Chương 24

"Coi như tôi chưa nói gì. . ." Lý Trình Tú thấy người kia chậm chạp không phản ứng liền xấu hổ lui về phía sau vài bước, anh cũng không biết chính mình bị làm sao mà nói ra mấy câu kia, chính là đơn thuần cảm thấy chuyện này có thể an ủi người này nên mới lỡ mồm, nhớ lại liền cảm thấy cực kì xấu hổ, "Tôi không có ý tứ khác, chính là nhìn cậu vừa rồi, có chút đáng thương, cho nên mới nói.... Vốn không định hiện tại nói cho cậu, không cẩn thận liền. . . lỡ miệng, dù sao chính là, vừa rồi, tôi không có tức giận."

Thiệu Quần còn chưa có hồi phục lại sau bất ngờ vừa rồi, bí mật hắn cố ý che giấu thỏ nhỏ đã sớm biết? Đã vậy còn không biểu hiện ra gì khác thường? Còn có vừa rồi câu "Alpha tiên sinh" kia . . . Quả thực chạm đến đầu quả tim hắn rồi, hắn cho tới bây giờ không cảm thấy được chấp nhận là kiện như vậy kẻ khác hưng phấn chuyện, đây là không phải biểu thị hắn ly thành công lại gần một đi nhanh? Hắn không biết hiện tại nên dùng như thế nào đích từ ngữ đến biểu đạt tâm tình của mình, liền thử thăm dò tiến lên hoạt động chút, "Thỏ nhỏ. . . Tôi, tôi có thể bính ngươi không?"

Lý Trình Tú bị hỏi như vậy lại càng xấu hổ, hơi bước ra một bước nhỏ, đỏ mặt gật gật đầu, "Ừ. . ." Thiệu Quần cầm được bàn nhỏ nhắn mềm mại của thỏ nhỏ xong nhất thời liền mất lý trí, lại lớn mật hỏi, "Có thể ôm anh một chút không? Chỉ một chút thôi." Thấy người kia vừa gật đầu liền nháy mắt đem bảo bối mình ngày đêm thương nhớ kéo vào trong lòng, ngửi được mùi sữa ngọt ngào quen thuộc mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra, thật sự là không chịu buông, "Một chút không đủ. . . ôm thêm một lúc nữa được không?" Hắn càng ôm càng chặt, qua một lúc mới lên tiếng, "Cám ơn anh thỏ nhỏ. . ." Thiệu Quần ước gì có năng lực khiến cho thời gian dừng lại, hiện tại có thể cùng thỏ nhỏ cứ ôm nhau như vậy mãi thật tốt , "Anh nghe tôi giải thích, chuyện kia tôi không phải cố ý gạt anh. Lúc trước cũng là bởi vì giới tính phân hoá mới tạo ra kết cục kia, trực tiếp nói với anh khẳng định sẽ khiến anh không vui, tôi cũng không muốn khiến anh cảm thấy phản cảm, vốn muốn tìm cơ hội tốt chính thức nói cho anh. . . Thật sự, tôi không phải vì vậy mới tiếp cận anh đâu."

Lý Trình Tú thử vỗ vỗ trấn an người đang kích động ôm mình không buông này, "Tôi biết, cậu nếu như nghĩ như vậy, nên nói sớm cho tôi." "Đó là..." Thiệu Quần bất mãn than thở, "Bác sĩ kia là ai? Xen vào việc của người khác như vậy. . ." Lý Trình Tú cũng cười trêu chọc vài câu, "Người ta là thật sự có trách nhiệm. Từ khi tôi lần thứ hai phân hoá, bác sĩ luôn quan tâm tình trạng của thôi, cám ơn người ta còn không kịp đâu."

"Còn quan tâm cái gì cơ. . ." Thiệu Quần vẫn là không dám đem thái độ ghen tuông biểu hiện quá rõ ràng, nghĩ thầm sau này sẽ cho người điều tra, nếu là bác sĩ trẻ tuổi liền chuyển hắn đi chỗ khác, lại dựa vào gần chút giải thích, "Thỏ nhỏ, anh có nhớ buổi sáng tôi gọi anh vào văn phòng đó không? Trước hôm đó một ngày tôi nhận được tài liệu về anh, tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp lại anh bằng cách này." Thiệu Quần hiện tại hồi tưởng lại lúc ấy chính mình hành vi ngốc ngếch thế nào liền xấu hổ không chịu được, "Ngày đó tôi không phải cố ý hung dữ với anh, chính là, tôi cũng không biết anh hiện tại đối với tôi như thế nào, nếu cứ cư xử như thời trung học như vậy sợ anh không vui, tôi đành lên mạng tra một chút, bọn họ đều nói là vừa mới bắt đầu thì nên bảo trì chút khoảng cách mới tốt." Nói xong ngữ khí đều mang chút ủy khuất, "Tôi cũng không biết làm sao hung dữ với anh . . . Tôi làm sao mà phát hỏa với anh được chứ, lúc ấy hối hận muốn chết, nhưng nếu tự nhiên đi giải thích với anh thì rất kỳ quái, dù sao anh chỉ là xem tôi như cấp trên mà đối xử, cho nên tôi sẽ không nói. . . Tóm lại anh phải biết rằng, này hết thảy đều là hiểu lầm, đều là tôi ngu ngốc, anh một chút cũng không có làm sai."

"Tôi. . . Đệt! Cái gì đấy?" Thiệu Quần cách rất xa cảm giác được ánh đèn flash chói mắt chiếu muốn mù mắt hắn luôn, nếu không phải hắn đem thỏ nhỏ bảo vệ trong ngực, làm anh bị thương thì làm sao bây giờ? Thật sự là càng nghĩ càng tức, trấn an thỏ nhỏ xong liền đi tìm mấy người chụp ảnh kia, "Lập tức xoá cho tôi. Các người là ai?" Một đám nữ sinh đang hưng phấn nháy mắt bị bộ dạng lạnh như băng của Thiệu Quần doạ sợ tới mức không dám lên tiếng, cũng không dám bào chữa vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi xin lỗi! Chỉ là thấy các anh đẹp đôi quá, không nhịn được liền chụp một chút. . . Nếu quấy rầy đến các anh lập tức liền xoá! Thật sự xin lỗi!"

(Chụp trộm còn bật flash =))) Chịu mấy mẹ)

Thiệu Quần không phải chưa từng trải qua loại sự tình này, không nhân nhượng chất vấn, "Thẻ sinh viên đâu lấy ra tôi xem xem." Lý Trình Tú thấy thế vội lại khuyên bảo, "Thiệu Quần, không có việc gì, cậu như vậy, khiến người ta sợ rồi kìa." Thỏ nhỏ đã nói như vậy hắn cũng không tiếp tục giận dữ nữa, đem người ôm chầm lấy liền tiếp tục nói, "Trực tiếp xoá đi cho tôi xem, sẽ không truy cứu." "Thật sự xin lỗi!" Thiệu Quần kiểm tra vài lần mới bỏ qua mà dẫn người rời đi, chưa đi được hai bước lại bị một người nữ sinh trong nhóm đó gọi lại, "Cái kia. . . Có thể hỏi các anh là quan hệ gì không?" Nói xong chính mình đều kích động đứng lên, "Là người yêu phải không! Alpha và Omega?" Thiệu Quần thấy thỏ nhỏ muốn phủ nhận liền đem người kéo ra sau lưng, dùng âm thanh chỉ có đối phương mới có thể nghe được nói nhỏ, "Ngại quá, vị hôn thê." Lý Trình Tú nhín đám kia nữ sinh lại thét chói tai liền mặt đỏ không ngừng, nghĩ đến người ta đang nghĩ đến mấy chuyện xấu xa gì, cho đến khi lên xe vẫn là bộ dạng hỏi cũng không nói, sau đó cũng đành nhắm mắt cho qua.

"Thỏ nhỏ, tôi sau này có thể tới đón anh đi làm không?" "Không cần không cần, nơi này cách công ty không xa, hơn nữa sáng sớm tối muộn rất tắc đường, tôi tự mình đi là được rồi, không cần phiền toái cậu." Thiệu Quần dừng chút lại tiếp tục nói, "Vậy lúc anh tăng ca, tôi chờ anh rồi đưa anh về nhà." "Không cần, chúng ta thời gian làm việc không giống nhau, hơn nữa tôi gần đây hơi bận. . ." Thiệu Quần liếc mắt nhìn kính xe, thấy thỏ nhỏ xấu hổ đỏ mặt liền biết anh không phải bởi vì ghét bỏ chính mình mới tìm lý do cự tuyệt, liền không tiếp tục miễn cưỡng nữa, "Vậy lần sau có thời gian, chúng ta lại đi ăn mì thịt bò đi." Lý Trình Tú lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, "Được, lần sau cậu nhớ ăn tử tế, đừng giống hôm nay nghĩ lung tung."

Thiệu Quần thật sự không nỡ tách ra như vậy, nói phải nhìn anh bước vào cửa mới an tâm, ở cửa tìm đề tài hàn huyên một lát mới miễn cưỡng tạm biệt, lại trịnh trọng cam đoan vài lần, "Thỏ nhỏ, tôi chờ ngày anh chân chính chấp nhận tôi." Người rời đi một lúc sau ửng hồng trên mặt Lý Trình Tú mới rút đi chút ít, anh bất tri bất giác đối với tin tức tố của Thiệu Quần đã có chút ỷ lại, thời điểm cùng hắn ở một chỗ sẽ tự nhiên an tâm hơn nhiều.

Vừa mới chuẩn bị đi tắm rửa lại nghe thấy một loạt tiếng đập cửa dồn dập, tưởng rằng Thiệu Quần có việc trở lại tìm anh nên không chút lo lắng, nào nghĩ vừa mở cửa đã bị một thân mùi rượu vị ào tới thiếu chút nữa không đứng vững. "Mày có sửa được ống nước cho tốt đi không? Lần trước rỉ xuống nhà tao còn chưa tính, lần này đều mẹ nó sắp ngập nhà tao luôn rồi!" Lý Trình Tú nhìn kĩ lại mới nhận ra là bảo vệ dưới lầu liền vội vàng xin lỗi, "Thực xin lỗi. . . Nhưng tôi gần đây mới vừa tìm người sửa rồi, không lẽ nào lại tiếp tục rỉ nước. . ."

"Như thế nào đây? Mày còn muốn không chịu trách nhiệm? Tao nói cho mày biết, không chỉ phải bồi thường tiền đồ gia dụng bị ngập nước, còn phải bồi thường cho tao phí tổn thất tinh thần! Thật vất vả mới có một cuối tuần có thể nghỉ ngơi, còn mẹ nó vướng phải cái việc này? Tao đều đợi mày một ngày rồi mày mới trở về, không được, lần này phải bồi thường gấp đôi!" Lý Trình Tú không khỏi một trận nóng vội, lần trước hắn ta dùng lý do này tìm anh nháo đòi tiền, kỳ thật tình huống căn bản không có nghiêm trọng như vậy, nhưng lúc ấy anh mới vừa chuyển đến không lâu cũng không muốn chọc vào hắn, liền nghe lời bồi thường cho hắn không ít, như thế nào lần này lại tới nữa? Lý Trình Tú nhỏ giọng: "Có thể cho tôi xem tình trạng nhà anh hiện tại không? Tôi. . ."

Bảo an vừa nghe lời này mắt đều trợn ngược lên trời, "Không phải tao nói mày sao lại thế này? Chẳng lẽ tao còn có thể lừa mày? Hơn nữa tao nhìn mày cũng không giống dạng thiếu tiền a, ba bữa lại mang nam nhân về nhà, kiếm được không ít đi? Nếu thực sự ghét bỏ thì kiếm chỗ nào tốt hơn mà ở, ra vẻ cái gì chứ!" Lý Trình Tú tức thì không còn hoà nhã như trước, "Nếu là vấn đề do ống nước nhà tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, anh không cần nói như vậy?" "Làm đĩ còn muốn lập miếu thờ? Omega bán mình hầu hạ Alpha cũng không phải cái gì ngạc nhiên!" Nói xong liền nhìn xuống Lý Trình Tú đánh giá vài lần, "Anh xem cưng nhan sắc cũng không tệ, nếu không thì bồi anh ngủ mấy đêm đi, tiền kia không trả cũng coi như thôi. Thế nào?"

"Anh đang nói cái gì vậy!" Lý Trình Tú lần này hoàn toàn luống cuống, anh cảm thấy cơ thể đã dần dần bị tin tức tố của người kia áp chế có chút mê mang, "Mời anh đi ra ngoài! Tiền cần bồi thường tôi sẽ bồi thường." Bảo an động thân một cái liền xông tới đem Lý Trình Tú áp trên mặt đất, vừa xé quần áo vừa chỉ vào mặt anh mắng, "Đừng mẹ nó không nể mặt ai! Từ lúc cưng chuyển vào anh đây liền nhìn trúng rồi, chính là vẫn không tìm được cơ hội, mùi vị trên người cưng cách thật xa cũng có thể ngửi thấy, manhhj mồm cái rắm! Mẹ nó. . ."

Lý Trình Tú quả thực bị mùi vị toả ra nồng nặc của người áp trên thân làm ghê tởm muốn ói ra, liều mạng chống thân mình muốn né ra nhưng vô luận như thế nào đều không lại hắn, "Tránh ra! Tránh ra!" Cảm giác được sự lạnh lẽo do áo sơmi bị xé rách như phá hỏng tâm trí anh, vừa định cố gắng phản kích lần nữa lại cảm thấy sức nặng trên người đột nhiên biến mất, mơ hồ cảm giác được bảo vệ kia trực tiếp bị ném ngã ra hành lang, ngay sau đó là tiếng mắng mỏ trực tiếp không ngừng cùng tiếng đánh đấm tơi bời, "Tao đ** m* mày thứ chó má này! Người của tao mày cũng dám động vào? Còn mẹ nó mắng anh ấy? Mày là cái thứ thối tha gì! Tao hôm nay không phế mày tao không phải người! Mẹ nó, tao mẹ nó còn chưa dám động vào anh ấy, mày cái loại chó má. . ."

"Thiệu Quần! Đừng. . . Đừng đánh nữa. . ." Lý Trình Tú thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn, anh không muốn Thiệu Quần bởi vì mình mà đánh đến chết người, gọi một lúc vẫn không thấy dấu hiệu dừng lại liền lại dùng lực hô to, "Thiệu Quần!" Thiệu Quần lúc này mới từ trạng thái điên cuồng phục hồi lại tinh thần, lại đạp thêm một phát mạnh vào mặt kẻ đã sớm không còn nhìn ra diện mạo, cuống quít lau máu trên tay liền cởi áo khoác bẩn thỉu toàn máu và bụi bẩn ném đến một bên, nhìn thấy bộ dạng chật vật của thỏ nhỏ hai tròng mắt nháy mắt tràn ngập tơ máu đỏ, hận không thể đem người ôm mãi không buông tay, "Súc sinh! Mẹ nó loại súc sinh này! Đ**. . . Thực xin lỗi thỏ nhỏ, thực xin lỗi. . . Tôi nên tới sớm một chút. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top