Chương 9

Sáng sớm, mở cửa sổ ra, bên ngoài một mảnh yên tĩnh lạ thường, một mảnh cũng không hề bị giẫm đạp.

Tuyết lặng lẽ rơi chồng chất, càng lúc càng dày, Trần Lệ Quân ghé vào bên cửa sổ, suốt một đêm cô không ngủ, và ngày đông này đã thấm ướt một phần mùa hè trong cơ thể cô, một mùa hè còn chưa bắt đầu nhưng có lẽ đã kết thúc từ lâu.

Lần nữa cầm mảnh giấy trắng tinh xảo lên, dù cho đầu ngón tay đã vuốt qua vô số lần, vẫn lật đi lật lại nhìn xem.

Trần Lệ Quân là người duy nhất nhận được thiệp mời. Theo Lý Vân Tiêu nói, ngày cưới vẫn chưa được quyết định, nhưng nàng luôn muốn chuẩn bị trước. Thử rất nhiều phong cách, cuối cùng chọn được cái này, vừa in xong một tập liền đưa cho Trần Lệ Quân, nói là làm cho cô kiểm tra thử.

Thẩm mỹ của Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân chưa bao giờ dám hoài nghi, bởi ngay cả bản thân cô mặc quần áo cũng phải trải qua sự kiểm duyệt nghiêm khắc của nàng.

Thiệp mời kiểu dáng rất đẹp, nhưng hai chữ danh tự này đặt bên cạnh tên Lý Vân Tiêu thật sự không ăn khớp với nhau, đối trọng không tinh tế, vô cùng không tự nhiên.

Lục lọi ngăn kéo hồi lâu, tìm được một cây bút đánh dấu, xoá tên đối phương và vẽ một hình chữ nhật gọn gàng. Trần Lệ Quân lại chạm vào tên Lý Vân Tiêu, rốt cuộc lộ ra nụ cười đầu tiên sau mười tám giờ..

Lấy điện thoại ra, Trần Lệ Quân ấn mở tin nhắn đã ghim.

[Chị thấy thế nào? Xem được không?]

[Có chút đơn điệu quá, không tự nhiên, hay là đổi đi.]

Gửi xong tin nhắn, trang giấy bị xé nát, chỉ còn lưu lại một mảnh in danh tự của Lý Vân Tiêu, Trần Lệ Quân cất vào trong ngăn kéo.

[Vậy chị cảm thấy kiểu gì mới đẹp?]

Tin nhắn của Lý Vân Tiêu truyền về rất nhanh, khoảng sáu giờ sáng, theo logic mà nói, lúc này nàng hẳn đang ngủ say ở một khách sạn gần nhà hát biểu diễn. Sân khấu sớm nhất cũng là hai giờ chiều.

[Sao em không ngủ thêm một chút?] - Trần Lệ Quân nhắn đến đây, lại nằm xuống giường.

[Có lẽ vì chị không có lịch diễn, trong khách sạn không ở cùng chị em ngủ không ngon.]

[Thế nào? Chị không phải cũng nhớ em nên ngủ không được à?]

Hai câu hỏi khiến người nằm trên giường thoáng một phát rùng mình, mặt nóng lên. Thật may nàng không đứng trước mặt cô trực tiếp chất vấn.

[Chúng ta phải tập quen với việc không có nhau.]

Những lời này gửi đi, bên kia màn hình lại không có động tĩnh gì. Liên tục làm mới trang web, khoá màn hình, lại mở khoá. Cứ như thế nhiều lần, Trần Lệ Quân ngồi dậy, ngồi trên giường rất lần.

Vừa đúng 9 giờ, thời điểm xe dừng tại bãi đậu xe khách sạn, Trần Lệ Quân lại gửi đi một tin nhắn khác, cô bật âm thanh điện thoại, chỉnh lưng ghế về phía sau, rúc vào trong áo khoác, khép mắt lại.

Lần nữa tỉnh ngủ đã hơn 11 giờ, Trần Lệ Quân nhìn trang web yên tĩnh, nhíu mày.

Dưới sự hướng dẫn của Phương Viên đi mua cơm thịt bò ở cửa hàng trước khách sạn. Trần Lệ Quân gõ cửa phòng.

Mở cửa là Phương Viên, nàng cầm lấy phần của mình, vỗ vỗ vai Trần Lệ Quân, trực tiếp đi ra ngoài.

Thật trùng hợp, Lý Vân Tiêu đang tiếp điện thoại, ngay lúc cô mở cửa, Trần Lệ Quân nhìn thấy đôi má lúm đồng tiền treo trên mặt nàng. Hẳn nàng phải rất vui, trông không có vẻ gì tức giận. Trần Lệ Quân nhéo ngón trỏ, có chút hối hận vì hành vi không thức thời của mình.

Mở túi đóng gói trong tay, Trần Lệ Quân hoàn toàn quên mất bài phát biểu thao thao bất tuyệt mà cô đã chuẩn bị suốt buổi trên xe, bên tai chỉ còn lại giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của Lý Vân Tiêu.

Khoảnh khắc Trần Lệ Quân bước vào, Lý Vân Tiêu đã suy nghĩ cách để kết thúc cuộc gọi này. Nhìn thấy lông mày của cô ngày càng cau chặt hơn, nàng liên tiếp bỏ qua mấy chủ đề, trực tiếp cúp điện thoại.

Lý Vân Tiêu không biết Trần Lệ Quân giận dỗi vì tin nhắn không được trả lời hay vì cuộc điện thoại. Tóm lại, lúc cô mở cửa rõ ràng còn đang cười. Vừa sáng sớm đã vội lái xe từ Hàng Châu đến Thiệu Hưng, một tiếng đồng hồ hơn, mục đích hẳn nên rõ ràng, nhưng bây giờ cô lại cúi đầu một câu cũng không nói, chỉ giúp nàng nhặt rau mùi trong bát.

Đột nhiên cũng không dám mở miệng, Lý Vân Tiêu véo góc áo, lén lút liếc nhìn khuôn mặt Trần Lệ Quân, phát hiện sự mỏi mệt trong mắt cô.

Cơm được đẩy tới trước mặt, nhưng Lý Vân Tiếp vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm động tác tay của Trần Lệ Quân, cả buổi không nhúc nhích.

"Ngủ không được thì không ăn một bữa ngon sao?"

Trần Lệ Quân chậm rãi xoay đầu lại, cau mày, tiếng nói trong trẻo trở nên trầm thấp.

Cúi đầu nhét một ngụm cơm vào miệng, Lý Vân Tiêu một bên miệng nhỏ nhấm nuốt, một bên tiến gần dựa sát người Trần Lệ Quân, chỉ chỉ quầng thâm dưới mắt cô, nhỏ giọng hỏi:

"Tối qua vì cái gì ngủ không ngon?"

"Vậy em vì cái gì ngủ không ngon?" Trần Lệ Quân đặt đũa xuống, dứt khoát đối diện nhìn thẳng vào Lý Vân Tiêu, lặp lại từng câu từng chữ: "Em vì cái gì ngủ không ngon, chị cũng vì cái đấy."

Cô có chút lo lắng, vì muốn cố gắng mở lòng với Lý Vân Tiêu, có thể làm cho nàng nhìn thấy tình yêu mông lung nơi đáy tim mình, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng. Thế nhưng bởi vì cuộc điện thoại đó, ngoại trừ việc lặp đi lặp lại những lời vô nghĩa này, kịch bản mà cô đã luyện tập vô số lần một chữ cũng đều không thể xuất ra.

Đến lượt Lý Vân Tiêu im lặng. Nàng chỉ vùi đầu ăn cơm, không nói gì thêm.

"Thiệp mời kia, chị không thích." Trần Lệ Quân tiếp tục.

"Vậy thì đổi."

"Dù có thay đổi, chị vẫn không thích."

Nhai hết đồ ăn còn lại trong miệng, Lý Vân Tiêu cũng buông đũa xuống.

"Chị muốn nói gì?"

"Em biết chị có điều muốn nói, những gì nên nói em đã nói từ lâu rồi, giờ đến lượt chị."

Cởi mũ ra, Trần Lệ Quân liên tục lau tóc trên trán, cô thở dài một hơi, ngón trỏ tay phải đút vào túi để chọc vào da lòng bàn tay.

Huyền nhai dược mã*, chuyện này cho đến bây giờ cô chưa từng dám nghĩ đến. Dù đầu óc đôi khi cũng sẽ tổ hợp những ngôn ngữ cùng ý tưởng khó hiểu, nhưng xúc động ấy chỉ là thoáng qua, cô sẽ lần nữa lý trí khoá van nước lại, tuân thủ nghiêm khắc mỗi một tấc suy nghĩ, ép chính mình không được cử động dù chỉ một chút.

*Câu thành ngữ gốc 悬崖勒马 (Huyền nhai lặc mã): kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm - khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.

Trong đoạn này, tác giả đã đổi thành 悬崖跃马 (Huyền nhai dược mã): ngựa đến bên vách đá thì  phải nhảy - sự liều lĩnh.

Tình yêu của cô rụt rè và giấu kín, cô luôn mong đợi Lý Vân Tiêu sẽ hiểu cô như hình ảnh của bóng trăng phản chiếu trong màn đêm. Những ẩn dụ và điềm báo của cô hết lần này đến lần khác bị chôn vùi, vượt qua vô số chướng ngại vật, cuối cùng mới chính thức đến trước mặt nàng...

Lý Vân Tiêu người gặp người yêu, không thiếu kẻ vây quanh nàng, nhất là đàn ông.

Lý Vân Tiêu cũng rất giỏi yêu người, chỉ cần nàng dùng ánh mắt kia là đủ.

Sân khấu của cô, cuộc đời và tình yêu của cô đều gắn liền với Lý Vân Tiêu. Cô chỉ có Lý Vân Tiêu, hơn mười năm qua, cô như một gốc cây sừng sững canh giữ sa mạc này, nhưng có vẻ Lý Vân Tiêu không chỉ có duy nhất cô ấy..

Nàng chỉ phiêu diêu bay bổng giẫm nhẹ lên đầu cành, không nán lại dưới gốc cây bao lâu. Đôi mắt nàng rất đẹp, cứ dịu dàng như vậy lấp đầy các hồ nước nơi ánh mắt nàng hướng đến, lòng thương cảm của nàng như có thể phổ độ tất cả chúng sinh..

Tình yêu của nàng cũng rất mơ hồ, nàng chỉ đến gần cô khi ánh sáng mờ ảo, không bao giờ cho cô một cảm giác thực sự..

Trên bàn điện thoại liên tục chấn động, đánh vào chìa khoá trái tim của Trần Lệ Quân, vướng víu vào số phận mà cô đã chọn.

Cô nhìn thấy đôi mắt của Lý Vân Tiêu, nơi đó có hình bóng cô, giống như con cá cuối cùng trong hồ sắp cạn nước.

Liếc màn hình điện thoại, chỉ mới một chữ, thanh âm mềm mại của Lý Vân Tiêu đã vang vọng trong đầu cô.

"Đúng là anh chàng may mắn." Cô nghĩ.

Nguyên lai không phải mất nhiều thời gian để chiếc vỏ nhỏ bé kia mở ra khe hở, chẳng qua là cô hao phí quá lâu, hoặc là cô tự tạo cho mình quá nhiều chướng ngại.

Đã đến độ này, cô có nói ra thì cũng được gì? Cô không tin Lý Vân Tiêu sẽ vứt bỏ tình yêu hữu hình, theo cô trốn vào góc tối không thấy chút ánh sáng.

Huống chi bản thân hai người vẫn ở trong góc, ánh đèn sân khấu dù rực rỡ thế nào đi nữa cũng không thể chiếu sáng đến bọn họ.

Cô bị kéo ra khỏi điểm cao nhất, hoặc là nói bị chật vật ngã trở về thực tại.

Cô muốn Lý Vân Tiêu được hạnh phúc. Cô luôn cầu nguyện cho Lý Vân Tiêu được hạnh phúc, kể cả khi phần hạnh phúc này không hề có cô..

"Chị không có mắt nhìn, thiệp mời em thấy thích là tốt rồi, không cần nghe ý kiến của chị."

"Nhưng nếu quá xấu, em đưa chị sẽ không nhận đâu."

Cô cúi đầu tháo sợi dây chuyền ra, nắm lấy tay Lý Vân Tiêu, đặt vào lòng bàn tay nàng. Sau đó nhẹ nhàng mỉm cười sờ sờ gương mặt đó, nhéo nhéo lỗ tai Lý Vân Tiêu.

"Tối nay diễn xuất thuận lợi, chị về trước."

Trần Lệ Quân không đợi Lý Vân Tiêu đáp lời, cũng không muốn đợi. Cô đứng lên, không ngoảnh đầu lại.

Thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng Trần Lệ Quân, Lý Vân Tiêu cúp điện thoại.

Nàng lắc lắc sợi dây chuyền trên tay, siết chặt rồi buông ra, cuối cùng để lại trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top