Chương 10
Sau khi tắm xong, Lý Vân Tiêu vẫn như cũ cảm thấy khó thở, nàng biết hành vi của mình nhất định sẽ khiến Trần Lệ Quân cảm thấy khó hiểu. Nhưng nàng không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ (1), Trần Lệ Quân trong tim chứa người kia rõ ràng không phải ngày một ngày hai, thậm chí là "yêu đậm sâu"những lời này vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Phần tình cảm này của nàng, thật giống như đã bị giết chết từ trong trứng trước khi nó bắt đầu.
(1) Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ (Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ): đại ý là người quân tử thì nên tránh xa nơi nguy hiểm ra. Đương nhiên điều này không phải nói rằng người quân tử tham sống sợ chết, mà là ý nói người quân tử quyết không nên trở thành vật hi sinh một cách dại dột, cần biết cách tránh khỏi nguy hiểm một cách lý trí.
Hơn nữa, cho dù nàng hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình vô tình yêu một người cùng giới, còn Trần Lệ Quân thì sao?
Quan hệ nguy hiểm như thế này nên giải quyết như thế nào a?
"Ahhhhhhhhh phiền chết"Lý Vân Tiêu đem mình quấn trong chăn mà nổi điên.
Trần Lệ Quân, người đang tuyệt vọng một mình ở tầng dưới, lúc phản ứng thì chân cũng tê rần, cô gãi đầu một cái cảm giác hiện tại như bị giáo viên chủ nhiệm phê bình phạt đứng là như thế nào?
Vừa đến cửa phòng ngủ liền đã nghe thấy tiếng hét "kiềm chế" của Lý Vân Tiêu, vô thức muốn giơ tay gõ cửa nhưng lý trí đã ngăn cản lại.
Không thể quấy rầy Lý Vân Tiêu.
Thật vất vả mới trở thành một gười bạn tín nhiệm của Lý Vân Tiêu, nàng lại vừa trong cơn bão tổn thương đi qua, hiện tại không phải là thời điểm tốt nhất để phá vỡ sự cân bằng này.
Hơn nữa, nếu bây giờ bốc đồng nói rằng mình thích đối phương, bất kể Vân Tiêu có thể tiếp nhận loại cảm xúc này hay không thì cũng sẽ có cảm giác như đang lợi dụng hoàn cảnh của người khác.
Và nếu Vân Tiêu không thể chấp nhận việc... ở bên một cô gái, thì bọn họchắc chắn sẽ không còn là bạn bè nữa.
Nghĩ đến những điều này, Trần Lệ Quân đột nhiên cảm thấy con đường phía trước còn dài và tràn đầy khó khăn. Cô thở dài thật sâu.
Lý Vân Tiêu nghe được động tĩnh của Trần Lệ Quân ở ngoài cửa, nàng biết người đó lúc này nhất định lại "đứng phạt" ở cửa, không biết lại đang nghĩ gì.
Lý Vân Tiêu biết rằng Trần Lệ Quân là một người rất thuần túy, đơn giản và tốt bụng, có chuyện gì chịấy sẽ theo bản năng mà luôn vì người khác cân nhắc trước.
Nàng vừa rồi tức giận bỏ đi, chắc chắn lại khiến Trần Lệ Quân lại vướng vào quấn quít, thực ra đối với Trần Lệ Quân mà nói đó là một vô vọng tai ương. Cuối cùng nàng đứng dậy đi ra cửa, một câu xin lỗi đã đến khóe miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Chờ nàng quyết định xong, tiếng khóa phòng của Trần Lệ Quân vang lên từ ngoài cửa.
Lý Vân Tiêu lại chui vào chăn, cắm tai nghe vào nghe nhạc một vòng, suy nghĩ duy nhất quanh quẩn trong đầu nàng là: Vậy thì làm bạn suốt đời, ít nhất sẽ không tách ra.
Sợ chịấy biết nhưng cũng sợ chịấy không biết.
Trong lúc mơ hồ thì bị điện thoại rung đánh thức, Lý Vân Tiêu nhấc điện thoại lên, không cần nhìn xem ai đã đưa vào tai.
"Ai a?"
"Lý Vân Tiêu, ngươi ở đâu?" Khi người ở đầu bên kia điện thoại gọi tên đầy đủ của cô thì thôi, xong đời.
"Mẹ?! Uh...con...con đang ở nhà đây." Có lẽ đây là cảm giác của con chuột khi nhìn thấy mèo đi.
"Mẹ ở ngay ngoài cửa. Không có ai. Nói đi, ở đâu, Mẹ có việc tìm con."
"Ừ...con...con đang ở chỗ bạn con, ừm...Mẹ, sao mẹ không chọn một chỗ rồi con sẽ đến đó." Lý Vân Tiêu có chút khó khăn nói.
"Gửi vị trí." Người đối diện chỉ đưa ra chỉthịngắn gọn không cho cự tuyệt, nói xong liền cúp điện thoại.
Lý Vân Tiêu vội vàng đứng dậy, lao ra khỏi cửa giơ tay gõ cửa phòng Trần Lệ Quân mà không hề suy nghĩ mà chỉ nhận được sự im lặng đáp lại.
Nàng vội chạy xuống lầu, nhìn thấy người đang tưới hoa trong sân, thở hổn hển nói: "Mẹ ...mẹ em...mẹ em sắp đến rồi! Em phải làm sao đây!"
Trần Lệ Quân có chút bối rối, còn chưa kịp phản ứng: "Ồ, vậy thì tới thôi, chị đã làm bữa sáng rồi, đủ ăn!" Nói xong, cô dùng vẻ mặt chân thành nhìn về phía người vẫn đang thở hồng hộc.
Lý Vân Tiêu đã hóa đá tại chỗ.
Trần Lệ Quân bổ sung: "À, trang phục còn có chút không trang trọng, đợi một chút, chị đi thay quần áo. À, nhân tiện, trong tủ trà chịcòn có một bộ trà ngon, đợi chịlấy nó ra nhé!"
Nhìn người trước mặt đang đi đi lại lại và nói chuyện một mình, Lý Vân Tiêu cảm thấy trên trán đổ mồ hôi. Nhưng sau đó lại thay đổi ý nghĩ, suy nghĩ lại một chút, đúng vậy a! Mình đang lo lắng gì đây a?
Nhưng giác quan thứ sáu của nàng vẫn nói với bản thân rằng có điều gì đó có thể khiến mẫu thân đại nhân trực tiếp đến thăm nàng, nhất định không bình thường.
Rất nhanh, có một chiếc ô tô dừng lại trước nhà Trần Lệ Quân, một người phụ nữ trung niên bình tĩnh xuống xe, nhìn căn biệt thự ba tầng trước mặt, không dễ phát giác nhíu mày, sau đó bấm chuông.
Lý Vân Tiêu vội vàng mở cửa, Trần Lệ Quân nhìn thấy có người đi vào, vội vàng mỉm cười cúi đầu nói: "Xin chào dì!"
Người phụ nữ chỉ gật đầu nhẹ đáp lại.
Sau đó ba người vào phòng khách ngồi xuống, Trần Lệ Quân tiếp tục nhiệt tình hỏi: "Dì, bữa sáng đã chuẩn bị sẵn trong phòng ăn rồi, dì có muốn hay không ăn không?"
"Không cần."
Trần Lệ Quân nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, khí chất vượt trội, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao khí chất của Lý Vân Tiêu lại mạnh mẽ như vậy, so với mẹ cô, cô vẫn còn hơi non nớt.
Lý Vân Tiêu gần giống như một phiên bản thu nhỏ, chỉ là hoạt bát và linh động hơn một chút.
Nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ, Trần Lệ Quân quay đầu, thấp giọng trao đổi với Lý Vân Tiêu mấy câu sau đó đứng dậy nói với mẹ Vân Tiêu: "Dì, ngài ngồi trước, con pha trà cho dì. "
Nói xong cô đứng đó chờ trưởng bối lên tiếng.
Mẹ của Lý Vân Tiêu nhìn người cô gái trước mặt với khuôn mặt thanh tú, tiến thối có chừng mực, thậm chí có thể miêu tả là phong thái nhã nhặn, bà nói một cách thờ ơ: "Cô Trần, phiền toái cô tránh sang một bên. Tôi và con gái tôi có chuyện muốn nói." Nói xong bà thản nhiên nhìn về phía trước không nói thêm lời nào nữa.
Lý Vân Tiêu lập tức không vui, mới vừa định đứng dậy liền bị Trần Lệ Quân đè xuống, lại trấn an nàng một cái sau đó xoay người rời đi.
Mẹ của Lý Vân Tiêu nhìn thấy những động thái nhỏ của hai người, lắc đầu một cái.
"Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy với Trần Lệ Quân chứ?" Lý Vân Tiêu có chút tức giận nói.
"Vậy con thấy mẹ nên áp dụng thái độ nào?"
"Con ở nhờ người ta nơi này, cũng được coi là khách! Mẹ thì tốt rồi, vừa đến đã cho chủ nhà sắc mặt!"
Mẹ Lý nhìn con gái bướng bỉnh trước mặt, thấy vết bầm tím trên cổ vẫn chưa mờ đi, cuối cùng bà cúi người xuống, nhẹ nhàng nói: "Còn đau không? Lại đây mẹ nhìn xem! "
Nghe được sự quan tâm của mẹ dành cho mình, đôi mắt của Lý Vân Tiêu lập tức đỏ lên, bước hai bước ngồi xuống bên cạnh mẹ.
Mẹ Lý thở dài nói: "Việc Hà Phi bị bắt, mẹ đã biết rồi." Bà quay người lại, đau khổ nhìn con gái, có chút áy náy nói tiếp: "Mẹ vốn tưởng rằng đứa nhỏ này về mọi mặt đều xứng với con. Mẹ cùng bố mẹ hắn cũng quen nhau, nên cũng xem như là biết rõ nhà họ. Chỉ cần hắn sẵn lòng đối xử tốt với con là người mà con có thể tin tưởng, mẹ cũng yên tâm. Ai biết được... ai biết được hắn lại dám làm vậy!"
Nghe xong đoạn này, nàng ủy khuất mà không nhịn được nước mắt rơi xuống, hít mũi một cái nói: "Không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã qua rồi."
"Con đừng sửa nhà bên kia nữa, bán đi, mẹ sẽ tìm một nơi thích hợp để mua căn mới cho con."
Lý Vân Tiêu gật đầu một cái, nàng thực sự có ý tưởng này.
"Gặp phải loại người đó,làm con gái bảo bối của mẹ chịu ủy khuất." Nói xong, mẹ Lý âu yếm xoa đầu Lý Vân Tiêu.
Sau đó kéo ra khoảng cách vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giữa con và Trần Lệ Quân đó chuyện gì xảy ra?"
Lý Vân Tiêu ngay lập tức ngồi thẳng dậy.
"Hà Phi lúc say gọi điện cho me, hắn nói... con và Trần Lệ Quân... phải không?"
Cuối cùng, mẹ Lý cũng không nói quá thẳng thắn.
"Mẹ, lời người điên nói mẹ tin sao?"
Mẹ Lý nghe xong rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy giữa con và con bé ấy đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẹ, chị ấy là bạn của bạn con. Lần trước con đi chơi cũng tình cờ gặp được. Chị ấy... rất tốt, chăm sóc con rất tốt. Chị ấy còn giúp con giải quyết sự việc của Hà Phi, thậm chí đã cứu con."
"Được rồi, con thật sự cần phải cảm ơn người ta. Tạm thời con cứ ở lại đây, mẹ vẫn đang bận ở Lâm Hải, việc mua nhà sẽ nhanh chóng giải quyết."
Lý Vân Tiêu gật đầu.
Mẹ Lý lại nói: "Haiz, lần này gặp phải người không tốt. Lần sau chúng ta rút kinh nghiệm một chút. Sau này, mẹ sẽ giúp con xem xét càng phải cẩn trọng a." Nói xong, bà vỗ nhẹ vào tay Lý Vân Tiêu.
"Mẹ! Con không muốn đi hẹn hò mù quáng nữa!"
"Mẹ biết lần này con chịu ủy khuất nhưng mẹ vẫn hy vọng tìm được người có thể chăm sóc con. Chỉ khi nhìn thấy con hạnh phúc mẹ mới yên tâm." Mẹ Lý nghiêm túc nói.
"Con không muốn!" Lý Vân Tiêu thẳng thừng từ chối.
Mẹ Lý hỏi: "Chẳng lẽ... con thật sự cùng Trần Lệ Quân đó sao...?"
Lý Vân Tiêu quỳ xuống nhìn mẹ mình, chân thành nói: "Mẹ, con không cùng Trần Lệ Quân một chỗ nhưng con đúng là thích chị ấy."
"Vớ vẩn!!!" Mẹ Lý đập bàn đứng dậy. Chỉ vào Lý Vân Tiêu tức giận nói: "Ngươi, ngươi, ngươi! Trần Lệ Quân dùng thủ đoạn gì đối với con! Để cho con... làm cho con hồ đồ như vậy!"
Lý Vân Tiêu ngước đầu lên với đôi mắt ngấn lệ, nói với giọng nghẹn ngào: "Mẹ, không cần trách chị ấy. chị ấy thậm chí còn không biết con thích chị ấy."
"Đứa trẻ này, con không nên a!" Mẹ Lý cuối cùng cũng rơi nước mắt, thành khẩn nói: "Mẹ biết việc mẹ và cha con chia tay là một tổn thất lớn đối với con. Con không nên... dễ dàng chọn thích một người phụ nữ! Con có biết chọn con đường này sẽ như thế nào không?"
"Mẹ, con không biết, con cái gì cũng không biết! Con chỉ biết rằng con thực sự thích chị ấy! Con thích Trần Lệ Quân!" Lý Vân Tiêu khóc và nói tiếp: "Chỉ có chị ấy mới quan tâm đến tâm trạng, cảm xúc của con trong bằng mọi cách có thể! Chị ấy sẽ âm thầm ở sau lưng yên lặng mà chăm sóc con nhưng không bao giờ yêu cầu nhận lại bất cứ điều gì, chị ấy sẽ một mình mạo hiểm vì con nhưng lại ném đi sự an toàn của chính mình ra phía sau!
"Chị ấy sẽ ôm con thật chặt, an ủi con khi con sợ hãi, nắm tay con và tiếp thêm sức mạnh cho con khi con lo lắng, ở bên con khi con cần nhất, thậm chí còn cứu con khi mạng sống của con đang ngàn cân treo sợi tóc! Trần Lệ Quân đối với con giống như những vì sao kia trong trí nhớ lúc nhỏ đã đồng hành, bầu bạn cùng con khi cô độc nhất ".
"Mẹ, con xin lỗi. Con thực sự... thích chị ấy!" Lý Vân Tiêu có chút mất lực ngã xuống đất.
Mẹ Lý nghe xong những lời này, cứng đờ tại chỗ, một lúc sau mới quả quyết nói: "Được rồi, con đã thích con bé đó như vậy, mẹ liền cho con nghe xem nó sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào! Có kiên định giống con hay không?
"Mẹ!" Lý Vân Tiêu tuyệt vọng kêu lên.
Cũng tốt, cũng tốt. Nếu như Trần Lệ Quân thật sự có người trong lòng mà không có bất kì một vị trí nào cho mình vậy thì lần này coi như cho chính mình một câu trả lời!
Trần Lệ Quân đang tưới nước trên sân thượng, nhìn thấy mẹ Lý đến cô có chút kinh ngạc, hốt hoảng tháo găng tay ra và nói: "A...Xin chào dì!"
Mẹ Lý nhìn quanh khu vườn thực vật thu nhỏ được chăm chút cẩn thận, trong lòng cảm thấy trong lòng có một chút mềm. Vẫn nhìn xung quanh mà không thay đổi vẻ mặt.
Trần Lệ Quân im lặng đi theo, giọng nói của mẹ Lý nhàn nhạt từ phía trước truyền đến: "Chúng ta nói chuyện đi."
Trần Lệ Quân nhanh chóng dẫn bà tới bàn trà ở góc sân thượng, lễ phép nói: "Dì, mời ngồi trước."
Sau khi mẹ Lý ngồi xuống, cô bắt đầu pha trà một cách khéo léo.
Mẹ Lý trong lòng dâng lên một tia ngưỡng mộ, ngần ấy năm lăn lộn bên ngoài bà biết hiện tại có rất ít đứa nhỏ điềm tĩnh, xứng với câu khí độ bất phàm như vậy.
Kỹ năng pha trà trên tay cũng khéo léo, sạch sẽ, có trình độ nhất định.
Lúc đang chia ly, mẹ Lý nói: "Hà Phi nói con và Vân Tiêu yêu nhau."
Trần Lệ Quân sửng sốt, động tác tay cũng giật mình trà trong chén cũng đã rót ra ngoài một nửa, cô rót trà đều đều, dùng hai tay giơ trà trước mặt Lý phu nhân.
"Dì, dì không nên nghi ngờ Vân Tiêu như vậy. Cô ấy là một cô gái rất tốt." Giọng điệu của Trần Lệ Quân bình tĩnh, không có chút gợn sóng.
"Cha mẹ yêu thương con cái đều có những kế hoạch sâu rộng." Mẹ Lý chậm rãi nói tiếp: "Dì biết con đã làm rất nhiều điều cho Vân Tiêu, cũng nhờ con mà kẻ xấu đã bị đưa ra công lý Vân Tiêu được cứu. Dì rất cảm ơn con, Vân Tiêu cũng sẵn sàng hồi báo. Nhưng với tư cách là một người mẹ, dì hy vọng rằng qua được một kiếp nạn này Vân Tiêu có thể tìm được một người đáng tin cậy hơn trong tương lai và tạo thành một gia đình viên mãn và hạnh phúc. Dì nói như vậy, con có hiểu không? "
"Dì nói... Vân Tiêu nguyện ý hồi báo? Là ý gì?" Trần Lệ Quân run rẩy nói.
"Con ra điều kiện đi, chúng ta sẽ cố gắng đáp ứng thỏa mãn về mặt tài chính."
Trần Lệ Quân sắc mặt tái nhợt, các khớp ngón tay trắng bệch cầm tách trà, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: "Dì, cháu hy vọng dì và Vân Tiêu hiểu rằng con làm việc này không phải để được báo đáp gì cả."
"Đứa trẻ này, trên đời này không có gì mà vô duyên vô cớ không cần báo đáp cả. Vân Tiêu không nhìn thấu được không có nghĩa là dì không thể. Thứ con muốn là Vân Tiêu, phải không?"
"Không! Tôi không có!" Trần Lệ Quân đột nhiên đứng dậy và phủ nhận một cách kiên quyết.
"Vậy ý con là con không thích Vân Tiêu phải không?" Mẹ Lý tiếp tục hỏi.
"Con... con..." Trần Lệ Quân cảm thấy mình nghẹn ngào không nói được lời nào, khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén. Sau đó cô chán nản ngồi xuống, cam chịu nói: "Dì, con hiểu ý của người... ."
"Dì, con hiểu khổ tâm của người. Dù con chỉ là bạn của Vân Tiêu nhưng con chân thành chúc cô ấy mọi điều tốt lành. Cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất thế giới, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Vì vậy, dì yên tâm đợi cho đến khi Vân Tiêu tốt hơn một chút, con sẽ rời đi sẽ không ảnh hưởng đến cô ấy nữa. Nhưng con xin lỗi, bây giờ điều đó là không thể. Vân Tiêu cần được chăm sóc và bầu bạn".
"Đứa trẻ này, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi. Có lẽ, dì cần một câu trả lời rõ ràng. Nói cho ta biết, con không thích Lý Vân Tiêu phải không?"
Tầm nhìn của Trần Lệ Quân bắt đầu mờ đi, móng tay của cô đã cắm sâu vào da thịt từ lâu vì căng thẳng, nhưng cô không cảm thấy đau đớn. Cô há miệng khô khốc, nín thở trong lồng ngực và cảm giác như sắp ngạt thở.
"Con...con không... con... con không... con không thích..." Đây là lần đầu tiên Trần Lệ Quân cảm thấy khó khăn như vậy để nói hết một câu.
KHÔNG! Cô ấy không có dũng khí để nói những điều trái với lương tâm mình, giống như việc nói không thích Lý Vân Tiêu!
Cô còn chưa nói xong, đằng sau những bụi hoa vang lên tiếng chậu hoa vỡ.
Hai người đang nói chuyện vội vàng đứng dậy, nhìn thấy Lý Vân Tiêu lặng yên đứng đó rải rác mảnh vỡ, đôi mắt đỏ hoe nhìn bọn họ. Mắt cá chân của nàng bị một lọ hoa cào xước và bắt đầu rỉ máu, Trần Lệ Quân lao tới để kiểm tra vết thương cho Lý Vân Tiêu nhưng bị hai tay Lý Vân Tiêu đẩy ra.
Nàng ngước nhìn mẹ, ảm đạm cười nói: "Mẹ, con biết rồi. Con đã có câu trả lời rồi."
Mẹ Lý vẻ mặt đau khổ, đang định nói gì đó thì bị Lý Vân Tiêu cắt ngang: "Mẹ, mẹ về trước đi, chuyện còn lại con sẽ xử lý tốt."
Mẹ Lý do dự một chút, gật đầu, đứng dậy rời đi.
Lý Vân Tiêu chuyển ánh mắt về phía Trần Lệ Quân, lần đầu tiên cô nhìn người trước mặt với ánh mắt thâm tình không hề nao núng. Trần Lệ Quân cúi đầu, không dám nhìn nàng.
"Trần Lệ Quân, chị có biết không? Em thích chị."
"Đó không phải là thích giữa những người bạn, đó là động tâm, là tình yêu."
"Nghe nói trong lòng chị có người, em cũng muốn nỗ lực liều mạng để kết quả tốt."
"Nhưng nếu chị chỉ thương hại thì em nghĩ bản thân em không cần nó."
Nói xong, Lý Vân Tiêu đột nhiên xoay người đi vào phòng ngủ, lấy vali ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trần Lệ Quân hoảng sợ, cô còn chưa tiêu hóa được sự thật Lý Vân Tiêu thích cô, vội vàng đi theo người nọ giải thích: "Vân Tiêu, nghe chị giải thích! Chị không có ý đó!"
Lý Vân Tiêu chỉ giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng tiếp tục động tác trên tay. Quần áo trong tủ vương vãi khắp nơi, nàng cũng không dọn dẹp mà nhét hết vào vali.
"Vân Tiêu, đừng rời đi, em nghe chị, nghe chị giải thích, chị có thể giải thích rõ ràng!"
"Không, ý chị em đều biết, em sẽ nghe ý kiến của chị cũng tôn trọng sự an bài của mẹ em. Em sẽ tìm một người thích hợp để kết hôn càng sớm càng tốt, xây dựng một gia đình hạnh phúc mà tất cả mọi người đều vui vẻ nhìn thấy! Vậy là chị đã hài lòng chưa?!!!!"
Lý Vân Tiêu quay lại và nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Quân với đôi mắt đỏ hoe. Rồi quay lại, không thương tiếc ném quần áo vào vali để trút hết nỗi khổ sở của mình.
Nàng vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt thì đột nhiên bị một người khác ôm lấy, giây tiếp theo, nụ hôn của Trần Lệ Quân đã rơi xuống môi Lý Vân Tiêu.
"Lý Vân Tiêu, chị là thích em!"
"Lý Vân Tiêu, chị Trần Lệ Quân, thích em!"
"Ba". Âm thanh giòn tan cắt đứt nồng tình mật ý mà người trước mặt tạo ra.
"Trần Lệ Quân, em nói lại lần nữa! Em không cần chị thương hại!"
"Tôi Lý Vân Tiêu, không cần một người giả vờ yêu sâu đậm!"
Lý Vân Tiêu vừa khóc vừa hét lên, dùng tay đẩy mạnh Trần Lệ Quân.
"Lý Vân Tiêu!" Trần Lệ Quân không tiếp tục nói nữa xoay người mở ngăn tủ bí mật trên gác lửng xoay người nắm tay người phía sau đi vào.
Lý Vân Tiêu đứng sững sờ.
Bên trong ngăn tủ toàn là ảnh của chính mình. Không chỉ có lúc biểu diễn, mà còn có những lúc trang điểm, tập luyện, ăn uống, vui chơi, cau mày, suy nghĩ và thậm chí cả thời điểm đi học.
"Lý Vân Tiêu, em vẫn luôn gọi chị là đồ ngốc, chị thừa nhận. Nhưng em cũng là đồ ngốc a!"
"Người trong lòng chị mãi mãi là em!"
Nói xong, cô tiến lên một bước, ôm chặt người đang choáng váng vào lòng.
Khẽ nhẹ giọng mà nói: "Lý Vân Tiêu, chị thích em!"
"Không, ta Trần Lệ Quân, yêu Lý Vân Tiêu!"
-------------------------------------------
Eddit: Họ Trần nào đó đúng là ngốc ngỗng mà
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top