Chương 22

Không biết do sau phong ba tinh thần đột nhiên được thả lỏng hay vẫn là mấy ngày liên tiếp bân rộn điên cuồng hoặc là tại đứng trên sân khấu biểu diễn gửi yêu thương bị gió thổi lạnh, đêm đó về Hàng Châu Trần Lệ quân liền mơ mơ màng màng phát sốt cao.

   Trong lúc mơ màng ngủ Lý Vân Tiêu một trận nói mớ đánh thức, vội vàng thò người qua xem, người bên cạnh hai mắt nhắm nghiền, chau mày, bất an nói mớ.

   Lý Vân Tiêu cảm giác cánh tay khoác qua eo nàng nóng bất thường, nàng liền thử thăm dò cái trán của Trần Lệ quân.

   Tê... Thật nóng!

   Nàng xoay người nhanh chóng lấy ra nhiệt kế ở tủ đầu giường, trời ạ, 38.8 độ!

   Khô nóng khó chịu làm cho Trần Lệ quân bắt đầu đá chăn mền, không ngừng lật qua lại, dường như cảm nhận được trong ngực vắng vẻ, miệng bên trong lẩm bẩm biểu đạt bất mãn của mình cùng khó chịu.

   Lý Vân tiêu tranh thủ thời gian chạy đến lầu một, tại trong tủ lạnh xuất ra túi chườm, lại lấy chút nước ấm sau đó lại lấy ít thuốc hạ sốt trong hòm y tế, gấp rút chạy lên lầu.

  "Quân Quân, Quân Quân?" Nàng gọi không được người đang mê mang, giọng bên trong không giấu được lo lắng, "Quân Quân!"Nhịn không được lay nhẹ hai lần, vẫn là không có phản ứng.

   Lý Vân tiêu lấy khăn đem túi chườm bao lại rồi đặt lên trán Trần Lệ quân,gương mặt bởi vì phát sốt mà đỏ rần.

   Nắng hạn gặp mưa rào, người đang phát sốt cảm nhận được ít cái lạnh thấm vào da, chậm rãi an tĩnh lại không giống vừa nảy loạn lên.

  "Quân Quân?"Lý Vân tiêu thử lại kêu một tiếng.

   Người mê mang ngủ cuối cùng cũng có phản ứng, mơ hồ nặng nề mở ra mí mắt, liền gặp ánh mắt đầy lo lắng của người yêu.

   Ánh đèn ngủ dịu nhẹ chiếu vào một bên mặt nàng, rõ ràng ôn nhu như vậy, Vân Tiêu đang phiền não cái gì ư ? Vì cái gì giữa lông mày nàng nhíu chặt, mặt đầy lo lắng.

   Tay.... Tay thật nặng....

   Cô gáng hết sức giơ tay xoa lên hàng lông mày nhíu chặt của nàng, muốn mở miệng lại phát hiện trong cổ xé rách đau đớn, chỉ có thể phát ra chút tiếng khàn khàn dò hỏi: "Vân tiêu, em sao vậy?"

   Nhìn xem người trên giường bởi vì lấy phát sốt không tỉnh táo mà còn lo lắng cho mình, Lý Vân Tiêu liền nhẹ giọng nói: "Quân Quân, chị có chút phát sốt, uống chút thuốc, đợi một chút em dẫn chị đi bệnh viện."

   Người đang nằm cảm giác được tí lành lạnh trên trán, ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

   Lý Vân Tiêu đem túi chườm lấy ra, có chút phí sức đem người đỡ dậy, nửa ngồi tựa ở ngực mình. Đem thuốc cùng nước ấm cho Trần Lệ Quân uống, đoán chừng là cổ họng khó chịu, khi nuốt vào hai chân mày nhíu chặt lại.

  "Quân Quân, chị trước ngoan ngoãn nằm một chút, em đi chuẩn bị một ít đồ đi bệnh viện." Nàng vừa đứng dậy liền bị người trên giường bắt lấy tay không buông ra, khuôn mặt nhỏ đỏ rực nhìn suy yếu đáng thương, lẩm bẩm không muốn để cho nàng rời đi.

   Lý Vân Tiêu cúi người ấm giọng an ủi: "Nghe lời, em rất nhanh trở lại, chị vịn túi chườm chớ lộn xộn, ân?"

   Trần Lệ Quân nắm tay nàng cọ xát mấy lần mới buông ra cho Lý Vân tiêu rời đi.

   Ai, lớn rồi mà bị bệnh vào vẫn nhõng nhẽo như em bé.

   Lý Vân tiêu tìm ra túi xách, đem thẻ căn cước điện thoại toàn bộ sắp xếp gọn vào, tay chống lên trán đi xung quanh xem còn cái gì bị bỏ không, lại đem theo thuốc vừa cho Trần Lệ Quân uống cũng nhét vào trong túi thuận tiện cho bác sĩ xem xét tình hình.

   Đến tủ quần áo tranh thủ thời gian tìm quần áo vội vàng thay, cũng tìm cho Trần Lệ quân một bộ quần áo dày chút mới đi về phòng ngủ.

   Trần Lệ Quân nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân lầu trên lầu dưới chạy không che giấu được lo lắng, cô muốn mở miệng nói không có việc gì bảo nàng đừng có gấp lại không phát ra được một tiếng nào.

   Lý Vân Tiêu đỡ Trần Lệ Quân dậy, trên thân áo ngủ đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm, lúc cởi ra rõ ràng nhìn thấy trên thân lên một lớp da gà. Tăng nhanh tốc độ trên tay, giúp người trước mắt nhanh chóng đổi quần áo đã ướt dinh dính.

   Trần Lệ Quân nhìn được động tác trên tay gấp gáp của người nọ dùng ánh mắt ra hiệu mình không có việc gì để nàng đừng nóng vội.

   Lý Vân Tiêu cho là mình làm Trần Lệ Quân không thoải mái, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi a Quân Quân...."

   Trần Lệ Quân tranh thủ thời gian điên cuồng khoát tay.

   Đem người đỡ lấy xuống lầu rồi cầm túi xách, tranh thủ thời gian lái xe hướng bệnh viện xuất phát, rạng sáng trên đường cơ hồ không có chiếc xe nào trên đường, Lý Vân Tiêu dưới chân chân ga giẫm rất nặng, ngoại trừ gặp được đèn đỏ bất đắc dĩ dừng lại. Trần Lệ Quân phát không ra được âm thanh gì chỉ có thể ở một bên nắm lấy tay vịn.

   Cô rốt cuộc minh bạch Thái Minh nói tàu lượn siêu tốc là có ý gì.

   Dùng thời gian ngắn nhất đuổi tới bệnh viện, ai nghĩ tới vừa xuống xe Trần Lệ Quân thế mà bước nhanh chạy đến gốc cây dưới ói xanh mật, cô không chỉ phát sốt còn say xe. Nhìn phun ra toàn nước đắng, có chút thẹn thùng quay đầu nhìn xem Lý Vân Tiêu.

   Lý Vân Tiêu giật nảy mình muốn đến giúp người nọ vuốt lưng, lại trông thấy Trần Lệ Quân điên cuồng khoát tay để cho mình chớ tới gần.

   Nhìn xem người trước mặt bước chân lảo đảo mặt đầy ngượng ngùng, Lý Vân tiêu có chút ảo não đem cô ôm ở trong ngực đi vào khám gấp.

   Ban đêm bệnh viện vắng vẻ quạnh quẽ, phòng cấp cứu bên trong lại đèn đuốc sáng trưng, người lại vội vã bất giác làm cho Lý Vân Tiêu không tự giác được mà khẩn trương lên.

   Vịn Trần Lệ Quân ngồi xuống xong nàng tranh thủ thời gian đi đăng ký khám bệnh, thế là chạy ra một thân mồ hôi, cũng không biết là do chạy hay do gấp. Quay đầu nhìn xem Trần Lệ Quân ngồi trên ghế suy yếu cúi đầu, khuôn mặt bị khẩu trang che không có lộ ra mấy, vành nón hạ con mắt thỉnh thoảng nâng lên tìm kiếm thân ảnh của mình, lần thứ nhất cảm thấy người nhanh nhẹn này thế mà cũng có lúc suy yếu đến vậy.

   Bác sĩ theo thông lệ tiến hành hỏi thăm, Lý Vân tiêu từng cái nói rõ cũng đưa thuốc đã cho Trần Lệ Quân uống ở nhà cho bác sĩ nhìn một chút. Về sau bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể, kiểm tra cuống họng, lại mở chút kiểm tra, hai người mới rời khỏi phòng.

   Đem kiểm tra toàn bộ làm xong vào tay kết quả, chẩn đoán là viêm họng dẫn đến cuống họng bị phù nên tạm thời không thể phát ra tiếng được. Bởi vì là bệnh theo mùa, bác sĩ chỉ cho đơn thuốc giảm viêm cùng dặn dò nhất định phải hảo hảo tĩnh dưỡng, thanh đạm ẩm thực, liền để hai người về nhà.

   Lúc về trời đã tản sáng, Trần Lệ quân kiên quyết không ngồi ghế phụ bướng bỉnh chui vào băng xe sau ngồi. Mò trong túi lấy được cái khẩu trang mang lên nhưng vẫn là cảm giác không yên lòng. Điên cuồng đưa tay ra hiệu để Lý Vân Tiêu cũng đeo lên khẩu trang mới an tĩnh lại.

   Trên đường đi Lý Vân Tiêu giương mắt liền có thể từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt đen láy nhìn mình chằm chằm, nàng đành mở miệng có chút cường thế nói: "Nhắm mắt! Nghỉ ngơi!" Người ngồi sau thấy thế nghe lời nhắm mắt lại không được mấy giây liền tiếp tục nhìn lén người lái xe phía trước.

   Lý Vân Tiêu đường về không gấp gáp lái xe bình ổn.

   Không bao lâu đã đến nhà, Trần Lệ Quân cách hai mét lẽo đẽo đi sau lưng nàng không dám tới gần. Lý Vân Tiêu chỉ cần đứng lại gần cô một chút cặp mắt đen lóng lánh đó liền viết lên đầy lo lắng, liên tiếp lui về phía sau. Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục đi phía trước.

  "Quân Quân, chị lên lầu nghỉ ngơi trước em đi nấu chút cháo, ăn một tí rồi uống thuốc." Lý Vân Tiêu bên cạnh vừa cởi áo khoác vừa nói.

   Trần Lệ Quân không đành lòng nhìn nàng mệt mỏi như vậy, đưa tay quơ quào ý nói muốn bồi tiếp nàng, bị Lý Vân tiêu vô tình trừng mắt đuổi đi lên lầu, nàng còn nhìn xem mỗi bước đi của người kia, Lý Vân Tiêu bất đắc dĩ nói: "Sinh bệnh tiểu bằng hữu phải nghe lời a, không nghe lời liền muốn đánh cái mông!"Nói xong làm bộ liền muốn nhào tới, Trần Lệ Quân bị dọa đến chạy nhanh đi.

   Lý Vân Tiêu nấu một ít cháo loãng, sợ người bị bệnh không thấy ngon miệng lại xào ít rau xanh, nàng chuẩn bị tất cả bưng lên lầu nhưng trong phòng ngủ không thấy bóng người.

   Ân? Trở lại nhà vệ sinh cùng phòng giữ quần áo đều tìm một lần, cuối cùng lại trông thấy đối diện cửa phòng ngủ lại mở ti hí.

   Nàng đẩy cửa xem xét, Trần Lệ Quân an tĩnh nằm uốn trên giường xếp hai tay đang ôm vào người như cún con lưu lạc.

  "Sao chị lại qua đây ngủ! Ở đây ngủ không thoải mái a!"Nói xong nàng cũng đẩy cửa định bước vào phòng.

   Trần Lệ Quân xoay người một cái điên cuồng khoát tay không cho nàng vào, còn chạy đến cửa dùng thân thể giữ cửa.

  "Trần Lệ Quân! Chị mở cửa! Em cảnh cáo chị sinh bệnh không được làm loạn! Ngoan ngoãn đi qua bên kia lên giường ngủ !"Lý Vân Tiêu lúc này thật sự có chút tức giận.

   Giường xếp nhỏ như vậy Trần Lệ Quân sao có thể nghỉ ngơi tốt được!

  "Trần Lệ Quân! Nếu chị không mở cửa em thật sự tức giận đó!"Lý Vân Tiêu vừa nói xong thì nghe thấy tiếng tin nhắn của điện thoại vang lên.

   Là Trần Lệ Quân.

  "Vân tiêu, nghe lời, đừng để chị lây bệnh cho em, em để cơm cùng thuốc đặt ở cửa, chị khẳng định sẽ ăn hết! Mau chóng khôi phục! Chị cam đoan!"

   Lý Vân Tiêu bị chọc điên đến muốn cười.

  "Trần Lệ Quân! Chị có biết hay không mình đang phát sốt! Bác sĩ nói chị nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt! Chị nằm trên cái giường nhỏ kia làm sao ngủ ?!"Lý Vân Tiêu nói xong nổi nóng đập một phát thật mạnh trên cửa.

   Rầm !!

  "Chị có thể! Giường xếp ngủ rất dễ chịu! Chị thích ngủ giường xếp!"

   Tốt tốt tốt, chị thích ngủ giường xếp đúng không?

   Đi.

   Lý Vân Tiêu hiểu được tâm tư Trần Lệ Quân, đơn giản chính là muốn đem nàng cách ly, sợ lây cho nàng. Gặp người kia thực sự quật cường, đành phải đem cơm cùng thuốc vẫn còn ấm đặt ở cửa.

  "Trần Lệ quân, đồ vật đều thả cửa, chính ngươi mở cửa cầm. Ta đi ăn cơm."Lý Vân tiêu dứt lời quay người đi xuống lầu.

   Xác định ngoài cửa thật sự không có động tĩnh, Trần Lệ Quân thận trọng mở cửa thăm dò xem xét sau đó mở cửa đem cơm cùng thuốc vào phòng bắt đầu ăn.

   Cô biết Lý Vân Tiêu tức giận nhưng mà cũng không có cách nào a! Nếu như bị lây bệnh sẽ khó chịu a! Vân Tiêu không thể bị bệnh!

   Cơm nước xong xuôi cô ngoan ngoãn lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể sau đó đem đồ vật đặt ở cửa, chỉ giữ lại thuốc cùng nước.

  "Vân Tiêu, hai ngày này muốn vất vả ngươi chiếu cố ta. Cơm ta đều ăn xong đi, nhiệt độ cơ thể đo a ~38.5 Lui ra đến một chút, đừng lo lắng! Ta một hồi liền uống thuốc, ăn xong cho ngươi báo cáo chuẩn bị a!"

   Phát ra ngoài tin tức giống như cục đá mà tiến vào biển cả, đối diện người căn bản cũng không có phải trả lời ý tứ.

   Trần Lệ quân chép miệng một cái, không có cách nào, chờ mình tốt lại từ từ hống đi.

   Biết mình chọc giận nhà mình con mèo nhỏ, Trần Lệ quân cấp tốc tại chỉ có ba người Wechat nhỏ bầy bên trong phát tin tức, nói mình sinh bệnh sự tình cùng tình thế bây giờ, hi vọng hai vị tiểu thư muội có thể đến giúp mình bồi bồi Lý Vân tiêu.

   Nhưng mà tin tức phát ra một giây sau tiếu dung liền cứng ở khóe miệng.

  "Không rảnh."from Thái Thái

  "Không rảnh."from Tiểu Viên tử

   Trần Lệ quân hận! Hận thẳng dậm chân, nghĩ thầm các ngươi chờ ta gruuu!

   Cũng không biết có phải là do tức giận, uống qua thuốc không bao lâu đột nhiên khó chịu, trong dạ dày cuồn cuộn không ngừng cô liền đứng dậy tông cửa xông ra tiến vào trong nhà vệ sinh liền nôn thốc nôn tháo. Trước khi nôn vẫn không quên đem cửa nhà vệ sinh khóa kín, lo lắng Lý Vân Tiêu xông tới.

   Chờ nôn ra bình phục không sai biệt lắm, cô dùng cồn đem nhà vệ sinh triệt để trừ độc, bồn cầu cũng xịt qua một lần, cửa mở ra bên ngoài lại trống rỗng.

   Không thể nào! Tức giận như vậy sao? Nôn cũng mặc kệ?!

   Cô không nghĩ nhiều liền dùng tốc độ ánh sáng chui vào phòng khóa cửa lại.

   Cách đại khái mười phút, cửa bị nhẹ nhàng gõ ba cái, Trần Lệ Quân tranh thủ thời gian mang tốt khẩu trang thận trọng mở cửa xem xét, trước cửa được đặt một phần cháo loãng nóng hổi cùng dưa ăn kèm, đối diện cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt như cũ không gặp bóng dáng Lý Vân Tiêu đâu.

   Tiếp xuống cả ngày, Trần Lệ Quân u ám ngủ, nghĩ đến bị giày vò một đêm Lý Vân Tiêu chắc cũng đang nghỉ ngơi.

   Trạng thái trầm mặc kéo dài gần ba ngày, Trần Lệ Quân sẽ đúng hạn báo cáo nhiệt độ cơ thể mình, ăn cơm, uống thuốc, chào buổi sáng chúc ngủ ngon, chi tiết nào không rõ đều sẽ nhắn cho Lý Vân Tiêu, chỉ là ngoại trừ trước cửa phòng đúng hạn xuất hiện cần thiết yếu vật phẩm, cô chưa nhận được bất kì tin nhắn trả lời nào.

   Nghỉ ngơi đủ, thân thể cũng liền chậm rãi khôi phục. Trần Lệ Quân hậu tri hậu giác cảm thấy bầu không khí lạnh lẽo này đưa mình tra tấn điên rồi, khôi phục tinh lực đều không ngừng cho Lý Vân Tiêu call video, đều không ngoại lệ bị cự tuyệt.

   Đối diện không hề có động tĩnh gì, Trần Lệ Quân liền cố ý mỗi lần đều ăn không hết cơm cô không tin Lý Vân Tiêu sẽ không xuất hiện!

   Sự thật chứng minh, xác thực vô dụng.

   Trần Lệ Quân ngồi không yên, mấy ngày nay cô đã hoàn toàn hạ sốt ngoại trừ cuống họng hơi đau rát ra đã không triệu chứng khó chịu nào.

   Trần Lệ Quân ra ngoài liền đi qua phòng ngủ chính kết quả là người ở bên trong đã khóa trái cửa từ đời nào.

  "Vân Tiêu, Vân Tiêu? Em mở cửa được không, cho chị nhìn em tí !"Trần Lệ Quân một bên gõ cửa một bên dỗ dành nhưng không nhận được bất kì động tĩnh gì.

  "Vân tiêu, chị sai rồi! Chị biết sai rồi! Em mở cửa ra được không? Vân Tiêu?"

   Vẫn là không người để ý tới.

  "Vân tiêu! Chị thật sự biết sai rồi a~, chị... chị là sợ lây bệnh cho em! Chị sợ em cũng ngã bệnh, cho nên.... Cho nên.... Vân tiêu...."Trần Lệ Quân ngữ khí gần như cầu khẩn nhưng vẫn như cũ không có ai trả lời.

   Kỳ thật lúc chở Trần Lệ Quân từ bệnh viện trở về thì buổi chiều cùng ngày Lý Vân Tiêu cũng bắt đầu nóng lên nhìn số trên nhiệt kế Lý Vân Tiêu bật cười, hai người các nàng mỗi ngày đều cùng một chỗ, sao may mắn thoát khỏi?

   Nàng uống thuốc xong cài báo thức để chút nữa nấu ít cháo, Lý Vân Tiêu đang mơ màng ngủ bởi vì nàng biết nghỉ ngơi mới là biện pháp tốt nhất để nhanh hết bệnh. Trần Lệ Quân khó chịu như vậy vẫn là không nói cho nàng.

   Tiếng đập cửa to như vậy sao nàng không được nhưng vẫn là hung ác nhẫn tâm không có lên tiếng, cho tên ngốc kia tự trách một chút đi. Phòng ngừa hai người gặp mặt lại lây bệnh tiếp.

   Lý Vân Tiêu không đành lòng nghe Trần Lệ Quân xin lỗi cầm điện thoại lên nhắn một tin "Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi" về sau quả nhiên liền không có động tĩnh.

   Trần Lệ Quân thất hồn lạc phách về đến phòng, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời đã tối hẳn, tự trách nghĩ: Lần này Vân Tiêu là thật không chịu tha thứ mình. Ai.....

   Cô lấy điện thoại ra không chút do dự liền gọi video cho đồng bọn.

  "Chết tiệt, Trần Lệ Quân cậu lại náo loạn chuyện gì?"Thái Minh còn giống như tại rạp hát tập kịch mới, ánh đèn chiếu rọi chói lóa không thể thấy mặt chỉ nghe thấy trong giọng nói lộ ra kinh ngạc.

  ............"Phương Nguyên không có lên tiếng.

  "Các cậu.... Các cậu ngày mai đến nhà tớ được không? Tớ giống như lại chọc giận Vân Tiêu rồi....."Trần Lệ Quân uể oải nói.

  "Con khỉ thích làm loạn nhà cậu! Cậu nói xem cả ngày trêu chọc Vân Tiêu làm cái gì! Nói đi cậu lại làm gì?!"Thái Minh gào lên hỏi tội Trần Lệ Quân với nền nhạc hí kịch....

  "Tớ...... Tớ mấy ngày trước bị bệnh sợ lây cho Vân Tiêu nên đem bản thân nhốt trong phòng.... Vân Tiêu.... Giống như bởi vì chuyện này rất tức giận...."

  "Tê, chuyện này đi, giống như....hmmmmm... Cũng không thể trách cậu a, cậu đang bảo vệ Vân Tiêu a...."

  "Vân Tiêu không có nhỏ nhen như vậy."Một mực trầm mặc Phương Nguyên đột nhiên nói.

  "Các cậu ngày mai tan tầm có thể tới nhà tớ không, nhờ các cậu, giúp tớ một chút đi!!!"Trần Lệ Quân tru lên.

  "Ai nha biết rồi, biết rồi. Ngày mai tớ đến, tớ bận đây treo a!"Thái Minh lưu loát cúp điện thoại.

   Phương Nguyên mở miệng muốn nói cái gì chợt nhớ tới lời Vân Tiêu đã căn dặn, cuối cùng chỉ nói câu " Biết" liền cúp điện thoại.

   Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cô thật vất vả nhịn đến buổi chiều, nghe được tiếng đập cửa Trần Lệ Quân mới thấy được tia hy vọng le lói! Mặc nhanh quần áo liền chạy nhanh xuống lầu, một ngày nghỉ ngơi đủ để cô có sức sống tràn đầy!

   Cô lao xuống lầu đem hai vị cứu tinh đón vào nhưng vẫn là mang theo khẩu trang bảo vệ một chút. Hai người đi theo vào phòng, Thái Minh nhìn một vòng cau mày hỏi.

"Làm sao không thấy Vân Tiêu?"

     Trần Lệ Quân chỉ chỉ trên lầu nhỏ giọng nói: "Còn đang tức giận đâu!"

   Phương Nguyên giờ phút này có cảm giác thật muốn đánh người!

   Phương Nguyên thực sự không thể nhịn được nữa, hướng họ Trần quát: "Cái tên ngốc nhà cậu! Cái gì sinh khí! Vân Tiêu có nhỏ mọn như vậy sao! Nàng cũng ngã bệnh! Là cùng thời điểm với cậu!!!!"

   Trần Lệ Quân đứng tại chỗ ngây dại.

   Phương Nguyên thở dài: "Lúc trở về từ chiều hôm qua cậu ấy đã sốt, sợ cậu lo lắng không chịu dưỡng bệnh liền không có nói cho cậu biết! Vân Tiêu mấy ngày nay đều là để cho tớ hỗ trợ đặt đồ vặt ở cửa, cho nên tớ cũng không biết cậu ấy tình huống cụ thể thế nào, có vẻ như cũng mất tiếng..."

   Vừa dứt lời, Trần Lệ Quân liền bay thẳng lầu ba phòng ngủ, cô làm sao lại đần như vậy! Cô làm sao lại không nhìn ra chỗ không thích hợp ở Vân Tiêu chứ! Bản thân lại đương nhiên nhận lấy chiếu cố của nàng, nàng khó chịu như vậy còn chuẩn bị cho cô đồ ăn cùng thuốc..... Nhưng cô lại.... lại.....

   Trần Lệ Quân sợ hù đến người đang nghỉ ngơi trong phòng, nâng tay lên nhẹ nhàng gõ gõ cửa, mở miệng lại tràn đầy nghẹn ngào: "Vân Tiêu..... Vân Tiêu.... Là chị, mở cửa ra được không? Để cho chị xem em....."

   Một câu chưa nói xong cũng đã lệ rơi đầy mặt.

   "Két" cửa phòng mở ra.

   Lý Vân Tiêu mặc đồ ngủ, khoác trên người tấm thảm mỏng, chân mang dép lê, có chút cuống quít mở cửa. Nhìn thấy người đứng ngoài cửa nước mắt giàn giụa, hai tay tranh thủ đưa lên mặt quẹt quẹt lau nước mắt.

   Nàng há miệng cố gắng nói nhưng vẫn là không giấu được giọng đang khàn đặc, hết sức nói: "Không có việc gì Quân Quân, không có việc gì, em tốt hơn nhiều rồi! Chị xem em tốt hơn nhiều!"

   Hai tay Vân Tiêu dùng sức kéo người đang khóc ngước lên đối mặt với nàng.

   Trần Lệ Quân hai mắt đẫm lệ trong mông lung nhìn Lý Vân Tiêu nhìn sắc mặt, sắc mặt tái nhợt còn có một chút sưng, đơn bạc thân thể lộ ra ngoài áo ngủ đều cảm giác trống rỗng, thanh âm khàn khàn từng tiếng đâm đến lòng của cô đau từng nhát.

  Vân Tiêu bệnh như thế mà từ đầu đến cuối đều đang chiếu cố cô.

   Trần Lệ Quân im ắng khóc, ôm lấy người yêu trước mặt, thì thầm tự trách lấy: "Thật xin lỗi... Vân tiêu.... Thật xin lỗi....."

   Lý Vân Tiêu một mực lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì, tay từng cái, từng cái vuốt ve lưng người yêu an ủi.

   Chờ Trần Lệ Quân đã khóc đủ, lắng lại nàng nắm tay cô đi xuống lầu.

   Thái Minh cùng Phương Nguyên nhìn xem hai người đỏ thấu hốc mắt, bộ dạng ỉu xìu, nhìn như là "Uyên ương số khổ".

   Phương Nguyên dìu bạn mình ngồi xuống ghế nhìn qua liền gặp Trần Lệ Quân giống rùa đen rụt đầu.

   Thái Minh chọc chọc Phương Nguyên, "Xóe! Sao cậu cũng không nói tớ biết?"

  "Ai, Vân Tiêu nói, cậu biết chẳng khác nào Trần Lệ Quân cũng biết, nàng không muốn để cho Quân Quân lo lắng cho nên chỉ nói cho tớ" Phương Nguyên mặt vô tội giải thích.

   Thái Minh phi thường không có cảm giác thành tựu cúi đầu xuống, cùng "rùa đen" kế bên giống nhau.

   Đang tự trách thì nhận được điện thoại của lão chồng, cô nhấn tắt! Vừa ngẩng đầu muốn nói chút gì, điện thoại bị ném một bên vang lên.

   Thái Minh nhận điện thoại quát: "Gọi cái gì mà gọi! Không phải nói cho ngươi em ở nhà Quân Quân cùng Vân Tiêu sao, còn liên hoàn call! Ngươi thích ăn đòn đúng không?!"

   Nghe được Thái Minh là thật sự tức giận.

  "emmmm.... Vợ~.... Anh muốn nói, anh nấu ít canh sườn củ sen cùng nấm tuyết, anh mang qua cho mọi người một ít nhé....."Lão Vương thận trọng nói cho hết lời.

   Thái Minh lập tức biến đổi sắc mặt đặc sắc đến mọi người ngồi đó nổi cả da gà, nũng nịu nói: "A... chồng a~, thật xin lỗi a! Người ta vừa rồi xúc động một chút a.... Vậy anh đem canh tới đi, chúng ta bốn người đều ở đây nên lấy nhiều chút nha, hôn hôn lão công.... Yêu ngươi a a a a!!!"

   Người còn đang vùi đầu tự trách vừa nghe xong toàn thân run lên, thật đáng sợ mà!

   Lý Vân Tiêu khàn giọng nói: "Quân Quân, em chính là sợ thấy chị tự trách như thế này mới không có nói cho chị. Cũng sợ gặp nhau sẽ lây bệnh lâu hơn nữa. Chị nhìn xem hiện tại có phải là không sao rồi, đã tốt hơn nhiều, cho nên chớ tự trách được không?"

   Trần Lệ Quân gật gật đầu, vội vàng mở miệng nói: "Vân Tiêu, em nói chuyện nhiều không tốt cho cổ họng, chị đều hiểu, chị hiểu rồi! Chính là.... Chính là.... Ai! Chị thật là quá ngu ngốc!"

   Phương Nguyên mở miệng nói: "Được rồi được rồi, đừng làm kiêu nữa, cậu tranh thủ thời gian đem Vân Tiêu thân thể dưỡng tốt! Đừng có ngã bệnh nữa được không hai bà cô của tớ!!!!"

   Chỉ chốc lát sau lão Vương đem theo canh chạy đến, mấy người giám sát hai ma bệnh ăn cơm ăn canh, thu thập một chút mới rời khỏi.

   Trước khi ngủ Trần Lệ Quân chịu khó đem nước ấm cùng thuốc đều chuẩn bị kỹ càng chờ Lý Vân Tiêu xông hơi xong tắm liền đưa đến trước mặt nàng, Lý Vân Tiêu cũng không khước từ, thuận thế liền uống.

   Trần Lệ Quân uống thuốc xong cũng chuẩn bị trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, vừa đi đến cửa liền bị Lý Vân Tiêu mở miệng ngăn lại.

  "Làm gì?"

  "Chị.... chị đi ngủ a!"Trần Lệ Quân khí thế hào hùng mà trả lời.

  "Đi nhầm phòng ngủ à? Em nhớ được có người thề son sắt nói mình thích nhất ngủ giường xếp a?!"

Nói xong không nghĩ lại phí lời làm đau họng, đem người đẩy ra ngoài liền khóa trái cửa.

   Hừ! Để chị ngủ ở đó cho chừa!

   Trần Lệ Quân đối với kết quả này bất ngờ a, hết đường chối cãi! Aizzzz! Vậy phải làm sao bây giờ a!!!!

----------------
Miniuoi đừng dí nữa, thả ngàn trái tym iuuuu🫰🫰🫰
Uhm còn ai stan không nhể còn toai stan fan luôn rồi, ăn dưa mấy tháng trời còn thoi thóp stan:)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top