Chương 12(2)

  "Đó là một câu chuyện hơi dài a."


  "Không thành vấn đề, chị cứ từ từ nói." Lý Vân Tiêu khuyến khích.


  Trần Lệ Quân nhìn vào mắt Lý Vân Tiêu một cách trìu mến và chậm rãi nói: "Vân Tiêu, thực ra chúng ta đã gặp nhau từ lâu rồi. Có lẽ lúc đó chị quá chật vật cũng tầm thường đi nên em không có ấn tượng gì với chị cả."


  Lý Vân Tiêu rơi vào hồi ức để nhớ lại nhưng không thể tìm ra manh mối.


  "Đó là đêm trước ngày du học Anh. Không giống như sự háo hức và mong đợi của mọi người, đối với chị thực sự là sự lo lắng và áp lực nhiều hơn. Chị thực sự không muốn rời xa gia đình và bạn bè quen thuộc xung quanh. Càng gần đến giờ khởi hành, chị càng cảm thấy càng khổ sở."


  Trần Lệ Quân cúi đầu, tự giễu cười nhạo: "Chị từ trước đến nay là một kẻ hèn nhát."


  "Có một lần chị thật sự suy sụp tinh thần, sợ gia đình lo lắng nên đi tìm Thái Minh. Lúc đó cả hai người đều đang học trường nghệ thuật. Hôm đó là cuối tuần, chị tưởng cô ấy đang đi học nên trực tiếp đến. Ai biết cậu ta a yêu sớm lại trộm ra ngoài cùng bạn trai ".


  "Ngay khi nghe tin cậu ấy không có ở đó nháy mắt cảm xúc của chị đã lên đến đỉnh điểm, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng. Chị không kìm được nước mắt ở dưới ký túc xá trường. Chị đã khóc rống lên."


  Nói xong cô có chút xấu hổ đỏ mặt.


  "Khoảnh khắc đó chính là Vân Tiêu cứu chị a."


  Mọi người chợt nhận ra.


  Trong trí nhớ của Lý Vân Tiêu cô thực sự gầy gò, thậm chí so với bây giờ có chút không giống, khuôn mặt xanh xao, non nớt. Nhỏ nhỏ một thân đứng ở đó, một vòng tay nhỏ cũng ôm được.


  


  Thân ảnh của Lý Vân Tiêu quấn quanh Trần Lệ Quân người đang ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.


  "Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"


  Đây là điều đầu tiên Lý Vân Tiêu nói với Trần Lệ Quân.


  Trần Lệ Quân ngẩng đầu chỉ thấy một bóng đen do ngược ánh sáng, buồn bã lắc đầu. Lý Vân Tiêu lập tức ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"


  Lần này Trần Lệ Quân nhìn rõ ràng bộ dáng của người trước mặt, đôi mắt to, đường nét thanh tú, đôi mắt sáng nghiêm túc nhìn cô, cô đột nhiên cứng người. Còn nhỏ nên vẫn chưa hiểu thế nào là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ cảm thấy người trước mặt thật sự rất đẹp.


  "Tớ... tớ không tìm thấy bạn của mình." Trần Lệ Quân nhẹ nhàng nói.


  "Sao lại khóc khi không tìm được bạn? Bạn của cậu là ai? Tớ giúp cậu tìm."


  Trần Lệ Quân vẫn còn thút thít.


  "Cậu ấy... tên là Thái Minh. Đến từ lớp Tiểu Bách Hoa."


  "A, là Thái Minh, hôm nay cậu ấy ra ngoài."


  "Cậu biết cậu ấy?"


  "Ừ! Bọn mình là bạn cùng lớp."


  Hai người nhỏ ngồi xổm lại với nhau và bắt đầu trò chuyện.


  "Cậu... có biết khi nào cậu ấy sẽ quay lại không?" Trần Lệ Quân nức nở.


  "À...Tớ không rõ nữa, có chuyện gì gấp sao? Cậu có muốn tớ giúp gọi cậu ấy không?"


  Trần Lệ Quân tuyệt vọng lắc đầu, "Tớ... Tớ không sao, chính là... Tớ sắp ra nước ngoài, có chút sợ hãi, tớ muốn tìm cậu ấy nói chuyện một chút."


  "Ra nước ngoài là chuyện tốt a, sao lại buồn như vậy?" Tiểu Lý Vân Tiêu cau mày hỏi.


  "Tớ... tớ chỉ sợ. Tớ chưa bao giờ đến một nơi xa như vậy, phải rời khỏi lại gia đình, bạn bè và tất cả những gì tôi quen thuộc." Vừa nói xong, Trần Lệ Quân không nhịn được lại muốn khóc.


  "Nhưng nếu ra nước ngoài thì có thể ngắm nhìn những khung cảnh khác nhau, tiếp xúc với những nền văn hóa khác nhau, kết bạn mới. Trải nghiệm và quan điểm của bản thân cũng sẽ khác. Nếu có thể ra nước ngoài, tớ sẽ vui vẻ rất lâu a!" Lý Vân Tiêu nói với vẻ khao khát.


  Nhận ra tâm tình của những người bên cạnh, nàng cao giọng nói: "Cậu là người đầu tiên xung quanh tôi ra nước ngoài. Rất lợi hại! Dù sẽ mất nhiều thời gian để thích nghi với hoàn cảnh sống hoàn toàn khác nhưng cậu phải nhớ rằng vầng trăng sáng sẽ nhô lên khỏi mặt biển. Nếu cậu nhớ nhà hoặc bạn bè, hãy nhìn lên mặt trăng trên bầu trời nó sẽ luôn soi đường cậu về nhà."


  Trần Lệ Quân kỳ thực không nghe được nhiều, cô chỉ nhớ người trước mặt có đôi mắt sáng ngời.


  "Được rồi, tớ còn phải luyện tập nên phải rời đi trước. Tạm biệt ~" Nói xong nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.


  Đi được hai bước, nàng quay lại đưa cho Trần Lệ Quân một chiếc bánh ngọt có hình dáng hơi khác thường.


  "Đây gọi là Bánh hoa mận, là món tớ thích nhất. Này, để tớ chia cho cậu một cái! Nó phủ đường nâu, rất ngon ~ Ăn đồ ngọt sẽ không cảm thấy khó chịu nữa~"


  Trần Lệ Quân nhìn bóng người đã đi xa, lớn tiếng hét lên: "Cậu tên gì?"


  Mái tóc đuôi ngựa của cô gái được hất cao khi cô quay đầu lại.


  "Lý Vân Tiêu! Tên tôi là Lý Vân Tiêu!" Nói xong, nàng lại vẫy tay với Trần Lệ Quân, cho đến khi bóng dáng cô gái nhỏ dần và biến mất, Trần Lệ Quân vẫn lẩm bẩm cái tên đó.


  


Lý Vân Tiêu.


  


  Thái Minh nghe đến chỗ này có chút áy náy: "Không trách sau này Quân Quân lại hỏi số QQ của cậu. Tớ cũng đang thắc mắc làm sao cậu ấy biết cậu. Cậu ta chỉ nói rằng đã gặp cậu khi đến gặp tớ. Nhưng tớ không biết cậu ở lúc khủng hoảng nhất tơ lại không ở


  Trần Lệ Quân xua tay một cái, tỏ ý với Thái Minh rằng mọi chuyện đều đã qua.


  "Sau này tớ thêm QQ của Vân Tiêu, gửi tin nhắn cho cô ấy rất lâu nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm." Trần Lệ Quân khó khăn che giấu sự thất vọng của mình.


  "A? Em... Em không biết...em bận luyện tập rất nhiều, hơn nữa thầy rất nghiêm khắc, lại không phải là người quen, cho nên cũng không nói nhiều." Lý Vân Tiêu nhanh chóng giải thích .


  Chuyện nói đến đây, Lý Vân Tiêu mới hiểu ý của Trần Lệ Quân khi cô nói rằng họ đã quen nhau từ rất sớm là ý gì. Quả thực là quá sớm, quá sớm đến nỗi nàng không còn chút ký ức nào về chuyện đó. Nàng nhìn Trần Lệ Quân với vẻ áy náy.


  "Cũng là khi đó chị bắt đầu lưu ảnh của Vân Tiêu." Chính những bức ảnh đó đã giúp Trần Lệ Quân có thể kiên trì ngay cả khi cô gặp sự cố ở nước ngoài.


  Trăng ở nước ngoài cũng không phải là mỗi ngày đều tròn nhưng Lý Vân Tiêu đã trở thành vầng trăng tròn treo trong lòng Trần Lệ Quân.


  


  "Sau này, dần dần chuyển sang sử dụng điện thoại thông minh. Chị có thể xem những bức ảnh mà Thái Minh đăng trong vòng bạn bè, chị lưu tất cả ảnh liên quan đến Vân Tiêu. Thỉnh thoảng cũng hỏi Thái Minh những tin tức liên quan đến Vân Tiêu."


  "Cậu nói là thỉnh thoảng? Quấy rối thì có!" Thái Minh không chút lưu tình phàn nàn. "Tớ cũng hỏi cậu ta tại sao cứ hỏi Vân Tiêu, cậu ta nói rằng muốn trở thành người hâm mộ ở ssan khấu đầu tiên của Lý Vân Tiêu! Tớ thực sự không còn gì để nói luôn."


  "Cho nên chị nhờ Thái Minh nếu hoàn cảnh cho phép giúp mình chụp ảnh." Nói xong, cô xấu hổ cúi đầu.


  "Hành vi của cậu có phần biến thái a Trần Lệ Quân." Phương Nguyên cũng tham gia vào nhóm khiếu nại.


  "Tớ không phải! Tớ không có ý gì khác! Chỉ cảm thấy Vân Tiêu giống như trụ cột tinh thần, tớ không có ý gì khác!" Trần Lệ Quân vội vàng giải thích.


  "Em tin chị." Lý Vân Tiêu sờ đầu cô an ủi.


  "Sau này chị nghe Thái Minh nói rằng em đã tập một vở kịch để tốt nghiệp nên có bí mật trở về bằng số tiền mà chị đã dành dụm bấy lâu."


  "Khi cậu ta xuất hiện trước mặt tớ, tớ há hốc mồm!" Thái Minh nói.


  "Nhờ Thái Minh, chị đã chứng kiến màn ra mắt sân khấu của Vân Tiêu. Cậu ấy cũng giúp chị sắp xếp gửi hoa cho Vân Tiêu, chị đã chuẩn bị một bó hoa hướng dương. Vân Tiêu trên sân khấu tỏa sáng động lòng người. Chị góp nhặt bấy lâu nhớ nhung đã căng như dây cung, sợi dây đấy đã đứt ngay lúc chị nhìn thấy em a, chị không kìm được nước mắt, chị nhớ Vân Tiêu đã nhìn chị bằng ánh mắt kỳ quái và nhẹ nhàng hỏi chị có chuyện gì nhưng tất cả những gì chị có thể làm là lắc đầu rồi nhanh chóng chạy đi. "


  "Lúc ấy, nội tâm chị như vừa trải qua một trận tuyết lở, một cơn sóng thần, một trận động đất dữ dội và một núi lửa phun trào. Suy cho cùng, mấy năm sống ở nước ngoài, gặp lại một khắc kia chị liền hiểu, tuổi trẻ đã sớm bị chôn vùi, kế tiếp là mưu đồ cho tình cảm đơn phương này ."


  Trần Lệ Quân ngồi trên ghế và nhớ lại, Lý Vân Tiêu đã hiểu tại sao nàng luôn nhìn thấy sự cô đơn vô cùng buồn bã ở Trần Lệ Quân.


  "Thái Minh phát hiện phần tình cảm của chị, cậu ấy hỏi chị có chuyện gì, chị đã thẳng thắn nói rằng mình thích Vân Tiêu."


  "Khi nghe cậu ấy nói thích Vân Tiêu, tớ tưởng cậu ta điên rồi, tớ cảm thấy thật khó tin, thậm chí có chút khó chấp nhận. Tớ biết rõ căn bản là không thể, tớ sợ cô ấy sẽ lún quá sâu, cho nên tớ đã lừa Trần Lệ Quân, nói ... Vân Tiêu đã có bạn trai rồi." Khác với những câu nói đùa thường ngày, giọng điệu của Thái Minh lúc này nghiêm túc đến lạ thường.


  "Sau khi nghe điều này Quân Quân tức giận hỏi tớ tại sao không nói với cậu ấy sớm hơn. Tớ không trả lời nhưng tớ thấy cô ấy ngã xuống đất bật khóc. Ngày hôm sau liền bay về Anh. Tớ nghĩ cậu ta sẽ bỏ cuộc. Phương Nguyên nhìn thấy Thái Minh khó chịu, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, sau đó cầm ly rượu cùng Thái Minh uống một ngụm.


  


  "Tớ đã tự nhủ rằng mình nên từ bỏ. Không chỉ một lần tự nhủ với mình nhưng tớ không thể làm được nên đã mặt dày nhờ Thái Minh chụp ảnh cho mình."


  "Tớ cảm thấy rất có lỗi vì đã nói dối Quân Quân, nhất là khi nghĩ đến vẻ ngoài đau khổ của cô ấy. Vì vậy, tôi không nỡ từ chối yêu cầu của cô ấy. Có lẽ cô ấy thực sự cần một chút bồi bổ tinh thần ở nước ngoài", Thái Minh nói thêm. Sau đó hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu, "Chính là bởi vì Quân Quân mà tớ mới có được một người bạn tốt như Vân Tiêu nha."


  "Bất cứ khi nào chị nhận được những bức ảnh mới, chị luôn thích ngân nga bài hát cùng với ánh trăng yêu thích của mình."


  "Ồ! Tớ biết! Là "Nho nhỏ" ! Nho Nhỏ của Dung Tổ Nhi a (1)!" Phương Nguyên đột nhiên hưng phấn trả lời: "Lúc đó tớ đã cười Trần Lệ Quân rất nhiều. Tại sao luôn nghe lặp đi lặp lại một bài hát cũ rích a?"


  


  "我的心里从此住了一个人 /Từ đó trong lòng em vương vấn một bóng hình


曾经模样小小的我们 /Dáng dấp nhỏ bé của hai ta


那年你搬小小的板凳 /Năm đó anh mang ra một chiếc ghế nhỏ


为戏入迷我也一路跟 /Vì mải mê đùa giỡn em liền theo chân ."



  Trần Lệ Quân dựa vào lưng ghế nhẹ nhàng ngâm nga, Lý Vân Tiêu mười ngón tay đan xen tay cô, nàng ngẩng đầu lên những giọt nước mắt đau lòng từ khóe mắt rơi xuống.


  Lý Vân Tiêu luôn cảm thấy Trần Lệ Quân trông giống như một lão nhân ngồi trên ghế dài ngắm hoàng hôn lúc chạng vạng, cô đơn và hoang vắng. Như ly rượu trong trẻo nhưng đắng ngắt. Giống như một hòn đảo biệt lập không ai quan tâm, trầm mặc tĩnh lặng. Giống như hoàng tử bé sống trên hành tinh xa xôi B-612, kiên trì bảo vệ bông hồng chỉ thuộc về mình.


  Hóa ra chị ấy đã đi một mình lâu như vậy trong nhiều năm, mặc cho thời gian có trôi qua bao lâu, chị ấy vẫn không thay đổi ý định ban đầu, chỉ đến vì Lý Vân Tiêu.


  Lý Vân Tiêu chợt nhớ đến "Thoa đầu phụng" của Lục Du , một chén u sầu, mấy năm xa cách, sai (2)


  Nàng và Trần Lệ Quân đã bỏ lỡ nhau rất nhiều năm.


  


  "Sau khi tốt nghiệp, chị không chút do dự, lựa chọn cùng Phương Nguyên trở về. Chính là muốn nhìn em rõ hơn, gần em hơn."


  "Sau này em quả thực có bạn trai. Khi nghe Thái Minh nói hai người đang tính chuyện kết hôn, chị thừa nhận rằng mình đã rất thất vọng nhưng ngoài chờ đợi..... chị không có lựa chọn nào khác."


  "Tất cả các buổi biểu diễn của em chị đều đến xem. Đó là khoảnh khắc chị cảm thấy gần gũi nhất với em. Lý Vân Tiêu hoạt bát và nhanh nhẹn pha lẫn nét ngây ngô trưởng thành. Mỗi lần xem buổi biểu diễn, chị cảm thấy như mình "Lại thất tình rồi" Haha." Trần Lệ Quân cười tự giễu.


  "Có lẽ ông trời đã thương xót. Khi nghe Thái Minh nói em và bạn trai giận dỗi muốn ra ngoài thư giãn, chị hận không thể bắn hai phát đại bát chúc mừng a! Sau đó chị lại nhờ Thái Minh tìm cách mời em đến quán trà Việt Trần."


  Thái Minh có chút ngượng ngùng nhìn Lý Vân Tiêu nói: "Việc giới thiệu cậu đi quán trà xác thực là mưu kế của tớ nhưng tớ chỉ muốn cho Trần Lệ Quân một cơ hội sau khi thấy câu ta nhiều năm như vậy vẫn không bỏ cuộc! Lòng bàn tay và mu bàn tay của ta đều là thịt, đều là bạn tốt, cậu xem... bây giờ thật là quá tốt rồi! Đúng không Phương Nguyên!"


  Phương Nguyên bối rối, cậ nói thì nói sao lại đẩy qua cho tôi rồi?


  


  "Đây coi như là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh Thái Minh, cảm ơn cậu." Lý Vân Tiêu từ đáy lòng chân thành cảm tạ.


  Xoay người đối mặt với Trần Lệ Quân, "Quân Quân, cảm ơn chị. Cảm ơn chị đã lựa chọn, cảm ơn sự kiên trì của chị, cảm ơn trả giá của chị. Cảm ơn đã lựa chọn Lý Vân Tiêu, như cũ kiên định đến với em sau khi một mình đi qua thời gian dài như vậy. "


  "Em nghĩ bây giờ mình có thể cho chị câu trả lời."


  


  "Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu bằng lòng ở bên cạnh chị."


  


  Thái Minh và Phương Nguyên cảm động rơi nước mắt, không khỏi siết chặt tay nhau, vẻ mặt chờ mong hai người hôn nhau một cái.


  Nhưng Trần Lệ Quân chỉ ôm chặt Lý Vân Tiêu giống như một báu vật đã thất lạc rồi tìm lại được. Không chút tiền đồ mà khóc rống.


  Lý Vân Tiêu đỡ người đang nức nở rồi vỗ vỗ vào lưng, chính mình đôi mắt cũng đỏ hoe với những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.


  Thái Minh nhịn không được nữa: "Tớ nói hai người đừng vậy nữa, lúc này không phải thích hợp để hôn nhau sao?!"


  Hai người nín khóc bật cười, nhìn nhau thật sâu, Trần Lệ Quân tiến lên một bước và nhẹ nhàng hôn lên trán Lý Vân Tiêu. Nhìn hai người mặt đỏ bừng, Thái Minh và Phương Nguyên hai tay chộp nhau gần như gãy vụn.


  


  Trong lúc tình cảm mãnh liệt, Phương Nguyên đột nhiên nói: "Vân Tiêu, tớ nói cho cậu biết, tớ biết Trần Lệ Quân cũng ở Anh quốc có bạn gái a ~~~"


  Một câu nói khiến cả hai hóa đá ngay tại chỗ.


  Cái gì? ? ? ! ! !


 ---------------


(1) Nho nhỏ: Dung Tổ Nhi . Bài này thì tuyệt vời rồi. Mà CP Dung-Hoắc cũng real không kém 2 bảo bảo nhà mình đâu, soft lắm á.


(2) Thoa đầu Phụng-Lục Dục:https://www.thivien.net/L%E1%BB%A5c-Du/Thoa-%C4%91%E1%BA%A7u-ph%E1%BB%A5ng/poem-v75bkDPc1sG7QqsFyiyj2Q. Bộ này 2 bảo bảo cũng có diễn qua rồi nghe hay lắm mn.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top