Chương 18
Trên đường về nhà ông bà ngoại, khi đi ngang qua trường trung học nhìn thấy một quán bán bánh hoa mận từ xa. Lý Vân Tiêu kích động vỗ nhẹ vào cánh tay người lái xe bên cạnh Trần Lệ Quân hiểu ý, đỗ xe bên đường.
Xuống xe đến gần, Lý Vân Tiêu chỉ vào tấm bảng trước trường giới thiệu: "Quân Quân, đây là trường trung học em từng học, sau đó mới đi học trường nghệ thuật."
"Dì ơi! Dì còn nhớ con không?"
Dì bán bánh hoa mận giật mình, định thần lại nhìn liền nhận ra người trước mặt mà không cần tốn nhiều công sức nói: "Ai nha nhớ, nhớ! Con là cô bé ăn bánh hoa mận phải rắc đường đỏ lên!"
Lý Vân Tiêu dùng sức gật đầu một cái.
"Ây, nhiều năm không gặp, lớn rồi! Càng ngày càng xinh đẹp! Thật tốt! Thật tốt!"
“Dì ơi, con muốn hai phần bánh hoa mận và thêm một chút đường đỏ ~” Lý Vân Tiêu ngọt ngào nói.
"Được rồi được rồi! Lập tức có!" Dì bắt đầu bận rộn làm bánh
"Chào dì ạ!" Giọng nói của Trần Lệ Quân từ phía sau vang lên, trong giọng điệu có chút quen thuộc.
“Ồ, sao hôm nay con cũng đến nữa?” Nhìn hai người đứng cạnh nhau, dì giơ ngón tay chỉ: “Hai đứa con quen nhau à?”
Trần Lập Quân gật đầu.
Lần này Lý Vân Tiêu ngây ngẩn với vẻ mặt bối rối.
"Dì, sao hai người quen nhau?" Lý Vân Tiêu ngạc nhiên hỏi.
Dì nhìn Trần Lệ Quân, cười nói: “Cô nương này coi như là một nửa đồ đệ của ta!”
"Hả tại sao?"
“Một mùa đông nọ, dì đang dựng sạp hàng thì cô bé này đứng cạnh cứ nhìn chằm chằm vào dì. Thấy cô bé ăn mặc tươm tất, trông không phải là không có tiền nhưng dì vẫn cho cô bé đó miễn phí một phần. Nhưng nó lại xua tay từ chối, chỉ hỏi dì có thể dạy cách làm bánh hoa mận không, dì nghĩ trong đầu, lại có người muốn trộm bí kíp kinh doanh của mình đến nữa hả?” Người dì vừa cười vừa nói. .
“Lúc đầu dì không đồng ý nhưng cô bé này cứ đứng đó suốt ba ngày! Đuổi thế nào cũng không đi! Dì tò mò hỏi cô bé tại sao lại phải học làm bánh hoa mận chứ? Nha đầu mặt đầy mắc cỡ nói dì nghe “Con muốn làm bánh hoa mận cho người con yêu ăn”, vậy nên..."
Đột nhiên ý thức được điều gì, dì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hai người trước mặt đồng thời đỏ mặt, hưng phấn vỗ tay nói: "Nha! Tốt, tốt! Tốt, tốt! Hai cô nương cũng tốt, rất tốt!" Có thể nghe thấy được dì thật sự vui vẻ từ trong tâm.
Sau đó dì đến gần Lý Vân Tiêu đầy hưng phấn nói: "Có người quan tâm như vậy con như vậy, nhất định phải trân trọng!"
Lý Vân Tiêu đồng ý với khuôn mặt đỏ bừng.
Dì đưa bánh hoa mận đã làm xong cho người trước mặt, Trần Lập Quân lấy điện thoại di động ra đang định trả tiền thì dì ngăn lại nói: “Thấy hai người các con như vậy dì rất vui! Không thu tiền, hy vọng tình cảm của hai con có thể như ngụ ý của bánh hoa mận này tốt đẹp hạnh phúc!"
Lời chúc phúc đầy thiện ý của người lạ khiến hai người vô cùng cảm động. Lý Vân Tiêu bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy dì: "Cảm ơn dì! Con cũng chúc dì sức khỏe, làm ăn ngàng càng thuận lợi! Mong mỗi lần về có thể ở ăn bánh hoa mận của dì."
Trần Lệ Quân gật đầu, cầm bánh hoa mận lên nắm tay người bên cạnh, lễ phép cảm ơn dì rồi rời đi.
Trở lại xe, Lý Vân Tiêu ngơ ngác nhìn chiếc bánh hoa mận trong tay, nhẹ giọng nói: “Em tưởng khi đó ăn bánh hoa mận trong quán trà chỉ là trùng hợp thôi, còn nghĩ thật thần kì khi chị thực sự có thể làm bánh hoa mận.”
Không nghĩ tới Trần Lệ Quân vì một sở thích nhỏ của nàng mà đặc biệt đi học làm.
Cảm thấy vô cùng xúc động, Lý Vân Tiêu kéo người ở bên phía tay lái về phía nàng, “ba” liền hôn một cái lên mặt.
Trần Lệ Quân đỏ mặt thật dễ thương! Thật muốn hôn một lần nữa! Ừm! Nói liền làm!
"Ba!"
Trần Lệ Quân của nàng sao lại tốt như vậy a!
Trần Lệ Quân cảm thấy mặt mình sắp cười đến đau hàm rồi. Đây Lý Vân Tiêu chủ động! Lý Vân Tiêu chủ động hôn mình! ! !
Lý Vân Tiêu tiếp tục hỏi: "Chị là lúc nào đến học? Hơn nữa sao biết em ở chỗ này đi học a?"
Sau đó liền nhớ đến Trần Lệ Quân đàn áp Thái Minh, đáp án nửa sau của vấn đề trong nháy mắt đã có, hai người này!
Trần Lệ Quân nói với vẻ mặt bối rối: “Sau khi tốt nghiệp về nước, lúc ấy a, chị đứng một mình, trên đường, nhìn thấy ai liền tóm lấy và hỏi: 'Cậu có biết bạn học Lý Vân Tiêu xinh đẹp của Lâm Hải không? 'Này, này, trời không phụ người có lòng cuối cùng chị đã tìm thấy em ~ hì hì..."
Người trước mặt đang nói nhảm một cách nghiêm túc còn chưa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cô đang đắc ý thì người bên cạnh giơ tay lên và “cốc”! Đau đớn, Trần Lệ Quân che trán gào kêu lên.
"Đi thôi! Ông bà còn đang đợi!"
Không lâu sau, xe dừng lại trước một khoảng sân nhỏ bên sông Linh Giang, được bao quanh bởi hàng rào tre cùng cây xanh nụ hoa rải rác nhô ra khỏi bức tường, tràn đầy sức sống.
Ở giữa có một cánh cửa gỗ đơn giản, trên mái hiên rải một lớp rơm nặng nề, tạo cảm giác dày dặn. Những vết lốm đốm trên cửa là nhân chứng của mưa gió, đồng thời cũng tạo thêm nét độc đáo cho cánh cửa này.
Lý Vân Tiêu nóng lòng đẩy cửa ra, chạy một mạch, lao vào vòng tay của người đang ngồi tắm nắng trong sân.
"Ông bà con về rồi a!" Lý Vân Tiêu vui vẻ nói nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ. Quả nhiên, trước mặt người mình yêu dù có bao nhiêu tuổi cũng sẽ trở lại thành một đứa trẻ.
Bàn tay ông già nhăn nheo nhưng vẫn như trước ấm áp, ông vuốt ve khuôn mặt cháu gái, nỗi nhớ nhung của ông khiến giọng ông nghẹn ngào nức nở: “ Ay nha, cháu ngoan của ông rốt cục cũng về rồi!”
Lý Vân Tiêu gật đầu một cái thật mạnh sau đó ngồi thẳng lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ông, nói: “Ông bà, hôm nay cháu dẫn bạn về gặp hai người…” Khi quay lại, nàng phát hiện phía sau không có ai nên quay ra phía cửa tìm.
Lý Vân Tiêu thực sự sốc khi nhìn thấy người ở cửa vẫn đang di chuyển đồ đạc từ cốp xe ra. Chẳng trách người này luôn nói trước mặt mẹ mình rằng chỉ chuẩn bị những món quà nhỏ, nghĩ rằng đó chỉ là phép lịch sự, so với những món quà tặng ông bà... quả thực là nhỏ a...
Người này khi nào đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy? Nhìn những đồ vật chất đống trên mặt đất, có thuốc lá, rượu và trà những loại cơ bản nhất, hộp quà trái cây, thiết bị vật lý trị liệu, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, thậm chí còn có quần áo mùa đông cùng giày! Ôi trời ạ? ? ? ? ?
Lý Vân Tiêu trong lòng có chút xấu hổ, nàng cảm thấy là về nhà nên cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ đạc.
"Sao chị lại chuẩn bị nhiều đồ như vậy?" Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói.
Mồ hôi đã xuất hiện trên trán, cô ta giơ tay lên đơn giản lau nó bằng tay áo. Cô ta nói một cách ngây thơ: "Hả? Có nhiều không? Cơ bản là vậy. Này, ông bà đều có thể dùng được " Nói xong, cô nhìn người đang ngạc nhiên với vẻ mặt vô tội.
Lý Vân Tiêu giúp đỡ xách một số đồ đi vào trong sân, vừa định giới thiệu, bà đã đứng dậy, run rẩy chỉ vào người phía sau: "Tiểu Quân! Lão già là tiểu Quân, tiểu Quân đến đây a!"
"Tiểu Quân???"
Chà, một cảnh tượng mà Lý Vân Tiêu không thể hiểu được lại xuất hiện.
"Ông bà, con lại đến rồi! Lần này con đưa Vân Tiêu về!" Trần Lệ Quân nhanh chóng chào hỏi đỡ lão nhân đang kích động ngồi vào chiếc ghế liễu gai.
"Ôi, con đến là chúng ta đủ mừng rồi! Sao lần nào con cũng mang theo nhiều đồ như vậy!" Bà có chút đau lòng nói.
"Không nhiều, không nhiều, đều là chút tâm ý của con!" Trần Lệ Quân nói xong liền chạy ra bên ngoài dọn đồ.
"Ông bà, hai người làm sao biết Trần Lệ Quân nha?" Lý Vân Tiêu vội vàng hỏi.
Giọng nói trầm thấp mà ấm áp của ông vang lên: “Tiểu Quân nói con bé là bạn của con, nói con bận công việc quá mệt mỏi, không thể về thường xuyên nên thỉnh thoảng con bé sẽ về gặp chúng ta, tâm sự trò chuyện."
"Ôi, tiểu Quân này, tay nghề pha trà rất giỏi a! Ông đã lâu rồi không uống trà do tiểu cô nương pha."
Nghe xong lời của ông, Lý Vân Tiêu thật sâu nhìn người đang bận rộn, vợ nàng, lúc nàng không hề hay biết đã trở thành tấm áo giáp bảo vệ mình.
Ngay sau đó lời của bà cũng vang lên, "Tiểu Quân còn nói con thích uống trà vải do bà pha, cứ quấy rầy bà học, nói nhất định phải nấu cho con uống, nha đầu này thật dụng tâm!" Lời bà nói lộ ra đầy niềm vui cùng sự tán thưởng.
Chẳng trách trà vải do Trần Lệ Quân nấu lại có mùi vị giống của bà.
Chờ bận rộn xong, Trần Lệ Quân cũng ngồi xuống bên cạnh ông.
"Tiểu Quân a, lát nữa pha cho ông một ít trà! Ông muốn uống trà con pha từ lâu rồi, sau đó chúng ta chơi một ván cờ nữa a!" Ông như một đứa trẻ nói với Trần Lệ Quân.
"Được ạ, lần này con mang trà mới đến cho ông, đã đặt sẵn trong tủ trà rồi, cũng có thuốc lá nhưng ông không thể hút nhiểu nha! Con sẽ để bà giám sát ông! Nếu ông không nghe lời, lần sau con sẽ không mang cho ông nữa đâu!" Ngược lại, Trần Lệ Quân lại có tư thế như người lớn, dàn xếp lại từng việc một.
Trong khi hai "đứa trẻ" đang cãi nhau, bà ngoại nhẹ nhàng vỗ vào tay Lý Vân Tiêu rồi cả hai bước vào nhà.
Bà lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong tủ, với đôi tay nhăn nheo lấy ra một thứ gì đó bọc trong vải đỏ, nhẹ nhàng mở ra một đôi vòng tay bạch ngọc nằm lặng lẽ bên trong, sắc thái nhu hòa phảng phất như ánh trăng.
Bà chậm rãi nói: “Đôi vòng tay ngọc này là bà cố ý chuẩn bị cho con làm của hồi môn. Năm đó, mẹ con xuất giá bà không nỡ đưa nó nhưng bây giờ bà giao nó cho con.”
Lý Vân Tiêu vội vàng xua tay từ chối: "Bà hiện tại con không kết hôn, bà nhanh cất đi!"
"Bé ngoan, con và Tiểu Quân đều là những đứa trẻ ngoan. Bà biết..." Nói xong có một chút ngập ngừng, quan sát phản ứng của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu vốn đang nghĩ cách thú nhận chuyện này với ông già để giảm bớt sự khó chịu cho họ. Không ngờ, con mắt tinh tường của người già sáng như đuốc, nhìn thấu tất cả.
"Bà, sao bà đoán được tụi con..."
"Đứa ngốc này, trên đời này ngươi có thể giả vờ là bất cứ thứ gì, ngoại trừ tình cảm, giả vờ rất khó a. Ánh mắt lưu chuyển giữa con và tiểu Quân, trong mắt có tình là giấu không được a. Ông bà cũng không phải người cổ hủ gì, mưa gió cả đời, có gì chưa thấy qua, có gì chưa từng nghe qua đâu!”
Vừa nói, bà vừa vuốt ve hai tay Lý Vân Tiêu, sau đó âu yếm vuốt đầu nàng giống như khi còn nhỏ dỗ nàng ngủ, tràn đầy ấm áp cùng cảm giác an toàn.
"Bé ngoan của bà con chịu khổ quá nhiều rồi, ông bà đều biết, cho nên chỉ cần con thích, chúng ta sẽ ủng hộ con vô điều kiện. Hơn nữa, tiểu Quân là một đứa bé ngoan hiếm có. Khác với những người đến thăm, tiểu Quân chính là thực sự chiếu cố ông bà rất tốt, từ Thặng Châu đến Lâm Hải cũng phải là gần. Con bé ấy mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều thứ, xem cái gì còn thiếu đều mang đến cho ông bà. Rảnh rỗi thì sẽ theo chúng ta uống trà, nghe diễn, nói chuyện phiếm. Bất kể mối quan hệ của hai đứa là gì, ông bà từ lâu đã coi tiểu Quân như cháu gái thứ hai.
"Tính cách của con ông bà hiểu rõ, trầm ổn cũng rất có chủ kiến. Cho dù là mẹ con sắp xếp đối tượng kết hôn, con cũng chưa bao giờ đưa về. Nếu lần này con có thể mang tiểu Quân về, nhất định lần này là con chọn được rồi."
“Ông bà đều chưa có bị mờ mắt có thể thấy tiểu Quân quan tâm đến con đến mức nào. Lần nào đến đây cũng quấn quít bà đòi học nấu trà vải mà con thích uống, học làm vài món ăn khi con thích lúc nhỏ, bé ngoan a, gặp được người để tâm đến con như vậy ông bà cũng rất vui. Là khổ tận cam lại, khổ tận cam lai a”.
Lý Vân Tiêu bật khóc khi nghe bà nói, nàng cảm kích những gì màTrần Lệ Quân dành cho mình cũng cảm thấy hổ thẹn vì nàng dành quá ít thời gian cho gia đình.
Khi Lý Vân Tiêu giúp bà ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy ông cháu hai người trong sân đang cười to còn Trần Lệ Quân thì đang lau nước mắt một cách khoa trương.
"Nói đến chuyện gì mà lại cười to như vậy?" Lý Vân Tiêu tò mò hỏi.
Trần Lệ Quân cười không ngừng: "Ha ha ha ha ha ha, Vân Tiêu, giờ chị đã biết những trò xấu hổ khi còn nhỏ của em rồi!"
Lý Vân Tiêu nắm lấy tay ông tỏ vẻ phản đối!
"Ông, nhìn chị ấy kìa! Làm sao ông có thể đem chuyện của con kể cho người ngoài a!" nàng vừa dậm chân vừa nói.
"A? Người ngoài? Ở đây có người ngoài à? Ông không nhìn thấy nha! Không nhìn thấy! Trước mặt chỉ có hai cô cháu gái xinh đẹp, hahahahahahahahahahaha..." Tiếng cười của ông không dứt bên tai của Lý Vân Tiêu.
"Ông a~!" Lý Vân Tiêu thẹn quá hóa giận. Ông bèn nháy mắt với Trần Lệ Quân,cũng không thể để cô cháu gái nhỏ của mình thật sự tức giận nha.
Trần Lệ Quân nghiêng đầu đến gần sườn mặt của Lý Vân Tiêu, nhìn thấy mặt nàng phình phình tức giận, cô nhanh chóng dỗ dành: "Tốt rồi, chị không nói xấu em. Ông nói trước đây a em rất nghịch ngợm, táo trong thùng mỗi trái đều cắn một miếng. Thấy chai nước ngọt uống vào cuối cùng lại thành uống xăng, còn màng giày cao gót của mẹ mà ngã xuống cầu thang, chị nghe đều bị hù đến rồi, em a làm chuyện gì đều nguy hiểm đến mạng nhỏ. Chị nói với ông là thần bảo hộ của em chắc là rất vất vả, bình thường thì không sao, khi gặp chuyện đều liên quan đến mạng sống! Bất quá, em xem hiện tại vui vui vẻ vẻ, cái này gọi là đại nạn không chết tất có phúc về sau nha!”
"Chỉ vậy thôi, chị có lừa em thì là chó con!"
Trần Lệ Quân thầm nghĩ, haha, mình không sợ làm chó con, hì hì..
Khi người trước mặt gần như bị dỗ cho vui vẻ, ông giở tính trẻ con đưa tay kéo quần áo của Trần Lệ Quân.
"Được rồi được rồi, tiểu Quân a, đi thôi, chúng ta đánh thêm hai ván nữa!"
"Được rồi ông nhưng mà ông phải xếp hàng nha. Vân Tiêu công chúa của chúng ta vẫn còn tức giận. Con phải đợi cho đến khi em ấy nguôi giận mới có thể chơi với ông." Nói xong, cô nháy mắt tinh nghịch với Lý Vân Tiêu.
Nhìn hài người như con nít trước mặt, Lý Vân Tiêu và bà đưa mắt nhìn nhau bất lực cười.
Sau đó, Lý Vân Tiêu và Trần Lệ Quân thu dọn tất cả những thứ họ mang đến, dọn dẹp nhà cửa, nhổ hết cỏ dại trong vườn, mới miễn cưỡng từ biệt ông bà chuẩn bị trở về Hàng Châu.
Bà ngoại bướng bỉnh muốn để hai người ở lại qua đêm, Trần Lệ Quân thần bí thì thầm vào tai bà, không biết nói gì thì nhìn thấy bà mặt mày vui mừng bắt đầu đuổi người đi.
Hai ông bà đỡ nhau tiễn hai đứa trẻ đi, bóng dáng nhỏ bé dần biến mất trong gương chiếu hậu.
Trần Lệ Quân xúc động nói: “Chậc, ông bà tình cảm thật tốt! Một hứa hẹn chính là nắm tay nhau cả đời, thật tốt a! Chúng ta sau này sẽ giống như ông bà, yêu thương nhau cho đến khi chúng ta già rồi…hì hì”
Tiếng cười còn chưa dứt, người bên cạnh đã túm lấy tai cô: "Ôi, ôi! Đau quá, Vân Tiêu, cô nãi nãi mau buông chị ra!"
"Chị mới vừa nói gì với ông bà mà cười ranh mãnh như vậy hả!"
"Ai, chị nói lần sau sớm một chút mang em về cùng hai người nha!" Trần Lệ Quân mặt đỏ lên vì đau.
Lý Vân Tiêu không tin! "Được rồi, chị mới được người nhà của em đồng ý, liền dám giương đuôi khỉ lên gạt em?!" Dứt lời động tác trên tay của nàng càng mạnh.
"Ồ, chị sai rồi, sai rồi... Đừng vặn, đừng vặn, Lý Vân Tiêu!"
"Nói hay không?!"
"Nói nói nói, bà tò mò hỏi hai người chúng ta đã đạt tới trình độ nào, chị nói hai ta thanh thanh bạch bạch, thậm chí còn chưa hôn nhau! Nhưng chị đã hứa với bà là sẽ nhanh chóng bắt được em! Chỉ vậy thôi! Hết rồi, hết rồi!"
Lời vừa dứt, tay nắm lỗ tai của nàng thả lỏng, trong xe nảy sinh mơ hồ. Trần Lệ Quân vội vàng xoa xoa lỗ tai cho máu chảy trở lại.
Lý Vân Tiêu xấu hổ rời mắt nhìn cửa sổ, đôi tai của nàng đỏ bừng dường như là người vừa bị nhéo là mình, những ngón tay xoắn vào nhau vô tình để lộ vị tâm tình lúc này của nàng.
Trần Lệ Quân lén lút liếc nhìn người đang thẹn thùng bên cạnh, nói trộm trong lòng: Nếu không dùng chiêu này, thật sự không làm gì được em a, làm sao có thể cho em biết “lời thì thầm” thật sự. ?
Có lẽ vì mệt mỏi nên Lý Vân Tiêu hơi say xe, Trần Lệ Quân kéo chăn trên người nàng và nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi", người ngồi ở ghế phụ im lặng.
Mơ hồ nhìn thấy biển chỉ dẫn trên đường cao tốc, nghĩ thầm mình không phải nên quay lại Hàng Châu sao? Tại sao người này lại lái xe về hướng Thái Châu? Quên đi, mặc kệ dù sao Trần Lệ Quân sẽ không bán mình!
Sau khi xác định người bên cạnh đã ngủ say, Trần Lệ Quân liền dùng trợ lý thông minh gọi điện: “Này, bọn tớ đang trên đường.”
"Được rồi, các cậu làm đi, được rồi, gặp lại sau."
Hài lòng, cô cúp máy.
Im lặng, tăng tốc độ xe.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top