Chương 17

Khi Lý Vân Tiêu thức dậy, chỗ bên cạnh đã trống rỗng không sót lại hơi ấm nào. Chẳng phải đêm qua Trần Lệ Quân đã ngủ trong phòng ngủ sao? Nhưng tôi đã cảm nhận được hơi thở của người bên cạnh khi tôi đang mơ màng ngủ.

  Nàng đi thẳng vào thư phòng tìm một vòng cũng khong có, đi vào bếp thì thấy bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trên bàn, sờ vào ly sữa thì đã lạnh rồi. Kỳ lạ, người này mới sáng sớm đã đi đâu rồi?

  Nàng lấy điện thoại gọi, cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

  "Này, Vân Tiêu, em dậy rồi à?"

  "À, chị ở đâu thế?"

  "Nga, chị ra ngoài có chút việc, lát nữa sẽ quay lại."

  "Có lâu không? Hôm nay về Lâm Hải nên có thể là phải sớm lên đường. Nếu chị có việc thì cứ bận trước đi, em một người về cũng được" Lý Vân Tiêu không muốn cô ấy vừa bận rộn với công việc mà còn phải chiếu cố mình nữa.

  Đột nhiên, đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng vang lên giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: "Chị xem em đặt như vậy được chưa ạ?"

  Sau đó, vang lên thanh âm nghiêm nghị của Trần Lệ Quân: "Suỵt!"

  Lý Vân Tiêu cau mày, giả vờ như không nghe thấy.

  "Ừm, Vân Tiêu, em tắm trước đi sau đó thu thập một chút, chị ở đây cũng sắp xong rồi, lát nữa chị đón em chúng ta trực tiếp đi."

  "Ừ." Giọng nói của Lý Vân Tiêu nhàn nhạt không nghe ra tâm tình gì.

  Nhưng nàng lại không thể kìm nén sự tò mò của mình, sự cáu kỉnh không thể giải thích được khiến nàng đưa tay rửa mặt một cách thô bạo. Khi ngẩng đầu lên, mặt đã đỏ bừng vì bị rửa thô bạo. Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, tự hỏi tại sao mình lại nhạy cảm đến thế.

  Nàng chợt hiểu được tâm trạng hờn dỗi của Trần Lệ Quân. Lắc đầu để xua đi những suy nghĩ lộn xộn, tập trung thu dọn đồ đạc trong tay.

  Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng kêu của Trần Lệ Quân từ tầng một, " Vân Tiêu, chị về rồi đây, em đã thu dọn đồ đạc xong chưa?"

  Lý Vân Tiêu nổi tính tình không trả lời.

  "Vân Tiêu?" Trần Lệ Quân cau mày, thắc mắc tại sao không có động tĩnh gì, vội vàng chạy lên lầu.

  "Ân, thu thập tốt rồi." Giọng nói của Lý Vân Tiêu lạnh lùng, "Cả buổi sáng chị làm gì?"

  Trần Lệ Quân sắc mặt có chút mất tự nhiên, cô đưa tay sờ sờ hai bên quần, "Chị... chị công ty có việc phải xử lý nhưng bây giờ đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi thôi?"

  Lý Vân Tiêu tự hỏi liệu mình có quá nghiêm túc hay không, Trần Lệ Quân có vẻ thận trọng.

  Nàng hít một hơi rồi nói: "Đi thôi."

  Trần Lệ Quân chủ động cầm đồ trong tay đi theo Lý Vân Tiêu.

  "Em ăn sáng chưa?"

  "Chưa."

  "Chị đem đồ xếp lên xe rồi hâm nóng sữa cho em, em ăn trước khi đi nhé, nếu không bụng em sẽ khó chịu, đợi chị chút nhé."

  Nhìn thấy hành vi ân cần của người trước mặt, Lý Vân Tiêu rơi vào tự trách, lòng tự trọng không nàng đánh vỡ hình tượng và đi hỏi sự thật, haizzz, tại sao bản thân lại lo lắng về việc lo được lo mất như thế này?

  Rồi lại nghĩ, người mình yêu không thể sai được! Ừm! Chính là như vậy!

  Trước khi Trần Lệ Quân quay lại, Lý Vân Tiêu đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình, xoay người đi hâm nóng sữa.

  "Vân Tiêu, ta tới, ta tới." Trần Lệ Quân ba bước đi tới trước mặt nàng, sau đó đẩy Lý Vân Tiêu ngồi vào ghế ăn, chính mình đem trứng cho vào chảo, bắt đầu chiên. .

  "Chị cũng làm sandwich, chút nữa cho vào lò vi sóng, cho em mang theo trên đường ăn."

  "Nga, hôm nay chị không pha trà, lần trước nhìn thấy em và Phương Nguyên uống latte chuối, chị thử tự mình pha một ly, chỉ là không biết hương vị có giống như em thích uống hay không. "

  Trong lúc bận rộn, người nọ quay lại nói chuyện với Lý Vân Tiêu, gãi đầu ngây thơ một chút rồi cười ngốc nghếch với người uống sữa.

  Lý Vân Tiêu đã hoàn toàn gạt bỏ sự bất an trong lòng mình. Nếu Trần Lệ Quân nói rằng cô không yêu mình, sợ là ngay cả chính mình cũng không tin.

  Cuối cùng, sau một buổi sáng đấu tranh nội tâm, lần đầu tiên nàng mỉm cười từ tận đáy lòng.

  "Công chúa, mời lên xe." Trần Lệ Quân theo thường lệ mở cửa phụ xe.

  Lý Vân Tiêu cười khúc khích: "Đây là giọng nói độc quyền cài đặt sẵn phải không?"

  "Nếu em thích nghe thì mỗi lần lên xe chị đều nói, được không!" Người này đôi mắt sáng ngời như muốn có người xoa xoa khích lệ.

  Trần Lệ Quân lái xe rất vững vàng, đó là phong cách của cô, khiến người ta cảm thấy yên tâm đáng tin cậy một cách khó hiểu.

  Sắp xếp cũng rất chu đáo, ngay khi nàng ngồi xuống, ghế đã được điều chỉnh về tư thế nằm ngửa thoải mái, hệ thống sưởi ghế cũng đã được bật trước. Lý Vân Tiêu đột nhiên trở nên tò mò, nghiên đầu hỏi người lái xe: "Chị đối với mọi người đều tốt như vậy sao?"

  "A? Ừm... Tuy rằng nói, con người của chị quả thật là cái người tốt! Nhưng trước mắt mà nói, phản hồi của mọi người xung quanh về chị cơ bản đều là một câu."

  "Gì?"

  "Ngươi là một tên khốn đáng bị đánh." Nói xong, anh ta nhướng mày tinh nghịch với Lý Vân Tiêu.

  "Hahahahahahahahahahahahahahaha, chẳng trách khi em nói với Thái Minh chị là người ôn nhu, phản ứng của cậu ấy giống như nhìn thấy quỷ vậy."

  "Ha ha ha, có lẽ chỉ có trước mặt em là chị có danh tiếng tốt, có điều về sau nếu như chị ngoài ý muốn lộ ra đuôi khỉ, em phải thu thập chị! Chị nhất định luôn nghe theo ý em" Trần Lệ Quân vỗ ngực thề son sắt nói .

  Những lời này khiến trái tim của Lý Vân Tiêu tràn ngập sự ngọt ngào.

  Đang nói chuyện, Phương Nguyên liền truyền tới tin nhắn: "Dou Dou, cậu ở đâu?"

  "Ân? Phương Nguyên có biết chúng ta trở về Thái Châu không?" Lý Vân Tiêu tò mò hỏi.

  Người lái xe có vẻ hoảng hốt trong giây lát, "À... à, có! Hôm qua cậu ấy hỏi chúng ta kế hoạch hôm nay là gì, chị nói sẽ cùng em về Thái Châu."

  Lý Vân Tiêu hiểu rõ gật gật đầu đầu rồi trả lời: "Bọn tớ ở trên đường cao tốc, Viên Tử, chờ tớ về mời cậu đi ăn nha."

  Phương Nguyên cũng đáp: "Được."

  Cảnh vật dọc đường nhanh chóng lóe lên ngoài cửa sổ, trong xe có chút im lặng, Trần Lệ Quân nhìn Lý Vân Tiêu tựa đầu vào cửa sổ xe, nghĩ rằng Lý Vân Tiêu đang buồn ngủ, liền buông tay kéo lên cái chăn.

  Giọng nói của Lý Vân Tiêu đột nhiên vang lên, "Quân Quân, chị có biết không? Trước khi chị xuất hiện, em chưa bao giờ tin rằng sẽ có người yêu mình."

  Trần Lệ Quân nóng lòng muốn kiểm tra, lại bị buộc phải lái xe, không thể động đậy.

  "Em rất sợ chị yêu Lý Vân Tiêu hoàn mỹ trong trí tưởng tượng của mình. Cho nên hôm nay, trước khi gặp mẹ em, em muốn nói cho chị biết con người thật nhất của mình. Quân Quân, chị vẫn còn cơ hội đổi ý."

  Lý Vân Tiêu quay đầu lại, nhìn Trần Lệ Quân với đôi mắt đỏ hoe và nói tiếp: "Cha mẹ em chia tay từ rất sớm, sớm đến nỗi em thậm chí còn không có nhớ gì, liền bị ném ở nhà ông bà. Những đứa trẻ khác đều cười em là đứa trẻ không ai cần, đem em vây vào một góc tường và gọi em là trẻ mồ côi không cha, không mẹ. Lúc đó ông bà ngoại họ luôn cầm gậy đi loạng choạng đem em cứu ra, đau lòng mà nói: "Bé ngoan đừng sợ, ông bà đều yêu con!" Sau đó bà dắt em đi chợ mua bánh hoa mai. Mỗi lần bà đều sẽ rắc đường đỏ lên, vuốt đầu em và nói "Bé ngoan, ăn chút đường sẽ không khổ nữa", nên mỗi lần ăn bánh hoa mai, em đều có thói quen rắc chút đường đỏ".

  "Kì thực khi đó em không cảm thấy khổ, cũng không hiểu thế nào là một đứa trẻ không ai muốn. Ông bà luôn đưa em đến rạp hát xem kịch, lúc đó còn nhỏ nên gần như không thể với tới, nhón chân lên miễn cưỡng gần mép sân khấu, diễn viên mang theo những đôi giày đầy màu sắc trở thành giấc mộng duy nhất trong tuổi thơ của em.

  "Sau lại lớn hơn một chút, em tự đi xem diễn, là đứa trẻ duy nhất trong số những người lớn. Khi đi xem kịch về em lấy những tấm khăn trải giường, khăn tắm nhiều màu sắc quấn quanh người và bắt chước động tác của các diễn viên trên sân khấu non nớt mà bắt chước diễn lại các trích đoạn đó, ông bà luôn ở bên cạnh cười em là một tiểu bất điểm, lại một bên giơ ngón tay cái lên lớn tiếng nói: "Bé ngoan, tốt, tốt "

  Người kể chuyện không kìm được thút thít ngay cả người đang lái xe cũng rơi nước mắt. Lý Vân Tiêu nhanh chóng lau nước mắt trên mặt Trần Lệ Quân nhẹ nhàng nói: "Không sao, không sao đâu, Quân Quân không khóc, không sao nữa rồi."

  Các đốt ngón tay của người lái xe trở nên trắng bệch, cô thật muốn dừng lại trên đường cao tốc này ôm chặt người yêu vào lòng.

  Chẳng trách, chẳng trách Lý Vân Tiêu thoạt nhìn vừa cao ngạo vừa cô đơn, chẳng trách người này trong lúc ngủ luôn không có cảm giác an toàn, luôn bất an. Vân Tiêu của cô, giống như con chim cô đơn vô tình bị bỏ lại, kéo lê những chiếc lông gãy, bướng bỉnh dũng cảm vượt qua cơn gió gào thét, loay hoay tìm một nơi ấm áp về hướng bình minh.

  "Nếu có kiếp sau, chị nhất định phải nhanh chóng tìm được Vân Tiêu bé nhỏ của chị, ở bên em, bảo vệ em, yêu em."

  "Chị khóc như vậy làm sao em có thể nói được? Quên đi, em không nói nữa." Lý Vân Tiêu an ủi cô.

  "Vân Tiêu, chị muốn nghe, tất cả chuyện quá khứ có liên quan đến em, những lần chị không thể tham gia, chỉ cần em chịu nói, chị đều muốn nghe."

  Lý Vân Tiêu nhìn Trần Lệ Quân, ổn định giọng nói, lau nước mắt, tiếp tục nói.

  "Thật ra khi bố mẹ chia tay, bọn họ rất tốt với em. Đặc biệt là mẹ, đại khái là thấy em thua thiệt nên luôn cố gắng hết sức để bù đắp về mặt vật chất. Khi còn nhỏ không quan tâm đến điều đó. Khi đó chỉ không hiểu tại sao lâu ngày mẹ không về, tâm tư của người lớn luôn là đoán không ra, có phải vì em không đẹp không? Mẹ không thích em à? Ngày nào em cũng ngồi trước cửa mong một ngày nào đó tâm nguyện tích lũy của em sẽ thành hiện thực nhưng mẹ chỉ đem rất nhiều đồ ăn vặt trở về lại vội rời đi.

  "Theo thời gian, em quen dần. Em quen với sự chia ly, quen với sự nhạy cảm, quen với sự tự lập và quen với sự thất vọng. Điều em thích nhất lúc đó là những đêm hè, được ngồi ghế tựa vừa ăn dưa hấu vừa ngắm sao, ông ngoại cầm quạt lá đuôi mèo đuổi muỗi, bà ngoại nghe những đoạn kịch giữa tiếng ve kêu ríu rít bên tai và làn gió đêm mát lạnh hòa âm cùng nhau những ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy nho nhỏ giọng ngân nga nhẹ nhàng.

  "Ai nói trẻ con đều vô tư lự? Trẻ con cũng có nỗi lo của riêng mình."

  "Khi còn bé thì mong đợi lớn lên. Khi lớn lên, nhìn lại thấy thật kỳ diệu. Chị nói, khi còn nhỏ đôi chân bé nhỏ treo trên ghế đung đưa đã vững vàng chạm đất bắt đầu len lén bén rễ nảy mầm?"

  "Sau này, không ngần ngại chọn vào trường nghệ thuật để học kịch. Rời nhà năm mười tám, thân tình đã biến thành những giọt nước mắt của ông bà khi em rời đi, nó trở thành chi phí sinh hoạt đều đặn hàng tháng, trở thành ngắn ngửi lời dặn dò nói họ rất tốt, em đừng bỏ học, em như lục bình trôi dạt không biết bến bờ. Em biết, bản thân đã được yêu thương rrats nhiều nhưng đó chưa bao giờ là tình yêu mà em muốn. "

  "Em cũng đã thử qua yêu đương với những nam sinh thích mình ở trường nhưng sự tình yêu tuổi dậy thì ngươi lừa ta gạt khiến em cảm thấy khó mà tiếp nhận được. Nói xong thích liền muốn nắm tay, muốn gì thì phải ôm một cái nối gót theo sau là nhao nhao đòi hôn, bết bát hơn là thì giở thủ đoạn. Con gái ở chuyện tình cảm như một món đồ chơi, đạt được liền nhanh chóng vứt bỏ tiếp tục săn tìm mục tiêu mới. Em ghét quá trình này, không có hứng thú trở thành con mồi của bất kỳ ai, cho nên phần lớn tiến hành đến bước nắm tay kia thì đã vội kết thúc. Thay vì lãng phí thời gian vào những cảm giác nhàm chán trong tình cảm, không bằng ở phòng tập đổ mồ hôi, ít nhất sự cố gắng vĩnh viễn không bạc đãi bản thân ".

  "Cho nên cho tới bây giờ em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được yêu, cũng chưa bao giờ học được cách yêu người khác.

  "Tình yêu đối với em mà nói u tối như Lọ Lem đến mười hai giờ thì cỗ xe bí ngô mất đi phép thuật. Là một sản phẩm xa xỉ chỉ được bán ở những cửa hàng sang trọng, chỉ có thể nhìn mà không có thể chạm tới."

  "Nhưng Quân Quân, sự xuất hiện của chị khiến em lần đầu tiên cảm thấy giấc mơ có thể trở thành sự thật. Lọ Lem thực sự có thể biến thành công chúa khi đi đúng đôi giày thủy tinh. Được ai đó yêu thương không đáng sợ, tình yêu của chị mỗi một chi tiết đều được dung nhập vào cuộc sống. Quân Quân, cảm ơn tình yêu của chị, em thật may mắn khi gặp chị!"

  Trần Lệ Quân cuối cùng cũng nhìn thấy khu vực dịch vụ gần nhất, giảm tốc độ đậu xe vào đó. Liều mạng tháo dây an toàn dùng tốc độ nhanh nhất ra khỏi xe, vòng sang ghế phụ kéo người đang khóc ôm thật chặt vào lòng.

  Người trong ngực cô an ủi: "Không sao đâu, Quân Quân. Chẳng phải chị đã nói mọi thứ trải qua đều sẽ trở thành kinh nghiệm. Những vết thương này đã sớm đóng vảy mọc ra da thịt mới, không đau. Hơn nữa, chắc ông trời cũng nhìn thấy em đã chịu đựng nhiều như vậy rồi mới an bài để em gặp phải chị. Trước khổ sau ngọt, là đáng giá!"

  "Lý Vân Tiêu, bất kể em nghĩ mình là người như thế nào, đối với Trần Lệ Quân mà nói, em vĩnh viễn đều là tốt nhất Lý Vân Tiêu..." Trần Lệ Quân kiên quyết nói.

  Lý Vân Tiêu hít sâu một hơi không khí trong lành, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, có chút lo lắng nói: "Nhưng là Quân Quân, chị thật sự không sợ gặp lại mẹ em sao?"

  Trần Lệ Quân tựa đầu vào vai Lý Vân Tiêu, lười biếng lắc đầu: "Mẹ em sẽ đánh chị sao?"

   Bị lời của người này chọc cười, giơ tay lên ở ngang hông nhéo một cái.

  "Hừ, ai da." Trần Lệ Quân bị đau kêu lên.

  "Được rồi, em sẽ không vạch trần chị, đồng chí Trần Lệ Quân. Hy vọng đồng chí sẽ chiến đấu hết mình đến cùng!"

  "Đương nhiên! Trần Lệ Quân ra trận, sẽ không có một cọng cỏ nào mọc được! Thề phải ôm được Vân Tiêu trong tay mà trở về!" Trần Lệ Quân kiên định hứa hẹn.

  Nhìn thấy người trước mặt bày trò trêu chọc mình, Lý Vân Tiêu cũng bị lây nhiễm có được tự tin, nỗi lo lắng vô căn cứ trong lòng dần dần yếu đi.

  "Nhanh, nhanh, nhanh! Thừa dịp lòng tin vẫn còn ở, nắm chặc thời gian đi đường đi!" Trần lệ quân đem người an trí tốt liền nhanh chóng chạy về ghế lái tiếp tục lên đường.

  Đến Lâm Hải thì đã gần trưa, hai người lái xe thẳng đến nhà mẹ Lý Vân Tiêu, đỗ xe ở cổng sân. Trần Lệ Quân đỡ nàng xuống xe rồi chạy tới cốp xe, đem lễ vật đã mua trước đó thêm hai bình mao đài cùng trà có phẩm chất tốt nhất của nhà mình tất cả đều sửa sang lại cầm ở trên tay.

  Thấy có quá nhiều đồ vật, Lý Vân Tiêu muốn giúp đỡ nhưng Trần Lệ Quân vội vàng từ chối với nụ cười ngây thơ.

  Lý Vân Tiêu vội vàng ở phía trước dẫn đường, đem người dẫn tới bên trong nhà. Mẹ Lý vui vẻ bước ra khỏi bếp khi nghe thấy tiếng động, "Vân Tiêu về rồi à?" Trên tay bà vẫn đeo găng tay, chắc đang xử lý nguyên liệu nấu ăn.

   Tầm mắt rơi vào Lý Vân Tiêu sau lưng, thấy đầy tay bao lớn bao nhỏ Trần Lệ Quân, trong nháy mắt đổi sắc mặt, nụ cười cứng đơ ở khóe miệng.

  "Chào dì." Trần Lệ Quân vội vàng gật đầu chào hỏi.

  Mẹ Lý không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, "Sao con cũng mang cô ấy về?"

  "Mẹ..." Lý Vân Tiêu còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, nhưng Trần Lệ Quân đã nhanh chóng trả lời: "Dì, là con không phải, muốn cùng theo tới, thật xin lỗi đã làm phiền dì."

  "Dì Trần, đặt đồ của vị khách này trước cửa. Sau đó dẫn khách đến ngồi trong đình một lát." Vừa nói xong, bảo mẫu ở nhà đã dẫn Trần Lệ Quân về phía cửa.

  "Mẹ! Như này có chút quá đáng rồi. Dù sao Quân Quân là khách con đưa về. Đây là cách mẹ đối xử với khách bằng cách đuổi ra ngoài như thế này sao? Nếu vậy thì bọn con đi trước." Giọng điệu của Lý Vân Tiêu càng nghiêm túc và xa cách hơn bao giờ hết.

  "Bạn? Vân Tiêu, mẹ chờ con giải quyết chuyện với Trần Lệ Quân nhưng con đưa cô ấy về mà không chào hỏi, con có thể nói cho mẹ biết con đã xử lý như thế nào không?" Mẹ Lý cũng có chút tức giận.

  "Mẹ, Quân Quân và con đã ở bên nhau."

  "Cái gì?!" Mẹ Lý gầm lên, sững sờ tại chỗ. "Con có biết con đã chọn con đường nào không?" Giọng nói của mẹ Lý có chút run rẩy.

  Lý Vân Tiêu nhìn mẹ mình, bước tới nắm tay cô ấy "Mẹ, con biết." Lý Vân Tiêu nói chắc chắn. "Tất nhiên, con cũng hiểu nỗi lo lắng của mẹ. Dù sao, mối quan hệ như vậy ở trong mắt mọi người là kinh hãi thế tục. Nhưng mẹ, con là một người có thiếu sót về tình cảm, con đã cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của mẹ, mẹ đã thấy được kết quả. "

  "Trong mắt của mẹ, việc chọn kết hôn và sinh con thực sự quan trọng hơn mạng sống của con gái mình? Mẹ có thể thực sự bảo vệ con đến hết cuộc đời không? Hoặc là, mẹ thay con chọn một người có năng lực bảo vệ con cả đời đau con cả đời yêu con cả đời sao? Mẹ, ngài biết, cả đời quá dài."

  Mẹ Lý lập tức phản bác: "Lời con nói cả đời người khác không thể làm được nhưng Trần Lệ Quân có làm được không?"

  "Đúng! Chị ấy có thể, bởi vì chị ấy là người được Lý Vân Tiêu chọn và là người con yêu."

  Giọng điệu của Lý Vân Tiêu nghiêm túc lại chắc chắn, không có sự dao động nào. Sau đó nàng thở dài nói tiếp: "Mẹ, nếu mẹ không chấp nhận thì bọn con sẽ rời đi. Bây giờ, con phải ra ngoài cùng Quân Quân, chị ấy ở ngoài sẽ bị cảm lạnh." Dứt lời bóng lưng quyết tuyệt xoay người đi ra ngoài

  "Vân Tiêu...Mẹ...Mẹ muốn nói chuyện với Trần Lệ Quân." Mẹ Lý bất đắc dĩ nói.

  "Được rồi, nhưng con cũng phải có mặt." Lý Vân Tiêu sẽ không nhượng bộ.

  "Được rồi, nhưng chút nữa dù mẹ có hỏi câu gì hy vọng con sẽ không can thiệp."

  "Có thể."

   Trần Lệ Quân mới vừa vào phòng khách liền thấy Lý Vân Tiêu quăng tới ánh mắt đau lòng, lắc đầu một cái tỏ ý mình không có sao. Lại dùng khẩu hình không tiếng động hỏi Lý Vân Tiêu, "Không có sao chứ?" Người đối diện cũng lắc đầu một cái, vành mắt nhưng là hồng hồng.

  "Cô Trần, ngồi" mẹ Lý nói.

  Trần Lệ Quân bước đến chỗ Lý Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh nàng.

  "Cô Trần, lần trước tôi cũng có một câu hỏi. Hôm nay tôi muốn nghe câu trả lời của cô."

  Trần Lệ Quân đứng dậy, trịnh trọng nói: "Dì, cháu thích Vân Tiêu, không!" Nói xong, nhìn sâu vào cô gái bên cạnh, "Con là yêu em ấy. Hôm nay con đến thăm vì hy vọng dì có thể đồng ý cho con với Vân Tiêu cùng một chỗ, con hứa sẽ đối xử tốt với em ấy, đối với em ấy phụ trách phụ trách!

  Nhìn thấy đứa trẻ ngoan ngoãn này lại có thể thẳng thắn như vậy, mẹ Lý nhướng mày tiếp tục hỏi: "Nha? Tôi ngược lại là tò mò, con làm sao đối với con bé phụ trách? Hiện tại con đường mà con mang lại cho con bé là như thế nào không?

  Trần Lệ Quân chậm rãi nói: "Dì, bọn con không phải cố ý chọn con đường nào, bọn con chỉ chọn tình yêu. Vân Tiêu và con đã bỏ lỡ nhau hơn mười năm, con sẽ không bao giờ buông tay nữa. Con sẽ dùng quãng đời còn lại của mình đối tốt với em ấy.

  Lý Vân Tiêu nghe xong liền cảm động rơi nước mắt đưa tay ra nắm chặt lấy tay người bên cạnh.

  Mẹ Lý nhìn thấy hành động của hai người, hỏi: "Con làm nghề gì?"

  "Dì, để con tự giới thiệu ngắn gọn. Con đến từ Thặng Châu, con du học ở Anh. Sau khi tốt nghiệp liền trở về, tốt nghiệp sau khi về nước buôn bán, nhà có một vườn trà, chủ yếu kinh doanh là trà Trần gia."

  "Trần gia trà? Trần gia trà là tài sản của nhà con?" Mẹ Lý có chút kinh ngạc.

  " Dì, là như vầy, nhà con còn có một chị gái, trước mắt là chị và anh rể phụ trách phần lớn việc kinh doanh, bởi vì ba tháng qua cũng bận điều tra. . . . Cho nên là chị ấy đang giúp đở quản lý

  Mẹ Lý gật đầu: "Là như vầy, Vân Tiêu công việc là ở Hàng Châu, sau này hẳn là sẽ định cư ở Hàng Châu. Nếu con luôn ở Thặng Châu, hai người ở riêng một nơi chắc chắn sẽ không được, phải không?"

  "Dì, cái này không cần lo lắng đâu ạ. Con đã cân nhắc việc này, căn nhà ở Hàng Châu là con chuẩn bị cho Vân Tiêu, về sau sẽ sang tên cho em ấy, trước mắt Trần gia trà sản nghiệp cũng tương đối thu vào cũng coi là ổn định, hơn nữa ngài yên tâm con sẽ càng cố gắng! Nhất định cho Vân Tiêu một cuộc sống không lo không nghĩ. Để cho em ấy có thể không có nổi lo mà tiếp tục công việc của mình hoặc là làm bất kỳ chuyện gì mà em ấy thích."

  Vẻ mặt của mẹ Lý cuối cùng cũng dịu lại, bà gật đầu. Bà nghiêm túc nhìn con gái rồi nói: "Vân Tiêu, mẹ không phải đồ cổ hủ. Làm ăn nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà còn chưa từng thấy? Mẹ không quan tâm đến giới tính của người yêu con, nhưng mẹ nhất định phải đem con giao phó cho một người đáng tin cậy."

  " Thật ra thì tình cảm của tiểu Trần đối với con, mẹ nhìn ra được bao gồm cả ba tháng điều tra, nguy hiểm từng giây phút vì con bỏ ra, mẹ đều thấy ở trong mắt, trong lòng cũng rất vui vẻ yên tâm. Có thể hai đứa ở chung một chỗ, không thể vì nhất thời xúc động mà giao phó được cho nên lần trước là mẹ cố ý làm khó các con, xem các hai người các con có thể hay không kiên trì nổi, thấy rõ lòng mình nắm chặc phần cảm tình này. Hy vọng hai con không trách mẹ.

  "Mẹ biết, từ nhỏ mẹ đã nợ con quá nhiều, đã gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho con. Khi mẹ muốn bù đắp, con gái không biết khi nào đã trưởng thành, không cần mẹ nữa. Mẹ không xa cầu được con tha thứ nhưng cũng hy vọng con có thể hiểu được, ở tình huống tuyệt vọng đó mẹ cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy. Vân Tiêu, mẹ thiếu con một lời xin lỗi, hôm nay mẹ xin lỗi con .

  Lý Vân Tiêu nghe xong liền lao vào vòng tay mẹ, ủy khuất mà khóc.

  "Ngoan, bảo bảo ngoan, sau này cùng tiểu Trần thật tốt. Đi về phía trước, chớ quay đầu. Mẹ tin tưởng các con nhất định sẽ hạnh phúccon gái ngoan của mẹ nhất định sẽ rất hạnh phúc." Mẹ Lý nghẹn ngào nức nở! Lý Vân Tiêu khóc không thành tiếng, trong lòng mẹ mà nặng nề gật đầu.

  Một cọc đại sự cuối cùng đã có một kết thúc có hậu.

  "Cho nên là dì, dì đây là... đồng ý mối quan hệ của con và Vân Tiêu sao?" Tay Trần Lệ Quân run lên vì phấn khích.

  Lý Vân Tiêu bị cái tên ngốc ngỗng này chọc đến mức bật cười dùng tay gõ mạnh vào đầu: "Đồ ngốc!"

  Mẹ Lý cũng chọc cho cười lớn.

  Trần Lệ Quân lập tức lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng khiến hai mẹ con bối rối.

  "Dì, ừ... ừm... trong tấm thẻ này có 50 vạn là của con bày tỏ lòng biết ơn đối với dì. Yên tâm, là con tự mình kiếm được hết!"

  Mẹ Lý chưa kịp mở miệng, Lý Vân Tiêu đã giật lấy nó: "Chị đang làm gì a!"

  Mẹ Lý lớn tiếng: " Làm sao, mới vừa đồng ý các ngươi chung một chỗ sẽ phải bị lễ vật cưới hỏi a?" Câu nói này khiến hai người đỏ mặt.

  " Không đúng, không đúng, chính là cảm ơn dì sinh được con gái tốt như vậy. Mua những lễ vật kia luôn cảm thấy không đủ biểu đạt tâm ý." Trần Lệ Quân vội vàng giải thích.

  "Hahahahahahaha, tiểu Trần, tâm ý của con dì nhận, tiền vẫn là con giữ đi, cùng Vân Tiêu sống tốt là quan trọng nhất.

  Trần Lệ Quân đỏ mặt, gãi đầu và nhét thẻ vào túi Lý Vân Tiêu.

  "Được rồi được rồi, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon rồi, chúng ta chuẩn bị ăn tối thôi!"

  "Dì ơi, để con giúp dì nhé!"

  "Được rồi được rồi! Hahahahahahaha..."

  Đúng là mẹ chồng nhìn con rể càng ngày càng thấy hợp mắt.

  "Ăn cơm xong nhớ tới thăm ông bà, hai vợ chồng già vẫn luôn nhớ đến con." Mẹ Lý nhìn Lý Vân Tiêu nói.

  "Con biết rồi mẹ, con sẽ về thăm ông bà! Con nhớ họ lắm!"

  Trần Lệ Quân gật đầu hợp tác.

  Mẹ đã đồng ý rồi. Ông bà còn xa không?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top