Chương 7


"Vẫn là có điều hoà thoải mái a!" Thiệu Quần tiến vào phòng liền vừa ý duỗi thắt lưng, mở tủ lạnh lấy ra hai chai cola uống một ngụm, "Thất thần làm gì, lại đây, chai này cho anh." "Phải đổi dép lê đã. . ." "Không cần không cần, dù sao lúc sau cũng có người thu thập. Đồ ăn đưa cho tôi, dùng lò vi ba hâm lại một chút."

Lý Trình Tú vẫn là có chút câu nệ, không gian to như vậy cùng trang hoàng xa hoa đều làm cho hắn cảm thấy không hợp với mình, vẫn là cố gắng ở ngoài cửa cọ cọ giày mới dám tiến vào. Đem gói to đưa cho người kia xong ngồi dưới điều hòa đang thổi gió, cảm giác mát mẻ bất chợt đến làm cho anh không khỏi cảm thán, trong dĩ vãng hàng năm anh cùng mẹ đều là dựa vào quạt sống qua mùa hè, cũng có khi là ở siêu thị mượn chút gió điều hoà.

"Thứ này không phải hỏng rồi chứ? Bên trong như thế nào không quay?" Thiệu Quần tức giận vỗ vỗ lò vi ba, tối hôm qua hắn còn cố ý hỏi bảo mẫu cụ thể thao tác sử dụng, cũng không thể ở trước mặt thỏ nhỏ mất mặt, nào nghĩ hôm nay liền bẽ mặt như vậy.

Lý Trình Tú lúc này mới phát hiện chính mình thất lễ, vừa chạy tới vừa trách cứ chính mình chỉ ngồi hưởng mát lạnh, đi đến bên cạnh nhìn nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Thiệu Quần, cậu không cắm điện à." "Đồ vật này không phải vẫn tự có điện?" Lý Trình Tú nhìn người kia kinh ngạc, chỉ biết hắn là thật sự không rõ, hẳn là quen được người hầu hạ, trực tiếp đem người hướng sô pha bên kia lôi đến, "Tôi làm cho, cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Anh ghét bỏ tôi! Vì cái gì không cho tôi làm?" Thiệu Quần ngoài miệng hung hăng, thật ra là do chột dạ. Lý Trình Tú mỗi ngày nấu cơm cho hắn, hắn cũng muốn thử chia sẻ, nhưng bảo mẫu nói cho hắn dùng lò vi sóng như thế nào, nguồn điện và những thứ khác lại chưa nói, buổi sáng người tới dọn dẹp cũng không chuẩn bị cho tốt, hiện tại làm hắn mất mặt .

Lý Trình Tú không ngay mặt trả lời câu hỏi của hắn, đem hộp đồ ăn lấy ra liền hướng người kia nhẫn nại nói, "Thiệu Quần. . . Này không thể trực tiếp bỏ vào lò vi sóng, có thể nổ." "Tôi nào biết cái loại chuyện này. . ." Thiệu Quần lần này là hoàn toàn không tức giận, ngồi phịch ở sô pha chỉ chỉ mặt trên ngăn tủ, "Bên trong có chén đĩa."

Thiệu Quần thấy chính mình giúp không được gì, liền trực tiếp dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, qua một lát nghe được thanh âm kê bàn ghế lại vội vàng đứng lên, "Anh muốn ngồi phía trước xem?" "Không phải!" Lý Trình Tú ngượng ngùng dịch dịch ghế, "Ngăn tủ quá cao, tôi không với tới."

"Bảo tôi không phải được rồi sao, lộn xộn cái gì?" Thiệu Quần bĩu môi, không tình nguyện cầm đôi chén đĩa xuống dưới sau đó liền đem đồ ăn đặt lên, "Tôi sẽ làm cái này, anh đã canh lò vi sóng, tôi cũng không thể không làm cái kia ." Nhìn hắn lại muốn xoay người đem ghế kéo trở về liền trực tiếp đem người ấn trở về ghế, "Thứ này nặng muốn chết, đừng nhúc nhích." Lý Trình Tú đành phải ngoan ngoãn đợi người bày bàn, nhìn dáng vẻ hắn vừa ghét bỏ vừa loay hoay không hiểu sao cảm thấy buồn cười, anh hiện tại càng ngày càng hoài nghi cái tiếng xấu của Thiệu Quần liệu có phải là đồn nhảm hay không, hắn tuy rằng tính tình kém một chút, nhưng không có ác ý, thậm chí có khi đối với anh có thể tính là có chút. . . Ôn nhu.

"Thiệu Quần, vừa rồi cám ơn cậu." Thiệu Quần không để ý khoát tay, "Còn không phải cho anh nhiều thời gian học? Mỗi ngày ôm sác chạy tới chạy lui, thời điểm ăn cơm cũng đọc sách, khiến cho giống như tôi làm chậm trễ thời gian của anh." "A? Tôi nói chính là, vừa rồi chuyện lấy chén đĩa. . ." Thiệu Quần trên tay động tác cứng đờ, hắn nghĩ đến thỏ nhỏ cám ơn hắn giúp đỡ chuyện hâm nóng cơm, người ta căn bản không chú ý tới chủ ý ban đầu của hắn, còn đem suy nghĩ trong lòng chính mình bộc lộ ra ngoài, xấu hổ mắng một câu liền nói sang chuyện khác, "Thỏ nhỏ, nhà anh ở đâu?"

Lý Trình Tú nói vị trí đại khái, vẫn là không để hắn nghe ra, "Đó là chỗ nào? Nếu không anh trực tiếp chuyển đến đây ở đi." Lý Trình Tú nghĩ chính mình nghe lầm , ở trong nhận thức của anh, không phải tình lữ mới có thể ở chung sao? Nhưng theo Thiệu Quần. . . Một ý tưởng kỳ kỳ quái quái làm cho hắn hoàn toàn muốn mơ mộng, "Không, không được! Chúng ta chỉ là bạn bè, không thể như vậy!"

Thiệu Quần cũng bị phản ứng của anh doạ hoảng sợ, "Anh nghĩ cái gì đấy? Tôi không có ý gì khác, chỗ này cách trường học gần, hoàn cảnh hoàn hảo, đến trường và vân vân cũng tiện lợi không có vấn đề." "Không không không, rất phiền toái cậu, tôi như bây giờ rất tốt, mỗi ngày đạp xe, còn có thể rèn luyện thân thể." Lý Trình Tú xấu hổ đến quả thực muốn tìm cái khe hở chui vào, chính mình vừa rồi thế nào lại nghĩ về chuyện này. . . Lúc sau cũng không có tâm tư ăn cơm , lại giải thích vài câu sau đó tìm lý do đi rửa chén.

Thiệu Quần cũng không nói thêm nữa, cơm nước xong cơm buồn ngủ liền kéo đến, ngáp một cái liền hướng trên giường nằm xuống, nhìn người kia lại chuẩn bị bắt đầu đọc sách liền than thở, "Lại đọc sách. . . chưa bao giờ thấy anh ngủ trưa, anh không buồn ngủ sao?" Lý Trình Tú không ngừng lại động tác trong tay, "Quá nóng, buồn ngủ cũng ngủ không được."

"Chính là vì vậy? Sớm nói cho tôi không phải sẽ mang anh tới đây sớm sao. . . Được rồi được rồi, ở đây không nóng nữa, hôm nay liền nghỉ ngơi một ngày đi, lại đây ngủ trưa." Thiệu Quần trong lời nói như là có ma lực, cũng là do nhiệt độ ấm áp trong phòng thật sự là thoải mái hợp lòng người, Lý Trình Tú cũng thực sự buồn ngủ "Vậy, tôi ra sô pha ngủ."

"Không được! Lại đây, ngủ ở đây." Thiệu Quần vỗ vỗ giường gọi người đi qua, "Không không không, không thể để cậu ngủ sô pha! Có thể để tôi tới quấy rầy đã thực cám ơn cậu. . ." "Nói cái gì đấy? Lão tử lại có thể ngủ sô pha á? Tôi nói, chúng ta cùng nhau ngủ." Lý Trình Tú lại nghĩ tới chuyện ở chung vừa rồi, vành tai đều đỏ lựng, "Nhưng, nhưng mà tôi. . ." "Đừng phí lời! Lại đây!" Thiệu Quần không kiên nhẫn vừa vỗ vỗ cái chăn, "Tôi đã mời như vậy rồi . . . Nhanh lên chút!"

Thiệu Quần vất vả lắm mới khuyên được người lên đây, nhưng Lý Trình Tú vừa lên giường liền như ghét bỏ hắn nằm cách thật xa, còn quay lưng về phía hắn, giường này vốn rộng, cánh tay hắn duỗi ra đều không đủ với tới, tức giận đứng dậy vỗ vỗ tấm lưng gầy yếu, "Trên người tôi có mùi à?" "Không có a, rất thơm." "Vậy anh nằm cách tôi xa như vậy làm gì? Nằm gần chút." "Thật sự không cần. . . Tôi liền, nằm ở mép là được, sẽ không phiền đến cậu ngủ trưa."

"Anh mẹ nó nằm cách xa tôi như vậy mới là quấy rầy!" Thiệu Quần trực tiếp đem người ôm vào trong lòng, hắn cũng không hiểu được con thỏ nhỏ hôm nay như thế nào bướng như vậy, cơm nước xong lúc sau thái độ cũng rất kỳ quái, mỗi khi cùng hắn đối mặt đều không dám mở mắt, khiến cho hắn rất khó chịu. Thấy người kia còn giãy dụa liền trực tiếp dùng lực ôm chặt chút, cố gắng chế trụ phát giận, "Đừng nháo, cứ nằm như vậy đi."

Nhìn Lý Trình Tú thật vất vả bình tĩnh lại, Thiệu Quần cũng nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, không phải chán ghét hắn đụng chạm, liền hỏi vấn đề hắn vẫn luôn nghĩ không thông, "Thỏ nhỏ, anh không phải thành tích tốt lắm sao? Vì cái gì vẫn liều mạng học như vậy?" Lý Trình Tú theo bản năng nghĩ muốn lắc đầu, nhưng thật sự bị người ôm thật chặt, đành phải thành thật trả lời, "Luôn luôn có thứ chưa học đến nha, hơn nữa, cũng không biết vào kì thi sẽ thi cái gì."

"Kia đều không phải học qua rồi ư?" Thiệu Quần chỉ chỉ đống sách trên bàn, anh cũng học xong chương trình trung học rồi, tới cấp ba kì học đầu tiên theo lý thuyết không có nhiều kiến thức mới như vậy mới đúng, thỏ nhỏ mỗi ngày ôm sách cũng không biết đang học cái gì, "Không phải, này là của sổ ghi chép của tôi, dùng để ôn tập." ". . . Được rồi, anh muốn thi vào đại học lớn?" "Đúng!" Lý Trình Tú ngữ khí rốt cục nhẹ nhàng đi chút, "Thi vào đại học tốt, sẽ tìm một công việc tốt, mẹ tôi sẽ không còn vất vả như vậy nữa!"

"Như vậy. . ." Thiệu Quần không thể lý giải suy nghĩ của anh, hắn từ nhỏ chính là ngậm thìa vàng sinh ra, vô luận là hoàn cảnh xung quanh hay là quan niệm giáo huấn gia đình, lợi ích tối cao vẫn là nhu cầu cao nhất của hắn, mục đích cố gắng cũng là vì chính mình, căn bản không bao giờ có suy nghĩ chăm sóc người khác. Hắn suy nghĩ về lời của thỏ nhỏ, cũng chỉ có thể phỏng đoán là do thiếu tiền, vừa lúc hắn đang tìm không thấy lý do để kì nghỉ cũng bắt anh nấu cơm cho hắn, liền trực tiếp một công đôi việc, hướng người kia đề nghị, "Nếu không anh ngày nghỉ đến làm gia sư cho tôi đi."

Lý Trình Tú sửng sốt, điều kiện của hắn hoàn toàn có thể tìm một gia sư danh tiếng đến phụ đạo, vì cái gì tìm đến anh? Thiệu Quần thấy người kia không phản ứng lại tưởng chê hắn lêu lổng, vỗ lên trán anh một cái tự mình giải thích, "Tôi cũng không phải không chịu học tập, chẳng qua giáo viên giảng quá kém , tôi không thích nghe. Anh giảng tôi liền thích nghe."

"Tôi cũng chưa giảng bài cho cậu bao giờ mà . ." "Mặc kệ, anh nói đi có đồng ý hay không." Lý Trình Tú vẫn là cảm thấy chính mình không thích hợp, "Tôi. . . ngày nghỉ phải đến quán ăn làm việc." "Thế thì kiếm được bao nhiêu chứ. . . ấy không phải, ý của tôi là, mùa hè làm việc kia quá là mệt, anh tới giảng bài cho tôi, hoàn cảnh tốt, không khí cũng thoải mái, kiếm cũng được nhiều hơn. Hơn nữa, anh chỉ động động não là có thể giải quyết được rồi, cần gì làm việc mệt như vậy chứ?"

". . . Như vậy đi, một tuần một lần, được chứ?" "Anh chỉ cho tôi gặp anh một tuần một lần? Bình thường mỗi ngày đều gặp. . . Không được, tôi mỗi ngày đều muốn học." Thiệu Quần đã sớm quen mỗi ngày cùng Lý Trình Tú ở chung , đột nhiên tách ra hắn quả thực chịu không nổi, "Năm đầu cấp 3, không có khó như vậy, chỉ cần đi học thật sự nghe giảng, là có thể hiểu được rất nhiều rồi. Nếu mỗi ngày đều đi học, quá lãng phí tiền , không cần thiết. . ."

"Đệt! Tôi đầu óc không tốt được chưa? Chưa từng nghe giảng! Một lần đều không có! Cho nên tôi cái gì cũng không hiểu, môn nào cũng không rõ, anh bắt đầu dạy tôi từ đầu đi! Còn có, tôi còn muốn học trước bài lớp 11 lớp 12, anh nếu không mỗi ngày đều dạy tôi khẳng định giảng không hết, còn nữa phải học từ sáng đến tối muộn." "Nhưng mà. . ." "Anh ngày nghỉ có việc à? Phải đi ra ngoài chơi?" Thiệu Quần cũng không kiên nhẫn, con thỏ nhỏ này như thế nào không hiểu chuyện như vậy?

"Không có, không đi chơi, cũng không lên lớp." "Vậy quyết định như vậy đi, thứ bảy tuần sau bắt đầu kì nghỉ đúng không, ngày đó bắt đầu ở nhà của tôi đi. . . Không cần, ngay tại nơi này." Lý Trình Tú phát hiện chính mình lại rơi vào bẫy của hắn, không phục nhưng cũng không quá tin tưởng quyết định của hắn, "Thật sự muốn mỗi ngày đều học sao?"

Thiệu Quần nghe vậy mặt tối sầm, "Không muốn?" "Không phải, tôi nghĩ, cậu còn muốn cùng các bạn đi chơi. . ." Nghe được người kia trả lời ngữ khí mới dịu đi chút, "Các bạn? Lần trước ở hành lang nhìn lén tôi cái người kia quả nhiên chính là anh." "Không có, không có nhìn lén!" "Được được được, không đi chơi, tôi muốn chuyên tâm học tập." Thiệu Quần cố ý đem vài từ đằng sau nhấn mạnh thêm, lôi di động ra ở trong nhóm nhắn một câu "Đổi ý rồi, nghỉ phép tao không đi chơi nữa, bồi thỏ nhỏ chơi." Sau lại vừa lòng mà đem người dịu ngoan trong lồng ngực ôm càng chặt hơn, trên mặt mềm mại đến chính hắn cũng không phát giác ra, "Ngủ đi, đến giờ tôi gọi anh dậy."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top