Chương 12
Hai người tối hôm qua thảo luận thật lâu hẹn hò muốn đi đâu, Thiệu Quần nói là nói như vậy, kỳ thật hắn cũng không hiểu được rốt cuộc nên làm như thế nào, cảm thấy được phải làm cho thỏ nhỏ vui vẻ, liền đề nghị dẫn anh đi mua sắm, bất luận quần áo giầy dép trò chơi sách tham khảo gì đó, chỉ cần nghĩ muốn mua thì cứ dứt khoát cà thẻ của hắn là được. Lý Trình Tú lại không đồng ý, tận tình khuyên bảo giảng giải cho hắn rất lâu cái gì mà không phải tất cả đều có thể dựa vào tiền giải quyết, Thiệu Quần nghe như lọt vào trong sương mù, cảm giác thỏ nhỏ không thích cũng buông bỏ ý tưởng này, càng nghĩ cuối cùng vẫn là quyết định đi thánh địa hẹn hò vạn năng hay gọi là khu vui chơi đi.
Thiệu Quần nháo đòi mặc quần áo đôi, nhưng là hai người quần áo đôi trừ bỏ áo ngủ chỉ có đồng phục, lần này danh chính ngôn thuận dắt người đi mua sắm, cảm thấy được thỏ nhỏ mặc cái gì cũng đẹp, mua đến không dừng được, nếu không phải người kia ngăn lại hắn thật sự muốn đem cả cửa hàng này gói lại.
Thời điểm đến khu vui chơi vừa lúc qua giờ cơm trưa, buổi sáng vội vàng ra ngoài vốn không kịp ăn cơm, hơn nữa mới vừa phí thể lực mua quần áo, ngửi thấy mùi hương thơm ngát hai người đều đói đến bụng dính cả vào lưng, tìm quán ăn gần nhất liền chuẩn bị đi vào đánh chén một bữa, vừa vào cửa đã bị hàng dài người đang xếp hàng làm sợ ngây người, "Thỏ nhỏ, nhiều người như vậy đều là đến mua cơm?" "Hẳn là vậy đi. . . Tôi lần trước tới đây khi còn rất nhỏ, cụ thể cũng không nhớ rõ . . ." "Tôi bao hết quán này luôn đi. . ."
Thiệu Quần thật sự không chịu nổi đứng xếp hàng, mặc dù có thể ôm thỏ nhỏ mềm mềm, nhưng chủ yếu là chung quanh một đống omega nhìn thấy hắn ánh mắt đều phát sáng, phóng thích tin tức tố hướng hắn thể hiện, hắn bị hun quả thực muốn ngất đi mất, mấy người này đều nhìn không thấy hắn đã có người yêu sao? Nếu không phải thỏ nhỏ không thích hắn phát hỏa, hắn đã sớm đem mấy người không có nhãn lực này mắng chết. Lý Trình Tú ngửi không thấy mùi vị tin tức tố, nhìn thấy Thiệu Quần nghiến răng nghiến lợi trừng người khác, nghĩ hắn chắc là không thích xếp hàng, liền xin lỗi người xung quanh bèn người kéo đi ra ngoài.
"Không thể đối với người lạ hung hăn như vậy, không có lễ phép." "Tôi sai? Bọn họ kia mùi đều sắp bay tới trời đi! Anh chẳng lẽ không ngửi được?" "Mùi vị? Không có a. . ." Lý Trình Tú rất nghi hoặc, nghĩ nghĩ tưởng rằng hắn nói mấy ánh mắt câu dẫn người kia, quả thật vừa rồi thời điểm mình giải thích bọn họ biểu tình rất kỳ quái, không hiểu sao có chút khó chịu, "Cậu không phải bị bọn họ câu mất hồn rồi chứ!" Thiệu Quần sửng sốt sau đó lại như kinh hỉ nói, "Thỏ nhỏ anh đây là ghen rồi à?" "Không có. . ." "Cãi bướng!" Thiệu Quần mừng rỡ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên hôn mấy phát, "Yên tâm, tôi đã có bảo bối là anh rồi, tuyệt đối chạy không được. Bọn họ nào đáng yêu được bằng anh chứ?" Lý Trình Tú cũng bị hắn hôn có chút ngứa, nghiêng đầu tránh đi cười khanh khách lên tiếng, "Đừng hôn, sẽ có người nhìn thấy. . ." "Nhìn thì nhìn đi, tôi lại ước toàn bộ thế giới đều biết, đừng đến quấy rầy lão tử hẹn hò." Thiệu Quần ngoài miệng là nói như vậy, nhưng kỳ thật rất không muốn cho người khác nhìn thấy biểu tình của Lý Trình Tú, này chỉ một mình hắn được nhìn, lại ở trên môi anh dùng sức hôn mấy cái, ôm người vào lòng đi tìm chỗ ăn.
Lúc này vô luận là quán ăn nào đều chật kín người hết chỗ, hai người tìm mấy quầy hàng ven đường mua một tí đồ ăn vặt, vốn Thiệu Quần không muốn cùng Lý Trình Tú tách ra, nhưng là vì tiết kiệm thời gian đành phải chia ra xếp hàng. Dù sao nhân cơ hội này liền lấy điện thoại ra gửi tin nhắn nói chuyện phiếm, thỏ nhỏ đánh chữ chậm, mỗi lần cho dù thẹn thùng cũng theo không kịp tốc độ đùa giỡn của hắn, cũng không nhẫn tâm không trả lời hắn, cuối cùng cơ bản đều là dựa vào gửi mấy cái emoji phát tiết bất mãn. Thiệu Quần cơ hồ đều có thể tưởng tượng đến thỏ nhỏ cách màn hình mặt đỏ giơ chân dậm, chút nữa nhất định phải trêu anh, bởi vậy một hồi chờ đợi nhàm chán đều tràn ngập ngọt ngào, gặp lại nhau đều một bộ dạng nghẹn cười.
"Ăn từ từ thôi, bình thường cũng không thấy cậu gấp như vậy." Lý Trình Tú vừa lau lau khóe miệng cho hắn vừa nhắc nhở, anh sức ăn nhỏ, ăn một chút liền no rồi, Thiệu Quần lại giống ăn không đủ từ lúc bắt đầu đều không thả chậm lại tốc độ, "Tôi này không phải tiết kiệm thời gian sao, đã qua nửa ngày chúng ta còn chưa có bắt đầu chơi đâu." "Vé của chúng ta là vé hoả tốc, không cần xếp hàng quá lâu, cậu ăn như vậy sau sẽ khó chịu, còn dễ bị nghẹn." Lý Trình Tú nói xong liền đem bản đồ mở ra, "Chúng ta hiện tại đang ở trong này, phụ cận có. . . Khủng long trỗi dậy? Này là cái gì? Ta đang chơi ở mấy hạng mục dành cho trẻ con a. . ." "Ai mà không phải chứ. . ." Thiệu Quần nhỏ giọng than thở, "Lần trước bị túm chơi vòng quay ngựa gỗ chơi đến gần 10 vòng. . ."
Lý Trình Tú phụt một tiếng bật cười, Thiệu Quần cùng vòng quay ngựa gỗ? Cái sự phối hợp này thật sự là khó có thể tưởng tượng, anh có thể nghĩ đến biểu tình kinh ngạc không tình nguyện của tiểu Thiệu Quần là như thế nào, "Cười cái gì! Tôi tới bồi chị tôi không được à. . ." Thiệu Quần cố ý hướng Lý Trình Tú bên kia xán lại một chút, hắn đối thứ này đều là có bóng ma tâm lý, "Tôi cứ nghĩ là cậu không dám chơi cái khác." "Anh mẹ nó mới không dám! Không phải. . . Được được được, tôi mắng chửi người tôi không đúng, nhưng mà thỏ nhỏ anh nhớ kỹ, tôi Thiệu Quần không có sợ hãi cái gì! Gọi là gì cơ? Khủng long trỗi dậy*? Đi!"
*Tui cũng khôm bít gọi là cái gì nữa =)) Gọi tạm theo tên cái trò này ở Thiên Đường Bảo Sơn vậy =))) Nó là cái trò này nè các bác ==>
Lý Trình Tú vừa mới bắt đầu còn có chút bất an, dù sao cũng là cũng bị đưa lên cao như vậy còn lắc qua lắc lại, anh cũng không bài xích mấy loại trò chơi kích thích này, chỉ là đối với những đồ vật không biết rõ luôn có loại bản năng sợ hãi. Thiệu Quần cũng nhìn ra anh có chút nao núng, không có tâm tư nói giỡn, yên lặng ở dưới cầm lấy bàn tay nhỏ bé, "Có chơi không?" "Có. . ." Lời nói của hắn cho anh một loại cảm giác an toàn lớn lao, Lý Trình Tú cũng cười cầm tay hắn, "Đương nhiên phải chơi."
Chơi xong trò chơi này hai người liền hoàn toàn thoải mái hơn, đi theo bảng hướng dẫn chạy khắp toàn công viên tìm trò chơi, cơ hồ đem mấy trò chơi có thể chơi đều chơi qua một lần, ảnh chụp kỷ niệm đều chất đầy một túi, lúc sau ngay cả Thiệu Quần thể lực dư thừa cũng không còn khí lực đi bộ nữa, trực tiếp liền lôi kéo Lý Trình Tú ngồi phịch ở ghế dài nghỉ ngơi, "Thỏ nhỏ, còn có nơi nào hai ta chưa đi không?"
"Tôi xem xem, " Lý Trình Tú nghe tiếng vô thức tựa vào người Thiệu Quần, "Bên này đã đi qua , bên này cũng đi qua. . . Mấy trò kích thích chúng ta hẳn là đều chơi qua rồi, còn lại chính là mấy trò nhẹ nhàng chút." "Nói xong mới cảm thấy chúng ta thật là có thể chơi nha. . ." Thiệu Quần đối với động tác của anh rất là hưởng thụ, thỏa mãn mà đem người ôm chầm vào lòng, "Còn muốn chơi cái gì không?" "Có!" Lý Trình Tú hắc hắc cười úp sấp đến bên tai hắn, "Vòng quay ngựa gỗ."
"Anh được đấy." Thiệu Quần bất đắc dĩ xoa xoa chóp mũi anh, "Thật sự muốn ngồi?" "Muốn! Nhưng sợ cậu phiền. . ." "Cùng anh có cái gì phiền" nói xong liền giữ gáy người kia ở trên môi hôn một cái, "Anh thực nên sửa cái tật xấu nghĩ lung tung đi. Cách nơi này gần không?" "Ngay bên cạnh! Tôi mang cậu đi!" Lý Trình Tú giống như đột nhiên có tinh lực gấp trăm lần, nhảy dựng lên liền lôi kéo người kia chạy, hồi còn nhỏ đến công viên đã muốn ngồi, nhưng anh nhìn hàng dài người đang xếp hàng đều là tiểu cô nương, chỉ có anh một nam hài tử, liền ngại ngùng rồi bỏ qua. Sau này trải qua một loạt biến cố gia đình cùng với gánh nặng bài vở liền càng không có lòng dạ thanh thản đến chơi, không nghĩ tới lần này có thể cùng Thiệu Quần đến công viên cùng nhau chơi.
Thiệu Quần cũng là thực kinh hỉ thỏ nhỏ thế mà vui vẻ như vậy, bình thường hắn tuy rằng cũng thường xuyên có thể thấy bộ dáng trẻ con của anh, nhưng phần lớn đều là bị hắn trêu sinh hờn dỗi, rất ít có thể nhìn thấy nụ cười đơn thuần khờ dại như vậy, ngay cả khi hắn khen anh đẹp chụp ảnh cho anh cũng không thẹn thùng, như bảo bối nhỏ ôm co ngựa dưới thân nhiệt tình thay đổi tư thế, khiến cho hắn có chút hâm mộ cái đồ vật giả này. Nếu về sau hắn cùng thỏ nhỏ lập gia đình, nhất định phải làm cái thứ đồ chơi này đặt ở trong vườn.
Thiệu Quần nghĩ thật vất vả mới có một lần đến khu vui chơi, dù thế nào cũng phải mua đồ lưu niệm mang về, tuy rằng hắn cảm thấy mấy thứ kia đều là đồ dỗ trẻ con, thoạt nhìn ngây thơ, bất quá tốt xấu cũng là cùng thỏ nhỏ lần đầu tiên hẹn hò, vẫn là phải mua đồ làm kỉ niệm. Nói là nói như vậy, Thiệu Quần vừa đi vào đã bị một rừng đồ vật rực rỡ muôn màu hấp dẫn nói không nên lời, như thế nào cái gì cũng đều hợp với thỏ nhỏ như vậy!
Thiệu Quần nháy mắt bước nhanh đến khu vật phẩm trang sức, bắt được cái bờm tai thỏ liền bắt người ta đội vào, "Lông nhung mao này thật hợp với anh! Đội vào lúc sau liền càng giống thỏ nhỏ." Lý Trình Tú cũng vội vàng tìm kiếm một cái bờm tai sói, nhưng mà mấy thứ đồ ở đây cơ bản đều là dạng đáng yêu, ngay cả tai chó cũng không có, tai mèo nhỏ thì không thích hợp với Thiệu Quần, liền cũng cầm một cái bờm tai thỏ lên, "Vậy cậu cũng phải mang!" "Không muốn, không phải phong cách của tôi." Thiệu Quần quyết đoán cự tuyệt, nhưng nhìn người kia cố gắng nhón chân đeo cái bờm lên đầu mình lại cảm thấy thực đáng yêu, lập tức liền mềm lòng, hơi hơi xoay người ở bên tai người kia nhẹ giọng nói, "Anh chủ động hôn tôi một chút, tôi liền cùng anh mang." "Người ở đây quá nhiều. . ." "Vậy tôi sẽ không mang." Lý Trình Tú đỏ mặt giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lập tức nhanh chóng ở bên miệng hắn mổ một cái, "Mau mang đi!"
"Thực ngoan." Thiệu Quần thỏa mãn quay lại tiếp cái hôn xong liền cầm tai thỏ đội lên, vốn là sản phẩm thiết kế cho trẻ con, hắn mang lên có chút chật chội, bất quá thỏ nhỏ vui vẻ là được rồi, chút đau ấy cũng không tính là cái gì. Lúc sau lại chọn một đống vật kỷ niệm, giỏ mua sắm đều chất đầy hai cái, còn bị Lý Trình Tú mắng chuyện mua đồ vật này nọ cũng không biết tiết chế.
Hai người một lớn một nhỏ đầu đội tai thỏ chụp ảnh xong liền mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà, ở trên xe Thiệu Quần đem ảnh chụp vừa rồi cài đặt thành màn hình đi động, sau lại đem điện thoại thỏ nhỏ sửa lại, đem luôn cái avatar liên hệ duy nhất trong điện thoại anh thay đổi luôn, nghĩ nghĩ đem tên cũng đổi thành "Sói xám lớn yêu nhất", làm xong mới cảm thấy mỹ mãn trả lại điện thoại cho người kia.
"Cái gì? Anh muốn đem mấy đồ này để trên giường?" "Đúng. . . nếu không để chỗ nào a?" ". . . Trên mặt đất." "Thiệu Quần, cậu không thích vì cái gì muốn mua?" "Bởi vì là con thỏ. . ." Hai người đang thảo luận muốn đem con thỏ to đùng Thiệu Quần mua đặt ở chỗ nào, liền thấy cửa nhà có bóng người, Thiệu Quần nhăn nhíu mày, trấn an thỏ nhỏ liền đi đến đụng vào vai người kia xoay lại, "Ai đấy. . ." Nhìn đến mặt người kia liền cứng lại, nói chuyện đều có chút lo lắng, "Chị cả?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top