmộtkhoảnchiphínghiêncứu cần thiết trongquátrìnhtìm raphươngphápmới.
Saukhihìnhdungnhữngchuyệntồitệnhấtcóthểxảyravàthuyết phụcbảnthânchấpnhậnchúngtrongtrườnghợpcầnthiết,bỗngmột điều vôcùngquantrọngđãxảyra:Tôilậptứccảmthấythanhthản–mộtcảm giácmàtôi đãkhôngcóđượctrongnhữngngàytrướcđó.
Bước3.Từđótrởđi,tôibìnhtĩnhdồntoànbộthờigianvàsức lựcđểtìmcáchcảithiệntìnhhình,dựatrênnhữngđiềutồitệnhất màtôi đãthầmchấpnhận.
Tôicốgắnggiảmthiểuconsốthualỗ20.000đô-lakia.Saukhitínhtoán nhiềugiảipháp,tôithấyrằngnếubỏthêm5.000đô-lanữađểlắpmộtthiết bịbổsungthìvấnđềcủachúngtôisẽđượcgiảiquyết.Bangiámđốcchấp thuận đềxuất củatôi.Vậy làthayvìcôngtyphải mất đi20.000đô-la, chúngtôi đãthuvề15.000đô-lavàbảo toànđượcuytínvớikháchhàng.
Cóthểtôikhôngbaogiờlàmđượcnhưthếnếutôicứkhưkhưômlấysự
lolắng, bởimộttrongnhững đặcđiểm tồitệnhất củaviệc longhĩtriền
miênlànósẽtiêudiệtkhảnăngtậptrung củata.Khilolắng,chúngtasẽbị phântánđầu ócvàkhôngthểđưaranhững quyết định sángsuốt.Tuy nhiên,khibuộc mìnhphảiđốimặtvớiđiềutồitệnhấtvàthầmchấpnhận nóthìchúngtasẽloạibỏđượcnhữngtưởngtượngmơhồvàđặtbảnthân vàomộtvịthếcóthểtậptrungcaođộvàovấnđềcủamình.
Chuyệnxảyratừnhiềunămvềtrướcnhưngđếngiờ,tôivẫnápdụnggiải phápnàybởitínhhiệuquảcủanó.Nhưbạnthấyđấy,bâygiờtôicóthểvui sốngmàkhôngphảikhổsởvì căn bệnh lo âu.”
Dướigócđộtâmlý,chúngtahoàntoàncóthểhiểuđượcvìsaocôngthứcmàu nhiệmcủaWillisH.Carrier lạicógiátrịvàthiếtthựcđếnvậy.Khidámđốidiệnvàchấp nhậnrủiroởmứccaonhất,chúngtasẽthoátkhỏiđámmâymùmànỗilolắnggiăngra trướcmắtchúng ta.Khiđó,tầmnhìncủachúng tatrởnênsángrõđểnhậnbiếtchỗđứng củamình,vàđầuócchúngtacóđủsựtỉnh táođểtìmcáchthoátkhỏitìnhtrạngkhó khăn. Vàđólàlúcgiảipháptốiưuxuấthiện.
GiáosưWilliamJames,chađẻcủangànhtâmlýhọcứngdụng,đãquađờitừ năm1910. Nhưngnếucònsốngvàbiếtrằng cómộtgiảiphápứngphóvớiđiềutồitệnhất này,hẳnôngsẽnhiệtliệtủnghộ.Tôi dám khẳngđịnhđiềunàylàvìchínhôngđãnóivới cácsinhviêncủamìnhrằng:“Cácbạnhãysẵnsàng đónnhậnnhữngđiềutồitệnhấtbởi tháiđộdámchấpnhậnthựctếchínhlàđiềukiệnđầutiêngiúpbạntừngbướcvượtqua thửtháchmànómanglạivàbắtđầusuynghĩthựcsự”.
HọcgiảLâmNgữĐường6 củaTrungQuốccũngbàytỏýkiến tương tựtrong quyểnsáchmangtênTheImportanceofLiving(Tầmquantrọngcủacáchsống).Theo ông:“Cảmgiácthanhthản chỉthựcsựđếnkhitabiếtchấp nhậnđiềutồitệnhất. Theotôi, xét dướigócđộtâmlý,điềunàyđồngnghĩavớimộtsựgiảiphóngnănglượng”.
Quảthựclànhưvậy!Khiđãchấpnhậnnhữngđiềutồitệnhất,chúng tasẽkhông còngìđểmất.Vàhiểnnhiên,điềuđócũngcónghĩalàchúngtasẽcócơmaycólạitất
cả!Thế nhưng, hàngtriệu ngườiđãhủyhoạicuộcsốngcủamìnhtrongsựđiênloạn, tức
6LâmNgữĐường(1895-1976):nhàvăn nổi tiếngcủaTrungQuốc.Ôngđượcxem nhưmộthọcgiảcó cônglớntrongviệcgiớithiệuvănhóaTrungQuốcrathếgiớiquanhữngtácphẩmôngviết bằngtiếngAnh
vềnghệthuật,văn hóa haynhânsinhquancủangườiTrungQuốc.
tốichỉvìkhôngdám nhìnthẳngvào thựctế,khôngchịuchấpnhậnnhữngđiềutồitệnhất vàcũngkhôngmuốnnỗlựccảithiệntìnhhình.Thayvìcốgắngtìmcáchgiảiquyết,họ lạiđắmchìmtrongnhữngcơnxungđộtdữdộicủacảmxúcđểrồicuốicùngtrởthành nạn nhâncủacăn bệnh cótênlàtrầmcảm.
Tôicũngbiếtthêmmột ngườinữađãápdụngthànhcônggiảiphápkỳdiệucủa WillisH.Carrier mỗikhianhtagặprắcrối.Đólàmộtthươngnhânkinhdoanh xăngdầu ởNewYork.Ôngấykểlạicâu chuyện củamình:
“Trướcđótôiluônnghĩrằngchuyện tốngtiền chỉxảyratrongphim ảnh.Vậymàtôibịtốngtiềnthựcsựởngoàiđời!Chuyệnlàthếnày:Côngty kinhdoanhxăngdầumàtôiđiềuhànhcókhánhiềuxebồn.Ngàyđó,pháp luậtthờichiếnquyđịnhrấtkhắtkhevềlượngdầuchúngtôiđượcphépbán chomỗi kháchhàng.Cóvẻnhưmột vàitàixếxebồn đãgiaothiếudầucho khách,rồiđembánphầnănbớtđượcchocácmốiriêng.Nhưngtôikhônghề haybiếtgì vềviệcnày. Tôichỉpháthiệnrakhimộtngày,cóngườitựxưnglà thanh trachínhphủđếngặpvàyêucầutôiphảitrảtiềnđểđổilấy việchắnsẽ ỉm đinhững vụgiaodịch phiphápnày.Hắn cótrongtaybằng chứng về nhữngviệclàmsaitráicủa cáctàixếcôngtytôi,vàdọanếutôikhôngchấp nhận thì hắn sẽgiaocácchứngcứđóchoPhòngcôngtốQuận.
Tấtnhiên tôihiểurằngcánhân tôikhôngviệcgìphảilosợhayítnhấttôi cũngtựnhủvớibảnthânnhưthế.Nhưng tôi cũng biếtrằngmộtdoanhnghiệp phảichịutráchnhiệmtrướcphápluậtvềnhữngviệclàmcủanhânviên.Nếu vụviệcbịđưaratòavàbịphơibàytrênbáochí,nhữngtiếngxấucóthểhủy hoạiviệclàmăncủa tôi.Màtôilạirấttựhàovềcôngtycủamìnhbởicách đây24năm, chínhchatôi đãgâydựngnênsản nghiệp này.
Tôilolắngđếnsinh bệnh! Tôikhôngănkhôngkhôngngủsuốt3ngàyliền vàkhổsởvớinhữngsuynghĩluẩnquẩn.Tôinênđútlót5.000đô-latheolời hắnvòivĩnhhaybảohắncứviệcđimàlàmcáiviệcbỉổiđó?Dùtôichọn cáchnào,kếtquảcũngchỉlànhững cơnácmộng.
Sau đó,vàođêmChủnhật,tôitìnhcờcầmquyểnsáchđượctặng khi tham gialớphọcvềNghệthuậtnói trướccôngchúng củaCarnegie.Tôigiởrađọc,
vàkhiđọcđếncâuchuyện “Hãyđốimặt vớinhững điềutồitệnhất” của WillisH.Carrier,tôiđãtựhỏi:“Nếumìnhnhấtquyếtkhôngtrảtiềnvàtên tốngtiềnsẽgiaocácbằngchứngchoPhòngcôngtốQuậnthìđiềutồitệnhất cóthểxảyralàgì?”.
“Việckinhdoanhcủamìnhsẽbịhủyhoại–đólàđiềutồitệnhấtcóthể xảyra.Khôngthểcóchuyệnmìnhbịđitù.Tấtcảnhữnggìcóthểxảyrachỉ là côngviệclàmănsẽsuysụp nếu vụviệcbịđưalênbáochí”.
Sauđó tôitựnhủ:“Đượcrồi,việckinhdoanhkểnhưkhôngthểtiếptục. Vậy thìsao?Cóthểkhiđómìnhphảiđitìmviệc.Điềunàycũngkhôngthành vấnđề.Mìnhkhárànhvềdầu–mộtsốhãngchắcsẽvuivẻnhậnmìnhvào làm…”.Tôibắtđầucảmthấykháhơn.Nỗilosợuámđeođẳngtôisuốt3 ngàyquađãvơiđiđôichút.Tôitrấn tĩnhlại… Vàtôi hếtsứcngạcnhiên nhận ramìnhlạicóthểsuynghĩthôngthoáng!
Khitôiđangnghĩcáchtìmragiảipháp,tựnhiênmộtýnghĩhoàntoàn mớinảyratrongđầutôi:Nếutôikểtoànbộsựviệccholuậtsưcủamình,có thểanhấysẽtìmramộtcáchtôichưanghĩtới.Tôibiếtnghecóvẻngớngẩn khinóirằngtôichẳng mảy maynghĩtớiđiềunày–nhưngthựcsự làtrướcđó tôiđâucósuynghĩgìmàchỉbiếtlolắngthôi!Ngaylậptứctôiquyếtđịnh việcđầutiênsẽlàmvàosánghômsaulàđếngặpluậtsưcủamình.Sauđó, tôi lêngiườngvàngủsaynhưchết!
Sánghômsau,lờikhuyêncủaluậtsưlàtôinênđếngặpCôngtốviêncủa Quậnvànóihếtsựthật.Tôiđãlàmynhưthế.Nóixong,tôirấtngạcnhiên khiđượcvịCôngtốviênchobiết thủđoạn tốngtiền nàyđãdiễn ratrong nhiềuthángnayvàkẻtựxưnglà“thanhtrachínhphủ”ấythựcchấtlàmột tênlừađảođangbịcảnh sáttruynã.Thật nhẹnhõmkhingheđượctấtcả chuyệnnàysaukhiđãtựgiàyvòbảnthânsuốt3ngàyđêm,trăntrởxemcó nênnộp5.000đô-lachotênlừađảochuyênnghiệpấykhông!
Sauviệcnày,tôihọcđượcmộtbàihọcnhớđời.Bâygiờ,bấtcứkhinào phảiđốimặtvớivấnđềáplựckhiếnmìnhphảilolắng,tôiđềuápdụngcái màtôi gọilà: CôngthứccổxưacủaWillisH.Carrier.”
Nếubạnvẫncònnghingờvềgiảipháp củaWillisH. Carrierthìhẳnbạnvẫnchưa hiểu nó mộtcách tường tận. Sau đâylà câu chuyện củaEarl P. Haney, sốngtại Winchester,Massachusetts. Chínhôngđãkểchotôinghecâuchuyệnnàyvàonăm1948 tạikhách sạn StalerởBoston.Ôngnói:
“Vàonhữngnăm1920,tôiđã rấtlolắngvìcácvếtloétđangtấncôngmàng dạdàycủamình. Mộtđêm,tôibịxuấthuyếtdạdàyrấtnhiều.Tôivộilaođến một bệnhviệnliênkếtvớiTrườngykhoathuộcĐạihọc TâyNamChicago. Babácsĩ,trongđócócảmộtchuyêngianổitiếngvềviêmloét,đềunóirằng tìnhtrạngcủatôilàvôphươngcứuchữa.Từ80ký,tôisụtcânchỉcòn41ký vàyếuđếnmứccácbácsĩthậmchíkhôngcho tôicửđộngtay.Tôi sốngbằng bộtkiềmvàmộtthìakemsữamỗigiờ.Mỗingàyhailầnvàobuổisángvà buổitối,ytáđềuphảiluồnmộtốngcaosuvàodạdàytôiđểhútrangoài những gì cònchưatiêuhóahết.
Việcnàytiếpdiễntrongnhiềutháng…Cuốicùng,tôitựnhủ:“Ngheđây, EarlHaney,nếuphíatrướcmày không còngìngoàimộtcáichếtdầnmònthì màyhãytậnhưởngnhững gì tốtđẹpnhấttrongquãngthờigianngắn ngủicòn lại.Màyvẫnluônmuốntrướckhichếtđượcdulịchkhắpthếgiới;vậyhãy thựchiện ngayđi!”.
Khinghetôinóisẽđidulịchvòng quanhthếgiới,cácbácsĩcủatôiđãbị sốc.Khôngthểđược!Họchưabaogiờnghenóiđếnmộtviệcnhưthế.Họ cảnhbáonếutôicố đivòngquanhthếgiớithìsẽphảichônxácngoàibiển. Tôitrảlời:“Sẽkhôngcóchuyệnấyđâu.Tôiđãhứavớingườithânlàsẽyên nghỉtrongnghĩatranggiađìnhởBrokenBow, Nebraska.Vìthế,tôisẽmang theomộtchiếcquantài”.
Tôiđặtmuamộtchiếc quantàirồithỏathuận vớicôngtytàubiển để mangtheochiếcquantàiđóvànếutôichết,họsẽbảoquảnthithểtôitrong ngănlạnhchođếnkhicontàuquayvềnước.Tôikhởihànhchuyếnđi,lòng ngập tràntinhthần củaônggiàOmar:
Hãytậnhưởngtấtcảnhững gì chúngta cóthểtrảiqua,
Trướckhi nằmxuốngvàhoáthànhCátbụi: CátbụilạitrởvềCátbụi,vàdướiCátbụikia,
Chẳngcórượu,chẳngcólờica,và– cũngchẳngcóKết thúc!
LúcbướclênchiếctàuhơinướcTổngthốngAdamsởLosAngeles vàtiến vềphương Đông,tôicảm thấy khỏekhoắn hơn.Dần dần, tôibỏhẳn việc dùngbộtkiềm và thôngdạdày. Chẳngbao lâu,tôiđãnếmtấtcảcácloạithức ăn-thậmchícảnhữngmóntrộnlạlẫmcủacácđịaphương.Nhiềutuầntrôi qua,tôicònhútcảloạixì-gàđendàivàuốngsô-đa.Tôitậnhưởngcuộcsống nhiềuhơnnhữnggìtôiđãlàmtrongnhiềunăm!Chuyếnđigặpphảinhững trậngiómùavàbãotomàchỉriêngnỗikhiếpsợvềnócũngđủđưatôivào quantài.Nhưngtôikhôngthấykhiếpsợmàcòntìmthấyniềmvuithíchlớn laotừtoànbộchuyến phiêulưunày.
Tôichơirấtnhiềutròchơitrênboongtàu,cahát,kếtbạn,thứcđếnnửa đêm.KhiđếnTrungQuốcvàẤnĐộ,tôinhậnrarằngnhữnglotoanvềcông việcmà mìnhtừngđốimặthồiởnhà vẫncònlàthiênđườngnếuđemsosánh vớisựnghèođóiởphương Đông.Tôichấmdứtnhữnglolắngvônghĩavà cảmthấykhỏekhoắnhẳn.KhitrởlạiMỹ,tôităngcânhơn40ký vàgầnnhư đãquênrằngmìnhtừngbịloétdạdày.Chưabaogiờtrongđờitôicảmthấy khỏehơnthế.Tôiquaylạilàmviệcvàchưabịốmmộtlầnnàochotớibây giờ.”
EarlP.Haneynóivớitôirằngbâygiờanhấynhậnrarằngmìnhđã ápdụngcác quytắcchếngựnỗilo âucủaWillisH.Carrier,dùkhônghềhaybiết.
“Đầutiên,tôitựhỏi:“Điềutồitệnhấtcóthểxảyralàgì?”.Câutrảlờilà cáichết.
Thứhai,tôichuẩnbịtinhthầnđểđónnhậncáichết.Tôiphảiđónnhận nó. Khôngcòn lựachọnnàokhác. Các bácsĩnóitrườnghợpcủatôiđãhếthy vọng.
Thứba,tôi cốgắng cảithiện tìnhhình bằngviệctậnhưởngnhữngđiềutốt đẹpnhấttrongquãng thờigianngắnngủicònlại.Nếusaukhilêntàu,tôivẫn cònômkhưkhưmốilolắng,thìchắcchắntrênhànhtrìnhtrởvề,tôiđãnằm gọntrongquantài.Nhưng tôithưgiãn–tôiquênmọirắcrối.Và chínhsựthư tháicủatâmhồnđãđemlạinguồnnănglượngdồidàovàthựcsựnóđãcứu sốngtôi.”
Vậy,nếubạnđanglolắngvềvấnđềgì,hãyápdụnggiảiphápkỳdiệucủaWillis
H.Carrierbằngcáchthựchiện 3điềusau:
1. Tựhỏibảnthân: “Điều tệnhấtcó thểxảyralàgì?”.
2. Chuẩnbịtinhthầnchấpnhậnđiềutồitệnhất.
3. Nỗlựccảithiệntìnhtrạngxấunhất.
3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top